• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 29: Bữa tối

10 Bình luận - Độ dài: 3,320 từ - Cập nhật:

"Ngày mai, em hãy xem lại những chỗ anh còn thiếu sót rồi báo cho anh biết nhé."

Đêm tối lặng lẽ buông xuống trước khi họ kịp nhận ra. Khi Isaac lên tiếng trong lúc tra kiếm vào vỏ, Sharen chớp mắt, có vẻ bất ngờ.

"Em á?"

"Ừ, lúc nãy em làm khá tốt đấy. Những gì em chỉ ra thực sự rất hữu ích."

"Ồ... đúng rồi, em có nói gì đó mà..."

Sharen ngượng ngùng đáp. Dù sao thì, những gì cô nhắc đến trước đó thực ra là lời khuyên của Rihanna, nên khi được yêu cầu đóng góp thêm ý kiến, cô cảm thấy hơi kỳ lạ. Đồng thời, cũng có chút lúng túng.

"Em thực sự phải làm à?"

"Sẽ tốt hơn nếu em làm. Sao, khó lắm à?"

"Không, không! Em làm được! Tất nhiên là làm được! Em sẽ phân tích thanh kiếm của anh như mổ cá lấy xương, rồi mang hết ghi chép đến cho anh!"

Nhìn Sharen nắm chặt tay, trông hệt như một đứa trẻ vừa tìm thấy trò vui, Isaac khẽ bật cười. Cậu không thực sự mong đợi điều gì đột phá từ cô nàng. Điều cậu nhắm đến là những ý kiến gián tiếp từ người phụ nữ đứng sau cô ta.

'Trực tiếp xin lời khuyên từ vợ cũ có vẻ hơi ngượng.'

Thế nên, việc để Sharen làm "chim bồ câu đưa thư" là phương án tối ưu. Isaac định tận dụng cô nàng chừng nào còn có thể.

"Nhân tiện, Isaac, anh sắp đi ăn tối đúng không? Muốn đi cùng không?"

"Thực ra anh được mời đến một nơi khác rồi. Tối nay không đi cùng em được."

"Mời á? Ai mời anh vào giờ này?"

"Bá tước."

"Uldiran Caldias?! Chờ đã, tại sao lại là anh?"

"Anh cũng không biết."

Isaac đáp tỉnh bơ, như thể chuyện này chẳng đáng để bận tâm. Nhưng thực lòng, cậu cũng có chút tò mò.

Dưới tình hình hiện tại, với lũ quái vật sắp tràn đến, một lời mời ăn tối đột xuất thế này… không khỏi khiến người ta cảm thấy có gì đó là lạ.

"Này, Isaac, anh không nghĩ ông ấy định gả con gái cho anh à?"

"…."

Trước câu hỏi đột ngột của Sharen, Isaac lặng thinh. Cậu có linh cảm rằng nếu mình trả lời không khéo, tình hình sẽ lập tức trượt dốc.

Hít một hơi, Isaac bình tĩnh nói:

"Anh không hứng thú."

"Thật không?"

"Anh nói rồi, anh không hứng thú. Nhưng sao em lại hỏi chuyện đó? Đâu phải việc của em."

"E-em chỉ kiểm tra thôi! Em lo anh sẽ bị ép cưới tiểu thư nhà Caldias hay gì đó!"

"Hah, Sharen. Em không biết cách mọi thứ vận hành ở đây, nên để anh nói rõ cho em biết."

"Hả?"

Cậu nghĩ rằng mình nên nhắc nhở cô gái bốc đồng này một chút.

"Đừng nói mấy chuyện nhạy cảm như vậy ở ngoài. Rihanna và anh vẫn đang là vợ chồng."

Nói đoạn, Isaac giơ tay trái lên, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út.

"Thấy không? Vậy mà em cứ ở đây lải nhải chuyện ly hôn với tái hôn. Nói mấy thứ như vậy nơi công cộng có thể gây rắc rối đấy."

"…."

"Em có biết trong đây có bao nhiêu quý tộc từ các gia tộc khác nhau không?"

"Ừm, em biết chứ..."

"Bao nhiêu?"

"…Không biết."

"Vậy là em chẳng biết gì cả."

Sharen nhìn chằm chằm Isaac, rồi gật đầu, như thể vừa bị dồn vào đường cùng trong cuộc hội thoại. Trước khi cô kịp định thần, Isaac tiếp tục:

"Thế nên, cẩn thận với lời nói của mình đi. Anh sẽ rời Helmut trong một tháng nữa, nhưng em thì sao? Em vẫn ở lại, đúng không?"

"Ừ."

Sharen gật đầu, rồi đột nhiên ngước lên nhìn Isaac đầy tò mò.

"Khoan… chẳng lẽ anh lo cho em à?"

"Cái gì—? Haa... tin sao thì tin."

Trẻ con ở độ tuổi này đúng là có thể lái câu chuyện đi đâu cũng được.

Không muốn dây dưa thêm, Isaac chỉ lắc đầu rồi quay người rời đi, hướng đến bữa tối đã hẹn.

***

"….."

Đây không phải lần đầu tiên cậu dùng bữa tại dinh thự Caldias, nên ban đầu Isaac không mấy bận tâm. Họ đã quen biết nhau từ lâu, không cần phải khách sáo hay căng thẳng gì.

"Xin mời dùng bữa."

Tuy nhiên, điều bất ngờ là có một người phụ nữ khác ngồi trên bàn ăn.

Bà là Seleny Caldias, vợ của Uldiran và mẹ của Silverna. Mái tóc trắng dài, khuôn mặt sắc sảo dù đã có tuổi, cùng bộ ngực đầy đặn của bà—tất cả đều lý giải vì sao con gái bà lại xinh đẹp đến vậy.

"Cảm ơn vì đã mời tôi."

Bữa ăn khá đơn giản. Nếu xét đây là một "lời mời đặc biệt", thì nó cũng chẳng hoành tráng hơn bữa ăn trong doanh trại là bao.

"Cậu đã mong đợi một bữa tiệc linh đình hơn à? Thất vọng không?"

Từ đối diện, Uldiran hỏi với giọng hài hước, tay vẫn cầm nĩa.

"Nếu ngài mở tiệc xa hoa giữa thời chiến, tôi mới thực sự thất vọng."

Isaac trả lời với một nụ cười nhẹ, khiến Uldiran bật cười theo. Một Bá tước như Uldiran chắc chắn sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy.

"….."

"Silverna này. Chúng ta có khách mà con chỉ cắm đầu ăn thôi sao?"

Nghe mẹ nhắc, Silverna, người vẫn đang tập trung xử lý thức ăn trên đĩa—giật bắn mình. Cô nhanh chóng lấy ly nước uống một hơi, rồi lắp bắp:

"C-Con chỉ đói thôi mà!"

"Cậu ấy vẫn là cấp dưới của con đấy, con biết mà."

"….."

Silverna len lén liếc sang Isaac. Mặt cô hơi đỏ lên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên.

"Này, cậu. Tôi đã bảo là đi cắt tóc rồi mà, đúng không?"

"Cô nói thật à?"

"Tất nhiên rồi."

"Sẽ cắt sau. Đám thợ ở đây cứ muốn tôi trông như một chiến binh man rợ."

"Cũng đúng, nhìn dáng cậu gầy gò thế này, chắc họ nghĩ cậu cần có vẻ ngoài đe dọa hơn."

Khá bất ngờ, cuộc trò chuyện giữa hai người lại diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến. Silverna dường như đã quen dần với việc giữ khoảng cách.

"Hay là để tôi cắt cho?"

"Cô biết cắt tóc à?"

"Sao lại không? Tôi đã cắt đầu của rất nhiều con quái vật rồi."

"….."

"Muốn thử không? Tôi có thể dùng giáo thay kéo đấy."

Isaac thở dài, nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Uldiran lên tiếng:

"Isaac Helmut, hôm nay Antonio đột nhiên đến tìm ta."

"...Ông Antonio."

Đây chính xác là chủ đề mà Isaac mong đợi cho lời mời ăn tối này—lý do có khả năng nhất.

"Ông ta nói muốn rèn một thanh kiếm từ Quặng Băng Ngân. Và nó dành cho cậu."

Isaac thầm nguyền rủa sự liều lĩnh của Antonio, nhưng ít nhất Bá tước đã nhắc đến chuyện này trước. Chỉ riêng việc đề cập đến Quặng Băng Ngân cũng đủ khiến cậu cảm thấy tình huống này khá nhạy cảm.  

"Tôi đoán là mình đã khơi dậy tinh thần thợ rèn của ông ấy. Nếu ông ấy có lỡ nói điều gì bất kính, xin ngài rộng lượng bỏ qua. Tôi thay mặt ông ấy xin lỗi."  

"Ồ, ông ta chắc chắn đã bất kính rồi. Xông thẳng vào văn phòng ta và đòi ta giao quặng cho ông ta."  

"Thật vậy sao...?"  

Lão thợ rèn điên khùng đó...  

Isaac cảm thấy một cơn lạnh sống lưng, nhưng nhìn phản ứng của gia đình Caldias, có vẻ họ không lấy làm phiền lòng lắm.  

"Không phải lần đầu tiên đâu."

"Không phải lần đầu tiên."

Từ phản ứng của Silverna, có vẻ như Antonio đã làm những việc tương tự trước đây. Uldiran chỉ đơn giản uống cạn cốc bia, cười vang.

"Nhưng lần này có chút khác biệt. Thông thường, ông ta chỉ yêu cầu quặng để tạo ra kiệt tác của riêng mình. Vậy mà giờ đây lại muốn làm một thanh kiếm cho cậu, Isaac."

"….."

"Ông ta nói rằng mình luôn tin rằng Helmut là thanh kiếm vĩ đại nhất mà các vị thần từng rèn. Nhưng giờ đây, ông ta muốn vượt qua nó bằng một lưỡi kiếm được tạo ra bằng chính đôi tay của mình."

Dưới gầm bàn, Isaac siết chặt nắm đấm trong giây lát.

"Ông ta tin rằng thanh kiếm mỏng manh mà mình sắp làm cho cậu có thể đánh bại Helmut."

Isaac không đồng ý cũng không phủ nhận. Cậu chỉ ngồi đó im lặng, gánh lấy sức nặng của những kỳ vọng cao vời đó.

"Isaac Helmut."

Uldiran từ từ buông tay khỏi cốc bia. Vẻ mặt ông trở nên cứng rắn, mọi dấu vết say xỉn đều biến mất khỏi mắt ông.

"Không cần phải nói, ta không thể giao Quặng Băng Ngân."

"….."

"Không phải vì cậu đến từ gia tộc Helmut. Đừng hiểu lầm."

"Vâng, tôi hiểu. Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngài."

Uldiran không nói gì thêm, chỉ nhấp thêm một ngụm bia để làm ẩm môi.

"Nhưng tại sao Isaac, người đã là Helmut, lại phải vượt qua Helmut?"

Seleny tự nhiên xen vào, phá tan bầu không khí căng thẳng bằng một câu hỏi hoàn hảo.

"À, ừm, có thể nói đó là quyết tâm cá nhân của tôi."

Isaac nặn ra một nụ cười gượng, cố lảng tránh lý do thực sự—cậu không thể nói thẳng về cuộc ly hôn sắp xảy ra của mình. Nhưng Uldiran lại xen vào trước:  

"Vì Lễ Hội Kiếm."  

"Lễ Hội Kiếm?"  

Cả mẹ lẫn con gái đều quay sang nhìn ông. Uldiran mỉm cười điềm nhiên, như thể đang kể một câu chuyện từ thời xa lắc.  

"Đó là một sự kiện tổ chức ở Helmut bốn năm một lần. Quý tộc khắp vương quốc sẽ được mời, và các hậu duệ trực hệ của Helmut sẽ so tài với nhau trong những trận đấu tay đôi."  

Ông nhếch mép, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.  

"Quý tộc từ nơi khác cũng có thể tham gia, nhưng phần lớn chẳng buồn thử. Cũng dễ hiểu thôi—họ sẽ bị nghiền nát."  

"Thế còn cha?"  

"Ta á?"  

Uldiran bật cười, có chút ngượng ngùng.  

"Ta đã thử một lần, khoảng hai mươi năm trước. Đụng trúng Arandel, rồi thảm bại ê chề."  

"Vậy thì, Isaac—"  

Silverna chậm rãi nhìn về phía Isaac.  

"Tôi có thể là con rể của họ, nhưng trong mắt gia tộc Helmut, tôi vẫn là người chồng trong gia đình ấy. Theo luật, không phải Rihanna, mà tôi mới là người phải tham gia."  

Isaac trả lời với một nụ cười gượng, khiến Silverna mở to mắt.  

"Vậy ra đó là lý do cậu dạo này thường xuyên đấu tập với Sharen?"  

"Ừm, cứ cho là vậy đi."  

Dĩ nhiên, Lễ Hội Kiếm không phải lý do duy nhất cậu tập luyện điên cuồng như thế. Nhưng đó là một sự kiện cậu sẽ phải đối mặt. Isaac muốn trở thành một kiếm sĩ thực thụ, và những trận đấu với gia tộc Helmut là cơ hội hiếm có để trui rèn bản thân.  

Nhất là khi chỉ còn một tháng nữa thôi, sau khi ly hôn, cậu sẽ chẳng còn tư cách tham gia những trận đấu đó nữa.  

'Mình phải tận dụng từng cơ hội khi còn có thể.'  

Dù sao thì, ít nhất mọi người có vẻ hài lòng với lời giải thích này.  

"Nghe thật lãng mạn nhỉ?"  

Seleny mỉm cười ấm áp.  

"…Xin lỗi?"  

Isaac bất giác buột miệng, không giấu được vẻ bối rối. Nhưng Seleny dường như nghĩ rằng cậu chỉ đang xấu hổ.  

"Dù gì thì cậu cũng tham gia thay mặt vợ mình, đúng không? Cậu rõ là không muốn làm hoen ố danh tiếng của cô ấy."  

'Không phải vậy chút nào.'  

Cậu cười gượng, cảm giác như cơ mặt sắp bị chuột rút.  

"Ừm… đúng vậy."  

"Ôi trời, dễ thương quá! Ước gì chồng ta cũng có chút lãng mạn như thế. Đáng tin cậy thì tốt đấy, nhưng một người đàn ông đôi khi cũng nên biết cách làm trái tim phụ nữ xao xuyến."  

"Khụ khụ!"  

Uldiran ngượng ngùng hắng giọng.  

"Sao mình không ra ngoài hít thở không khí một lát nhỉ?"  

Vừa dứt câu, ông đã chuồn thẳng ra ngoài.  

Seleny trông có vẻ thoải mái hơn khi ông rời đi. Bà chỉnh lại tư thế ngồi, đôi mắt lấp lánh đầy hứng thú.  

"Này, Isaac. Nếu không phiền, cậu có thể kể cho ta nghe một chút về những kỷ niệm lãng mạn của hai người không? Bữa ăn nào cũng trang nghiêm thế này chán lắm."  

"Mẹ?!"  

Silverna vội lên tiếng ngăn cản, nhưng Seleny chỉ thản nhiên chống cằm, cắt ngang con gái.  

"Con cũng nên nghe đi. Con giống cha con quá nên chẳng có chút hứng thú nào với những chuyện lãng mạn cả, đúng không?"  

Silverna chôn mặt vào hai tay, hoàn toàn chịu thua trước sự lắm lời của mẹ mình.  

"Hai người gặp nhau lần đầu thế nào?"  

"Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau à…"  

Có lẽ do bị bầu không khí thúc đẩy, Isaac vô thức cất lời.  

Họ đã kết hôn được bốn năm. Một năm sau khi gặp nhau, họ làm đám cưới, vậy là quen biết nhau tổng cộng năm năm. Nhưng nếu tính cả ký ức từ kiếp trước—  

Thì con số đó là mười lăm năm.  

"Dưới ánh nắng ấm áp—"  

Đáng ngạc nhiên thay, cậu vẫn nhớ rõ mồn một.  

"Đó là một ngày dòng sông rực rỡ sắc vàng."  

Rihanna khi ấy trông như một đóa hồng—vừa kiêu hãnh vừa đầy gai góc.  

Cô ấy xuất hiện trước mặt cậu mà không thèm chào hỏi, chỉ buông một câu dứt khoát:  

'Tôi muốn qua sông.'  

'Một đồng bạc là đủ.'  

'Tôi không mang theo gì cả.'  

'Thật đáng tiếc. Tôi cần đồng bạc đó để đưa cô qua sông.'  

'…Tôi sẽ trả sau.'  

'Tôi có lý do gì để tin cô? Có gì làm vật thế chấp không?'  

'Tất cả những gì tôi có là thanh kiếm này.'  

'Trông hơi bất tiện nhỉ.'  

'……'  

Cô ấy lặng thinh nhìn cậu, khuôn mặt không chút biểu cảm. Có lẽ vì thế mà cậu bỗng dưng muốn trêu cô ấy một chút.  

'Một nụ cười thì sao? Tôi sẽ lấy nó làm vật thế chấp.'  

Lúc đó, Isaac vừa thắng kha khá khi chơi bài, tâm trạng đang rất tốt. Tốt đến mức sẵn sàng chấp nhận một thứ phù phiếm như vậy làm thanh toán.  

'Anh đùa à?'  

'Không thích thì thôi, tôi đi ngủ đây.'  

'Khoan đã.'  

Cô ấy thở dài, rồi nhếch mép cười—một nụ cười gượng gạo nhất cậu từng thấy.  

'Đây… có được tính là cười không?'  

'Chưa đủ thì chịu thôi.'  

'Haa. Được rồi—vậy có cách nào để tôi khiến anh cười không?'  

Hồi ấy, Isaac đã bị thu hút bởi sự ngay thẳng đến ngây ngô của cô ấy. Rõ ràng, cô ấy có thể rút thanh kiếm ra và ép cậu chèo thuyền, nhưng lại không làm vậy.  

'Ngày xửa ngày xưa—'  

Rihanna vắt óc suy nghĩ rồi bắt đầu kể một câu chuyện.  

'Chán quá.'  

Quả thật là vậy. Không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng côn trùng bay.  

'……'  

Cô ấy lập tức ngậm miệng, trông có vẻ bối rối và thất vọng. Có lẽ do ánh nắng, hoặc do chính sự xấu hổ của cô ấy, mà gương mặt nhợt nhạt kia đỏ bừng lên.  

Và cứ như thế, cô ấy trông vô cùng quyến rũ.  

'Haha!'  

Cậu bật cười trước khi kịp nhận ra, rằng cậu đã tự mình thua cuộc trong chính trò cá cược của bản thân.

'Anh vừa… cười.'  

'Ừ, chắc vậy.'  

Mặc dù cảm giác như bị chơi khăm, nhưng Isaac không bận tâm. Cậu cầm mái chèo lên, rồi đưa cô ấy qua sông.  

Khi ngồi trên con đò nhỏ đó, cậu trông thấy Rihanna chống cằm, mắt khép hờ, để mặc làn gió sông lùa qua tóc với khóe môi khẽ cong lên…  

Và khoảnh khắc đó, cậu đã nghĩ:  

—Mình muốn làm cho người này cười thêm lần nữa.  

"Nghĩ lại thì, có thể gọi đó là tình yêu sét đánh."  

Isaac kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười phảng phất hoài niệm.  

"Dù hiện tại có thế nào đi chẳng nữa—"  

Thì ít nhất vào thời điểm đó,  

Cậu hẳn đã thực lòng yêu Rihanna.

***

Sau khi Isaac rời đi, Seleny ghé qua phòng Silverna.

"Mẹ?"

Silverna, lúc này đang chuẩn bị đi ngủ, vẫn mang vẻ mặt phức tạp. Câu chuyện của Isaac trong bữa tối khiến tim cô đập nhanh hơn cô nghĩ, đồng thời cũng để lại một cảm giác đau nhói trong lồng ngực.

"Mẹ nghe nói con đang yêu một người mà con không nên yêu."

"Chắc chắn là Anna đã nói với mẹ."

"Mẹ chỉ muốn giúp con tỉnh táo hơn một chút… nhưng có lẽ lại vô tình làm con tổn thương nhiều hơn mẹ dự định. Mẹ nghĩ mình nên đến xem con thế nào."

Seleny mỉm cười dịu dàng. Silverna, thoáng ngạc nhiên, khẽ lắc đầu.

"Không, con ổn. Con nghĩ mình đã có thể sắp xếp lại cảm xúc rồi."

"Đó là một câu chuyện nồng nàn hơn mẹ mong đợi, nhưng… mẹ phải thừa nhận, mẹ có chút ghen tị."

Lẩm bẩm rằng ai cũng cần một chút lãng mạn trong đời, Seleny khẽ thở dài. Silverna không thể không đồng tình.

Trước đây, cô từng thắc mắc tại sao Isaac lại kết hôn với một người như Rihanna. Nhưng sau khi nghe cậu kể, cô mới nhận ra—họ đã kết hôn vì tình yêu. Và điều đó bỗng trở nên hiển nhiên đến lạ.

Seleny bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Silverna.

"Silverna, ai rồi cũng sẽ trải qua nỗi đau vì tình yêu vào một thời điểm nào đó. Mẹ tin chắc rằng trải nghiệm này sẽ giúp con tìm được một tình yêu tốt đẹp hơn trong tương lai."

"Mẹ…"

"Mẹ xin lỗi."

"Không, con mới là người nên xin lỗi."

Silverna biết rõ, chính cô đã tự đẩy mình vào một tình cảm không lối thoát. Seleny chỉ ôm cô chặt hơn.

"Silverna."

"Con ổn rồi. Con đã rút ra bài học. Lần tới, nếu gặp đúng người, con sẽ không để cơ hội vuột mất nữa. Chỉ là… lần này, đã quá muộn rồi."

Nghe vậy, Seleny khẽ mỉm cười. Bà nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ của mình, khi bà táo bạo theo đuổi Uldiran Caldias cho đến khi thu hút được sự chú ý của ông.

"Đúng vậy, con thực sự là con gái của mẹ. Mẹ chắc chắn là con sẽ làm tốt thôi."

Vẫn ôm con gái trong vòng tay, Seleny thì thầm những lời an ủi. Bà biết Silverna đủ mạnh mẽ để vượt qua.

Nhưng rồi, như một sợi tơ mảnh mai vướng vào tâm trí, một câu nói bỗng hiện lên.

'…'

'Chà,'

Isaac đã nói:

[Dù hiện tại có thế nào đi chẳng nữa—]

Lời ấy cứ vương vấn trong tâm trí bà, để lại một cảm giác bất an hơn bà muốn thừa nhận.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sarnius: Yay lên cấp chuyên gia rồi, không ngờ là mình lại có thể lên cấp chỉ với việc dịch truyện.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Mẹ chị thương. Chúng ta cùng phân tích câu "Dù hiện tại có thế nào đi chăng nữa" 🗣🔥
Xem thêm
Con vợ nên đc nghe mấy chuyện này
Xem thêm
NDK
Đúng ra Rihanna nên được nghe câu chuyện này
Xem thêm
t nghĩ anh vẫn còn yêu vợ lắm
Xem thêm
Isaac đối với ng của helmut thì rất tỉnh, tình cảm hay cải trang nnao đều bị phát giác, nhưng đối với ng ko phải helmut thì lại đơ luôn
Xem thêm
Lần đầu gặp nhau y như trong truyện :)) mặc dù đang trong truyện
Xem thêm
TRANS
lên cấp bằng cách đi đấm ng khác zui hơn á=)))
Xem thêm