Chương 8: Thế cờ đảo ngược.
Leon mơ màng mở mắt.
Ngay trước mặt anh là—
Ừm!
Ngay trước mặt anh là một đôi mắt to tròn, trong veo. Đồng tử màu xanh băng nhạt, long lanh hơi nước, viền quanh là hàng mi dài cong vút đang khẽ rung động. Trông đáng yêu chết đi được.
"Ah!, ba tỉnh rồi!"
Tiểu Muen đang ngồi thu lu kiểu con vịt ngay cạnh gối Leon, kiên nhẫn chờ anh tỉnh giấc. Thấy Leon mở mắt, khuôn mặt non nớt của cô bé ánh lên niềm vui không hề che giấu.
Chỏm tóc trên đầu và cái đuôi nhỏ sau lưng cũng khẽ lắc lư theo tâm trạng phấn khích. Leon tỉnh táo hơn một chút, định ngồi dậy. Thấy vậy, Muen liền nhanh nhảu nhoài người tới, đỡ lấy cánh tay Leon, giúp anh dựa người vào thành giường.
Vừa định mở lời cảm ơn, Leon chợt thấy hơi nhói đau ở bàn tay.
Anh nhìn xuống, thấy bàn tay phải của mình đã được quấn băng trắng xóa. Đây là vết thương từ đêm qua, khi anh và Rosvitha đụng phải đám người trong rừng. Anh đã lao ra cản Rosvitha lại và lĩnh trọn một luồng ma lực của cô ta.
Vậy mà giờ đã được băng bó rồi sao?
"Con băng cho ba đó! Là con đó!"
Thấy Leon cứ nhìn chằm chằm vào vết băng trên tay, Tiểu Muen đã vội vàng khoe chiến công. Cô bé ưỡn tấm ngực nhỏ một cách đầy tự hào, cái đuôi xinh xinh sau lưng vẫy vẫy tít mù.
Leon nở một nụ cười mệt mỏi, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc mềm của Muen:
"Ừ, Muen của ba giỏi lắm."
Được Leon xoa đầu, Muen càng vui hơn. Cô bé dụi đầu vào lòng bàn tay to lớn của anh, chẳng khác nào một chú mèo con đang làm nũng. Muen híp mắt cười sung sướng, rõ ràng là rất thích cảm giác này. Cô bé chẳng có chút thù địch nào với Leon cả. Với Muen, anh đích thực là người ba của cô. Chính vì thế, dù Muen mang những đặc điểm rõ ràng của loài rồng, Leon cũng không tài nào nảy sinh ác cảm với cô bé được, chứ đừng nói đến thứ ác cảm không đội trời chung như với những con rồng khác. Cô bé vẫn là một tiểu long nữ đáng yêu vô cùng.
Nói về nhan sắc và sự dễ thương thuần túy, thì đúng là hậu duệ loài rồng có những lợi thế nhất định so với con người. Chúng lớn nhanh hơn, trưởng thành sớm hơn, những thay đổi về ngoại hình và thể chất cũng diễn ra sớm hơn loài người rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Leon không khỏi băn khoăn một câu hỏi:
Con rồng mẹ Rosvitha kia tính tình vừa khó ưa, vừa thù dai như vậy, sao lại có thể sinh ra một cô con gái vừa dễ thương vừa hiền lành thế này nhỉ?
Dù về ngoại hình, con lai rồng có lợi thế bẩm sinh, nhưng về tính cách, chúng thường bộc lộ sự hung dữ và bá đạo của loài rồng ngay từ khi còn nhỏ.
Leon đã đọc không ít nghiên cứu của các học giả về rồng, tất cả đều chung nhận định rằng cuộc đời của loài rồng là chuỗi ngày chìm trong bạo lực và máu tanh, kể cả thời thơ ấu. Nhưng nhìn Muen xem, cô bé dường như chẳng hề dính dáng gì đến hai chữ bạo lực.
Lẽ nào là do mang trong mình một nửa dòng máu con người? Leon miên man suy nghĩ. Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Chẳng thèm gõ cửa lấy một tiếng. Khỏi cần đoán cũng biết—chắc chắn là con rồng mẹ tính khí thất thường, khó ở kia rồi.
Leon lập tức rụt tay khỏi đầu Muen, người ngả hẳn ra sau dựa vào thành giường. Tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà đang chậm rãi tiến lại gần.
Rosvitha, vẫn trong bộ trang phục thường ngày, sải bước vào phòng ngủ. Mái tóc bạc óng ả, vốn thường được búi cầu kỳ, nay lại tùy tiện xõa sau lưng như một tấm áo choàng bạc lộng lẫy.
Lớp trang điểm của cô nhạt hơn mọi khi, nhưng không thể phủ nhận, dù chẳng cần cầu kỳ sửa soạn, Rosvitha vẫn là một mỹ nhân thuộc hàng tuyệt sắc. Đôi mắt rồng màu bạc không còn vẻ thù địch và hung tợn như đêm qua, chỉ còn lại sự lười biếng, cao sang đúng chất của một nữ hoàng.
"Chào buổi sáng, mẹ,"
Muen nhảy tót xuống giường, lễ phép chào Rosvitha.
"Chào buổi sáng, Muen. Ba tỉnh lâu chưa con?"
"Vừa mới tỉnh thôi ạ. Con nghe lời mẹ, băng bó vết thương cho ba trước khi ba tỉnh rồi."
Rosvitha gật đầu tán thưởng:
"Làm tốt lắm, Muen."
Mắt cô bé rồng con sáng rực lên:
"Con cảm ơn mẹ!"
Người ta thường nói, mẹ hiền cha nghiêm.
Nhưng trong cái gia đình méo mó của Leon và những người khác, dường như mọi thứ lại đảo ngược. Leon đóng vai
người cha hiền lành, dịu dàng, còn Rosvitha lại là bà mẹ nghiêm khắc. Chỉ một lời khen đơn giản cũng đủ khiến Muen vui sướng đến vậy.
Leon lặng lẽ ghi nhớ cảnh tượng này vào lòng.
"Muen ra sân sau chơi trước đi con."
"Ưm..."
Muen cúi gằm mặt, hai bàn tay nhỏ vân vê vào nhau, lí nhí:
"Nhưng... nhưng Muen muốn ở cùng cha cơ..."
"Con nói gì?"
Rosvitha thờ ơ hỏi lại.
"À, không có gì ạ! Muen ra sân sau ngay đây!"
Cô bé rồng con hoảng hồn, vội vàng chạy biến ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Leon và Rosvitha. Cả hai nhìn nhau trân trân, không khí im lặng đến ngột ngạt.
Sau khoảng hơn chục giây đối mặt như vậy, Leon lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Cô nghiêm khắc với con bé quá đấy."
"Đó là cách Long tộc chúng tôi dạy con."
"Nhưng nó đâu hoàn toàn là rồng."
Rosvitha nhíu mày:
"Ồ, vậy ngươi nghĩ nó không hoàn toàn là rồng là tại ai?"
Leon nhướng mày, giọng có chút khiêu khích:
"Ái chà, tự ái rồi à?"
Như thể vớ được điểm yếu nào đó của Rosvitha, anh tiếp tục châm chọc:
"Ai mà biết lúc đó lại trúng mánh chứ? Mà này, con gái chúng ta cũng dễ thương đấy chứ, phải không?"
Rosvitha nghiến chặt hàm răng bạc, sự lười biếng và vẻ mãn nguyện trong đôi mắt rồng biến mất tăm, thay vào đó là sự lạnh lẽo như băng giá.
"Nó là rồng, Leon à. Dễ thương là từ sỉ nhục đối với loài rồng."
"Thì cô cũng dễ thương đấy thôi."
"Không thể nói chuyện nổi với loài người các ngươi."[note72194]
"Không nói được thì giữ tôi sống làm gì? Ném vào núi cho sói ăn, hay giết quách đi cho xong việc."
Rosvitha hừ lạnh một tiếng, quay người đi, rồi ngồi xuống mép giường, lưng quay về phía Leon.
"Ta đã nói rồi, ta không để ngươi chết đâu. Ngươi phải sống, sống để ta còn tiếp tục hành hạ."
Leon cũng chẳng vừa, bật lại:
"Được thôi, tôi cũng chẳng dễ gì để cô thích làm gì thì làm đâu"
"Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc?"
Rosvitha quay ngoắt lại.
Leon theo phản xạ nuốt nước bọt, im bặt. Kinh nghiệm cho thấy mỗi lần con rồng cái này sán lại gần là y như rằng chẳng có gì tốt đẹp.
Nhưng lần này, Rosvitha không dùng cái cách thân mật đầy sỉ nhục trước kia để hành hạ Leon. Cô ta đi đến bên tủ quần áo, thản nhiên quăng cho Leon vài bộ đồ nam giới còn mới tinh.
"Mặc đồ vào, ra sân sau chơi với Muen đi."
Leon nhìn đống quần áo được gấp gọn gàng, ngượng nghịu nói:
"Cô muốn chơi với con gái thì tự đi mà chơi. Việc gì phải bắt tôi đi?"
Đây không phải là anh nói bừa. Mà vì anh thực sự nhận thấy hành vi của Rosvitha có phần hơi kỳ quặc.
Ví dụ như vết thương trên tay Leon. Rõ ràng cô ta có thể tự mình băng bó, nhưng lại cố tình sai Muen, một cô bé rồng mới hơn một tuổi làm việc đó. Giờ cũng vậy. Muốn chơi với con gái thì không nói thẳng ra, lại đi sai Leon, kẻ mới tỉnh lại chưa đầy hai ngày, đi làm thay.
"Chẳng trách loài rồng các người từ nhỏ đã cực đoan và ám ảnh như vậy. Lớn lên trong môi trường giáo dục thế này, đừng nói là rồng, đến con người cũng dễ hắc hóa nữa là."
"Con gái của ta thì sao? Chẳng lẽ nó không phải con gái của ngươi?"
Rosvitha vặn lại.
"Tôi—"
Ừ thì, cũng đúng. Leon hơi cứng họng, chẳng biết nói gì hơn.
"Ta đường đường là một Nữ Hoàng. Ta không thể suốt ngày quấn lấy con cái như mấy mụ đàn bà tầm thường trong nhà các ngươi được. Nữ Hoàng có cách xử sự của Nữ Hoàng. Ta mong ngươi hiểu điều này, Leon."[note72195]
"Nữ Hoàng thì không nuôi con à? Thế ngươi thấy Kẻ Diệt Rồng nào đi nuôi con bao giờ chưa?"
Leon cãi cùn.
"Từ bỏ cái chức danh đó đi, ngươi đã ngủ với một con rồng đấy. Ngươi còn ra thể thống gì là một Kẻ Diệt Rồng nữa?"
"Ngươi chỉ là nô lệ để ta trút giận thôi, Leon ạ. Giờ thì hiểu lời ta nói chưa? Hiểu rồi thì đi chơi với Muen đi, con bé nó thích ở cùng ngươi đấy."
Nói đến nước này rồi thì Leon cũng chẳng còn gì để tranh cãi nữa. Anh rời giường, thay bộ quần áo Rosvitha đưa. Thay xong, Leon mới nhận ra đây không phải là kiểu trang phục nam giới thông thường của loài người. Xét về kiểu dáng, chúng trông giống phong cách của loài rồng hơn.
Leon nhìn mình trong gương, cảm thấy hơi kỳ cục. Thấy vậy, Rosvitha bước đến bên cạnh anh, không nói lời nào, tự tay giúp anh chỉnh lại trang phục. Anh cao hơn Rosvitha một chút, nên khi cô giúp anh chỉnh cổ áo, anh phải hơi cúi đầu xuống, và đôi môi bất giác chạm phải ngón tay Rosvitha.
Khoảnh khắc vô tình này gợi lại trong Leon một ký ức xa xôi.
Anh nhớ lại hồi còn luyện tập cùng sư phụ, mỗi lần sư phụ chuẩn bị ra ngoài, sư nương đều giúp ông chỉnh trang y phục, dịu dàng y như Rosvitha bây giờ. Họ là một cặp vợ chồng rất tình cảm. Dù sư phụ ở bên ngoài có là kẻ bất cần, chẳng giống ai, thì trước mặt sư nương, ông luôn là một người chồng mẫu mực.
"Gần xong rồi."
Giọng nói của Rosvitha cắt ngang dòng suy nghĩ của Leon. Cô lùi lại một bước, nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, rồi hài lòng gật đầu:
"Được rồi, đi đi."
Leon không đáp, cúi đầu bước thẳng ra cửa. Rosvitha đứng đó nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi anh rời khỏi phòng và cánh cửa đóng sầm lại.
Im lặng một lúc, Rosvitha mới đi đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra. Giây lát sau, một con rồng nhỏ chỉ bằng con bồ câu bay đến đậu bên cửa sổ.
"Là Long Thư..."
Đây là một phân loài rồng chuyên đảm nhận việc truyền tin giữa các chủng tộc khác nhau, gọi là Long Thư.
Trên lưng con Long Thư này có buộc một ống trúc nhỏ bằng một sợi ruy băng đỏ. Rosvitha gỡ ống trúc xuống, mở nút, dốc ra một lá thư cuộn tròn bên trong.
Đọc được hai dòng, Rosvitha khẽ cau mày:
“Trời đúng lúc thật đấy… chị gái à”


0 Bình luận