Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5 (Đã hoàn thành)

Chương 3 : Lời hẹn ước mười năm sau

4 Bình luận - Độ dài: 7,745 từ - Cập nhật:

Một tối nọ, bọn tôi đang chơi mạt chược trong phòng ông già Daidouji. Là vì Tono nói đã nhớ được luật chơi, muốn thử đánh một ván.

Tôi, Fukuda, ông già Daidouji và Tono ngồi quanh chiếc bàn. Trên chiếu tatami, tụi tôi đặt cái bàn lò sưởi và ngồi lên đệm.

Tono, cô nàng lần đầu chơi mạt chược, có vẻ chỉ cần sờ được quân bài thôi là đã thấy vui rồi. Cô ấy tỉ mỉ xếp từng quân lại với nhau, gương mặt ánh lên nụ cười rạng rỡ. Tono là kiểu con gái luôn tìm được niềm vui từ những điều nhỏ nhặt như vậy.

Chuyện đó thì tạm gác qua một bên đã──

"Shiori nè."

Tono rời mắt khỏi mấy quân bài, ngẩng đầu lên nói với Miyamae:

"Bà không thấy mình ngồi gần Kirishima quá à?"

Miyamae đang ngồi sát bên tôi quan sát trận đấu, hai tay ôm gối, nghiêng người sát lại, gần như là cả người dính chặt vào tôi rồi.

"Ể? Có gì đâu mà."

Miyamae làm vẻ ngây ngô như chẳng hiểu vì sao lại bị nhắc chuyện ngồi gần.

"Dù sao tui cũng là bạn của Kirishima mà."

Tono ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu như thể đã thông suốt: "Ờ ha, đúng là vậy."

Chắc là cô ấy đang dùng tiêu chuẩn của con gái để đánh giá khoảng cách giữa hai người.

"Nè Kirishima, cái quân màu trắng kia là thứ cần gom lại hả?"

Miyamae lại nghiêng người sát hơn. Trông có vẻ vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ẩm, toát ra mùi thơm dịu. Cô mặc quần thể thao lửng và áo phông rộng thùng thình, mang đến cảm giác của một cô gái sành điệu tham gia buổi dã ngoại, giờ đã tới đêm.

Ông già Daidouji nhìn Miyamae chằm chằm rồi lên tiếng:

"Tui cũng tin tui với Miyamae là bạn."

"Kirishima, vai ông rộng hơn tui tưởng đó."

"Tui chưa từng được ai đối xử với cái khoảng cách này luôn á."

"Sao ông không bỏ cái bộ yukata đơn giản đó, mặc đồ bình thường đi? Chắc chắn sẽ ngầu hơn nhiều."

"Phân biệt đối xử kiểu này là sao chứ…"

"Kirishima, ông ốm đi à? Có ăn uống đàng hoàng không đó? Để tui mời ông ăn nha?"

Miyamae đích thị là kiểu con gái, một khi có bạn trai rồi thì sẽ chẳng quan tâm ai nhìn ngó gì, cứ thế mà dính lấy đối phương. Là kiểu đi xem triển lãm thì chẳng thèm nhìn tranh ảnh, chỉ chăm chăm ôm bạn trai từ đằng sau suốt buổi.

Tôi nghĩ vậy, nhưng có vẻ chỉ là tôi hiểu lầm.

"Giỡn đó, giỡn thôi. Tui chỉ chọc Kirishima chơi thôi mà."

d162273b-e5b4-4490-a1fe-3a322ca5b042.jpg

Miyamae cười hồn nhiên rồi lùi ra khỏi người tôi.

"Dù sao thì tụi mình là bạn mà, tui không làm phiền đâu. Cuối tuần ông còn đi hẹn hò với bạn gái mà, đúng không?"

"Ừ."

"Ủa thiệt có bạn gái luôn hả. Tui tưởng ông bốc phét cơ."

"Nè…"

"Là Tachibana Miyuki đúng không?"

"Tui từng gặp cô ấy đó." – Fukuda chen vào.

"Một cô gái nhỏ nhắn, tính cách điềm đạm ha."

"Nhưng vẫn còn học cấp ba nhỉ? Cảm giác như bị Kirishima lừa nên mới quen vậy á."

"Còn người bạn nữ lúc nãy toàn bênh tui đâu rồi nhỉ?"

Sau đó Miyamae hỏi tôi đủ thứ, tôi cũng lần lượt trả lời.

Tôi kể chuyện Miyuki là em gái của bạn cùng lớp, tụi tôi tình cờ gặp lại do học chung trường nội trú ở Kyoto, rồi vì vậy mà bắt đầu hẹn hò.

"Cô ấy xinh không?"

"Ừ."

"Uwaa, khoe người yêu nữa chứ…"

Vừa chơi mạt chược, tôi vừa trò chuyện với Miyamae. Lúc đó──

Khi tôi nhận ra thì Tono không biết từ lúc nào đã trở nên nghiêm nghị hẳn.

"Tono, bà sao vậy?"

"Kirishima thật là tàn nhẫn…"

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi nói.

"Ông đối xử với tui như vậy là quá đáng rồi đó."

Thấy cô ấy tỏ ra giận dữ, tôi quay sang nhìn Fukuda và ông già Daidouji cầu cứu, nhưng hai người cũng chỉ biết lắc đầu như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ông không hiểu hả?"

Nghe cô ấy hỏi vậy, tôi bắt đầu suy nghĩ. Nhưng vẫn chẳng có đầu mối gì cả.

"Xin lỗi… nếu tui có làm gì sai, tui xin lỗi."

"Kirishima thật chậm hiểu quá đi! Đồ đáng ghét!"

Tono gần như sắp khóc.

"Cái này nè! Chính là cái này!"

Thứ mà Tono chỉ vào──

Là mấy cây điểm gậy đặt cạnh tay cô. Lúc bắt đầu chơi thì vẫn còn nhiều lắm, giờ chỉ còn lưa thưa vài cây, gần như sắp phá sản.

"Đối xử với người mới chơi kiểu này là quá đáng lắm đó! Cả Fukuda lẫn ông già Daidouji nữa!"

Tono vốn mới học luật chơi nên còn yếu, lại còn cứ thích gom mấy quân bài có hình dễ thương, thành ra điểm gậy cứ vơi dần. Người đứng bét sẽ bị trừng phạt theo kiểu của Sơn nữ trang.

"Dù nói vậy cũng không thể nương tay được."

"Dù gì cũng là thi đấu mà."

"Không thể nói dối với xúc xắc được đâu."

Một khi đã chơi mạt chược, ai cũng có cảm giác mình là thiên tài cờ bạc. Dù là đám sinh viên vô tích sự, thì tự tôn này cũng không thể buông. Xin lỗi nha Tono, thật sự cũng muốn nương tay lắm──

"Ra vậy… tui hiểu rồi."

Tono từ từ đứng dậy.

Sau đó cô giơ hai tay lên, nắm chặt thành nắm đấm.

Rồi làm động tác giống con gấu đang đe dọa bọn tôi.

Bọn tôi bèn nhặt hết mấy cây điểm gậy còn lại, dè dặt đưa cho Tono.

Kết quả là tôi đứng bét, phải đi mua nước giải khát cho cả nhóm làm hình phạt.

Tôi nhét ví vào tay áo, xỏ guốc gỗ ra ngoài. Tuy trời không mưa, nhưng có thể ngửi thấy mùi mưa phảng phất trong không khí.

Có lẽ do độ ẩm cao, những giọt sương đang nhỏ xuống từ lá cây hàng rào.

Tiếng guốc gỗ vang vọng trên con đường đêm.

Cứ như thể cái bầu không khí vui vẻ khi nãy chỉ là ảo giác, khung cảnh xung quanh giờ đây yên tĩnh và tối mịt. Cứ mỗi lần ở một mình, tâm trạng tôi lại tụt xuống đáy. Cảm giác như bị kéo về khoảnh khắc một mình co ro trong căn phòng trọ lạnh lẽo.

Phải nhanh chóng quay lại nơi ấm áp đó thôi.

Bây giờ, những người đang tụ lại trong phòng ông già Daidouji chính là chỗ dựa của tôi.

Tôi móc ví ra trước máy bán hàng tự động.

Nhưng rồi tôi đứng yên không nhúc nhích, trong đầu vang vọng vài câu hỏi:

"Vui vẻ thế này thật sự ổn sao? Mày có tư cách đó không? Mày tưởng mình sẽ được tha thứ à?"

Đó là những câu tôi tự chất vấn bản thân. Và như thường lệ, câu trả lời cũng hiện lên trong đầu.

Giả vờ cô đơn để thở dài cũng chẳng ích gì, chỉ là cố chấp với quá khứ thôi.

Ngay sau đó, lời phản biện cũng xuất hiện: Vậy chẳng phải là đang tận hưởng hiện tại mà không biết hối lỗi sao?

Rồi một phản luận khác lại bật ra: Chỉ vì mặt mày ủ rũ mà gọi là đang hối lỗi à?

Đó là những câu hỏi lặp đi lặp lại tôi từng quẩn quanh khi ngồi giữa chồng sách trong năm nhất. Đến giờ vẫn chưa có đáp án.

Và càng nghĩ, tôi lại càng tiêu cực.

Cơ thể tôi không cử động nổi nữa. Tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt đang giảm dần. Tôi chẳng đi đâu được. Phải chi mình biến mất ngay tại đây.

Ngay lúc đó──

"Kirishima ơi~"

Miyamae bước đến với nụ cười dịu dàng, không còn là gương mặt lạnh nhạt dành cho người lạ.

"Ông làm gì đấy, ngơ ngẩn ra luôn kìa?"

"Miyamae…"

"Thấy trời có vẻ sắp mưa nên tui đem ô tới nè. Mà nè, gu ông tệ thiệt đó nha."

Thứ Miyamae mang tới là cây dù giấy đỏ tôi hay dùng – vì nó là cây duy nhất hợp với bộ yukata xanh thẫm mà tôi đang mặc.

"Ủa mà ông định đứng trước máy bán hàng tự động tới bao giờ nữa hả? À, chẳng lẽ ông không đủ tiền mua nước? Không sao đâu, để tui bao cho."

"Không cần đâu. Dù sao cũng là hình phạt của tui mà."

"Đừng khách sáo. Tui cũng muốn làm gì đó cho ông mà."

"Nếu thật sự nghĩ cho tui, thì càng không nên trả tiền."

Cái cách Miyamae móc ví ra trả tiền, khiến tôi liên tưởng tới cảnh một cô gái xui xẻo móc tiền đưa cho gã đàn ông vô dụng.

"Vậy để tui xách giùm nha."

"Mang bằng tay lạnh lắm đó." – Miyamae vừa nói vừa vén vạt áo phông lên làm túi, tôi lần lượt đặt từng lon nước mua được vào trong.

Vì vén áo lên, nên phần bụng trắng ngần cùng cái rốn nhỏ xíu của cô ấy cũng lộ ra. Khi phát hiện ra ánh mắt tôi, Miyamae đỏ bừng mặt rồi cáu gắt:

"Không, không được nhìn! Cấm, cấm mấy chuyện đen tối!"

Tụi tôi vừa đùa giỡn, vừa cùng nhau trở về chung cư.

Cảm giác bất an vừa rồi trong tôi cũng đã tan biến hết.

Giao tiếp với con người là như vậy đấy.

Những câu hỏi từng dằn vặt tôi trong cô độc hồi năm nhất, đến giờ vẫn chưa tìm được câu trả lời. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn – đó là, tôi sẽ cố gắng làm điều gì đó cho những người hiện đang ở bên tôi. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

"Tui cũng muốn có bạn trai ghê á."

Vừa đi, Miyamae vừa buông lời như không có gì.

"Mỗi lần thấy ai có người yêu là tui lại thấy ghen tị. Không phải rất tuyệt khi có thể thấu hiểu người mình thích sao?"

"Tui cũng nghĩ vậy."

Miyamae bảo cô sẽ nghiêm túc đối diện với tình cảm mà người khác dành cho mình – một cách để chuộc lỗi cho sự thờ ơ trước đây.

"Nè Kirishima."

"Gì?"

"Dù sau này tui có bạn trai, tụi mình vẫn là bạn chứ?"

"Chắc chắn rồi."

Việc chủ động đối diện với tình yêu là điều tốt. Nhưng Miyamae, trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng, lại hơi ngố trong một vài chuyện, nên tôi cũng hơi lo cô sẽ bị gã nào kỳ lạ lừa mất.

"Mà nói mới nhớ, Tono chưa từng có bạn trai hả?"

"Chưa nghe kể bao giờ. Nhưng chắc là có hứng thú đó. Lúc nãy ông vừa ra ngoài mua nước, cô ấy vừa lăn lộn trên chiếu tatami, vừa nói muốn gặp bạn gái của Kirishima với bạn gái của ông già Daidouji lắm á."

"Nghe giống kiểu fan muốn gặp thần tượng thì đúng hơn."

Đặc biệt là Tono có vẻ cực kỳ tiếc nuối chuyện Fukuda đã từng gặp Miyuki còn cô thì chưa, cứ thế giận dỗi lăn lộn trên chiếu.

Nghe vậy, tôi nghĩ ngợi một chút rồi nói:

"Ừm, rủ Tono đi hẹn hò cùng cũng hay mà."

"Buổi hen hò mà không dành riêng cho hai người thì ổn không đó?"

"Dù sao Miyuki cũng nói muốn gặp Tono mà."

"Phải ha. Nếu ltui là bạn gái ông, tui cũng muốn biết bạn gái của người yêu mình thân với ai."

"Đúng vậy nhỉ."

"Nhưng mà—" Miyamae tiếp tục nói.

"Nếu đi hẹn hò thì chắc tốn nhiều tiền lắm ha."

"Ừ, đúng là vậy."

"Không sao chứ? Có cần tui cho ông chút không? Dù tui cũng đâu có dư dả gì, nhưng nếu tăng ca làm thêm một chút, chịu khó tiết kiệm lại, thì vẫn có thể đưa ông ít tiền đó."

"Miyamae..."

Làm ơn đừng để gã đàn ông nào kỳ lạ dụ dỗ bà đi nha!

Cuối tuần, trời trong nắng ấm.

Tôi ăn mặc chỉnh tề, cùng Fukuda đến một quán trà. Nói là quán trà, nhưng nơi này không phải kiểu nhà truyền thống Nhật Bản. Nội thất mang hơi hướng kiểu Nhật, song tổng thể lại giống một quán cà phê thời thượng hơn. Nghe nói nơi này được điều hành bởi một tiệm trà lâu đời. Tôi và Fukuda vốn chẳng rành trà đạo gì, chỉ nhấp thử một ngụm trà vừa được dọn ra, rồi vẫn phải gật gù nói: "Quả nhiên trà Kyoto có khác ha."

"Xin lỗi để mọi người đợi, chuẩn bị hơi lâu chút."

7b4756a9-b86b-4a43-bc46-5c0ec27971a3.jpg

Một lúc sau, Tono bước vào.

Bộ trang phục đời thường khiến cô ấy trông hoàn toàn khác với mọi khi—áo trên thời thượng phối với quần ống rộng, tóc xõa hơi uốn, tai còn đeo khuyên. Nhìn chẳng giống cô gái hay chơi thể thao chút nào, mà là một nữ sinh đại học cực kỳ xinh đẹp.

"Chuẩn bị kỹ dữ ha~"

"Tại vì sắp được gặp bạn gái của bạn cùng lớp Kirishima mà! Đi chơi với người yêu của bạn là chuyện rất háo hức đó nha!"

Tono cũng trang điểm cẩn thận. Nhìn kỹ lại, cô ấy có đôi mắt dài, dáng người cao ráo—không thể nghi ngờ gì, là một mỹ nữ. Khí chất sắc sảo, nổi bật. Nhưng, bản chất vẫn là Tono.

"Ăn gì thì được ta~"

Tono vui vẻ nhìn thực đơn.

Ngay lúc đó, Miyuki cũng bước vào quán.

"Rất vui được gặp, em là Tachibana Miyuki."

"Nhỏ xíu, đáng yêu quá~~~~!"

Tono hét toáng lên. Với góc nhìn của Tono thì gần như cô gái nào cũng thấp bé cả, nhưng vì Miyamae rất để tâm chuyện này nên tôi chẳng bao giờ nói ra. Theo tôi, chiều cao của Tono hay giọng địa phương của Miyamae đều là những nét cuốn hút chẳng cần phải e ngại.

"Tóc ngắn của bé nhìn mát mắt ghê! Trang phục cũng thời trang nữa!"

"Toàn là đồ cũ đó, tại em không có nhiều tiền..."

"Phong cách nữ sinh cấp ba thế này đáng yêu lắm luôn á~"

Tono ríu rít rồi lôi kéo Miyuki ngồi xuống cạnh mình. Miyuki gật đầu chào Fukuda rồi mới ngồi vào ghế.

"Lâu rồi không gặp, anh Fukuda."

"Lần trước là ngày tham quan trường năm ngoái nhỉ."

"Kirishima mặc đồ bình thường là nhờ Fukuda tư vấn đấy hả?"

"Không, là mượn đồ của mấy anh nghiên cứu sinh ở Sơn nữ trang."

Bạn gái của ông già Daidouji—hiện đã đi làm—rất khắt khe trong khoản ăn mặc của anh ấy. Trước khi ra ngoài hôm nay, tôi bị Fukuda cằn nhằn chuyện định mặc bộ kimono đơn giản, cuối cùng đành qua mượn đồ từ ông già Daidouji.

"Đây nè, Miyuki, thực đơn của em nè."

"Đúng là quán trà, nhiều loại thật đó... Chị Tono định gọi món gì?"

"Hiếm khi mới đến đây, chị muốn ăn một ly parfait!"

"Chẳng phải tụi mình chỉ hẹn gặp nhau thôi sao?"

"Vậy thì, em cũng gọi món giống chị Tono luôn."

"Quán này nổi trên mạng đó nha, ảnh chụp rất đẹp, hình như nổi tiếng lắm á~"

"Bản thân anh thì nghĩ, xã hội hiện đại quá chú trọng hình thức mà quên đi bản chất, nên cần có tiếng chuông cảnh tỉnh—"

"Miyuki, cái này sao? Parfait trà xanh nè!"

"Nhìn ngon quá trời. Có lớp sốt đỏ ở giữa nên nhìn cũng hấp dẫn nữa, chắc là sốt dâu hả? Kiểu này đăng lên chắc hút like lắm á."

"Đúng ha, theo anh màu xanh của trà và đỏ của sốt là hai màu đối lập, tạo hiệu ứng thị giác rất mạnh—"

"Từ nãy giờ có người cứ lảm nhảm mấy bình luận kỳ cục kìa. Tono, sao dắt cái người đó theo vậy?"

"Xin lỗi xin lỗi, lần sau chị để ảnh ở nhà luôn."

"Hôm nay đáng lẽ là lịch hẹn hò của tui với Miyuki mà?"

Ngay ngày xác nhận sẽ tham gia, Tono đã thông qua tôi để lấy liên lạc của Miyuki, rồi hai người tự sắp lịch trình ngày hôm nay.

Họ có vẻ định chơi tới bến, nên mới hẹn gặp từ sáng như vậy.

"Dễ thương ghê~"

Ly parfait được bưng ra bàn, hai cô gái reo lên thích thú. Tôi và Fukuda cũng gọi món súp đậu đỏ với bánh dẻo. Nhưng—

"Miyuki, đừng có lấy bánh dẻo trong tô của anh."

"Em là kiểu con gái xấu xa, hễ thấy người khác ăn là cũng muốn ăn theo á."

"Tono bà cũng vậy. Trong tô của Fukuda cũng có bánh dẻo mà, chia đều tí coi—"

"Nhìn nè, parfait trà xanh biến thành parfait trà xanh bánh dẻo luôn rồi!"

"Tô súp đậu đỏ của tui giờ chỉ còn là súp đậu đỏ bình thường thôi..."

Sau khi rời quán trà, chúng tôi đi xe buýt rồi tàu điện, ghé thăm nhiều nơi trong Kyoto.

Chẳng hạn như lối đi hai bên có đặt trụ cột in hoa văn Kimono Kyoto sặc sỡ, hay ngôi đền với các thanh xà trên trần được vẽ tranh họa tiết Nhật bằng tông màu dễ thương.

Hai cô gái liên tục chụp ảnh bằng điện thoại, tôi và Fukuda lúc thì bị yêu cầu tránh ra, lúc thì lại được nhờ làm nhiếp ảnh.

"Hai người đó mê chụp hình sống ảo quá ta."

Tono và Miyuki vui vẻ nắm tay nhau đi phía trước tôi với Fukuda. Dù đang trên đường tới điểm kế tiếp, họ lại chẳng nói cho chúng tôi biết là chỗ nào.

"Con gái thời nay là vậy đó hả…"

"Tại Kirishima cổ điển quá mà."

"‘Cổ điển’, cách nói cũng hay ha."

Tôi không dùng mạng xã hội, nên chẳng rành vụ sống ảo hay gì hết. Nhưng tôi nghĩ theo đuổi mấy tấm ảnh đó cũng đâu có sao. Dù gì những nơi họ dẫn đến đều rất sặc sỡ, cộng thêm bầu không khí của Kyoto, tạo cảm giác rất rực rỡ và quyến rũ.

Màu sắc phong phú là điều tốt. Khiến tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

"Hay là mình cũng thử mặc đồ có chút màu sắc ta. Suốt ngày diện kimono xanh đậm đơn giản, người ta nhìn cũng chán ha."

"Anh tính sao?"

"Ví dụ như đổi sang vải hoa nữ tính các kiểu chẳng hạn."

"... Miyuki cũng cực cho em ghê."

"Nói gì thì nói—" Fukuda tiếp lời:

"Cảm ơn đã rủ tui đi hôm nay."

"Tại hai gái một trai thì lệch phe quá."

"Giả vờ chi nữa. Là ông nhận lời đề nghị từ Tono muốn gặp Miyuki rồi lấy lý do lệch phe để rủ tui đi chung đúng không. Nhờ vậy tui mới có thể đi chơi cùng Tono. Ông đã tính trước từ đầu rồi."

"Ai biết đâu."

"Dù tui cố tình không nói ra, nhưng từ cái lần đại chiến mạt chược ở đỉnh Higashiyama là Kirishima ông đã vậy rồi."

Ý cậu ta là trận đấu mạt chược giữa chúng tôi với đại diện chung cư Sakura, ngay giữa đường. Lúc đó, bên thắng được quyền cùng ăn tối với Tono và Miyamae.

"Kirishima biết tui thích Tono, nên từ giữa trận đã cố gắng thắng bằng được."

"Chỉ là trùng hợp thôi."

Dù thắng nhờ bài thiên hồ, nhưng đó là kiểu bài đã đủ ngay từ lúc chia bài, hoàn toàn dựa vào may mắn. Tuy nhiên—

"Không đâu. Khi đó Kirishima đã ‘làm bài’ rồi. Ở giai đoạn xào bài trước khi chia, ông đã ra tay. Đó là kỹ thuật rất khó, nên mới dồn đến ván cuối dùng thiên hồ. Ngay từ lúc biết Tono là phần thưởng, Kirishima đã bắt đầu làm bài rồi."

Có vẻ khi ấy Fukuda đã để ý đến động tác của tôi.

"Thật ra Kirishima chơi mạt chược rất giỏi, vậy mà cứ giả vờ thua, cố tình mất tiền. Tui không hiểu sao ông lại tự hành hạ bản thân, đè nén chính mình như vậy. Nhưng tui hy vọng, một ngày nào đó ông có thể thoát ra khỏi điều đó."

"Rồi khi đó, tui với Kirishima sẽ trở thành cặp đôi mạt chược mạnh nhất, từ Sagaarashiyama phía Tây cho tới Yamashina phía Đông đều sẽ vang danh hai đứa."

"Kirishima và Fukuda."

"Nghe không mượt gì hết."

"Shirou và Mitsuru."

"Nghe ổn đó."

"Nói chung là..." Fukuda mỉm cười dịu dàng:

"Cảm ơn ông đã làm vì tui, tui rất yêu ông đó nha."

Tôi hơi ngượng nên im lặng. Fukuda hiểu rõ suy nghĩ của tôi, nên cũng không nói gì thêm.

Điểm đến cuối cùng trong hành trình sống ảo, là một đền thờ nơi người ta có thể ghi điều ước rồi treo lên. Điều đặc biệt là, thay vì ema (bảng gỗ cầu nguyện), người ta dùng những con búp bê tròn nhỏ bằng vải. Có thể viết ước nguyện lên lớp vải ngoài, búp bê có đủ màu như đỏ, hồng, xanh lá, xanh dương, vàng... Cả ngôi đền rực rỡ với vô số điều ước và sắc màu, trông vừa đẹp vừa đáng yêu.

Tôi viết lên một con búp bê màu xanh huỳnh quang: "Mong mọi người đều hạnh phúc."

"Hình như tụi mình đi gần hết mấy chỗ định đi rồi ha."

Miyuki nói vậy.

"Cuối cùng mình tìm quán cà phê ngồi nghỉ đi."

"Buổi sáng chẳng phải đã đi rồi sao?"

"Ý hay đó, đi ăn parfait nữa đi!"

"Một ngày ăn hai ly? Tono, như vậy mập đó—à, xin lỗi, tui không có nói gì hết."

Dường như danh sách các quán cà phê mà hai cô gái muốn đi là vô tận, chúng tôi lại bước vào một quán cà phê khác do một tiệm trà điều hành.

Sau khi tìm được một bàn bốn người và ngồi xuống—

"Chỗ đó nhìn không ổn lắm."

Ánh mắt Tono bỗng trở nên sắc lẹm—ánh mắt thường thấy mỗi khi cô ấy chuẩn bị đập bóng trong trận đấu bóng chuyền.

Tôi nhìn theo hướng cô ấy—thì thấy Miyamae đang ngồi một mình với một người đàn ông.

Ngay lập tức, tôi hiểu ý Tono khi nói "không ổn lắm".

Bởi vì, Miyamae đang cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ buồn bã.

"Tui cũng muốn có bạn trai."

Miyamae từng nói vậy. Ngoài ra, cổ đó còn bảo đến giờ mình vẫn luôn làm ngơ trước sự quan tâm của mấy thằng con trai, từ giờ sẽ cố gắng đối diện cho đàng hoàng.

Vì thế nên cũng không khó để đoán cô ấy đang ngồi trong quán cà phê theo lời mời của một gã con trai nào đó, giờ chắc đang nghe hắn nói chuyện.

Còn tui thì đang ngồi ở bàn phía sau cô ấy, đối diện với Miyuki, giả vờ như chẳng có gì mà lắng tai nghe cuộc trò chuyện giữa tên đó với Miyamae. Tono thì bảo:

"Tui lo cho Shiori lắm."

"Ông quen cái thằng đó hả?"

"Tụi tui học cùng khoa."

"Kiểu mồm mép dụ dỗ con gái à?"

"Không đến mức vậy, nhưng mà…"

Vì lo lắng cho Miyamae, nên tôi và Miyuki mới chọn ngồi ở bàn gần đó để theo dõi tình hình.

Còn Tono, người học cùng khoa và có quen gã kia, thì ngồi cách xa một chút với Fukuda.

[Kirishima này, nhờ ông trông chừng Shiori nhé. Nếu có gì bất thường thì giúp bà ấy giùm.]

Tono nhìn tui bằng ánh mắt nghiêm túc rồi nháy mắt ra hiệu. Tay cô ấy đang cầm ly parfait siêu to, kem tươi dính cả lên má mà vẫn làm ra vẻ nghiêm trọng.

"Cô Miyamae, thật ra thì danh tiếng của cô không mấy tốt đâu đấy."

"Ừm... tôi biết."

"Thật ra thì tôi không quan tâm mấy chuyện đó đâu. Tôi không để bụng. Nhưng này, ấn tượng của mọi người về cô Miyamae là kiểu con gái chuyên đùa giỡn với con trai đấy."

"Ừm..."

"Nhưng nếu cô đi với tôi thì không sao cả. Dù sao thì tôi là người được mọi người tin tưởng. Chỉ cần cô Miyamae thật lòng muốn thay đổi, tôi có thể bảo vệ cô. Chỉ cần tôi nói cô là một cô gái tốt, mọi người chắc chắn sẽ hiểu."

"Hóa ra là kiểu người này à." – Miyuki, người vẫn lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện từ đầu, lên tiếng nhận xét.

"Em từng nghe có kiểu đàn ông chuyên chỉ trích điểm xấu của phụ nữ, khiến họ mất tự tin, rồi tỏ ra mình là người thấu hiểu nhất, đồng thời tạo cảm giác rằng chỉ có anh ta mới là chỗ dựa duy nhất. Không ngờ ngoài đời thật lại có người như thế. Nhưng mà, chij Miyamae chắc cũng từng trải rồi, hạng đàn ông thế này chắc—"

"Cảm ơn cậu nhé... Cậu Kimura quả là đáng tin cậy."

Miyuki liếc nhìn về phía sau lưng tôi, gương mặt như muốn nói "không thể tin nổi".

"...Chẳng lẽ chị Miyamae là đồ ngốc à?"

"Ừ, có chút vậy."

Miyamae chưa bao giờ nghiêm túc với những chàng trai bày tỏ thiện cảm với mình. Nhưng rồi, khi cô ấy bắt đầu suy ngẫm và quyết định đối mặt một cách nghiêm túc, cô ấy bỗng dung lại trở thành kiểu con gái rất dễ bị lừa.

"Nhìn cái này đi."

Miyuki đưa điện thoại cho tôi xem. Tono vừa gửi qua bên đó tài khoản mạng xã hội của cậu con trai đó.

Tên cậu ta hình như là Kimura.

Từ những bài đăng và nội dung được cậu ta trích dẫn, tư tưởng của cậu ta đại khái là thế này:

“Công chức chỉ là đám lãng phí tiền thuế của dân. Luật vị thành niên cần nghiêm khắc hơn. Ai sống nhờ trợ cấp nên lập tức đi làm. Phụ nữ lăng nhăng thì có gặp bất hạnh cũng là đáng đời. Dù sống trong hoàn cảnh nào cũng phải cố gắng học hành để vào đại học danh tiếng. Nghệ sĩ có scandal thì vĩnh viễn không nên quay lại giới giải trí.”

"Có vẻ là người nghiêm túc và độc đoán đấy."

"Nhưng mà, cậu ta hay bắt đầu câu bằng 'tuy tôi không để tâm' nhỉ."

"Khôn thật. Cậu ta biết rõ rằng chỉ cần nói như vậy, sẽ khiến người ta nghĩ mình là người rộng lượng. Đồng thời, còn tạo ấn tượng rằng ý kiến của mình khách quan, trung lập nữa."

Những bài viết đó thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh, nhưng giữa những con chữ như vang lên tiếng hét: "Mọi người thấy tôi nói đúng chứ?"

Trong khi chúng tôi xem những bài đăng đó, Kimura vẫn đang tiếp tục tấn công vào lòng tự trọng của Miyamae.

"Nói hơi khó nghe một chút—"

Đó là cách cậu ta thường mở đầu.

"Tôi thấy cô Miyamae nông cạn lắm. Cô nói là vì cô đơn nên mới đi chơi với nhiều người đàn ông, nhưng nếu có mục tiêu rõ ràng thì đã không nghĩ như thế rồi."

"Cũng có thể là vậy..."

"Như tôi chẳng hạn, để phát triển bản thân, lúc rảnh tôi sẽ luyện nói tiếng Anh hoặc tập thể hình. Cô Miyamae cũng nên thử đi. Buổi trưa, có muốn luyện nói tiếng Anh với tôi không? Tôi dạy cho."

Không, cái kiểu mời mọc bề trên như thế thật sự rất miễn cưỡng.

"...Hay là thử xem nhỉ."

Miyamae dễ dụ đến mức này sao!

Tôi nghe đoạn hội thoại phía sau, quay sang nói với Miyuki:

“Anh lo là không biết Miyamae có bị tên đó lừa sạch tiền không nữa..."

"Chị ấy trông có vẻ rất dễ bị mấy tên đàn ông xấu, chuyên dùng cách hạ thấp lòng tự trọng phụ nữ để kiểm soát họ, lừa gạt."

"Chắc Miyamae đã kể hết mấy chuyện trước kia rồi, nói là mình đang hối hận."

"Rồi tên kia liền nhân cơ hội lên lớp đạo đức... rõ ràng là chẳng cần thiết phải làm thế..."

"Bởi vì bà này sống rất nguyên tắc." – Tôi trả lời.

"Tài khoản mạng xã hội của cô Miyamae toàn là ảnh thời thượng, trông rất hào nhoáng đấy."

"Ừ thì, đúng vậy thật..."

"Tôi nghĩ thế cũng không hay lắm. Bởi vì quá để ý ánh nhìn của người khác, chỉ chăm chăm chụp ảnh sao cho đẹp, nên dễ bỏ sót bản chất của sự việc. Cô không thấy vậy sao?"

"Có lẽ là vậy..."

Miyuki nhìn thẳng vào tôi.

"Sáng nay em cũng nghe anh nói y chang câu đó."

"...Tải xong rồi. À này, phục vụ ơi, cho tôi gọi món được không? Tôi muốn gọi phần parfait giống hệt phần của cô gái cao cao ở bàn kia đang ăn, đúng rồi, cái cô đang cầm hai cái muỗng đó."

Một lúc sau, phần parfait khổng lồ được mang ra. Tôi chụp ảnh liên tục. Tôi không giống gã đàn ông kia. Có lẽ vậy.

"Cô Miyamae, có muốn vào câu lạc bộ của tôi không? Nếu ở cùng nhau, tôi có thể hỗ trợ cô nhiều mặt."

"Ừm... à, dạo này tôi hơi bận..."

"Sau giờ học cô thường làm gì?"

"Nướng cá ăn... đại loại vậy..."

"Tôi nói này—"

Gã cười ngượng ngùng, rồi lại tiếp tục hạ thấp Miyamae, nâng mình lên, thao thao bất tuyệt về việc mình sẽ dẫn dắt cô ấy thế nào cho đúng đắn.

"Nhưng mà, xin lỗi. Cuối cùng tôi vẫn muốn đi nướng cá... từ từ làm sạch cá rồi đem nướng rất vui... hơn là vào câu lạc bộ..."

Miyamae bày tỏ ý chí của mình. Ngay lúc đó.

"Trong số những người cô Miyamae từng tuỳ tiện quen biết, có một cậu con trai đã bỏ học đấy."

"Hả?"

"Bảo là bị tổn thương vì thất tình. Cô chắc chẳng biết đâu, cũng chẳng từng nghĩ tới đúng không? Chính vì thế mà cô nông cạn đấy. Vì thiếu tưởng tượng nên mới làm tổn thương người khác. Nếu cô cứ hành động theo ý mình thì chắc chắn sẽ tiếp tục làm người khác bị thương. Tôi nghĩ nên lắng nghe người khác một chút thì hơn."

"Dù sao thì tôi cũng chẳng bận tâm đâu." – Kimura nói.

"Nếu có người làm tổn thương người khác rồi vẫn sống vui vẻ, mọi người sẽ nghĩ sao? Dưới góc nhìn xã hội, người ta sẽ nghĩ người đó chẳng hề hối lỗi. Nhưng vì tôi hiểu cô Miyamae, nên tôi không nghĩ như vậy đâu."

"Đừng buồn nữa." – Kimura nói tiếp, tự mình đóng cả vai nghiêm khắc lẫn dịu dàng.

"Cô Miyamae muốn thay đổi, đúng không? Tôi có thể giúp cô. Mọi người thường tìm đến tôi để xin lời khuyên. Cô Miyamae cũng thử nghe lời tôi xem sao?"

"Kirishima." – Miyuki ngồi đối diện khẽ nói.

"Chắc đến lúc ra tay rồi nhỉ?"

"Ừm..."

Tôi gật đầu, lòng nặng trĩu.

Thấy tôi như vậy, Miyuki “Ế~” lên một tiếng đầy nghi hoặc.

"Không lẽ anh bị sốc à? Nghe mấy câu kiểu như 'từng làm tổn thương người khác, giờ lại sống vui vẻ' khiến anh liên tưởng đến bản thân hồi cấp ba, rồi bị chấn động tinh thần phải không?"

"Không có..."

"Trúng tim đen luôn rồi còn gì..."

"Không sao hết, anh sẽ cứu Miyamae. Việc bà chấp nhận lời mời của gã đàn ông đó và rơi vào tình cảnh này, chắc là lỗi tại anh."

"Tại sao?"

"Anh từng bảo bả đừng để bị mấy gã đàn ông kỳ quặc dụ dỗ."

"Vậy nên bả mới chọn người hoàn toàn trái ngược với 'gã kỳ quặc' – một ông đạo lý trông có vẻ chính trực sao... Trời ơi, mắt nhìn người của bả tệ thật."

Liệu người từng gây ra lỗi lầm có xứng đáng được sống hạnh phúc không? Đến giờ tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời. Nhưng tôi có lý do để giúp đỡ Miyamae đang tuyệt vọng kia.

Tôi ước gì mọi người đều có thể hạnh phúc.

Phạm vi “mọi người” mà tôi nói không rộng, nhưng chắc chắn có cả Miyamae trong đó.

Tôi đứng dậy, bước đến bên cạnh Miyamae và nói:

"Về cùng nhau đi, Miyamae."

Cô ấy thoáng giật mình khi thấy tôi, nhưng ngay lập tức, gương mặt đã rơm rớm nước mắt, khẽ nức nở:

"Kirishima~ về cùng nhau thôi~"

Miyamae thật sự rất suy sụp.

"Vậy thì mình đi thôi."

Tôi chỉ nói với gã tên Kimura một câu: "Xin lỗi", rồi định dẫn Miyamae rời đi.

Ngay lúc đó.

"Ồ hố! Không phải Kirishima đấy sao?"

Kimura lộ vẻ ngạc nhiên. Khi nhìn rõ khuôn mặt cậu ta ở khoảng cách gần, tôi cũng nhận ra.

Thằng Kimura này chính là bạn học cùng lớp hồi cấp ba với tôi. Có vẻ cậu ta học cùng đại học với Miyamae và Tono. Vì cậu ta cũng biết chuyện đó nên mới giữ vẻ kinh ngạc rồi nói:

"Hả? Kirishima, cậu làm ra chuyện như thế mà vẫn còn mặt mũi đi với cô gái khác à? Làm ơn biết dừng lại đi chứ."

Khoảng thời gian sau đó trôi qua một cách đầy mơ hồ.

Nếu đo đạc thực tế, có lẽ nó rất ngắn. Nhưng với tôi, nó dài đằng đẵng như vĩnh viễn.

Kimura giận tôi.

"Vì sao cậu có thể bình thản như thế, chẳng lẽ không cảm thấy mình đã làm gì sai sao?" "Cậu định trốn lên Kyoto rồi vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra à?" "Nếu là tôi, chắc tôi chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa." "Miyamae biết chuyện chưa? Chắc là chưa đâu nhỉ." "Miyamae, tôi không muốn hại cô đâu. Nhưng vẫn đừng đến gần Kirishima thì hơn."

Tôi từng nghĩ Kimura có động cơ riêng, rằng cậu ta chỉ muốn dụ Miyamae về phía mình nên mới nói đạo lý như thế. Nhưng ít nhất khi đối mặt với tôi, cậu ta lại tỏ ra cứng rắn và thành thật tin vào chính nghĩa.

"Hồi cấp ba, ai cũng giận cả đấy. Tại vì cậu đã làm ra chuyện mà theo con mắt người đời là hoàn toàn không thể chấp nhận nổi, kiểu như 'trời ơi, hết nói nổi, không thể tin được'."

Cậu ta không hề nói câu "Tôi không quan tâm đâu", mà là thật sự đang nổi giận. Có lẽ vì từng học cùng trường cấp ba, nên cậu ta mang cảm giác thật sự với những người đã bị tôi tổn thương.

Nói thật thì, tôi cảm thấy sự tức giận và những lời Kimura nói giống như được tạo ra một cách tự động, được gói ghém sẵn. Trong đó không có một chút cảm xúc cá nhân nào của cậu ta. Cũng chính vì vậy mà chúng mới mạnh mẽ và đúng đắn đến thế. Có lẽ cậu ta chưa từng thực sự làm tổn thương ai bao giờ. Chính vì thế nên mới có thể lên án người khác một cách dữ dội đến thế.

Và Kimura – người có thể làm như vậy – thực sự là người đúng.

Nếu hỏi giữa người gây tổn thương và người không làm tổn thương ai, ai là người tốt hơn, thì dĩ nhiên là người không gây tổn thương ai rồi. Dù câu trả lời ấy có đến từ sự thiếu tưởng tượng, thì nếu có thể không làm tổn thương ai vẫn là tốt hơn.

Tôi không thích cách nói chuyện của Kimura.

Cậu ta luôn dùng "người đời", "mọi người" làm chủ ngữ.

"Thứ gọi là người đời ấy, chẳng phải là chính cậu sao?"

Đó là một câu trong Nhân gian thất cách của Dazai Osamu.[note71484]

Hồi cấp ba, tôi rất khó chịu với kiểu người hay dùng "người đời" làm chủ ngữ để nói chuyện. Tôi thấy những kẻ lấy đúng sai của thế gian làm tấm chắn để nói chuyện như vậy mới là người không biết suy nghĩ, mới là kẻ sai trái.

Nhưng, hệ giá trị của tôi đã thua. Nếu tôi tin vào quan niệm đúng đắn của thế gian, nếu tôi hành động theo những gì được gọi là đúng đắn ấy, thì có lẽ chuyện năm cấp 3 đã không xảy ra.

"Kirishima, về thôi~ Tui muốn về rồi~"

Miyamae nắm lấy tay áo tôi, ánh mắt đầy bất an.

Tôi đã không còn chắc việc đưa Miyamae rời khỏi đây có đúng hay không. Thậm chí trong đầu tôi còn thoáng qua suy nghĩ: có khi cô ấy ở bên Kimura lại tốt hơn. Bởi vì tôi đã làm ra một việc "hoàn toàn không bình thường trong mắt người đời".

Tôi không thể cãi lại, không có bất cứ lý lẽ nào có thể phản bác cậu ta.

Rồi Kimura lại quay đầu nhìn Miyamae và nói:

"Không, thật ra là tôi không muốn nói đâu, vì tôi thấy kể về quá khứ người khác thật sự là mất nết. Nhưng nếu là vì Miyamae, thì tôi vẫn nên nói ra. Tôi thật sự không muốn nói đâu, nhưng vì Miyamae, nên tôi sẽ nói. Tên này—"

Câu nói bị cắt ngang.

Vì Tono không biết từ lúc nào đã bước lại gần chúng tôi.

Tono điềm tĩnh cúi mặt sát lại gần tôi, rồi dùng áo sơ mi của tôi lau lớp kem còn dính trên má mình. Chiếc áo này là của ông già Daidouji.

"Ể? Tono, sao bà lại ở đây?"

Tono đưa ngón tay lên kiểm tra xem mặt mình đã sạch kem chưa, rồi quay sang nhìn Kimura.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Một âm thanh lớn vang lên, Kimura ngã lăn khỏi ghế.

Tono đã đấm cậu ta một cú thật mạnh.

Kimura lăn xuống đất, bối rối không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Ể? Không, ừm, cái gì, cái gì vậy?"

Cậu ta vừa ôm má – nơi bị đấm – vừa lắp bắp nói:

"Ờ, cái, phải nói sao đây, bạo... bạo lực là... không được đúng không..."

Lý lẽ của cậu ta cực kỳ hoàn hảo, nhưng có vẻ hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Dù vậy, trong xã hội hiện đại, chuyện như vậy lại rất bình thường. Tôi cũng nghĩ thế.

"Không... bạo lực ấy mà... là thứ không bình thường đúng không..."

Kimura nói với vẻ ngơ ngác.

Tono nhìn xuống nắm đấm của mình.

"Đây không phải là bạo lực."

Sau đó, cô ấy hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

"Đây là Cú đấm Tono."

"…Chuẩn luôn."

Tôi cũng gật đầu đồng tình.

Đây không phải là bạo lực.

"Đây là Cú đấm Tono."

Tối hôm đó, sau khi rời khỏi nhà tắm, tôi cầm điện thoại lên xem thì thấy có tin nhắn từ ông già Daidouji. Nội dung là lời mời đến sân vận động của trường đại học, nghe nói mấy người thường tụ họp cùng cũng đang ở đó.

Thế là vừa tắm xong, tôi liền đạp xe đến trường. Dù đã khá khuya, nhưng toà nhà nghiên cứu vẫn còn sáng đèn, từ khu sinh hoạt câu lạc bộ còn vọng ra tiếng nhạc cụ.

Khi tôi đến sâu trong khuôn viên, ông già Daidouji đang ngồi chồm hỗm ngay giữa sân, loay hoay với một thứ gì đó trông khá đáng ngờ. Tono, Miyamae và Fukuda thì đứng ngẩn người ở gần đó, lặng lẽ dõi theo.

"Đang làm gì thế?"

Nghe tôi hỏi vậy, Miyamae đang ngồi xổm ngẩng đầu lên:

"Nghe nói là phóng tên lửa đó. Cái đó bay lên vũ trụ thật được hả?"

"Chắc chỉ bay cao một chút, rồi bung dù đáp xuống thôi."

Ông già Daidouji hồi còn học cấp ba từng tham gia cuộc thi phóng tên lửa. Anh ta từng cho tôi xem đoạn phim hồi đó. Hồi ấy, ảnh gắn động cơ thuốc nổ vào một ống bánh quy, rồi bắn lên trời trong làn khói trắng. Đó là cuộc thi tính thời gian bay lơ lửng trên không.

Buổi phóng hôm nay chắc cũng kiểu như vậy. Có điều thân tên lửa lần này không phải hộp bánh mà là một ống trụ cao đến ngang hông tôi.

"Kirishima, hôm nay thật sự xin lỗi."

Miyamae nói vậy.

"Đang hẹn hò vậy mà… giúp tui nhắn lại xin lỗi với bé Miyuki nha."

"Không sao đâu, Miyuki cũng vui mà, còn nói 'quả đấm tay phải đẹp thật đấy'."

Khi đưa bả ra ga, Miyamae nói vậy.

"Biết đâu tui cũng nên trách móc ông như vậy. Nhưng mà… tui làm không được. Vì… tui đang làm mấy chuyện như vậy với ông mà."

Từng đến Sơn nữ trang, bảư cũng biết trong ngăn kéo của tôi có mấy bức thư không ký tên, và cả khoản tiền đủ mua vé một chiều lên Tokyo.

"Nhưng mà… có lẽ, số tiền đó sẽ không cần nữa. Tui nghĩ ai ao cũng đang bước về phía trước. Vậy thì tới nước này rồi còn gì phải nói nữa, còn gì đáng để nói nữa? Hôm nay, nhìn ông được bạn bè vây quanh như vậy, tui cảm thấy như vậy đó."

Tôi nghiền ngẫm những lời ấy.

Gió đêm khẽ lướt qua. Ngước nhìn lên, trời đầy sao.

Lúc đó, khi Kimura định mở miệng kể về quá khứ của tôi, Tono đã cắt ngang. Cả Tono lẫn Fukuda, hẳn đều biết tôi từng làm chuyện gì đó không thể nói ra. Thế nhưng, đến tận bây giờ họ vẫn như chẳng có chuyện gì, cùng nhau dõi theo công trình của ông già Daidouji.

Bạn bè là phải nói hết mọi chuyện — người ta thường nghĩ vậy, gọi đó là sự tin tưởng. Nhưng không gò bó vào định nghĩa như thế, mới chính là chiều sâu của họ.

Một bên mặt nghiêng thật đẹp.

Tôi chạm mắt với Fukuda. Cậu ta nhìn tôi và Miyamae, rồi nở nụ cười dịu dàng:

"Nếu không thể tha thứ cho những người từng làm tổn thương người khác, thì tui nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ kết bạn được với ai trên đời. Và thế giới này cũng sẽ chẳng có ai làm bạn với tui."

Đó là tất cả lý do.

Tôi ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Khi chúng tôi đang nói chuyện như vậy, ông già Daidouji đã chuẩn bị xong, vừa chạy lại vừa hô lớn:

"Bắt đầu nha~!"

Vừa nói, anh ta ấn nút trên tay. Một làn khói trắng phụt ra dưới đáy tên lửa, vài giây sau, kèm theo âm thanh như bật nắp chai soda, tên lửa lao vút lên trời.

Đèn đỏ gắn ở đầu tên lửa cứ thế leo lên bầu trời đêm.

Tựa như một ngọn hải đăng dẫn đường lên vũ trụ bao la.

Chúng tôi không rời mắt khỏi tên lửa.

"Nó vẫn chưa rơi xuống kìa."

"Vì đó là nguyên mẫu thử nghiệm số mười ba đó."

Ông già Daidouji nói:

"Mười năm nữa, chắc tui đây sẽ được ngồi lên tên lửa thật mà bay vào không gian mất. Còn mấy người thì sao? Mười năm nữa định làm gì?"

Câu hỏi thật khó. Dù có mục tiêu cũng chẳng biết có đạt được không. Muốn trở thành người như thế nào, hay sẽ thành ra sao — tất cả đều mơ hồ.

Fukuda cũng phát ra tiếng "ừm~" trầm ngâm.

Nhưng Tono thì khác.

"Mười năm nữa, tui vẫn sẽ ăn suốt! Như các món mới ở cửa hàng tiện lợi, hay mấy món đặc sản nổi tiếng khắp nơi nữa!"

"Này này~ vậy là không đúng rồi đó~"

Ông già Daidouji nói.

"Ý tui là mấy ước mơ kiểu vũ trụ, tầm xa tầm rộng cơ~"

"Vậy thì mười năm nữa, tui sẽ đứng dưới đất ngắm nhìn tên lửa do ông già Daidouji phóng đi."

"Miyamae~ giờ là lúc mọi người chia sẻ mục tiêu để tăng nhiệt đó nha, tui mới phóng tên lửa là vì chuyện này đấy~"

Miyamae phớt lờ ông già đang nhăn mặt, nói:

"Tui nghĩ ra ý này hay lắm. Mười năm nữa, tụi mình cùng đến đảo Tanegashima đi. Rồi cùng nhau ngắm cảnh tên lửa phóng lên."

Nói câu đó, trông cô ấy chẳng khác gì một thiếu nữ cả.

"Ý tưởng hay đó!"

Tono cũng hăng hái hẳn lên.

"Dù giờ không có tiền, nhưng mười năm nữa chắc tui cũng đi được."

Fukuda cũng tỏ vẻ hứng thú.

Miyamae vui vẻ nhìn mọi người.

"Nhớ hứa đó nha!"

"Là xem tên lửa của tui thật à?"

"Chỉ cần mọi người tụ lại với nhau thì tên lửa của ai chẳng được."

"Phải quý tui hơn một chút chứ~"

Miyamae chẳng thèm để ý đến vẻ mặt méo xệch của ông già Daidouji, khẽ kéo tay áo tôi và nói:

"Kirishima, nhớ đó nha?"

Tôi chỉ "ừ" một tiếng thay cho lời hứa.

Mười năm nữa chúng tôi sẽ làm gì, bây giờ vẫn chưa biết. Theo thời gian trôi, mùa thay lá, cả những mối quan hệ lẫn cảm xúc hiện tại chắc chắn cũng sẽ đổi thay. Có thể năm người chúng tôi sẽ mỗi người một ngả, sống cuộc đời riêng ở những nơi khác nhau.

Nhưng nếu mười năm sau, vẫn là những con người này, có thể cùng tụ họp lại, cùng ngắm nhìn tên lửa bay lên bầu trời… thì đó chắc chắn là một điều trên cả tuyệt vời.

Ghi chú

[Lên trên]
là một tiểu thuyết ngắn mang yếu tố tự thuật năm 1948 của Dazai Osamu. Cuốn sách được xem là kiệt tác của tác giả và xếp thứ hai trong số những tiểu thuyết bán chạy nhất ở Nhật, chỉ sau Nỗi lòng của Natsume Sōseki.
là một tiểu thuyết ngắn mang yếu tố tự thuật năm 1948 của Dazai Osamu. Cuốn sách được xem là kiệt tác của tác giả và xếp thứ hai trong số những tiểu thuyết bán chạy nhất ở Nhật, chỉ sau Nỗi lòng của Natsume Sōseki.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tiền với thư đó ko lẽ là của Hikari ?
Xem thêm
bắt đền trans giờ ko dứt ra nổi rồi
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
tui cx vậy🐧
Xem thêm