Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5 (Đã hoàn thành)

Chương 6 : Mối tình mới

6 Bình luận - Độ dài: 6,836 từ - Cập nhật:

Từ khi còn là sinh viên năm nhất, tôi đã quen biết Tono. Vì căn hộ của chúng tôi nằm đối diện nhau, sáng sớm đôi khi cùng ra khỏi nhà một lúc, và khi đạp xe, thỉnh thoảng cũng cùng chờ đèn giao thông.

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện từ mùa đông năm nhất, sớm hơn rất nhiều so với giải đấu mạt chược vào mùa xuân năm hai.

Lúc đó, tôi thường trốn trong phòng, không ngừng nghĩ về những chuyện đã qua. Dù sau này được Fukuda cứu vớt, nhưng đó là chuyện sau đó.

Để tránh liên quan đến bất kỳ ai, tôi luôn mang quần áo bẩn đến tiệm giặt tự động vào buổi tối. Chính tại đó, tôi đã gặp Tono.

Mỗi lần tôi đến, cô ấy đều ở đó. Khác với tôi, Tono có máy giặt trong phòng mình. Nhưng vì quần áo thể thao cô ấy mặc khi tập luyện cần được sấy khô ngay lập tức, cô ấy thường xuyên đến đây dùng máy sấy.

Ban đầu, chẳng có gì xảy ra cả.

Chúng tôi ngồi ở hai đầu băng ghế dài, chờ quần áo giặt xong. Tono đeo tai nghe nghe nhạc, còn tôi đọc sách. Không gian tiệm giặt nhỏ hẹp, máy sưởi nóng hừng hực.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu gật đầu chào nhau.

"Chào buổi tối."

Lần đầu tiên Tono bắt chuyện với tôi, tôi định đáp lại tương tự, nhưng lại cắn phải lưỡi, phát ra âm thanh kỳ quặc, thậm chí còn sặc. Đó là vì lúc ấy, ngoài việc trả lời "Vâng" khi nhân viên cửa hàng tiện lợi hỏi "Có cần hâm nóng không?", tôi hầu như không nói gì khác.

Sau lần đó, chúng tôi dần dần trò chuyện vài câu. Những chủ đề nhàm chán như chuyện sống một mình, có tự nấu ăn không, hay đồ gia dụng nào tiện lợi.

Sau vài câu chuyện ngắn, chúng tôi lại quay về việc của mình – nghe nhạc, đọc sách, chờ quần áo giặt xong. Rồi gật đầu chào nhau và rời khỏi tiệm giặt.

Tiếng nhạc rò rỉ từ tai nghe, tiếng lật trang sách, tiếng máy giặt và máy sấy quay đều đều.

Những đêm như vậy lặp đi lặp lại.

Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa chúng tôi trên băng ghế dài đã thu hẹp, từ hai đầu giờ chỉ còn cách nhau hai chỗ trống.

"Ăn một cái không?"

Một tối nọ, Tono nói với tôi. Đó là một đêm lạnh buốt.

"Bánh bao thịt à?"

"Mua ở cửa hàng tiện lợi đấy, cho ông một cái nhé."

Tôi cắn một miếng bánh bao, nước mắt suýt trào ra.

Ký ức thời cấp ba chợt ùa về. Những ngày lạnh giá, tan học tôi thường ghé cửa hàng tiện lợi. Bên cạnh luôn có một cô gái ăn bánh bao thịt ngon lành.

Những ngày đã qua, những nơi ấm áp không thể quay lại.

Kìm nước mắt mà ăn bánh bao thật sự rất khó khăn. Có lẽ Tono cũng nhận ra, nhưng cô ấy vẫn giả vờ không thấy, cùng tôi ăn bánh bao.

"Tui chưa từng thấy ai ăn ngon lành như vậy đâu!"

Cô ấy cười nói.

Tôi bắt đầu thích những khoảnh khắc cùng Tono ở tiệm giặt tự động. Dù là lặng lẽ làm việc riêng hay trò chuyện, tôi đều cảm thấy thoải mái.

Điều khiến tôi tò mò là tại sao Tono lại đến tiệm giặt vào giờ muộn như vậy. Không giống tôi – một kẻ sống bên lề – cô ấy hoàn toàn có thể đến sớm hơn.

Nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra lý do.

Một tối nọ, tôi gặp vài nam sinh viên đại học ở tiệm giặt. Họ không phải cư dân của khu Sakura hay Sơn nữ trang, mà đến từ một trường đại học hoàn toàn khác.

Khi nhìn thấy Tono, họ đồng thanh reo lên.

"Wow, là Tono Akira kìa, quả nhiên to thật~!"

"So với trên TV còn tuyệt hơn, mà không chỉ cao thôi đâu nhé."

"Kích cỡ nội y chắc cũng—"

Khi mấy gã đó đứng xa xa nói những lời như vậy, Tono co người lại, trông rất xấu hổ.

Hình như từ thời cấp ba, Tono đã tham gia các giải đấu liên trường và xuất hiện trên sóng truyền hình. Lên đại học, cô ấy không chỉ là vận động viên được kỳ vọng trong tương lai với tư cách thành viên đội tuyển đặc biệt, mà còn là một nữ cầu thủ bóng chuyền xinh đẹp thu hút sự chú ý. Và dường như không ít gã nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy.

Tono ghét điều đó, nên cố ý đợi đến khuya mới đến tiệm giặt.

Nhưng chưa đầy hai tuần sau, những kẻ nói lời khó nghe với Tono không còn xuất hiện ở tiệm giặt nữa.

"Chắc là nhờ cả vào ông đấy, Kirishima."

Tono nói.

"Ý bà là sao?"

Lý do họ không đến nữa là vì mỗi khi họ dùng máy giặt tự động, tay áo sơ mi và ống quần của họ luôn bị buộc chặt lại.

"Chỉ có người như ông, Kirishima, mới làm mấy trò xấu tính đó thôi."

Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần.

Dù ngại ngùng, Tono vẫn ngồi sát bên tôi. Vì cảm thấy quá gần, tôi khẽ dịch ra. Ngay lập tức, cô ấy lại nhích người theo.

Chúng tôi trở nên thân thiết, ngồi vai kề vai bên tường tiệm giặt.

"Bình thường bà nghe gì vậy, Tono?"

"Cái này."

Cô ấy nhét một bên tai nghe vào tai tôi, đó là một bài tình ca.

"Nhân tiện, cuốn sách tui đang đọc là..."

"Loại sách khó nhằn đó thì thôi đi... đọc đau đầu lắm..."

Sau đó, tôi kết bạn với Fukuda, cũng giao lưu với cư dân khu Chung cư Sakura, họ tặng tôi một đôi guốc cao Takageta.[note71491] Vì Tono hay để ý đến chiều cao, tôi định mang nó. Ít nhất để cô ấy không phải co người lại vì chiều cao khi đứng trước tôi.

Nếu biết tôi cố ý làm vậy, chắc chắn Tono sẽ để tâm. Để đôi guốc trông tự nhiên, tôi còn mặc cả yukata đơn giản. Trường đại học tôi có không ít người ăn mặc kiểu này, nên tôi giả vờ mình cũng là một trong số họ.

Nhưng Tono nhận ra ngay.

"Ông ngốc thật đấy, Kirishima."

Nhìn tôi trong bộ yukata đơn giản, mắt Tono ngân ngấn nước mà nói.

"Nhưng, cảm ơn ông."

"Đ-đ-đây này."

Hamanami hít một hơi rồi nói.

"Chẳng phải anh đã khiến chị ấy mê anh như điếu đổ rồi sao~!"

Đó là chuyện xảy ra ở căng tin trường. Trên khay của Hamanami là thịt xào gừng, cơm trắng và súp miso. Trên khay của tôi chỉ có mì udon không topping.

"Chị Tono chắc chắn rất trân trọng khoảng thời gian ở tiệm giặt với anh Kirishima."

"Có lẽ vậy."

"Rồi anh còn để anh Fukuda đến đó, còn mình thì không đi nữa."

"Đúng vậy."

"Thiên tài!"

Hamanami hét lên.

"Kirishima Shirou là thiên tài khiến đàn bà tức giận!"

Tôi không biết nói gì. Thực tế, Tono đã kìm nén cảm xúc suốt thời gian qua, rồi bùng nổ vào tối hôm lễ hội Gion. Sau đó, cô ấy ở nhờ nhà bạn, không quay về khu Sakura. Dù tôi và Miyamae đã đi du lịch Kyushu về, tình hình vẫn không thay đổi.

"Ít nhất từ góc nhìn của người ngoài, anh Kirishima có vẻ thích chị Tono, luôn làm những việc mà chỉ người thích đối phương mới làm."

"Miyamae cũng nói vậy với anh."

"Dù em biết lý do anh Kirishima chần chừ." Hamanami nói tiếp:

"Vì chị Tono là một nữ sinh viên bóng chuyền siêu dễ thương, nên rất được yêu thích."

Hamanami đưa điện thoại cho tôi xem tài khoản mạng xã hội của Tono, số người theo dõi đông đến kinh ngạc.

"Nhưng bả chỉ đăng ảnh đồ ăn thôi mà?"

"Thỉnh thoảng chị Tono cũng lên hình. Đây, như tấm này này."

Mỗi khi chụp mặt Tono, số người theo dõi dường như tăng vọt.

"Rồi anh Kirishima cũng nên nghĩ kỹ về ý nghĩa của mấy bức ảnh đồ ăn này."

Có lẽ vậy. Vì từ một thời điểm nào đó, ảnh đồ ăn Tono đăng hầu hết đều là cơm trắng và cá.

"Anh chưa từng tưởng tượng đến việc hẹn hò với chị Tono sao?"

"Ai mà biết được."

Tôi nhớ lại tối qua, khi tôi như thường lệ nướng cá trên con đường riêng.

"Gần đây không thấy Tono đâu, có chuyện gì sao?"

Fukuda lo lắng hỏi.

"Chỉ cần Kirishima đi đón bả là xong ngay thôi."

Miyamae vừa gặm cá ayu vừa nói. Ngay sau đó, cô ấy nhận ra mình lỡ lời, mặt cứng lại.

Fukuda lộ vẻ mặt "Sao lại là Kirishima?".

Người cứu nguy lúc đó là ông già Daidoji, nhướn một bên mày nhìn chúng tôi. Anh đột nhiên nói về cách làm trứng luộc lòng đào.

"Mọi người đều cho trứng vào nước sôi, đúng không? Sau đó cứ hát bài ‘Whatever’[note71492] của Oasis. Khi hát xong, trứng lòng đào ngon nhất sẽ hoàn thành."

"Dùng đồng hồ bấm giờ chẳng phải nhanh hơn sao."

Miyamae chen vào, không khí trở nên nhẹ nhàng, như thể đã lừa qua được. Nhưng Fukuda vẫn nghiêng đầu khó hiểu.

"Thật phiền phức nhỉ..."

Hamanami nhăn mặt.

"Dù sao anh vẫn luôn muốn nói chuyện với Tono. Thực ra, Tono đang gặp rắc rối vì anh."

Một đàn em trong đội bóng chuyền của Tono đã đợi tôi trước khu Chung cư Sakura. Cả đội bóng chuyền dường như đều biết người Tono thích là một gã kỳ lạ mặc yukata đơn giản. Nên rất dễ dàng nhận ra tôi.

"Còn nhớ cú đấm Tono không?"

"Ừa, cú đấm đánh bay gã tên Kimura ấy hả."

"Sau đó, Kimura hình như đi kiểm tra thương tích. Rồi thương lượng với trường về vấn đề bạo lực giữa các thành viên."

"Wow... gã đó phiền thật..."

"Vì Tono vẫn đi học bình thường, anh nghĩ đến trường là gặp được."

"Vậy sao anh Kirishima còn ngồi đây phí thời gian?"

"Tại anh muốn kể hết cho em nghe đã."

"Vậy à."

Hamanami nói xong, ăn một miếng thịt xào gừng. Nhai vài cái, nuốt xuống, uống một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng đặt cốc xuống bàn, hít sâu một hơi và nói:

"Không mau đi tìm chị Tono đi!"

Sau khi ăn xong với Hamanami ở căng tin trường, tôi đạp xe đến trường của Tono. Bước vào khuôn viên, có lẽ do phong cách trường khác nhau, tôi cảm thấy không khí sáng sủa hơn trường mình. Có khi tôi chọn nhầm trường rồi cũng nên.

Trao đổi với Miyamae qua điện thoại, tôi biết hôm nay môn tự chọn của Tono nghỉ, và cô ấy đang ở nhà thi đấu tập bóng chuyền một mình.

Đến nhà thi đấu, trong không gian rộng lớn, chỉ có mình Tono đang luyện phát bóng.

Thấy tôi, cô ấy thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức tỏ ra hậm hực, tiếp tục đánh bóng sang bên kia lưới.

Khi tôi đến gần, cô ấy mới dừng lại.

"Có chuyện gì sao?"

Thái độ của Tono rất lạnh nhạt.

"Tui nghĩ ông nên quay về rồi đấy."

Nghe tôi nói vậy, dù Tono vẫn giữ vẻ giận dỗi, nhưng dường như có chút vui. Tuy nhiên—

"Tại mọi người đều thấy nhớ bà."

Ngay lập tức, Tono quay ngoắt đầu đi, tiếp tục phát bóng.

Quả bóng đập mạnh xuống sàn, cảm giác còn dữ dội hơn lúc nãy.

"Không, tui cũng lo cho bà lắm."

Nghe vậy, Tono dừng lại, nhìn tôi.

"Ông gặp rắc rối vì vụ Kimura, đúng không?"

"Ông không cần bận tâm đâu, Kirishima. Tui sẽ tự tìm cách giải quyết."

"Làm sao có thể để vậy được. Xét cho cùng, Tono đánh Kimura cũng là vì tui. Lần này đến lượt tui phải làm gì đó cho Tono."

"Kirishima..."

"Chúng ta là bạn mà, đúng không, Tono?"

"Bạn..."

Quả bóng lại đập mạnh xuống sàn, Tono quay đầu tiếp tục tập luyện.

Tình huống này cứ lặp đi lặp lại. Mỗi khi tôi mở lời, Tono sẽ dừng tay, quay lại nhìn tôi với vẻ mặt thoáng vui, rồi lại ngoảnh đi, tiếp tục phát bóng. Tôi đã làm gì sai sao?

Sau vài lần đối thoại như vậy, Tono bỗng bực bội hét lên: "Thật là~!"

"Những lời như vậy không phải là điều tui muốn nghe!"

Cô ấy nói xong, đẩy ngã tôi.

Tôi ngã nhào xuống sàn, Tono đè hẳn lên người tôi.

"Nếu muốn, tui cũng có thể làm được chuyện này!"

Cô ấy giữ chặt hai tay tôi, mặt từ từ áp sát, đến khi mũi chúng tôi gần chạm nhau—

Tono đột ngột đứng dậy, quay mặt đi, má đỏ bừng. Hình như cô ấy rất xấu hổ vì hành động vừa rồi của mình. Nhưng bầu không khí hài hước ấy nhanh chóng tan biến, thay vào đó là vẻ mặt buồn bã khi cô ấy lên tiếng:

"Trong mắt Kirishima, tui vẫn chỉ là một cô gái ham ăn, trẻ con thôi sao?"

Đó là nhãn dán tôi tự gán cho Tono, điều mà thời cấp ba tôi tuyệt đối không bao giờ làm.

"Tình cảm của tui cứ thế bị ông xem nhẹ vậy sao?"

Tono nói.

"Tui đã luôn thích Kirishima. Tui thích những đêm lạnh giá ở tiệm giặt tự động, cảm giác như cả thế giới chỉ còn hai chúng ta. Khi từ cửa hàng tiện lợi trở về, chỉ cần đi cùng ông, tim tui đã đập thình thịch."

Thích một người không phải là diễn lại những khoảnh khắc cảm động để tận hưởng.

"Vì vậy—tui muốn hẹn hò với Kirishima, muốn gần gũi ông hơn nữa."

Nhưng cô ấy chưa từng hành động như vậy. Nếu hỏi tại sao, là vì tôi từ chối tình yêu, còn định gán cho Tono cái mác dễ thương cứng nhắc.

"Kirishima, tui không giống con gái sao? Hay là không đủ hấp dẫn?"

Không phải vậy.

Dù là mái tóc ướt mồ hôi, làn da trắng hồng lên sau khi vận động, hay đôi tay chân thon dài lộ ra từ bộ đồng phục không tay, tất cả đều đẹp tuyệt vời.

Tôi thử đưa tay chạm vào má Tono, làn da cô ấy nóng ran. Mặt Tono đỏ ửng, càng lúc càng nóng hơn, ngón tay tôi lướt qua giọt mồ hôi chảy dọc thái dương cô ấy.

"Tui... cái đó... thường bị người ta nhìn bằng ánh mắt ấy. Dù sao đồng phục cũng không tay, quần lại ngắn..."

Không chỉ vậy. Ngực Tono rất đầy đặn. Khi vận động, phần eo thắt chặt càng làm nổi bật điều đó, nên danh tiếng của Tono với tư cách một cầu thủ bóng chuyền đại học chắc chắn cũng bao gồm phần này. Nghe nói cô ấy khá khó chịu về chuyện đó.

"Nhưng tui muốn Kirishima nhìn tui bằng ánh mắt ấy, muốn ông xem tui như vậy."

Tono đặt tay mình chồng lên bàn tay tôi đang vuốt ve má cô ấy.

"Tui hy vọng Kirishima có thể chạm vào nhiều hơn, đó là điều tui nghĩ."

Tôi chống người dậy, ngược lại đẩy ngã Tono. Cô ấy ngoảnh mặt đi, nhưng từ góc nghiêng, tôi thấy sự ngại ngùng, căng thẳng, và một chút mong chờ trên gương mặt cô ấy.

Tôi hiểu rõ cảm giác này.

Tôi vuốt ve ngực Tono qua lớp đồng phục ướt mồ hôi. Tono ngẩng cằm lên. Tôi chen người vào giữa hai chân cô ấy, đè hẳn lên người cô ấy. Cơ thể Tono mềm mại, áp sát vào tôi.

Mái tóc đuôi ngựa của Tono rối tung, để lộ phần cổ trắng ngần.

Tôi dùng lưỡi liếm lên cổ cô ấy.

"Kirishima! Cái đó, mồ hôi!"

Tôi men theo làn da mềm mại của Tono, đưa lưỡi liếm dọc vành tai cô ấy. Tono ưỡn ngực, người cong lên cao.

"Đây, cái này là sao... tui không biết, cảm giác này... ah...tui ghét nó..."

Khi tôi liếm vào bên trong tai, hơi thở Tono bắt đầu ẩm ướt. Tôi tiếp tục nhẹ nhàng liếm dọc đường cong tai cô ấy mấy lần nữa.

"Không được, Kirishima, cái này, nguy lắm..."

Tono cố đẩy tôi ra, nhưng không còn sức như bình thường. Tôi càng mạnh mẽ hơn, luồn lưỡi sâu vào tai cô ấy. Ngay sau đó, Tono phát ra tiếng rên khe khẽ không thành lời, toàn thân run rẩy. Tôi giữ trán cô ấy, tiếp tục cử động lưỡi.

"Ah... Kirishima... ah... ah..."

Khi Tono thở hổn hển, kiệt sức, tôi rời khỏi người cô ấy. Tono đã hoàn toàn bị bật công tắc.

"Kirishima..."

Tono nhìn tôi bằng ánh mắt ướt át.

Tôi giữ hai tay cô ấy, khoá chéo lên trên đầu, rồi từ từ cúi mặt xuống. Tono hoang mang phát ra tiếng "Hả? Hả?".

"Tui thấy ông cố ý muốn khiến tui ghét ông đúng không? Làm mấy chuyện này đủ rồi đấy! Hả? Đùa à... ông nghiêm túc sao?"

Thấy tôi gật đầu, Tono đỏ mặt, bất lực nói:

"Thật là~ tuỳ ông đấy!"

Tôi liếm nách ướt mồ hôi của Tono, cô ấy run rẩy xấu hổ bên dưới tôi.

"Tui đã đánh giá thấp Kirishima rồi..."

Tono ôm gối, ngồi ở góc sàn nhà thi đấu, nói vậy. Khi đang liếm nách được nửa chừng, cô ấy vì quá xấu hổ mà bỏ chạy.

"Nhưng cứ có cảm giác như bị ông lừa qua vậy."

Tono nheo mắt nhìn tôi.

"Tui... cái đó..."

Rồi cúi đầu nói tiếp.

"Cũng muốn... làm những thứ bình thường như hôn chẳng hạn..."

Tono nói đúng, tôi đang đánh trống lảng. Những gì tôi làm đều để né tránh những hành động mang ý nghĩa tình yêu rõ ràng như hôn. Tôi cố tình không nhìn đến khía cạnh nữ tính của Tono, đối xử với cô ấy một cách hài hước, gán cô ấy vào cái mác một trong năm người bạn. Dù đã đến nước này, tôi vẫn muốn trốn tránh những điều đó.

Vì vậy, tôi thành thật kể về hoàn cảnh của mình.

"Tono, hồi cấp ba, tui đã làm tổn thương sâu sắc một cô gái từng hẹn hò với tui. Cách tui làm tổn thương cô ấy thực sự quá tệ. Vì vậy, tui không biết mình có xứng đáng được hạnh phúc hay thích ai đó lần nữa không."

Tono là một cô gái tuyệt vời, chính vì thế—

"Tui nghĩ mình không nên thích Tono. Đến giờ phút này, nếu hỏi tui tư cách đó không, chắc là không. Dù Tono nói muốn được tui chạm vào, vừa rồi cũng làm đủ thứ, nhưng có lẽ tui không thể đi đến cuối cùng."

Tôi thẳng thắn kể với Tono rằng, vì hơn hai năm sống kiêng khem, cơ thể tôi đã không còn phản ứng, và dù ở một mình tôi cũng không làm chuyện đó.

Có lẽ thần linh bảo tôi đừng yêu nữa chăng. Tôi cố bổ sung thêm mấy lời như vậy, nhưng điểm khiến Tono phản ứng lại không nằm ở đó.

"Hơn, hơn hai năm!"

Cô ấy đỏ mặt nói.

"Ngược lại càng gợi tình đấy!"

Miyamae cũng vậy, logic suy nghĩ của các cậu rốt cuộc là gì vậy?

"Nhân tiện, Kirishima quả nhiên từng có bạn gái nhỉ... Là người thế nào vậy? Tui rất tò mò."

"Bà chắc chứ, định phát huy tinh thần fangirl ở đây luôn à~?"

"Tui là người hay để ý nhiều thứ lắm!"

Tono hình như cũng lo lắng về chuyến đi Kyushu của tôi với Miyamae. Dù Miyamae đã nói trước với Tono rằng chỉ đi với tư cách bạn bè, cô ấy thực ra không muốn tôi đi. Nhưng vì không phải bạn gái tôi, cô ấy cũng không thể ngăn cản.

"Nếu là bạn gái thì sẽ thế nào?"

"Sẽ tung một cú đấm Tono ngay khi Kirishima đồng ý đi du lịch hai người."

Chắc hàm tôi bay luôn, tôi nghĩ thầm.

"Vậy, cô ấy là bạn gái thế nào?"

Xem ra nếu không nói, Tono sẽ không buông tha tôi. Thế là tôi lục lại ký ức rời rạc thời cấp ba, mở lời:

"Cô ấy là người lạnh lùng, học hành không giỏi nhưng rất xuất sắc về âm nhạc, là một mỹ nhân—"

"Ừm ừm."

"Thân thiện với mọi người, nghiêm túc, học giỏi lại dễ thương—"

"Hửm~? Lạnh lùng mà thân thiện? Không giỏi học mà học giỏi? Cảm giác như nhân vật kiểu Nue vậy nhỉ."

(Chú thích: Nue là yêu quái trong truyền thuyết Nhật Bản.)

Tono nghiêng đầu khó hiểu.

"Nhưng nếu Kirishima để tâm đến vậy, chắc chắn là một người rất tuyệt vời. Chính vì làm tổn thương một người như thế, Kirishima mới từ chối tình yêu."

"Đại khái là vậy."

Lúc này, Tono lại lộ vẻ mặt nghiêm túc, như đang suy nghĩ gì đó, im lặng một lúc rồi lên tiếng:

"Khi thi đấu, tui hay ghi điểm bằng cú đánh mạnh, mọi người đều khen tui đánh đẹp."

Nhưng nghe nói khi tập luyện, cô ấy thường thất bại.

"Chính vì trải qua nhiều thất bại, tui mới có thể đánh ra những cú đẹp mắt trong trận đấu. Và dù vậy, tui vẫn mắc sai lầm khi thi đấu. Mọi người gọi tui là thiên tài, bảo rằng họ ghen tị với tui. Nhưng bản thân thì luôn thất bại. Vừa thất bại vừa cố gắng tiến lên, chẳng phải tình yêu cũng vậy sao?"

"Ít nhất—" Tono nói:

"Tui nghĩ không ai là không thất bại cả. Dù Kirishima từng thất bại trong tình yêu thời cấp ba, nhưng hoàn toàn không nghĩ ông không thể hạnh phúc hay không thể được tha thứ."

"Vì vậy—tui hy vọng ông có thể dũng cảm bước tới. Quá khứ thất bại thì sao chứ? Không làm được chuyện đó thì sao chứ? Những thứ đó không phải lý do."

Tono là một cô gái luôn lạc quan bất kể lúc nào. Nếu là cô ấy, có lẽ tôi có thể bắt đầu một mối tình mới. Nghĩ vậy, tôi hơi do dự tiến gần Tono, nắm lấy vai cô ấy.

"Kirishima..."

Tono ngẩng cằm, nhắm mắt lại.

Mặt tôi dần tiến gần.

Ngay khoảnh khắc môi chúng tôi sắp chạm nhau—

Có tiếng bước chân vang lên.

Tôi giật mình quay lại.

Chỉ thấy Fukuda đứng đó, trên mặt là vẻ buồn bã tột độ.

Tôi đang ăn sundae matcha trong quán cà phê.

Đó là vài ngày sau khi đến nhà thi đấu đón Tono. Cuối cùng, tôi vẫn không thể đưa Tono về Sakura Blossom.

Lúc đó, Fukuda cũng vì lo Tono chưa về mà tình cờ đến tìm cô ấy cùng lúc với tôi, và chứng kiến cảnh tôi và Tono sắp hôn nhau.

"Không phải vậy đâu!"

Tôi không kìm được mà thốt lên.

Fukuda cười nhạt, lắc đầu, rồi bước ra khỏi nhà thi đấu. Thế là tôi lại làm tổn thương một người, đồng thời tổn thương thêm một người khác.

"‘Không phải vậy’ là sao..."

Tono lẩm bẩm như tự nói với mình, rồi—

"‘Không phải vậy’ là ý gì! Rốt cuộc là cái gì không đúng!"

Tono đứng bật dậy, hét lên đầy kích động rồi chạy ra khỏi nhà thi đấu. Sau đó cũng không quay về khu Sakura.

Từ đó, Fukuda không còn đến buổi nướng cá nữa. Khi tôi gặp cậu ấy ở Sơn nữ trang và định mở lời, Fukuda ngắt lời tôi:

"Tui luôn thế này. Vừa chậm chạp vừa không biết đọc tình huống, luôn bị bỏ lại phía sau. Tui rõ ràng biết mình là người không có duyên với tình yêu, vậy mà vẫn mơ mộng..."

"Không thể nào—"

"Xin lỗi, tui muốn ở một mình một chút..."

Xét đến tâm trạng của Fukuda, tôi không nói được gì. Dù sao cậu ấy đã tận mắt thấy cô gái mình thích sắp hôn người bạn lẽ ra nên ủng hộ mối tình ấy.

Thế là buổi nướng cá tối nay chỉ còn lại Miyamae và ông già Daidoji.

Miyamae vừa nghịch than hồng vừa lặng lẽ nói, giọng đầy cô đơn. Quả thật, chỉ có ba người thì hơi cô quạnh thật. Ông già Daidouji vẫn giữ vững thái độ không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào.

Đúng lúc đó, đàn em từ câu lạc bộ bóng chuyền – Tono – lại xuất hiện thêm một lần nữa.

Nghe nói chuyện Kimura bị đánh đã làm ầm lên cả rồi, cậu ta thậm chí còn thuê cả luật sư, yêu cầu nhà trường đứng ra xử lý.

"Chuyện này mà tiếp tục kéo dài, chị Tono sẽ bị buộc rời khỏi câu lạc bộ vì gây ra bạo lực mất…" – một đàn em của Tono lo lắng nói.

Vì chuyện đó, tôi và Miyamae quyết định giúp đỡ Tono, nên đã đến quán cà phê nơi bả từng đấm bay Kimura.

"Chỗ kia có camera giám sát đó." – Miyamae nhìn trần nhà và nói.

"Ừ, chắc chắn sẽ ghi lại cảnh Tono đánh người rất rõ."

"Nhưng nghe nói cũng có thể là camera giả."

"Tui nghĩ khó mà biện minh theo hướng Tono không đánh người, nói Kimura bịa chuyện sẽ rất khó."

Đối phương không chỉ có giấy chứng nhận thương tích mà còn thuê cả luật sư. Nếu cần, hắn ta có thể tìm nhân chứng trong số nhân viên hay khách hàng. Quan trọng hơn cả, chuyện Tono đánh người là sự thật.

"Hay là Kirishima ông ra mặt, nói rằng đối phương đã buông lời xúc phạm trước thì sao?"

"Nghe như mấy buổi sinh hoạt lớp tiểu học vậy… chắc chẳng ăn thua đâu."

Chúng tôi vắt óc nghĩ mọi cách nhưng chẳng có ý tưởng nào khả quan.

"Kimura đúng là lợi hại thật." – Miyamae thở dài.

"Rõ ràng là một kẻ đáng ghét, nhìn từ góc độ của bọn mình thì bị hắn gài trong mọi chuyện, thế mà trong mắt người khác, hắn chẳng có khuyết điểm gì cả."

"Hắn làm việc rất khôn ngoan và bài bản."

Kết cục, chúng tôi vẫn không tìm ra được cách nào để giúp Tono vượt qua rắc rối này.

Khi rời khỏi quán, Miyamae nói:

"Tono là sinh viên được tuyển thẳng theo diện thể thao, nếu vì chuyện này bả mà bị đuổi học thì tiếc lắm."

Gương mặt Miyamae thoáng vẻ buồn bã, rồi cô ấy tiếp tục đến chỗ dạy thêm làm giảng viên.

Còn tôi thì đến thư viện đại học để tra sách luật, nhắn tin hỏi bạn bè bên khoa luật rất nhiều thứ.

Tôi cố tìm một lý do nào đó có thể khiến cú đấm của Tono được chấp nhận trong mắt mọi người, nhưng rất khó.

Theo phân tích pháp luật, nếu bị xem là vụ án hình sự thì tội bạo lực là không tránh khỏi. Hơn nữa, do có giấy chứng nhận thương tích, nên tội cố ý gây thương tích cũng có khả năng bị xem xét.

Nếu nhìn nhận đây là vấn đề bạo lực, thì việc Kimura làm căng và phía đại học tỏ ra yếu thế là điều dễ hiểu.

Tôi rời khỏi thư viện đại học, vô thức bước đi trên con phố Kyoto đang dần chìm trong hoàng hôn. Không rõ vì sao tôi lại đi vào khu Nishiki koji, và nhìn thấy một cửa hàng bán thịt. Tôi định mua ít thịt thay vì cá để nấu cho "mọi người" ăn, mong rằng mọi người sẽ vui, nhưng rồi tôi chợt nhận ra cái "mọi người" đó đã chẳng còn tụ họp đông đủ như xưa.

Tôi cứ thế bước đến khu Kiyamachi về đêm – một con phố với những quán nhậu mang đậm chất cố đô. Nhân viên văn phòng và sinh viên ở đó ai nấy đều có vẻ rất vui vẻ. Gần đây, dù có đến Kiyamachi tôi cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Vì tôi đã có một nơi để quay về. Nhưng nơi đó giờ đây dường như đang dần mất đi hơi ấm.

Tôi không thể trốn tránh.

Tono vì tôi mà đã đánh Kimura, giờ đang đối mặt với nguy cơ bị buộc rời khỏi câu lạc bộ bóng chuyền.

Fukuda vì tôi mà bị tổn thương, hiện đang nhốt mình trong phòng ở Sơn nữ trang.

Phải nghĩ cách giải quyết.

Tôi không còn là tôi của những năm cấp ba nữa.

Mang theo quyết tâm, tôi nhắn tin cho Tono.

Trưa hôm sau, tôi đạp xe trên bờ sông, nhìn xuống dòng nước Kamogawa.

Trời rất trong xanh, ánh nắng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước.

Chẳng mấy chốc, Tono đã đến.

"Có chuyện gì sao?"

Vẻ mặt cô ấy rất lạnh nhạt.

"Bị gọi ra thì đành đến thôi."

"Tono không kỳ vọng gì ở tui cả nhỉ?"

"Chẳng phải là chuyện vô nghĩa sao, kiểu gì cũng vậy thôi."

"Tui đang định đạp xe vượt qua sông Kamogawa."

"Gì cơ? Cái gì thế, đừng nói là ông… ờ, chuyện này không chỉ vô nghĩa mà còn quá vô lý đó!"

"Nhìn là hiểu ngay thôi."

Con sông Kamogawa rộng khoảng năm mươi mét. Dù có vẻ dài, nhưng nước không sâu, có thể nhìn thấy đáy sông từ trên cầu. Nếu bỏ qua những yếu tố thực tế như dòng chảy mạnh hay đáy sông gập ghềnh, thì việc đạp xe vượt sông – ít nhất trong trí tưởng tượng – vẫn có vẻ miễn cưỡng khả thi.

"Mà này Kirishima, ông định bắt đầu từ bờ sông hả?"

"Chứ còn gì nữa, vậy mới đủ kịch tính chứ."

"Gì… đợi đã?"

Nếu nghĩ nhiều quá sẽ thấy sợ. Khoảnh khắc tôi đạp mạnh bàn đạp từ bờ dốc xuống sông, cảm giác sợ hãi ập đến dữ dội. Nỗi sợ đến mức khiến tôi tập trung cao độ, vài giây ngắn ngủi cũng trở nên dài dằng dặc như thể thời gian trôi chậm lại.

Trước hết, ngay cả hồi tiểu học tôi cũng chưa từng đạp xe xuống dốc như thế này. Khi thử thực tế mới biết độ rung lắc thật sự khủng khiếp. Chiếc xe đạp rẻ tiền không thể hấp thụ hết chấn động, tay tôi đau vì giữ ghi đông quá chặt, mông ngồi yên xe cũng đau nhói. Tôi cố gắng giữ thăng bằng để không ngã, định hét lên một tiếng "Woa─!" đầy sảng khoái, nhưng không còn hơi sức nào để làm thế. Khi đang tưởng tượng cảnh mình nhấc bánh trước lên, cho Tono thấy cảnh xe đạp nhảy lên mặt nước thật ngầu, thì chỉ trong chớp mắt xe đã lao thẳng xuống sông. Cảnh tượng đạp xe vượt sông trong trí tưởng tượng tan biến, chiếc xe lập tức mất thăng bằng ngay khi chạm nước, lộn một vòng rồi tôi cắm mông xuống sông.

"Gì vậy? Gì vậy~?"

Tono hoang mang chạy xuống bờ sông, cởi giày và bước xuống nước.

"Không, đợi đã, cái này… tui cũng chẳng biết nên nói sao nữa…"

Không biết phải phản ứng thế nào, cô ấy chỉ đứng nhìn, còn tôi thì ngồi giữa dòng nước và nói:

"Tui đang nghĩ, biết đâu sẽ có chuyển biến."

"Hả?"

"Chỉ là nghĩ nếu làm điều gì giống trong phim hay trên TV, thì biết đâu mọi thứ sẽ được giải quyết."

Trên màn ảnh, chỉ cần bộc lộ cảm xúc, chạy đi hay gào thét là mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần nhảy xe đạp qua sông, Tono sẽ mỉm cười, rồi bất đắc dĩ quay lại Sơn nữ trang. Sau đó Fukuda sẽ xuất hiện đúng lúc tôi đang giữa sông, chìa tay ra nói: "Tui chịu thua rồi," và cả nhóm lại tái hợp. Vấn đề của Kimura cũng sẽ có cách lật ngược thế cờ, kết thúc một cách sảng khoái.

"Nhưng, đời không như vậy."

Thực tế chỉ là tôi ngã xe lao thẳng xuống sông, chẳng có gì xảy ra cả. Dù có trút hết cảm xúc thì may mắn cũng không tự dưng đến, cũng không ai giúp đỡ, nên chỉ còn cách bước từng bước một.

Dù tôi có làm hành động kịch tính, Tono chỉ thấy ngượng ngùng, Fukuda chưa chắc sẽ bước ra khỏi phòng. Và càng không thể nhờ thế mà nghĩ ra cách giải quyết thông minh duy nhất cho chuyện của Kimura.

"Chúng ta không phải đang đóng phim hay truyền hình, chẳng có thứ gì gọi là cách giải quyết kịch tính cả."

"Vậy nên──" tôi nói, trước hết…

"Đi xin lỗi Kimura đi. Tui sẽ đi cùng."

"Không cam tâm chút nào~!"

Tono vùng vẫy trên lưng tôi. Sau đó, chúng tôi cùng đến trường đại học, gặp Kimura và luật sư của hắn, và xin lỗi trước mặt nhân viên nhà trường.

Tono bảo không cam lòng, không muốn đi bộ, thế là tôi cõng cô ấy dọc bờ sông Kamogawa.

"Thấy chưa? Bộ mặt đắc ý của Kimura đó!"

"Thôi mà, kệ đi. Dù sao chuyện cũng đã giải quyết êm đẹp rồi."

Tôi tưởng hòa giải chỉ là một khái niệm đơn giản, nhưng thật ra có cả hợp đồng hòa giải. Nhờ có luật sư, chúng tôi xác nhận kỹ các điều kiện và ký vào hợp đồng, khép lại mọi chuyện. Khoản bồi thường khá nặng với sinh viên, tôi dự định sẽ cùng gánh với cô ấy.

"Nhưng cái vẻ mặt coi thường ông của Kimura thật khiến người ta bực bội!"

"Miễn Tono vẫn được ở lại câu lạc bộ, với tui thế là đủ rồi."

Kimura có vẻ muốn Tono bị trừng phạt nặng hơn, muốn cô ấy phải sụp đổ cuộc đời vì lỗi lầm. Nhưng chính luật sư hắn thuê lại trở thành trở ngại. Với tư cách nghề nghiệp, luật sư đã thêm điều khoản rằng chỉ cần bồi thường, Kimura sẽ không truy cứu thêm và không tiết lộ ra ngoài.

"Giá mà ngay từ đầu làm thế thì tốt rồi."

Trường đại học cũng không muốn Tono phải rời câu lạc bộ, nên ngay từ đầu đã tìm kiếm giải pháp thỏa hiệp.

Kết quả là, nhân cách của Tono vẫn đáng quý hơn sự đúng đắn của Kimura. Nhưng vì Tono cứ khăng khăng giữ lập trường, nên không thể đàm phán sớm hơn.

"Bởi vì…"

"Không phải chuyện gì cũng như mình mong muốn. Kimura chắc cũng không thấy hài lòng đâu, vì hắn không làm vậy vì tiền."

Không phải chuyện gì ta làm cũng sẽ suôn sẻ. Cũng giống lý thuyết đập bóng của Tono, phải thất bại, rồi từng bước tiến về phía trước.

Tono đã dùng bạo lực, điều đó là sai. Nhưng tôi không vì thế mà thấy cô ấy tệ. Chỉ đơn giản là một lần thất bại – vậy thôi.

"Chắc không dùng lại chiêu 'cú đấm Tono' nữa nhỉ."

"Ừm, tui sẽ không dùng nữa đâu…"

"Nhưng lúc đó, khi Tono đấm hắn thay tui, tui đã rất vui đấy. Dù mọi người sẽ nói là sai, chẳng ai ủng hộ, tui vẫn rất vui."

"Kirishima…"

Tôi cứ thế cõng Tono trở về Sơn nữ Trang. Lúc định lỡ miệng than: "Nặng ghê──" thì Tono đã siết cổ tôi lại.

Thế là, Tono đã trở về lại Sơn nữ trang.

Tối hôm đó, tôi kể lại toàn bộ cho Fukuda. Tôi không trực tiếp gặp mặt, chỉ nói chuyện qua cánh cửa phòng, nhưng tôi nghĩ cậu ta chắc đã nghe được.

"Tui thật sự xin lỗi. Tui biết Tono đã có người thích, và tui cũng biết người đó là ai."

Nhưng tôi vốn chẳng định yêu ai nữa. Thế nên khi biết Fukuda thích Tono, tôi không phản đối mà thậm chí còn thấy nếu cô ấy có thể thay lòng đổi ý thì thật tốt.

"Hồi cấp ba, tui từng có một mối tình đặc biệt. Sau mối tình đó, tui không định yêu thêm ai nữa."

Lý do thì nhiều lắm.

Như là không muốn làm ai tổn thương, hay không thể tha thứ cho chính mình, v.v… kể hoài không hết.

Nhưng nói trắng ra, tôi chỉ muốn giữ mối tình đó, giữ những cô gái ấy như phần đặc biệt trong lòng mình.

Một khi tôi yêu ai khác, thì họ không còn là duy nhất nữa. Tôi không muốn biến họ thành một phần trong danh sách những mối tình đời tôi.

Việc mang danh "người đàn ông mãi vương vấn tình cũ" thực ra rất tiện lợi cho tôi. Bằng cách tự hy sinh, tôi đã tô vẽ mối tình ấy trở thành điều thiêng liêng.

Nhưng tôi chỉ là một người bình thường.

Tôi không thể sống như đang đóng phim, giấu kín mối tình duy nhất đó trong tim suốt đời.

Tôi, như bao người khác, lại một lần nữa yêu một người mới.

Kết quả là… tôi đã thích Tono.

"Tui nghĩ như vậy là rất bình thường."

Từ phía sau cánh cửa, giọng của Fukuda vọng ra.

"Tui không biết người ông từng thích hồi cấp ba là ai, nhưng chắc chắn là một người tuyệt vời. Nhưng tui cũng nghĩ rằng Tono không thua kém cô ấy chút nào. Trong tương lai, Kirishima rồi sẽ gặp nhiều cô gái tuyệt vời. Việc yêu người mới sau khi một mối tình kết thúc không phải điều gì xấu. Tôu không nghĩ như thế là nhẹ dạ. Đó là điều rất tự nhiên, thậm chí còn là cách thể hiện sự trân trọng đối với người mới."

"Ông bình tĩnh thật đấy."

"Kirishima đã hiểu lầm rồi." – Fukuda nói.

"Chuyện lần này, tui không giận hay tổn thương vì chuyện đó. Dĩ nhiên, tui có chút suy nghĩ. Nhưng lý do khiến tôi nhốt mình trong phòng không phải vì thế."

"Vậy… là vì sao?"

Tôi hỏi, và cửa phòng mở ra, Fukuda ló đầu ra.

"Tui đang cố gắng gột rửa cảm xúc dành cho Tono. Tình cảm của tui… nó quá mãnh liệt."

Nói rồi, Fukuda bật khóc một chút.

Đêm khuya hôm ấy, tôi gom quần áo bẩn vào túi và rời khỏi phòng trọ.

Vẫn còn một chuyện, tôi cần phải có câu trả lời rõ ràng.

Tôi bước đi trong con phố yên ắng, trong bóng tối lờ mờ hiện lên một ánh sáng nhẹ.

Đó là tiệm giặt đồ tự phục vụ.

Tôi bước vào, nhét quần áo vào máy giặt cửa trước, bỏ tiền xu và nhấn nút khởi động. Rồi ngồi lên băng ghế dài, chờ đồ giặt xong.

Khi tôi đang đọc sách, Tono bước vào. Cô ấy ném đồng phục và áo khoác thể thao vào máy sấy, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, giữ một khoảng cách nhỏ.

Tono đeo tai nghe, bắt đầu nghe nhạc.

Đêm hè, hai người trong tiệm giặt tự động, như thường lệ, không có gì đặc biệt.

Tiếng máy giặt quay, tiếng lật trang sách, và cả âm thanh rò rỉ từ chiếc tai nghe.

Một lúc sau, Tono tháo một bên tai nghe ra.

"Kirishima có muốn nghe không?"

Tôi nhận lấy và đeo vào.

Bài hát vang lên là một bản tình ca giản dị. Một bản tình ca bình thường, dễ bắt gặp ở khắp nơi. Một ca khúc thịnh hành mà sang năm thôi sẽ bị mọi người lãng quên.

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau.

Tôi biết mình nên nói gì. Và lúc này chính là lúc phải nói ra điều đó.

Nhưng ngay khi tôi định mở lời──

Tono cười.

"Chúng ta có phải đang làm quá không?"

"Đúng thật."

Tôi cũng bật cười theo.

"Diễn hơi sâu rồi đấy."

Không cần phải nói thêm gì nữa. Chúng tôi khẽ cười, ôm lấy nhau, cảm nhận cơ thể và nhịp tim ấm nóng của Tono.

Tono áp mặt vào cổ tôi, siết chặt vòng tay và nói:

"Rất mong được anh giúp đỡ."

"Phải là được em giúp đỡ mới đúng."

Rồi chúng tôi hôn nhau mãi không dứt.

Ghi chú

[Lên trên]
Một loại dép xăng đan , geta có đế bằng gỗ phẳng được nâng lên bằng ba (mặc dù thường là hai) "răng", được giữ ở chân bằng một sợi dây vải , giúp giữ cho bàn chân được nâng lên khỏi mặt đất.
Một loại dép xăng đan , geta có đế bằng gỗ phẳng được nâng lên bằng ba (mặc dù thường là hai) "răng", được giữ ở chân bằng một sợi dây vải , giúp giữ cho bàn chân được nâng lên khỏi mặt đất.
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

hic hic không khá. gì hồi cấp 3 là mấy
Xem thêm
Nhưng ít nhất là lần này quyết đoán hơn tí.
Xem thêm
Bộ này không gì là bình thường
Chắc chắn sau đó có drama
Xem thêm
TRANS
??????
Xem thêm
Đm tưởng thay đổi
Xem thêm
Absolute cinema 😱😱😱
Xem thêm