Tuyến đường chính (Main route) [Hoàn thành]
Chương 23: Vĩnh biệt (Tuyến đường chung kết thúc)
18 Bình luận - Độ dài: 1,240 từ - Cập nhật:
<Góc nhìn của Sakura>
“Gần xong rồi…”
“Vâng.”
Trong ba tuần qua, Kohei-kun và tôi đã làm việc trên bảng tin. Công việc của chúng tôi bây giờ gần như đã hoàn thành.
Lễ hội trường sẽ diễn ra trong hai tuần nữa.
“Dạo này Urara-senpai thế nào rồi?”
“Hình như thỉnh thoảng cô ấy cũng có đến trường, nhưng anh nghe nói cô ấy thường xuyên nghỉ học.”
“Em hiểu rồi.”
Tôi chắc chắn rằng nguyên nhân là vì Urara-senpai đang bận rộn bán thân.
“Sao hôm nay em không đến nhà anh? Bố mẹ anh sẽ về muộn.”
“Vâng.”
Gần đây Kohei-kun và tôi quan hệ bốn lần một tuần. Chúng tôi đã hứa với nhau sẽ quan hệ nếu như một trong hai cảm thấy hứng tình.
Nhờ đó, tôi luôn cảm thấy thỏa mãn.
Tôi luôn có thể ở bên cạnh Kohei yêu dấu của mình mọi lúc mọi nơi.
Nhưng tôi biết…
Tôi biết rằng một khi Urara-senpai phá thai, tôi sẽ bị bỏ rơi và Kohei-kun sẽ quay lại với Urara-senpai—
Khi khoảnh khắc đó đến, tôi sẽ không còn có thể làm tình với Kohei-kun được nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi tôi và Kohei-kun đang nằm trên giường…
“Sakura, hôm nay em mạnh bạo quá…”, Kohei vừa nói vừa thở hổn hển.
“Em xin lỗi…”
Nhưng đó là lỗi của Kohei-kun…Kohei-kun chính là người đã khiến tôi trở nên thế này…
“Được thôi, em có thể lên đỉnh bao nhiêu lần cũng được…”
“Nếu vậy thì…”
Tôn hôn Kohei-kun nồng nhiệt.
Nở nụ cười trên môi…
“Thế thì chúng mình làm tiếp hiệp nữa nhé…”
Khi làm tình với Kohei-kun, tôi tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Tôi tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục biến Kohei-kun thành của mình không…
Hiện tại chỉ có một chuyện làm tôi chưa hài lòng, sự thật là Kohei-kun vẫn chưa hoàn toàn là của tôi. Nếu tôi không sớm biến Kohei-kun thành của riêng mình, Urara-senpai sẽ cướp anh ấy khỏi tôi mất.
Cuối cùng chúng tôi đã làm đến bốn nháy.
Vâng tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là tiếp tục làm tình với Kohei-kun.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau, sau giờ học.
Hôm nay, Kohei-kun về nhà trước thay vì ở lại làm áp phích vì anh ấy bận việc khác phải làm, nên tôi đi bộ về một mình…
Trên con phố trong ánh chạng vạng, tôi nhìn thấy một cô gái đang đứng dựa vào bốt điện thoại … đó là Urara-senpai.
Chân tôi không thể cử động nổi.
“Cuối cùng cô đã đến rồi …Tôi biết là cô sẽ đi ngang qua đây trên đường về nhà mà.”
Ngay khi Urara-senpai nhận ra tôi, cô ta liền bắt đầu tiến lại gần.
Tôi không thể cử động đôi chân của mình, cứ như thể chúng bị kẹt trên mặt đất vậy.
“Nè, Sakura-san? Trong lúc tôi đi vắng cô có dùng Kohei-kun của tôi để thỏa mãn bản thân không đó?”
Đột nhiên, Urara-senpai dùng cả hai tay chạm vào má tôi. Tôi lập tức cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Tại sao tôi lại có cảm giác như thế này? Tôi đang sợ hãi ư?
Sự hiện diện của Urara-senpai —
“Ch–chuyện đó …”
Rồi, Urara-senpai bỏ tay ra khỏi má tôi.
“Yeah ♪ Tôi biết mà, dù sao cô cũng là kẻ thù của tôi mà…”
Tại sao biểu cảm của Urara-senpai lại giống lúc đó vậy?
“À, tiền á? Tôi đã có đủ rồi. Làm tình với bọn chúng không sướng bằng khi làm với Kohai-kun tẹo nào, nhưng rất dễ để moi tiền từ chúng chỉ bằng cách rên lên “Ahnn, ahnn ~” Còn bố mẹ tôi thì sao ư? Fufufu, tôi đã kể với họ rằng “Con đã bị một đàn em ép phải làm chuyện đó, nhưng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, nên ba mẹ đừng báo lên nhà trường nhé?”. Cứ như thế thôi.”
Urara-senpai vừa nói vừa nở một nụ cười đầy xảo quyệt.
“Shota-kun…Shota-kun thì…”
“Cậu ta giờ đây vô dụng với tôi rồi. Suy chúng, nó chỉ là một sinh vật đã cuồng si cơ thể tôi mà thôi… Rời cậu ta ra trong vòng ba tuần, tôi chắc chắn cậu ta sẽ tự hủy hoại bản thân.”
Tim tôi đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Đau quá, đau đến mức tim tôi muốn nổ tung.
Tại sao…tại sao cô lại làm thế với Shota-kun … Tôi biết anh ấy là người bắt đầu mọi chuyện, nhưng…
“Bố mẹ tôi đã khóc, mắng mỏ tôi vì chuyện đó, cô có biết không? Ahhhhh, nghe họ nói cứ như lũ ngốc vậy ~ Ừm, tôi đổ hết lỗi lên đầu Shota-kun, nên chẳng thành vấn đề gì cả. Ah, tôi không thể chờ đến khi được chứng kiến lúc cậu ta bị hủy diệt … hay đúng hơn là đến khi Kohei-kun đánh cậu ta…”
Không, chuyện này không đúng…
Sao cô lại đối xử như thế với Shota-kun…
“Ừ, tôi đã nhận ra rằng không có ai tuyệt vời hơn Kohei-kun cả.”
Chuyện này thật điên rồ.
“Khoan đã… Shota-kun thì …”
“Ừm, cậu ta thì sao nào? Cậu ta giờ chỉ là vật cản đường, nên tôi đã vứt bỏ cậu ta rồi. Ah, hay có lẽ… cô muốn cậu ta?”
Urara-senpai vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Tôi sẽ lấy lại Kohei-kun của tôi ♪ Ah, đây cứ như là cuộc chiến giữa các cô gái vậy! Đương nhiên, tôi sẽ người chiến thắng …”
Kohei-kun sẽ bị cướp mất khỏi tôi.
Ha ha ha ha …
Giết cô ta, giết cô ta, giết cô ta, giết cô ta!!!
Urara-senpai đi ngang qua tôi.
[Giết cô ta đi]
Tôi đuổi theo Urara-senpai, tay rút con dao ra khỏi túi —
“Vĩnh biệt, Urara-senpai ♪”
Tôi đâm vào lưng Urara-senpai, cô ta ngã gục ngay tại chỗ.
Trên con phố dưới ánh chạng vạng, máu me vương vãi khắp nơi…
Khoảnh khắc nhìn thấy máu cô ta bắn ra, tôi cảm thấy thỏa mãn vì đã đâm cô ta … nhưng đồng thời, lòng tôi cũng cảm thấy tội lỗi.
“Mình đã làm được rồi…”, tôi lẩm bẩm một mình.
Khi tôi chuẩn bị rút con dao đang đâm trên lưng Urara-senpai ra —
Đột nhiên, tôi bị đâm vào bụng.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa rất to…
“Eh…”, tôi ngã xuống đất, mặt đất giờ đây nhuộm màu đỏ máu chảy ra từ bụng tôi.
Tôi không cảm thấy đau một chút nào.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
“Tệ quá …Sakura-san…”
Ha ha ha…
Cơn đau bắt đầu xuất hiện, có vẻ như khi tôi không cảm thấy đau là bởi vì tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đau quá, thực sự đau quá.
Bụng tôi cảm thấy bỏng rát … giống như chúng đang bốc cháy vậy.
“Tôi biết … cô sẽ làm như thế mà…”
À, tôi hiểu ra rồi… Tôi cũng đã bị Urara-senpai đâm.
Mắt tôi dần mờ đi, ánh sáng dần biến mất…
“Thôi, bây giờ thì … vĩnh biệt ♡”
Sau đó, mọi thứ hoàn toàn tối sầm lại —
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tuyến đường chung kết thúc, câu chuyện từ bây giờ sẽ rẽ theo hai nhánh: tuyến đường của Urara và tuyến đường của Sakura


18 Bình luận