Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4

Chuyển Cảnh: Vương Quốc Ma Thuật

0 Bình luận - Độ dài: 1,242 từ - Cập nhật:

Khi Zero tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang ở một mình.

Giữa những âm thanh hỗn độn—tiếng sóng vỗ, tiếng người thầm thì, tiếng rên rỉ đau đớn, và tiếng la hét—cô nâng người dậy và nhận ra mình đang nằm trên một bãi biển đầy cát, bao quanh bởi những vách đá. Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy rừng cây và núi non trải dài trên đỉnh các vách đá. Các tòa nhà và lâu đài san sát nhau dọc theo các sườn dốc.

“Đánh thuê?”

Zero khẽ lắc đầu, đưa mắt tìm kiếm người đồng hành. Với thân hình to lớn của anh ta, lẽ ra cô phải dễ dàng nhận ra nếu anh ta ở gần, nhưng cô chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu trên bãi biển.

Zero cau mày. Lại bỏ ta một mình nữa rồi, cô nghĩ. Tiếc rằng người mà cô muốn phàn nàn lại chẳng có mặt ở đây.

“Được rồi. Ta sẽ đi tìm anh vậy,” cô nói. “Anh ta bị ai đó bắt đi mất rồi à? Đúng là một tên lính đánh thuê rắc rối mà.” 

Zero đứng dậy và búng tay một cái. Trong chốc lát, một cơn gió nổi lên, làm khô tóc và áo choàng của cô. Giờ cô chỉ cần phủi hết muối bám trên người đi là được.

Không có cái khối lông ấm áp đó bên cạnh, mình cảm thấy hơi lạnh một chút. Mình không thể thư giãn được. Mình phải tìm anh ta nhanh thôi.

“Nếu thế thì đi theo đám người kia chắc sẽ là lựa chọn tốt nhất.”

Người bắt đầu tụ tập ngày càng đông trên bãi biển. Chẳng cần phải là một lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm cũng có thể nhận ra họ là dân bản địa của hòn đảo này. Nhìn bộ đồng phục giống nhau của họ, chắc chắn họ là thành viên của một tổ chức công quyền nào đó, chứ không phải nông dân hay bọn cướp chuyên hôi của từ xác chết.

“Tìm người sống sót!” một tên đàn ông hét lớn. “Những ai không thể đi được thì hãy đặt họ lên xe ngựa!”

Zero tiến lại gần họ rồi leo lên xe ngựa mà chẳng nói một lời.

“Này, cô kia!” một tên khác quát lên. “Chỉ những ai không thể đi được mới được lên. Nếu cô đi được thì hãy theo nhóm binh sĩ bên kia—”

Zero kéo mũ trùm xuống, để lộ nửa khuôn mặt mình. “Ta không đi được,” cô nói với vẻ mặt đau đớn.

“Cô có thể lên xe!”

Anh ta quyết định rất nhanh. Người duy nhất có thể cưỡng lại vẻ đẹp của Zero chỉ có Đánh thuê.

Sau khi được phép, Zero nằm xuống trên xe ngựa. Một thủy thủ bên cạnh đang rên rỉ vì đau đớn, máu chảy đầm đìa từ vết thương ở bụng. Có lẽ anh ta sẽ không cầm cự được lâu nữa.

Trong tình huống này, Đánh thuê sẽ nói gì nhỉ? cô tự hỏi. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đặt tay lên vết thương của người thủy thủ.

“Xem như đây là phí xe của ta,” cô nói. “Ta không đi nhờ miễn phí đâu.”

Mỉm cười, Zero rút tay lại. Biểu cảm đau đớn trên mặt người thủy thủ dần biến mất khi vết thương của anh ta khép lại, máu ngừng chảy.

Zero lại nằm xuống.

___

Chiếc xe ngựa từ từ đi qua khu rừng và nhanh chóng đến một thành phố gần lâu đài. Nơi này thật thiếu sức sống, những căn nhà bị thiêu rụi và đổ nát rải rác đây đó. Zero khẽ nghiêng đầu khi thấy người dân vẫn đang sống trong những tòa nhà hoang tàn như vậy.

Trông có vẻ như chiến tranh đã tàn phá nơi này. Nhưng có một điều đáng chú ý—khắp nơi đều có những lối vào dẫn xuống lòng đất.

Nghiêng người ra khỏi xe ngựa, Zero kéo nhẹ tay áo của tên đánh xe. “Mấy lối vào đó dẫn đi đâu vậy?” cô hỏi.

“Đường hầm,” hắn trả lời. “Ở Nordis, người ta có thể khai thác đá quý chất lượng cao dưới lòng đất. Vì thế nên mới có những đường như vậy.”

“Vậy công nhân sử dụng lối vào đó để xuống lòng đất sao.”

“Đúng thế.” Người đàn ông liếc mắt nhìn Zero, rồi lại nhìn đi chỗ khác. Hắn hắng giọng. “Nhưng bây giờ thì khác rồi. Giờ đây, không chỉ công nhân mà tất cả chúng tôi đều có thể nhanh chóng xuống hầm. Cô đã thấy con rồng rồi nhỉ?”

“Thấy rồi,” Zero đáp. “Nó đã tấn công chúng tôi.”

“Thỉnh thoảng nó lại bay xuống thị trấn. Và khi điều đó xảy ra, mọi người phải trốn xuống lòng đất.”

“Ta hiểu rồi.” Zero cuối cùng đã hiểu vì sao nhà cửa bị phá hủy và bức tường bên ngoài của lâu đài trước mặt cô lại có những chỗ vỡ nát.

Chiếc xe ngựa dừng lại trước bức tường đổ nát. Cổng chính của lâu đài đối diện với một quảng trường, nơi có một bia đá đứng sừng sững ở giữa. Những người có thể đi lại được đều bị tập trung quanh bia đá.

Những người bị thương được đưa thẳng vào lâu đài, nên Zero nhảy xuống xe ngựa. Cô không nghĩ Đánh thuê bị thương nặng, và cô cũng muốn tìm hiểu tình hình hiện tại.

Khi Zero tiến đến đám đông, các thủy thủ tự động tách ra và nhường đường cho cô. Không nói một lời, cô bước lên phía trước. Nhìn quanh một hồi, khi nhận ra Đánh thuê cũng không có ở đây, cô thấy khá thất vọng.

Có một tên đàn ông có vẻ là một hiệp sĩ bước lên bục trước bia đá. Anh ta còn trẻ, vẻ ngoài nam tính cùng với mái tóc đỏ rực cắt ngắn.

“Các quý ông!” anh ta cất giọng vang dội. “Như các vị đã biết, đây là Nordis, vương quốc cai quản Đảo Hắc Long. Các vị đã bị rồng tấn công và trôi dạt vào đây. Giờ ta sẽ giải thích vài điều cho các vị.”

“Thứ nhất! Các vị không thể rời khỏi hòn đảo này. Ở đây không có tàu và cũng không có tàu nào dám đến đây.”

Cả đám đông xôn xao.

“Thứ hai! Mỗi người sống trên đảo đều phải có một công việc nhất định. Chúng tôi sẽ chỉ định công việc phù hợp cho từng người.”

“Ý ngươi là các ngươi sẽ quyết định công việc cho bọn ta sao?! Nhảm nhí! Bọn ta là thủy thủ!”

“Đó là quy tắc bắt buộc đối với mọi cư dân trên đảo này. Nếu không thích, thì hãy tự chặt cây, đóng thuyền, rồi ra khơi đi! Đó là nếu các ngươi không sợ con rồng. Thế thôi.”

Những thủy thủ nóng nảy lập tức im bặt.

“Hiểu rồi thì tốt.” Người đàn ông tóc đỏ gật đầu. Những lời tiếp theo của hắn khiến đám đông sửng sốt.

“Thứ ba! Giáo hội không có quyền lực ở vương quốc này, và chúng tôi coi trọng Ma thuật. Các vị cũng không phải ngoại lệ! Và ngay bây giờ, chúng tôi sẽ kiểm tra năng lực sử dụng Ma thuật của các vị!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận