Volume 1 - Bí quyết chinh phục Asahi-san Thuộc tính Ánh Sáng
Chương 4 – Ngày định mệnh
0 Bình luận - Độ dài: 1,605 từ - Cập nhật:
“Được rồi! Như này chắc ổn rồi.” (Reiya)
Nhìn căn phòng giờ đã sạch sẽ, ít nhất là theo tiêu chuẩn của tôi, tôi hài lòng gật đầu.
Đã hai ngày trôi qua kể từ cuộc chạm trán của tôi với con trùm mang thuộc tính Ánh Sáng, Asahi Hikaru, trên xe buýt.
Và hôm nay, ngày diễn ra trận chiến đã hứa, cuối cùng cũng đã đến.
Lau mồ hôi trên trán, tôi mở ứng dụng nhắn tin ‘PINE’ trên điện thoại của mình.
[Tớ sẽ ăn trưa trước rồi ghé qua, tầm 1 giờ chiều nhé!!]
Người gửi tin nhắn hiển thị là ‘Asahi Hikaru’.
Trong danh sách bạn bè trước giờ chỉ có ba mẹ, chị họ, vài người bạn và mấy tài khoản game chính thức, nay đã sáng lên biểu tượng của một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ tennis.
“Cô ấy thực sự sẽ đến… Asahi Hikaru, đến nhà mình…” (Reiya)
Đồng hồ đã chỉ 12:50.
Mười phút nữa là đến giờ Raid Boss.
Không, nếu cô ấy đến sớm thì có khi ngay lúc này cũng không lạ.
—Ding-dong.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền!!
Cơ thể tôi cứng đờ vì căng thẳng, như thể bị trúng một hiệu ứng khống chế cứng trong game.
Đ-Được rồi, trước hết, hít thở sâu và giữ bình tĩnh.
Chuông cửa reo, nhưng tôi sẽ không mở ngay.
Nếu mở liền thì chẳng khác nào đang mong ngóng người ta đến.
Giờ là lúc nên đợi một chút, như đọc một tình huống gỡ bom giả[note72141] trong game bắn súng chiến thuật…
—Ding-dong.
Được, là lúc này!!
Ngay khi tiếng chuông cửa thứ hai vang lên, tôi bước tới cửa.
Mình nên nói gì trước tiên nhỉ?
Không, đừng nghĩ quá nhiều.
Cứ tự nhiên thôi.
Cứ hành động bình thường, kiểu như, ‘Ồ, có con gái đến nhà là chuyện quá bình thường với mình ấy mà.’
Sau khi hoàn tất màn mô phỏng tình huống trong đầu, tôi vặn tay nắm và mở cửa ra—
“Chào. Tôi giao hàng từ Amozon đây.” (Nhân viên giao hàng)
Trước mặt tôi là một nhân viên giao hàng đang cầm một hộp các tông.
“À, cảm ơn…” (Reiya có)
“Đây, ký vào đây (vừa nói vừa gõ ngón tay vào chỗ dán tem).” (Nhân viên giao hàng)
“Vâng… Cảm ơn anh đã vất vả, như mọi khi.” (Reiya)
“Không có gì đâu, cảm ơn! Tôi đi đây!” (Nhân viên giao hàng)
Sau khi đóng dấu và nhận hộp, anh ta nhanh chóng rời đi.
“Ra là vậy.” (Reiya)
Lẩm bẩm một mình, tôi đặt gói hàng lên bàn và ngồi xuống.
…Thật là xấu hổ chết đi được.
Cất công chờ tiếng chuông thứ hai, thậm chí còn diễn tập các kiểu trong đầu.
“Mình đang làm cái quái gì vậy chứ…” (Reiya)
Nhận ra mình đã hoàn toàn trở thành ‘kẻ háo hức chờ đợi’, tôi càng cảm thấy xấu hổ gấp bội.
“Nghĩ kỹ thì, mình đã đặt gì nhỉ…” (Reiya)
Ngay khi tôi với tay lấy gói hàng vừa giao, cố gắng kìm nén chút cảm xúc bồn chồn—
—Ding-dong.
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
“À… vâng, tới liền đây…” (Reiya)
Không muốn nghĩ thêm nữa, tôi mở cửa trong trạng thái đầu óc trống rỗng—
“Yahhoo~! Tớ tới rồi đây!” (Hikaru)
Lần này, người đứng đó là Asahi-san, rạng rỡ với nụ cười tươi rói.
Vì cô ấy nói sẽ đến lúc 1 giờ chiều, nên việc cô ấy ở đây là điều đương nhiên, chẳng có gì lạ cả.
Không có gì lạ cả, vậy mà…
Tôi mất một lúc để xử lý tình huống Asahi Hikaru, trong bộ quần áo thường ngày, đang đứng trước mặt tôi.
“Hmm… Có lẽ cậu vẫn chưa dọn xong nhỉ? Tớ giúp một tay nhé?” (Hikaru)
“Không cần đâu! Mọi thứ đã gọn gàng đâu vào đấy rồi!” (Reiya)
“Thiệt không…? Cậu không quên giấu mấy thứ mà cậu không muốn người khác thấy chứ?” (Hikaru)
“Không! Từ đầu đã không có thứ gì như thế cả!” (Reiya)
Tôi vội vàng bào chữa trước nụ cười tinh nghịch của cô ấy.
“Vậy thì, tớ vào được chứ?” (Hikaru)
“À… Tất nhiên…” (Reiya)
Tôi giữ cửa mở và hơi bước sang một bên để mời cô ấy vào phòng.
Mặc quần áo thường ngày, đây đích thị là Asahi Hikaru phiên bản đời thường.
Bộ trang phục giản dị rất hợp với vẻ hoạt bát của cô ấy.
Hiểu biết của tôi về thời trang phụ nữ chắc còm thua cả hiểu biết về cơ học chất lỏng, nhưng tôi có thể nói rằng bộ đồ đó cực kỳ hợp với cô ấy.
“Tớ vào nha~! Uầy! Cảm giác đúng là phòng của con trai sống một mình ha!” (Hikaru)
Không chút do dự, Asahi-san bước qua ngưỡng cửa và vào phòng.
Điều mà một kẻ thuộc tuýp u ám như tôi cảm thấy là một sự kiện trọng đại, nhưng chắc chỉ là chuyện thường với kiểu người nổi tiếng như cô ấy thôi.
Chắc cô ấy phải đến phòng con trai với tần suất khoảng ba lần một tuần luôn ấy chứ.
Thậm chí, có khi cô ấy còn đặt hàng qua Uber khi ở nhà nữa.
Bình tĩnh nào… bình tĩnh…
Mình không nên là người duy nhất quá ý tứ, làm cho mọi chuyện trở nên kỳ cục…
“Nghĩ kỹ thì, đây chắc là lần đầu tiên tớ đến phòng con trai đấy.” (Hikaru)
“L-Lần đầu…!?” (Reiya)
Giọng tôi lạc đi trước tiết lộ bất ngờ này.
Cậu định dùng một vật phẩm huyền thoại như vậy vào phòng tớ sao!?
Cậu đang dùng Master Ball vào nhầm mục tiêu rồi!?
“Ừm. À, nhưng nếu tính cả phòng anh trai tớ thì có lẽ không hẳn là lần đầu.” (Hikaru)
“À… Cậu có anh trai…” (Reiya)
“Ừm~. Anh ấy hơn tớ ba tuổi, giờ là sinh viên năm hai đại học rồi. Mấy cái game này ban đầu cũng là của anh ấy, mà từ tháng này anh ấy dọn ra ở riêng rồi, nên đem hết theo luôn.” (Hikaru)
“À, ra là vậy…” (Reiya)
Với cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, vài bí ẩn đã được giải đáp.
Tuy nhiên, chỉ vì lý do đó mà xông vào nhà một bạn học mà cô ấy hầu như chưa từng nói chuyện… và lại còn là một chàng trai sống một mình nữa chứ…
Cô ấy có lẽ là một game thủ trình cao hơn tôi nghĩ.
“Vậy thì… phòng hơi nhỏ, nhưng cậu cứ tự nhiên nhé…” (Reiya)
“Okay, vậy tớ xin phép… Oof.” (Hikaru)
Tại sao vào phòng con trai lần đầu mà lại ngồi lên giường luôn chứ!?
Tôi rùng mình khi thấy cô ngồi xuống giường tôi mà chẳng hề do dự.
Đây… đây cũng là chuyện bình thường trong giới người bình thường sao…?
Hay chỉ là cái đầu óc u ám bẩm sinh của tôi đang nghĩ quá lên thôi…?
Chắc chắn rồi, dù được bảo cứ tự nhiên, tôi hiểu rằng ngồi vào cái ghế gaming trước bàn PC có lẽ hơi kỳ cục.
Nhưng mà, bình thường người ta sẽ ngồi ở cái đệm lót sàn chứ…
Không, từ đã…
Cái kệ TV của tôi được kê hơi cao để vừa tầm với cái ghế gaming.
Nghĩa là, nếu ngồi trên sàn, bạn sẽ phải hơi ngước lên, khiến màn hình hơi khó nhìn.
Mặt khác, ngồi trên giường lại có chiều cao và khoảng cách vừa vặn.
Nghĩa là, vừa bước vào phòng, cô ấy đã lập tức suy luận ra vị trí tối ưu để chơi game.
Đáng sợ thật, Asahi Hikaru…
“Cậu có nhiều game thật đó~…” (Hikaru)
Không hề hay biết sự xáo trộn trong lòng tôi, cô ấy mơ màng nhìn dàn máy console xếp hàng dưới TV.
“À thì, tớ có đủ các hệ máy chính hiện nay.” (Reiya)
“Sướng thật… Nhà tớ trước cũng có.… Anh trai tớ…” (Hikaru)
“Vậy thì, hôm nay cậu cứ chơi thỏa thích nhé…” (Reiya)
“Thật á!?” (Hikaru)
“Ừm, cậu đã cất công đến tận đây mà…” (Reiya)
“Yay! Okay, chọn cái nào bây giờ nhỉ~” (Hikaru)
Asahi-san chăm chú nhìn vào đống đĩa game xếp trên kệ.
“Nhiều game tớ chưa chơi quá~… Khó chọn ghê~…” (Hikaru)
Nhìn cô ấy chẳng khác gì một nữ sinh đang cầm cái kẹp gắp, lựa từng cái bánh donut trong tủ kính.
“Ngoài mấy cái xếp ở đó, tớ còn có mấy bản digital mua ở đây nữa.” (Reiya)[note72142]
“Ehh~… Nhiều thế này thì càng khó quyết định hơn~… Cái nào, cái nào bây giờ~…” (Hikaru)
Khi tôi hiển thị màn hình thư viện game trên PC lên màn hình TV, vẻ mặt cô ấy càng trở nên nghiêm túc hơn.
Tính cả những bản đã tải về, lượng "đạn dược" của tôi đã tăng hơn gấp ba lần.
Asahi Hikaru sẽ chọn tựa game nào trong số đó đây?
Cô ấy đang vô tư lựa chọn, hoàn toàn không biết rằng mình đang bị tôi thử thách.
Tuy nhiên, nếu cô ấy chọn một trò chơi yếu đuối dành cho phụ nữ và trẻ em ở đây, thì tiếc là cô ấy đã bị loại.
“A! Cái này! Tớ chọn cái này!” (Hikaru)
Như thể đáp lại suy nghĩ của tôi, cô ấy chỉ vào một tựa game duy nhất trong thư viện.
‘SEKIHYO: SHADOWS DIE TWICE’
Đó là một tựa game hành động hardcore, thuộc thể loại "chết đi sống lại" khét tiếng.


0 Bình luận