• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 01 - Thăm dò

6 Bình luận - Độ dài: 3,336 từ - Cập nhật:

[note72295]

1 năm đã trôi qua kể từ khi Idam tới thế giới này.

 

Idam đã cố thử hét lên 'Cửa sổ trạng thái!", cố thử mở khóa các kỹ năng, và thậm chí đi tìm những cơ hội ẩn.

Anh lục lọi trong ký ức của mình, tự hỏi rằng đây liệu có phải là một trò chơi mà anh đã chơi, một bộ truyện tranh mà anh đã đọc, hay là một cuốn tiểu thuyết mà anh đã lướt qua trong quá khứ hay không.

Anh tìm kiếm những anh hùng, hỏi thăm khắp nơi về các kẻ chuyển sinh, và cố để gặp được những hồi quy giả hay những người bị đoạt xá bởi các thực thể từ thế giới khác.

Đến cuối cùng thì, tất cả chỉ là công cốc.

Đây hoàn toàn không phải là một thế giới được sinh ra chỉ để cho một cá nhân đặc biệt duy nhất, nó cũng không phải là một chương chỉ để lật qua trong một cuốn đại sử thi.

Đây là thế giới thực.

Sau khoảng một năm, Idam cuối cùng cũng đã chấp nhận được thực tế đó.

Và thế là, anh quyết định tự nhốt mình lại trong phòng.

Giấc mơ đầy nhiệt huyết về việc tạo ra một con siêu robot biến hình của anh đã sớm tan thành mây khói từ lâu.

Bạn có thể tạo ra được thứ gì trong một thế giới nơi mọi người vẫn còn cưỡi ngựa cơ chứ?

Thế giới này rất tàn khốc.

Idam cuối cùng đã định cư lại ở một ngôi làng nhỏ có tên là Làng Cối Xay Gió.

Cái được gọi là "cối xay gió" đó thực chất lại gần với một cái cối xay nước hơn, một kiến trúc nhỏ chỉ quay khi tròi nổi gió.

Mục đích thuần túy của nó chỉ là quay và quay mà thôi, chỉ thế thôi.

Ngôi làng này có rất nhiều thứ như vậy - những thứ trông có vẻ như hoàn toàn vô dụng được giữ lại ở khắp nơi, gần như thể là một nghi thức vô nghĩa vậy.

Tòa án khiêm tốn nhìn như một cái sân khấu ở trung tâm của ngôi làng và tảng đá hành quyết được chạm trổ để tạo hiệu ứng kịch tính là hai ví dụ cụ thể.

Idam thích ở đây bởi vì, thật lòng mà nói, sở thích của anh cũng là một bộ sưu tập của những thứ vô dụng như vậy.

Cộc! Cộc! Cộc!

 

Những tiếng gõ cửa lớn vang vọng ra từ bên ngoài.

Anh đã khổ sở để cố sửa cánh cửa sau khi nó hỏng lần trước, và giờ nó lại đang bị đấm vào tiếp.

"Gõ nhẹ thôi mấy đứa, được chứ?"

Khi Idam mở cửa ra, một lũ trẻ lao vào.

"Aha! Tao đứng nhất!"

"Này, bà cô biến thái! Nay bà làm gì mới thế?"

"Tôi đem tới mấy khúc gỗ đây! Cho bọn này xem mau lên coi!"

Những cậu nhóc xộc vào nhà một cách phấn khích, và ở bên ngoài, một vài cô bé đứng ngần ngại ngoài cửa.

"Không vào trong à?" Idam hỏi vì phép lịch sự.

Những cô nhóc hét lên "Eek!" và chạy đi.

"Một mụ phù thủy! Một mụ phù thủy!"

"Một mụ phù thủy chuyên đi quyến rũ những bé trai!"[note72296]

Idam thở dài trước những phản ứng quen thuộc, và đóng cửa lại rồi đi vào trong.

Những cậu nhóc đều đang há hốc mồm ngưỡng mộ trước những mô hình được trưng bày trên chiếc bàn dài.

"Mình biết nói gì đây? Tất cả số chúng đều là những mô hình tôi đã tạo ra, được lấy cảm hứng từ những thiết kế trong anime tôi đã thấy ở kiếp trước," Idam nghĩ.

"Wow, cái này tuyệt quá! Đặc biệt là cái ba lô ở trên lưng - ngầu thật đấy!"

"Đấy không phải là ba lô nhóc ạ. Đó là một phụ kiện hỗ trợ. Và ừ, mô hình máy bay phản lực là top đầu đấy. Nhóc có mắt nhìn tốt đấy."

"Cái này là con yêu thích của tôi! Cái con với mấy khẩu pháo trên cả hai vai ấy! Pằng pằng pằng!"

"Đó là Song Pháo. Một mẫu kinh điển đấy. Nó mặc dù cồng kềnh nhưng cực vững chắc, và đó là nơi sức hấp dẫn của nó tọa lạc. Nhóc có gu đấy."

Khi Idam nhìn những cậu nhóc say mê thích thú với những mô hình, một niềm tin mà anh đã nhận ra ở thế giới này ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Tất cả mọi người đàn ông, không màng tuổi tác, đều mang trong lòng mình một con robot.'

Không quan trọng không gian, thời gian, thế giới hay thậm chí là các chiều không gian, niềm hứng thú với robot đều ở khắp mọi nơi.

Idam đã đọc được ở đâu đó rằng những cậu nhóc sơ sinh đều sẽ vô thức với lấy đồ chơi robot theo bản năng, còn những cô nhóc thì sẽ bị thu hút về phía những con búp bê.

"Vậy điều đó có nghĩa gì?" Idam lẩm bẩm.

"Có nghĩa là yêu thích những con robot chính là bản năng nguyên thủy nhất của loài người."

"Mình không có lỗi gì hết." Anh nghĩ một cách chắc nịch.

Niềm đam mê của anh với robot không phải lỗi của anh - nó chỉ là cách thế giới đã định hình anh mà thôi. Sự tiến hóa đã tạo ra đàn ông theo cách này.

Anh có thể làm gì được đây?

Đương nhiên, có một điều bất tiện nho nhỏ.

"Dù vậy nhưng, giờ mình là phụ nữ rồi."

Sau khi tới thế giới này, nửa dưới của Idam đã thay đổi và ngực của anh cũng phát triển hơn, thế nhưng niềm đam mê của anh với robot vẫn không đổi.

Nếu có gì khác, thì đó chính là sự thật rằng anh vẫn đam mê cháy bỏng đến vậy kể cả khi là một người phụ nữ đã chứng minh một điều: Phái nữ rất có thể cũng ấp ủ một tình yêu với robot - chẳng qua là họ quá xấu hổ để thừa nhận điều đó thôi.

"Được rồi, đây là thứ mà ta đã tạo ra lần này."

Idam giơ lên một mô hình cỡ bàn tay.

Không như những thiết kế khác của anh, thiết kế này chỉ có một sừng và một con mắt.

"Whoa!" Mấy cậu nhóc thốt lên đầy kinh ngạc.

Những vật liệu tạo nên mô hình này tới từ đống gỗ mà lũ trẻ thu thập được và những mảnh kim loại vụn mà chúng thỉnh thoảng vẫn "mượn" từ người khác.

Mặc dù có năng khiếu trong nghề thủ công, nhưng thứ thực sự khiến Idam trở nên khác biệt chính là tài năng ma thuật của anh.

Nhờ có ma lực, anh có thể làm việc với độ chính xác ở một đẳng cấp khác, tạo ra những mô hình với chất lượng có thể sánh ngang với những sản phẩm thương mại.

Nếu xét về cấp độ mô hình, những tạo phẩm của Idam được xếp ở mức RG - Cấp độ siêu nâng cao mang tính cách mạng.

[note72297]

"Dù vậy nhưng cái này trông khá yếu nhỉ." Một cậu nhóc nhận xét.

"Tao thích nó mà. Cái này giống gu tao hơn." Một tên nhóc khác phản đối.

"Làm sao Idam làm mấy thứ này dễ dàng thế? Cô đúng là một thiên tài!"

"Nó thật tuyệt vời. Thử nghĩ về nó như một lính bộ binh tiên phong đi. Lúc nào cũng bị nhét hành vào mồm nhưng không thể nào bị tiêu diệt hoàn toàn được."

"Sơn cho nó một màu nào đó mạnh mẽ đi! Như kiểu màu đỏ ấy!" một cậu nhóc khác háo hức đề nghị.

Idam lắc đầu.

"Màu đỏ là một màu đặc biệt. Chỉ những cỗ máy có tốc độ nhanh hơn gấp 3 lần mới được sơn màu đỏ mà thôi."

Anh đã định giữ màu đỏ lại để sơn lên một tuyệt tác trong tương lai.

Mặc dù bị rơi vào một thế giới khác và trở thành một người phụ nữ, Idam đang tận hưởng cuộc sống này nhiều hơn anh tưởng.

"Chết tiệt thật."

 

Anh sửa lại những lời trước đó của mình.

Hóa ra là người dân của Làng Cối Xay Gió không phải đơn gỉản là thích giữ những thứ vô dụng lại quanh họ - có một mặt tối hơn thế nhiều.

"Một con phù thủy! Phù thủy!"

"Thiêu chết cmn đi! Thiêu sống ả!"

"Chặt đầu ả ta đi!"

Trước khi Idam kịp nhận ra, anh đã thấy mình bị lôi tới tòa án nhỏ ở trung tâm ngôi làng - một nơi anh đã tưởng là chỉ để trưng bày mà thôi.

Giờ, anh là "khách hàng" đầu tiên của nó.

"Ả là một con phù thủy chuyên đi quyến rũ đàn ông!"

"Ả ta đang dụ dỗ bọn trẻ đến để ăn tươi nuốt sống bọn chúng!"

"Ả ta đã mê hoặc chồng tôi với cái cặp ngực to phi lý kia của ả!"

"Quý bà à, chồng bà sặc cục ngoài trời mỗi sáng đấy. Thậm chí bà có biết điều đấy không vậy?"

Lời buộc tội cho việc quyến rũ đàn ông là một lời xúc phạm mà Idam không thể chịu đựng được.

Mặc dù giờ anh đang trong thân xác của một người phụ nữ hấp dẫn và quyến rũ đến lạ thường nhưng tâm trí của anh vẫn là của một người đàn ông khỏe mạnh đam mê robot.

"Ngoài ra thì," Idam thầm nghĩ, "Mình thậm chí còn không thể nào hiểu được khái niệm cơ bản của quyến rũ. Mấy tên đần này thì biết gì cơ chứ?"

Tuy vậy, anh vẫn không kìm được mà tự hỏi làm thế nào mà mọi chuyện lại có thể đi lệch hướng đến mức này.

Thắng lợi.

Khi tôi nở một nụ cười rạng rỡ, trưởng làng Cối Xay Gió hắng giọng và lườm về phía Idam.

"Ta đã được nghe rằng mi đang quyến rũ những bé trai trong làng. Ở cương vị là một trưởng làng, ta không thể nhắm mắt cho qua một chuyện bê bối như vậy được. Vậy nên, ta ban hành cho ngươi án tử hình."

Cùng với câu nói đó, người nông dân cung cấp gà không chính thức và chủ cửa hàng bán thịt gà của ngôi làng bước vào, vác theo một chiếc rìu.

"Cái gì? Tôi tưởng đây là một phiên tòa xét xử! Loại phiên tòa kiểu quái gì thế này?! Gọi một luật sư đi! Tôi muốn một luật sư!"

"Luật sư? Ta không biết ngươi đang niệm loại thần chú gì, nhưng rõ ràng nó là ma thuật rồi! Bịt miệng ả lại!"

"Điều này thật nực cười! Khác gì lũ man rợ không cơ chứ!"

Một phiên tòa xét xử phù thủy.

Đây không phải là một phiên tòa nữa mà là một trò hề thì đúng hơn, nơi mà phán quyết đã được xác định từ đầu. Cái chết cho kẻ bị xét xử.

Chống cự là vô ích.

Nếu tôi biết điều nãy sẽ xảy ra thì tôi đã dành thời gian ra học hảo ma pháp thay vì ngồi tạo mấy cái mô hình nhựa rồi.

Idam thở dài, sự hối hận tột cùng bao phủ lấy tâm trí cô khi cô bị kéo lê trên đầu gối tới trước một tảng đá gồ ghề.

Trong tầm nhìn mờ nhạt của cô, những cậu nhóc trong làng hiện ra.

Bọn chúng tuy đang khóc nhưng vẫn giữ im lặng, gò má sưng tấy và những vết bầm tím cho cô biết rằng bọn nhóc đã bị cha mẹ đánh đập vì cái tội dám đứng về phe Idam.

Idam nở một nụ cười yếu ớt với lũ trẻ.

"Lũ nhóc à, nếu ta chết, cứ lấy bất cứ thứ gì mấy nhóc muốn từ đống đồ của ta."

Những giọt nước mắt trào ra từ mắt lũ trẻ khi cha mẹ chúng vội vàng kéo chúng ra xa nơi hành quyết.

Dân làng vây quanh khắp cái tảng đá tồi tàn: từ trẻ sơ sinh còn bú sữa mẹ cho đến những bà gài than phiền về chứng đau lưung nhưng vẫn cố lết đến xem.

"Ở một ngôi làng buồn tẻ thế này, đây hẳn là điều thú vị nhất họ từng được thấy trong nhiều thế kỷ.", Idam cay đắng nghĩ.

Đã từ lâu, các cuộc hành quyết công khai đã được coi là một hình thức giải trí cho cả gia đình, gần giống như một vở hài kịch, theo như những câu chuyện kể lại.

Một sự kiện kịch tính mà tất cả mọi người - không quan trọng tuổi tác - đều có thể tận hưởng.

"Đem lên đây những dụng cụ của phù thủy!" Tên trưởng làng ra lệnh, người có vẻ như đã tự ban cho chính ông ta quyền lãnh đạo tối cao.

Không lâu sau đó, một loạt những người đàn ông lực lưỡng đã lục tung nhà Idam lên và vứt những mô hình bằng nhựa xuống đất.

"Mấy người có biết tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức để làm nên những thứ đó không đấy? Và này, tên kia lấy trộm quần lót của tôi kìa!"

Một trong số những người đàn ông có một cặp đồ lót của Idam lòi ra từ túi quần của hắn, nhưng có vẻ nhưng không ai quan tâm cả.

Điên rồ thật.

Cái suy nghĩ về việc bọn chúng có thể hít hà, cắn xé hay thậm chí làm những điều còn tồi tệ hơn với những mảnh đồ lót bị trộm làm máu Idam sôi lên. nhưng với đôi tay bị trói của mình, cô không thể làm được gì cả.

"Bản án hành quyết cho ả phù thủy này giờ sẽ được bắt đầu!' Tên trưởng làng tuyên bố.

"Nếu mình biết sẽ có ngày như thế này, thì mình sẽ cố kết bạn với hàng xóm láng giềng từ trước rồi...." Idam than thở.

Lớn lên ở một đất nước Hàn Quốc cô đơn, thờ ơ, nơi mà những người hàng xóm hầu như thậm chí còn không quen mặt nhau, giờ đây có vẻ như là một cơ hội đã vuột khỏi tầm với.

"Mi có lời trăn trối nào không?"

"Kỷ nguyên vũ trụ hay thậm chí là một kỷ nguyên phi vũ trụ - chúng đều ngầu vãi loz."

"Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Giết ả ta đi!"

Đã từng đối diện với cái chết một lần trước đây, Idam tự đầu hàng và phó mặc số phận.

"Làm ơn, nếu có còn một kiếp khác sau lần này, làm ơn hãy để nó là một cuộc chiến tranh vũ trụ đi. Làm ơn, làm ơn, làm ơn, hãy để nó là khoa học viễn tưởng đi mà!"

Nếu chuyển sinh có tồn tại, anh ước mình được sinh ra tại một thế giới của tương lai - một vũ trụ với khả năng du hành giữa các vì sao, những con robot được sản xuất hàng loạt và những nền văn minh tiên tiến.

"Cuộc đời như là một trò chơi gacha vậy. Làm ơn, làm ơn, làm ơn đi mà!"

Vào khoảnh khắc cuộc hành quyết chuẩn bị được thực thi:

"Hả!"

"Ahhh!"

"Tránh đường!"

"Quỳ xuống đi! Đừng có mà nhìn!"

Những dân làng, những người đã tụ tập lại để chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn kia, bổng đột nhiên tách thành hai phía và khuỵu gối xuống.

Một làn gió thổi qua con đường vừa mới mở, làm tóc Idam thổi bồng bềnh.

Đứng ở cuối con đường là một người phụ nữ nhỏ con trong một bộ áo choàng.

Thoạt nhìn thì cô ấy trông có vẻ như là một đứa trẻ, nhưng bầu hào quang của sức mạnh bao quanh cô ấy và năng lượng phép thuật khổng lồ mà cô tỏa ra đều mang theo sức nặng của thời gian.

Biểu tượng của Tháp Sắt được khắc trên áo choàng của cô đủ sức khiến cho trưởng làng - một nhân vật sở hữu quyền lực tối cao cách đây ít phút - trở nên khốn khổ.

"Tôi xin lỗi! Ngàn lần xin lỗi, ngài Đại Pháp Sư!"

Người phụ nữ mặc áo choàng tiến tới gần Idam.

Cô ta liếc nhìn xuống những mô hình bằng nhựa bị vứt lung tung trên sàn, nhặt một cái lên và hỏi, "Cô làm ra cái này à?"

"Ừ thì, đúng vậy, tôi đã làm ra nó," Idam trả lời một cách thận trọng.

"Thì?"

"Về lý mà nói thì, đây là tài liệu có bản quyền..."

"Cái gì?"

Cô pháp sư nhíu mày lại đầy khó hiểu nhưng vẫn tiếp tục săm soi chiếc mô hình với một niềm hứng thú sâu sắc.

'Thật thú vị." Cô ta lẩm bẩm.

"Xin lỗi, gì cơ ạ?"

"Thứ này thật thú vị. Và độc đáo. Ngươi biết vũ khí này là gì không?" Cô ta giơ lên một mảnh mô hình.

"Đó là một thanh kiếm laser. Cơ bản thì là một loại vũ khí với nhiệt độ cao có thể chém xuyên qua mọi thứ."

"Một thanh kiếm làm từ nhiệt độ cao ư? Thú vị đấy. Cái này thì sao?"

"Đó là một khẩu pháo. Nó bắn ra những viên đạn năng lượng cao."

"Một bộ giáp đi với những vũ khí tầm xa ư?"

'Huh?'

Idam chớp mắt.

Trong một khoảnh khắc, anh đã tưởng rằng mình nghe lầm.

Nhưng ai đã nhanh chóng hiểu ra.

'Ồ, cô ây nghĩ rằng tất cả đống này đều là những bộ giáp...'

Công bằng mà nói, những chiếc mô hình này đều trông giống như những bộ giáp, chỉ khác là những bộ giáp rất tiên tiến mà thôi.

Khi Idam xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, cô pháp sư có vẻ nhưu cũng tới được một kết luận, gật đầu đầy sâu sắc.

"À, ta hiểu rồi! Một hiệp sĩ mang bên mình một đống đạn dược là không hề hợp lý, vì vậy nên nhóc đã thêm ma pháp vào để tự tạo ra chúng! Thật khéo léo! Không theo thường thức chút nào, nhưng chính điều đó đã làm cho thứ này trở thành một sáng kiến!"

Trong khi đó, Idam quằn quại, ngực cô đau nhói vì bị ép chặt vào đá.

Xoẹt!

 

Chỉ với một động tác tay, pháp sư kia chém đứt những sợi dây đang trói Idam với một lưỡi đao làm từ ma lực.

Một bàn tay nhỏ nhắn, nhợt nhạt chìa về phía Idam.

"Ta, Veldora Milennium, Chủ nhân của Tòa Tháp Sắt, mời cô gia nhập Tòa Tháp."

Những tiếng há hốc mồm và những lời thì thầm đầy kinh ngạc lan ra khắp đám đông.

Một pháp sư có liên quan tới Tòa Tháp là một chuyện - nhưng đích thân nữ chủ nhân của tòa tháp ư?!

Cô ta là một người có thể tước đi hàng loạt sinh mạng chỉ với một cử chỉ đơn giản.

Khi tâm trí Idam hoạt động hết công suất, cố gắng để tìm cách sống sót qua loạt sự kiện này, vị pháp sư kia lại lần nữa lên tiếng.

"Nhóc sẽ tham gia cùng ta trong công cuộc biến những tạo vật kia của nhóc thành hiện thực chứ?"

"Tôi xin được dâng lên lòng trung thành bất diệt của mình!"

Câu trả lời đã phọt ra trước cả khi những suy nghĩ kịp hình thành.

Và thế là, Idam đã trở thành một pháp sư của Tòa Tháp.

Ghi chú

[Lên trên]
Từ chap sau sẽ chuyển danh xưng thành cô nhé. Chap này main vẫn đang trong giai đoạn chuyển giao nên tôi để là anh.
Từ chap sau sẽ chuyển danh xưng thành cô nhé. Chap này main vẫn đang trong giai đoạn chuyển giao nên tôi để là anh.
[Lên trên]
thosanbetrai
thosanbetrai
[Lên trên]
Revolutionary Extra Advanced Level.
Revolutionary Extra Advanced Level.
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

AI MASTER
Toi vẫn còn 1 bộ gundam ở nhà đây này 🐧
Xem thêm
Nghiện nhựa lên 1 mức độ mới 🐧☕
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
xuyên thế giới luôn mà 🐧
Xem thêm
đăng truyện vào giờ này á troll rồi :)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
chill di bro, pj nao cua toi cha cap nhat chuong vao 4-5h sang~
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
đoạn sặc cục kia nguyên văn riel là jerk off nhé, tôi định note vào để đề phòng mn nghĩ tôi dịch láo nma lười quá nên cmt luôn.
Xem thêm