1
Từ sâu dưới lòng đất bên dưới Đế Đô, một trận động đất dữ dội làm rung chuyển mọi thứ.
Dưới Thiên Thủ Phủ, có một đại sảnh ở độ sâu 2000 mét. Những tiếng ầm ầm vang lên từ nơi thậm chí còn sâu hơn thế đang khiến mặt đất rung chuyển, như thể cả địa tầng đang dần rạn nứt.
“Lại nữa hả!?”
“C-cái gì đang xảy ra vậy, nãy giờ rồi chưa ngừng!?”
Người lính bắn tỉa tóc bạc tên Jhin bực bội nhìn xuống dưới chân. Sau lưng anh, Sisbell đang dựa lưng vào tường.
Không thể đứng vững.
Ngay cả lính Đế Quốc như Nene và đội trưởng Mismis cũng bị cơn địa chấn làm ảnh hưởng đến mức phải tập trung hết sức mới giữ được tư thế ổn định.
“Bệ hạ?”
“────”
Risya đẩy gọng kính lên. Trước mặt cô, một thú nhân lông bạc đang lặng lẽ nhìn xuống sàn. Y có một cái đuôi và đôi tai mà không một người bình thường nào sở hữu.
──Hoàng đế Yunmelngen.
Y có quyền lực cao nhất ở Đế Quốc, đồng thời là một trong những người đầu tiên tiếp xúc với năng lượng Tinh linh cách đây một trăm năm. Y đang nhìn chằm chằm xuống sàn với đôi mắt to như mắt mèo.
“Chín trên mười phần, tâm chấn đến từ Quốc hội Đế Quốc. Các ngươi đang vội sao, Bát đại Tông Đồ? Lại âm mưu gì nữa đây... Hay chỉ là ta nghĩ quá lên?”
Hoàng đế Yunmelngen nheo mắt lại.
Hàm răng nanh sắc nhọn nhô ra từ miệng càng khiến biểu cảm trên mặt y lộ rõ sự khó chịu.
“Mùi hôi kinh khủng thật, hệt như một trăm năm trước. Thứ sức mạnh có thể hủy diệt mọi thứ cách đây một trăm năm đang trào lên.”
Y tiếp tục nói với giọng đầy khinh miệt:
“Công chúa hèn mọn [note71624]. Ngươi đã chấp nhận sức mạnh của thảm họa rồi sao? ──Theo ta, người kế vị Hắc Cương.”
“Huh?”
Iska khựng lại một nhịp khi đột nhiên bị nhắc tên.
Người kế vị Hắc Cương. Iska biết mình bị một bộ phận nhỏ người trong Quân đội Đế Quốc gọi như vậy.
Tuy nhiên, lý do cho việc đó thì tối đa cậu cũng chỉ nghĩ được là vì bản thân là học trò của Hắc Cương kiếm sĩ Crosswell thôi. Hơn nữa, sư phụ của cậu chẳng hé răng nửa lời.
──Nhưng giờ thì khác.
Khi Đăng Tinh linh của Sisbell tái tạo mọi thứ cách đây một trăm năm, cậu đã hiểu lý do.
〝Kuro, nó là...?〟
〝Hy vọng. ──Với cặp Tinh linh kiếm này, chúng ta có thể đánh bại thảm họa ở trung tâm của hành tinh.〟
Iska là người kế vị vì được giao phó Tinh linh kiếm.
......Nhưng mình vẫn chưa biết “thảm họa” là gì.
......Là một hiện tượng siêu nhiên gì sao? Hay là...
“Ngươi nên tận mắt chứng kiến thì hơn.” - Hoàng đế nhìn về hướng Iska như thể đã nhìn thấu tâm can của cậu. “Ta sẽ nói cho ngươi biết kẻ thù mà ngươi phải đối mặt. Không phải là kẻ đang có mặt dưới đó. Người ở dưới đó chỉ là một phù thủy đang chìm đắm trong sức mạnh mà thôi.”
2
Quốc hội Đế Quốc - nơi còn được gọi là "ý chí vô hình.”
Nguồn gốc tên gọi xuất phát từ việc tòa nhà Quốc hội này không xuất hiện trong bất kỳ bản đồ chính thức nào.
Tại nơi sâu nhất của Đế Quốc, 5000 mét dưới lòng đất…
Trước đây, nơi này còn được gọi bằng một cái tên khác.
“Planet's Navel. Nghe nói trước đây khu khai thác được gọi như vậy.”
Giọng nói mê hoặc lòng người của nữ phù thủy vang lên. Cô nói bằng chất giọng uyển chuyển tựa như một thi sĩ ngâm thơ.
“Những ghi chép cổ do "cư dân của tinh cầu" để lại đã xác nhận sự tồn tại của Tinh linh. Các ngươi đã cố đào nó lên từ độ sâu 5000 mét dưới lòng đất dưới chiêu bài khai thác năng lượng mới ở khu vực này... Không. Trên thực tế, các ngươi đã thành công. Tất cả các ngươi đều là những nhà thông thái. Ít nhất là cho đến đoạn này.”
Elletear Lou Nebulis.
Trang phục cô đang mặc không là vương y như đệ nhất công chúa nhà Lou, mà là một chiếc cưới màu đen.
Bộ trang phục đen tuyền, hệt như làn sương đen ngưng tụ. Dù được thiết kế để phân nửa da thịt lộ ra ngoài nhưng nó vẫn đem lại cảm giác trống rỗng đến lạnh sống lưng──
“Nhưng thật đáng tiếc. Các ngươi chẳng học được cái gì từ sai lầm trong quá khứ cả. Một trăm năm trước, các ngươi đã thất bại trong việc kiểm soát Tinh linh và tạo ra một mớ phiền phức mang tên "Tinh linh sứ". Thế mà lần này còn dám động tay vào cái thứ có sức mạnh vượt qua cả Tinh linh cơ đấy.”
“───”
“Đến “cư dân của tinh cầu” còn sợ cái được gọi là "Đại tai họa" - thứ có vẻ giống Tinh linh cơ mà. Các ngươi hẳn khao khát có được nó lắm nhỉ? Nếu có được sức mạnh đó, những kẻ chỉ có cơ thể ảo như các ngươi sẽ có được một cơ thể vật lý mới. Nhưng thật đáng tiếc...”
Cô hít một hơi, sau đó đặt tay lên bộ ngực đầy gợi cảm mà ngay cả nữ thần sắc đẹp cũng phải ghen tị của mình.
““Nó” đã chọn ta, chứ không phải các ngươi, Bát đại Tông Đồ.”
Bầu không khí trở nên ớn lạnh đến khó thở.
Mái tóc gợn sóng màu xanh ngọc bích của cô tung bay phấp phới. Không có gió trong không gian này, nhưng mái tóc Elletear vẫn lơ lửng do nguồn năng lượng khổng lồ rỉ ra từ người cô──
Luồng khí u ám hình thành từ dưới chân Elletear nuốt chửng mọi tia sáng chiếu vào.
“Thật đẹp.”
Đó là câu trả lời hiển thị trên tám chiếc màn hình.
“Để tìm kiếm sức mạnh, ngươi tự biến mình trở thành một sinh vật xấu xí. Nếu đây là một bản anh hùng ca thì chắc chắn ngươi sẽ là con quái vật bị người hùng tiêu diệt. Thế nhưng, khác với những con quái vật trong anh hùng ca đó, ngươi có một "ước mơ".”
“Ước mơ tạo nên một thiên đường cho tất cả các Tinh linh sứ.”
“Ngươi không mưu cầu hạnh phúc của bản thân.”
“Hãy chuẩn bị tinh thần để bị khiếp sợ như một mụ phù thủy xấu xí đi.”
“Ngươi mang vẻ đẹp của một nữ thần. Ta tự hỏi quyết tâm từ bỏ vẻ đẹp ấy của ngươi lớn đến mức nào? Tất cả chỉ để cứu những kẻ yếu đuối thôi sao?”
“Đúng là một đức tin đẹp đẽ. Một phương châm đáng tự hào.”
Một tràng pháo tay lớn vang lên.
Mất đi Lucrezeus, bảy nhà hiền triết của thời đại trước lần lượt ngâm nga.
“Ôi chà. Được các ngài không ngớt khen ngợi thế này...” - Từ sâu trong màn sương đen, khóe môi Elletear cong lên. Cô nở một nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn và không chút thương cảm: “Để đáp lại, có lẽ ta sẽ để các ngài ra đi một cách yên bình.”
Câu trả lời mà Bát Đại Tông Đồ đưa ra trước lời tuyên chiến của phù thủy là―
“Liệu chú chim trong lồng có hạnh phúc không? Hay nó sẽ gặp bất hạnh?”
“…Ngươi vừa nói gì?”
“Hy vọng ngươi sẽ có được hạnh phúc vĩnh cửu bên trong cái lồng chim của mình.”
Sàn nhà nứt ra. Bốn góc của hội trường vỡ vụn với trung tâm là vị trí nơi Elletear đang đứng. Giống như thực vật mọc lên từ mặt đất, bốn tòa tháp vẹo vọ, u ám nhô lên.
“…Cái gì vậy!?”
Đôi mắt của Elletear mở to khi cô thấy bốn tòa tháp.
──Kết giới giả tưởng “Planet's Nucleus”.
Từ đỉnh của bốn tòa tháp, ánh sáng phóng ra như tia lửa điện nhanh chóng bao trùm toàn bộ căn phòng.
Khu vực biệt lập phong ấn linh lực.
Trong khu vực gồm bốn tòa tháp này, năng lượng Tinh Linh không thể rò rỉ ra ngoài. Nói cách khác đây là một chiếc lồng nhốt Tinh linh.
“Trả lại cho ngươi, Elletear.”
“Phải chăng sự xảo quyệt vốn có của ngươi đã mất đi do ngươi quá đắm chìm trong sức mạnh?”
*Tạch*...
Đầu ngón tay của Elletear bị một tia lửa sắc lẹm đánh trúng khi chạm vào mép của kết giới.
“Ngươi đã nói hơn một tháng nay ngươi chưa ăn gì nhỉ? Nước cũng không uống hơn một tuần nay. Và dạo này ngươi còn chẳng cần hít thở.”
“Cơ thể ngươi đã bị “tai họa” ký sinh vào. Ngươi không còn là con người nữa mà là một Tinh linh.”
“Nếu vậy thì quá hoàn hảo.”
Elletear đang bị giam giữ.
Elletear giờ là hiện thân của một Tinh linh xấu xa. Và dù Tinh Linh có hung bạo đến đâu thì sức mạnh của nó cũng bị phong ấn trong vùng kết giới này.
“Một tương lai có thể dự đoán.”
Đèn của bảy màn hình sáng hơn.
“Ngươi, đối tượng thí nghiệm đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm của Kelvina. Kể từ ngày đó, Bát Đại Tông Đồ bọn ta đã tính toán đến tình huống xấu nhất.”
“Rằng khi đồng hóa với tai họa, ngươi sẽ nhe nanh cắn lại chúng ta.”
“Đây là giải pháp cho chuyện đó.”
“Ngươi giờ chỉ là một con chim vừa tự bay vào lồng.”
“────”
Giữa kết giới tựa như một bức màng đen, mỹ nữ với mái tóc xanh ngọc bích ngẩng đầu lên nhìn màn hình.
“Aha! Haha. Ahahahaha!”
Một tiếng cười đột nhiên vang vọng khắp không gian. Nụ cười mê hồn phát ra từ đôi môi quyến rũ khiến ai cũng phải rùng mình khi nghe.
“Ta… Tinh linh? Không. Các ngươi nhầm rồi. Ta là phù thủy.”
...*Bùm*.
Làn khói trắng bốc lên từ sàn nhà.
Luồng không khí đen kịt xung quanh Elletear bao bọc toàn bộ cơ thể cô như một cái kén nhộng.
“Cái gì!?”
Cô đang tiến hóa.
Có được sức mạnh mà Bát đại Tông Đồ vô cùng mong muốn, cơ thể của công chúa bắt đầu biến đổi... từ một tinh linh sứ thành một con quái vật phi nhân loại.
“Những kẻ ngu ngốc.”
*Cách... cạch...
Cái gì đó vừa nứt ra tạo nên một âm thanh khó chịu.
Tiếng ầm inh tai vang lên từ bốn tòa tháp xung quanh Elletear. Các vết nứt dần xuất hiện trên bề mặt những ngọn tháp đá đen. Khi Bát Đại Tông Đồ nhìn vào, những vết nứt đã lan rộng.
Sau đó, những ngọn tháp sụp đổ.
“Đùa à…!?”
“Ngay cả kết giới cũng không thể ngăn chặn được cô ta!?”
Sụp đổ.
Kết giới phong ấn Tinh linh vỡ tan thành từng mảnh và biến mất cùng một tiếng động chói tai như kính vỡ. Thứ còn lại phía sau là thứ ở trung tâm của kết giới là──
──một con quái vật đen tuyền mang hình hài của con người.
Một phù thủy thực sự. [note71625]
Một vật thể lơ lửng màu đen. Cứ như thể bóng tối của bầu trời đêm đã ngưng tụ thành hình dáng một con người.
Nó không có mắt, mũi hay miệng.
Bên trong cơ thể đen tối, mờ ảo ấy là hàng trăm hạt sáng đang bị giam giữ.
“Bởi vì ta là một mụ phù thủy độc ác. Cực kỳ độc ác.”
Câu nói đó không có hàm ý đề cập đến việc Elletear là một Tinh linh sứ.
Cô là biểu tượng cho sự ác độc và gieo rắc tai họa cho toàn thế giới. Trước đây, khi thấy hoàng đế biến thành một con quái vật, ngay cả Bát đại Tông Đồ cũng phải e dè. Chúng là những con quái vật vượt xa tầm hiểu biết của con người.
Một phù thủy đang nắm trong tay nguồn sức mạnh khủng khiếp nhất của hành tinh.
“Thật... thật là một hình hài đáng ghê tởm...!”
“Ahaaa!”
Nữ phù thủy dang rộng hai tay.
Từ bỏ cả linh hồn lẫn thể xác phàm trần, Elletear nói bằng một giọng như tan chảy cùng những cử chỉ phấn khích lạ thường:
“Hay thật. Bát đại Tông Đồ - những kẻ không còn sợ hãi, dao động, hối hận, đau đớn và luôn giẫm đạp lên người khác lại đang bối rối sao. Ta ước mình có thể phát sóng khung cảnh này đến toàn thế giới... Arara, nhưng nếu làm thế thì hình dáng của ta cũng sẽ bị ghi lại rồi làm lũ trẻ khóc mất nhỉ?”
*Ầm!*
Không báo trước, màn hình hiển thị Bát đại Tông Đồ đột nhiên bật ra.
Ngoại trừ màn hình của Luclezeus, các dây cáp điện đứt ra và rơi xuống. Ốc vít của bệ đỡ màn hình cũng long ra và bay tứ tung.
Bảy chữ cái đầu: “V”, “E", “A”, “P”, “N”, “O”, và “W”.
Vittgenshla, Etienne, Alleten, Promestius, Novalashlan, Ovan, Wizeman.
Hình ảnh của những kẻ chi phối Đế Quốc biến mất khỏi màn hình.
“Ara? Ara-ara, Haha.”
Giọng nói của nữ phù thủy vang lên.
Bức tường phía trước khán phòng bị tách làm đôi, hơi nước bắt đầu thoát ra từ đó.
Phía bên kia làn hơi nước lấp lánh ánh sáng Tinh Linh, một vật thể màu bạc mang trong mình sự hủy diệt xuất hiện như muốn xé toạc bức tường.
“Vệ binh thiên thể [note71627]. Chẳng phải mày chỉ là sản phẩm lỗi của Kelvina sao? Đống phế liệu xấu xí được sinh ra chỉ để làm vật chứa cho bộ não ảo của Bát đại Tông Đồ.”
Đó là một “sinh vật” khổng lồ nửa Tinh Linh nửa máy.
Một “cỗ máy sống” di chuyển bằng hai chân. "Sinh vật" này cũng di chuyển, hô hấp như động vật, và linh lực cũng rỉ ra từ toàn thân.
Nguồn năng lượng của nó chính là “Tinh linh”.
“Chúng ta biết, Elletear.”
“Tai họa trong cơ thể ngươi là thứ tương tự như Tinh linh. Nhưng trên thực tế nó xung đột như lửa và nước. Nói cách khác, hiện tại Linh lực là thứ cực kỳ độc hại với ngươi.”
Trước đây, nhà khoa học điên (Kelvina) cũng biến thành một thiên thần tà ác nhờ vào sức mạnh của tai họa. Nhưng chính sức mạnh đó là nguyên nhân khiến ả biến mất sau khi bị Iska và Rin ném vào lò phản ứng tinh linh.
〝Yếu tố “đó” trong thiên thần tà ác và phù thủy không tương thích với Tinh linh của hành tinh này.〟
〝Vì vậy, nếu tiếp xúc với lượng lớn năng lượng Tinh linh... cơ thể ta sẽ bị tổn hại nghiệm trọng dù chúng hoàn toàn vô hại với con người.〟
Elletear đã có được hình thái hoàn chỉnh.
Cô đã trở thành một thực thể xung khắc với năng lượng Tinh Linh nhất thế giới.
“Ngươi, công chúa của các Tinh linh sứ, sẽ bị năng lượng Tinh linh thanh lọc và biến mất. Thật là một cái kết tuyệt đẹp.”
“Quay trở lại với tinh cầu.” [note71628]
Sinh vật khổng lồ chìa một tay ra.
Từ vết nứt hình chữ thập trong lòng bàn tay của nó, hơi nước phun ra như địa mạch. Luồng ánh sáng Tinh linh tràn ngập khắp không gian.
Luồng sáng rực rỡ ấy cô đọng lại.
Khoảnh khắc Elletear nhận ra cũng là lúc một dòng chảy chói lóa phóng ra với tốc độ không ai có thể phản ứng kịp.
─ 【Đêm sao tỏa sáng】[note71629].
Dải ánh sáng phát ra âm thanh chói tai.
Không chỉ là một tia sáng nhỏ, lượng năng lượng tinh linh khổng lồ tạo nên cả một cột ánh sáng lớn bao trùm nữ phù thủy và không gian xung quanh cô.
Không còn một dấu vết nào sót lại.
“Đêm sao tỏa sáng” mang theo năng lượng Tinh linh có độ tinh khiết cao có thể sánh ngang với một Vortex về lượng.
Ánh sáng ấy quét sạch mọi thứ, tất cả những gì còn lại là một lỗ hổng trên tường.
Hội trường trở nên yên tĩnh.
Khi những mảnh vỡ còn lại của bức tường rơi xuống sàn...
“Aaa, vui thật đấy.”
Một điệu cười quyến rũ vang vọng.
“Vui quá, đến mức ta cũng cuốn theo mà sợ luôn rồi. Điều ta ghét nhất là hành vi bắt nạt những người yếu thế của kẻ mạnh. À, nhưng mà cảm giác phấn khích này dễ gây nghiện thật.”
“Vật chất màu đen” ngưng tụ trong khoảng không xoáy lại như cơn lốc sương mù.
Nữ phù thủy đã “biến mất” theo đúng nghĩa đen trong cột sáng của “đêm sao tỏa sáng” đang dần hội tụ lại, hợp nhất thành hình dáng của một con người.
“Ugh!?”
“Ngươi né được ánh sáng đó!?”
Những tiếng rì rầm vang lên.
Bảy làn sóng chấn động phát ra từ cỗ máy vệ binh khổng lồ.
“Né á? Không có đâu. Nó cực kỳ đau đớn. Dù giờ cảm giác đau đớn đối với ta giờ khá mơ hồ. Mà, ta đoán cũng không quá khó hình dung nếu các ngươi tưởng tượng việc bản thân bị dội nước sôi thẳng vào đầu.”
Nữ phù thủy vòng tay quanh người như thể đang ôm lấy chính mình.
Sau đó...
“......Thế? Đó là tất cả?” - Lời tuyên chiến lạnh lùng được cất lên bởi một giọng nói vô cảm hướng tới vệ binh khổng lồ không khỏi khiến cho Bát đại Tông Đồ cảm thấy "lạnh sống lưng" lần đầu tiên trong suốt một trăm năm. “Không đủ. Hoàn toàn không đủ. Các ngươi thực sự nghĩ rằng có thể làm gì đó với một người tương thích cao với tai họa chỉ bằng ngần ấy linh lực sao?”
“…Không thể nào!?”
“Lượng linh lực tương đương với một Vortex…!”
Nếu ví các phép thuật tinh linh thông thường như súng đạn... thì “đêm sao tỏa sáng” sẽ tương đương một quả tên lửa lớn.
Nếu vệ binh tinh cầu - con bài tẩy của Bát đại Tông Đồ - không thể hạ gục Elletear trong một đòn bằng lượng hỏa lực cực đại của nó──
──thì không có cách nào để đánh bại phù thủy này ở Đế Quốc, hay thậm chí là Chủ Quyền.
Cả súng đạn và pháo đều không có tác dụng.
Ngay cả năng lượng Tinh linh, thứ vốn là điểm yếu duy nhất, cũng trở thành trò hề khi còn chẳng gây được tí sát thương nào sau một đòn trực diện của “Đêm sao tỏa sáng”.
Chủ Quyền cũng tương tự.
Có lẽ Tinh linh thuật từ toàn bộ tinh linh sứ ở Nebulis cũng chẳng thể khiến Elletear đổ một giọt mồ hôi.
“Sức mạnh thua đến hai bậc mà vẫn muốn thử sao?”
“~~~~~~!?”
“Không thể nào... đã đi xa đến thế rồi...”
“Nhìn đi, ít nhất cũng phải như thế này chứ.”
“Tia sét đen” - đó là từ duy nhất có thể diễn tả được ánh sáng phát ra từ Elletear. Nó ngay lập tức biến “đêm sao tỏa sáng” với lượng năng lượng khổng lồ trở thành món đồ chơi rẻ tiền. Còn vệ binh khổng lồ cũng “bốc hơi” ngay sau đó.
Bị nướng chín dưới ánh sáng, vệ binh khổng lồ vụn vỡ thành hàng chục, hàng trăm mảnh.
Những mảnh vụn còn sót lại bay rải rác trong không trung.
Thứ từng là một cỗ máy khổng lồ giờ chỉ còn lại những mảnh vụn chất đống trên sàn.
“Ara, chỉ vậy thôi sao? Ta nghe nói thứ đó cứng như vỏ ngoài của một ngôi sao cơ mà. Mà không biết tường ở hoàng cung có mềm như thế này không nhỉ?”
Nữ phù thủy đứng tại chỗ khoanh tay.
Vệ binh thiên thể - thứ mà ban nãy còn tự mãn, khinh thường cô, giờ chỉ còn là phế liệu nằm trơ trọi giữa hội trường. Bát đại Tông Đồ điều khiển nó hẳn cũng đã biến mất.
“Thật đáng thất vọng, hỡi những nhà hiền triết tội nghiệp. Ước gì ta có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ hoảng loạn của các ngươi thêm một chút.”
Bỏ lại những lời đó sau lưng, cô giờ không còn chút hứng thú với những mảnh vụn chất đống trên sàn nữa.
Một cái kết lãng xẹt dành cho những kẻ thống trị đã âm thầm thao túng Đế Quốc hơn trăm năm───
“Ít nhất thì đó là những gì ta đã nghĩ...”
*Cạch*
Ai đó vừa giẫm lên đống đổ nát của hội trường. Khi nữ phù thủy nghe tiếng, cô quay đầu lại và thấy một người đàn ông với một thanh kiếm mảnh dài.
Đó là một người lính Đế Quốc tóc đỏ. Anh mặc quân phục chiến đấu kết hợp giữa giáp và áo khoác.
“Ara, ra là Johaim.”
Elletear lên tiếng. Lúc này, bản thân cô đã biến thành một con quái vật mang hình người.
Giọng cô không giấu nổi niềm vui và sự phấn khích.
Khi thấy người lính Đế quốc mà lẽ ra phải là kẻ thù của mình, giọng nói cô ngập tràn niềm hạnh phúc thuần khiết, như thể một thiếu nữ khi gặp được chàng trai mình thích vậy.
“Giờ này lẽ ra anh phải canh gác trên mặt đất chứ. Lẽ nào anh đến đây vì lo lắng cho tôi? Anh nghĩ tôi sẽ thua Bát đại Tông Đồ sao?”
“Một nửa.”
“?”
“Elletear, trên đời này tôi không biết bất cứ ai thông minh, nhạy bén hơn cô. Riêng chuyện đấu trí và lừa gạt, ít nhất tôi tin cô sẽ không dễ bị bắt nạt...”
Kiếm sĩ tóc đỏ Đế Quốc bước về phía cô.
──Đệ nhất Thánh Đồ, kiếm sĩ thần tốc Johaim.
Dù là thành viên cốt cán của Quân đội Đế Quốc, anh vẫn bí mật thề trung thành với Elletear. Johaim nhìn thẳng về phía trước, nơi chỉ còn sót lại những mảnh vụn từng là vệ binh thiên thể.
“...Nhưng ít nhất cũng đừng đánh giá thấp Bát đại Tông Đồ.”
Trước mặt anh, các bộ phận và mảnh vụn chất thành đống. Nhìn xuống mớ hỗn độn...
“Bát đại Tông Đồ đã sống cả trăm năm với mục tiêu kiểm soát toàn bộ quyền lực trên hành tinh này. Theo thời gian, tham vọng cùng sự chấp niệm của họ hóa thành hận thù. Những kẻ này không từ mọi thủ đoạn để tiếp tục tồn tại. Lòng tự tôn là thứ quá xa vời đối với chúng. Ví dụ như...”
*Rắc*
Kiếm sĩ tóc đỏ đá văng đống đổ nát.
Bảy mảnh màn hình vỡ hiện lên phía dưới. Ngay cả bây giờ, chúng vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt.
“Tôi đoán chúng giả vờ như đã biến mất và trốn dưới đống đổ nát.”
“────*rẹt rẹt*!?”
Các màn hình nhấp nháy mạnh.
Hành động của Johaim có mục đích rõ ràng. Lời anh nói cũng khiến mảnh màn hình vụn vỡ nhấp nháy liên hồi như thể chúng cũng biết sợ hãi.
“...như thế này chẳng hạn. Ngay cả khi trở thành đống phế liệu xấu xí không có khả năng nói chuyện hay cơ thể vật lý, chúng vẫn dai như đỉa. Dám chắc là chúng đã lên kế hoạch nhập vào một cỗ máy khác và khôi phục lại quyền lực sau khi chúng ta rời đi rồi. Không sai chứ?”
Bát đại Tông Đồ chỉ là những thực thể điện toán đám mây, không có cơ thể vật lý.
Chưa cần đến một vệ binh tinh cầu khác, chỉ cần nhập vào một loại máy khác là ngay lập tức họ sẽ hồi sinh.
“...Chịu thua “các ngài” rồi đấy.[note71630]” - Ẩn trong tiếng thở dài của Elletear là cảm xúc thất vọng pha chút ngưỡng mộ: “Thật sự, thật sự đáng thương hại làm sao. Ý niệm của những kẻ đã về với cát bụi vẫn cố bám víu vào thế giới này.”
Bảy màn hình phát sáng dữ dội.
Có lẽ chúng đang tuyệt vọng cầu xin Elletear - người mà đang nhìn chúng một cách khinh miệt.
“Ta là một phù thủy độc ác. Ta không còn lưu luyến gì Chủ Quyền nữa... Nhưng, với tư cách một Tinh linh sứ thì khác. Các ngươi hiểu mà, phải chứ? Hỡi những kẻ đã khiến biết bao Tinh linh sứ phải đổ máu và nước mắt một trăm năm trước.”
Nhìn bảy mảnh phát sáng một cách khinh thường, công chúa của Tinh linh sứ nói với Bát đại Tông Đồ:
“Mang theo sự phẫn nộ của tất cả các Tinh linh sứ, ta sẽ nghiền nát các ngươi thành trăm mảnh!”
“──────*tít tít*!”
“...Đó là điều ta muốn nói. Nhưng không cần thiết nữa rồi.”
Elletear ra hiệu cho Johaim phía sau đi theo. Con quái vật mang hình người quay lưng lại với đống đổ nát còn sót lại vệ binh tinh cầu và đi ra ngoài...
...để lại bảy mảnh chiếc màn hình vỡ nát phía sau.
Cô ta bỏ qua?
Chúng ta được cô ta tha mạng?
Nữ phù thủy cùng Johaim rời đi, căn phòng đổ nát chìm vào im lặng.
*Cạch*...
Những mảnh vỡ nhỏ rơi xuống, trần nhà bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Cả một mảng bê tông cũng theo đó mà đổ sầm xuống.
“*Tít tít*!?”
Phòng hội trường đã vượt quá giới hạn chịu đựng vốn có của nó. Trước đó, nó đã lĩnh trọn một phát “đêm sao tỏa sáng” của vệ binh tinh cầu của Bát đại Tông Đồ và một đòn giải phóng năng lượng tinh linh cực đại của Elletear.
Sụp đổ.
*Cạch cạch, bộp bộp*... bên cạnh những mảnh vụn nhỏ, những mảnh lớn cũng bắt đầu xuất hiện và rơi xuống.
Giọng của nữ phù thủy vang vọng khắp không gian:
〝Vĩnh biệt, hỡi những đại tội đồ của thời đại cũ.〟
〝Quốc hội Đế Quốc nơi minh chứng cho quyền lực của các ngươi cùng khu mỏ Planet Navel sẽ kết thúc cùng các ngươi. Mãn nguyện rồi chứ?〟
Sau đó, mọi thứ sụp đổ.
Căn phòng bỗng chốc trở thành một đống đổ nát, hàng tấn gạch vụn đè nát mọi thứ bên dưới.
Cơn mưa gạch đá nghiền nát bảy màn hình trên sàn không chút do dự.
Quốc hội Đế Quốc... Bát đại Tông Đồ... đã biến mất khỏi hành tinh này.


2 Bình luận
Tksss