• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 2: Hoàng Kim Đồng - Phần Ba

0 Bình luận - Độ dài: 2,608 từ - Cập nhật:

Tất cả ánh đèn bật sáng trở lại.

Vẫn là con tàu sang trọng đó, vẫn là chiếc ghế sofa bọc da thật ấy, nhưng Giáo sư Guderian và Finger đã biến mất.

Lộ Minh Phi quay đầu lại — cậu bé đã xuất hiện trong giấc mơ ở nhà ga Chicago giờ đang ngồi ngay bên cạnh cậu.

“C-c-cậu… cậu lên tàu từ lúc nào vậy?”

Lộ Minh Phi lắp bắp hỏi.

“Tôi vẫn luôn ở trên tàu. Vừa rồi tôi cũng giống mấy người thôi, đang chờ tàu.”

Cậu bé thản nhiên đáp.

“Nghe giọng cậu như... một oan hồn vậy đó…”

Lộ Minh Phi rùng mình nói.

“Nhìn ra ngoài cửa sổ đi,” cậu bé nói. “Chào mừng đến với… Vương quốc của Rồng!”

Lộ Minh Phi làm theo, nhìn ra ngoài cửa sổ — đồng tử cậu đột ngột giãn rộng.

Trước thế giới ấy, cậu thậm chí không còn sức mà hít thở nữa.

Bên ngoài không còn là đêm tối nữa.

Con tàu đang lao đi với tốc độ cao trên một vùng băng nguyên rộng lớn, nơi những ngọn núi cao chót vót được phủ kín bằng lớp băng trắng ngà ánh xanh lam.

Trên bầu trời là màu đỏ đậm như máu, mưa trút xối xả, từng giọt nước đều mang sắc đỏ tươi, lăn dài xuống theo cửa kính.

Ngay trên đỉnh một ngọn băng phong, con rồng khổng lồ trong bức tranh nọ đang lặng lẽ nằm đó, đôi cánh vĩ đại kéo dài từ đỉnh núi đến tận chân núi, máu tanh nồng nhuộm đỏ cả ngọn băng phong.

Từng nhóm người đang trèo lên dọc theo đôi cánh rồng.

Những kẻ lên đến đỉnh vây quanh đầu nó, dùng dùi sắt nhọn đóng vào xương sọ con rồng.

Họ dốc sức nện vào đuôi dùi sắt, mỗi lần đục thủng một lỗ là lại có một dòng dịch trắng phụt ra như suối phun, chỉ trong chớp mắt liền hóa thành làn khói trắng đậm đặc.

Đám người reo hò sung sướng, tiếng hò hét vang rền như sấm.

“Đó là Hắc Long Vương – Nidhogg. Hàng ngàn năm trước, hắn bị giết chết ngay trên ngai vàng của mình. Ngai vàng của hắn chính là ngọn núi vĩnh viễn bị băng tuyết phủ kín kia. Người giết hắn đặt thi thể khổng lồ của hắn lên đỉnh núi, đôi cánh của hắn kéo dài tới tận chân núi. Máu hắn tuôn ra như dung nham, nhuộm đỏ cả ngọn núi, làm tan chảy băng tuyết, hơi nước mang màu máu bốc lên trời, hóa thành mây đỏ sẫm rồi đổ xuống cơn mưa máu. Kẻ giết hắn đã tắm mình trong cơn mưa đó mà hò reo, gọi ngày hôm đó là ‘Kỷ nguyên mới’.”

Cậu bé nói khẽ.

“Trời… ơi…”

Lộ Minh Phi run rẩy, nghe tiếng đinh tai nhức óc của búa đập vào dùi sắt vọng đến từ xa.

“Đó chính là vị Hoàng đế cổ xưa nhất mà lịch sử chưa từng ghi chép. Ngày hắn chết, muôn dân hò reo.”

Cậu bé nói với giọng điềm tĩnh.

Cậu dường như rất tận hưởng âm thanh búa đập kia, nhắm mắt lại lặng lẽ lắng nghe, còn hé ra một nụ cười.

“Tuyệt thật… Nếu không có ngày đó, thế giới này đã không thành ra như ngày hôm nay.”

Cậu mở mắt, nhìn Lộ Minh Phi nói.

Không hiểu vì sao, Lộ Minh Phi cảm thấy trong nụ cười đó… buồn đến nghẹn.

Nỗi buồn ấy… đã kéo dài suốt mấy ngàn năm.

“Cậu với con Hắc Long đó…”

Lộ Minh Phi dè dặt hỏi, “quen nhau à?”

“Không. Trái lại,” cậu bé nhẹ giọng nói.

“Tôi là kẻ hận nó nhất, là người muốn giết nó hơn bất cứ ai trên thế gian này!”

...

Lộ Minh Phi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế dài bọc da bò, trên người đắp chăn lông.

Đây là một phòng sách trang trí cổ điển, xung quanh là những giá sách cao ngất, trần nhà treo một chiếc đèn chùm pha lê.

Cậu ngồi dậy nhìn quanh.

Không xa đó, Giáo sư Guderian đang gật gù bên bàn làm việc.

“Em tỉnh rồi à?”

Giáo sư Guderian ngẩng đầu rối bù lên.

“Đây là đâu? Tàu bị lật hả? Em chỉ nhớ nghe ‘rầm rầm’ một trận thôi mà.”

Lộ Minh Phi ôm đầu, cảm giác mạch máu trong đầu mình đang nảy tưng tưng.

“Chúng ta đến Học viện Cassell rồi, hành trình rất thuận lợi, làm gì có đâm núi? Là em ngất xỉu trong lúc làm tư vấn nhập học đấy, nên mới bị khiêng xuống tàu.”

Guderian nói.

“Trước đây cũng có sinh viên mới sốc khi tư vấn nhập học, nhưng phản ứng như em thì chưa từng thấy. Em… sợ rồng đến thế cơ à? Thật ra thì, từ bản chất mà nói, chúng cũng chỉ là một loại sinh vật mạnh mẽ thôi.”

“Không!”

Lộ Minh Phi trừng mắt nhìn ông

“Em không sợ rồng… Thầy xem ‘Kẻ Hủy Diệt’ chưa?”

“Xem rồi chứ, Arnold Schwarzenegger đóng mà, thầy rất thích ông ấy. Giờ là Thống đốc California còn gì.”

Guderian gật đầu.

“Vậy thầy còn nhớ không? Có một đoạn nói mẹ của John Connor ở trong đồn cảnh sát, bảo với cảnh sát là bà ấy đã thấy một con robot du hành thời gian quay về từ tương lai, nó đến từ thời đại mà loài người sắp tuyệt chủng, mang súng laser quét sạch cả đám người…”

“Ừm, rồi cảnh sát nói gì nhỉ? Bà bị điên à?”

Guderian nhướng mày.

“Chính xác! Cảnh sát nói bà bị điên! Vậy giờ, hoặc là thầy bị điên… hoặc là em điên!”

Lộ Minh Phi gào lên.

“Được rồi, với vài tân sinh viên, trường phải cho họ thấy bằng chứng xác thực!”

Guderian vỗ tay cái bộp.

Cửa phòng sách mở ra.

Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài "rất Nhật Bản" bước nhanh vào, hai tay xách hai chiếc vali đen viền kim loại bạc, trông cực kỳ chắc chắn.

Đặt vali lên bàn, ông ấy khom người chào rất lễ phép.

“Tôi tên là Toyama Masasho, giảng viên tư vấn tâm lý tại Học viện Cassell. Rất vinh hạnh được gặp tân sinh viên cấp ‘S’ của trường. Đã hơn bốn mươi năm rồi mới lại xuất hiện một tân sinh viên cấp ‘S’.”

“Vậy à? Em hỏi tí được không? Người cấp ‘S’ bốn mươi năm trước là cao thủ đồ long tuyệt thế à?”

Lộ Minh Phi cố bắt kịp logic của họ.

“Thực ra thì… cậu ta có cơ hội đấy. Nhưng cậu ấy đã tự sát vào học kỳ hai năm hai rồi, nên không có tiếp nữa.”

Toyama Masashi rất thẳng thắn.

“Tự sát?”

“Vì học quá giỏi, đầu óc quá nhạy bén, khi nghiên cứu tư liệu về rồng thì mắc kẹt trong một bế tắc triết học nào đó, không thể thoát ra, nên đã nổ súng tự kết liễu. Từ đó, trường mới lập ra vị trí giảng viên tư vấn tâm lý.”

Toyama Masashi nói.

“Nghe cũng không tệ,” Lộ Minh Phi thở phào, “em nổi tiếng là đần mà.”

“Nhưng em có tiềm năng!”

Guderian giơ ngón cái với Toyama Masashi, mặt mũi rạng rỡ như đang khoe báu vật.

Lộ Minh Phi thật không hiểu ông đang vui cái gì, chỉ muốn lấy tay che mặt lại.

“Trường mang đến hai chứng cứ, chứng minh rồng thật sự tồn tại. Cả hai đều là cổ vật cấp cao, mượn từ kho lưu trữ của học viện.”

Toyama Masashi mở vali đầu tiên bằng mật mã và vân tay.

Sau nhiều lớp mút xốp, Lộ Minh Phi thấy một mảnh vảy rồng màu đen, cỡ nửa bàn tay, hình khiên hoàn hảo, bề mặt nhẵn bóng như được đánh xi, vân vảy hiện rõ dưới ánh sáng.

“Thử cầm thử đi.”

Toyama Masashi nói.

Lộ Minh Phi cẩn thận nhấc lên, thấy nó như giả: cảm giác như thép, lạnh và rắn, nhưng nhẹ gần như nhựa, mép sắc tới mức chỉ cần ấn mạnh một chút là có thể rạch đứt tay.

Đúng lúc đó, Toyama Masashi nhét vào tay cậu… một khẩu súng ngắn.

“Walther PPK, cỡ nòng 7.65mm, sơ tốc 280m/s, tầm bắn hiệu quả 50m, được bộ trang bị cải tiến. Giờ cậu có thể bắn vào vảy rồng.”

Ông đặt mảnh vảy lên bệ cửa sổ.

“Em biết khẩu này… James Bond cũng xài nó mà.”

Lộ Minh Phi mặt tái mét.

“Phải rồi, khẩu súng huyền thoại của 007 đó.”

Toyama Masashi bịt tai.

“Đừng lo, cứ bắn đi, nhắm vào vảy rồng ấy.”

“Logic của mấy người điên thật khó hiểu.”

Lộ Minh Phi nhăn nhó, giơ súng theo kiểu học trong khóa quân sự cấp ba, nhắm thẳng, nghiến răng bóp cò.

ẦM!

Tiếng nổ long trời.

Lộ Minh Phi cảm giác như bị búa tạ đập trúng ngực.

Độ giật từ khẩu PPK khiến cậu như vừa bắn một khẩu đại pháo, bị hất văng ngửa ra sau, đập thẳng vào sofa, mắt hoa cả lên, suýt thì ngất.

“…Trời ơi…”

Cậu thở hổn hển

“Thì ra cậu không phải dạng có thể lực tốt!”

Toyama Masashi kinh ngạc.

“Hay là tôi nên lấy khẩu ổ quay thường thôi.”

“Khẩu súng này bị mấy tên điên ở bộ trang bị độ lại hả? Tôi đã nói là đừng lấy mấy thứ đó ra dùng thử!”

Guderian cằn nhằn liên tục.

“Chỉ là tò mò chút thôi. Khẩu này tốt lắm đấy. Dù chưa chắc bắn vỡ được mắt rồng, nhưng chắc cũng để lại được vết trên tứ, ngũ đại chủng.”

Toyama Masashi đáp.

Lộ Minh Phi lắc đầu lia lịa, dần dần lấy lại tầm nhìn. Việc đầu tiên cậu thấy là gương mặt đầy lo lắng của Guderian, thứ hai là mảnh vảy rồng đen đang được Toyama Masashi đưa tới — hoàn hảo như chưa từng bị gì cả.

Cậu hoàn toàn chắc chắn vừa rồi mình bắn trúng chính giữa vảy.

Dù không mạnh thể chất, nhưng trong lớp quân sự cậu từng là học sinh hiếm hoi bắn mười phát tròn trăm điểm, đến huấn luyện viên cũng phát hoảng với khả năng bắn súng của cậu.

Một khẩu súng uy lực như đại pháo… mà không làm gì được mảnh vảy ấy.

“Đây là vảy rồng. Năm 1900, Sven Hedin tìm thấy nó ở thành cổ Lâu Lan, Tân Cương, Trung Quốc. Lúc đó ông không nhận ra nó là gì, chỉ phát hiện không thể thiêu cháy hay phá hỏng bằng búa, nên mang nó về châu Âu. Sau đó có người nhận ra – người đó tên là Manecke Cassell. Đây là bằng chứng thứ nhất. Giờ thì cậu bắt đầu tin chưa?”

Toyama Masashi nói.

“Không thể là công nghệ cao sao?”

Lộ Minh Phi vẫn cứng miệng.

“Dù là hợp kim titan bằng công nghệ nano cũng không cản nổi phát súng đó đâu.”

Toyama Masashi đáp.

“Tôi có bằng tiến sĩ Vật liệu học của Đại học Tokyo, cậu nên tin tôi.”

Ở đây không chỉ toàn kẻ điên — mà còn là mấy kẻ điên học vị cao.

Lộ Minh Phi nghĩ bụng.

“Được rồi, đây là chứng cứ thứ hai.”

Toyama Masahi mở vali thứ hai.

Một chiếc bình thủy tinh hình trụ được đặt trước mặt Lộ Minh Phi, giống như loại bình đựng mẫu vật sinh học trong tiết học sinh.

Lộ Minh Phi há miệng đến mức như bị sét đánh, nếu Toyama Masashi nhét quả cam vào miệng cậu lúc đó, cậu chắc cũng chẳng nhận ra.

Ngâm trong dung dịch formalin màu vàng nhạt là một sinh vật trông như thằn lằn: da vàng trắng, chiếc đuôi dài cuộn tròn như bào thai trong tử cung.

Mép nó có râu dài lượn lờ trong nước, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt yên bình như một đứa bé.

Nếu không nhờ đôi cánh màng mở ra ở lưng nó… Lộ Minh Phi chắc chắn đã nghĩ đây là một con bò sát cổ đại.

“Đây là một con rồng đỏ non… thậm chí còn chưa chết, chỉ là đang ở trạng thái ngủ say. Loài rồng rất khó bị giết, đặc biệt là những con sơ và thứ đại chủng. Dù có phá hủy thân xác của chúng, cũng không thể hủy diệt linh hồn. Chúng sẽ tỉnh lại một lần nữa.”

Toyama Masashi nói.

“Đây là một tiêu bản cực kỳ hiếm. Con người gần như không thể bắt được rồng, bởi vì rồng có thể cảm nhận được hoạt động não bộ của con người — hoặc là tấn công trước khi bị tiếp cận, hoặc là bỏ trốn. Tiêu bản này được phát hiện vào năm 1796 ở Ấn Độ. Rất may mắn, con rồng đỏ non này có lẽ vừa mới nở ra thì bị một con mãng xà nuốt chửng. Nông dân địa phương đã giết chết con mãng xà và lấy được con rồng non từ trong bụng nó.”

“Không phải đồ nhựa thiệt hả?”

Lộ Minh Phi che mặt.

“Xong rồi, thế giới quan của em tiêu rồi.”

“Lại gần mà xem, nhìn kỹ các chi tiết của nó, vân vảy của nó. Có nghệ nhân nào có thể tạo ra được một món đồ nhựa hoàn mỹ đến thế này không?”

Toyama Masashi đưa chiếc lọ thủy tinh sát lại trước mặt Lộ Minh Phi.

Bây giờ Lộ Minh Phi đang đối mặt với con rồng đỏ non, chỉ cách nhau lớp kính dày nửa phân.

Màng cánh và râu dài của nó khẽ lay động trong dung dịch, như đang lơ lửng giữa tầng mây.

Toyama Masashi nói đúng — những chi tiết ấy, những đường vảy ấy, thật sự quá mức chân thực.

Chỉ có tự nhiên, hoặc thần linh, mới có thể tạo nên một sinh vật như vậy.

Chúng tồn tại trong những bóng tối lịch sử, tồn tại trong truyền thuyết của các dân tộc, tồn tại ở giới hạn trí tưởng tượng của loài người — và cũng tồn tại trong chiếc lọ thủy tinh kín mít này.

“Hoàn mỹ, đúng không?”

Toyama Masashi nói với giọng trầm trồ.

“Hoàn mỹ ạ.”

Lộ Minh Phi thì thào.

Cậu nhìn chằm chằm vào lớp màng bảo vệ phủ trên mắt con rồng, bất chợt nghĩ đến đôi đồng tử màu vàng kim đang chậm rãi mở ra trong bóng tối kia — như thể một cánh cửa bước vào thế giới đang mở ra trước mắt mình.

Con rồng đỏ non ngâm trong dung dịch formalin bỗng nhiên mở mắt ra — một đôi mắt màu vàng kim.

Cả cơ thể nó, từ đầu đến đuôi, co giật dữ dội như bị điện giật.

Nó duỗi cổ về phía Lộ Minh Phi và gầm lên một tiếng, rồi ngọn long viêm nóng rực bùng lên từ tận sâu trong cổ họng, phun trào ra ngoài!

Nó cố hết sức dang đôi cánh ra, định phá tung chiếc lọ thủy tinh để thoát ra ngoài.

Nó đã thức tỉnh rồi — dù thân hình chỉ to bằng con mèo, nhưng lại mang theo uy nghiêm của một con rồng.

Lộ Minh Phi không né tránh.

Ba người cùng ngây người, trơ mắt nhìn tiêu bản cổ xưa kia sống lại ngay trước mắt họ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận