• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 2: Hoàng Kim Đồng - Phần Bảy

0 Bình luận - Độ dài: 2,813 từ - Cập nhật:

Lộ Minh Phi cũng vỗ tay theo, mặt mày hớn hở gật đầu với mọi người xung quanh, như thể đang nói "Này, tôi cùng phe với mấy người đó nha, tôi cũng thấy vui vì mấy người trêu được lão hói kia đấy".

Là một lính mới, cậu nhanh chóng nhận ra vị trí của mình—muốn sống sót trong cái học viện này, tuyệt đối không được để lũ sinh viên khác xem mình là loại “cán bộ lớp hay mách lẻo với thầy cô”.

Kẻ địch chung của đám sinh viên chỉ có nước chết không chỗ chôn.

“Thầy còn muốn hỏi thăm một người nữa.”

Hiệu trưởng nói to trong điện thoại.

Tất cả đều sững lại, xung quanh lập tức yên ắng.

“Tân sinh viên cấp S, Lộ Minh Phi có đó không? Em đã chọn xong môn chưa? Đã chọn ‘Nhập môn phả hệ Long tộc’ của thầy chưa?”

Giọng nói của hiệu trưởng vang vọng khắp nơi như tán vào tai mỗi người, khiến tất cả đều sửng sốt.

Mắt ai nấy đều đầy vẻ kinh ngạc, cả đám bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Chọn rồi ạ… em nhớ là… em có chọn.”

Lộ Minh Phi lí nhí nói, không nói không được.

Giáo sư Guderian đã nhận điện thoại từ tay giáo sư Manstein, đưa thẳng cho cậu.

“Rất vui khi nghe giọng em. Vào ngày đầu tiên nhập học đã hạ gục được Caesar và Sở Tử Hàng, thầy rất mong được gặp em trên lớp. Hy vọng em sẽ làm tốt hơn cả tiền bối S cấp trước của mình!”

Hiệu trưởng cúp máy.

Lộ Minh Phi gãi đầu, không hiểu “làm tốt hơn” là làm kiểu gì.

Làm sao mà so với cái ông tiền bối đã tự bắn vào đầu vì mâu thuẫn triết học được?

Bắn nổ đầu bằng khẩu pháo phòng không chắc?

Đột nhiên cậu cảm thấy nhiệt độ quanh mình tụt xuống, nhìn quanh một vòng thì thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình—lạnh tanh, toát ra thứ địch ý rõ rệt.

---

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu qua ô cửa sổ tròn.

Người ngồi trong bóng râm buông điện thoại xuống, ngả người ra sau ghế, khẽ thở phào một hơi.

Ngoài cửa sổ là dòng nước uốn khúc, con thuyền đang đi giữa hai ngọn núi.

“Caesar và Sở Tử Hàng lại gây chuyện ở trường à?”

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện hỏi, “Chi phí sửa chữa cho ‘Ngày Tự Do’ năm nào cũng tăng, có lẽ nên siết chặt lại rồi. Mấy sinh viên thiên tài thích sống kiểu buông thả, nhưng rốt cuộc bọn họ là quân nhân, phải nghiêm khắc tuân thủ kỷ luật.”

“Tôi cố ý cho họ không gian. Mười năm trước, Học viện Cassell từng là một pháo đài quân sự thần bí. Nhưng Mance, ông vẫn còn nhớ thất bại năm đó chứ?”

Người đàn ông trung niên gật đầu, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, “Không ai quên được.”

“Đội quân được huấn luyện nghiêm ngặt, toàn quân bị diệt. Tôi buộc phải xem xét lại phương hướng giáo dục. Có lẽ trong cuộc chiến với Long tộc, thứ chúng ta cần không phải là quân đội, mà là thiên tài.”

Hiệu trưởng chuyển sang nói tiếng Anh.

“Somebody.”

“Somebody?”

“The One! Một thiên tài vô song, một thủ lĩnh, một kẻ khiến cả Long vương cũng phải e dè. Một người là đủ! Giống như người bạn cũ Manecke Cassell của tôi.”

Hiệu trưởng thấp giọng, “Bồi dưỡng thiên tài cần có môi trường tự do.”

“Có thể. Caesar và Sở Tử Hàng đúng là thiên tài hiếm có, nhưng Lộ Minh Phi… ông lại đánh giá cậu ta cấp S.”

Người đàn ông trung niên nhíu mày, “Tôi đã cố ý trì hoãn thời gian CC1000 đến đón cậu ta, muốn kéo dài thời gian quan sát. Nhưng…”

“Em ấy quá bình thường, phải không?”

Hiệu trưởng mỉm cười.

“Không nhìn ra được điểm gì đặc biệt.”

“Nói ra đừng bất ngờ, ngay cả tôi cũng chưa hiểu rõ Lộ Minh Phi, không biết em ấy có thể làm được gì. Nhưng việc em ấy được xếp hạng S là có lý do, tôi chưa thể nói với ông được.”

Hiệu trưởng nói, “Em ấy có thể là thiên tài mà chúng ta đang mong đợi, cũng có thể là một phế vật.”

“Để một phế vật kẹt giữa hai cỗ máy nghiền là Caesar và Sở Tử Hàng, sẽ bị ép nát đấy.”

Hiệu trưởng gãi gãi mái tóc hoa râm, “Gọi là phế vật thì còn hơi sớm.”

Ông đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này là kỳ nước dâng, trên các cù lao giữa sông hai bên núi, thảm cỏ xanh sẫm nở đầy những bông hoa trắng nhỏ.

“Chúng ta đang đi qua 'Quỳ Môn'. Trước khi có đập Tam Hiệp, hai ngọn núi này giống như hai trụ cổng khổng lồ.”

Hiệu trưởng khẽ nói, “Người xưa ở Trung Quốc nói ‘Quỳ Long’, là chỉ một loại cổ long chỉ có một chân. Vậy ‘Quỳ Môn’ có phải ám chỉ người xưa từng thấy loài rồng bơi qua khúc sông này? Kế hoạch ‘Quỳ Môn’ bao giờ khởi động?”

“Một tuần nữa.”

Người đàn ông nói.

“Diệp Thắng và Aki đều đã sẵn sàng. Họ là hai người giỏi nhất dưới quyền tôi. Thêm vào đó là tàu Maniakh đã được cải tiến, tôi rất có niềm tin.”

“Nếu đúng như chúng ta phỏng đoán, đừng đánh thức nó. Vua của Đồng và Lửa, tôn quý nhất trong các Sơ Đại Chủng, không ai đoán được sức mạnh của hắn.”

Hiệu trưởng nói, “Chúc các ông bình an trở về.”

---

Giữa đêm khuya yên tĩnh, Lộ Minh Phi ngồi xếp bằng trên giường tầng, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu được sắp xếp ở khu Ký túc xá số 1, phòng 303, phòng đôi, bạn cùng phòng là Finger.

Khi Lộ Minh Phi ủ rũ bước vào phòng, Finger vẫn đang ngủ say trên giường trên, tiếng súng ban nãy chẳng ảnh hưởng gì đến anh ấy.

“Em ổn chứ?”

Finger thò đầu xuống từ giường.

“Anh không biết hôm nay em gặp cái gì đâu.”

Lộ Minh Phi thở dài.

“Anh biết. Thành tích anh hùng của em đang được truyền khắp trường đấy. Em lên cả trang tin nội bộ của học viện rồi, tiêu đề cũng sốc phết.”

Finger ôm laptop xuống giường, đưa cho Lộ Minh Phi xem.

“Vương miện ‘Ngày Tự Do’ thuộc về ai? Là ai hạ gục Caesar rồi lại hạ gục Sở Tử Hàng?”

Dưới là ảnh cỡ lớn của Lộ Minh Phi, kèm theo mã số sinh viên, số phòng ký túc, tuổi, quê quán và đủ thứ thông tin.

Dòng cuối cùng rất thân thiện ghi rõ:

“Độc thân!”

“Như kiểu đăng tin tìm người yêu vậy…”

Lộ Minh Phi nói.

“Là lệnh truy nã đó!”

Finger nói.

“Có vẻ em chưa hiểu rõ mình đã làm ra cái gì nhỉ.”

“Em có làm gì đâu, chỉ là hơi kích động, đạn bay loạn xạ, là anh thì anh cũng muốn tự vệ đúng không?”

Lộ Minh Phi biện hộ.

“Tự vệ thì được, nhưng hai phát bắn hạ hai người lúc đó chỉ cầm vũ khí lạnh, là Caesar và Sở Tử Hàng nữa, cái này mà gọi là tự vệ à? Với lại, em phải biết rằng, em là người chiến thắng ‘Ngày Tự Do’ năm nay. Em vừa làm thủ tục nhập học, coi như là học sinh chính thức rồi, thế là đủ điều kiện tham gia. Với tư cách bên thứ ba tham chiến, người cuối cùng còn sống sót trên chiến trường chính là em. Em thắng rồi!”

“Có tiền thưởng không ạ?”

“Còn sướng hơn thưởng tiền nhiều. Thứ nhất, em được quyền sử dụng 'Sảnh Norton’ suốt một năm! Thứ hai, em vào thẳng vòng chung kết ‘Ngôi sao Học viện’ năm sau! Cuối cùng,”

Finger tán thưởng, “Cô gái đầu tiên em theo đuổi ở học viện này không được từ chối em, và phải duy trì quan hệ ít nhất ba tháng!”

“Em có linh cảm rất xấu đấy…”

Lộ Minh Phi cảnh giác.

“Giờ thì em hiểu tại sao em là công địch của toàn thể nam sinh chưa?”

Finger nói.

“Dời chuột vào ảnh em thử xem.”

Nơi con trỏ chỉ vào đột nhiên nhảy ra một dấu X đỏ máu, nổi bật ghi rõ:

“Nhìn kỹ vào! Chính là cái thằng chó chết này! Ai đi giết nó giùm với?”

Lộ Minh Phi hoàn toàn hóa đá.

“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, Lộ Minh Phi giật nảy người như thỏ bị hoảng.

“Yên tâm yên tâm, không ai xông vào giết người đâu. Cũng phải nể mặt anh Finger chút chứ.”

Finger nhảy xuống mở cửa.

Giáo sư Guderian bước vào, mặt mày rạng rỡ, vừa vào đã vỗ vai Lộ Minh Phi thật mạnh:

"Chào, thầy tự hào về em đấy! Mới một ngày mà tên em đã vang khắp học viện rồi!”

“Nếu em đi đánh bom Lầu Năm Góc thì tên em cũng sẽ vang khắp nước Mỹ thôi…”

“Giáo sư đến muộn thế này, có chuyện gì sao ạ?”

Finger hỏi.

Giáo sư Guderian đưa một phong bì cho Lộ Minh Phi.

"Thầy đến đưa thẻ sinh viên cho em, có thẻ này là có thể hưởng mọi đặc quyền của cấp S trong toàn trường rồi. Ngoài ra, mai là ngày thi 3E, em chuẩn bị xong chưa?”

“Thi 3E?”

Lộ Minh Phi đơ mặt, “Thi gì 3E ạ?”

“Bài kiểm tra nhỏ thôi, với người khác có thể hơi đau đầu, nhưng với học sinh cấp S như em thì nhẹ như không.”

“Thi gì vậy? Có phải kiểu trắc nghiệm với đúng-sai không ạ?”

“Là Long Văn thôi, tức là chữ viết và ngôn ngữ của loài rồng.”

Giáo sư Guderian nói như không.

Lộ Minh Phi nghẹn một hơi không nói nổi, “Thầy từng bảo ngoại ngữ được miễn học mà! Gì mà ngôn ngữ loài rồng? Rồng cũng viết chữ à? Sao lại có cái thứ đó trên đời?”

“Long văn không phải ngoại ngữ… nó là một trong những mẫu ngôn ngữ mẹ đẻ của em. Em có huyết thống Long tộc mà.”

Giáo sư Guderian nói.

“Đừng lo, không cần học đâu. Long văn là ký ức truyền thừa theo dòng máu. Em là cấp S, huyết thống Long tộc rất thuần khiết, chỉ cần nhìn thấy là tự nhiên sẽ hiểu.”

Giáo sư đặt hai tay lên vai Lộ Minh Phi, nhìn thẳng vào mắt cậu:

“Minh Phi, tập trung tinh thần, nghe từng âm thầy nói đây!”

Một chuỗi âm thanh uốn lưỡi chưa từng nghe bao giờ bật ra từ miệng ông.

Đó là một thứ phát âm không thể tưởng tượng nổi—âm thanh khàn đục mang vẻ uy nghi vương giả, như tiếng chuông nhà thờ ngân vang.

Lộ Minh Phi ngây ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà, mặt lộ vẻ buồn bã.

“Là thánh ngôn ngợi ca sự thức tỉnh của Đức Vua , hủy diệt chính là tái sinh.”

Guderian giải thích.

“Minh Phi, em cảm nhận được tiếng gọi của Thái Cổ Long Hoàng rồi phải không? Nhìn nét mặt em là thầy biết em hiểu rồi!”

Ông quay sang Finger.

“Thấy chưa? Đây là sức mạnh của cấp S. Hồi em còn cấp A, với Long văn cũng đâu có phản ứng nhạy thế này.”

Finger đưa tay vẫy vẫy trước mắt Lộ Minh Phi, đang ngây như phỗng.

“Chà, bị sốc tinh thần rồi hả? Có xuất hiện ‘Linh thị’ không? Trong đầu hiện ra chữ viết Long văn chưa?”

“Hiểu cái đầu quỷ ấy! Mấy người chắc chắn nhầm người rồi… Em thực sự đã cố gắng hiểu rồi, mà vẫn không hiểu nổi!”

Lộ Minh Phi méo mặt, “Chắc gì ở Trung Quốc chỉ có một người tên Lộ Minh Phi?”

“Em… em không hiểu?”

Guderian ngơ ngác.

“Vậy sao mặt em trông buồn thế?”

“Không hiểu thì buồn là phải rồi, không hiểu thì thi rớt chứ sao nữa ạ.”

“Không… không thể nào? Em hoàn toàn không có ảo giác? Không cảm thấy như được đấng chí tôn triệu gọi sao?”

Guderian sốc thật sự.

“Em thấy thầy đang hát thôi ạ…”

Lộ Minh Phi rụt rè nói.

Guderian nổi cơn khùng một lúc rồi chợt lấy lại vẻ điềm tĩnh của một học giả, nắm lấy vai Lộ Minh Phi, kiên quyết nói:

“Trường hợp đầu tiên! Đây là lần đầu tiên! Thú vị! Rất thú vị!”

“Lần đầu tiên cái gì ạ?”

Finger hỏi.

“Lần đầu tiên có hậu duệ Long huyết không phản ứng với tiếng gọi của Long hoàng!”

Guderian săm soi Lộ Minh Phi như đang nhìn một tiêu bản quý hiếm.

“Em đã đột biến rồi!”

“Thầy bị thần kinh à.”

Lộ Minh Phi nói.

“Nghe thầy nói, sự tôn kính với Long văn là thứ được truyền thừa cùng dòng máu Long tộc. Bất kỳ ai có huyết thống lai rồng đều sẽ có phản ứng với câu 'Ngôn linh - Hoàng đế'. Nhưng em không có, vì gen em đã đột biến. Em là độc nhất vô nhị!”

Ông già kích động nói, “Đó có phải chính là lý do em được xếp vào hạng S không?"

"Khoan! Còn một khả năng nữa, chính là em vốn chỉ là người bình thường thôi, đúng không ạ?"

Lộ Minh Phi nói.

"Giải thích vậy có phải hợp lý hơn nhiều không?"

"Không thể nào! Hiệu trưởng tuyệt đối không thể sai trong việc đánh giá huyết thống!"

Giáo sư Guderian xoa tay chờ đợi, "Nhất định em là một cá thể dị biệt!"

Nhưng rồi ông lại ủ rũ mặt mày, "Có điều, kỳ thi 3E ngày mai thì phải làm sao đây? Ngoài thầy ra, còn ai chịu tin em không phải huyết thống kém cỏi mà chỉ là bị đột biến chứ?"

"Em tin! ạ"

Finger giơ tay lên, "Nhìn tướng mạo đã thấy đột biến rồi!"

"Rắc rối to rồi, chuyện này sẽ ảnh hưởng tới việc đánh giá giáo sư của thầy."

Guderian vò đầu.

"Đánh giá giáo sư? Liên quan gì ạ?"

Lộ Minh Phi khó hiểu hỏi.

"Thì... thầy vẫn chưa được phong làm giáo sư suốt đời ở đây,"

lão già có hơi ngượng ngùng.

"Vào trường hơn chục năm rồi, giờ vẫn chỉ là trợ giảng. Hiệu trưởng thương tình, mới phân em cho thầy, còn nói em là sinh viên cấp 'S' chưa từng có, tiềm năng vô song, bảo thầy chỉ cần đào tạo em thành sinh viên xuất sắc là như đội Yankees thắng chức vô địch MLB năm sau vậy, dễ như chơi. Đến lúc đó thầy sẽ được phong giáo sư suốt đời."

"Cái quái gì vậy? Không phải thầy bảo mình từng là giáo sư Harvard à?"

"Đúng thế. Nhưng từ giáo sư suốt đời của Harvard muốn chuyển thành giáo sư suốt đời của Học viện Cassell, thì bắt buộc phải từng đào tạo thành công ít nhất một học sinh."

Lộ Minh Phi tối sầm mặt lại, "Ý là... một sinh viên cấp 'S' như em, mà thầy hướng dẫn lại là một trợ giảng chưa từng có kinh nghiệm dạy dỗ ạ?"

"Không thể nói vậy được, sau khi chuyển sang Học viện Cassell thầy cũng từng dẫn dắt một học sinh đấy."

Lão già vỗ vỗ vào Finger đang đứng bên cạnh, trên mặt viết rõ bốn chữ "đừng lôi tôi vào".

"Ồ... ra là thế nên em mới bị phân vào cùng phòng ký túc với thằng cha dị hợm Finger này à?"

Lộ Minh Phi bừng tỉnh.

"Anh rất hiểu em, cảm giác tuyệt vọng ấy..."

Finger thở dài, "Nhưng mà đối mặt với thực tế đi. Em đang ở trong nhóm của một giáo sư phế vật, có một sư huynh phế vật tám năm còn chưa tốt nghiệp, lại còn bị toàn trường săn đuổi. Anh nói luôn cho em một tin tức còn thê thảm hơn."

"Gì cơ ạ?"

Lộ Minh Phi ưỡn ngực lên, "Nói đi! Còn có thể thảm hơn nữa chắc? Em không tin!"

"Cô nàng NoNo hay Trần Mặc Đồng mà em lải nhải suốt dọc đường ấy..."

Finger ghé sát tai Lộ Minh Phi, "Cô ấy là bạn gái của Caesar."

"Giờ thì em tin rồi..."

Lộ Minh Phi nói.

Cậu cảm thấy một nơi nào đó sâu thẳm trong tim khẽ giật lên một cái, rồi đột ngột trống rỗng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận