Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 22: Ma pháp suy yếu vô ý thức và túi ma pháp.

0 Bình luận - Độ dài: 1,277 từ - Cập nhật:

Tôi cầm [Đèn Lồng Phá Giải] và bước vào Mê Cung Di Tích Aion.

Mê cung này có hình bầu dục gần như hình chữ nhật, các tầng đều có cấu trúc gần giống nhau.

Phần trung tâm là khoảng không lớn như một lỗ hổng, trông chẳng khác nào cái bánh vòng méo mó.

Bao quanh rìa ngoài hành lang là đủ loại phòng to nhỏ, gợi nhớ về việc nơi đây từng là một khu thương mại khổng lồ.

Chỉ có điều, giờ đã thành mê cung, người chào đón bọn tôi từ trong các căn phòng không còn là nhân viên với nụ cười thân thiện nữa—

Mà là lũ ma vật.

“Bên trong sáng hơn em tưởng đấy.” 

Marina nhìn quanh, đưa tay che trán, mắt sáng rỡ vì tò mò.

“Ờ, trần nhà sập nên ánh sáng chiếu vào được.” 

Tôi đáp, vẫn quan sát khắp nơi với sự cảnh giác.

Có lẽ vì thế mà trong mê cung có rất nhiều cây mọc um tùm.

Phải cẩn thận kẻo bị ma vật đánh úp.

“Cầu thang có thể dùng được chỉ có hai cái, mỗi bên đông tây một cái.” 

Silk nói.

“Vậy tức là tụi mình phải đi đến tận đầu bên kia hả? Chỗ lỗ hổng kia, tụi mình đu dây xuống thì nhanh hơn chứ?” 

Marina chống nạnh, cười hăng hái.

“Không chỉ em nghĩ vậy đâu… xem đi.”

Tôi nhặt một viên đá vừa tay dưới chân rồi ném xuống khoảng không đó.

Viên đá lẽ ra phải rơi thẳng xuống, nhưng nó vặn vẹo giữa chừng rồi biến mất.

“Uwah… nó bị gì thế?” 

Marina nghiêng người xuống nhìn theo, hơi nhíu mày.

“Thời cổ chắc đúng là khoảng không thật đấy… nhưng giờ mê cung đã bị thay đổi rồi. Không gian bị vặn méo. Tuyệt đối đừng để ngã xuống.”

Marina gật đầu lia lịa.

Ngoan lắm.

“Ở đây nhiều phòng nhỏ, mà cũng không có đường chạy. Gặp ma vật là khó tránh được, nên phải hết sức để ý.” 

Tôi nhắc.

“Rõ!” 

Marina đáp ngay, tay đặt lên chuôi kiếm.

“Hiểu rồi ạ.” 

Silk nhẹ giọng, đôi mắt nghiêm túc đảo qua hai bên hành lang.

“…” 

Rain vẫn có vẻ còn giận dỗi.

Không biết tôi lại làm gì sai nữa…

Tôi gây ra chuyện gì rồi à…?

“Rain. Nếu tôi làm gì khiến em buồn thì tôi muốn xin lỗi đàng hoàng, nên nói cho tôi biết em đang giận cái gì được không?”

“Mư…”

Thấy tôi lúng túng, Marina che miệng cười khúc khích, còn Silk khẽ thở dài.

“Không phải thế đâu, Yuke. Là vì anh chẳng-làm-gì-cả nên mới giận đấy.” 

Marina cố tình nhấn mạnh, cười ranh mãnh.

“Thầy chẳng hiểu chút nào về tâm lý con gái hết nhỉ.” 

Silk nói với giọng dạy dỗ.

“Hmm?”

Sao lại thành ra thế?

Khi tôi còn đang ngơ ngác thì Rain bước tới trước mặt, hơi ngẩng cằm lên, dang tay ra như để khoe bộ đồ mới.

“Thế nào ạ?”

“Hợp lắm. Cả cái nơ cũng đổi màu cho tông xuyệt tông đúng không? Dễ thương đấy.”

“…!”

Mặt Rain đỏ bừng trong chớp mắt, rồi cứ thế nhào tới ôm chặt tôi.

“Này, này… làm sao thế?”

“Yuke, anh quá đáng! Đừng dùng ma pháp suy yếu lên Rain nữa!” 

Marina nói, giọng trách yêu.

“Đúng đó, thầy.” 

Silk lắc đầu.

…Tôi thật sự đã làm cái gì vậy chứ…?

Sau khi lấy lại tinh thần, bọn tôi tiến sâu vào tầng hầm thứ nhất, rồi tầng hầm thứ hai một cách suôn sẻ.

Trên đường có chạm trán với ma vật, nhưng đều xử lý gọn gàng.

Trong một căn phòng nhỏ dọc đường, bọn tôi còn tìm thấy một rương kho báu, và thứ bên trong đã khiến tâm trạng của Rain càng thêm phấn khởi.

“Ehehe…” 

Rain vui vẻ xoa nhẹ chiếc túi đeo bên hông như sợ làm hỏng nó.

Đúng vậy, thật may là chúng tôi đã nhặt được một túi ma pháp.

Dung tích không nhiều lắm, nhưng vì là đạo cụ ma pháp từ mê cung nên chất lượng khá cao, có chức năng giữ nguyên tình trạng vật phẩm bên trong.

“Tuyệt quá, Rain!” 

Marina reo lên, ôm lấy vai cô bé.

“Ừm. Nhưng… em thật sự được giữ nó sao ạ?” 

Rain hỏi, mắt nhìn tôi như muốn xác nhận lần nữa.

“Dĩ nhiên rồi! Với lại, đồ kiểu này nên để người đánh phép tuyến sau giữ thì hơn mà?”

Marina dù trông có vẻ không suy nghĩ gì, thật ra lại rất hiểu chuyện.

Quả thật, người như cô ấy mà giữ túi ma pháp thì khi chiến đấu sẽ khó mà lấy ra dùng, lại còn dễ bị phá hỏng do đòn đánh từ ma vật.

Vậy nên, để Silk hoặc Rain cầm là hợp lý.

Lần này nhường cho Rain, nhưng tôi cũng muốn chuẩn bị thêm một cái riêng cho Silk dùng đựng mũi tên.

“Khoan, mọi người dừng lại. Có bẫy.” 

Silk chợt lên tiếng, đôi mắt hơi nheo lại khi thấy ánh lân tinh phía trước.

Một luồng ánh sáng lân tinh lấp lóe dưới ánh xanh từ [Đèn Lồng Phá Giải], phát ra từ một phần sàn nhà.

Kiểu bẫy sẽ kích hoạt hiệu ứng gì đó khi dẫm lên.

Giờ tránh sang một bên mà đi hay là…?

“…Không, gỡ bỏ luôn đi.”

Giữ lại mà lúc quay về đạp trúng thì ngu lắm.

Tôi lấy gậy mười thước từ trong túi ma pháp ra và quay lại nói:

“Lùi lại chút. Không biết là loại bẫy gì, nhưng tôi sẽ kích hoạt nó để phá.”

“Liệu có ổn không ạ?” 

Rain hỏi nhỏ, nhưng tay vẫn lăm lăm trượng phép.

“Cứ chuẩn bị sẵn sàng để né là được.” 

Tôi trấn an.

Sau khi ba người kia lùi lại, tôi dùng gậy chọc vào sàn.

Có tiếng "cạch" vang lên, ngay lập tức bẫy lộ diện.

Một loạt giáo bật lên từ dưới sàn thành chùm chông tua tủa.

Đây là một loại bẫy khá phổ biến, nhưng trúng phải thì không nhẹ đâu.

Dẹp đi là đúng.

“Rồi, ổn rồi.”

Tôi chiếu [Đèn Lồng Phá Giải] kiểm tra lại, chỗ bẫy đã biến mất.

Giữa các mũi giáo có đủ khoảng trống để đi qua, nên cứ tiến thôi.

Để đề phòng, tôi sẽ đi trước.

“Không sao. Qua được rồi.”

“Rõ.” 

Silk bước qua đầu tiên, theo sau là Rain đang nhẹ nhàng né tránh từng mũi chông, mái tóc khẽ đung đưa.

Cuối cùng là Marina lách người luồn giữa các mũi giáo.

Bộ giáp mới này có vẻ ôm sát người, nên cũng thuận tiện trong tình huống thế này.

Với người ủy thác nhiệm vụ, cảnh quay này chắc cũng coi là "tốt".

“Cầu thang ngay phía trước. Tới đó thì nghỉ ăn nhẹ một chút nhé.”

“Hôm nay là súp gì thế ạ?” 

Rain hỏi, mắt sáng lên hy vọng.

“Cái đó thì phải hỏi [Kho Súp Dự Trữ] thôi.”

Tôi bật cười, vừa nói “Mong là có món Rain thích,” thì em ấy cũng khẽ mỉm cười.

Tốt, tâm trạng coi như hồi phục rồi.

“Mư, chỉ toàn chiều Rain! Hôm nay phải có món em thích mới được!” 

Marina hậm hực giơ tay lên.

“Em thì muốn món hầm sữa cơ.” 

Rain lí nhí, không nhìn ai, nhưng khoé miệng vẫn đang cong cong.

Giữa lúc mọi người đang thư giãn… trước cầu thang mà bọn tôi định đến—một nhóm không mấy dễ chịu đã đứng chờ sẵn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận