"Ngắt livestream. Mọi người cứ thoải mái nghỉ ngơi đi."
Tôi vừa dứt lời, cả bọn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Dù là nhiệm vụ chính thức, nhưng suốt quá trình tiến công mà cứ phát trực tiếp mãi thì đúng là không yên được, nên tôi đã nói trước với Benwood là sẽ tắt stream mỗi khi nghỉ giải lao.
Đặc biệt là NeNe, người đảm nhận cảnh giới tiền tuyến, và Marina ở vị trí tiền phong, hai em ấy thường tranh thủ lau người vào lúc này nên việc không bị phát sóng trong giờ nghỉ là điều bắt buộc.
Không thể để da thịt các em ấy bị lộ trên sóng trước bàn dân thiên hạ được.
"Aaa~ Căng thẳng quá trời, mệt hết cả người! Nước ở đây uống được không ha?"
"Tôi nghĩ là được, nhưng để chắc ăn thì cứ dùng nước tạo ra từ ma pháp để uống đi."
Căn phòng nhỏ rộng khoảng 20 feet vuông có một con suối nhỏ phun nước lên, không khí trong lành và mang hơi hướng linh thiêng — rất khác thường với một nơi trong mê cung.
Những khu an toàn – Safety Area như thế này đôi lúc xuất hiện trong mê cung, là điểm dừng chân cực kỳ quý giá với các mạo hiểm giả đang đánh phá dungeon.
Trong các mê cung thông thường, mấy chỗ này thường được đánh dấu sẵn trên bản đồ và được dùng làm căn cứ để tiếp tục thám hiểm.
Nhưng Vô Sắc Ám lại là dungeon liên tục biến đổi hình dạng mỗi ngày.
Vì vậy, việc tìm được một khu an toàn ngoài khu vực cầu thang là chuyện cực kỳ may mắn.
"Cho đến giờ thì mọi thứ vẫn suôn sẻ. Vật tư hao hụt thế nào rồi?"
"Em đã dùng hết một mũi tên của cây 【Tên Sát Thủ Xuyên Phá – Stinger Joe】 rồi ạ!"
Marina vừa mạnh tay lên dây cho chiếc nỏ lớn Heavy Crossbow vừa báo cáo.
Cái này, kể cả tôi có cường hóa cơ thể đi nữa cũng không thể lên dây được luôn ấy…
"Em đã nhặt lại mũi tên rồi, không hao hụt gì cả."
"Ma lực của em cũng… hồi phục hết rồi."
"Em không có vấn đề gì hết!"
Tôi xem xét từng lời báo cáo và cân nhắc về tiến độ.
Nguyên tắc cơ bản là khi vật tư tiêu hao vượt quá 40%, thì nên rút khỏi dungeon.
Đặc biệt là vũ khí, đạn dược và vật phẩm tiêu hao — khác với ma lực — rất khó hồi phục tại chỗ.
Dù tôi đã có chuẩn bị phương án đối phó, nhưng dungeon thì chẳng bao giờ diễn ra đúng như tính toán cả.
Vì vậy, cảnh giác và cẩn trọng luôn phải đặt lên hàng đầu.
"Vậy cái rương báu kia tính sao?"
"Tôi đang phân vân có nên livestream cảnh mở nó không đây."
Tôi liếc nhìn chiếc rương báu đặt ở góc phòng, lưỡng lự.
Trong số các buổi stream chính thức trước giờ, cảnh mở rương báu chỉ từng được chiếu trong buổi của Skordia, khi họ đánh bại boss tầng 5.
Trong rương khi đó chỉ toàn là đá quý và tiền xu cổ, không có gì quá hấp dẫn.
Nhưng nếu trong lúc stream mà chúng tôi lỡ lấy được món gì quý giá, thì có thể gây rắc rối to.
Chúng tôi chỉ là một tổ đội hạng C, vậy mà lại được nhận nhiệm vụ đặc biệt để xâm nhập Vô Sắc Ám.
Nếu người ta biết chúng tôi lấy được bảo vật hiếm – chẳng hạn đạo cụ ma pháp cấp cao – từ dungeon có độ khó cao này, chắc chắn sẽ gây ra sự đố kỵ từ các nhóm khác.
Mặt khác, nếu công khai có phần thưởng quý giá, có thể sẽ khiến nhiều tổ đội chịu tiến vào Vô Sắc Ám hơn.
Hiện nay, có lời đồn rằng dungeon này dù khó nhưng thu hoạch lại ít…
Thực tế thì đã hơn 20 năm kể từ khi nơi này bị phong ấn, nên người thật sự biết rõ tình hình chẳng còn mấy ai.
Tôi cũng chưa từng hỏi về chuyện này dù Benwood hay chị Mamal đều từng là thành viên tham chiến thời đó.
Mà nói đi cũng phải nói lại, dạo này mấy cảnh khui rương đang khá hot trong stream.
Nhưng trong giới mạo hiểm giả thì việc hỏi người khác thu được gì từ dungeon lại là điều cấm kỵ.
Tự hào khoe chiến tích của mình thì được, nhưng mà cố tình moi móc ví tiền người khác thì không hay chút nào.
"Quyết rồi. Mình không stream cảnh mở rương nữa."
"Vậy hả?"
"Ừ. Về sau tính sao thì tôi sẽ hỏi ý Benwood sau. Giờ thì cứ tránh gây sóng gió là hơn."
"Rõ rồi! Em mở đây!"
NeNe, có vẻ đã kiểm tra bẫy và mở khóa từ trước, đặt tay lên rương báu.
Không có chút kháng cự nào, chiếc rương cạch một tiếng rồi bật nắp.
Bên trong là đủ thứ linh tinh: mấy viên đá quý sặc sỡ, tiền xu cổ, một đôi găng tay cũ kỹ, một chiếc nhẫn bạc, và… "hộp đen" kỳ lạ.
"Đủ món ghê. Tạm thời cất đá quý với tiền xu đi đã… mấy món còn lại để tôi kiểm tra."
Tôi nhặt từng món lên, tập trung tinh thần để giám định.
"Găng tay thì là rác. Không phải tàn dư của đạo cụ ma pháp gì hết, chỉ là rác đúng nghĩa. Nhẫn thì có chút tác dụng ổn định tinh thần. Còn cái hộp này… kỳ lạ thật."
Là một luyện kim thuật sư từng quen với việc giám định vật phẩm trong dungeon, nhưng cái hộp đen cỡ lòng bàn tay này khiến tôi không thể hiểu nổi.
Nó chắc chắn là đạo cụ ma pháp, nhưng công dụng thì hoàn toàn không rõ.
Thậm chí tôi còn không chắc nó có thật sự là một cái hộp không nữa.
Bề mặt nhẵn mịn, không thấy chỗ nào để mở ra, có cảm giác giống một viên xúc xắc sáu mặt ngoại cỡ… mà không có số.
"Thứ này đúng là kỳ lạ…"
Kiểu như nó đang đợi ai đó hiểu được nó, vậy đó.
Dù là đạo cụ ma pháp, nhưng không có bất kỳ chức năng nào.
Được rồi, đặt tên nó là 【Hộp Đen – Black Box】 luôn.
"Nó có nguy hiểm không ạ?"
"Không, không có gì nguy hiểm. Nó giống như… một đứa bé vậy, chắc thế."
"Hả!? Là em bé hả!? Đạo cụ ma pháp mà là em bé hả!? Em muốn nó!"
"…Em cũng… muốn."
Cả cún con tò mò cái gì cũng thích, lẫn fan cuồng đạo cụ ma pháp đều dán mắt vào chiếc hộp đen.
"Tạm thời, vì đây là đồ hiếm nên tôi sẽ báo lại với Benwood. Có thể là manh mối cho mấy chuyện kỳ lạ cũng nên. Rain, lại đây."
"Gì thế ạ?"
"Đưa tay nào."
Tôi nắm tay em ấy và đeo lên ngón tay em chiếc 【Nhẫn Chính Khí – Sanity Ring】.
Nếu xét theo quy tắc phân chia chiến lợi phẩm thì đúng ra phải đợi về rồi mới chia.
Nhưng với mấy món có thể tận dụng ngay để thám hiểm thì nên dùng liền.
Rain là người thường dùng loại ma pháp dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, nên em ấy là người thích hợp nhất để dùng chiếc nhẫn này.
"──……"
Rain đứng đơ ra, không biết có sao không.
Chiếc nhẫn này tôi đã xác nhận không có lời nguyền gì rồi mà.
"…Cái hộp, nhường lại cho Marina…"
"Thật á!? Yay~!"
Tôi chẳng hiểu hai em ấy đã trao đổi gì với nhau, nhưng nếu hòa thuận vui vẻ thì thôi, vậy là tốt rồi.


0 Bình luận