Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo của những bóng đèn huỳnh quang, phòng hồi sức của căn cứ Đại đội 9 ở Ipswich hiện lên như một pháo đài của sự sống, nơi những người lính nằm giữa lằn ranh mỏng manh giữa sự sống và cái chết.
Nơi đây có một không gian rộng lớn với những hàng giường bệnh xếp ngay ngắn, mỗi chiếc giường kể một câu chuyện riêng về chiến tranh, đau đớn và sự kiên cường. Các thiết bị y tế hiện đại, từ máy đo nhịp tim đến hệ thống hỗ trợ hô hấp phát ra tiếng bíp đều đặn, hòa quyện thành một bản nhạc nền kỳ lạ, vừa an ủi vừa ám ảnh. Không khí thoảng mùi thuốc sát trùng xen lẫn chút vị kim loại của máu khô, một lời nhắc nhở rằng đây là nơi những người lính được chữa trị để trở lại với cơn ác mộng ngoài kia.
Hầu hết bệnh nhân trong phòng đều mang những vết thương nặng nề từ tiền tuyến. Có người mất đi một phần cơ thể, người khác bị nẹp cứng cả thân mình, cơ thể quấn đầy băng gạc trắng toát. Những bước đi của họ, nếu còn khả năng di chuyển thì đều chậm chạp và đau đớn, như thể mỗi cử động là một cuộc chiến mà thà chết còn dễ chịu hơn.
Các thiết bị hỗ trợ trong phòng không chỉ giúp họ sinh hoạt mà còn kích thích quá trình hồi phục, rút ngắn thời gian để họ có thể trở lại chiến trường. Một viễn cảnh vừa là hy vọng, vừa là nỗi ám ảnh không ai muốn gặp phải dù chỉ một lần.
Giữa không gian ấy, bác sĩ Tokita Sozoji di chuyển từ giường này sang giường khác, dáng người trung bình nhưng săn chắc, đôi vai rộng ẩn dưới lớp áo blouse trắng. Mái tóc đen cắt gọn kiểu bát úp ôm sát gương mặt hiền hậu, nơi đôi mắt lớn ánh lên sự lanh lợi và trí thức, nhưng bị phủ lên đó bởi một nỗi buồn vô hình.
Sozoji lúc này đang làm việc với sự tập trung tuyệt đối, cậu kiểm tra dữ liệu từ các thiết bị, ghi chép nhanh chóng và trao đổi với bệnh nhân bằng giọng trầm ấm, dù đôi khi pha chút ngập ngừng, nhất là đối với những người lần đầu đặt chân tới đây.
Dù tận tâm là vậy nhưng không khí trong phòng không bao giờ thực sự ấm áp khi cậu xuất hiện. Những ánh mắt dõi theo Sozoji không chỉ có mỗi sự biết ơn mà còn là sự dè chừng xen lẫn vào bên trong, thậm chí là cả nỗi sợ hãi vô hình. Một người lính, ngay vừa được Sozoji kiểm tra xong thì đã vội cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào mắt cậu. Một y tá gần đó khi nhận bảng dữ liệu từ tay Sozoji đã khẽ rùng mình, ngón tay lướt qua tay cậu nhanh như thể sợ bị nhiễm phải thứ gì đó.
Những lời thì thầm bắt đầu len lỏi giữa các giường bệnh khi cậu quay lưng, chúng nhỏ nhưng sắc bén như lưỡi dao cứa vào tâm can nếu như cậu lỡ nghe thấy được.
-Chân anh ổn rồi đấy! Tín hiệu tiếp nhận từ não gần như đã đồng bộ với chân còn lại rồi. Về cơ bản là có thể đi lại bình thường, hoặc chạy trong cự ly ngắn.
Sozoji ngồi xuống bên giường một người lính, bàn tay cẩn thận kiểm tra phần chân giả vừa được gắn.
-Độ tuần sau là có thể xuất viện. Nhưng em khuyên anh nên xin giấy phép nghỉ thêm một tháng, vận động nhẹ nhàng để quen hẳn với cái chân mới.
Người lính nhanh chóng nở một nụ cười đầy gượng gạo.
-Cảm ơn cậu, Sozoji. Cậu… tận tâm thật đấy.
Nhưng giọng anh ta lạc đi, ánh mắt lướt xuống sàn như sợ bị cậu nhìn thấu. Khi Sozoji đứng dậy để rời đi, người lính khẽ thở phào, vai thả lỏng như vừa thoát khỏi một mối đe dọa vô hình.
Từ giường bên cạnh, một người lính khác đang thì thầm với đồng đội, giọng đủ nhỏ để Sozoji không nghe thấy.
-Tận tâm thì có tận tâm, nhưng cậu ta… không bình thường. Cậu nghe nói gì về mấy vụ kiểm tra rồi thử nghiệm lên người cậu ta thời gian gần đây chưa? Ai biết được thứ gì đang chảy trong cái cơ thể đó chứ.
Đồng đội gật đầu, ánh mắt liếc về phía Sozoji, lúc này đang cúi xuống kiểm tra một bệnh nhân khác.
-Dù đã gặp mặt nhiều lần nhưng tôi vẫn thấy lạnh sống lưng mỗi khi cậu ta đến gần. Ai mà biết được, lỡ đâu cậu ta bất ngờ mất kiểm soát và ăn thịt cả đám chúng ta thì sao?
Sozoji dường như không nhận ra những lời thì thầm ấy hoặc đã quá quen với chúng. Cậu tiếp tục công việc, ánh mắt tập trung vào màn hình thiết bị nhưng đôi tay khẽ run khi ghi chép, như thể đang cố kìm nén một luồng cảm xúc mãnh liệt đang chờ chực trào dâng.
Một y tá trẻ đứng cách đó vài mét, làm bộ sắp xếp dụng cụ nhưng ánh mắt không rời khỏi Sozoji. Khi cậu bước ngang qua, cô liền vội quay đi, giả vờ như rất bận rộn.
-Tôi nghe nói cậu ta từng bị giam riêng mấy năm, cũng như phải có người giám sát nghiêm ngặt mới được đi lại vậy trong căn cứ, mà cũng chỉ được đi một vài nơi được chỉ định. Thế mà tự dưng bỏ lệnh quản thúc một cái mà đã đi lại tự do khắp nơi như thế này rồi, không biết cấp trên đang nghĩ gì trong đầu nữa?
Cô sau đó thì thầm với một y tá khác khi Sozoji đã đi xa.
-Em mới tới đây thì tôi cho một lời khuyên. Đừng nhìn vẻ ngoài mà bị đánh lừa, cậu ta vẫn là… thứ đó. Tốt nhất là đừng nên dây vào.
Sozoji dừng lại ở giường Lemans, một nữ binh sĩ với cánh tay được nẹp thép. Cậu kiểm tra các chỉ số, giọng vẫn nhẹ nhàng.
-Chị thế nào rồi? Đau nhiều không?
Lemans gật đầu, nhưng nụ cười của chị cứng nhắc, ánh mắt đầy né tránh.
-Ổn… ổn mà. Cảm ơn cậu.
Khi Sozoji quay đi, chị ta nắm chặt tay người lính bên cạnh, miệng lẩm bẩm.
-T...Tôi thật sự không chịu nổi cái cảm giác này. Bị một con quái vật đội lốt người tiếp cận và tỏ ra thân thiện một cách vô lý như vậy khiến tôi buồn nôn.
Sozoji bước tiếp, nhưng mỗi bước chân cậu như nặng hơn. Những lời thì thầm, những ánh mắt lảng tránh, chúng không bao giờ ngừng lại. Cậu đã cứu hàng chục, hàng trăm người lính trong căn cứ này, vá lành những vết thương mà ngay cả máy móc cũng phải chào thua. Nhưng với họ cậu vẫn chỉ là một con quái vật không hơn, một bóng đen từ quá khứ mà không ai dám đối diện.
-
Tiếng xì xào trong phòng bệnh ngày càng lớn hơn sau khi Sozoji rời đi. Những lời chê bai, khinh miệt nhắm vào cậu không hề có dấu hiệu ngừng lại, như thể mỗi câu nói lại khiến sự bất mãn tăng thêm. Với nhiều người lính nằm trên những chiếc giường sắt, cậu là một điều khó chấp nhận, một kẻ không thuộc về nơi này dù rằng đã cứu họ bao nhiêu lần.
Nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy. Một vài người khó chịu với những lời chỉ trích đó. Họ cho rằng việc xa lánh và thiếu tôn trọng Sozoji là sự vô ơn, làm xấu đi hình ảnh của những người lính bảo vệ người dân và đất nước, trong đó có cả Sozoji, người mà vốn dĩ đã không rơi vào hoàn cảnh này nếu được cứu giúp kịp thời.
Và dù cho có chịu sự khinh miệt, Sozoji đã làm việc không ngừng với tư cách một người bác sĩ, cứu sống nhiều người trong căn cứ này. Nếu không có cậu, một số người có lẽ đã không còn ở đây. Điều khiến họ tức giận là cậu không đáng bị đối xử như vậy chỉ vì sự khác biệt của mình.
-Im hết đi!
Một giọng nói vang lên từ góc phòng, cắt ngang những lời xì xào. Bill, người lính cao lớn với mái tóc xám, đóng mạnh quyển sách đang đọc xuống bàn cạnh giường. Tiếng động khiến vài người giật mình.
-Ồn ào quá. Muốn ý kiến thì lên gặp trung tá, đại tá. Hoặc gặp chỉ huy luôn đi. Chính ông ấy giao cậu ta phụ trách phòng này. Lải nhải mãi thế không chán à?
Bill nhìn quanh phòng, ánh mắt cứng rắn. Anh không giấu sự bực bội. Một vài người lính im lặng, nhưng không phải vì đồng ý. Một số ánh mắt vẫn tỏ ra bất mãn, và rồi một giọng nói cất lên từ giường đối diện.
-Này Bill, anh bênh vực nó à?
Hans, một lính trẻ với cánh tay băng kín, nói bằng giọng đầy sự chế giễu.
-Anh biết nó là gì không mà lên tiếng? Hay lần này bị thương nặng quá, nằm đây lâu nên đầu óc lẫn lộn rồi?
Vài tiếng cười vang lên như thể lời của Hans là một trò đùa chung. Nhưng Bill không cười, anh ngồi thẳng, tay đặt quyển sách xuống bàn một cách chậm rãi. Khi ngẩng lên, ánh mắt anh sắc bén như sẵn sàng đáp trả.
-Tôi biết cậu ta là gì.
Bill nói, giọng trầm và rõ như một lời khẳng định.
-Và cái ‘thứ’ đó đã cứu gần nửa số người ở đây, không dưới hai lần. Ai mới đến thì không nói, nhưng đám lâu năm đều thấy cậu ta làm việc thế nào?! Sáng, chiều, có khi cả trưa, chạy qua mười phòng bệnh, ngày nào cũng vậy. Còn các cậu thì làm gì? Ngồi đây phàn nàn về người đã cứu mạng mình à?
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Một vài người cúi đầu, tránh nhìn Bill, nhưng Hans không chịu thua. Gã chống tay ngồi dậy, giọng nói gay gắt hơn.
-Bình tĩnh đi, Bill. Chúng ta nằm đây bởi vì cùng một nguyên do. Anh không thể bắt bọn tôi thân thiện với đồng loại của chúng được. Nó không phải con người như chúng ta. Anh hiểu mà.
-Thân thiện?
Bill cười khẩy nhưng không có chút gì vui vẻ.
-Tôi không bảo các cậu phải làm bạn với cậu ta. Nhưng đừng đối xử như thể cậu ta gây ra mọi vấn đề. Cậu ta chưa làm gì để đáng bị kỳ thị thế này. Các cậu nghĩ mình là ai? Những người hùng không cần ai cứu? Hay chỉ là đám vô ơn, sẵn sàng khinh bỉ người giúp mình?
Lời của Bill khiến phòng bệnh im lặng. Số khác bắt đầu lảng tránh ánh mắt anh, nhưng Hans vẫn quyết không nhượng bộ. Gã đứng dậy dù cơ thể còn đau, tay chỉ thẳng vào Bill.
-Anh nói dễ lắm. Nhưng anh có nghĩ tại sao nó ở đây không? Vì đại tướng phân công cho chỉ huy chúng ta quản lý? Một thứ như nó, làm việc trong bệnh viện quân đội với tư cách bác sĩ quân y? Anh bảo nó cứu người, nhưng vì cái gì? Chỉ vì lòng tốt bụng và nhân từ thôi à? Hay vì một lý do nào khác mà chúng ta không biết?
Câu hỏi của Hans khiến vài người gật đầu, tiếng xì xào lại nổi lên. Bill nhíu mày, cố kìm cơn giận. Anh hít sâu, nói với giọng bình tĩnh hơn nhưng vẫn cứng rắn.
-Cậu nói đúng, Hans. Tôi không biết tại sao cậu ta được chỉ huy cấp phép cứu chữa cho chúng ta. Có thể có gì đó không ổn, có thể không. Nhưng tôi biết nếu không có cậu ta, tôi và cậu có lẽ đã không còn ngồi đây để cãi nhau vì cái chuyện dở hơi này.
Bill ngừng lại, nhìn từng người trong phòng. Một số người lính bắt đầu tỏ ra khó chịu, không phải vì giận mà vì cảm thấy xấu hổ. Nhưng Hans vẫn không chịu lùi. Gã siết tay, giọng nói cao hơn.
-Anh thì nói hay lắm, Bill. Nhưng chúng ta là lính, chúng ta chiến đấu để bảo vệ con người, không phải để rồi sau cùng việc sống chết lại dựa dẫm vào thứ dị hợm đó, cái thứ mà đồng loại của nó đang cố giết chúng ta ngoài kia ấy. Nếu anh muốn bảo vệ nó, cứ việc. Nhưng đừng mong bọn tôi cảm ơn một thứ không thuộc về loài người chúng ta.
Lời của Hans khiến vài người ủng hộ, nhưng trước khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, Bill lập tức đứng dậy. Anh cao hơn Hans, và dù mặc áo bệnh nhân, khí thế của anh vẫn khiến người khác dè chừng. Anh bước tới gần Hans một cách từ tốn, với mỗi bước đều mang sự nặng nề.
-Dựa dẫm?
Bill lặp lại, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực.
-Cậu gọi việc được cứu sống bởi Sozoji là dựa dẫm? Thế nếu là người khác thì không phải à? Hay cậu nghĩ mình và những người khác cao quý hơn cậu ta vì may mắn vẫn là con người? Tôi đã thấy những người như cậu ngoài chiến trường, Hans. Những người nghĩ mình bất khả chiến bại, cho đến khi họ nằm dưới đất, khóc lóc cầu xin được cứu. Và cậu biết ai đã cứu tôi lần trước không? Không phải cậu, không phải trung tá, không phải đại tá. Là cậu ta. Vậy nên, nếu cậu muốn gọi tôi là kẻ thích dựa dẫm theo quan điểm của cậu, cứ việc. Nhưng ít nhất tôi biết cảm ơn người đã cho tôi cơ hội để tiếp tục thở.
Hans đứng im không đáp lại, gã bây giờ chỉ có thể nhìn Bill với chiếc miệng cứng đờ, không nói được gì thêm. Cả phòng giờ chỉ còn tiếng thở và tiếng đồng hồ chạy. Bill quay lại giường, cầm quyển sách lên, nhưng không mở ra. Anh ngồi xuống với chiếc lưng thẳng, như sẵn sàng đối mặt với bất kỳ ai muốn tiếp tục cuộc tranh luận.
-Các cậu muốn ghét cậu ta, tôi không cản.
Bill nói với giọng bình tĩnh nhưng chắc chắn.
-Nhưng đừng quên, cậu ta không nợ các cậu gì cả. Còn các cậu, các cậu nợ cậu ta mạng sống ít nhất một lần. Nếu điều đó làm các cậu khó chịu, hãy tự hỏi mình đã làm gì để đáng được tôn trọng.
Quay mặt đi, nhưng miệng Bill bắt đầu lẩm bẩm một cách đầy khó chịu, với âm thanh đủ lớn để những người ở gần có thể nghe thấy được.
-Thật xui xẻo vì lần này tôi phải chung phòng với những kẻ vô ơn như các người.
Không ai lên tiếng đáp trả thêm, Hans sau đó ngồi xuống, ánh mắt vẫn tỏ ra bướng bỉnh. Tiếng xì xào biến mất, thay vào đó là sự im lặng nặng nề. Bill mở lại quyển sách nhưng ánh mắt anh vẫn quan sát mọi người, như nhắc nhở rằng cuộc tranh cãi vô nghĩa này đã kết thúc.
Trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và ánh đèn trắng, một ranh giới đã hình thành, giữa những người chọn cảm ơn và những người để định kiến che mờ. Dù Bill chỉ là gã lính cấp thấp đang phải nằm viện, đã chọn đứng về phía điều anh tin là đúng, dù điều đó có thể khiến anh trở nên lạc lõng giữa nơi này.
~ ~ ~ ~ ~
Tối ngày hôm đó, khi ánh trăng mờ nhạt len qua những khung cửa sổ thép, hành lang khu huấn luyện của căn cứ rung lên từng hồi dữ dội, như thể trái tim của tòa nhà đang đập trong cơn tức giận. Những bức tường kim loại dày đặc, được thiết kế để chịu đựng hàng chục vụ nổ tên lửa liên hoàn, giờ đây kêu răng rắc dưới áp lực không ngừng. Binh lính đi ngang qua dừng lại, nhìn nhau với ánh mắt lo lắng. Một vài người thì thầm về một trận động đất không có thật nhưng những người khác, đặc biệt là các lính gác gần khu vực huấn luyện thì biết rõ nguồn gốc của sự hỗn loạn, đó là từ căn phòng mang số hiệu 018.
Trước cánh cửa đôi khổng lồ, Chỉ huy Wang đứng sừng sững, dáng người cao lớn trong bộ quân phục tối màu, đôi tay khoanh trước ngực. Gương mặt ông mang vẻ nghiêm nghị thường thấy nhưng đôi mắt ánh lên sự tò mò xen lẫn khó chịu. Bên cạnh ông là một người lính trẻ khuôn mặt đầy mồ hôi, đang cố gắng trình bày tình hình mà không làm chỉ huy nổi giận hơn.
-Thưa ngài!
Người lính nói, giọng run run.
-Kể từ khi lệnh quản thúc được gỡ bỏ, cứ sau ca trực là cậu ta lại vào đây luyện tập. Căn phòng… tôi e là nó không chịu nổi lâu nữa.
Ông nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh quét qua cánh cửa đang rung lên từng nhịp.
-Sao các cậu không tự nói với cậu ta? Chính các cậu cho phép cậu ta dùng phòng này cơ mà.
Người lính nuốt nước bọt, cúi đầu như tìm cách trốn tránh ánh nhìn của chỉ huy.
-Thưa… thưa ngài! Nhìn cậu ta tập luyện… hăng say quá, chúng tôi không dám can thiệp.
Wang im lặng, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa. Những chấn động có vẻ như không hề có dấu hiệu ngừng lại mà ngày càng mãnh liệt hơn, tựa nhịp đập của một cỗ máy chiến tranh không biết mệt mỏi.
Từ hành lang gần đó, một nhóm binh lính đang đứng tụm lại, thì thầm với nhau bằng giọng đầy căng thẳng.
-Tôi nói thật, để thứ đó tự do thế này là sai lầm.
Một người lính thì thầm, tay nắm chặt khẩu súng như để tự trấn an.
-Nhìn thế này thì ai đảm bảo cậu ta không mất kiểm soát rồi quay ra giết hết chúng ta?
Người khác gật đầu, ánh mắt lấm lét nhìn về phía cửa phòng 018.
-Đúng thế. Tôi nghe nói hồi còn bị giam, cậu ta từng phá tung cả một phòng giam. Giờ sau khi gỡ lệnh quản thúc lại như vậy đây, đêm nào cũng đập phá. Ai mà nghỉ ngơi nổi?
-Suỵt, nhỏ tiếng thôi!
Một người thứ ba chen vào, giọng trầm thấp nhưng đầy sắc bén.
-Cậu ta mà nghe được thì chết cả lũ. Dù sao thì… tốt nhất là tránh xa. Cứ để chỉ huy xử lý.
Dù đứng cách đó không xa, chỉ huy Wang dường như không nghe thấy những lời thì thầm ấy hoặc ông chọn cách lờ đi. Ông sau đó lên tiếng, giọng trầm nhưng dứt khoát.
-Chuyển Tokita sang phòng số 09. Nó tách biệt với khu vực xung quanh, sẽ không làm phiền ai cả. Tiện thể, mang thêm vài lọ DR-19 cho cậu ta.
Người lính gật đầu lia lịa, vội vã ghi lại lệnh trước khi chạy đi. Wang thay vì quay về văn phòng thì lại bước đi theo hướng khác, hướng tới kho vũ khí của căn cứ. Dáng đi của ông thong dong nhưng toát lên sự quyết đoán, như thể đã lên sẵn một kế hoạch mà không ai được phép biết.
Khi Wang xuất hiện tại kho vũ khí, không gian vốn yên tĩnh bỗng trở nên căng thẳng. Các kỹ sư và nhân viên bảo trì đang làm việc khuya giật mình, ánh mắt lo lắng lướt qua vị chỉ huy. Sự hiện diện của ông vào giờ này với không báo trước, khiến họ nghĩ ngay đến một tình huống khẩn cấp. Một kỹ sư trẻ, tay còn cầm dụng cụ, lắp bắp hỏi.
-Thưa ngài… có chuyện gì sao?
Nhận ra sự hoảng loạn của họ, ông nở một nụ cười hiếm hoi để xua tan không khí nặng nề.
-Xin lỗi vì đã không thông báo. Tôi chỉ muốn… giãn gân cốt một chút, lấy vài món đồ thôi.
Câu trả lời khiến mọi người thở phào nhưng sự ngạc nhiên vẫn đọng lại trên gương mặt họ. Wang bước vào khu vực bảo quản WAT, bộ giáp chiến đấu cơ động tối tân nhất của căn cứ. Khi trở ra, ông mang theo hai hộp kim loại lớn, một cầm tay, một vác trên vai, ánh mắt ánh lên vẻ lém lỉnh hiếm thấy.
Cùng lúc đó loa thông báo trong phòng huấn luyện vang lên, giọng nói cứng nhắc của người lính cắt qua không gian.
-Cậu Tokita, mời sang phòng luyện tập số 09. Đây là lệnh của Chỉ huy Wang.
Bên trong phòng 018, mọi âm thanh đột ngột ngừng lại. Một lớp sương mù dày đặc, tạo thành từ hơi nước và mồ hôi trùm kín không gian, khiến các thiết bị ghi hình chỉ còn lại những hình ảnh mờ ảo. Nếu không nhờ hệ thống giám sát đặc biệt, không ai có thể xác định sự hiện diện của người bên trong, ngoại trừ tiếng thở nặng nhọc và tiếng kim loại va chạm yếu ớt.
Cánh cửa đôi mở ra, hơi nước trào ra như một cơn lũ trắng, cuốn theo luồng không khí nóng bỏng. Từ trong màn sương, Tokita Sozoji bước ra, cơ thể lấp loáng mồ hôi, chiếc áo cộc tay trắng dính chặt vào làn da. Cậu dừng lại, chậm rãi mặc lại bộ quân phục, vô tình để lộ thân hình săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn nhưng không hề phô trương.
Vết sẹo bỏng trên ngực cậu ánh lên dưới ánh đèn hành lang, như một lời nhắc nhở không thể nào quên về sự kiện kinh hoàng đã trải qua. Đôi mắt sắc bén quét qua những binh lính và nhân viên xung quanh, nhưng cậu dường như không nhận ra ánh nhìn đầy ác cảm xen lẫn sự khó chịu họ dành cho mình.
Một người lính tên Nick bước tới, vỗ mạnh vào vai Sozoji, giọng pha chút bực bội.
-Đứng đực ra đó làm gì, Sozoji? Chỉ huy đang đợi cậu ở phòng 09 đấy!
Sozoji giật mình, ánh mắt lộ vẻ bối rối.
-À, cảm ơn anh, Nick. Mà… tôi thấy mọi người nhìn tôi lạ lắm. Tôi làm gì sai à?
Nick thở dài rồi lắc đầu, ánh mắt thoáng chút thương hại nhưng nhanh chóng che giấu.
-Tốt nhất cậu đi nhanh đi, không thì chỉ huy sẽ là người khó chịu tiếp theo.
Sozoji gật đầu sau đó cúi nhẹ như lời xin lỗi rồi vội vã chạy đi. Khi cậu khuất bóng, Nick quay lại nhìn đám binh lính gần đó, một người trong số họ nhếch môi, nói nhỏ với người còn lại.
-Nhìn cái vẻ ngây thơ đó mà xem. Cứ như không biết mình là gì. Tôi cá cậu ta chỉ đang diễn kịch để lấy được tin tưởng từ người khác thôi.
-Đúng đấy!
Một người khác chen vào, giọng đầy mỉa mai.
-Cậu ta có thể lừa được chỉ huy với một vài kẻ nhẹ dạ cả tin, nhưng chắc chắn không bao giờ lừa được tôi. Một con quái vật thì mãi là quái vật.
Loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện từ phía xa, nhưng Nick cũng không buồn đáp lại, chỉ lắc đầu ngán ngẩm rồi bước vào phòng 018 để kiểm tra. Cảnh tượng bên trong khiến anh lập tức sững sờ. Những tấm kim loại gia cố trên tường đầy vết lõm và nứt như thể vừa trải qua một trận thảm họa. May mắn là các thiết bị giám sát ẩn trong tường vẫn nguyên vẹn, nhưng rõ ràng căn phòng này không thể chịu thêm một buổi luyện tập nào nữa.
-
Sozoji chạy dọc hành lang, ánh đèn hắt lên bóng cậu, kéo dài và méo mó trên những bức tường lạnh lẽo. Khi đến phòng 09, cậu nhận ra một thùng lớn đặt trước cửa, bên trong là những lọ DR-19, một loại thuốc tăng cường dinh dưỡng, giúp cơ thể phục hồi và tối ưu hóa hiệu suất. Cậu lấy vài lọ, tiêm thẳng vào cánh tay. Chất lỏng trong suốt lan tỏa qua từng mạch máu, mang đến cảm giác sảng khoái như một cơn gió mát giữa sa mạc. Sozoji đứng yên với đôi mắt nhắm nghiềm, để cơ thể từ từ hấp thụ hoàn toàn dưỡng chất, từng thớ cơ như được đánh thức sau giấc ngủ dài.
Xong xuôi cậu đẩy cánh cửa phòng 09. Không gian bên trong rộng lớn với những bức tường được gia cố bằng hợp kim chống nổ và sàn nhà phủ lớp đệm hấp thụ lực. Ở giữa phòng, chỉ huy Wang đang ngồi khoanh chân, dáng vẻ điềm tĩnh như một nhà sư đang thiền định. Bên cạnh ông là hai hộp kim loại lớn, trên đó khắc dòng chữ WAT-03. Đôi mắt ông ánh lên sự tinh anh của một chiến binh lão luyện nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch, như thể đang chờ đợi một điều thú vị.
Sozoji dừng lại, ánh mắt lướt qua Wang và hai chiếc hộp. Cậu cất giọng, pha chút châm biếm nhưng không thiếu sự tò mò.
-Không ngờ một người ghét quái vật như ngài lại muốn tập luyện với tôi.
Wang bật cười, âm thanh trầm vang như tiếng sấm xa.
-Quản thúc cậu năm năm, ta không thể coi cậu là quái vật hay kẻ xa lạ được. Cậu đã cứu không ít người, giúp họ sống sót trở về từ tiền tuyến. Nhân đây, ta thay mặt căn cứ cảm ơn cậu. Có lẽ họ cũng muốn nói gì đó, nhưng ta không thể dừng cả căn cứ để tổ chức tiệc chia tay được.
Sozoji nhún vai, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch, nhưng sâu trong đó là một nỗi buồn thoáng qua.
-Cảm ơn thì không cần đâu. Họ nhắn hết lên điện thoại tôi rồi. Cách của ngài… có vẻ hơi phức tạp quá.
Wang bật cười lớn hơn, gương mặt giãn ra như thể vừa trút được một gánh nặng. Ông đứng dậy, dáng người cao lớn phủ bóng lên sàn nhà.
-Được rồi, ta không vòng vo nữa. Ván đầu, đấu tay không, so kỹ năng. Ta không mặc giáp, cậu không biến hình. Ván hai, tùy cậu quyết định. Công bằng chứ?
Sozoji nhếch môi, ánh mắt sáng lên như một con thú săn mồi vừa tìm thấy mục tiêu.
-Được, vậy mới thú vị.
Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc ấy, cậu không thể không nhận ra sự thật, dù chỉ huy Wang có thể nhìn nhận cậu như một con người, phần lớn căn cứ vẫn coi cậu là một con quái vật. Những lời thì thầm, những ánh mắt lảng tránh, chúng như những lưỡi dao vô hình, cắt vào lòng cậu mỗi ngày.
~ ~ ~ ~ ~
Năm năm trước, trong văn phòng chỉ huy của Đại đội 9, không khí nặng nề như trước cơn bão. Chỉ huy Wang ngồi sau bàn làm việc, đôi tay siết chặt tập tài liệu về Tokita Sozoji, gương mặt ông đỏ lên vì giận dữ. Trước mặt ông là Phó chỉ huy Mei, một phụ nữ trẻ với mái tóc nâu ngắn và ánh mắt sắc bén, nhưng lúc này cô chỉ đứng im, chờ đợi cơn thịnh nộ của ông lắng xuống.
-Cái gì?!
Wang gầm lên, giọng ông vang vọng khắp căn phòng.
-Căn cứ này không nhận quản thúc bất kỳ con quái vật nào, ta đã nói rõ rồi! Đại đội 1 đang quản thúc nó, sao tự dưng đẩy sang đây? Cô nhận nó mà không hỏi ý ta à, Mei?
Mei giữ vẻ bình tĩnh, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định.
-Thưa ngài, đây là lệnh của ngài Rosen và Bộ Quốc phòng đã phê duyệt. Tôi không có quyền từ chối.
Wang tặc lưỡi, ánh mắt sắc như dao cạo.
-Chậc, lão già Rosen. Thiếu gì căn cứ, sao lại nhắm vào chúng ta? Curningham đứng sau vụ này, đúng không?
Mei gật đầu nhẹ, không nói thêm. Wang thở dài, xua tay ra hiệu cho cô rời đi. Khi cánh cửa đóng lại, ông mở tập tài liệu, lướt qua từng trang với vẻ chán nản. Thông tin về Sozoji đơn giản đến mức nhàm chán, một học sinh với học lực giỏi, sống khép kín, không bạn bè, không gia đình.
-Một tên mọt sách chính hiệu
Wang lẩm bẩm, ném tập giấy xuống bàn.
-Đống tài liệu này còn chán hơn cả báo cáo thời tiết.
Chỉ còn lại một tờ giấy thông tin cuối cùng để Wang xem xét, ông chán chường cầm lên. Nhưng khác với ban nãy, vị chỉ huy tỏ ra chăm chú khi nhìn vào nó hơn hẳn.
Đặt tờ giấy xuống, ông cười nhẹ và tự nói với chính mình.
-Để xem sao đã!
Vài ngày sau, Wang đến phòng giam giữ Sozoji. Qua thiết bị giám sát, ông thấy một bóng dáng co cụm trong góc, không phải con người mà là một sinh vật kỳ dị, cao lớn, ba cánh tay, một cái sừng mọc lệch bên phải. Nó bất động, như thể đã từ bỏ mọi ý chí sống.
-Nó làm sao vậy?
Wang hỏi người lính giám sát với giọng trầm đặc.
Nhân viên giám sát lắc đầu.
-Tôi không rõ, thưa ngài. Nó không ăn mấy ngày nay. Phó chỉ huy Mei và vài nhà khoa học đã nói chuyện, nhưng nó chỉ đòi được chết.
Chỉ huy Wang cau mày, ra lệnh cho hai người lính đến kho vũ khí lấy vũ khí cá nhân của ông, còn ông sẽ đến thẳng phòng giam. Một người lính lo lắng khuyên ông mặc giáp WAT để đảm bảo an toàn, nhưng Wang chỉ liếc cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến cả hai lính cứng người.
-Đi đi!
Ông nói, giọng như ra lệnh cho cái chết.
Trên đường đến kho vũ khí, hai người lính thì thầm với nhau, cố xua tan nỗi sợ.
Cậu quên chỉ huy là ai à? Ngài ấy đạt điểm tối đa khi đấu với quái vật tầm trung ở nội dung cận chiến. Chưa ai vượt qua đâu.
Một người nói.
-Biết thế, nhưng con này có chỉ số tấn công 7/10. Nếu nó nổi điên thì sao?
Người kia đáp, giọng run run.
-Lo gì. Nếu có chuyện đó xảy ra thì chỉ huy chắc chắn đủ sức cầm cự đến khi quân tiếp viện tới.
Trước cửa phòng giam, Wang đứng đợi, mặc bộ giáp cường hóa loại phổ thông thay vì WAT. Hai người lính chạy đến, mang theo một hộp kim loại lớn. Ông mở hộp, rút ra một cặp tonfa đặc biệt, với phần thân không phải gỗ mà là lưỡi thép dài, cong như càng bọ ngựa, sắc bén đến mức ánh đèn phản chiếu thành những tia sáng lạnh lẽo.
Cánh cửa phòng giam mở ra. Sozoji, trong hình dạng quái vật, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Wang.
-Cuối cùng cũng đến.
Cậu thì thầm, giọng khàn khàn.
Cậu đứng dậy, thân hình khổng lồ phủ bóng lên vị chỉ huy. Nhưng thay vì tấn công, cậu quỳ xuống, cúi đầu như chờ đợi lưỡi kiếm kết liễu. Wang bước tới, ánh mắt ông không rời khỏi cậu. Không có sát khí, không có sự phản kháng, chỉ là một sự cam chịu tuyệt đối.
Wang đưa tay, vỗ nhẹ vào má cậu, rồi quay lưng rời đi. Hành động ấy như một cú tát vào lòng tự trọng của Sozoji. Cậu gầm lên, cơ thể rung chuyển vì giận dữ.
-Nếu ông muốn giết, cứ giết đi! Đừng có làm nhục tôi thế này?
Wang dừng lại, giọng ông lạnh như băng.
-Ta không biết là mình vừa xúc phạm cậu. Nhưng cơ hội để ta giết cậu đã qua rồi. Khôn hồn thì đừng ngồi đó nữa. Giờ cậu thuộc về chúng ta. Sống hay chết, là do ta quyết định.
Lời nói như đổ dầu vào lửa. Sozoji lao tới, móng vuốt vung lên với tốc độ kinh hoàng. Tiếng kim loại va chạm vang lên, căn phòng rung chuyển như muốn sụp đổ. Bên ngoài các lính gác nắm chặt súng, tim đập thình thịch nhưng không ai dám can thiệp mà không có lệnh.
Cuộc chiến kéo dài nhiều phút, mỗi đòn đánh như một trận cuồng phong. Khi mọi thứ dừng lại, Sozoji nằm gục trên sàn, cơ thể đầy vết thương, máu đen chảy thành vũng. Một cánh tay bị cắt lìa, cái sừng gãy một nửa. Wang tựa lưng vào tường, thở hổn hển, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
-Khinh suất quá.
Ông lẩm bẩm.
-Nếu nó có sát ý thật, ta đã chết rồi.
Ông nhìn Sozoji, giọng trầm xuống.
-Tại sao ngươi muốn chết, quái vật?
Sozoji im lặng, hơi thở yếu ớt. Wang định đổi chủ đề, nhưng cậu bất ngờ lên tiếng, giọng run rẩy.
-Tôi… tôi đã phạm vào Đạo của mình. Tôi đã giết người vô tội.
Wang bật cười, không phải chế giễu mà như vừa hiểu ra điều gì.
-Giấc mơ của cậu là gì? Điều khiến cậu rơi vào tình cảnh này?
Sozoji không trả lời ngay. Nhiều phút trôi qua, cậu mới thu hết can đảm, thì thầm.
-Tôi muốn trở thành bác sĩ. Tìm ra thuốc chữa virus, thứ mà ai cũng có thể dùng được.
Wang gật đầu, ánh mắt ông dịu lại.
-Cứu người thì quá lớn lao với cậu, đúng không?
-Không!
Sozoji đáp, giọng chắc chắn hơn.
-Tôi chỉ không muốn ai rơi vào hoàn cảnh như tôi.
-Kể rõ đi!
Wang nói, ngồi xuống sàn, như thể sẵn sàng nghe cả đêm.
Sozoji hít một hơi sâu, giọng cậu trầm buồn.
-Tôi lớn lên ở một võ đường nhỏ ngoài thành, cùng ông tôi. Ông bị lao phổi từ khi tôi còn nhỏ. Tôi không biết ông mắc bệnh từ bao giờ, chỉ biết ông ho ra máu mỗi đêm. Chúng tôi chạy chữa khắp nơi, nhưng bệnh đã vào giai đoạn cuối. Thứ duy nhất cứu được ông là máy Med-pod trong thành, nhưng dân nghèo như chúng tôi thì làm gì có cơ hội đó.
Chỉ huy Wang im lặng, ánh mắt ông đượm buồn.
-Cậu không có cha mẹ?
Sozoji lắc đầu.
-Không. Ông là người thân duy nhất tôi có. Ông nhận nuôi tôi, dạy tôi võ, dạy tôi về Đạo. Nhưng tôi đã mất ông vì bệnh tật. Và rồi… tôi trở thành thứ này.
Wang đứng dậy, giọng ông cứng rắn nhưng không còn lạnh lùng.
-Vậy cậu định vứt bỏ cái mạng mà ông cậu đã hy sinh để bảo vệ? Quá ích kỷ. Cậu không nghĩ việc cậu còn sống, còn ý thức, là một món quà sao? Một cơ hội để sửa chữa sai lầm, để tiếp tục những chuyện còn dang dở?
Sozoji ngẩng đầu, ánh mắt cậu lấp lánh sự ngạc nhiên. Chỉ huy Wang tiếp tục nói, giọng ông chắc nịch như một lời khẳng định.
-Nếu muốn bảo vệ Đạo của mình, hãy chết vì nó.
Cậu quay đầu, nhìn Wang với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa hy vọng.
-Ông tôi… cũng từng nói điều gì đó tương tự.
Người chỉ huy mỉm cười, bước ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, cậu gọi với theo.
-Ông có Đạo không?
Wang dừng lại, lưng thẳng, giọng ông vang lên như một lời hứa.
-Ta sẽ sắp xếp cậu vào đội hậu cần, làm việc ở khu điều trị. Nếu được phép, ta sẽ đưa cậu ra tiền tuyến, vừa cứu người, vừa diệt quái vật. Sống hay chết, ta không quan tâm. Để xem cậu giữ được Đạo của mình không.


0 Bình luận