Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 6.1 (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 6,168 từ - Cập nhật:

Sau vài giây điều chỉnh đầy căng thẳng, hình ảnh trên màn hình sonar bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, hiện lên dưới dạng các mảng sáng tối tương phản, tái tạo lại cấu trúc ba chiều của đoạn hầm phía trước. Ronan bước tới gần, đứng sau lưng Lucas, hai tay chống lên thành ghế, mắt nheo lại, tập trung quan sát hình ảnh đang dần hiện rõ với vẻ mặt đăm chiêu, nghiêm trọng.

Hình ảnh đó thật sự đáng lo ngại. Nó cho thấy đoạn hầm phía trước không hề trống rỗng. Dọc hai bên tường và cả trên trần, vô số những cấu trúc dài, mảnh, đang chuyển động nhẹ nhàng, giống như những xúc tu khổng lồ hoặc những cánh tay dị dạng, phủ kín gần như toàn bộ bề mặt. Mật độ của chúng ngày càng dày đặc hơn khi tiến về phía trước.

Lucas liếc nhìn vẻ mặt đầy tính toán của Ronan, rồi lại nhìn vào màn hình sonar, một nụ cười khô khốc lại nở trên môi.

-Chà!

Cậu ta nói, giọng vẫn giữ vẻ thờ ơ nhưng có phần phấn khích đến kì lạ.

-Có vẻ như vai trò đã đảo ngược rồi đây, sếp ạ. Con mồi mà lũ gián săn bắt, những kẻ bị chúng cố định lên tường để ăn dần, xem ra đã không cam chịu số phận. Chúng nó đã tự mình tiến hóa, hay đúng hơn là biến dị, thành một loại quái vật mới rồi.

Rồi cậu vô thức huýt sáo nhẹ.

-Một khu vườn địa ngục toàn tay với tay. Anh có kế sách gì đối phó với đám dây leo ăn thịt này không?

-Tôi chỉ cần cậu xác nhận sự tồn tại của chúng thôi!

Ronan đáp gọn, không rời mắt khỏi màn hình.

-Reinhard! Chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Nâng tất cả các hệ thống vũ khí chính lên. Đoạn đường tiếp theo sẽ không hề yên ổn đâu. Sẽ là một “bữa tiệc” đấy!

Chiếc Pegasus tiếp tục thận trọng tiến lên. Chẳng bao lâu sau, cảnh tượng mà sonar đã báo trước hiện ra trước mắt họ dưới ánh đèn pha cực mạnh. Cách chiếc xe khoảng 50 mét, toàn bộ bề mặt đường hầm được bao phủ bởi một rừng cánh tay quái dị. Chúng có đủ mọi hình dáng, kích thước, từ những cánh tay khẳng khiu, dài ngoằng như cành cây khô, đến những cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, sần sùi như vỏ cây cổ thụ. Một số cánh tay còn mọc ra những cái chân phụ sắc nhọn, chi chít như chân rết, bám chặt vào bề mặt tường hoặc co duỗi một cách ghê rợn trong không khí.

Kinh khủng hơn nữa, rải rác giữa đám tay đó là những cái đầu dị dạng, cũng đủ loại kích cỡ, mọc lởm chởm một cách vô tổ chức. Chúng không hề có mắt, mũi hay tai. Chỉ đơn thuần là những cái miệng há ngoác, tròn hoặc dài, bên trong chi chít những hàm răng sắc như dao cạo, xếp thành nhiều lớp, liên tục ngoạm vào khoảng không một cách vô thức hoặc rỉ ra một thứ nước dãi sền sệt, trong suốt. Toàn bộ khu rừng tay và miệng này đang chuyển động nhẹ nhàng, tạo ra một cảnh tượng vừa kỳ quái vừa vô cùng ám ảnh, như thể chính đường hầm đang sống dậy và muốn nuốt chửng bất cứ thứ gì đi vào lãnh địa của nó.

Một con rết khổng lồ đang cố gắng bò lách qua rừng tay. Nó di chuyển một cách cực kỳ cẩn trọng, thân hình uốn lượn để tránh chạm vào bất cứ cánh tay nào. Nhưng rồi, trong một thoáng sơ sẩy, một phần thân của nó quệt nhẹ vào một cánh tay có vẻ nhỏ bé, khẳng khiu.

Tức thì, như một phản xạ điện giật, cánh tay đó quật mạnh, quấn chặt lấy con rết. Gần như ngay lập tức, hàng chục cánh tay khác ở xung quanh cũng đồng loạt vươn tới, bám riết lấy con mồi đang giãy giụa trong tuyệt vọng. Chúng cùng nhau nhấc bổng con rết khổng lồ lên, đưa nó về phía một cái miệng lớn gần đó. Cái miệng há ngoác ra, những hàm răng sắc nhọn đâm sâu vào lớp vỏ kitin cứng rắn của con rết, xé toạc cơ thể nó ra thành từng mảnh trong tiếng kêu rít thảm thiết và tiếng thịt xương bị nghiền nát ghê rợn. Máu của con rết phun ra tung tóe, nhuộm đỏ cả một vùng tường. Chỉ trong vài giây, con rết khổng lồ đã biến mất hoàn toàn vào trong cái miệng đó.

-Dừng xe!

Ronan ra lệnh. Kamikaze nhẹ nhàng đạp phanh, chiếc Pegasus đã kịp thời dừng lại ở một khoảng cách đủ an toàn. Anh chỉ tay vào màn hình hiển thị cảnh tượng vừa rồi, nơi những cánh tay đang từ từ rút lại sau bữa ăn.

-Thấy chưa? Lũ sinh vật này dường như không có cơ quan cảm biến phức tạp như mắt hay tai. Chúng hoạt động chủ yếu dựa trên cảm giác rung động hoặc tiếp xúc trực tiếp trên bề mặt da của những cánh tay đó. Chỉ cần bất cứ thứ gì chạm vào chúng, dù là nhẹ nhất, trong phạm vi hoạt động, chúng sẽ lập tức phản ứng và tấn công.

Kamikaze nhìn chằm chằm vào màn hình, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu và ghê tởm.

-Gớm thật sự! Vậy ra đây là số phận của những kẻ bị lũ gián bắt về mà chưa kịp ‘thưởng thức’. Bị bỏ lại, rồi tự mình biến dị thành một thứ còn kinh khủng hơn. Sống ký sinh ngay trên bức tường của nhà tù giam giữ mình.

Anh cau mày, đánh giá tình hình.

-Vấn đề là kích thước của một số cánh tay này quá lớn, tầm vươn của chúng có thể bao phủ cả chiều rộng đường hầm. Chiếc Pegasus này, dù có giáp dày, cũng quá cồng kềnh. Chúng ta không thể nào lách qua mà không chạm vào chúng được. Chắc chắn sẽ lọt vào tầm ngắm của cả đám này ngay lập tức.

Tokita ngồi phía sau, cũng đang nhìn vào màn hình, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng. Cảnh tượng khu rừng tay này, dù kinh dị theo một cách khác, lại không khiến cậu cảm thấy ám ảnh và ghê tởm bằng bức tường thịt sống lúc nhúc dòi bọ trước đó. Có lẽ bởi vì những cánh tay này, dù quái dị, nhưng chúng vẫn đang “sống”, đang săn mồi, đang tồn tại theo một cách méo mó nào đó. Còn bức tường thịt kia, đó là sự tồn tại vật vờ, là cái chết kéo dài, là sự sống không bằng chết, đối với một bác sĩ như cậu, đó mới là thứ kinh dị tột cùng.

Lucas lên tiếng, đưa ra giả thuyết của mình

-Có khả năng là con quái vật ‘chúa’ chiếm giữ đường hầm này, có thể là con gián chúa hoặc một thực thể khác, lúc mới đến đây vẫn còn ở giai đoạn chưa trưởng thành hoặc chưa thiết lập hoàn toàn sự kiểm soát. Nên có những con mồi bắt về mà nó chưa kịp xử lý, hoặc không thể tiêu hóa hết, đã bị bỏ lại. Trong môi trường đặc biệt của đường hầm này, chúng đã tự mình đột biến, trở thành một dạng sống mới.

Rồi cậu nhếch mép.

-Xem ra ngay cả con chúa cũng không thích ‘đồ ăn thừa’ đã bị biến chất đâu nhỉ!

Ronan ngắt lời Lucas, giọng nghiêm khắc, kéo mọi người quay lại với thực tại nguy hiểm. Anh không muốn bất kỳ sự suy diễn hay phân tâm nào làm ảnh hưởng đến kế hoạch di chuyển sắp tới.

-Tập trung vào! Phân tích tình hình này, mật độ phân bố của chúng tại một vị trí cụ thể có thể không quá dày đặc, vẫn có những khoảng trống nhỏ. Nhưng chúng dàn trải trên một đoạn đường rất dài phía trước. Với kích thước của Pegasus, việc va chạm là không thể tránh khỏi. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ vào tầm với của chúng.

Anh thở dài.

-Chúng ta không gặp may rồi. Bên tiền đồn Folkestone rõ ràng đã không dám liều lĩnh đi sâu đến mức này để thu thập thông tin, hoặc những người đi vào đã không bao giờ quay trở ra. Vì vậy, chúng ta hoàn toàn không có dữ liệu, không có đối sách nào được chuẩn bị sẵn cho loại mối đe dọa này cả.

Ronan đưa mắt nhìn về phía Kamikaze, một cái nhìn đầy ẩn ý. Kamikaze gật đầu, dường như hiểu ngay lập tức ý định của người đồng đội. Anh bắt đầu thao tác trên bảng điều khiển, chuyển đổi chế độ vận hành của tám bánh xe từ dạng “bám đường đa điểm” trở lại dạng “hình tròn” thông thường, tối ưu hóa cho tốc độ cao trên địa hình tương đối bằng phẳng. Đồng thời, anh nâng hai hệ thống vũ khí chính trên tháp pháo lên vị trí sẵn sàng chiến đấu.

Ở vị trí xạ thủ, Reinhard đã chuẩn bị xong. Bàn điều khiển vũ khí trước mặt cậu giờ đây hiện lên hình ảnh của hai chiếc cần điều khiển cỡ lớn, được thiết kế công thái học phức tạp. Từ từ đặt hai tay của mình vào hai cần điều khiển đó. Mỗi tay cầm đều có rất nhiều nút bấm phụ với các chức năng khác nhau được bố trí xung quanh, cùng một đĩa xoay cảm ứng lớn nằm trên đỉnh, nơi Reinhard đặt ngón tay cái vào để điều khiển các chức năng tinh vi hơn như phóng to quang học hoặc chuyển đổi loại đạn nhanh.

Tay cầm bên trái, với các nút bấm màu xanh lục, đang kết nối và điều khiển khẩu pháo laser năng lượng cao TF-3R. Tay cầm bên phải, với các nút bấm màu đỏ, đang điều khiển khẩu pháo hạng nặng CB-OE 155mm, giờ đã được giải phóng khỏi tình trạng bị kẹt và nạp sẵn loại đạn HE uy lực.

Mỗi cần điều khiển vận hành một khẩu pháo độc lập. Và Reinhard đang cầm chắc cả hai cần điều khiển cùng một lúc. Điều đó có nghĩa là cậu ta đang chuẩn bị điều khiển đồng thời hai hệ thống vũ khí hạng nặng, nhắm bắn và khai hỏa vào các mục tiêu khác nhau, một kỹ năng đòi hỏi sự phối hợp tay-mắt, khả năng xử lý đa nhiệm và sự tập trung gần như siêu phàm.

Lucas huýt sáo một tiếng đầy thán phục.

-Ố la la! Cái gì thế kia, Reinhard?

Cậu ta nói với giọng thích thú, hoàn toàn quên đi sự nguy hiểm trước mắt.

-Cậu định chơi trò hai tay hai súng với hai khẩu pháo hạng nặng luôn à? Đỉnh của chóp đấy!

Không để tâm đến lời bình luận của Lucas, Ronan lúc này đang tập trung cao độ vào kế hoạch trước mặt.

-Nghe đây!

Anh nói lớn, đảm bảo mọi người đều nghe rõ.

-Chúng ta không có thời gian để luồn lách hay thăm dò. Cách duy nhất là dùng tốc độ và hỏa lực áp đảo để vượt qua khu vực này nhanh nhất có thể. Reinhard, dùng cả hai khẩu pháo, ưu tiên bắn hạ những cánh tay lớn nhất, những mối đe dọa trực tiếp nhất trên đường đi của chúng ta. Không cần phải tiêu diệt tất cả, chỉ cần tạo ra một hành lang an toàn đủ rộng để Pegasus lao qua. Đừng bắn phá quá nhiều vào tường hầm, cố gắng hạn chế thiệt hại lên cấu trúc. Cái đường hầm này vốn đã không ổn định rồi, nếu chúng ta góp công phá thêm thì có thể tự chôn sống mình đấy.

Anh quay sang Kamikaze, ánh mắt sắc như dao.

-Kamikaze! Chuẩn bị tăng tốc tối đa! Tôi sẽ đếm đến ba!

Nhưng ngay lúc đó, từ phía sau lưng họ, nơi đường hầm tối tăm và xa xăm, lại một lần nữa vang lên tiếng súng yếu ớt. Có lẽ là những tiếng nổ cuối cùng của nhóm người xấu số kia, hoặc là một mối đe dọa mới đang đến gần.

Ronan không còn thời gian để suy nghĩ. Phản xạ của một người lính dày dạn kinh nghiệm đã chiếm lấy quyền kiểm soát. Anh bỏ qua hoàn toàn việc đếm theo thứ tự.

-BA!

Tiếng hét dõng dạc, đầy uy lực của Ronan vang lên ngay sau tiếng súng nổ cuối cùng kia chưa đầy nửa giây, to và rõ đến mức át cả tiếng động cơ, dội thẳng vào tai mọi người trong xe. Không có “một”, không có “hai”. Chỉ có “BA!”.

Ngay lập tức, như mệnh lệnh được lập trình sẵn trong tiềm thức, Kamikaze đạp lút cán chân ga.

ROẸT!Chiếc Pegasus khổng lồ gầm lên một tiếng rõ lớn như một con mãnh thú được giải thoát khỏi xiềng xích. Tám bánh xe khổng lồ quay tít, nghiến chặt xuống mặt đường bê tông nứt vỡ, đẩy cỗ máy nặng hơn ba trăm tấn lao về phía trước với một gia tốc khủng khiếp. Chỉ trong chưa đầy hai giây đồng hồ, chiếc xe đã đạt tốc độ 100km/h và vẫn không ngừng tăng lên một cách chóng mặt, kim đồng hồ tốc độ nhảy vọt như điên.

Mọi người trong xe bị lực G ép chặt vào lưng ghế, đầu óc quay cuồng. Phản xạ tự nhiên khiến họ bám chặt vào bất cứ thứ gì có thể, thành ghế, tay vịn, dây an toàn siết chặt lấy cơ thể. Bộ não của họ thậm chí còn chưa kịp xử lý xong âm thanh bất thường của tiếng súng phía sau hay mệnh lệnh đột ngột của Ronan, mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc, sự sợ hãi, sự dằn vặt của Tokita, sự tò mò của Lucas, sự lo lắng của Kamikaze,...đều bị gạt phăng đi bởi cú sốc gia tốc và sự tập trung tuyệt đối vào khoảnh khắc hiện tại.

Chiếc Pegasus lao thẳng vào khu rừng tay quái dị như một mũi tên thép khổng lồ. Tấm cản húc phía trước nghiền nát, xé toạc những cánh tay đầu tiên cản đường với một tiếng “ROẠT ROẠT” ghê rợn. Máu thịt và dịch nhờn bắn tung tóe lên kính chắn gió. Reinhard, với hai tay điều khiển hai khẩu pháo, bắt đầu trút hỏa lực vào những mục tiêu lớn hơn, nguy hiểm hơn ở phía trước.

Tức thì, bóng tối đặc quánh trong đường hầm bắt đầu cựa quậy. Từ mọi ngóc ngách, mọi hốc tường, mọi khe nứt, hàng trăm, rồi hàng ngàn cặp mắt đỏ ngầu đồng loạt mở ra. Hàng lọat tiếng rít ghê rợn cao vút và đầy thù địch cất lên, không phải từ một sinh vật đơn lẻ, mà từ cả một đám đông khổng lồ bị khuấy động. Lũ quái vật khổng lồ lập tức chuyển động đồng loạt.

Chúng lao ra từ bóng tối, bỏ lại công việc dang dở dù đó là đang gặm nhấm những mảng thịt tươi bám trên tường, hay đang đào bới trong đống thịt thối dưới sàn. Mệnh lệnh nguyên thủy, bản năng bảo vệ lãnh thổ và có lẽ là một sự kiểm soát vô hình từ thực thể trung tâm, con chúa, đã lấn át đi mọi thứ khác. Chúng lao về phía chiếc Pegasus, đôi râu dài ngoằng rung động điên cuồng trong không khí tù đọng, những cái chân đầy gai góc guồng lên mặt đất với tốc độ đáng kinh ngạc, tạo ra một âm thanh lạo xạo, ken két như hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ bị giày xéo.

Sự hỗn loạn của lũ gián lại vô tình tạo ra một bữa tiệc thịnh soạn cho những cư dân khác của đường hầm. Vô số cánh tay dị dạng, khẳng khiu đột ngột vươn dài ra. Chúng vẫy vùng một cách điên cuồng, những ngón tay xương xẩu cố gắng vơ vét lấy những con gián đang chạy loạn xạ bên dưới. Mỗi khi một cánh tay tóm được con mồi, nó lập tức co rút lại, nhét con gián còn đang giãy giụa vào một cái lỗ thịt háu đói trên bề mặt tường. Tiếng nhai nuốt sền sệt, tiếng vỏ cứng bị nghiền nát vang lên ghê rợn. Nhưng số lượng gián quá đông, như một dòng sông không bao giờ cạn, khiến nỗ lực săn bắt của lũ ký sinh trên tường chẳng khác nào muối bỏ bể. Chúng chỉ tóm được một phần rất nhỏ, và dòng chảy chính của lũ quái vật vẫn không hề suy suyển, hướng thẳng về chiếc xe thiết giáp đang gầm rú.

Bên trong khoang lái ngột ngạt của chiếc Pegasus, không khí lại hoàn toàn trái ngược. Ánh sáng từ các màn hình điều khiển hắt lên gương mặt các thành viên, tạo ra những mảng sáng tối kỳ dị. Lucas lúc này đang gần như nhảy cẫng lên trên ghế, đôi mắt sáng rực một cách cuồng nhiệt, hoàn toàn phớt lờ sự nguy hiểm chết người đang bủa vây bên ngoài. Cậu đập mạnh tay lên bảng điều khiển, một nụ cười toe toét đến tận mang tai.

-HÚUUUUUUUU!

Tiếng hò hét phấn khích của Lucas vang vọng trong khoang lái, át cả tiếng gầm của động cơ và tiếng rít của lũ quái vật.

-ĐÚNG RỒI! PHẢI THẾ CHỨ! Thấy chưa? Tôi đã nói mà! Đây mới thực sự gọi là phiêu lưu này! LET’S GET THIS PARTY STARTED!

Cậu không ngừng hút hét, khua chân múa tay như thể đang ở trong một lễ hội, chứ không phải một cỗ quan tài bằng thép đang lao vào giữa ổ quái vật. Sự phấn khích bệnh hoạn của cậu tương phản đến kỳ cục với vẻ mặt căng thẳng của những người còn lại.

Ở vị trí xạ thủ chính, Reinhard không hề để tâm đến sự phấn khích của Lucas. Đôi mắt dán chặt vào màn hình hiển thị mục tiêu đa chiều, các dữ liệu về khoảng cách, tốc độ di chuyển của kẻ địch, tình trạng vũ khí và cấu trúc đường hầm liên tục cập nhật với tốc độ chóng mặt. Các ngón tay kim loại tinh xảo lướt nhẹ trên các nút bấm cảm ứng, lựa chọn loại đạn và tính toán quỹ đạo. Không một chút do dự, khóa mục tiêu vào tâm điểm của đám đông đang lao tới từ phía sau.

Trên màn hình điều khiển vũ khí, hiện lên hàng loạt thông số đã được chọn lựa xong. Xác nhận mục tiêu: Đám đông sinh vật thù địch loại Côn trùng-Biến dị, mật độ cao. Vũ khí lựa chọn: Pháo CB-OE 155mm. Loại đạn: HEI-T, viết tắt của đạn nổ mạnh gây cháy có vạch đường. Tính toán quỹ đạo: Tối ưu hóa hiệu ứng khuếch tán nhiệt và áp suất trong không gian hẹp. Cảnh báo: Nguy cơ tổn thương cấu trúc đường hầm thứ cấp, trung bình. Quyết định: Khai hỏa.

Một tiếng xoẹt khô khốc vang lên khi hệ thống nạp đạn tự động đẩy viên đạn khổng lồ vào buồng pháo. Bên ngoài, tháp pháo trên nóc chiếc Pegasus xoay nhẹ, nòng pháo dài và đen ngòm hạ thấp, chĩa thẳng vào cơn sóng quái vật đang cuộn trào phía sau. Reinhard nhấn nút khai hỏa.

ẦM! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc làm rung chuyển cả chiếc xe. Một luồng phản lực mạnh mẽ đẩy giật lùi nòng pháo trên bệ đỡ thủy lực, nhưng hệ thống giảm giật tiên tiến của Pegasus đã hấp thụ phần lớn lực tác động. Từ đầu nòng pháo, một quả cầu lửa màu cam đỏ rực rỡ, kéo theo một vệt sáng trắng mờ, lao vút đi với tốc độ siêu thanh.

Viên đạn HEI-T bay không quá xa, chỉ khoảng năm mươi mét về phía sau, rồi đâm sầm vào giữa đám đông, chính xác là vào phần đầu của một con gián khổng lồ đang dẫn đầu.

BÙM! Vào đúng khoảnh khắc va chạm với con quái vật, đầu đạn lập tức phát nổ. Nhưng đây không phải là một vụ nổ thông thường chỉ tạo ra mảnh văng. Lượng thuốc nổ mạnh kết hợp với hợp chất gây cháy đặc biệt được thiết kế để tối đa hóa hiệu ứng trong không gian kín. Một quả cầu lửa khổng lồ bung nở dữ dội, nuốt chửng mọi thứ trong bán kính ảnh hưởng. Nhiệt độ tăng vọt lên hàng ngàn độ C trong tích tắc. Ngọn lửa không chỉ lan ra theo phương ngang mà còn phụt lên cả trần và sàn hầm, tạo thành một bông hoa lửa tử thần khổng lồ, màu sắc biến ảo từ cam sáng sang đỏ sẫm rồi trắng xanh ở tâm vụ nổ.

Sức ép và nhiệt lượng khủng khiếp quét qua đám quái vật. Những con gián ở gần tâm vụ nổ nhất, trong bán kính khoảng mười đến mười lăm mét, không kịp kêu lên một tiếng. Lớp vỏ dày của chúng bị nung chảy, hóa than ngay lập tức. Nội tạng bên trong sôi lên và nổ tung vì áp suất. Xác của chúng vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh than đen và tro bụi, bị thổi bay tứ tán bởi sóng xung kích. Mùi thịt cháy khét lẹt, mùi vỏ bị đốt nóng và mùi hóa chất cháy nồng nặc xộc thẳng vào hệ thống lọc không khí của Pegasus, dù đã được giảm thiểu nhưng vẫn đủ để các thành viên bên trong cảm nhận được.

Một bức tường lửa tạm thời được dựng lên, chặn đứng con đường phía sau. Ngọn lửa liếm lên những bức tường thịt, khiến chúng co rúm lại và rỉ ra thứ dịch màu đen đặc quánh, bốc khói xèo xèo. Sàn hầm đỏ rực. Không khí trong đường hầm đặc quánh hơi nóng và bụi tro.

Tuy nhiên, hiệu quả hủy diệt chỉ là tức thời. Bức tường lửa, dù dữ dội, không thể duy trì vĩnh viễn trong môi trường thiếu oxy và không có vật liệu cháy bổ sung dồi dào. Và quan trọng hơn, nó không thể dập tắt cơn điên cuồng được điều khiển bởi ý chí của con chúa. Những con gián ở xa hơn, dù bị bỏng, bị sóng xung kích đẩy lùi, vẫn không hề nao núng. Chúng chỉ dừng lại trong giây lát, rồi lại tiếp tục lao tới, sự hung hãn dường như còn tăng lên gấp bội.

Chúng xô đẩy, giẫm đạp lên xác những đồng loại đã cháy thành than, tạo thành những chồng xác ngày càng cao, biến chúng thành những bậc thang tạm bợ để vượt qua khu vực nguy hiểm. Những con đi đầu lao thẳng vào bức tường lửa đang yếu dần, lớp vỏ của chúng bắt lửa, biến chúng thành những ngọn đuốc sống ghê rợn. Tiếng rít của chúng giờ đây xen lẫn tiếng kêu đau đớn “Réc! Réc! Réc!” đầy ám ảnh, thứ âm thanh của sự sống bị thiêu đốt một cách chậm rãi. Nhưng chúng không dừng lại. Chúng tiếp tục chạy, mang theo ngọn lửa lan ra xa hơn, đốt cháy cả những khu vực chưa bị ảnh hưởng, biến đường hầm thành một lò thiêu sống thực sự.

Ánh sáng bập bùng, ma quái từ vô số ngọn lửa sống và bức tường lửa đang lụi tàn hắt lên các bức tường hầm, làm lộ rõ tình trạng xuống cấp trầm trọng của nó. Những vết nứt ngang dọc, như mạng nhện khổng lồ, chạy dài trên bề mặt bê tông cũ kỹ. Nhiều chỗ, bê tông đã vỡ vụn, để lộ ra cốt thép hoen gỉ bên trong. Những mảng thịt dùng để “vá” các lỗ hổng giờ đây trông càng thêm ghê tởm dưới ánh lửa, chúng căng phồng, thối rữa, lúc nhúc những con dòi bọ trắng ởn đang ngọ nguậy.

Từ một số vết nứt sâu trên những khối thịt đó, một thứ dung dịch sền sệt, màu đỏ như máu đang từ từ rỉ ra, nhỏ giọt xuống sàn, tạo thành những vũng nhớp nháp. Toàn bộ cấu trúc đường hầm dường như đang rên rỉ dưới sức nặng của thời gian, sự ăn mòn và giờ đây là cuộc tấn công dữ dội.

Ngồi ở ghế phụ, Tokita theo dõi cảnh tượng địa ngục qua màn hình phụ trợ, gương mặt cậu tái đi, đôi mắt mở to đầy kinh hãi. Hình ảnh những con quái vật bốc cháy nhưng vẫn điên cuồng lao tới khiến cậu không kìm được sự hoảng loạn.

-Cái... cái gì thế này?!

Cậu thốt lên, giọng lạc đi vì sốc.

-Tại sao... tại sao chúng lại không sợ lửa?! Chúng đang tự thiêu mình mà!

-Vì chúng ta đang tiến gần đến mục tiêu.

Kamikaze đáp gọn lỏn, giọng anh vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, nhưng đôi mắt thì không rời khỏi con đường phía trước, tay liên tục điều chỉnh vô lăng để giữ cho chiếc Pegasus đi đúng hướng giữa sự hỗn loạn.

-Con chúa. Chúng đang bảo vệ nó bằng mọi giá. Bản năng sinh tồn của cá thể đã bị ý chí của tập thể, của con chúa, lấn át hoàn toàn. Giống như lũ ong bảo vệ ong chúa vậy, sẵn sàng chết để đảm bảo an toàn cho trung tâm đầu não.

Anh liếc nhanh qua màn hình hiển thị khoảng cách tới tín hiệu sinh học lớn đang được Lucas theo dõi.

-Chúng biết chúng ta là mối đe dọa trực tiếp đến sự tồn tại của nó.

Chiếc Pegasus, dù được thiết kế để hoạt động trong môi trường khắc nghiệt, cũng bắt đầu gặp khó khăn. Tốc độ tối đa của nó trên lý thuyết là rất ấn tượng, nhưng trong đường hầm chật hẹp, đầy chướng ngại vật và bị tấn công liên tục, việc duy trì tốc độ cao là bất khả thi. Tệ hơn nữa, những cánh tay ký sinh trên tường, sau thoáng bất ngờ ban đầu, dường như đã thích nghi. Chúng không còn vồ vập một cách mù quáng nữa. Chúng vươn ra một cách có chủ đích hơn, nhắm vào các khớp nối, bánh xe, và các bộ phận quan trọng khác của chiếc Pegasus.

Nhiều cánh tay, dày và khỏe hơn những cánh tay ban đầu, đã kịp bám chặt vào thân xe. Lần này, thay vì bị sức kéo của chiếc Pegasus giật đứt một cách dễ dàng, chúng lại bám trụ một cách ngoan cường. Lớp da thịt trắng bệch của chúng căng ra, những sợi gân xanh tím nổi lên, nhưng chúng không đứt. Ma sát và sức mạnh thuần túy của chúng bắt đầu tạo ra lực cản đáng kể lên chiếc Pegasus. Chiếc xe khổng lồ bị ghì lại, tốc độ giảm xuống một cách rõ rệt. Tiếng kim loại bị cào xước ken két vang lên dọc thân xe.

Nhưng vì chiếc Pegasus không dừng lại, lực kéo khủng khiếp đã giật tung những mảng tường nơi lũ ký sinh bám vào. Những khối bê tông, cốt thép và cả những tảng thịt ký sinh khổng lồ bị lôi đi xềnh xệch theo chiếc xe. Bụi đá và mảnh vụn bay mù mịt. Một số mảng tường quá dày và chắc chắn chỉ bị vỡ một phần, để lộ ra cấu trúc bên trong, không chỉ là cốt thép, mà còn có cả những thứ trông như những sợi rễ cây khổng lồ, màu đỏ tươi như máu, ăn sâu vào lòng đất đá, như thể chính đường hầm này là một thực thể sống dị dạng.

Những cánh tay khác, từ những khu vực tường còn nguyên vẹn, lập tức lợi dụng tình hình. Chúng bám vào những mảng tường đang bị kéo đi, rồi lại có những cánh tay khác bám vào chúng, tạo thành những chuỗi tay dài ngoằng, níu giữ chiếc xe. Khối lượng của những mảng tường vỡ, cộng với sức kéo của vô số cánh tay, tạo thành một lực hãm khổng lồ và phân bố không đồng đều.

Chiếc Pegasus nặng nề bắt đầu chao đảo dữ dội, giống như một con thú bị mắc vào vô số dây trói. Tốc độ tiếp tục giảm mạnh, chỉ còn khoảng 40-50 km/h. Khoảng cách với cơn sóng quái vật khổng lồ đang hừng hực lửa và điên cuồng phía sau bị rút ngắn lại một cách nguy hiểm. Chúng chỉ còn cách đuôi xe vài chục mét.

Kamikaze nghiến răng, các khớp ngón tay trắng bệch khi anh vật lộn với hệ thống lái. Màn hình cảnh báo va chạm phía sau liên tục nhấp nháy đỏ rực. Anh biết không thể duy trì tình trạng này.

-Reinhard! Mở tấm chắn năng lượng phía sau! Ngay lập tức!

Anh hét lên qua hệ thống liên lạc nội bộ, giọng khẩn trương nhưng không hề mất đi sự quyết đoán. Đồng thời, anh đạp mạnh chân ga, cố gắng bù đắp lại lực cản. Động cơ gầm lên phản đối, nhưng vẫn tuân lệnh.

Reinhard không cần đợi lệnh thứ hai đã thao tác trên bảng điều khiển phụ. Một tiếng “vù” trầm thấp vang lên. Ngay lập tức, một màn chắn năng lượng hình bán cầu, màu xanh lam mờ ảo, hiện ra bao bọc lấy phần đuôi của chiếc Pegasus. Màn chắn năng lượng này không phải là vật cản vật lý đơn thuần, nó là một trường lực cực mạnh có khả năng cắt đứt vật chất ở cấp độ phân tử khi có tiếp xúc mạnh.

Những cánh tay đang bám chặt vào đuôi xe, cùng với những mảng tường chúng đang níu giữ, đột ngột bị cắt phăng một cách gọn ghẽ khi màn chắn năng lượng quét qua. Không có máu, chỉ có những bề mặt cắt phẳng lỳ, nóng chảy nhẹ ở rìa. Chiếc xe đột ngột được giải thoát khỏi lực cản, giật mạnh về phía trước.

Nhưng sự giải thoát chỉ kéo dài trong tích tắc. Ngay khi những cánh tay bị cắt đứt, cũng là lúc cơn sóng quái vật khổng lồ, với những con gián dẫn đầu đang bốc cháy ngùn ngụt, đã đuổi kịp và ập đến.

RẦM! RẦM! RẦM! RẦM! Hàng trăm, hàng ngàn cơ thể của quái vật đâm sầm vào tấm chắn năng lượng phía sau với một lực khủng khiếp. Âm thanh như thể một trận mưa đá khổng lồ nện vào một tấm kim loại dày. Chiếc Pegasus bị đẩy mạnh về phía trước một cách không kiểm soát, giống như một lon thiếc rỗng tuếch bị cuốn đi bởi dòng nước lũ hung dữ. Lực tác động tập trung vào phần đuôi xe khiến hai cặp bánh sau cùng bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Chiếc xe mất lái hoàn toàn trong giây lát, trượt đi trên hai cặp bánh trước.

Bên trong, mọi người bị quăng quật dữ dội. Lucas hét lên một tiếng gì đó nửa phấn khích nửa sợ hãi khi bị ném vào thành xe. Tokita nhắm chặt mắt, hai tay bám chặt vào thanh vịn, cơ thể run lên bần bật. Ronan và Kamikaze đang gồng mình, giữ vững vị trí của chiếc xe trên đường, cố gắng kiểm soát tình hình. Chỉ có Reinhard nhờ được cố định chắc chắn vào ghế xạ thủ, và có lẽ là nhờ sự điềm tĩnh phi thường hoặc sự thờ ơ với cái chết, là vẫn giữ được sự tập trung vào nhiệm vụ của mình, dù cơ thể cũng bị rung lắc mạnh.

Cánh tay trái của Reinhard lúc này đang hoạt động hết công suất. Phía trước, một mối đe dọa mới đã xuất hiện. Từ các đường hầm nhánh và các khe nứt lớn trên trần, những con quái vật rết khổng lồ bắt đầu lao ra. Chúng dài hàng chục mét, thân hình phân đốt màu nâu sẫm, với vô số cặp chân sắc như dao cạo đang chuyển động với tốc độ chóng mặt. Chúng lao thẳng về phía chiếc Pegasus, cái đầu bẹt dí với cặp càng khổng lồ há ra, sẵn sàng kẹp nát lớp giáp của xe.

Reinhard điều khiển khẩu pháo laser năng lượng cao TR-3F gắn ở ụ súng phụ phía trước. Khẩu pháo này nhỏ gọn hơn khẩu 155mm, nhưng tốc độ bắn và độ chính xác cực cao. Một tiếng rít sắc lẻm vang lên mỗi khi nó khai hỏa. Những luồng năng lượng màu xanh lục, mảnh như sợi chỉ nhưng chứa đựng sức mạnh hủy diệt, bắn ra liên tục. Reinhard không hề bắn loạn xạ. Mỗi phát bắn đều được tính toán cẩn thận, nhắm thẳng vào phần đầu, nơi được cho là chứa hạch thần kinh trung ương của lũ rết.

PHẬP! PHẬP! PHẬP! Từng phát laser đánh trúng mục tiêu với độ chính xác chết người. Đầu của những con rết khổng lồ nổ tung thành một đám chất lỏng và các mảnh vỏ vỡ vụn ngay khi bị luồng năng lượng chạm phải. Uy lực của khẩu TR-3F là không thể bàn cãi. Những xác rết không đầu đổ sập xuống, co giật một cách vô nghĩa rồi nằm im, trở thành chướng ngại vật mới trên đường đi. Ngoài việc tiêu diệt lũ rết đang lao tới, Reinhard còn phải chuyển hướng khẩu laser để bắn hạ những cánh tay ký sinh đặc biệt lớn, mọc ra từ trần hoặc tường, có khả năng gây nguy hiểm cho cấu trúc xe hoặc hệ thống vũ khí trên nóc.

Trong khi tay trái điều khiển khẩu laser một cách chính xác và hiệu quả, thì tay phải của Reinhard lại đang đặt trên cần điều khiển khẩu pháo CB-OE 155mm, giờ đã được nạp lại đạn. Cậu  đang cân nhắc một quyết định khó khăn. Lũ gián phía sau vẫn đang điên cuồng đẩy tới, tấm chắn năng lượng dù hiệu quả nhưng đang tiêu hao năng lượng rất nhanh và không thể duy trì mãi. Vụ nổ gây cháy ban nãy chỉ làm chậm chúng lại chứ không phá vỡ được đội hình tấn công. Reinhard lướt qua các tùy chọn đạn dược cho khẩu 155mm.

Đạn HEI-T gây cháy với hiệu quả hạn chế đã được chứng minh. Đạn APFSDS có khả năng xuyên giáp nhưng không phù hợp với mục tiêu mềm, số lượng lớn. Đạn HE-Frag có khả năng nổ mảnh, hiệu quả tốt với đám đông, nhưng nguy cơ mảnh văng gây hại cho xe nếu bắn quá gần. Đạn HE thông thường với khả năng nổ mạnh, tạo sóng xung kích mạnh, có khả năng gây choáng và phá vỡ đội hình địch ở cự ly gần.

Reinhard nhanh chóng đi đến kết luận. Nếu nhiệt độ không đủ sức ngăn chặn, thì chỉ có một vụ nổ cực mạnh ở cự ly gần mới có thể tạo ra sóng xung kích đủ lớn để làm lũ gián choáng váng, phá vỡ thế tấn công như vũ bão của chúng và tạo ra một khoảng trống cần thiết. Cậu nạp đạn HE thông thường. Tiếng cạch của hệ thống nạp đạn lại vang lên. Tay phải đã đặt hờ lên nút khai hỏa, sẵn sàng thực hiện một phát bắn tầm gần đầy rủi ro vào đám đông lúc nhúc ngay sau đuôi xe. Phải phá vỡ bằng được sự áp sát này.

Nhưng cậu chần chừ. Lũ gián đang ở quá gần, gần đến mức vụ nổ có thể gây nguy hiểm ngược lại cho chính chiếc Pegasus, dù nó có lớp giáp dày. Thêm vào đó, việc phải liên tục xử lý các mục tiêu nguy hiểm phía trước bằng khẩu laser đòi hỏi sự tập trung cao độ. Điều khiển hai hệ thống vũ khí hạng nặng cùng lúc, đối phó với mối đe dọa từ cả hai hướng, trong một môi trường chiến đấu hỗn loạn và không ổn định, đang đặt một gánh nặng khổng lồ lên bộ não của Reinhard. Cậu liên tục liếc giữa màn hình hiển thị phía trước và phía sau, cố gắng tìm một khoảnh khắc hoàn hảo, một cơ hội để khai hỏa khẩu 155mm mà không gây ra hậu quả thảm khốc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận