Giữa cánh rừng xanh thẳm bạt ngàn, một đoàn người chậm rãi tiến bước, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
Hôm nay đã là thứ bảy, tức Lễ hội Săn bắt chỉ còn lại hai ngày! Thời cơ đã chín muồi, và những vị thợ săn lành nghề giờ đây đã rời khỏi thành phố và khởi hành chuyến săn đầy hứa hẹn của mình!
Dẫn đầu đoàn người là Iris. Cô đã dùng ma thuật đánh dấu con wyvern lại từ trước, và lúc này, bàn tay cô đang nhẹ nhàng xoay tròn quả cầu ma thuật đen bóng, thứ đang chỉ hướng đến vị trí của con quái thú. Đi sát bên cô là Elena, đôi mắt sáng rực phấn khích, tay giơ cao thanh đũa phép như thể không thể chờ đợi thêm giây nào nữa.
“Tiến lên nào, biệt đội thợ săn quái thú! Chúng ta sẽ mang về con wyvern mạnh nhất mà Manatheas từng chứng kiến!”
Nghe vậy, Verdana lén đưa mắt nhìn xung quanh một lần. Xác định là không có ai ngoài nhóm họ nghe được mấy lời khoa trương của Elena, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đến cậu lại nhìn về phía Tahoma và Rhea, hai người đang choàng tay lên vai nhau, vừa đi vừa hò hét mấy bài hát dân gian Manatheas.
Là hò hét chứ không phải hát.
Đúng lúc ấy, phía sau cậu vang lên một tiếng rên rỉ đầy mệt mỏi:
“Phù… phù… Chết tiệt! Còn bao lâu nữa mới đến nơi vậy?”
Verdana ngoái đầu nhìn Axel, người đang vất vả nhấc từng bước chân qua những rễ cây khổng lồ đan xen trên mặt đất. Thiên sứ có ma thuật vượt trội so với con người, nhưng bù lại, thể chất của họ lại vô cùng yếu nhớt. Việc phải băng rừng, leo dốc thế này đúng là một thử thách quá sức đối với họ. Sở dĩ Rhea vẫn còn đủ hơi sức để hò hét ầm ĩ là nhờ có Tahoma cõng lên mỗi khi cô kiệt sức.
Axel thì tất nhiên không được hưởng quyền lợi như vậy, mà Verdana cũng chẳng đủ sức để gánh thêm một người như Tahoma. Cậu chỉ có thể tung ra vài phép hỗ trợ đơn giản, hy vọng bạn mình có thể sống sót được qua đoạn đường này.
“Tăng lực! Cường hóa!”
“Cảm ơn…”
Thấy hai người đang chật vật tụt lại phía sau, Elena quay đầu khích lệ:
“Cố lên nào! Chúng ta sắp đến nơi rồi!”
“Chị nói câu đó lần thứ mười bốn rồi đó!” Axel thở hổn hển, đầy oán trách.
“Lần này là thật mà… A! Tới rồi nè!”
Cả đoàn lập tức dừng bước, khẽ cúi người, ẩn mình sau những thân cây rậm rạp. Verdana ló đầu ra, cẩn thận quan sát.
Phía trước, ẩn dưới những tán lá, một lớp vảy gồ ghề sần sùi như đất đá hiện ra. Đó là lớp vảy đặc biệt của loài wyvern, một lớp vảy có thể hấp thu và kháng lại hầu hết các loại ma thuật từ cấp trung trở xuống. Nó chỉ hoàn thiện khi các wyvern trưởng thành, khiến cho chúng trở nên khó đối phó hơn bao giờ hết.
Con wyvern lúc này đây đang nằm ườn trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở phập phồng đều đặn, không hề phát giác mình đã trở thành con mồi. Mọi người vô thức nín thở, không dám chuyển động mạnh, sợ sẽ đánh thức con quái thú.
“Một con wyvern hệ đất trưởng thành sao?” Verdana thì thào.
Elena lắc đầu, phủ định: “Không phải, là một con wyvern đột biến.”
“A?”
Thông thường, wyvern sẽ gắn bó với một nguyên tố ma thuật nhất định, nhờ đó mà chúng được phân loại thành các hệ wyvern khác nhau để con người có thể xây dựng chiến thuật đối phó phù hợp. Nhưng đôi khi, vẫn xuất hiện những cá thể đặc biệt, có khả năng sử dụng các ma thuật cao cấp hơn. Chủng wyvern đột biến này cực kỳ hiếm gặp, nhưng đây lại là rừng đại ngàn Everdusk, nơi không bao giờ thiếu những điều hiếm lạ.
“Một con wyvern đột biến? Vậy nó có khả năng gì?” Verdana hỏi lại.
“Tất nhiên rồi, em nghĩ nếu chỉ là một con wyvern bình thường thì bọn chị phải mất tới hai ngày để đánh dấu được nó sao? Con này khá mạnh đấy, nó từng tấn công và san phẳng sáu thị trấn nhỏ, gây thương vong lên đến hơn tám trăm người!”
Sáu thị trấn? Giờ đây Verdana chỉ cảm thấy lạnh người, cảm giác tội lỗi khi phải săn giết một sinh mạng đã hoàn toàn bị đánh tan. Elena tiếp tục:
“Nó có khả năng tạo ảo ảnh. Bề ngoài hiện tại của nó là lớp ngụy trang do ma thuật của nó tạo nên để đánh lừa mà thôi. ”
Axel sau một hồi thở hồng hộc cuối cùng cũng lấy lại chút sức lực. Cậu nhướn mày ngạc nhiên:
“Ảo ảnh? Nghe phiền phức vậy, chúng ta định đối phó với nó như thế nào?”
“Không sao hết!” Elena tự tin vỗ ngực. “Iris đã đánh dấu nó lại rồi mà. Mấy đứa cứ làm theo kế hoạch đã bàn là ổn cả thôi. Được rồi, tản ra nào!”
Nghe vậy, cả nhóm nhanh chóng chia ra bao vây con wyvern. Mỗi người giữ vững vị trí, tập trung quan sát, chờ hiệu lệnh từ Elena. Khi tất cả đã sẵn sàng, một cột sáng xanh bất chợt bùng lên từ vị trí của Elena, đâm thẳng lên bầu trời. Trong ánh sáng rực rỡ ấy, Elena bay lên không trung, hàng loạt quả cầu ma thuật xuất hiện xung quanh cô, tỏa rộng ra khắp khung trời như dải Ngân Hà bỗng hiện giữa trưa.
Bất chợt, Verdana cảm nhận mặt đất rung chuyển dữ dội. Cậu lập tức nhìn về phía con wyvern, nhưng chỉ thấy nó vẫn nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền.
“Hướng của Rhea!” Giọng Iris đột ngột xuất hiện trong tâm trí cả nhóm.
Bên kia cánh rừng, Rhea lập tức triển khai đôi cánh, đưa tay niệm chú:
“Khai sáng!”
Một luồng sáng chói lòa bùng lên, xua tan mọi bóng tối. Và ngay trong ánh sáng rực rỡ đó, một con rồng hai chân với lớp vảy tím sẫm lộ diện. Nó đang lao đi như điên, đôi cánh xé gió hất đổ hàng loạt cây đại thụ. Dù Elena đã chiếm lĩnh bầu trời hòng ngăn nó bay lên, nhưng điều đó chẳng mảy may giảm đi sự hung hãn của nó.
Dù phải băng mình qua địa hình đầy chướng ngại vật như vậy nhưng tốc độ của nó vẫn vô cùng đáng sợ. Nếu ai đó lầm tưởng rằng đây là một con wyvern hệ đất ù lì chậm chạp thì e là sẽ phải ăn quả đắng.
“Forte.”
Elena lơ lửng giữa không trung rủ mắt xuống quan sát con wyvern đang cố trốn chạy, liền vẫy nhẹ tay. Từ dải sao lấp lánh trên cao, những ngôi sao sáng rực lao xuống như thiên thạch giáng trần. Mặc dù sở hữu lớp vảy kháng ma thuật, con wyvern vẫn chọn cách né tránh thay vì đón nhận đòn tấn công trực diện. Nó uyển chuyển uốn mình giữa những vệt sáng rơi, rồi bất ngờ bẻ hướng lao về phía Tahoma.
Tahoma lập tức lùi lại, giữ khoảng cách an toàn. Những người còn lại cũng chưa vội ra tay, mà nhanh chóng tạo thành một vòng vây chặt chẽ, phong tỏa đường chạy của con quái thú. Trên cao, Elena chậm rãi giơ cây đũa phép lên, rồi nhẹ nhàng hạ mũi xuống.
Hiểu ý, Axel lập tức dang rộng đôi cánh, xung quanh cậu xuất hiện vô số vòng tròn ma pháp chồng chéo. Mặt đất dưới chân wyvern bất ngờ vỡ tung, những chiếc rễ cây khổng lồ trồi lên, quấn chặt lấy hai chân con quái thú.
Không ngừng lại ở đó, Elena tiếp tục dùng đũa phép vẽ một đường cong sang phải. Rhea lập tức niệm phép, một ngọn lửa nóng hừng hực bùng lên, lan nhanh dọc theo những chiếc rễ liếm lấy đôi chân con wyvern.
Elena lại vẽ một đường ngang. Verdana nâng tay, một luồng gió mạnh tràn tới, cuốn theo những mầm lửa nhỏ và trải rộng chúng ra khắp cơ thể con quái thú.
Cuối cùng, Elena đánh một đường thẳng lên, đưa cây đũa phép trở về vị trí cũ, khép lại một chu kỳ. Ngay tức khắc, Tahoma lao tới, vung kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén vẽ thành một đường cung chói lóa trên lớp vảy đã bị thiêu nóng của con wyvern. Từng tia máu nóng hổi tung tóe khắp nơi.
“Legato.”
Một nhịp điệu liền mạch, trơn tru. Một màn phối hợp hoàn hảo giữa bốn người.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, nhưng vẫn giữ được sự trật tự và chính xác tuyệt đối. Không cần một lời trao đổi, mọi người ăn ý hành động theo sự điều phối của Elena.
Nhưng những điều đó là chưa đủ để hạ gục một con wyvern trưởng thành. Lớp vảy kháng ma thuật của nó nhanh chóng hóa giải mọi luồng mana bám vào, khiến ngọn lửa tắt ngấm ngay khi nguồn nhiên liệu chính đã cạn kiệt. Con quái thú tung cánh bay lên, giật phăng đám rễ quấn dưới chân. Nó xoay người, vung đuôi quét ngang, đánh bật Tahoma ra xa trước khi lao đi tìm đường thoát thân.
Lần này, hướng mà nó bay đến là Verdana. Cậu giơ cao thanh trượng phép, mắt dõi theo từng chuyển động của nó, chờ đợi tín hiệu từ Elena. Nhưng trước khi bất kỳ chỉ thị nào được đưa ra, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.
“Gào!!”
Âm thanh như xé toạc không gian, khiến mọi thứ quanh Verdana méo mó, xoắn vặn. Trong khoảnh khắc, thế giới xung quanh bỗng chốc biến thành biển lửa. Những tán cây xanh mướt giờ chỉ còn là những thân gỗ cháy đen, đứng trơ trọi trên mặt đất đỏ rực như nung chảy. Tất cả những người khác đã biến mất, chỉ còn lại cậu đơn độc trong biển lửa. Mồ hôi túa ra trên trán Verdana, bàn tay cậu vô thức siết chặt thanh trượng.
Phía trước, một con rồng lửa khổng lồ hiện ra, cơ thể bệ vệ hiên ngang như một quả núi, đôi mắt đỏ rực như hai hố dung nham. Nó vung chiếc móng vuốt khổng lồ xuống, bóng của nó phủ trùm cả người cậu. Kích cỡ ngoại hạng của nó khiến cậu hiểu rằng mọi nỗ lực trốn chạy đều là vô nghĩa.
Nhưng ngay giữa biển lửa hung tàn ấy, một luồng sáng xanh đột ngột lóe lên, tách biệt hoàn toàn khỏi địa ngục lửa bỏng này. Qua ánh sáng đó, thân hình Elena hiện ra. Cô đưa mắt nhìn cậu, một tay cầm đũa phép vẽ một vòng cung sang phải, tay còn lại giơ lên ra hiệu.
“Fermata.”
Giữ yên.
Và thế là Verdana đứng yên, không làm gì cả, mặc cho chiếc móng khổng lồ đang giáng xuống.
“Rầm!”
Một tiếng va chạm lớn nổ vang như thể muốn xới tung mặt đất lên.
Nhưng cậu không cảm thấy gì cả.
Chiếc móng vuốt xuyên qua cơ thể Verdana như thể cậu chỉ là một bóng ma. Cậu cúi đầu nhìn xuống, đúng như cậu nghĩ, nó chỉ là một ảo ảnh. Tiếng chấn động không phải đến từ cú vồ, mà từ một nơi khác. Nhờ Thấu Thị, cậu nhìn thấy một đường rạn nứt lớn trên mặt đất.
Cậu biết, đó là những người khác đang tấn công bản thể thật của con ma thú, nhưng cậu không thấy được tất cả những điều đó. Elena tiếp tục chỉ về hướng Verdana, dùng đũa phép vẽ một đường ngang.
Verdana lập tức gõ thanh trượng xuống đất. Mặt đất dưới chân cậu vỡ toác, vô số tảng đá nhô lên, rồi bất chợt lao thẳng về phía rãnh nứt phía trước. Những khối đá khổng lồ mất hút ngay khi tiếp cận vị trí ấy, nhưng âm thanh gào thét đau đớn của con quái thú vang lên xác nhận rằng cậu đã đánh trúng.
Dù sao lớp vảy wyvern chỉ có thể kháng ma thuật, nhưng không phải dùng để kháng lại động năng khủng khiếp từ những tảng đá lao xuống với tốc độ cao.
Khung cảnh quanh Verdana một lần nữa vỡ vụn. Trong nháy mắt, biển lửa tan biến. Khi tầm nhìn trở lại bình thường, cậu thấy mình đang đứng giữa một khu phố đông nghịt người. Có người đang buôn bán, có người đang cười nói, tất cả đều sinh động như thật.
Một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, chỉ có một thứ vẫn không đổi.
Cột sáng xanh biếc của Elena vẫn sừng sững tại đó, như điểm neo chỉ dẫn giữa làn sóng ảo ảnh hỗn loạn này.
Đột nhiên, Elena giơ tay ra hiệu về phía cậu.
“Presto!”
Verdana lập tức phản ứng, giơ trượng lên và niệm một màn chắn ma thuật. Ngay lúc đó, một người đi đường bất ngờ lách qua và chạm nhẹ vào lớp kết giới. Thoạt nhìn, cú va chạm tưởng chừng vô hại, nhưng Verdana lại cảm nhận rõ ràng áp lực khủng khiếp đè xuống. Tấm chắn rung lên ken két, từng vết nứt nhỏ xuất hiện trên bề mặt. Cùng lúc ấy, mặt đất dưới chân cậu rung chuyển dữ dội. Con quái thú vừa tấn công cậu!
“Crescendo!”
Từng ánh sao lao xuống như mưa lửa, biến cả con phố nhộn nhịp thành một cơn ác mộng hỗn loạn trong nháy mắt. Mỗi tia sáng xẹt qua lại kéo theo một vệt máu. Những người đi đường la hét, chạy tán loạn, nhưng vẫn có người gục ngã, cả cơ thể bị xé toạc bởi ánh sao từ Elena.
Verdana biết tất cả chỉ là ảo ảnh. Nhưng cảm giác nghẹt thở vẫn bám chặt lấy cậu.
Giữa khung cảnh điên loạn ấy, cậu tập trung quan sát, dần nắm bắt được quy luật của những ngôi sao rơi. Những vệt máu và những chuyển động kỳ lạ của ảo ảnh hé lộ vị trí thực sự của con quái thú. Khi thấy Elena lần nữa vung ngang đũa phép trên tay, Verdana lập tức giáng trượng xuống đất.
Mặt đất nứt toác, từng tảng đá lớn bật lên, phóng thẳng vào mục tiêu.
Hoặc, đó là những gì nên xảy ra.
Trong tầm mắt của cậu, thứ bay lên lại chính là… con người. Những người đi đường bị cuốn theo dòng mana của cậu, liên tục lao về phía con wyvern vô hình, chồng chất thành từng tảng máu thịt nát bét. Tim Verdana thắt lại. Trong một thoáng, phép thuật của cậu khựng lại.
Ngay lúc ấy, những vì sao trên trời đột ngột đổi hướng. Cậu lập tức nhìn theo quỹ đạo mới, nhanh chóng nhận ra con wyvern đang lao thẳng đến vị trí của Elena.
Cô xoay thanh đũa phép trong tay, mặt in họa tiết của nó giờ đã hướng xuống. Verdana hiểu, chị không còn điều phối nữa, mà muốn trực tiếp tung chiêu! Giọng nói lạnh lùng của Iris lần nữa vang lên bên tai mọi người:
“Giữ nó lại!”
Verdana lập tức nâng trượng, niệm phép: “Trói buộc!”
Từ đầu trượng, những sợi xích ma thuật bắn ra, quấn chặt lấy cơ thể vô hình của con wyvern. Nó giãy giụa, vẫy cánh dữ dội, nhưng lực cản quanh nó ngày một mạnh hơn. Cảm nhận sự phản kháng yếu dần của con quái thú, Verdana biết những người khác cũng đã ra tay.
Lúc này, dải sao trời phủ khắp bốn phương đã hội tụ trở về bên Elena, tập hợp thành một điểm sáng chói lòa trước đầu đũa phép của cô. Từng quả cầu ma thuật trở về và dung nhập vào nó, khiến cho nguồn năng lượng càng mãnh liệt và rực rỡ hơn bao giờ hết.
Cùng lúc đó, như biết mình đang đứng trước cửa tử, sự chống cự của con wyvern bỗng trở nên dữ dội hơn. Verdana liên tục truyền mana vào trượng phép, giữ chặt xiềng xích.
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua…
Những sợi xích ma thuật rung lên, rồi từng sợi một đứt lìa. Sức mạnh của con quái thú vẫn chưa suy giảm. Nếu kéo dài thêm, nó sẽ vùng thoát.
Nhưng Elena đã chuẩn bị hoàn tất.
Cô chậm rãi nâng đũa phép lên, chỉ thẳng về phía con quái thú. Giọng cô khẽ cất lên, gần như đang thì thầm.
“Ánh xanh xuyên trời.”
Một tia sáng lóe lên, chỉ một tia, nhưng nó mang theo một sức mạnh hủy diệt. Sắc xanh nhấn chìm mọi thứ trong tầm mắt của Verdana. Toàn bộ năm giác quan của cậu đều bị sắc màu ấy bao phủ, như thể cả thế giới chỉ còn lại duy nhất ánh sáng đó.
Mạnh, rất mạnh. Đó là tất cả những gì cậu có thể cảm nhận từ đòn vừa rồi.
Khi Verdana lần nữa mở mắt ra,cảnh vật xung quanh đã trở về bình thường. Chỉ là giờ đây, khắp nơi đều là tàn tích của trận chiến. Mặt đất bị xé toạc phủ đầy những vết cháy xém loang lổ, vô số cây đại thụ đổ rạp khắp nơi, bầu không khí dày đặc mana đến mức có thể thấy bằng mắt thường.
Cậu đưa mắt nhìn quanh. Những người khác vẫn ở vị trí của họ, duy trì vòng vây chặt chẽ quanh con wyvern, không ai bị thương, không ai kiệt sức. Mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ và hoàn hảo.
Tất cả, dưới sự điều phối của Elena, dù không nhìn thấy nhau, vẫn phối hợp nhịp nhàng như một bản giao hưởng hoàn mỹ.
Ở giữa vòng vây, con wyvern tím giờ đây nằm bẹp dưới đất. Nửa thân phải của nó đã cháy trụi bởi tia sáng xanh vừa rồi. Lớp vảy kháng ma thuật, vốn là lớp bảo vệ kiên cố nhất của nó, lại chẳng có chút ý nghĩa nào trước sức mạnh áp đảo của Elena.
“Fermata.”
Elena giơ tay ra hiệu giữ nguyên đội hình. Cô chậm rãi quan sát, lặng lẽ đánh giá sức sống của con quái thú. Chợt, giọng nói của Iris truyền vào tai tất cả mọi người:
“Bên trái Axel!”
“Staccato!”
Elena không chần chừ, lập tức ra hiệu tấn công.
“Khai sáng!”
Axel thi triển ma thuật, làm lộ diện con quái thú đang lẩn trốn. Con wyvern lúc này đây đang điên cuồng tháo chạy. Chiếc cánh phải bị thiêu rụi bởi đòn tấn công của Elena khiến cho nó không thể bay lên, chỉ có thể dựa vào đôi chân cố gắng kéo lê lấy thân thể khổng lồ chạy đi.
“Tường đá!”
Verdana giáng trượng xuống đất. Một bức tường khổng lồ trồi lên chắn ngang đường thoát của con wyvern. Nó chưa kịp chuyển hướng, thì Rhea đã niệm phép:
“Tăng trưởng.”
Lập tức, vô số rễ cây vươn lên từ lòng đất, xuyên qua lớp đá rắn chắc, quấn lấy đôi chân nặng nề của con quái thú. Con quái thú theo quán tính ngã xuống, cả thân hình đồ sộ đổ sầm về phía bức tường đá. Axel nhanh chóng bồi thêm một phép:
“Trói buộc!”
Những sợi xích ma thuật xuyên qua bức tường quấn quanh con wyvern, giam chặt nó tại chỗ. Từng đòn phép được thực hiện bình tĩnh, không hề vội vã. Chỉ là những phép cơ bản, nhưng khi kết hợp với nhau, chúng lại hiệu quả đến bất ngờ. Con quái thú vốn đã bị thương nặng, giờ đây chẳng khác gì một con cá nằm trên thớt, bất lực chờ đợi đòn kết liễu của những người thợ săn.
Một vệt đen bất ngờ lóe lên trên đầu con wyvern, là ma thuật dịch chuyển của Iris! Từ trong khoảng đen đó, Tahoma nhảy xuống. Cô vung kiếm, mũi kiếm nhắm ngay cổ con quái thú.
“Gào!!”
Con wyvern rống lên đau đớn. Thanh kiếm sắc bén xuyên qua lớp vảy cứng rắn, cắm sâu vào da thịt. Tuy vậy, con quái thú lại đột ngột trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Như một giây phút hồi quang phản chiếu, nó vùng vẫy dữ dội, xé toạc đi những sợi xích của Axel.
Đúng lúc đó, vệt đen lại lướt qua, kéo Tahoma rời khỏi tầm với của con wyvern. Chỉ còn lại thanh kiếm vẫn cắm chặt trên cổ quái thú.
Và rồi, thanh kiếm phát sáng. Một màu xanh quen thuộc lan tỏa từ lưỡi kiếm. Ánh mắt con wyvern ánh lên sự hoảng loạn. Nó cố giãy giụa, nhưng tất cả đã quá muộn màng. Khi sắc xanh bao trùm lấy cổ nó, trong giây phút cuối cùng, nó chỉ có thể gầm lên trong tuyệt vọng. Giữa tiếng gào thét của con quái thú, giọng Elena vang lên:
“Sforzando!”
Một luồng mana mãnh liệt bùng phát. Verdana chưa kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một luồng sáng xanh lóe lên, rồi khi cậu định thần lại… đầu con wyvern đã rơi xuống đất.
“Rầm!”
Cơ thể khổng lồ đổ sập xuống, vang dội cả khu rừng. Verdana giơ cao trượng, những người khác cũng căng thẳng đề phòng, sợ rằng đây lại chỉ là một trò lừa khác của con quái thú. Mãi đến khi Elena nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, bọn họ mới vội vã chạy lại.
“Chúng ta… thắng rồi?!” Axel nhìn xác con wyvern, giọng đầy nghi hoặc.
“Đúng rồi! Chuyến đi săn của chúng ta đã đại công cáo thành!” Elena vỗ tay, nở nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng mà, bọn em còn chưa làm gì cả…” Rhea lẩm bẩm gãi má.
Verdana quả thật cũng có cùng cảm giác. Mặc dù chiến trường trông có vẻ hỗn loạn, nhưng tất cả những gì nãy giờ cậu làm là giữ vị trí và tung vài phép cơ bản mỗi khi tới lượt mình. Thậm chí lượng mana của cậu gần như không hao tổn, chỉ cần đứng chờ vài giây là nó tự động khôi phục như cũ.
Một cảm giác thật kỳ lạ, dường như chẳng hề làm gì cả, mà thực ra lại đã hoàn toàn làm đủ những gì cần làm.
“Bọn em làm tốt lắm rồi mà! Đâu cần phải phiền phức làm gì chứ, đây chính là ‘teamwork’ đó! Chỉ cần mỗi người góp một phần sức vừa đủ, kết quả vẫn sẽ đến một cách dễ dàng!”
Trong lúc mọi người trò chuyện, Tahoma tiến đến gần xác con quái thú, cúi xuống quan sát. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn Elena, hỏi:
“Ừm… Giờ thứ này tính sao? Chúng ta đem nó về luôn hay đợi tới ngày tổng kết?”
“A?” Elena đưa tay lên cằm suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.
“Bỏ phiếu dân chủ!”
Kết quả bỏ phiếu cuối cùng là ‘trở về trước rồi tính tiếp’.
Tất cả mọi người đều đồng tình với lựa chọn này. Cũng dễ hiểu, không ai muốn phải ở lại trong rừng Everdusk qua đêm cả. Verdana khẽ vung trượng, nhẹ nhàng nâng bổng xác con wyvern lên không trung. Iris không nói một lời, chỉ lặng lẽ bước lên dẫn đầu đoàn người trở về.
Cả đoàn người chậm rãi rời đi, lần này mang theo chiến lợi phẩm trong niềm hân hoan. Elena dường như vẫn giữ nguyên sự phấn khích từ lúc xuất phát, bước đi với một nụ cười rạng rỡ. Có lẽ, điều cô mong chờ nhất ngay từ đầu chính là khoảnh khắc đưa xác con wyvern trở về Đại lộ Thu Hoạch.
“Các thợ săn dũng cảm! Đến lúc khải hoàn rồi!”


0 Bình luận