Thần Tích
Kawaguin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 02: Trong rừng có núi

Chương 18: Chim trong lồng

0 Bình luận - Độ dài: 3,425 từ - Cập nhật:

Đàn thú lông vũ lướt mình qua nền trời, réo rắt khúc ca của ánh nắng, báo hiệu một ngày mới rực rỡ lại bắt đầu.

Trong phòng khách rộng lớn, vẫn tại vị trí cũ, Elena cùng mọi người ngồi đối diện với vị lãnh chúa của thành Axtris. Nhưng trái với vẻ hòa hợp trước đó, thái độ của Elena hiện tại không được tốt cho lắm. Cô nhìn Haroc với ánh mắt khó hiểu, lớn tiếng hỏi:

“Ý ngài là sao?”

“Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư.” Haroc giữ nguyên nụ cười bất biến trên môi, bình tĩnh nhìn cô. “Như mọi người đã biết, tình hình hiện tại đang rất căng thẳng. Tất cả các chuyến tàu đi qua Axtris đều đã bị tạm dừng.”

“Chúng tôi có thể đi bằng xe ngựa!”

“Không được. Làm vậy quá nguy hiểm.” Haroc lắc đầu, giọng điềm nhiên nói. “Vì sự an toàn của các ngài, tôi không thể cho phép chuyện đó diễn ra được.”

Tahoma, ngồi cạnh Elena, cau mày lên tiếng:

“Không cho phép? Chẳng lẽ ông định giam giữ chúng tôi tại đây?”

“Không, không, tôi nào dám làm như thế!” Haroc vội đưa khăn tay lên lau những giọt mồ hôi vô hình, giọng ra vẻ tiếc nuối. “Tất cả chỉ vì sự an toàn của quý vị thôi.”

“Chúng tôi có đủ khả năng để tự đảm bảo an toàn của mình!” Axel vốn ít khi cau có cũng đã sớm phát bực bởi cuộc dằn co này. 

Ngay từ sáng sớm, khi cả nhóm định khởi hành, họ đã phát hiện ra tàu không hoạt động. Song vừa dự định tìm một phương án khác thì lại bị Haroc mời tới ‘nói chuyện’. Đến giờ đã gần cả tiếng đồng hồ trôi qua mà hai bên vẫn chỉ câu kéo lòng vòng không có kết quả.

Cảm nhận được sự bất mãn của những vị khách quý, Haroc thoáng cau mày. Ông trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lên tiếng:

“Thật ra tôi cũng không muốn làm khó các ngài. Nhưng… ngài Montana đã đích thân yêu cầu tuyệt đối không để bọn khủng bố có cơ hội tiếp cận các ngài. Các ngài tự tin vào sức mạnh của mình nên không e sợ chúng, nhưng chúng tôi không dám đánh cược. Hay là như này, khi viện quân của ngài Montana đến. Tôi sẽ lập tức nhờ họ cử người hộ tống các ngài lên đường.”

Nghe đến danh ngài công tước, Elena đành kìm nén lại nỗi khó chịu của mình, bất đắc dĩ nói:

“Vậy là chúng tôi chỉ cần chờ đến khi viện trợ của ngài Montana đến, phải không?”

Haroc lập tức gật đầu, vẻ mặt đầy áy náy:

"Chính xác! Tôi thật sự rất lấy làm tiếc vì sự bất tiện này, nhưng tất cả là vì an toàn của mọi người cả thôi!”

Elena nhìn thẳng vào Haroc, giọng lạnh băng: “Mất bao lâu?”

“Tôi đã cho sứ giả lên đường từ hai tuần trước rồi. Hẳn chỉ nay mai là họ sẽ đến mà thôi.”

“Được.”

“Trong thời gian đó, mong mọi người tạm thời ở yên trong phòng–”

“Được!”

Elena lớn tiếng ngắt lời rồi đứng dậy rời đi, không buồn nán lại thêm một giây. Những người khác nhanh chóng đuổi theo sau. Chỉ còn lại Haroc một mình trong phòng, cùng với nụ cười lịch thiệp trên môi ông ta đang chậm rãi tan biến.

Bước ra ngoài, Tahoma lập tức tăng tốc bắt kịp Elena, bối rối hỏi:

"Chúng ta phải ở lại đây thêm hai ngày nữa sao?"

"Ừm." Elena nhẹ gật đầu, bổ sung với vẻ ngán ngẩm: "Và phải ở trong phòng suốt hai ngày đó."

Axel cau mày, bất mãn nói:

“Thật là… đi dạo một chút cũng không được sao?”

“Ráng mà chịu đi.”

Elena lườm cậu một cái. Thật ra việc phải ở lì trong phòng cũng không phải vấn đề gì, chỉ có mình Axel là chịu không được cảnh phải ngồi yên một chỗ không đi phá phách lung tung thôi. 

Bỗng nhiên, từ phía đối diện, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Một đoàn người khoác quân phục nghiêm trang, bên ngoài phủ áo choàng pháp sư cao quý đang chậm rãi bước đến, vừa đi vừa cười nói rôm rả. Người thanh niên dẫn đầu, với mái tóc xoăn và đôi mắt đen sâu thẳm, thoáng khựng lại khi trông thấy nhóm Elena. Anh ta giơ tay ra hiệu những người khác im lặng rồi nhoẻn miệng cười, chìa bàn tay ra:

“Xin chào! Đã lâu không gặp, ngài Elena!”

Elena dừng bước, lịch sự đưa tay ra, nở nụ cười xã giao:

“Hân hạnh gặp mặt, ngài…” 

Cô cố ý dừng lại, nhường cho đối phương cơ hội tự giới thiệu. Thế nhưng người thanh niên chỉ khẽ gật đầu, rồi quay sang chào hỏi những người còn lại:

“À, còn cả quý cô Tahoma và Iris nữa, đã lâu rồi không gặp!”

“Anh là ai vậy?”

Trái ngược với sự khách sáo của Elena, Tahoma thẳng thừng hỏi, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Người thanh niên thấy vậy liền khẽ bật cười, tay đặt lên ngực, tự giới thiệu:

“Ha ha, ngài không nhớ tôi sao? Tôi là Aidan Lakeside. Chúng ta từng gặp nhau ở Học viện Victoria!”

“À! Ra là Lakeside đấy sao?” Elena lập tức tươi cười đáp lại, dù cái tên ấy chẳng khơi gợi nổi chút ký ức nào trong cô. “Đã lâu không gặp, không ngờ lại có thể gặp được đồng học ở Rymashara xa xôi này đấy!”

Aidan vui vẻ cười:

“Ha ha, thế thì tốt quá. Thật ra, ngày trước tôi luôn rất ngưỡng mộ các vị đấy.”

Tahoma hơi nghiêng đầu, nghi hoặc:

“Cậu đang làm gì ở nơi này vậy, Lakeside?”

"À, tôi hiện đang đảm nhận vai trò chỉ huy đội tuần tra của thành Axtris." Aidan đáp một cách mất tự nhiên, có phần ngượng ngùng khi để những đồng học Victoria biết mình đang làm việc ở một nơi như Rymashara. Nghĩ nghĩ, anh lại lên tiếng giải thích:

“Ngài Maneryuu đã đề nghị cung cấp cho chúng tôi chỗ ở và hỗ trợ chúng tôi trong nghiên cứu. Đổi lại, tôi sẽ giúp ông ấy quản lý thành phố này. Chúng tôi vừa bắt được lũ khủng bố nên đang trên đường báo cáo với ngài lãnh chúa.”

“Các cậu đã bắt được bọn khủng bố rồi sao?” 

Ánh mắt của Elena hơi lóe lên một tia mừng rỡ, nhưng rất nhanh chúng lại bị lời nói của Aidan dập tắt.

“Chỉ mới bắt được vài tên thôi. Vẫn còn nhiều tên khủng bố man rợ đang lẩn trốn ngoài kia.” Anh ta mỉm cười trấn an. “Mọi người đừng lo, chúng tôi sẽ sớm tóm gọn hết bọn chúng.”

“À… ừm, vậy thì chúc các cậu may mắn.”

Elena khẽ gật đầu chào tạm biệt rồi tiếp tục bước đi. Đợi đến khi đám lính tuần tra đã đi xa, Axel mới lên tiếng hỏi:

“Vừa rồi là ai vậy?”

“Không biết nữa.” Tahoma và Elena đồng thời lắc đầu.

“Chẳng phải mấy người học chung học viện Victoria sao?”

“Victoria có cả ngàn học viên, làm sao chị biết hết được? Elena bất đắc dĩ giải thích.

"Nhưng em thấy hắn có vẻ rất thân quen với mọi người mà..."

“Tất nhiên, gặp tiểu thư nhà Astegenne và Grunenwald thì ai mà chẳng muốn tỏ vẻ thân thiết?” 

Rhea hiếm thấy lên tiếng châm chọc Axel, cậu ngạc nhiên quay sang nhìn cô:

“Rhea? Cánh của cậu hồi phục rồi à?”

“...”

Rhea đáp lại bằng một ánh nhìn chán đời, chẳng buồn mở miệng. Bỗng nhiên, Elena ngừng bước, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm:

 “Verdana… em ấy lại biến mất đi đâu nữa rồi!?”

“Ể?” Tahoma lúc này mới giật mình nhận ra. "Chắc lại chuồn đi chơi đâu rồi chứ gì.”

“Hừm… Tahoma, em có cảm thấy như sáng giờ Verdana đang cố tình tránh mặt chị không? Chị có làm gì khiến em ấy giận à?”

“Có chuyện đó sao?”

"Chị cũng không chắc..."

“Em thấy em ấy vẫn bình thường mà.”

“Vậy thôi.” 

Elena nhún vai, quyết định không suy nghĩ thêm.

.

Sau khúc dạo ngắn, đoàn lính dưới sự dẫn dắt của Aidan tiếp tục lên đường. Khi đã ra khỏi tầm mắt nhóm Elena, một người lính len lén hỏi nhỏ:

"Đoàn trưởng, những người vừa rồi là ai vậy?"

Một người lính khác bên cạnh huých vai hắn một cái, đôi mắt ẩn chứa nỗi ngạc nhiên chưa tan:

"Mày không biết à? Đó là ngài Elena, cháu gái công tước Astegenne đấy!"

Những người khác nghe vậy liền tròn xoe hai mắt, xôn xao bàn tán. Nhưng sau khi âm thanh dần lắng xuống, họ lại nhìn về phía Aidan với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Ngài quen cả người nhà Astegenna sao, đoàn trưởng?”

“Ha ha, cũng chỉ là bạn bình thường thôi.” Aidan ra vẻ điềm nhiên, nhã nhặn cười, rồi như nhớ ra điều gì đó, hắn nhẹ giọng bổ sung. “À, còn hai người đứng cạnh Elena lúc nãy chính là hai vị tiểu thư nhà Grunenwald và Wolanski đấy.”

Ngay lập tức, lại một tràng xuýt xoa vang lên, ánh mắt bọn lính nhìn Aidan càng thêm kính nể. Aidan thấy vậy chỉ khẽ cười, lòng thầm đắc ý.

“Chúng ta tới nơi rồi.” Nói rồi hắn dừng bước chân.

Nhưng thay vì tiến đến gặp ngài Maneryuu như đã nói với Elena, Aidan lại rẽ xuống một cầu thang tối tăm, dẫn thẳng tới tầng hầm sâu dưới lòng đất phủ lãnh chúa. Đây là nhà ngục, nơi giam giữ những tên tù nhân mà chúng bắt được.

Và đồng thời, nó cũng là phòng nghiên cứu nhỏ của hắn. Đây chính là lý do mà Aidan đồng ý làm việc cho tên lãnh chúa ngu xuẩn kia, nếu không, một vị pháp sư ưu tú tốt nghiệp từ Victoria danh giá như hắn cớ gì lại mất thời gian ở chốn khỉ ho cò gáy này chứ.

Một tên lính với vết sẹo dài ngang mặt nhìn hắn, dè dặt hỏi:

“Chẳng phải ngài Maneryuu yêu cầu chúng ta tạm dừng dự án lại một khoảng thời gian sao?”

“Tên nhát cấy ấy lại sợ bóng sợ gió mà thôi.” Aidan nhếch môi, ánh mắt hiện rõ sự khinh thường. “Dự án chúng ta đang trong giai đoạn then chốt, không thể dừng lại lúc này được.”

Thấy đám lính vẫn còn vẻ chần chừ, hắn bực bội quát lên:

“Được rồi, có việc gì ta sẽ chịu trách nhiệm! Nhanh chóng chia ra như mọi khi đi, một nhóm thẩm vấn, một nhóm tiếp tục dự án.” 

Aidan phất tay, ra lệnh cho đám lính tản đi, rồi chính bản thân hắn cũng bắt tay vào làm việc. Hắn rút từ trong túi áo ra hai viên xúc xắc nhỏ cũ sờn, nhắm mắt lắc nhẹ vài cái rồi thả lên mặt bàn. Đây là một thói quen kỳ quặc của hắn, hắn thích để cho hai viên xúc xắc này quyết định lựa chọn của mình. 

Rất nhanh, hắn chọn được mục tiêu hôm nay của mình. Đến trước cửa phòng, hắn hất cằm ra hiệu cho tên binh lính gần đó. Tên lính lập tức cầm bảng danh sách trên tay lên kiểm tra, rồi nhẹ lắc đầu báo cáo:

“Haze Rivera, có tham gia khủng bố, đánh giá ma thuật hạng C, không đủ tiêu chuẩn để làm tài liệu thí nghiệm.”

Aidan nhíu mày, thầm thất vọng. Có vẻ hôm nay nữ thần may mắn đã không mỉm cười với hắn rồi. Nhưng hắn không bao giờ làm trái ý của những viên xúc xắc. Thẩm vấn thì thẩm vấn vậy.

Cánh cửa kim loại nặng nề rít lên kẽo kẹt, để lộ căn phòng u ám và ngột ngạt bên trong. Aidan bước vào, khẽ vỗ tay một cái, ánh đèn lập tức lóe lên, hiển lộ rõ khung cảnh trong phòng. Một gian ngục trống trải, hôi hám và ẩm mốc. Ở góc phòng là chiếc nệm rơm bẩn thỉu, bên cạnh là đống chất thải hôi thối. Trên chiếc nệm rơm, một thân thể gầy còm co quắp, chỉ còn có da bọc xương, hai tai bị cắt cụt, toàn thân chi chít vết thương rỉ máu. Thấy có ánh sáng, vài con gián nhanh chóng lao vào một kẽ tường lẩn trốn. 

Aidan nhăn mặt, lấy tay che mũi. Tên này rõ ràng đã bị thẩm vấn qua rồi, vậy thì còn gì để mà hỏi nữa chứ. Nhưng cũng không thể đến một chuyến tay không được. Hắn ngoắc tay, tên binh lính ngoài phòng lập tức bưng một mâm dụng cụ dính máu đến cho hắn.

Vậy thì đến lúc tra tấn rồi.

Chỉ tiếc tên này đã chẳng còn tí sức sống nào, không biết còn đủ sức la hét gì nữa hay không.

Hắn cầm lấy mâm dụng cụ, phất tay đuổi tên lính đi. Tên lính kính cẩn cúi đầu lùi ra ngoài, tiếp tục canh giác giữa hành lang tăm tối, trong khi những người bạn mình người thì thẩm vấn, người thì thí nghiệm. Trước mặt tên lính, một chàng trai tóc trắng đứng bất động, trầm mặc quan sát cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

Kể từ sau cuộc trò chuyện nhỏ với Folre, Verdana đã luôn do dự không biết có nên nói ra với những người khác hay không. Dù sao đó cũng chỉ là lời nói từ một phía, cậu muốn tận mắt quan sát trước khi đưa ra quyết định của mình. Trong lúc cậu đang tìm cách thuyết phục mọi người ở lại thành Axtris thêm vài ngày, cơ hội lại tự đến khi mà Haroc chủ động đưa ra yêu cầu đó.

Rồi khi chạm mặt đám lính của Aidan, Verdana đã dùng ma thuật ảo ảnh để trà trộn vào. Dù ma thuật của cậu không hoàn chỉnh, nhưng để đối phó với lũ pháp sư yếu nhớt này thì không cần phí sức như thế. Nhưng, ngoài dự kiến của cậu, chúng lại dẫn cậu đến nơi này, nơi tội ác tày trời của chúng hiện ra rõ mồn một trước mắt cậu.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng những gì hiện ra trước mắt Verdana hiện tại vẫn vượt quá sức chịu đựng của cậu. Cậu đứng chôn chân tại chỗ, hàm răng nghiến chặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai nắm tay siết đến trắng bệch.

Qua những khe cửa ngục, tiếng gào thét đau đớn không ngừng vang ra, đôi khi xen lẫn những tiếng gầm rú quái dị của ma thú. Bên trong đó là những sinh vật to lớn với hình dáng méo mó, dị dạng. Cơ thể chúng teo tóp ở chỗ này, lại phồng to ở nơi khác, trông như những quả bóng thịt sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào. Một số sở hữu những đặc điểm riêng của thú nhân nhưng tất cả chúng đều sở hữu một đôi tai đặc trưng của elf, dù nguyên vẹn hay đã bị cắt cụt đi.

Và nếu Folre nói đúng, phần lớn chúng là những elf vô tội.

Một nhà nghiên cứu trong chiếc áo lab trắng bước ngang qua, ánh mắt sắc bén của Verdana dễ dàng bắt lấy tấm bảng tên treo trước ngực y.

Một cái tên xa lạ, nhưng dấu ấn mộc của Sothoryos thì không hề lạ chút nào.

Người của đế quốc cũng ở đây…

‘Không được… mày là Salem, mày là Salem!’

Verdana liên tục lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu, cố gắng giữ lấy bình tĩnh, kìm nén dòng ma thuật đang cuộn trào khắp cơ thể. Salem không được phép can thiệp vào công việc nội bộ của các quốc gia—

Cậu biết chứ, cậu chưa bao giờ quên. Tất cả những lời dặn của thầy, cậu chưa từng dám quên đi dù chỉ một chữ.

Nhưng…

Con mẹ nó, nhìn những gì lũ vô đạo đức, mất nhân tính này đang làm xem! Thứ này rõ ràng là tội ác phản nhân loại!

Một cơn sóng mana đột ngột tuôn trào như thủy triều, càn quét từng ngóc ngách của nhà ngục. Những bức tường đá rung lên dữ dội, đèn dầu lắc lư điên cuồng, những cánh cửa ngục ken két rên xiết dưới áp lực vô hình. Từng tên lính bỗng cứng đờ tại chỗ, hơi thở tắc nghẹn trong cổ, không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Aidan cũng chẳng khá hơn. Hắn tái mặt, cố vùng vẫy để thoát khỏi cảm giác đè nén vô hình, nhưng tất cả đều chỉ công cốc.

Và rồi, hắn nghe thấy một tiếng gầm giận dữ bắn thẳng vào tai. Âm thanh vang dội khắp tầng ngục như sấm thịnh nộ.

“Haroc Maneryuu! Mau cút ra đây cho ta!”

.

Tối hôm đó, cả nhóm tụ tập tại phòng nghỉ của Elena để bàn bạc về cuộc hành trình sắp tới. Bước vào phòng, thấy mọi người đã có mặt gần đủ, Tahoma hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi:

“Verdana chưa đến nữa sao?”

“Không biết. Em ấy biến mất từ sáng tới giờ rồi.” Elena lắc đầu.

“Ừm?” Axel nhướng mày, nửa đùa nửa thật nói. “Có khi nào cậu ấy gặp lũ khủng bố rồi không?”

“Ể… em ấy có mang theo ma cụ mà bà của chị tặng… Nên hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

Elena nhớ bà mình từng bảo đã đưa cho Verdana một chiếc huy hiệu có khả năng giải phóng đòn ‘Ánh xanh xuyên trời’. Tất nhiên, nó mang theo sức mạnh của người đứng đầu nhà Astegenne chứ không yếu ớt như phiên bản của riêng cô. 

Iris lúc này bỗng lên tiếng, vẫn với một giọng vô cùng nhẹ nhàng như mọi khi:

“Cậu ta chưa rời phủ lãnh chúa.”

Elena nhìn Iris, đôi mắt sáng lên: 

"Đúng rồi, em có đánh dấu mọi người lại mà! Vậy Verdana đang ở đâu?"

Iris im lặng một lúc rồi lắc đầu, đáp: “Tên đó không cho em biết.”

Elena đã nhờ cô dùng ma thuật đánh dấu tất cả mọi người lại để dễ theo dõi, tránh việc lại bị lạc đàn như khi chạm trán Maestro. Những người khác thì không có vấn đề gì, riêng Verdana lại dùng ma thuật của mình cản trở, khiến cô không thể biết rõ được cậu ta đang ở đâu. Nhưng ít nhất, biết Verdana không rời khỏi phủ lãnh chúa, những người khác cũng tạm thời không cần lo lắng về cậu nữa. 

Elena chậm rãi bước tới bên cửa sổ, đẩy khung kính lên. Cô đưa mắt nhìn về màn trời lấp lánh ánh sao. Trong tầm mắt của cô, những chấm nhỏ lấp lóe trên bức màn đen ngoài kia như ẩn chứa một quy luật đặc biệt, đầy huyền diệu và… quen thuộc.

‘Tưởng Niệm Gửi Sao’.

Một ma thuật đặc biệt dùng để liên lạc của nhà Astegenne. Từng ký tự ma thuật hiện lên trong đôi mắt Elena, cô cẩn thận phân tích những lời nhắn được truyền đạt qua những vì sao.

“Thế nào, thế nào?” Tahoma ló đầu ra bên cạnh nhìn theo, trông chúng chẳng gì cảnh trời đêm bình thường với cô, thế là cô lại quay sang hỏi Elena:

“Bà của chị nói những gì rồi?”

“Bà ấy nói… tiếp tục chờ đợi và quan sát.”

Axel tặc lưỡi chán nản: 

“Eo, chán thế!”

Elena vẫn không rời mắt khỏi vòm trời sao, tiếp tục nói:

“Và, tất cả những gì ở Axtris, là do Montana làm, không liên quan đến đế quốc.”

Nói xong, Elena mới khẽ rời khỏi khung cửa, xoa nhẹ đôi mắt hơi cay. Axel bối rối gãi đầu:

“Là sao?”

“Hẳn là muốn chúng ta không dính dấp với Montana?”

Tahoma tự hỏi rồi lại nhìn về phía Elena. Chỉ thấy cô lặng lẽ nghiền ngẫm, cân nhắc từng câu chữ, cuối cùng mới chậm rãi nói ra một câu ngắn ngủi:

“Tĩnh quan kỳ biến.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận