[note72307]
Trong một căn phòng tắm hiện đại được lát gạch đá, với những đồ vật được bố trí thoải mái và mát mẻ. Một chiếc bồn tắm nước nóng thu nhỏ nằm trọn trong góc phòng tắm tuyệt vời này, được trang trí bởi những cốc nến thơm trông thật sang trọng.
Một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi và thư giãn sau một ngày mệt mỏi mà mọi người hằng mong ước.
Nhất là sự thoải mái mà chiếc bồn nước nóng đem lại, chỉ cần ngâm trong nó thôi là mọi muộn phiền trong lòng đều tan biến theo hơi nước. Nhưng sự thoải mái mà cái bồn tắm đem lại sẽ giết chết đi sự cảnh giác.
Và đó chính là lúc mà tội ác được tung hoành.
Khi người chủ của nó là một người phụ nữ trẻ đang tận hưởng sự ngọt ngào mà làn nước nóng mang lại trên da thịt của cô. Thì từ phía đằng sau, một cái lỗ nhỏ không ai biết từ đâu mà có xuất hiện trên tường nhà tắm.
Nối liền qua cái lỗ là một bóng đêm u khuất đáng sợ, thứ mà ánh sáng phòng tắm không thể lọt qua. Chỉ có một tiếng thở nhỏ nhẹ phì phò phát ra qua cái lỗ để quan sát, nơi sâu thẳm trong bóng tối.
“Marry, Marry, ôi Marry…. ” Một tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ phát ra từ cái lỗ tựa như gió lướt ngang tai. Âm thanh đó không thể chạm đến cô gái đang đắm chìm trong bồn, người mà hắn nhìn từ xa.
Thứ bóng hình đen mập mờ đó càng gần sát cái lỗ hơn trước sự hưng phấn mạnh mẽ. Ánh mắt của hắn ta quan sát từng mi li mét trên cơ thể cô không sót chỗ nào. Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, khuôn mặt hắn đầy vẻ hưởng thụ.
Ngắm nhìn người con gái mà hắn yêu qua cái lỗ mà hắn tạo ra, người mà có lẽ hắn sẽ không thể với tới được. Điều đó càng khiến gã nhìm trộm này thêm kích thích, một loại khoái cảm rùng rợn tiết ra trong não bộ hắn như một chất gây nghiện.
Một loại khoái cảm tột độ, người con gái tuyệt vời ấy đang bị vấy bẩn bởi ánh mắt tầm thường này. Đây có thể coi là thành quả vĩ đại nhất mà hắn đạt được trong suốt cuộc đời mình. ‘Ôi Marry, nếu bức tường ngăn cách 2 ta không tồn tại’ Hắn nghĩ vậy trong khi đưa tay mân man chất liệu của bức tường.
Sau khi cô gái đó rời khỏi bồn tắm và thay đồ, hắn mới chịu dừng “hành xự” của mình lại. Dùng chất keo dính lấp đầy cái lỗ mà hắn vừa đục, nhằm che giấu hành vi ghê tởm mà mình vừa gây ra.
Chất keo dính này sẽ khô sau tầm tiếng đồng hồ và sau đấy mọi thứ sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Tội phạm sẽ tiếp tục ung dung sống cuộc đời tự do tự tại ngoài kia, trà trộn trong xã hội này mà không bị đưa ra ánh sáng.
Kẻ đột nhập này chọn cách rời khỏi đây bằng cửa sổ lầu 2. Bằng sự khéo léo và chuyên nghiệp của mình, chủ nhà không hề phát hiện ra điều gì bất thường cho dù tiếng động nhỏ nhất.
Đây chả phải lần đầu hành vi phạm pháp này xảy ra, những chuyện biến thái và quấy rối này đã tiếp diễn trong thời gian dài. Ngôi nhà của nạn nhân nằm khá xa khu dân cư nên ở đây tương đối vắng vẻ, rất khó để bị người ngoài bắt gặp khi đột nhập vào bên trong. Việc cô nàng này sống một mình càng khiến tội ác trở nên dễ dàng hơn.
Và không khó để có thể nhận ra điều đó cho dù là người ngoài cuộc. Không nhất thiết phải là điều tra viên, hay là là thám tử tài ba, chỉ cần có người chịu đứng ra chống lại tội ác đó.
Khi tên tội phạm rảo bước trên đường trong đêm tối, xung quanh cung đường bao phủ bởi làn cây cối khá mát mẻ. Ở đây ít phương tiện qua lại nên yên tĩnh lạ thường, hắn thoải mái tận hưởng không khí trong lành này và suy nghĩ về những thứ hắn dự định làm.
Hắn ta thật sự yêu Mary, cô ấy chính là nữ thần của đời hắn. Cơ thể trần trụi tuyệt vời đó, nụ cười tỏa nắng và cả tấm lòng nhân hậu hiếm có từ cô ấy. Ôi nghĩ thôi mà hắn không kìm được, hắn không muốn nhìn từ xa nữa. Hắn muốn chạm vào cô, sờ mó cơ thể xinh đẹp không tỳ vết như được đúc ra.
“Này, tên kia” Khi tên tội phạm rời đi không lâu, hắn bị một tiếng gọi phía sau lưng kéo hắn lại khỏi 9 tầng mây.
Khi hắn ta bực mình quay lại, đối diện với mặt hắn là một người đàn ông bí ẩn đội chiếc mũ len trùm đầu che kín mặt. Anh ta khoác lên chiếc áo khoác da màu đen và mặc chiếc quần jean xanh đậm. Với bộ đồ sặc mùi đáng ngờ như vậy khiến ngay cả tên tội phạm cũng thấy linh cảm xấu về chuyện này.
“Xin lỗi, Anh là ai vậy?” Hắn tỏ ra cảnh giác, nơi này hoàn toàn vắng vẻ chỉ có mình hắn và gã đàn ông kia. Hắn buộc phải đề phòng và nằm chặt hung khí trong người phòng trường hợp xấu xảy ra.
Đứng dưới ánh đèn đường mập mờ, tên trùm mặt ngó lơ câu hỏi vừa rồi mà tạo ra một tư thế khó hiểu. Thế đứng trông như một chú chim chuẩn bị vỗ cánh khiến tên tội phạm kia ngơ ngác. Một tên ăn mặc như trộm cướp với hành động kì quặc, một điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
“Ta sẽ…” Người đàn ông từ từ cất giọng nói, anh ta vẫn giữ vững tư thế chú chim xuất cánh. Trái ngược với hành động dị hợm, đôi mắt phía sau chiếc mũ len của anh lại tỏ ra kiên định, tràn trề quyết tâm. “...thực thi công lý” Không chút do dự, vừa dứt lời anh nhảy lại gần gã kia với chuyển động như một chú chim non. Anh vung một cú đấm thẳng vào mặt tên tội phạm kia trong khi nó còn đang mất cảnh giác.
Bị dính phải một cú đấm trực diện vào mặt, tên tội phạm luống cuống lùi ra sau trong khi ôm cái mặt đầy máu me của nó.
“Cái đéo gì thế?” Hắn nhăn nhó đau đớn khi hướng ánh mắt nhìn người đàn ông vừa bất thình lình đánh hắn. Tên đó phẫn nộ rút con dao rọc giấy trong túi áo của hắn ra, thứ vũ khí hắn chỉ dự định dùng trong trường hợp xấu nhất.
“Tao sẽ giết mày, thằng khốn” Cơn đau khiến hắn không giữ nổi lý trí, giận dữ thét lên đầy sát ý. Hắn siết chặt con dao và lao lên như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông đội mũ trùm kia.
Thứ sắc nhọn vung tới tốc độ cao sượt qua mặt anh ta, một vết xước nhỏ trên da khi anh cố né nó. Cũng may nhờ có chiếc mũ len bên ngoài tương đối dày giúp anh cản bớt phần nào lực tác động lên.
Đứng trước một thứ vũ khí nguy hiểm như vậy thì tốt nhất nên vô hiệu hóa nó đầu tiên. Nắm bắt điều đó, Người đàn ông đội mũ trùm đầu nhanh chóng cúi người xuống tạo điểm tựa giúp cơ thể không bị ngã ra sau.
Khi đó anh có một khoảng trống đủ lớn để vươn khủy tay lên đập thẳng vào bả vai tên tội phạm kia.
Cú va đập mạnh khiến cho tay hắn bị tê liệt mà rơi vũ khí trên tay xuống. Trước quán tính và sự bất ngờ đó, cơ thể hắn hoàn toàn mất thăng bằng mà ngã lăn xuống nền bê tông phía trước
Cơn nhức nhối lan truyền khắp cơ thể khiến tên tội phạm không nói lên lời, lăn lộn dưới đất như một con cá mắc cạn.
Mặc cho kẻ thù mình đang chật vật nằm đó, người đàn ông đội mũ trùm đầu nhặt hung khí của hắn dưới đất lên. Một con dao rọc giấy cỡ nhỏ được mài kĩ lưỡng, phản chiếu dưới ánh đèn đường càng khiến nó thêm sáng bóng.
Anh ta biết về điều đó, đối diện với một kẻ thù có vũ khí thì cơ hội thắng rất thấp. Khi nãy đòn tấn công của tên tội phạm mà nhanh hơn chút nữa thì có lẽ anh chưa chắc để bảo toàn được tính mạng. Đúng hơn thì anh vừa mới thoát chết trong gang tấc, hành động đối đầu trực diện đó có chút dại dột hơn anh tưởng.
Người đàn ông nghĩ thầm khi xoa xoa vào vết xước đang rỉ máu ở phía má của mình.
Tên tội phạm khi thấy anh cầm con dao trên tay, rõ ràng mặt hắn tái mét lại vì sợ hãi. Có vẻ hắn nghĩ anh sẽ không tha thứ cho hắn sau những gì tên đó vừa làm. Đối diện với một người đàn ông sau lớp mặt nạ, tên tội phạm lộ rõ sự kinh hoàng. Hắn lê lết bò dậy và cố gắng lùi lại phía sau.
Tên tội phạm không hiểu tại sao hắn lại rơi vào tình cảnh này nữa, hắn không nghĩ sẽ có lúc bản thân hắn phải chật vật lê lết thế này.
“Tội ác ngươi gây lên, những gì ngươi đã làm cần phải bị trừng phạt” Anh cất con dao vào túi quần mình và ngoảnh mặt lại về phía tên đàn ông kia.
Nắm đấm anh siết chặt lại để lộ những đường gân rắn chắc lấp ló sau lớp áo khoác. Khi này tên tội phạm mới cảm nhận được sự hiện diện rõ ràng từ anh hơn. Một người đàn ông mà hắn còn chả biết là ai mà tỏa ra nhiều áp lực thế này. Khiến cho đầu óc hắn trở nên quay cuồng như chiếc lốp căng phồng bị chọc thủng.
“A… không...” Tên tội phạm đang run rẩy, hắn lắp bắp như thể có cục đờm không trôi trong họng.
“Ta không quan tâm lý do của ngươi, công lý sẽ không nhượng bộ cho hành vi xấu xa nào”Người đàn ông che mặt kia thậm chí không cho tên tội phạm cơ hội giãi bày mà nói chen vào, đôi mắt đầy kiên định cho thấy anh sẽ không lắng nghe gì thêm nữa.
Đừng trước lời lẽ phũ phàng đó, tên tội phạm càng thêm cay đắng nhất là khi anh nói đến từ “Công lý”. Hắn rên rỉ cố gắng đứng dậy, khi này một cảm xúc tức giận dâng trào trong lồng ngực hắn.
“Tao không phải tội phạm!!” Tên tội phạm hét lên đầy phẫn nộ, răng hắn nghiến lại, hướng ánh mắt của mình nhìn anh ta. “Tao… Tao thật sự yêu Marry, tao yêu cô ấy rất nhiều. Mày là ai mà phán xét tình yêu của tao?”
Mặt tên này nhăn lại như miếng giẻ khô, biện minh cho hành động bệnh hoạn của mình như thể hắn còn chả thể nhận ra hành vi mình làm.
“Ta là anh hùng” Không có chần chừ trong từng câu nói, người đàn ông bịt mặt chỉ nói một câu nhỏ nhẹ tựa như lời tuyên bố hùng hồn.
Anh hùng.
Một hiện thân của chính nghĩa, đúng ra bảo vệ cái yếu. Chống lại sự bất công của thế giới và tội ác mà không màng danh dự. Một người có tấm lòng bao dung và lòng trắc ẩn lớn hơn bất kì ai. Chiến đấu vì công lý và lý tưởng họ theo đuổi đến tận cùng.
Một sự tồn tại vô lý như vậy lại có kẻ dám tự xưng nhưng hết lòng vì danh hiệu đó. Một thứ danh hiệu không có ý nghĩa gì trong thế giới này cả.
Tên tội phạm nhìn người vừa tự xưng là anh hùng kia với 2 mắt tròn xoe. Hắn ta nghĩ tên đội mũ trùm này quả là một tên kì quặc. Nhưng tên đó vẫn chăm chăm đứng đó nhìn hắn, ánh mắt tỏ ra một niềm tin rõ ràng. Lời tuyên bố vừa rồi không phải là câu nói đùa hay chỉ là lời nói theo cảm tính, đó thật sự là lời nói chân thành.
“Anh hùng cái mẹ gì... đừng đùa với tao! ” Tên tội phạm lại trở lên điên tiết khi nghĩ đến việc hắn bị cuốn vào chuyện ngớ ngẩn thế này chỉ vì gã đàn ông lạ mặt kia muốn làm anh hùng. Hắn lại định dốc sức lao vào lần nữa với nắm đấm của mình.
Khi xông vào nguời đàn ông che mặt kia, có vẻ nước mắt và nước mũi của hắn văng tung tóe khắp đường. Hẳn là bất lực lắm khi lao vào trong tình thế này, giờ trong hắn chả khác gì trò hề. Và rõ ràng cú đấm hắn vung ra quá chậm, quá yếu và quá thiếu quyết đoán cứ như mời đối thủ né vậy.
Người đàn ông điềm tĩnh né cú đấm ẻo lả đó và phản lại bằng một cú đập đầu gối vào xương sườn của tên tội phạm kia.
Lồng ngực hắn thắt lại khiến hắn càng khó thở, loạng choạng lùi lại phía sau trong đau đớn. Nhưng anh sẽ không dừng lại, tiếp tục điên cuồng tung các cú đấm vào các bộ phận trọng yếu như mặt, bụng, sườn, cằm.
Khi anh tung một cú đấm, một cú đấm khác lại xuất hiện, và cứ như thế từng cú đấm dồn dập đến nghẹt thở. Đứng trước hàng loạt đòn tấn công buốt thấu trời, tên biến thái bị đẩy lùi và ngã khuỵu xuống đất với nước mắt dàn dụa.
Khuôn mặt hắn giờ hoàn toàn bầm dập và sưng vù, chi chít các vết thương, chầy xước ẩn mình sau lớp áo.
Tên tội nhân đó giờ nước mắt của hắn còn chả tuôn trào được nữa. Cảm nhận được cảnh tượng hiện tại của bản thân, hắn chỉ biết đau đớn và tủi nhục. Hắn hiểu rõ sự thảm hại của chính mình, đó là tại sao hắn lại tham lam đến vậy. Hắn khao khát những thứ xa tầm với của hắn, hắn dùng mọi cách dù chúng có xấu xí đi nữa để thỏa mãn lòng tham đó.
“Này anh hùng” Tên tội phạm giờ chẳng còn sức để làm gì nữa, hắn cúi đầu xuống đất với cái dáng ngồi khom người. Hắn cố gắng dùng chút sức lực còn lại để mấp máy chiếc mồm. Cơ thể tả tơi này có lẽ phù hợp với hắn hiện tại nhất “Liệu Marry có yêu tao không?”
Người đàn ông đã nghe câu hỏi nhưng anh thậm chí không ngoái lại nhìn hắn, tên này dường như trầm ngâm suy nghĩ gì đó à hắn không hiểu nổi. Và thay vì trả lời trọng tâm câu hỏi thì anh ấy lại đưa ra một câu nói rất chung chung.
“Kiếm việc làm đi”
“...”
“...”
Đối diện câu trả lời đó chỉ bầu không khí im lặng, chỉ có tiếng âm thanh gió rít xào xạc qua từng tán cây, kẽ lá xung quanh. Sau khi mọi việc xong xuôi, anh rời đi bỏ lại gã tội phạm thất thần ngồi quỳ ở đó, trong màn đêm tối tăm chỉ có ánh đèn mờ hắt qua.
Không một câu nói kết thúc, không một tiếng ăn mừng nào và không một ai hay biết. Anh chỉ đơn giản sử dụng nắm đấm của mình đập cho tên tội phạm một trận ở nơi không bóng người và cứ như vậy công lý đã được thực thi theo cách của riêng anh.
Theo cách của một anh hùng.


0 Bình luận