Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 72: Bé gà con nhặt một bé gà con (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,773 từ - Cập nhật:

Bên trong nơi thờ phụng dưới lòng đất của Undetectables, những ngọn lửa đỏ thẫm cuồn cuộn bốc lên giữa màn đêm đen kịt.

Ở đó, Wei Yan cùng vài tên ác ma dưới trướng đang tụ tập. Wei Yan thiêu rụi một vật hiến tế, cất lời cầu nguyện với Đấng Tối Cao nơi vực thẳm, mong sao có một học viên tại Melissia Masquerade được vinh hạnh đón nhận ân huệ quý giá ấy. Nếu thành công, quyền năng của Wei Yan cũng sẽ được củng cố thêm một tầng.

Két—

Ngay lúc đó, cánh cửa căn phòng tế lễ khẽ hé mở.

Đứa ngu ngốc nào dám...

Bị quấy rầy giữa buổi tế là điều khó lòng tha thứ. Wei Yan sầm mặt quay phắt lại, nhưng khi nhận ra người vừa đến, hắn liền nở một nụ cười bình thản.

“Chào mừng các vị đã tới.”

Là một trong những kẻ sở hữu sức mạnh gần đạt tới cấp Thảm họa, địa vị của Wei Yan trong Undetectables cũng không hề thấp. Giờ đây, những ác ma đủ khiến hắn phải kính trọng nghiêng mình cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay—chưa tới hai mươi người trên toàn thế giới. Mà đôi nam nữ trước mắt hắn lại nằm trong số đó.

“Trông cậu có vẻ nhàn nhã quá nhỉ, Wei Yan.”

Người cất tiếng là một người phụ nữ trung niên. Các khớp hàm, khuỷu tay, cổ tay—mọi khớp nối trên cơ thể bà đều tựa như một con rối, còn ánh mắt thì vô hồn. Bà là một ác ma cấp Thảm họa.

【Demon Engineer, Ysayle Khalifa】. Một trong những bậc trưởng lão của Undetectables.

“Nhờ có quý bà đây tới cứu viện, tiểu nhân mới được thở phào một chút. Xin chân thành cảm tạ.”

“Miệng lưỡi vẫn trơn tru như mọi khi.”

“Tôi xin gửi gắm tất cả vào quý bà. Chắc bà cũng nghe tin rồi…”

Wei Yan cúi thấp ánh mắt xuống sàn nhà.

“Phải. Lão già đần ấy chết rồi.”

Câu chuyện nhắm tới vị ác ma cấp Thảm họa của Nhật Bản, “Hasegawa”.

“Tch tch. Cũng tốt thôi. Cứ bị lão ta nài nỉ đòi làm búp bê suốt, đến phát bực. Đúng là đồ mọt sách, suốt ngày đóng vai quý tộc tao nhã như thật…”

“Tiểu nhân xin phép không dám lạm bàn.”

“Có muốn nói gì thì cũng tự nuốt vào bụng luôn đi. Tôi còn bao nhiêu chuyện bực mình lắm.”

Sau khi cúi đầu hành lễ trước Ysayle, Wei Yan hướng mắt về phía người đàn ông đứng sau lưng bà.

“Thưa ngài.”

Người đàn ông nãy giờ lặng lẽ nhìn bàn thờ chậm rãi quay đầu lại. Khuôn mặt thanh tú đượm vẻ cổ xưa, khó mà tin được rằng ông đã sống hơn bốn trăm bảy mươi năm. Ông từng là thần tượng trong lòng Wei Yan.

“Lâu rồi không gặp, đứa nhỏ.”

Giọng nói trầm thấp tựa như ngân vọng khắp gian phòng.

Hiện tại, toàn thế giới chỉ còn năm ác ma đạt tới cấp Đại thảm họa (Catastrophe), trong đó có bốn người thuộc về Undetectables, giữ những địa vị tối cao gọi là “Ghế”.

Mỗi người đều là chúa tể dẫn dắt đội quân của mình, đồng thời thừa hưởng quyền năng ghê gớm từ vực thẳm.

【Seat of Covenant, Ma Namjoon】. Phó hiệu trưởng của Lair, chuẩn bị cho dòng chảy thời đại.

【Seat of Punishment, Lim Chul-o】. Chiếc nanh của Undetectables, kẻ xé xác kẻ thù.

【Seat of Iron Blood, Bartali Argorian】. Đại tướng quân của Undetectables, người từng dồn Yu Jitae trong vòng lặp thứ hai vào tuyệt vọng.

Và cuối cùng, người hiện diện cùng Wei Yan—

【Seat of Deepest Desire, Noah】. Hai mươi năm trước, trong Đại chiến Đông Á, chính ông ta đã thổi bay cả Nigeria, Chad và Cameroon khỏi bản đồ thế giới.

Nghe đồn ông ta sử dụng một năng lực liên quan tới “tâm trí”, nhưng ngoài ra không ai biết thêm điều gì. Kể cả Wei Yan, dù đã là quan chức cấp cao, cũng chỉ biết sơ sài về tuổi tác bốn trăm bảy mươi năm của ông. Ngay cả trong thế giới lạnh lùng của ác ma, Noah vẫn là một tồn tại đặc biệt—một bóng ma bí ẩn.

“Tiểu nhân xin thành tâm xin lỗi vì đã gây phiền phức, thưa ngài.”

“Cậu muốn trở thành thanh kiếm thứ năm của Undetectables?”

“Vâng. Dù bản thân còn nhiều thiếu sót, nhưng nhờ nhận được ân huệ từ vực thẳm, tiểu nhân mới có thể đi tới đây. Thế nhưng lại vấp phải một chướng ngại.”

Chỉ thoáng chạm mắt với Noah thôi cũng đủ khiến Wei Yan lạnh sống lưng, nhưng lạ kỳ thay, trong lòng hắn chỉ trào dâng sự phấn khích.

“Nếu được ngài trợ giúp, tiểu nhân nhất định sẽ giành được một chiếc Ghế và góp sức cho đại nghiệp.”

Noah khẽ gật đầu, rồi lại hướng ánh mắt về phía bàn thờ.

“Chướng ngại thì xưa nay vẫn luôn có.”

“Nhưng từ giờ sẽ không còn nữa... Ngài đích thân bảo hộ chúng tôi, vậy còn ai dám ngăn đường?”

Không có lời hồi đáp.

“Sẽ tốt biết mấy nếu đúng như vậy…”

Noah chăm chú nhìn bàn thờ, khẽ thì thầm một câu khó hiểu.

--------------------------------

Chíp chíp.

Thực ra, ta cũng không thích bị người khác động vào đâu…

Chíp. Chíp.

Sau khi nở ở trung tâm ấp, ta đã bị hạn chế phát triển suốt hơn mười năm.

Chíp chíp chíp.

Lũ người đó mỗi lần nhồi thuốc cho ta, lại lấy cớ “bổ sung dinh dưỡng” để sờ mó. Thật nực cười. Chẳng có chút lợi lộc nào cho ta cả.

Chíp!

Cho nên, đừng có mà vuốt lông ta nữa!

Chú gà con lải nhải kể lể về quá khứ đau thương của mình. Nhưng Gyeoul đâu hiểu nó đang cằn nhằn cái gì, vẫn kiên trì xoa xoa đầu nó.

“…Ngoan lắm.”

Chíp.

Ta đâu có ngoan. Ta có thể trở thành ác quỷ bất cứ lúc nào cơ mà…

Dù miệng thì càm ràm thế, nhưng trông chú gà con chẳng đe dọa nổi ai cả.

“…Dễ thương ghê.”

Chíp chíp.

Ta không dễ thương. Với lại, còn định xoa ta tới bao giờ nữa hả?

Ngưng lại đi. Cảnh báo đấy.

Nếu còn tiếp tục động vào đầu ta…!

Tay Gyeoul nhẹ nhàng vuốt ve, khiến mắt chú gà con lim dim khép lại. Nếu cứ xoa thế này nữa… chú ta lí nhí, rồi bất chợt kêu lên, ‘Chíp!’.

Hnnng…!

Sao lại như vậy chứ.

Dù đầu đã to xác, nhưng gà con vẫn chỉ là gà con.

Ngay lúc ấy, cánh cửa phòng Yeorum bất thình lình bị đá bật ra.

Yeorum mặc mỗi áo ba lỗ với quần short, ngáp dài lững thững bước ra. Dạo gần đây cô nàng hiếm khi ở nhà từ sáng tới tối, nên mỗi lần lộ diện đều toát ra vẻ mệt mỏi.

“…!”

Kaeul giật bắn mình, vội giấu bé gà con ra sau lưng.

“…?”

“…!”

“Em gái yêu quý à. Em biết không, càng giấu diếm càng lộ rõ đấy.”

“Eh? Em đâu có gì mà…”

“Giấu cái gì đấy.”

“Ơ, không có…”

“Đưa ra mau.”

“E-em không muốn…”

Chống cự vô ích.

Chỉ trong tích tắc, Kaeul đã bị Yeorum đè bẹp xuống sàn. Yeorum cầm chú gà con lên, nheo mắt.

“…Cái gì mà vàng khè thế này?”

“Không! Đó là Chirpy của em!”

“Chirpy? Đặt tên rồi à?”

“Vâng!”

“Bằng tuổi này rồi còn ‘Chirpy’… nhìn chả khác nào miếng gà rán hết hạn.”

Kaeul phồng má giận dỗi.

“Cái gì mà gà rán hết hạn! Unni đúng là bà thím già nua! Đồ ngốc!”

“Ờ ờ, con khỉ.”

“Xấu xí! Độc mồm! Biến thái! Đồ cặn bã! Nếu em mạnh hơn chút nữa thì đã…”

Lời lẽ oán trách đang tuôn trào bỗng ngưng bặt khi bắt gặp đôi mắt đỏ như lửa.

“Em thì sao?”

“Ơ…? Hehe…”

“Uwaaa! Đ-đừng! Em chịu thua! Xin tha mạng!”

Kaeul đành chấp nhận một chiến thắng bé nhỏ để đổi lấy một thất bại ê chề. Trong khi đó, chú gà con nhanh chóng nhảy ra xa, cảnh giác nhìn Yeorum.

Chíp chíp!

Cái mùi khủng khiếp này—mùi thuốc lá à! Khiếp quá! Tránh xa ta ra!

“Hừm.”

Trong khi Kaeul vẫn nằm bẹp dưới đất, Yeorum cúi sát mũi vào cơ thể của bé gà con, hít hà một cách nghiêm túc từ đầu tới đuôi. Ngửi xong, cô nàng nghiêng đầu thắc mắc rồi bất ngờ liếm nhẹ vào chiếc mỏ bé tẹo của nó.

Chíp!

Gyaaak!

Có vẻ nhanh chóng mất hứng, Yeorum quăng đại bé gà về phía Kaeul rồi vươn vai uể oải.

Chíp...

Thần của ta đã chết rồi…

Thế nhưng, ngay lúc bé gà con bắt đầu gặm cám, Yeorum lại tỏ vẻ hứng thú. Cô ngồi xổm xuống đất, ngẩn ngơ nhìn bé gà con đang mê mải ăn uống.

Rồi, Yeorum nắm lấy cái bát đựng thức ăn, kéo nhẹ ra xa.

Chíp!

Bé gà lao tới, vùi đầu vào bát cám lần nữa, nhưng Yeorum lại kéo bát ra xa.

Chíp! Chíp!

Là linh thú, bé gà con di chuyển rất nhanh khi chạy và nhảy. Vậy nên Yeorum nâng cái bát lên một độ cao vừa phải – đủ để bé gà nhìn thấy, nhưng không thể với tới.

Ánh mắt của bé gà từ từ chuyển từ cái bát sang Yeorum.

Một bầu không khí căng thẳng kỳ lạ lan tỏa giữa hai bên.

Chíp.

Đcm...

Và bé gà đã buông lời thô tục lần đầu tiên.

------------------------------------------

Kaeul vốn có thói quen chụp hình bất cứ khi nào cô nàng thích thứ gì đó. Dù là động vật, thực vật, món ăn hay con người, cô đều không bỏ sót.

Hôm nay cũng vậy. Khi bé gà con đang lim dim ngủ trong vòng tay Gyeoul, một bàn tay to lớn dịu dàng xoa lên đầu nó.

Ánh mắt Razor khẽ hé mở, còn Gyeoul thì mỉm cười.

Tách!

Kaeul nhanh tay chụp lại khoảnh khắc đó.

“Đẹp quá đi mất! Ahjussi cũng lại đây nào!”

Kaeul bất ngờ kéo tay Yu Jitae tới. Ban đầu anh cứ ngỡ cô nàng muốn đưa đồng hồ cho mình chụp hộ, nhưng hóa ra Kaeul lại nhờ anh ôm Gyeoul để chụp chung.

Thế là Yu Jitae bế Gyeoul, còn Gyeoul thì bế bé gà.

Tách!

“Chụp cho em một tấm nữa nha!”

Kaeul cười tươi, dúi cái đồng hồ vào tay anh.

Nhân tiện, cô nàng còn quay cả video. Kaeul và Gyeoul ôm bé gà rồi chạy tung tăng, tiếng cười rộn vang khắp nơi. Lén lút ngó vào phòng, họ thấy Bom đang chăm chú học bài, rồi lại trộm nhìn Yu Jitae đang ghi chép gì đó ngoài phòng khách.

“Kaeul.”

Bất chợt, Yu Jitae gọi cô nàng.

Dù đang vui, Kaeul lập tức thấy chột dạ, mắt tròn xoe.

“D, dạ em đây?”

“Lại đây nói chuyện chút.”

Cô nàng ngồi xuống sofa, vừa ngó nghiêng vừa dò xét sắc mặt anh. Bình thường Yu Jitae hiếm khi gọi riêng từng đứa nhóc như vậy, khiến lòng Kaeul nặng trĩu.

“Ưm... Thật ra em cũng định tự mình kể cho ahjussi nghe…”

“Kể chuyện gì?”

“Hôm đó... em có lén tới khu giải trí, lúc đám phóng viên đang có mặt…”

Kaeul nhanh nhảu thú nhận, chưa kịp để Yu Jitae quở trách. Giọng cô nhỏ như muỗi.

“Em xin lỗi…”

Đầu cô nàng cúi gằm, mái tóc che khuất gương mặt. Trông hệt như một chú cún nhỏ bị mắc mưa, khiến Yu Jitae cũng chẳng nỡ nặng lời.

“Được rồi. Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé.”

“Dạaa…”

Dù đã được tha, Kaeul vẫn ngồi yên tại chỗ, hình như còn điều gì muốn nói.

“Ưm, mà này…”

“Sao?”

“Đến giờ em vẫn nghe lời ahjussi vì tin rằng người lớn luôn có lý do khi cấm cản tụi em ấy. Mẹ em cũng từng dạy thế.”

“Ừ.”

“Nhưng mà… tại sao em lại không được xuất hiện trước mặt người khác vậy ạ?”

Câu hỏi ấy hẳn đã đè nặng trong lòng cô từ lâu rồi – vì sao lại không được lộ diện?

Trước đây, Yu Jitae từng chặn câu hỏi ấy bằng một từ duy nhất: "Nguy hiểm."

Kaeul ngước lên nhìn Yu Jitae.

Những điều cô muốn làm, những điều cô bị cấm đoán… Sau khi bị ném tới một thế giới xa lạ và đánh mất ước mơ quý giá nhất, ánh mắt vàng kim của Kaeul chất chứa vô vàn nỗi buồn, hoài nghi và bất an.

Ánh mắt ấy khiến người ta liên tưởng đến nữ diễn viên Ieyata, người từng khiến cả thế giới rơi lệ trong vòng lặp thứ ba.

“Có những kẻ xấu.”

“Kẻ xấu?”

“Ừ. Những kẻ rất xấu xa. Chúng sống bằng cách tận hưởng nỗi đau và bất hạnh của người khác.”

Chỉ cần Kaeul lộ mặt trước công chúng, sớm muộn gì cô bé cũng sẽ trở thành con mồi của chúng. Chống chọi với điều đó vốn là việc của mỗi cá nhân, nhưng Kaeul thì chưa đủ sức.

Không chỉ một lần.

“…Không thể bảo vệ em luôn được sao, ahjussi?”

Nhìn vào đôi mắt vàng ấy, Yu Jitae đáp:

“Đó chính là những gì anh đang làm.”

“…”

“Cuộc đời em còn rất dài. Em có thể đứng trước mọi người ở những thế giới khác bất cứ lúc nào em muốn. Bây giờ chỉ cần nhẫn nhịn một chút thôi. Hiểu chưa?”

Lời nói ấy dường như đã an ủi được Kaeul phần nào, cô khẽ gật đầu.

“Dạaa.”

Đáng lẽ nên kết thúc ở đây, nhưng một ý nghĩ lướt qua đầu Yu Jitae – rằng có lẽ nên làm Kaeul vui lên một chút.

“Muốn ăn món gì ngon không?”

“Oa, thích quá! Gyeoul thì sao ạ?”

“Hôm nay chỉ hai chúng ta thôi. Vừa đi vừa trò chuyện.”

“Dạ ơii!”

Dạo gần đây, Gyeoul cũng không còn nhõng nhẽo mỗi lần Yu Jitae đi riêng, vậy nên anh yên tâm đưa Kaeul ra ngoài.

Nhưng lúc ấy,

Một chuyện ngoài dự tính đã xảy ra ngay trong nhà.

Chiếc đồng hồ mà Kaeul cởi ra lúc nhờ Yu Jitae chụp hình, hiện đang được Gyeoul nghịch ngợm.

[Video]

“…”

Gyeoul bật video vừa quay, màn hình hologram hiện lên. Hình ảnh cô bé và Kaeul cùng ôm gà con chạy nhảy tràn ngập trên đó, khiến Gyeoul cảm thấy rất hài lòng.

“…Nè.”

Gyeoul đưa video cho bé gà xem.

Bé gà con cũng tỏ vẻ thích thú, đi đến chỗ màn hình và mổ mổ vào hình ảnh bé gà hologram trông giống hệt mình.

Thấy thế, Gyeoul nở nụ cười rạng rỡ.

“…”

Chưa quen sử dụng thiết bị điện tử, Gyeoul loay hoay chọc chọc vào màn hình. Một biểu tượng ba chấm hiện ra dưới video, và khi cô bé ấn vào, một dòng chữ hiện lên: “Chia sẻ”.

Chia sẻ? Là gì thế nhỉ?

Không nghĩ ngợi nhiều, Gyeoul cứ thế bấm bừa vào nút đỏ trông quen thuộc nhất.

[Đang tải lên…]

Màn hình bỗng tối lại, hiện ra những dòng chữ lạ. Gyeoul nhấn nhấn vài lần nhưng chẳng được gì, đành lắc lắc đồng hồ.

“…Uiing.”

Hỏng rồi…

Chỉ khi màn hình sáng trở lại, Gyeoul mới có thể tiếp tục nghịch.

[Hoàn tất tải lên]

-----------------------------------------

Ba mươi phút sau.

Một đoạn video xuất hiện trên nền tảng video toàn cầu YuTuV.

[asvbvbnsp]

Lượt xem: 0

Không có tiêu đề bắt mắt, không có mô tả thu hút, thậm chí chẳng có người đăng ký kênh. Theo lý mà nói, lẽ ra sẽ chẳng ai bấm vào video này.

Nhưng rồi—

“Abubu, ubu…”

Tại một căn nhà nhỏ ở Ulsan, một đứa trẻ đang vừa xem YuTuV vừa nghịch nghịch bàn phím trong khi mẹ đang nấu ăn. Tình cờ, cậu bé bấm vào video đó.

Xem xong, cậu cười khúc khích.

Không cần chiêu trò, cũng chẳng cần kỹ xảo hay chỉnh sửa cầu kỳ – chỉ đơn giản như thế thôi, cậu bé vẫn rất thích.

Và trong khoảnh khắc ấy, mẹ cậu bé cũng ghé mắt nhìn, rồi nhấn vào nút “Thích”.

[asvbvbnsp]

Lượt xem: 1

Lượt thích: 1

Một khởi đầu nhỏ bé, nhưng ấm áp.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận