-Thùng!
Daisy dằn tấm khiên tháp xuống lòng đất, ánh mắt dán chặt vào siêu việt giả vừa hóa thú.
‘Nếu thua thiệt về sức mạnh thì phải dựa vào địa thế để chống đỡ.’
Chỉ sau một đòn va chạm, Daisy đã cảm nhận được khoảng cách mênh mông giữa mình và đối thủ. Đã vậy bây giờ hắn còn biến hình, lực tác động chắc chắn sẽ mạnh hơn trước gấp bội lần.
Những đòn liên kích ngắn có thể miễn cưỡng đỡ bằng kỹ thuật phòng thủ, nhưng lực bật dồn toàn thân như viên đạn kia thì lại là chuyện khác. Đó không phải thứ có thể cản lại chỉ bằng sức mạnh cá nhân. Vì thế để ứng phó, Daisy đã cố định khiên xuống đất.
Kế đến, tiếng ma sát surrung vang lên, lưỡi dao dài của Rondel đã rời khỏi vỏ. Thay vì mang hình dạng kiếm, nó trông giống một cây dùi nhọn chuyên dùng để đâm, với độ dài không thua gì một thanh trường kiếm.
Đâm có cường độ tập trung lực tại một điểm cao hơn so với chém, cho phép gây sát thương hiệu quả ngay cả khi lực ra đòn không lớn. Lý do lưỡi Rondel được rèn dài tương đương với trường kiếm chính là để tối đa hóa ưu thế này. Daisy không định chỉ phòng thủ. Nếu chênh lệch sức mạnh quá lớn thì phải biết tận dụng nó để phản công ngược lại đối phương.
‘Đến rồi!’
Cảm nhận sát khí đang lao tới, đôi mắt chàng bán Elf ánh lên quyết tâm chiến đấu. Ngay tức khắc, cậu giương khiên về phía con thú dữ, dồn thêm lực nắm vào tay phải cầm dùi. Mục dính lợi dụng xung kích khổng lồ sắp ập đến để gây ra một đòn chí mạng.
-Ầm! Ầm! Ầm!
Móng guốc của con quái thú to bằng ngôi nhà nghiền nát mặt đất. Dù kích thước đã tăng đáng kể, nó vẫn giữ nguyên khả năng bức tốc của trạng thái trước đó. Một khối sinh học chẳng khác gì viên đại pháo khổng lồ.
-BÙM!!!!!!!
Lực xung kích đạt đến đỉnh điểm khiến mặt đất gào thét. Nền đất dưới chân hai kẻ giao chiến nứt toác tạo thành một miệng hố khổng lồ, tựa như vừa hứng trọn một quả thiên thạch.
Đồng thời—
–Phập.
Âm thanh lạnh lẽo của kim loại đâm sâu vào da thịt.
Landovail cúi xuống nhìn mũi dùi xuyên thủng ngực trái của mình với ánh mắt khó chịu.
‘Orichalcum…?’
Vũ khí của thằng oắt này không những chịu được đòn tấn công của siêu việt giả mà còn đủ sức xuyên thủng phòng ngự của hắn. Trên thế giới chỉ có duy nhất một thứ kim loại sở hữu đặc tính như vậy.
‘Nực cười thật... Không, giờ thì đến mức hoang đường luôn rồi.’
Thế quái nào một tên lai tạp lại có được kim loại của thần linh? Đến cả Charon, một High Elf, cũng chỉ có một trong sáu thanh kiếm của mình được rèn từ Orichalcum.
‘Phải chăng... kẻ thực sự là quái vật ở đây không phải mình mà là thằng nhóc này?’
Tuy nhiên, điều khiến hắn sửng sốt hơn cả là việc tên bán Elf đó có thể cản phá cú húc toàn lực của siêu việt giả đã hoàn tất quá trình biến đổi chỉ bằng một tấm thuẫn.
Mặt đất không chịu nổi dư chấn mà sụt xuống một mảng lớn nên hầu như không thể dựa vào địa thế để giảm bớt lực va chạm.
‘Thằng khốn lì lợm…’
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu không chịu chút tổn hại nào. Máu rỉ thành dòng từ mũi và hai bên tai của Daisy. Nhưng ngay cả thế, ngọn lửa chiến ý rực cháy trong đôi mắt đỏ ngầu của cậu vẫn không hề thuyên giảm.
“Uwwooooh!!!”
Âm hô vang của chiến binh vọng lên như tiếng gầm thét. Cùng lúc đó, hàng loạt nhát đâm từ mũi dùi trút xuống rạch nát cơ thể của Landovail.
“Mưưưưưư!”
Dường như đã hiểu rằng không thể xem gã bán Elf này như một thứ lai tập tầm thường nữa, Landovail rống lên một tiếng kỳ quái rồi bắt đầu vung hai chiếc sừng khổng lồ của mình theo từng nhịp tấn công.
Thình! Thình! Thình! Thình! Thình!
Dùi đâm của chiến binh và cặp sừng khổng lồ của quái thú vẽ nên những đường sát khí lao về phía nhau.
Daisy nghiêng tấm khiên một góc cực đại để triệt tiêu tối đa lực va chạm. Sừng của Landovail không thể đánh trúng trọng điểm và liên tục trượt trên bề mặt cong của khiên, nhưng ngay cả những đòn đánh bị lệch hướng cũng không hề nhẹ. Theo thời gian, gương mặt Daisy dần nhăn lại vì đau đớn.
‘Kkh…!!!’
Muôn vàn cơn đau khôn thấu ập xuống khắp cơ thể. Dù vậy, Daisy không thể và cũng không được phép thốt lên dù chỉ một tiếng rên rỉ. Cậu lặp đi lặp lại lời mẹ từng dạy trong đầu:
“Đàn ông dù có đau đớn đến đâu cũng không được than vãn hay rơi nước mắt. Một khi để điều đó trở thành thói quen, con sẽ dễ dàng gục ngã.”
“Uaaaahh!!!”
Daisy lại gào lên và tiếp tục đâm dùi không ngơi nghỉ. Do giới hạn về sức mạnh, cậu không thể gây ra vết thương chí mạng như cú xuyên thủng lúc đầu. Tuy nhưng, sức nắm đến từ nhóm cơ đối kháng phát triển bất thường đã giúp cậu ngăn lưỡi kiếm khỏi bị bắn ngược ra mỗi khi va chạm với làn da cứng như thép của con quái thú.
Thêm vào đó, Rondel còn được thiết kế với phần mũi nhọn đặc biệt để đâm xuyên da thịt một cách hiệu quả.
“Thằng ranh khốn kiếp!”
Trước sự chống trả quyết liệt hơn dự kiến, Landovail không còn giữ tâm thế xem nhẹ trận chiến này nữa. Hắn vốn cho rằng chỉ cần hoàn tất thú nhân hình, tên oắt ấy sẽ chẳng trụ nổi vài chiêu mà biến thành một đống thịt bầy nhầy, nhưng thực tế đối thủ của hắn lại không hề đơn giản.
Khoảng cách sức mạnh giữa một siêu việt giả và phàm nhân là vô cùng lớn, nhưng gã bán Elf lại đang bù đắp sự chênh lệch đó bằng kỹ thuật chiến đấu và phản xạ đạt đến trình độ tuyệt đỉnh. Cứ mỗi khi Landovail vung sừng hoặc tung đòn tấn công bằng cả hai tay, hắn đều lãnh trọn một cú phản đòn chuẩn xác.
Mặc dù những đòn phản kích không gây thương tổn chí mạng hay tạo ra lực tác động quá mạnh, những vết rạch nhỏ ấy vẫn đang dần tích tụ trên cơ thể Landovail.
Bề ngoài có vẻ như Daisy đang cầm cự rất tốt nhưng thực tế lại không phải vậy. Giữa hai người họ vẫn còn một khoảng cách không thể san lấp về sức bền. Dù có phản công chính xác đến đâu, càng kéo dài trận chiến thì Daisy càng rơi vào thế bất lợi.
–Khoang! Khoang!
Những cú va chạm vượt xa giới hạn của phàm trần liên tục giáng mạnh vào tấm khiên. Không chịu thua, Daisy gắng gượng đáp trả, nhưng những đòn tấn công cuồng bạo dồn hết sức mạnh của con thú đen vẫn đang liên tục dồn ép người chiến binh.
Landovail là một siêu việt giả đã tung hoành khắp chiến trường suốt hàng trăm năm. Chút vết thương ngoài da này không đủ để làm giảm nhuệ khí của hắn.
Những đòn đánh vẫn không ngừng trút xuống. Không lâu sau, dư chấn của chúng truyền qua lớp khiên và để lại cơn đau thấu tận xương tủy.
—Ching!
Cú va đập liên hoàn khiến bộ não bên trong hộp sọ bắt đầu rung lên. Daisy rơi vào trạng thái mất ý thức tạm thời do cơn đau nhức làm não bị quá tải.
–Bùm!
Và rồi, cú đấm nặng như búa tạ của con thú lao qua khe hở trong phòng thủ, đập mạnh vào mạng sườn. Gọi là cú đấm, nhưng với kích thước khổng lồ đó, đòn này chẳng khác nào nghiền nát nửa thân người Daisy.
—ẦM!
Lực đạo vượt ngoài lẽ thường đẩy thân thể chàng bán Elf nện thẳng vào thân cây phía đối diện. Trên quãng đường kéo dài từ điểm va chạm là hàng những vệt máu in hằn như dấu chân đẫm đỏ.
“Urgh…”
Nỗi đau quặn thắt đến mức cậu chẳng thể thốt nổi một tiếng rên. Không phải ói mửa, mà là dịch mật đang trào ngược lên cuống họng. Daisy nghiến chặt răng, cố gắng chống chọi với cơn đau. Nhưng đây không phải là loại đau đớn có thể chịu đựng bằng ý chí đơn thuần.
“U—Uẹeeek…!”
Cứ thế, sau vài lần gằn mạnh đầu và cố nuốt xuống cơn buồn nôn, dòng máu đỏ thẫm bắt đầu tuôn ra từ khóe miệng Daisy như thác lũ.
‘Kết thúc rồi.’
Landovail nhớ lại cảm giác nặng nề từ cú đấm vừa rồi. Ít nhất nó cũng phải làm gãy vài chiếc xương sườn. Nếu xui xẻo, một trong số chúng có thể đã đâm vào nội tạng. Một tên lai tạp không thể điều khiển mana hay ma lực tất nhiên sẽ chẳng thể tự chữa lành vết thương chí mạng. Ý chí chiến đấu của nó chắc chắn cũng chẳng còn.
“Thứ sâu bọ khiến ta phải tốn nhiều sức hơn mức cần thiết.”
Landovail ngoài mặt thì tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng thán phục trước sức mạnh của gã bán Elf kia. Và Charon cũng có chung suy nghĩ ấy.
“Không dùng mana hay aura để cường hóa cơ thể, chỉ dựa vào sức mạnh thể chất lại có thể chiến đấu đến mức này... Đây là lần đầu ta thấy đấy.”
“Chẳng qua là ta nhất thời sơ suất thôi.”
“Không, Landovail. Không có gì phải xấu hổ cả. Dẹp chuyện hắn là bán Elf sang một bên. Ngươi có thấy không? Hắn đã trực diện chống đỡ đòn tấn công của ngươi. Thế thì hẳn nhiên không thể xem là một kẻ tầm thường được.”
Landovail méo mặt gớm ghiếc nhưng không tiếp tục phản bác. Dù lòng kiêu hãnh của một siêu việt giả đã bị tổn hại, nhưng lời của Charon không hề sai.
“Tên quái vật đó chui từ đâu ra vậy? Ta cứ tưởng Đông Đại Lục là vùng đất của hòa bình và an yên cơ mà.”
Charon chậm rãi nghiêng đầu lắng nghe lời Landovail. Ngay cả khi gã chẳng biết gì về đứa con cả của Cora, nếu có một kẻ sở hữu sức mạnh tầm cỡ này ở Đông Đại Lục, danh tiếng của hắn đáng lẽ phải vang xa tận bên kia đại dương.
Gì chứ, chẳng lẽ là một dị nhân lùi về ở ẩn? Dù nắm trong tay mạng lưới thông tin rộng lớn, hai kẻ siêu việt vẫn chẳng thể đoán ra hắn là ai.
“Ta cũng thấy lạ. Ở Đông Đại Lục, ngoại trừ Hoàng đế của Đế chế Kasta, lẽ ra không ai có thể so sánh được với chúng ta mới phải.”
“Thế gian luôn có những kẻ mạnh ẩn mình. Nhân tiện đây, ta nghĩ nên ghé thăm các lục địa khác một chuyến.”
“Nghe cũng không tệ…”
Suy nghĩ của Charon không khác Landovail là mấy. Xét cho cùng, bản chất của những siêu việt giả là truy cầu những trận chiến để xua đi sự nhàm chán. Hơi thở có phần gấp gáp của Charon sau khi chứng kiến trận đấu vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng cho điều đó.
"Có lẽ sẽ là một chuyến trăng mật thú vị đấy. Chắc chắn Cora cũng sẽ thích."
Landovail thoáng mường tượng về viễn cảnh cùng Cora tổ chức hôn lễ, rồi sau đó cùng nàng tận hưởng thú vui ghé thăm những vùng đất xa xôi. Đang lúc hắn còn để tâm trí trôi theo những ảo tưởng, giọng nói của Charon cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Cẩn thận đấy, Landovail.”
“Ý ngươi là gì?”
“Nhìn kìa.”
Ánh mắt Landovail hướng về cây đại thụ phía xa—chính nơi tên bán Elf vừa đổ gục.
“Tên khốn dai như đỉa.”
Cơn đau vẫn đang giày xéo cơ thể Daisy. Cánh tay còn lại của cậu run lên bần bật, nhưng dù vậy, Daisy vẫn nắm chặt những sợi xích.
“Không thể đoán trước được hắn sẽ tung ra đòn quái dị nào. Đừng lơ là cho đến khi chắc chắn kết liễu hắn, Landovail.”
Landovail không đáp lời Charon. Đó là một sự ngầm đồng thuận. Niềm kiêu hãnh của siêu việt giả chẳng còn quan trọng nữa, không thể phủ nhận tên bán Elf này là một con quái vật thực thụ. Bất cẩn dù chỉ một chút cũng có thể dẫn đến hậu quả khó lường, nhất là khi những sợi xích hắn cầm đều được rèn từ Orichalcum.
“Không còn thời gian nữa. Chúng ta cần phải phối hợp tấn công.”
Landovail vẫn im lặng. Bình thường, hắn sẽ chẳng đời nào chấp nhận kẻ khác nhúng tay vào trận chiến của mình. Nhưng bây giờ không phải lúc để chần chừ. Một sự đồng ý không lời.
Trên hết, mỗi lần chạm mắt với tên bán Elf kia, hắn lại cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Charon cũng có cảm giác tương tự. Những điềm báo không thể lường trước thì tốt nhất nên loại bỏ càng sớm càng tốt.
Daisy nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí. Khi găng tay của High Elf vươn về phía chuôi kiếm sau lưng, điều đó có nghĩa rằng trận hợp kích của hai siêu việt giả sắp bắt đầu.
‘Haa…’
Daisy cố gắng kìm nén nỗi tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng. Đấu 1 chọi 1 cậu còn chưa chắc đã nắm phần thắng. Giờ lại có thêm một kẻ thậm chí còn mạnh hơn con thú đen kia nhảy vào? Làm sao có thể đối phó đây?
“Mẹ…”
Dù có cố gắng trấn tĩnh bản thân thế nào cũng chẳng dễ dàng. Mới vừa rồi còn mạnh miệng thách cả hai cùng lao vào, vậy mà bây giờ lại gọi mẹ như một đứa trẻ thảm hại. Daisy cảm thấy ghê tởm chính mình.
Sự yếu đuối nở rộ trong tâm hồn của chàng chiến binh có vẻ ngoài rắn rỏi. Nếu xét theo tình hình thực tế, thay vì một mình liều lĩnh như thế này, hợp tác với mẹ Cora sẽ là phương án tối ưu hơn.
Nhưng Daisy không muốn làm thế. Không, chính xác hơn, cậu không thể làm thế.
Hôm nay là ngày mẹ gặp lại người chồng mà bà hằng mong đợi.
Khi thành thân với mẹ, cha cậu đã từng thề rằng sẽ không để tay bà phải dính máu.
Người đàn ông ấy sẽ đau lòng đến nhường nào khi thấy máu nhuộm trên váy của vợ mình?
Và mẹ cậu chắc hẳn cũng muốn chào đón người mình yêu trong dáng vẻ đẹp đẽ nhất. Trong mắt Daisy, hôm nay không phải là ngày mẫu thân phải đổ máu, mà là ngày bà nên điểm tô nhan sắc thật lộng lẫy.
Dẫu cho dòng máu của cha mẹ chảy trong người cậu chỉ là thứ nhạt nhòa và thấp kém nhất, cậu vẫn là con của hai người họ. Vậy nên, cậu phải làm được. Phải dốc hết sức mình để báo đáp ân nghĩa của họ, dù có liều lĩnh hơn một chút cũng chẳng sao.
Con trai trưởng khi cha không có mặt phải trở thành trụ cột của gia đình.
Bảo vệ gia đình không phải trách nhiệm của mẹ mà là nghĩa vụ của chính cậu.
Những vết sẹo chằng chịt trên gương mặt và cơ thể cậu là minh chứng cho một chiến binh đã vượt qua vô vàn khó khăn và thử thách. Những vết chai sần thô ráp trên bàn tay là bằng chứng cho một ý chí không gì lay chuyển được để bảo vệ những người thân yêu.
Chúng là kết quả của những năm tháng nỗ lực để tiến gần hơn đến cái bóng của người đàn ông mà cậu kính trọng nhất. Và cũng là sự đấu tranh của một đứa con không muốn trở thành gánh nặng trong nỗi day dứt của mẹ mình.
Hơn tất cả, Daisy muốn chứng minh với Cora rằng—
Con không hổ thẹn với tư cách là con trai của người.
—Leng keng, leng keng.
Bởi vậy, người đàn ông thu hết can đảm và tiến về phía trước.
Niềm tin gói trong xiềng xích không hề lung lay dù đang đối mặt với tuyệt vọng.
Trận chiến này sẽ không kết thúc chừng nào một bên chưa bị tận diệt.
Phải rồi, đó chẳng phải là ý nghĩa ban đầu của Thánh chiến sao?


6 Bình luận