Elf nuôi dạy trẻ
O동글군O
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Wn

Chương 20 - Thánh chiến (4)

6 Bình luận - Độ dài: 3,467 từ - Cập nhật:

Mở mắt ra lần nữa, lọt vào tầm nhìn của tôi là một ngọn đồi đất phủ đầy những bông hoa nở rộ cùng với hai bóng người.

Hai bóng người ngồi trên đồi trông có vẻ quen thuộc. Một người là phụ nữ có mái tóc trắng muốt, dung nhan mỹ lệ. Người còn lại là một thằng nhóc vụng dại, cụt mất một cánh tay.

Khóe môi tôi cong lên. Thì ra đó chính là tôi lúc nhỏ và mẹ tôi ngày ấy.

Mẹ ngồi trên đồi hoa bạt ngàn sắc nở, vẻ mặt dửng dưng ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Hẳn là bởi con trai bà rất thích hoa nên dù chẳng mấy hứng thú, mẹ vẫn đưa tôi đến nơi này.

Mẹ tôi là người có khuynh hướng nam tính không ưa gì hoa cỏ. Dù biết rõ điều đó, tôi vẫn hy vọng mẹ sẽ thích chúng.

Thật là một thằng nhóc ngang ngạnh và bất hiếu, phải không? Ai lại đi ép buộc sở thích của bản thân lên người khác như thế? Nhưng một đứa trẻ nông nổi thì nào nhận ra điều ấy. Bằng chứng là tôi đang giấu một bó cúc họa mi phía sau cánh tay còn lại của mình.

Tôi hồi bé nhát gan và rụt rè, cứ mãi đắn đo dò xét sắc mặt của mẹ.

Phải trao bó hoa lúc nào thì mẹ mới thấy vui đây?

Phải đưa thế nào để mẹ có thể thay đổi suy nghĩ, không còn ghét hoa nữa?

Phải làm sao để mẹ yêu thương tôi?

Tôi cứ ngỡ vì mẹ ghét hoa nên mẹ cũng ghét cả con trai bà.

Bởi mẹ không thích tên tôi.

Bởi mẹ hở chút là lại cầm roi đánh tôi.

Khi nhỏ tôi đã oán trách cha. Tại sao người lại đặt tên cho một cậu bé là Daisy?

Sinh ra là con trai, tôi chẳng nhận được tình yêu từ mẹ. Lại còn mang một cái tên kỳ lạ, vì thế mà bị mẹ ghẻ lạnh và trách mắng. Tuổi thơ của tôi là chuỗi ngày cay nghiệt và đau đớn.

Tuy nhiên, kể từ khi tôi mất đi một cánh tay, mẹ bỗng trở nên khoan dung đến lạ. Là một đứa trẻ ranh mãnh, có lẽ tôi đã muốn lợi dụng điều đó. Tôi đã nghĩ rằng lần này, biết đâu mẹ sẽ chịu nhận lấy những bông cúc họa mi từ tay tôi.

Tôi muốn hét lên với thằng nhóc kia. Đừng chìa bó hoa đó ra! Đừng lợi dụng lòng bao dung của mẹ để ép bà chấp nhận thứ bà vốn chẳng hề thích!

Nhưng tôi của bây giờ chỉ còn là ảo ảnh, chẳng thể làm gì để ngăn cản chính mình trong quá khứ. Mong muốn của tôi hoàn toàn vô nghĩa, bàn tay nhỏ bé đã nhanh chóng đưa nhành hoa về phía mẹ.

Mẹ hơi nghiêng đầu, khuông mặt lộ vẻ bối rối, cẩn thận lật qua lật lại ngắm nghía những cánh hoa cúc trắng, tựa như đang cố gắng hiểu thứ mà trước nay bà chẳng bao giờ để tâm.

Tại sao thằng bé lại thích hoa nhỉ? Loài hoa này có gì đặc biệt mà nó lại yêu thích đến vậy? Đó là dáng vẻ ân cần của một người mẹ muốn khám phá thế giới của đứa con mình.

‘M-M-Mẹ ơi…!’

Tôi khi còn nhỏ nhút nhát, đôi môi mấp máy vì lo âu, tựa hồ đang do dự trước một lời thú nhận. Trái với trước kia, khi mẹ sẽ quát cáu gọi tôi là thằng nhóc lề mề rồi gõ nhẹ vào trán, bà chỉ mỉm cười và kiên nhẫn chờ đợi.

Sự bao dung ấy như muốn nói rằng chỉ cần đứa con trai duy nhất muốn mở lời, mẹ sẽ luôn sẵn sàng lắng nghe. Trong suốt mười năm ngắn ngủi, đây là lần đầu mẹ cười với tôi như thế.

Phải chăng đứa trẻ lai cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó? Một sắc hồng dần lan trên khuôn mặt bé nhỏ. Nó chậm rãi mở miệng, tiếp tục những lời muốn nói.

‘C-Cha bảo với con! Ý nghĩa của loài hoa cúc họa mi chính là hy vọng và hòa bình!’

Vị High Elf tóc trắng nở nụ cười và gật đầu. Cử chỉ như đang khuyến khích đứa trẻ nói tiếp. Nếu vậy, chẳng có lý do gì để nó phải ngập ngừng nữa.

‘Vậy nên… Con muốn tặng mẹ sự bình yên và an lành! Bây giờ con vẫn còn nhỏ, chưa thể làm được gì cả. Nhưng sau này khi lớn lên, con nhất định sẽ trở thành một người con mà mẹ có thể tự hào! Con sẽ phụng dưỡng mẹ!’

Sau lời bộc bạch ấy, một khoảng lặng ập đến trong giây lát.

Quý phu nhân trợn tròn mắt, nét mặt thoáng sững sờ. Còn cậu bé hoang mang đảo mắt, len lén quan sát phản ứng của mẹ.

Mình lại phạm lỗi gì sao? Có phải mình sẽ lại bị mẹ đánh đòn như trước khi mất cánh tay không? Hay mình sẽ phải tuân theo những giáo điều hà khắc với tư cách là trưởng nam và một người sắp trở thành quân nhân trong tương lai?

Đứa trẻ hoảng sợ rưng rưng những giọt nước mắt tuyệt vọng. Mẹ mà nổi nóng thì cơn giận ấy chẳng dễ gì nguôi ngoai. Gánh chịu cơn thịnh nộ của mẹ là một việc quá sức đối với tôi khi còn nhỏ.

Thế nhưng, thật đáng ngạc nhiên. Hành động và lời nói của mẹ với vẻ mặt u buồn lại khác hoàn toàn với những gì tôi nghĩ.

Khởi đầu của ba từ ngữ ấm áp vô ngần vang lên trong thế giới của một cậu bé cô đơn.

Không sao đâu.

Xin lỗi.

Mẹ yêu con.

Có lẽ chính từ khoảnh khắc ấy…

Cuộc đời đau khổ của đứa trẻ hèn mọn nhuộm sắc rực rỡ như ánh sáng thêu dệt nên bầu trời mà nó hằng ngước nhìn.

_______________________

“Hộc!!!”

Con ngươi của chàng bán Elf run rẩy khi cậu giật mình mở choàng mắt. Một khắc sau, Daisy nhận ra mình vẫn chưa chết.

Hay chăng Chúa đã hiểu thấu sự tuyệt vọng của cậu? Ý thức vốn đang dần tiêu biến bắt đầu chập chờn quay trở lại. Hương thơm của mẹ thực chất chỉ là một ảo giác sinh ra từ nỗi nhớ da diết.

“Khự!?”

Ngay lập tức, Daisy cắn mạnh vào lưỡi, cố thoát khỏi cơn uể oải đang kéo ghì lấy cơ thể. Nhưng vậy vẫn chưa đủ, cậu cắn thêm lần nữa, rồi lại lần nữa. Trong lúc không ngừng lặp lại hành động đó, cậu dùng cánh tay duy nhất đấm mạnh vào ngực. Nếu số phận đã ban cho một cơ hội, dù là sinh mạng, tín niệm, hay bất cứ thứ gì mình khao khát—tuyệt đối không được để nó vuột mất.

“Hộc, hộc!!!”

Chiến binh thở hổn hển, lập tức trừng mắt quan sát phía trước. Việc cậu vẫn còn sống chứng tỏ khoảng thời gian bất tỉnh chỉ diễn ra trong tích tắc.

Ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là đòn tấn công tiếp theo có thể giáng xuống bất cứ lúc nào. Nếu để trúng dù chỉ một đòn chính diện, cậu chắc chắn sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ. Phải hết sức đề cao cảnh giác.

—Phanh!

Thanh kiếm xuyên qua một loạt cổ thụ, cắt ngang không gian hàng chục mét. Daisy lăn mình thê thảm, vừa kịp tránh trong gang tấc.

Landovail và Charon tung ra một loạt đòn đánh, quyết kết liễu gã bán Elf này một lần và mãi mãi.

“Khà ha ha ha ha!!!”

Tiếng gầm hiểm độc của con thú thắng thế đâm xuyên màng nhĩ Daisy. Trong mắt những kẻ siêu việt kia, một bán Elf đang lăn lộn trên mặt đất chẳng khác gì con sâu cái kiến—chỉ cần giẫm nát là xong.

Nhưng đối với Daisy, bảo vệ cuộc sống bình yên của mẹ là trên hết. Là con trai cả, dù có phải làm những chuyện còn đáng khinh hơn thế, cậu cũng chẳng hề bận tâm. Muốn sống, vậy thì cứ tiếp tục lăn lộn mà sống.

—Thình! Thình! Thình! Chát!

Dốc hết hơi tàn để né tránh, ngay khi cặp sừng khổng lồ nện thẳng vào tấm khiên trên lưng—

“Kkh…!”

Người đàn ông rít lên đau đớn, gắng sức lăn mình về hướng ngược lại càng xa càng tốt. Trong tình trạng cận kề cái chết, Daisy buộc phải kéo giãn khoảng cách nếu còn muốn hồi phục dù chỉ một chút. Bằng không, chẳng mấy chốc thanh kiếm hay chiếc sừng kia sẽ đâm xuyên cơ thể cậu.

“Phù ha ha ha!!!”

Cảnh tượng Daisy giãy giụa thảm hại trên nền đất lấm lem có phải trông khá ngả ngớn với Landovail không? Nhìn cách hắn cười sảng khoái y như đang xem một tên hề diễn trò thì hẳn là vậy rồi.

Và ngay sau đó, từ miệng Charon, người vẫn đang đứng quan sát cảnh tượng này, phun ra những lời lẽ còn nhơ bẩn hơn cải tiếng cười nhạo của con dã thú.

“Nhìn thằng con lăn lộn dưới đất thế kia, chắc mẹ cháu cũng không phải dạng vừa trên giường đâu nhỉ?”

Màng nhĩ Daisy tuy thủng nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi chức năng. Những lời sỉ nhục mẹ bắt đầu tuôn vào tai cậu không thương tiếc.

Thánh chiến bảo vệ mẫu thân của chàng trai trẻ bị hai con quỷ vấy bẩn bằng sự nhạo báng. Dù có phải bò lê trên nền đất, ánh mắt Daisy vẫn không hề nguội lạnh sát ý.

Căng thẳng vừa dịu xuống, lũ cặn bã liền lộ nguyên hình. Chế giễu kẻ bại trận vốn là thú vui tiêu khiển mà chúng ưa thích nhất.

Và chính sự khốn nạn không biết điểm dừng ấy đã trở thành ngọn lửa thổi bùng sinh khí trong cơ thể gã đàn ông hấp hối.

Chiến binh đang lăn lộn trên vũng máu co giật như thể lên cơn động kinh, đột ngột bật dậy.

‘Lũ khốn đáng chết…’

Gương mặt bê bết máu và cát méo mó dữ dội. Nhìn thấy bộ mặt xấu xa của hai kẻ kia, Daisy một lần nữa khắc sâu lời thề. Kể cả có phải bỏ mạng, cậu nhất định cũng phải kéo bọn chúng xuống địa ngục cùng.

‘Giết hoặc bị giết!’

Đây không chỉ là quyết tâm để sinh tồn. Nếu không thể xé xác hai gã đàn ông đang giẫm đạp trên mảnh đất này, nếu cậu không thể tự tay làm được điều đó… vậy thì thà chết còn hơn.

“Giãy giụa vô ích thôi. Nhìn cảnh ngươi lăn lóc thảm hại dưới đất làm ta liên tưởng đến một con sâu bọ.”

Dù có đứng dậy thì một bán Elf thoi thóp cũng chẳng thể làm được gì hơn. Một kẻ đã gần như trở thành một xác chết đúng nghĩa, quả nhiên vẫn chỉ là giống lai tạp yếu đuối mà hắn luôn khinh thường. Landovail thấy khó chịu, không thể tin rằng một thằng nhãi vô dụng như vậy lại có thể khiến hắn tốn sức đến giờ.

“Tới lúc chết rồi, tên tiện dân nửa vời.”

Lời miệt thị kết thúc, lồng ngực và yết hầu của con thú đen bắt đầu phồng lên từ từ. Hắn định dứt điểm tất cả trong một đòn, không muốn kéo dài thời gian thêm nữa. Dựa vào thân trên căng phồng cùng ngọn lửa cuộn trào nơi khóe miệng, rõ ràng đòn tấn công sắp tới sẽ còn mạnh hơn cả tiếng gầm ban nãy.

“Ta cũng góp chút vui vậy. Đám hạ đẳng lúc nào cũng lì lợm như lũ gián.”

Charon đã thấy rõ sự ngoan cường của tên bán Elf này. Thế thì tốt hơn hết là loại bỏ hoàn toàn mọi biến số.

Gã không nghi ngờ sức mạnh hủy diệt của Landovail, nhưng cẩn thận thì chẳng bao giờ thừa. Nghĩ vậy, gã khơi dậy hào quang lam sắc trên thanh kiếm của mình. Cường độ sáng chói đến mức một người bình thường nếu nhìn trực diện sẽ bị mù ngay lập tức.

Cái chết đang đổ bóng xuống Daisy.

Linh cảm được điều đó, nước mắt trào ra từ khóe mắt chàng trai như thác đổ.

Nhưng đây không phải là những giọt nước mắt hèn nhát sinh ra từ nỗi sợ.

Đó là những giọt máu lệ phát sinh từ cơn thịnh nộ nghìn trùng, từ nỗi căm hận dành cho những kẻ đã vu khống mẹ.

Chứng kiến hành vi hèn hạ của bọn chúng, người con trai đã hiểu được lý do vì sao mẹ mình, Cora, lại phải lưu lạc sang Đông Đại Lục.

‘Có chết cũng không để bọn chúng đến được chỗ mẫu thân!’

Mẹ cậu coi những kẻ này là chiến hữu, là bạn bè thân thiết nhất. Đúng vậy, bà là kiểu người như thế. Luôn tỏ ra lạnh lùng, luôn khoác lên mình vẻ ngoài tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc lại là một người đàn bà ngu ngốc, chẳng bao giờ dứt bỏ được tình nghĩa.

Chính vì mẹ là một người nhân hậu như vậy, con mong mẹ có thể sống thật hạnh phúc. Không còn vướng bận vào bất kỳ mối liên hệ nào với đám người vô lại ấy nữa. Hy vọng con đường phía trước của mẹ sẽ trải đầy hoa nở.

Và nếu con được phép tham lam thêm một chút… mong rằng con đường mà mẹ hướng đến sẽ là một cánh đồng cúc họa mi.

Những ước nguyện này sẽ không thể thành hiện thực chỉ bằng cách ngồi yên một chỗ. Người con trai đã quyết tâm giành lấy sự bình yên cho mẹ mình, chẳng phải cậu ta nên hành động ngay sao?

Trên cơ thể Daisy, những nụ hoa đỏ gọi là xuất huyết bắt đầu đâm chồi. Một khi tất cả những bông hoa ấy đều đã bung nở, cậu sẽ không còn đủ sức để làm bất cứ điều gì.

Thế nên, Daisy nhanh chóng nắm chặt những sợi xích. Dù đối diện với sức nóng hừng hực của ngọn lửa dữ và ánh sáng chói lòa phía trước, cậu vẫn không chùn bước.

‘Phải, chúng nói không sai.’

Cậu là một kẻ nửa vời, một người có nhiều khuyết điểm hơn ai khác. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải e sợ trước trận chiến này.

Hơn hết, chẳng phải Daisy xưa nay vẫn luôn tự hào về bản thân mình sao?

Bán Elf thấp hèn.

Bệnh nhân bạch tạng.

Người chỉ còn một cánh tay.

Đối với đứa con trai đã cảm thấu tình yêu của mẹ, sự mất mát này không còn là nỗi đau nữa.

Vì là một đứa trẻ khiếm khuyết đến vậy, cậu mới có thể lớn lên trong sự yêu thương và che chở từ mẹ mình.

Từ bé, Daisy đã luôn trân trọng những gì mẹ dành cho cậu—dù là tình yêu hay là sự kỷ luật. Dĩ nhiên, trong số đó hẳn cũng có không ít điều khá khắc nghiệt đối với một đứa trẻ yếu đuối.

Nhưng người con cả này lại ngây ngô và quá đỗi thuần hậu. Ngay cả sau khi mất đi một cánh tay vẫn chỉ thấy biết ơn người mẹ đã ban cho mình hơi ấm.

Nhận ra trong giây phút nguy nan nhất, hình ảnh hiện lên trong đầu lại là bóng dáng của một người phụ nữ, Daisy nở một nụ cười chua chát.

‘Quả thật là một đứa con bất hiếu không cách nào cứu vãn.’

Đã sống đến ngần này tuổi mà vẫn còn khao khát sự quan tâm từ mẹ. Chính vừa rồi, cậu không phải đã hồi tưởng về những ngày thơ ấu cùng mẹ khi sắp chết sao?

Vậy thì cậu có quyền gì trách móc các em vì không chịu rời xa bà? Dù đã tốt nghiệp, cậu cũng chỉ là một người trưởng thành về mặt thể xác. Cũng như bao đứa trẻ khác, cậu vẫn chưa thể rời khỏi vòng tay mẹ.

Mà nghĩ kỹ hơn, một kẻ yếu đuối như cậu sao có đủ tư cách đứng bên cạnh người mẹ cao quý ấy. Hai tên siêu việt đáng ghê tởm kia cũng vậy thôi. Trên đời này, chỉ có một người đàn ông vĩ đại xứng đáng sánh bước cùng Nữ Hoàng.

‘Mẹ…’

Cậu có dự cảm đây sẽ là lần cuối cùng. Vì vậy, Daisy khẽ gọi mẹ thêm một lần nữa. Cái kết này có lẽ sẽ có phần lãng nhách, nhưng nghĩ rằng cuộc đời kết thúc bằng một trận Thánh chiến dành cho mẹ thì cũng không quá tệ.

Phải rồi, Daisy chính là kiểu người như thế.

Vào buổi sớm mưa phùn năm ấy, khi cậu đi ngắm hoa nở. Một vị thượng tiên tóc trắng đã che ô cho cậu, tặng một nụ hôn nhẹ lên gò má ướt mưa của cậu. Kể từ mùa hoa đó, cậu đã thề nguyện sẽ trở thành tấm khiên bảo vệ đại phu nhân.

Vì đã nhận được quá nhiều tình thương từ mẹ, giờ là lúc con trai cả nên thể hiện chút lòng hiếu thảo. Không, phải chứng minh chứ. Chứng minh với lời thề năm xưa. 

Rằng đoá hoa Daisy này sinh ra là để đem đến cho mẹ sự bình yên và hạnh phúc.

– Két!

Để trở thành người con đáng tự hào, Daisy siết chặt sợi xích trong tay. Cậu duỗi thẳng lưng, mở rộng bờ vai, đĩnh đạc nhìn thẳng về phía trước. Giống như lời Nữ Hoàng từng dạy—'Hãy ra dáng một người đàn ông!'

Chiến binh xoay năm sợi xích làm từ Orichalcum, xếp chồng chúng lên nhau theo hình xoắn ốc. Lặp lại quá trình ấy cho đến khi không thể tiếp tục được nữa.

Chẳng bao lâu, một khối chùy nặng với độ nén kinh người đã thành hình. Đây là sức mạnh thô sơ và là tuyệt kỹ của một bán Elf không có thiên phú ma thuật.

‘Mình sẽ phán xét hai con thú đó bằng cây chùy cuồng nộ!’

Nếu máu đậm đặc hơn nước, thứ đậm hơn cả máu chính là những giọt nước mắt rơi xuống vì người khác. Daisy là người đàn ông sẵn sàng rơi lệ vì mẹ mình. Khi một người như thế cầm cây chùy với niềm tin vững chắc, ngay cả quyền năng của những kẻ siêu việt cũng không thể sánh được.

‘Nếu đây thật sự là kết thúc của mình… Ít nhất mình cũng có thể tham lam mà nói ra câu ấy.’

Daisy muốn dùng lời trăn trối để thốt lên những lời mà cậu chưa từng một lần dám nói thành tiếng. Đó là những từ mà Daisy luôn ngần ngại sử dụng, vì cậu thầm xấu hổ khi là đứa con lai của một người mẹ cao quý.

“Tôi… Daisy Kasta…”

Nhưng lần này thì khác.

Không còn lý do gì để phải sợ hãi.

Cũng chẳng có lý do gì để phải cúi đầu.

Dù có bị thiên hạ coi thường là giống loài tạp chủng. Dù có phải bỏ mạng ngay tại đây. Bởi vì sự thật này sẽ mãi mãi không thay đổi.

“Chính là con trai của Cora Kasta!!!”

Phải. Kẻ thấp hèn và tầm thường này, chính là con trai của người phụ nữ cao quý nhất thế gian. Vậy thì bây giờ chỉ còn một việc cần làm.

Hãy đi đi, đừng tha thứ cho lũ thú dữ đã áp bức và làm nhục mẹ con. Hãy vung chùy trừng phạt chúng. Và hãy chứng minh! Rằng Daisy Kasta chính là bình yên, là báu vật, và cũng là niềm tự hào của vị nữ nhân cao quý kia!

Sống Mái (Sinh Tử Quyết)

Lời tuyên thệ cuối cùng của chiến binh vang vọng khắp mặt đất. Cùng lúc đó, ánh sáng xanh lam và biển lửa lao về phía chàng bán Elf.

Đáp lại, chiến chùy gầm nộ quét ngang mặt đất, lao vút đi trừng phạt hai tên quái ma.

Chuỗi Orichalcum chồng chéo xuyên qua ánh sáng và lửa địa ngục trong chớp mắt.

Làn sóng từ vụ va chạm khổng lồ này bùng lên tạo thành một đám mây hình nấm kỳ dị bao trùm lấy ba bóng người.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Vào khoảnh khắc cận tử,trong đầu cậu bỗng xuất hiện 1 giọng nói máy móc"đã đạt đủ điều kiện để kích hoạt hệ thống.....
Và tobe continued🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Oi oi oi, thế thì làm bố server r
Xem thêm
@Bú romcom tùm lum!: cho đập hết bọn siêu việt giả r trở về vs mẹ và nói con đã trở thành 1 người đàn ông mạnh mẽ như mẹ muốn
Happy ending yeah 🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Chúc mừng ngày 8/3
Xem thêm