“… Ngươi đang… nói linh tinh gì vậy…”
Dường như Larou’iph không thể tin vào những lời tôi vừa nói.
Nhưng rồi…
“Tôi không nói linh tinh! Nhìn đi!”
“?”
Nói rồi, tôi rút ra một vật vẫn luôn được tôi giữ trong người. Nó là món quà tôi nhận vào “ngày hôm đó”, đêm đầu tiên tôi gặp ông Aka.
Bên trong nhà ông ấy có rất nhiều đồ trang trí và điêu khắc thủ công, tất cả đều do chính tay Aka - san làm.
Ông ấy bảo tôi có thể lấy bất cứ thứ gì mình thích, và vào hôm đó, tôi đã nhận một chiếc vòng cổ bằng đá. Dù tôi là là người được tặng, nhưng chính Aka - san còn vui hơn khi thấy tôi nhận nó.
“Chiếc vòng cổ đá này! Nó là thứ mà tôi nhận được từ một người bạn rất thân thiết với mình!”
Tôi giơ nó ra trước mặt Larou’iph và mọi người… Có ai tin nổi một Ogre lại làm ra chiếc vòng nhỏ nhắn thế này không?
“Thật vậy sao, Onii-chan~?”
“Một Ogre… làm ra thứ đó sao? Không, vì là Onii-san, chắc chắn đó không phải là lời nói dối…”
Chính tôi ban đầu cũng không khỏi bất ngờ.
Dù sở hữu đôi cánh tay đồ sộ như thế, nhưng Aka - san lại khéo léo đến mức có thể chạm khắc cả tượng nữ thần tinh xảo…
“C… cái đó!?”
“Whoa!?”
Hả? Sao tự nhiên Larou’iph lại run rẩy dữ vậy? Mắt cô ấy cũng mở to như sắp rớt ra ngoài.
Sao vậy nhỉ?
“Nó… đó là thứ được truyền lại trong tộc Dark Elf… như một bùa hộ mệnh… hơn nữa, biểu tượng trên đó… chính là phù hiệu của quê hương ta…”
“Dark Elf? À, giờ nhắc mới nhớ…”
Tôi chợt nhớ đến nội dung bức thư mà Aka - san đã để lại khi chúng tôi chia tay.
Ông ấy từng sống cùng cha mẹ ở một ngôi làng của Dark Elf, làm công việc bảo vệ nơi đó.
“Oh~, đúng rồi… ông ấy từng nói hồi trẻ sống cùng cha mẹ ở một ngôi làng Dark Elf…”
“Eehh!??”
Ngay khoảnh khắc đó, Larou’iph, người nãy giờ vẫn còn trừng mắt nhìn tôi, bỗng lộ ra một biểu cảm yếu đuối tựa như một đứa trẻ lạc lối sắp khóc đến nơi.
“Không thể nào… Không thể nào…”
Tôi cũng chết sững tại chỗ. Tre’ainar cũng thế.
『… Này nhóc. Không lẽ nào, người này…』
「… À… không thể nào… Tôi cũng không tin được!」
Nhìn vào ánh mắt ấy, tôi cũng đủ hiểu rằng, cô ấy…
“Này, ngươi… Ogre đó tên là gì? Không, lúc ngươi ở cùng anh ấy… là khi nào?”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác, chờ đợi câu trả lời.
Tôi bối rối, chưa biết nên trả lời thế nào.
Nhưng ngay lúc đó—
“…… Ể, kết giới xua đuổi kẻ xâm nhập đã bị phát hiện và phá vỡ! Kẻ địch đã kéo đến!”
Tộc trưởng đột nhiên hô lớn.
Cùng lúc đó, một thứ gì đó giống như thủy tinh vỡ vụn vang lên.
Lớp kết giới bảo vệ ngôi làng này… đã bị phá hủy.
Điều đó có nghĩa là—
“Hả? Nơi trú ẩn của chúng ta đã bị phát hiện sao!? Nhanh quá…”
“Phụ nữ, trẻ em, người già không thể chiến đấu, hãy lánh nạn vào trong nhà!”
“Khốn kiếp! Mau chuẩn bị vũ khí ngay!”
“Phu quân, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu rồi!”
“Haa~… cuối cùng… một lần nữa, ta lại phải đứng lên bảo vệ tất cả…”
Bây giờ không còn là lúc nghĩ đến chuyện tấn công hay chạy trốn nữa.
Khi kẻ địch đã ở ngay trước mắt, chúng tôi chỉ có thể chiến đấu mà thôi.
“Tch, tôi sẽ tạm gác chuyện này lại. Espie, Slayer, bọn chúng đến rồi… mấy đứa đừng lơ là cảnh giác.”
“Chỉ cần Onii-san và em là đủ. Slayer, cậu cứ ở sau đi~”
“Em không mất cảnh giác đâu, chuyện này cứ giao cho em và Onii-san lo là được. Espie, thì chỉ làm vướng chân thôi, nên cậu lui lại đi.”
Trong khi hai nhóc con tràn đầy quyết tâm, nhưng tôi vẫn cẩn thận kiểm tra radar…
“Bọn chúng tới rồi! Tổng cộng… đúng 100 tên! … Từ trên cao!”
“”Eehh!??””
Thông qua radar, tôi đã phát hiện ra có một món vũ khí khổng lồ bị ném ta từ bọn quái vật đang tràn qua khu rừng.
“Whoa, có thứ gì đó rơi xuống từ trên trời kìa!”
“Hii, tránh—“
Đó là một thanh côn sắt khổng lồ tua tủa gai nhọn. Mọi loại vũ khí mà bọn Oni trong truyện tranh Momotarō (Cậu bé quả đào)—một cây thiết bổng!
“【Fluffy Catch】!”
May mắn thay, Espie đã dùng năng lực của mình để bắt gọn vũ khí đó giữa không trung mà không cần chạm vào.
“Ironmake, 【Shining Darkness Ogre Buster Blade】!”
Slayer lập tức vung thanh đại kiếm khổng lồ, quật mạnh vào cây thiết bổng đang lơ lửng trên không.
“””””Ồ, ooooooooooh~~~”””””
Những động tác liên hoàn khiến đám Elf đồng loạt trầm trồ kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó…
“Gì thế, besa? Thanh thiết bổng của ta bị chặn à? Chuyện quái gì vậy~ besa?”
Sau tiếng bước chân nặng nề vang lên là một thân hình đồ sộ xuất hiện trước cổng làng.
"Kệ đi, đội trưởng ơi. Chúng ta cứ tàn phá ngôi làng của chúng đi.”
“Này, đừng động vào mấy ả Elf còn trinh. Chúng có giá lắm đấy.”
“Biết rồi. Với lại, cứ giết đàn ông với lũ già cũng chẳng sao. Nhưng đám đàn ông đẹp trai thì giữ lại, bán được giá lắm.”
“Chà, lũ loài người thật phiền phức với mớ quy tắc của chúng… Sao bọn ta, những Ogre mạnh nhất, lại phải làm theo lệnh của lũ khỉ trần truồng đó chứ?”
“Đừng phàn nàn. Đây là lệnh của Tướng quân. Dù sao thì, nghe bảo bọn ta có thể làm gì tùy thích với những ả không còn trinh nên cứ tận hưởng đi.”
… To lớn… Cơ bắp cuồn cuộn… Nhưng… Hoàn toàn khác biệt…
“Lũ… Ogre…”
“Hự, s… sức mạnh áp đảo quá…”
“Mạnh hơn cả hỏa long… ku…”
“Chúng đến rồi…”
“Chàng ơi…”
Chúng có dáng vẻ giống Ogre.
Không, có lẽ đây chính là những Ogre đáng sợ mà mọi người vẫn e sợ.
Nhưng…
“Đôi mắt… ánh nhìn của chúng… hoàn toàn khác biệt.”
Hoàn toàn khác với người bạn tốt của tôi… khác với Aka - san.
Không có ánh mắt hiền hậu đó… chỉ toàn là những đôi mắt méo mó, đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi buồn nôn.
Nhưng, đây vẫn là quân đội Ma Vương. Lẽ ra tôi không nên can dự… không nên nhúng tay vào… nhưng…
「Tre’ainar…」
『Ta sẽ để ngươi quyết định. Hãy làm những gì ngươi muốn đi.』
Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu cả…
“Ê… Aonii!”
“Hửm? …… Hửm? Bên đó… chẳng phải là tiểu thư Larou’iph sao! Cô đang làm gì vậy~ besa~?” - 1 oni trong đội nói
“Khỉ thật… mất mặt quá…” - Larou’iph
“Bị bắt gặp rồi nhé!” - oni
“À, à… quan trọng hơn, Aonii! Tôi có chuyện cần nói với anh! Bạn thuở nhỏ của anh—”
Ngay lúc đó, Larou’iph hét lên với gã quỷ xanh đứng giữa nhóm, khiến đối phương cũng nhận ra và nhìn chằm chằm đầy ngạc nhiên.
“Ồ, Dark Elf! Đội trưởng, hình như cô ta thuộc đái đội Ama gì đó trong Quân đội Ma Vương… cái đám mặc đồ gợi cảm gì ấy? Mà trông như cô ấy đang bị ai đó giữ lại thì phải…”
“Hửm? À, aah… đó là… Larou’iph, thuộc Đội Amazoness~ besa.”
“Larou’iph? À, cái cô da đen đó! Đúng rồi, cô ta là con gái của tù trưởng ngôi làng nơi tên hèn nhát ngu ngốc đó từng sống!”
Mấy tên quỷ khác có vẻ cũng nhận ra Larou’iph, nhưng đồng thời, chúng cũng nhận ra điều gì đó khác, khiến nụ cười vốn đã ghê tởm của chúng càng trở nên bỉ ổi hơn, chúng bật cười ha hả.
“À, tao cũng biết nó đấy! Đúng rồi, cái làng mà thằng khốn vô dụng Aka xuất thân ấy!”
“………… Hả?”
…… Cái gì? Vừa nãy… chúng vừa nói cái gì…
“Aka? À, cái tên quỷ thất bại, thằng hèn nhát ngu xuẩn ấy hả?”
“Ồ, con quỷ hèn nhát tệ hại nhất, lúc nào cũng không hòa nhập được với bầu không khí!”
“Không, không, nó cũng có ích đấy chứ? Dù sao thì, nó luôn tha mạng cho những kẻ đầu hàng mà ~. Chơi đùa với đám phụ nữ bị bắt làm trò tiêu khiển cũng thú vị phết. Mà không hiểu sao nó lại khóc sau đó nữa. Gehahahahaha!”
“À, mà giờ nó mất tích rồi nhỉ? Mà không có thằng ngốc đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nó là đồ vô dụng, chẳng có lấy một chiến tích nào.”
Và… bọn này… chúng đang nói cái quái gì vậy?
“Hừm…”
Tại sao Larou’iph lại giận dữ? Không, cô ấy đến từ nơi của ông Aka… ý tôi là, cô ấy biết ông Aka sao? Vậy, bọn chúng cũng biết ông ấy ư?
“Đủ rồi! Hắn đã chết rồi! Đừng bao giờ nhắc đến người đã khuất nữa! Đúng vậy, hắn chết rồi!”
“Eh~? Mà cũng chẳng quan trọng, có nhắc đến thằng ngốc đó hay không cũng vậy thôi.”
Vậy là ông Aka đã chết… có phải vậy không? Nói cách khác, ông ấy từng là một phần của Quân đội Ma Vương… không, giờ thì không còn nữa… không phải như vậy!
“Thực tế, thằng cặn bã đó khiến tao khó chịu đến mức suýt thì tự tay giết nó… Mà thôi, mấy thằng ngu chết rồi bỏ qua đi, giờ thì đến đám tinh linh nào—”
Phải rồi, trước hết hãy bình tĩnh lại… không, cũng chẳng cần nữa.
Những gì tôi biết chỉ là bọn này…
“Lên nào, lũ sâu bọ rừng rú! Chúng ta—”
“Koraaaaaaaaaaaaaaa!!”
“Hả—?”
“【Great Demon Smash】!!”
“Hả!?”
Một trong đám khốn định hét gì đó, nhưng trước khi tôi nghe hết, cơ thể tôi đã lao đến và giáng một cú đấm thẳng vào cằm hắn.
“Onii… onii - chan!?”
“Onii - san!?”
“Ồ…?”
“Ồ, hắn…”
“Gì cơ? Một nhân loại ư? Cái quái gì thế này?”
Cảm giác xương vỡ vụn vẫn còn trong bàn tay trái của tôi.
Giờ nghĩ lại, từ khi đến thời đại này, tôi luôn cố tránh việc dính líu vào đánh đấm.
Khi đối đầu với Norja, dù có tung bao nhiêu cú đấm lên thân hình to lớn đó cũng chẳng có phản ứng gì.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bọn này…
“Quân đội Ma Vương… không phải kẻ địch, cũng chẳng phải cái ác… nên dù là con người, tôi cũng không định tấn công họ một cách tùy tiện… nhưng lần này thì khác.”
Người bạn quý giá của tôi… bọn chúng đã dùng cái giọng điệu thối nát đó để nhắc về ông ấy…
“Tất cả lũ khốn các người, xông lên đi! Một chọi một trăm cũng được, tôi chấp hết!”


0 Bình luận