• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

phần 1

Chương 04 Bí ẩn (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,049 từ - Cập nhật:

Đầu tiên, Lê Thanh Lâm để bản vẽ lên bàn, đưa cho lão xem xét.

Thấy hành động của hắn, lão thôn trưởng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhận lấy bản vẽ, chăm chú xem từng trang 1.

Ban đầu, lão hơi ngờ ngợ trong đầu, rồi trang thứ 2, trang thứ 3, cho tới cuối, sắc mặt lão hơi biến, không kiềm được thốt lên:“Sao cậu có được nó?”

Thấy lão thôn trưởng giật mình, Lâm có chút đắc ý, vậy là cuộc trò chuyện này có thể tiếp tục… ùm, theo ý hắn.

Có hàng loạt câu hỏi trong đầu hắn: Làng này có cây cầu không? Tại sao cây cầu biến mất? Bóng đen đó là ai? Tại sao làng cấm ra ngoài ban đêm?

Nhưng mà Lê Thiên Lâm không vội, hắn chỉ cần hỏi từng câu, thận trọng, theo luồng, thì tất cả sẽ được giải đáp… Kiên trì chính là chìa khóa!

Trước tiên, Lê Thanh Lâm hỏi lão: “Thôn trưởng, con thấy ở phía Tây thôn mình có một con sông nhỏ, không biết làng mình có cây cầu nào chưa?”

Nghe đến cây cầu, không biết là lão khựng lại, hay do thói quen nói chuyện chậm rãi của lão, sau một lúc thì hắn mới nghe lão nói từng chữ: “Trước đây 18 năm thì đúng là làng Dừa Xanh có một cây cầu.”

Đương nhiên là Lâm không bất ngờ vì điều này, nếu những gì trong mơ là thật thì việc làng Dừa Xanh đã từng có cầu là hoàn toàn có thể.

Nhưng điều hắn muốn biết là cây cầu đó đâu? Làng này lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Và hắn suy đoán, tất cả điều hắn muốn biết có lẽ thôn trưởng có thể giải đáp được tất cả.

Song, chờ một lúc vẫn chưa thấy thôn trưởng nói gì tiếp, Lâm ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm vào nhau, dù hắn giao tiếp không tốt nhưng gặp cảnh này cũng thừa biết lão thôn trưởng nghĩ gì, hắn thăm dò lão, lão cũng muốn thăm dò hắn!

Lê Thanh Lâm mấp máy môi, định hỏi là cây cầu đâu, nhưng mà hắn dừng lại, bởi vì hắn cảm giác câu hỏi này không đủ “nặng” kí.

Trước tiên, Lâm đưa ra một thông tin trước: “Theo con biết, cây cầu này không hề có lỗi gì trên mặt kỹ thuật, thậm chí là rất tốt, nếu cây cầu được xây đúng như bản vẽ thì nó có thể tồn tại ít nhất 50 năm. Nếu bảo dưỡng thỏa đáng thì 100 năm cũng không là vấn đề.”

Vừa là thông tin, vừa là câu hỏi, lúc này lão thôn trưởng lắc đầu đáp trả hắn: “Không phải vấn đề về kỹ thuật.” Rồi lão thần sắc hứng thú nhìn hắn.

Lâm nghe vậy, hơi nghi hoặc khó hiểu, nếu cầu không tự nhiên sập, hay là phát hiện vấn đề kỹ thuật thì tại sao họ - người làng Dừa Xanh lại dỡ bỏ nó?

Ngập ngừng một chút, hắn không biết nên hỏi gì, thì thấy lão thôn trưởng giọng điệu có chút tang thương: “Nó đưa cậu bản vẽ đúng không?” Vừa nói, lão nhìn bản vẽ thở dài.

Không biết “nó” là ai, nhưng Lâm vẫn gật đầu, dù sao bản vẽ cũng tính là đưa…nhỉ? Dù quá trình hơi khúc chiết tí.

Thấy hắn gật đầu, mà coi như không thì lão trưởng thôn cũng thừa biết: làm sao mà một người bên ngoài, sinh sau đẻ muốn vài chục năm như cậu lại vẽ lên một bản vẽ như đúc được?

Lão trưởng thôn nhìn trời, cảm thán: “Thôi, nếu là tâm nguyện của nó thì trước khi chết, lão già này giúp nó một tay vậy. Coi như là trả nợ.”

Lê Thanh Lâm khó hiểu nhìn thấy, lúc này hắn khao khát muốn biết sự thật, ví như: cây cầu, bóng đen, tiếng gõ cửa có liên hệ gì với nhau!

Lão nhìn hắn rồi nói: “Ngoài đó ra, nó còn nói gì với cậu không?”

Lâm không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói bản vẽ này là hắn trong lúc lâm nguy nhớ tới, sau đó tự vẽ được? Mà nghe giọng điệu của trưởng thôn thì có lẽ bóng đen lúc đó cũng không định làm hại hắn.

“Không, con được dắt vào trong căn nhà rồi “tình cờ” phát hiện được bản vẽ ạ.” Lâm hơi suy tư một chút, rồi trả lời lão, sau đó sợ lão hiểu lầm nên mới bồi thêm 3 chữ: “Trong giấc mơ.”

Nghe vậy trưởng thôn càng thấy tự trách hơn, lão thở dài, cuối cùng quyết định kể cho hắn sự thật:

“Chuyện thì khá dài, haizz, không biết lão nên bắt đầu từ đâu nữa…

Trước tiên nói về cậu Thông đi.

Trước đây cậu Thông là đứa trẻ lớn lên trong làng, từ bé nó rất là chăm học, sau, ông trời cũng thương nó, cho nó đỗ vào được đại học. Rồi cũng trạc tuổi cậu, nó tốt nghiệp.

Lúc đó nghe bảo nhiều chỗ săn đón nó lắm, nhưng nó nhất quyết không chịu, bảo là về phát triển làng. Nó bảo với lão là phải xây được cho làng một cây cầu, rồi tính gì thì tính.

Nghe nó nói vậy, lão biết nó thương làng, nên cũng mềm lòng cho nó về.

Thằng Thông nó vừa về, chào hỏi mọi người xong là nó bắt tay vào làm ngay, nói là đo địa chất, vẽ vẽ gì đó, cái đó cậu Lâm có học thì biết, trình độ văn hóa của lão mù tịt nên không dám nói thêm.

Rồi nó ngày đêm nghiên cứu, vẽ ra được bản thiết kế, xong nó đưa cho lão coi trước thành phẩm của nó, lúc đó nó mừng lắm, lão còn tận mắt thấy vẻ hưng phấn trong đôi mắt nó a.

Lão thấy bản thiết kế của nó, nhìn không hiểu gì nhưng lúc đó lão cũng kệ, cứ tin nó là được, dù gì nó cũng học cao hơn mình mà.

Sau đó lão cùng nó thuyết phục từng người trong làng, bà con trong làng cũng hiểu chuyện, có cá góp cá, có muối góp muối, mỗi nhà một ít, cũng góp được đủ tiền cây cầu.”

Kể tới đây, lão trưởng thôn vẻ mặt hồi tưởng, cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó kể tiếp:

“Cậu Lâm cũng thấy rồi đó, cây cầu không có vấn đề gì, vậy nên cây cầu chẳng mấy chốc mà thi công xong, lúc khánh thành, mọi người trong làng bu lại đông lắm.

Có vài người ở làng đây là lần đầu họ thấy cây cầu, bởi vậy họ thích thú lắm. Thằng Thông lúc đó nó nhìn mọi người, nó cười tươi làm kìa.

Mà… tiệc vui thì chóng tàn.

Không hiểu sao… từ ngày cây cầu xây xong, trong làng cứ có người chết.

Sau mọi người đồn là thằng Thông nó đang làm lễ cúng quỷ gì đó, âm mưu hại làng.”

Nói xong, lão trưởng thôn vẻ mặt bi phẫn, giọng điệu có chút bất bình: “Đám người đó, thời đại nào còn tin mấy cái này a?

Năm đó nếu lão không cho nó về thì nó tương lai rộng lớn, sau này muốn đi đâu mà không được?

Rồi mỗi vụ giết người, cảnh sát đều lại điều tra, họ bác bỏ những tin đồ vô cớ, ban đầu, theo điều tra thì ông Hoài - cảnh sát chắc nịch rằng thủ phạm là nữ, bởi vì theo ông ta, lực tay, dấu chân các thứ đều nằm trong phạm vi của phụ nữ.

Những lần sau, hung thủ giống như đã nghe được hay sao, hắn hành hung cũng táo bạo hơn, thậm chí là có chút điên cuồng.”

Lần này thì sắc mặt lão có chút trắng bệch, không biết vì tức giận hay là sợ hãi. Chưa dừng lại, lão kể tiếp: “Mỗi lần giết người, hung thủ đều rạch mặt nạn nhân, rồi cột nó ngay chân cầu, tới sáng có người đi ngang qua thì phát hiện.

Chả hiểu sao, mỗi lần chết người là lại có tin đồn về thằng Thông xuất hiện, chẳng lẽ nó có thù với thằng Thông?

Mà nếu có thù với thằng Thông, thì sao không ra tay lấy mạng nó từ đầu mà phải dùng thủ đoạn như vậy?

Nói đến đây lại lạ, trong làng thằng Thông là đứa hiểu chuyện nhất, từ bé tới lớn có nghe ai phàn nàn gì nó đâu, cớ gì bây giờ lại đổ cho nó?”

Lão thôn trưởng nói tới đây thì đôi mắt hiện đầy vẻ nghi hoặc, khó hiểu, có lẽ đây là bí ẩn mà cả chục năm nay lão không thể nào hiểu được.

Còn Lâm thì ngồi đó, hắn chăm chú nghe, quan sát nhất cử nhất động của trưởng thôn. Theo như hắn suy đoán thì đây vẫn chưa tới phần chính của câu chuyện.

“Rồi chuyện gì đến cũng đến, gần một năm sau, người ta lại phát hiện thêm một vụ án nữa, nhưng lần này thì nạn nhân là nhỏ Lan.

Lúc phát hiện thi thể thì bắt đầu cảnh sát lại nhà của nó tìm manh mối, họ tìm thấy một lá thư.

Nội dung trong thư có ý bảo thằng Thông là hung thủ, nó muốn lấy máu của dân làng để tế lễ cho tài năng gì đó. Lúc đó thân là trưởng thôn lão cũng đọc được một chút.

Lão cùng với cảnh sát thì không tin, lão thì tin thằng Thông, còn cảnh sát thì họ cần chứng cứ - chỉ một lá thư là không đủ! Mà người dân trong thôn thì khác, họ chỉ cần câu trả lời, họ muốn hung thủ lộ diện!

Nên là ban đầu lão cũng có ý định diếm đi một thời gian.

Nhưng mà người ta đâu có chịu, nhất là ba mẹ của nhỏ Lan, lúc đó họ làm dữ bảo sẽ làm lớn chuyện, sẽ không tha cho lão nếu lão bao che cho hung thủ.

Bất đắc dĩ, dưới sự chứng kiến của mọi người, lão cùng với ông Hoài chỉ có thể giao ra bức thư.

Không ngoài dữ liệu, vừa đọc xong nội dung trong thư, dân làng liền bạo động, nhất là người nhà của nạn nhân, bọn họ xông vào nhà thằng Thông, kêu nó giải thích, trả cho họ công đạo.

Lúc đó thằng Thông đang ngủ, trong mê man còn chưa biết chuyện gì xảy ra, làm sao mà nó giải thích được?

Chưa hết, có người còn hung hăng hơn, định tiến lên hành hung, hên mà lúc đó có ông Hoài cản lại.”

Âm thanh của lão trưởng thôn vang lên nối tiếp câu chuyện, lão lúc này chắc vì xúc động nên cũng hơi nghẹn giọng.

Nói đến đây, lão cũng không kiềm được nữa, lấy bàn tay xoa xoa nước mắt, nói tiếp: “Ban đầu thì không sao, nhưng dần dần, người ta thù ghét nó, đi đâu cũng xỉa xói, mỉa nó.

Khổ cái, từ vụ nhỏ Lan chết, cả 1 năm sau làng cũng không phát sinh vụ án nào nữa.

Bấy giờ lời đồn gần như là sự thật đối với bọn họ, dù sáng dù tối, bọn họ nhìn nó như là nhìn thấy tà, như thể nó không đáng sống ấy!”

Được nữa câu, lão dừng lại lau nước mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Lão trưởng thôn cố gắng lấy lại giọng, nghẹn ngào nói ra từng chữ cuối: “Rồi người ta phá cây cầu… 3 tháng sau, thằng Thông… nó… mất. Bác sĩ bảo nó mất vì đột quỵ, nó mất ăn mất ngủ cả năm rồi.”

Câu cuối lão thôn trưởng như dùng hết sức lực, kể lại cho Lâm nghe. Lâm nghe lời này, lâm vào trầm tư.

Lê Thanh Lâm như phát hiện ra lổ hổng, hắn nhìn lão, hơi khó hiểu: “Nhưng mà sao lão chắc chắn anh ấy không giết người?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận