Ngày thứ 473 ở làng Dừa Xanh.
Đã 3 tháng trôi qua kể từ đêm hôm đó, làng Dừa Xanh chẳng có gì thay đổi, không máu me, không tranh đấu, chỉ có yên bình, tĩnh lặng.
Điều này khiến cho Lê Thanh Lâm một lần nữa lâm vào hoài nghi sâu sắc.
Chẳng lẽ quỷ chỉ là do hắn tưởng tượng ra?
Chị Dung đang trêu hắn sao? Nhưng mà hắn thấy đâu có giống, từ vẻ nghiêm trọng, sợ hãi khi đó, hắn chắc chắn rằng chị không có nói đối. Vậy, tại sao nó lại yên bình tới vậy?
Không có đầu mối, song hắn lại không đủ can đảm để đi tìm “nó”.
Cho đến khi…
“Lâm, xảy ra chuyện rồi!” Chị Ngọc hớt hải chạy lại báo tin.
Lâm nghe giọng đầy hớt hải của chị, chạy nhanh ra mở cửa. Mà, không cần chị nói hắn cũng đoán được, hướng cây cầu bu đông nghẹt, hắn nheo mắt lại, đặt dấu hỏi trong lòng.
Vừa thở, chị vừa lên tiếng giải thích: “Người ta mới phát hiện có người chết rồi bị treo ngay cây cầu, thôn trưởng kêu chị tới báo cho em.”
Lâm nghe vậy, hơi giật mình, sau đó đáp: “Để em lại đó coi.”
Chị Ngọc nghe hắn nói liền gật đầu, sau đó cùng hắn đi lại hiện trường.
Người chết là Huỳnh Gia Bảo, Ngọc nhận ra hắn, nạn nhân đã hơn 40 tuổi, suốt ngày không phá làng phá xóm thì nhậu nhẹt, khắp làng không ai thích hắn, nhưng mà… cũng không tới mức phải giết người như vậy.
Đám đông xì xồ bàn tán.
“Thằng đó đó, suốt ngày phá phách, giờ ông trời cũng mở mắt.”
“Tôi nói cho mà nghe, lúc trước là do thằng Thông nó làm giết người lấy máu làm tà thuật, giờ nó quay lại báo thù đó.”
“Theo tình hình này tôi thấy làng mình sắp có sóng gió nữa rồi.”
…...
Hầu hết mọi người đều trách cứ nạn nhân là Bảo, và Thông - anh kỹ sư xây cầu lúc trước, nhưng không một ai thấy tội nghiệp, thứ họ thấy là gớm ghiếc, là cười trên nỗi đau, và cả… sợ hãi.
Lâm ráng chen lại gần để quan sát kỹ hơn, đám đông nhận ra, cũng nhường một chỗ để hắn đi lại gần.
Thi thể nhợt nhạt, có chút trương lên, da đã chuyển sang màu xanh tái. Hai cánh tay nhăn nheo, trắng bệch, có vài chỗ không nguyên vẹn, hắn hoài nghi là do cá ở đó.
Khuôn mặt thì vẫn nguyên vẹn, duy chỉ có hai mặt trừng to, đục ngầu, Lâm cảm giác trước khi chết nạn nhân phải gặp chuyện gì bất ngờ, hoặc là… sợ hãi.
Hắn mưu toan lại gần kiểm tra nhiều hơn, nhưng bị ông Hoài và đồng nghiệp cũ - chú Công cản lại.
Bọn họ đến chỉ để điều tra sơ bộ, và giữ gìn hiện trường, còn việc khám tử thi sâu hơn thì sẽ có bộ phận khác.
…...
Hơn 30 phút sau.
Lê Thanh Lâm đang ngồi ở nhà lão thôn trưởng, cùng lão chờ đợi ông Hoài tới báo cho bọn hắn kết quả.
Lúc này hắn đứng ngồi không yên, như đang ngồi trên lửa. Dù sao, cây cầu này là cũng là nhờ hắn mà xây nên… Nếu xảy ra vấn đề, hắn sẽ là thằng Thông thứ hai.
Cũng được 2 tiếng, ông Hoài bước vào nhà thôn trưởng, có chút hối hả và một chút… hoảng hốt.
Ông nhìn Lâm một lát rồi mới nói: “Thông tin này là thông tin mật, không được nói lung tung.”
Lâm gật đầu.
Ông Hoài mới cầm xấp giấy đọc tiếp: “Theo lời khai của bà Bùi Thị Dung thì nạn nhân được tìm thấy trên sông lúc hơn 5 giờ sáng, thi thể trôi nổi dưới gầm cầu.
Theo báo cáo sơ bộ, nạn nhân không có dấu hiệu của vết thương hay xô xát gì - toàn bộ cơ thể vẫn giữ nguyên vẹn, chỉ có vài chỗ là do cá đớp lúc dưới sông.
Bên trong cơ thể, bên pháp y phát hiện có dấu hiệu của nồng độ cồn, đến giờ, theo tôi được biết là họ đang nghi ngờ nạn nhân mất do bất cẩn vì vẫn chưa tìm được hung khí hay bất kì dấu vết nào.”
Đáy lòng Lâm nhẹ ra một hơi, nếu lời công bố này là hắn không phải băn khoăn bất cứ thứ gì nữa.
Không tin đồn, không chỉ trích, và thế gian, không có quỷ!
“Chó má, chắc chắn là có người mưu hại thằng Bảo, nó uống rượu bia bao nhiêu năm rồi chẳng lẽ bây giờ nói nó uống say quá ngã xuống cầu? Nó đâu có ngu như vậy!”
Chưa kịp thở phào, lão thôn trưởng chửi ầm lên, tiếng nói của lão như tạt hắn một gáo nước lạnh.
Đúng vậy, nếu nạn nhân không phải do bất cẩn, loại trừ hắn là hung thủ, vậy thì là ai?
Trong đầu Lâm đảo qua từng người mà hắn gặp hồi sáng, những người mà hắn thấy trách móc, chửi bới nạn nhân, người tìm ra cái xác…
Chị Dung, ông Sáu, chú Hưng, bà Lan,…
Song, theo lời họ, thì hắn thấy tội của kẻ này cũng đâu tới mức phải giết người?
Nhưng mà, nếu là như vậy thì đầu năm nay giết người dễ vậy sao? Không hung khí, không xô xát, không vết thương, mà giết được người cũng gọi là to con, lực lưỡng, tính sao cũng không có khả năng chứ?
Ông Hoài thấy vậy cũng hơi đau đầu, rõ ràng là lão cũng bị gầy không ít lần, đây đã là lần thứ 5 nơi lão quản hạt xảy ra án mạng, mà đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ, điều này khiến ông Hoài có chút không ngẩng mặt lên nổi.
Thấy trời cũng sắp tối, ổng cũng thở dài, nói: “Thôi, cậu Lâm về nhà đi, nhớ lưu ý khóa kỹ cửa vào, cảnh sát chưa bắt được hung thủ đâu đấy.”
Nói như thế nghĩa là ông Hoài cũng cùng ý với hắn: vụ này không phải là vụ tự sát.
Lâm gật đầu, ý bảo mình đã biết, sau đó cúi chào hai người rồi bước về.
Trên đường về nhà, trời đã dần tối, bà con như sợ tà, đóng cửa kín mít, không một ai ở ngoài đường trừ hắn, chính vì thế mà đường vắng tanh.
Lâm thấy vậy cũng có chút nổi da gà, đôi chân không tự chủ bước nhanh thêm một chút.
Đến trước nhà, trong lúc hắn đang loay hoay mở cửa thì một bóng người bước tới gần hắn, chậm rãi, nhỏ giọng hô: “Lâm?”
Lâm nghe thấy tiếng kêu, chợt đổ mồ hôi lạnh, hai tay run run đánh rơi chìa khóa.
Hắn giật mình quay người ra phía sau, la lớn tiếng: “Ai!?”
“Suỵt--” Nghe thấy hắn lớn tiếng, bóng đen đó cũng giật mình, vội lấy tay che miệng, ra hiệu hắn nhỏ giọng lại.
Nghe tiếng có chút quen thuộc, Lâm hỏi dò: “Chị Dung?”
Bóng đen lại gần hơn, hắn mới thấy rõ ràng chân dung, đúng là chỉ, nhưng tại sao chị Dung lại ở đây?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ này, hắn liền cảnh giác nhìn chị, thân hình không tự chủ mà đổi hướng, không ngừng lùi lại, giọng cảnh giác hỏi: “Chị tìm em có việc gì?”
Thấy vẻ mặt cảnh giác của hắn, chị Dung lùi lại phía sau, thể hiện thiện chí, trả lời hắn, giọng run rẩy: “Chị thấy cây cầu có vấn đề, hay là mình thuyết phục bà con phá dỡ cây cầu đi…”
Cách mấy bước, dù màn đêm che khuất bầu trời, Lâm vẫn cảm nhận được khuôn mặt sợ hãi của chị Dung, nét mặt hắn hơi hòa hoãn lại, lên tiếng: “Sao chị nói vậy?”
Thấy chị vẫn chưa bình tĩnh lại, hắn lên tiếng trấn an: “Chị à, có gì mình từ từ nói, không phải gấp đâu…”
Dù chị Dung có như thế nào, hắn nhất quyết không mời chị vào nhà, vì nếu chị Dung là hung thủ, thì ngôi nhà này chính là mồ chôn của hắn!
Nhưng mà hắn nghĩ nhiều rồi.
Chị Dung thì đương nhiên không để tâm đến vẻ cảnh giác của hắn, chỉ thút thít, kinh hãi, nói không thành tiếng.
Được một lúc, chị mới nói, nhưng lần này giọng nói đứt quảng vang lên: “H-Hồi sáng… lúc chị phát hiện cái xác… dưới sông… thì thấy nó đang đứng trên cầu nhìn chị…”
Nghe tới đoạn này, Lâm như tìm ra manh mối, hắn hơi kích động, gấp gáp hỏi: “Chị thấy rõ hình dạng của nó không? Là nam, hay nữ? Nó ra sao? Rồi nó có định làm gì chị không?”
Một loạt câu hỏi đặt ra, nhưng chị không quan tâm, chị tiếp tục nói: “N-nó…” Chị cố gắng hồi tưởng, nhưng không nói thành lời, cuối cùng, chị trả lời: “Lúc đó tối lắm… chị thấy không rõ… Nhưng chắc là nữ…”
“Nó lúc đó có định làm gì chị không?” Lâm lặp lại câu hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng.
Chị trầm mặc, như đang nhớ lại. Rồi chị lắc đầu: “Chị không biết.”
Nghe tới lời này, hắn hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Lại mất dấu vết? Rốt cục “nó” là gì?”
Nhưng sao chỉ có một mình chị thấy?
Câu hỏi lóe lên tức thì, Lâm thầm cảnh giác từng hành động tiếp theo của chị.
Nếu lúc này, chị Dung xin ở nhờ hắn một đêm, hoặc là kêu hắn đưa chị về nhà, thì e là hắn sẽ chạy thẳng một mạch, la hét toáng lên để mọi người nghe được, lúc đó còn có hi vọng sống.
Ngoài dự liệu hắn, chị Dung lắc đầu, giọng nghiêm túc hơn: “Sáng mai tôi tìm cậu nói lại.”
Chắc là lúc này chị đã bình tĩnh lại, hiểu rõ tình huống bây giờ, nên chị quay người bước về nhà, sợ gây hiểu lầm cho hắn.
Lâm nghe vậy, gật đầu, hắn không bước vào nhà liền, mà đợi đến khi không thấy chị mới cẩn thận bước vào nhà, sau đó khóa kín cửa, bắt đầu ghi chép hôm nay:
“Ngày 3.6.2001, ngày thứ 2131.
Ngày thứ 473 ở làng Dừa Xanh.
Làng xảy ra án mạng, người chết là anh Bảo, cảnh sát và ông Hoài thông báo có khả năng nạn nhân chết là do tai nạn, bất cẩn.
Thôn trưởng và tôi có ý kiến chung: chắc chắn không phải tai nạn.
Lúc về có gặp chị Dung, ban đầu tôi nghi ngờ chị là hung thủ, nhưng chị không ra tay lúc đó, nên tôi bài trừ khả năng này.
Tôi nghĩ mình đang rất gần chân tướng rồi.”
Hắn viết xong, cẩn thận ngắm nghía từng chữ, rồi mới hài lòng bước lên giường.
…...
Còn chị Dung, lúc này chị đã tới cây cầu.
Bây giờ, bầu trời tối mịt, không rõ là do nó vốn như thế hay là có thứ gì đó tác động vào.
Bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua làm nơi đây không còn yên tĩnh nữa, tiếng gió, không, không biết phải là gió không nữa, “nó” rít gào, lạnh lẽo làm cảm xúc của Dung rơi vào đáy cốc.
Dung sợ hãi, đánh mất sự bĩnh tĩnh, theo bản năng, hai chân cô bước nhanh hơn, rồi chạy…
Chung quanh lúc này tối đến đáng sợ, không đơn thuần là cái tối ở ban đêm nữa, mà nó xen lẫn thứ gì khác - thứ gì dân gian người ta gọi là ma quỷ.
Mọi lần, Dung đều bình an trở về, nên có chút xem nhẹ việc này, nhưng lần này, “nó” trực tiếp xuất hiện trước mặt của cô, hai mắt trống rỗng, tóc đen dài xõa xuống, tay đầy vết sẹo.
Thật khó để nhìn ra đây là thân hình của phụ nữ, à không, là nữ quỷ.
Dung thấy cảnh tượng này, cô run lẩy bẩy niệm thành tiếng: “Nam mô a di đà phật.”
“Nó” giơ hai bàn tay lên, nắm lấy đầu Dung.
Hôi thối! Lạnh lẽo!
Cùng… đau đớn tột độ!
Dung kinh hoàng, dùng hết sức giãy dụa, ý đồ thoát khỏi sự trói buộc này.
Một phút trôi qua, rồi hai phút… Trong những giây phút cuối cùng, trước khi ý chí hòa làm một với bóng tối, một ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong tâm trí Dung: Hóa ra, cầu thần bái phật là vô ích…


0 Bình luận