• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương Hai: Chalice of Nefarious Desiderium (2)

0 Bình luận - Độ dài: 5,287 từ - Cập nhật:

Rei nhìn theo những đốm sáng bay ngang qua mình mà đến cuối hành lang. Những gì xảy ra trước mắt trùng khớp với những thứ Rei đã đọc được về tinh linh. Rằng những tinh linh sử dụng rất tốt ma lực tự nhiên. Chúng định vị được nhau và tìm được đường đi nhờ vào tác động nhỏ nguồn ma lực có sẵn trong môi trường xung quanh. Những kiến thức về tinh linh là rất thú vị, nhưng các trường trung cấp không hề đề cập đến chúng. Tinh linh học không nằm trong nghiên cứu phổ thông, cũng không được đề cập đến công trình đại chúng.

Vậy thì tại sao Rei lại biết được về tinh linh? Đó là một câu hỏi mà chính Rei thắc mắc. Một điều cậu biết khi nhận được khối kiến thức ma pháp, bao gồm cách đọc vào tạo pháp trận, rằng đây thực chất là một “lời nguyền”. Một giọng nói của một người đàn ông mà cậu gặp được trong giấc mơ, ngay chính cái ngày Rei thay đổi:

“‘Lời nguyền’ này sẽ tồn tại đến khi nào cậu đủ sức phá vỡ được vòng lặp. Đó là cái giá mà cậu đã bán cho ta ở tương lai.”

“Lời nguyền và cái giá nào chứ. Dù thế nào thì cũng thật không thể tin được.”

Nhìn thấy Devin lườm mình một cách khó chịu. Rei chỉ biết cười cho qua. “Từ khi anh có được tri trức này, mỗi ngày trôi qua là một lần lo sợ một chuyện gì đó đang xảy đến. Anh có cảm giác như càng tận dụng năng lực toàn tri này, anh càng đến gần hơn với điềm báo.” Cách nói có phần sâu xa của Rei càng khiến Devin như khó tiếp thu nổi.

“Hãy cứ cho rằng ‘Toàn tri’ là một thứ được ban cho tương tự như ‘Chúc phúc của Tinh linh’, trong đó ‘Toàn tri’ có giới hạn sử dụng và là lời nguyền, không như những tinh linh gắn bó Devin. Cách hiểu này giải thích được những gì em thắc mắc hay chưa?”

“Hừm. Rei có ‘Toàn tri’ thật sự kinh khủng hơn nhiều so với ‘Chúc phúc của Tinh linh.’ Dù có nhìn nhận như thế nào đi nữa, Rei vẫn mạnh đến vô lí.”

Rei không hề có thiện cảm khi ‘Toàn tri’ của mình được gọi là năng lực bá vương hay đại loại với đủ thứ lời hoa mỹ. Trong lòng cậu vô thức coi việc mình dễ dàng nhận biết và sử dụng ma thuật sẽ làm hại đến chính mình trong tương lai, như thể Rei đã kinh qua chính lời nguyền đó một lần, cậu bị buộc phải quên đi lời nguyền đó như thể xem nó không tồn tại.

Rei có vẻ đã nhìn thấy ‘viễn cảnh’ sắp xảy ra, nhưng ‘viễn cảnh’ đó trở thành một góc khuất trong tâm trí của cậu, hệt như cảnh tượng trong mơ thoáng chốc biến mất khi con người bừng tỉnh. Cảm giác trống rỗng đó tồn tại trong giấc ngủ, lâu dần khiến cho Rei khó chịu.

“Rei, anh giải thích thế nào về thuật dịch chuyển? Đừng bảo rằng ‘Toàn tri’ cũng bao gồm ‘Tiên tri’ trong đó nhé.”

Họ đi tiếp trong những hành lang tối. Rei đi sau, đáp lại lời của Devin: “Anh không có khả năng tiên tri. Chỉ là anh đọc được pháp trận xuất hiện trên cây trượng của bức tượng thôi. Anh suy ra nguồn gốc của nó mà biết được một số chuyện.”

“Chuyện gì? Nó có liên quan đến người thật sự đứng sau thuật dịch chuyển hay sao?”

Mất gần một tiếng để đi lên các tầng mê cung cao hơn, vượt qua hơn năm ngã rẽ trong mê cung tầng này, họ nhìn thấy một lối bậc thang dẫn lên tầng trên. Khi đó, Rei lên tiếng: “Chúng ta bị dịch chuyển xuống tầng thấp nhất của mê cung đặt bên dưới nhà thờ đức Fabian, bởi ma thuật được đặt sẵn dưới dạng tự động kích hoạt.”

“Và nguồn ma lực và người niệm thuật cho ‘Dịch chuyển’ đã ‘không còn sống nữa’”

Ở cuối hành lang thứ hai mươi nơi các tinh linh chỉ hướng cho hai người họ, Rei gõ vào bức tường rồi nhận ra cuối đường là ảo ảnh, ẩn đằng sau là một cánh cửa gỗ.

“Nếu không nhờ tinh linh, chắc anh chỉ còn cách phá nát cái mê cung này mất.” Rei liếc mắt nhìn các tinh linh đang lơ lửng. Devin chỉ mở lời, “Vậy nếu không có em đi theo thì Rei định đánh sập cái nhà thờ này à?”

“Đó là một ý tưởng không tồi.” Rei đáp lại, giọng có phần hơi bông đùa. Nói rồi, cậu mở cánh cửa gỗ cũ kỹ, ánh sáng từ sau cửa chiếu thẳng vào cả hai người họ.

Bên ngoài là một căn phòng lớn rộng gần bằng diện tích phòng cầu nguyện của nhà thờ, hay nói đúng hơn là một phòng thí nghiệm, với ánh sáng, đồ đạc, tường và thiết bị, trái ngược hoàn toàn với hành lang tăm tối.

Bước qua những máy móc lớn chắn tầm nhìn, Rei ngăn Devin lại rồi một mình quan sát cảnh tượng ngay chính giữa căn phòng.

Đó là một thiết bị dạng hồ kính hình trụ có chứa một dung dịch lạ ở bên trong. ‘Bể’ này đang chứa một thứ nổi trong nước đáng sợ, đó là một con người.

Một người phụ nữ có mái tóc đen dài, không một mảnh vải che thân, bất động ở bên trong. Nhiều sợi dây điện được nối vào sau gáy. Xét theo vẻ ngoài thì cô ấy lớn tuổi hơn Rei, khoảng hơn hai mươi.

Mặc dù cơ thể không có dấu hiệu bất thường nào, tưởng chừng như cô ấy còn sống, nhưng sự sống này thực chất được tạo nên bằng thứ dung dịch bảo tồn sinh vật. Rei dựa vào hiểu biết của mình mà nhận ra, Một khi đã đặt mình vào trong chất lỏng bảo tồn đó thì mặc định rằng người đó đã chết từ lâu.

Không nghĩ rằng những kẻ này nguy hiểm đến mức đem con người ra làm thí nghiệm. Rei vô thức đổ mồ hôi.

“Rei, anh nhìn thấy gì thế?” Devin hỏi.

“Nhóc không nên chứng kiến những thứ như thế này.”

“Có cái gì mà không muốn người khác xem cơ?”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa đôi lớn ở trong phòng chợt mở bung ra, để lộ một khu vực lớn khác. Có một cây cầu bằng đá và một lối cầu thang ở cuối đường.

Một cơn gió dữ xuất hiện trong phòng sau một tràng niệm chú của nhiều người. Cơn gió áp đảo khiến cả Rei và Devin đều bị thổi bay. Cả hai bay ra khỏi phòng, Rei chụp được cổ áo của Devin rồi tiếp đất, hằn lên cây cầu vết giày dài do ghì bước chống lại quán tính.

“Có sao không?” Rei hỏi Devin. Cậu nhóc vội mở mắt, bừng tỉnh khỏi cú sốc.

“Kh-Không sao. Là đám người linh mục đúng không?” Cậu nhóc hỏi, Rei gật đầu nhẹ. Bóng người vừa bảo vệ ‘công trình nghiên cứu’ của bọn chúng xuất hiện ngay sau cánh cửa đôi, cánh cửa dẫn đến phòng nghiên cứu được đóng lại.

Bọn họ là linh mục, những kẻ đã có mặt cùng với Cha xứ Coren, mắt trừng trừng nhìn Rei và Devin.

“Thế rồi, Rei đã nhìn thấy những gì?” Devin triệu hồi Linh khí trên tay sau một pháp trận, các tinh linh lửa biến mất, nhường chỗ cho một thanh kiếm có bao và chuôi sắc đỏ. Trạng thái sẵn sàng chiến đấu này của cậu là để phản ứng lại những pháp trận sáng ngay trước mắt của bảy linh mục.

Rei đứng thẳng dậy, trả lời: “Bọn họ bảo tồn một người chết để xây dựng nên mê cung này và dịch chuyển chúng ta xuống đây. Chắc chắn giám mục có âm mưu nào đó.”

“Đúng thế.” Giọng nói của một người khác phát ra, bắt nguồn từ chiếc camera theo dõi trên bức tường bên phải cây cầu.

“Ta không bất ngờ lắm khi các con thoát khỏi mê cung. Dù gì năng lực của tinh linh là không thể xem thường.” Fabian Coren ngồi trong một căn phòng nghiên cứu khác, nói chuyện với Rei thông qua thiết bị thu âm trước màn hình điều khiển. Ông ta đang quan sát Rei và Devin ở một nơi khác, giọng nói truyền đến tai của hai người họ rất rõ ràng.

“Một người sử dụng tinh linh thuật vượt trội hơn pháp sư bình thường nhờ vào việc sử dụng tri thức của tinh linh về những ma thuật mà chúng sử dụng. Trong đó có bao gồm một ma thuật mà con người hiếm khi có ai có thể thi triển—”

“Thuật dịch chuyển.” Rei ngắt lời lão ta, “Cô gái mà tôi nhìn thấy là một Linh kiếm sư. Ông lợi dụng tinh linh của một người để thao túng và sử dụng sức mạnh cửa tinh linh đó thay vì bản thân là người thi triển.”

“Con có thể đúng trong thời điểm hiện tại, nhưng ta sẽ thay đổi cách nhìn đó trong tương lai.” Ông ta trả lời, giọng nói bình tĩnh như đáng sợ. “Ta sẽ trở thành người điều khiển các tinh linh và sử dụng được Thuật dịch chuyển không nhờ đến vật thí nghiệm đó nữa.”

Devin sừng sỡ khi nghe thấy cụm từ ‘vật thí nghiệm’ mà Coren nói ra. Những lời này còn đáng sợ hơn ‘công cụ’ mà nhà Languish dùng để ám chỉ chính cậu. Giờ thì Devin biết được rằng ‘người’ thi triển thuật dịch chuyển là một tinh linh thuật sư và bị coi là ‘vật thí nghiệm’, một cảm giác sợ lạnh sống lưng chảy dọc xương tủy của Devin, nghĩ rằng chính mình là cũng là một tinh linh thuật sư và sẽ trở thành mục tiêu cho những kẻ ác này.

“Nếu lão là một kẻ hám tiền thì chuyện đã dễ dàng rồi. Ông ta bây giờ cũng có dính líu đến thí nghiệm trên con người như bao kẻ khác. Sức mạnh là một loại cám dỗ, thật không thể tin được.

Nghĩ lại đến những lời mà ông ta nói khi Rei còn nhỏ, rằng cậu có khả năng cao được tham gia vào công trình nghiên cứu của ông, Rei càng ớn lạnh. May mắn rằng nữ xơ Lorence đã thay thế vị trí quản lí trước khi ba đứa trẻ có thể mù quáng mà đi theo ông ta.

Rei lấy tay gõ đầu mình một cách thô bạo. Cậu nên dẹp bỏ những suy nghĩ “nếu như” đó ra khỏi tâm trí. Những gì trước mắt nên là thứ cậu nên quan tâm đầu tiên.

Hiện giờ thì chỉ có lão ra là biết Allen và Serena đã đi đâu

Nếu có thể moi ra manh mối về Allen và Serena từ ông ta, mình phải tiếp cận lão bằng một cách nào đó.

Không còn cách nào khác, mình đã quyết định gây sự với nhà thờ thì phải làm cho trót.

Trong khi Rei đã quen với những cuộc ẩu đả, ngày xưa còn đánh nhau với thế lực ngầm, Devin thì trái lại. Cậu nhóc không có ý định vung kiếm chém ai bao giờ. Thậm chí cậu còn chưa từng bị cuốn vào những chuyện vấy máu như thế này.

Lí do Rei đồng ý để cho cậu nhóc có lòng nghĩ nhưng không có gan làm này là để cho cậu hiểu được giá trị thực tại.

“Devin, chúng ta sẽ phá hoại cái công trình đó của lão.”

“Thật xấc xược. Công trình của ta sẽ đi vào lịch sử, con không biết ta đã mất bao nhiêu công sức chỉ để tìm ra được một đối tượng có chúc phúc của tinh linh đâu. Chỉ cần nhìn thấy công trình bí mật của ta, con đã phạm tội nặng phải trả giá bằng tính mạng mình rồi.” Nói đoạn, Fabian Coren nở một nụ cười. “Cậu bé đứng bên cạnh con cũng nhận được chúc phúc của tinh linh đúng không?”

Devin giật mình, liếc mắt nhìn hướng phát ra âm thanh đó, vị trí của chiếc camera trên tường đá.

“Con có hảo ý giúp ta hay không, cậu bé?” Coren hỏi, “Mục đích ta gửi con xuống đây là vì năng lực linh tinh đang ngự tại trong con, vừa hay ta lại đang cần một đối tượng mới—".

Nghe thấy câu đấy, Rei liền vung tay vào trong không khí, những dòng chữ sáng xanh xuất hiện theo hướng tay tạo thành những dải dây lơ lửng chuyển động. Những dải chữ tạo ra bằng ma lực biến mất ngay sau khi chúng bắn ra những phong đao lớn nhắm trực tiếp vào chiếc camera và phá vỡ thứ thiết bị đắt tiền đó ngay lập tức.

Pháp trận thực ra cũng chỉ là một cách để thi triển ma thuật. Những vòng tròn ma pháp có chung một ý nghĩa là để ngăn rối loạn ma lực khi một người dùng ma pháp gọi ra một thuật nào đó. Ngoài nó ra còn có một cách niệm thi triển ma pháp khác là Tốc niệm, có nghĩa là niệm nhanh mà không cần đến pháp trận. Cách thi triển này dễ khiến ma lực được tiêu thụ bị mất cân bằng, dễ bị tiêu biến hay thậm chí là tấn công ngược lại người thi triển. ‘Quick Spell (Tốc niệm)’ thường thấy khi người dùng gọi một thuật tấn công đơn giản, thường là một lựa chọn tốt hơn so với pháp trận vốn cầu kì và phức tạp.

Nhìn thấy chiếc camera bị phá hủy rơi xuống hố sâu, giọng nói của Fabian Coren cũng biến mất, Rei nhanh chóng chỉ tay về phía những linh mục. Bọn họ liền phát động tấn công bằng cách phóng quang thuật dạng kiếm về phía Rei và Devin.

Rei đạp mạnh xuống đất, một pháp trận lớn hiện ra. Cậu gọi ra một cơn gió bằng thao túng ma lực, đổi hướng của toàn bộ thanh kiếm ánh sáng ra khỏi mình. Những linh mục gấp rút gọi ra ma thuật triệu hồi ma thú. Tám con sói bước ra từ trong pháp trận.

“Bọn họ có ma thú hay sao?” Devin nhìn chằm chằm vào những con sói có bộ lông đen và cặp mắt đỏ. Rei biết tên của những con ma thú này. “Bloodfang (Huyết Lang).”

Những con sói hú lên những tiếng thù địch, rồi xông vào Rei một cách hoang dại. Rei nói với Devin, “Tiến lên.” Cả hai cùng lúc tiếp cận đám linh mục.

Rei mở đường bằng việc tóm cổ một con Bloodfang định vồ lấy mình, cậu đè nó xuống đất bằng một lực mạnh. Devin chạy theo sau, vung kiếm chống trả cặp nanh của con sói. Vóc dáng của cậu cao hơn chiều cao của bọn sói nhưng thể lực không đủ để hoàn toàn vật ngã nó như Rei. Thay vào đó, Linh kiếm đã cho Devin mượn sức mạnh để cậu ghì được chân và không bị ngã ra đất. Cậu nhóc nghiến răng, ném con sói đó xuống vực. Rồi cậu nhìn thấy một con khác vồ lấy cậu ngay sau đó.

Rei bóp cổ con sói mà cậu đè xuống, nó biến thành một làn khói đen rồi biến mất dần. Ngay sau đó, Rei nhanh tay tung một cước vào bụng của con sói thứ ba, đá nó ra khỏi cây cầu. Rei vừa kịp chặn được con thứ tư nhờ lấy tay ra đỡ. Hàm răng của nó cắn trúng ống tay phải của cậu.

“Rei!” Devin nhìn thấy Rei bị cắn trúng. Sau đó trông thấy bàn tay trái của Rei đang cầm lên một con dao bằng ma lực hỗn loạn. Rei đâm con dao mình vừa tạo ra sâu vào cổ của con sói. Cậu nhanh tay thu lại tay phải, đồng thời giữ chặt con dao bên tay trái, rạch một đường từ cổ đến cuối lưng của nó. Con Bloodfang không chịu được liền thả tay của Rei ra, nằm giãy giụa trên mặt đất trước khi tan biến.

“Acceleration.” Rei phóng đi với tốc độ cao, những con sói còn lại cố bao vây tập kích nhưng bất thành. Rei đạp phăng một con khiến nó bay vào thành cầu, ném hai con vào tường đá ở xa bằng một lực lớn, đấm vào mặt con cuối cùng làm cho nó bay ngược lại về phía những tên linh mục. Tốc độ của cậu khá nhanh khiến cho những linh mục trố mắt ngạc nhiên, còn Devin thì đã nhìn thấy cách Rei đánh nhau từ trước nên không lạ gì cậu có thể tự xử lí được.

Nhìn thấy những con Bloodfang biến mất, những linh mục nhận ra đối phương không phải những đứa trẻ mồ côi bình thường. Bọn họ chỉ biết Devin là ‘Linh kiếm sư’, không nghĩ đến cả Rei cũng là một kẻ bất thường.

Một linh mục giận dữ gào lên: “Không cho chúng vượt qua!” Bọn họ liền gọi thổ thuật, làm biến đổi cấu trúc của cây cầu. Chẳng mấy chốc mà phần lớn cây cầu sụp đổ, kéo theo cả Rei và Devin.

Bằng ‘Acceleration’, Rei bắt lấy Devin ở gần mình rồi kẹp cậu nhóc bên hông. Trong khi Devin còn nghệch mặt ra, cậu nhóc nhìn thấy Rei chạy trên những khối đá, càng lúc càng đến gần đám người của nhà thờ.

Khi Rei nhảy lên cao, mắt nhìn xuống vị trí tiếp đất và những kẻ địch. Những linh mục vội gọi thuật thì bị Rei chặn lại bằng các phong đao ma thuật, những con dao nhỏ tạo ra từ ma lực hỗn loạn được phóng chính xác vào lòng bàn tay của bọn họ.

Tiếng rên rỉ của bọn họ bị ngắt hoàn toàn khi Rei tiếp đất. Cậu thả Devin xuống rồi đánh bất tỉnh bọn họ, sau đó ném cái người vừa gào lên câu nói vừa rồi qua cánh cửa gỗ. Cơ thể của anh ta đập mạnh vào cửa khiến cánh cửa đôi mở toang, anh ta thì bất tỉnh hoàn toàn. Ánh sáng thoát ra bên ngoài khiến mắt của Devin bất giác nhắm tịt. Lần này thì Devin mới nhìn rõ những gì đã diễn ra ở bên trong sau khi mở mắt.

Cậu nhóc sợ hãi nhìn thấy cơ thể của một cô gái bị mắc kẹt ở bên trong thùng thí nghiệm chứa đầy chất lỏng.

“Đó… là một Linh kiếm sư… sao?” Devin khiếp đảm thốt lên. Cảm thấy có lỗi khi để cho cậu nhóc nhìn thấy cảnh tượng khó tin đó, Rei hiểu được cậu nhóc đang nghĩ gì: “Miễn là anh còn ở đây thì nhóc đừng lo.”

Rei tiến vào trong phòng, cậu nhận ra từ phía bên phải, nơi cậu và Devin thoát ra từ mê cung. Bóng dáng của Fabian Coren xuất hiện.

“Các con làm ta khó xử lắm đấy.” Ông ta chầm chậm bước lại gần thùng chứa cơ thể của cô ấy.

Ông ta biết Rei đến đây là vì muốn tìm kiếm thông tin của những kẻ bắt cóc bạn của cậu. Nhưng vì những kẻ đó có liên quan đến ông ta, dù thông tin nào cũng không thể tiết lộ. Mà tốt nhất là Coren nên trừ khử những ai đánh hơi được hành tung bí ẩn của mình, đặc biệt khi kẻ đó đã mò ra được phòng thí nghiệm này. “Dù gì thì các con cũng cần phải chết ở đây, chứ không thì danh tiếng của ta sẽ bị ảnh hưởng mất.”

Ông ta bất ngờ kéo một cái cần gạt trên thùng thí nghiệm, những dòng điện từ dây dẫn nối trên trần nhà truyền xuống thùng thí nghiệm. Rei và Devin nhìn thấy cảnh tượng cô gái bị điện giật, dù tim không còn đập, nhưng luồng điện vẫn gây ra phản ứng mạnh đủ để cơ thể co giật dữ dội.

“Chỉ cần thêm một chút thí nghiệm nữa ta mới có thể hoàn toàn chiếm được sức mạnh của tinh linh. Nhưng vì tình thế đang cấp bách, ta đành phải sử dụng cách tạm thời này vậy.” Nói thế, Coren cầm lấy một vật nhỏ, giấu nó trong tai, rồi quay mặt về hướng Devin. Đang lúc không hiểu ông ta định làm gì, Devin đột nhiên bị kéo ngược lại bởi Rei. Đột nhiên tại vị trí đang đứng, Devin nhìn thấy một ngọn giáo cắm sâu vào sàn đá, khiến Devin như chết lặng. Cậu nhóc còn không hề nhìn thấy sự hiện diện của nó chứ đừng nói đến chống đỡ như thế nào.

“Điều khiển bằng tâm thức. Một giải pháp có thể giúp ta sử dụng sức mạnh của vật thí nghiệm. Dù ta có thể không sinh ra với năng lực bẩm sinh, nhưng chỉ cần có thứ này, ta sẽ có tất cả.” Coren nở một nụ cười, tiếng cười hiền đó mang một nỗi đáng sợ riêng khiến tay chân của Devin lạnh run. Vậy ra cái ác là đây hay sao? Nó khác hoàn toàn so với những câu truyện mình biết.

“Sao? Nản chí hả?” Như thể đoán được cậu nhóc đang nghĩ gì, Rei hỏi Devin, tay giữ cổ áo hạ thấp xuống để chân của cậu nhóc chạm mặt đất. “Đã là một anh hùng thì em phải gan dạ, dám đối mặt với những kẻ thù nguy hiểm như thế này.” Rei cởi áo khoác của mình, rồi choàng nó lên cho Devin. Cậu sau đó tiến về trước, vặn khớp tay của mình, chuẩn bị tấn công Fabian Coren.

“Nếu em có thể phá hủy cái máy đó và cứu được cô ấy ra ngoài, vậy là em đã giúp anh nhiều rồi đó.” Rei ngoái đầu lại nhìn Devin, mỉm cười trấn an cậu. “Devin, em có làm được không?”

Rei nghĩ cậu nhóc cần nên can đảm đứng vững trước thực tại tàn khốc của thế giới này, nơi không có kẻ ác nào chỉ dừng lại ở việc đe dọa đến con người và anh hùng sẽ giải cứu tất cả. Nếu Devin đám đương đầu với hiện thực, Devin chắc chắn sẽ trở thành một con người mạnh mẽ mà Rei có thể trông cậy được.

Nếu có thể, mình hi vọng sẽ trông cậy được vào Devin nếu có chuyện gì xảy ra với mình trong tương lai. Rei thầm nghĩ về cái ngày là Rei trưởng thành và trở thành một cường giả mạnh nhất nhì Asgard này.

Devin sở hữu một tính cách mạnh mẽ hơn bao đứa trẻ khác, bởi thế nên cậu nhóc luôn được đám trẻ dựa dẫm. Cậu nhóc luôn có quyết tâm trở thành một người hùng có thể thay đổi số phận những người xung quanh, và quyết tâm đó của cậu nhóc không hề lay chuyển. Dù không cần phải đáp lại, Rei có thể thấy rõ Devin đang nghĩ gì.

“Được, đến lúc khiến cho nhà thờ này sụp đổ rồi.” Devin gật đầu, dáng vẻ kiên quyết.

“Ta rất mong chờ được đem con ra làm thí nghiệm đấy, Linh kiếm sư.” Coren thi triển hai Linh khí dạng giáo khác tấn công Rei. Rei sử dụng ‘Acceleration’, đánh bật cả hai cây ra hướng khác, rồi bất ngờ phóng tới.

“Đối thủ của ông sẽ là tôi.” Rei tung cước phản công Coren. Ông ta cản lại bằng một tấm khiên được tinh linh hóa. Sau cú tung cước vừa rồi, Coren bị đẩy lùi, tấm khiên biến mất.

Ông ta không nhìn thấy Rei ngay sau một cái chợp mắt, rồi thình lình Rei từ trên trần nhà lao xuống. Nếu Coren không kịp nhảy về sau, ông ta có lẽ đã trúng đòn chân với lực khủng khiếp của Rei rồi.

“Tên nhóc này…” Nhìn thấy một chiếc hố lớn tại vị trí chân trái của Rei, cùng những vết nứt trên sàn, Coren không nghĩ rằng Rei có sức mạnh lớn như thế này. Rei của hiện tại khác xa với Rei của ngày xưa khi ông ta vẫn còn công tác ở tu viện Tây Gramand.

Ông ta nhìn thấy Devin chạy thẳng tới chỗ lão đã gạt cần kích hoạt. Coren liền phóng một ngọn giáo về phía cậu bé.

Rei tung cước đá vào dàn thiết bị điện tử gần đó, một loạt máy móc bị dịch chuyển hoàn hảo đến cạnh Devin, tạo thành một bức tường cản ngọn giáo đó trước sự bất ngờ của lão giám mục.

“Đã bảo rằng—” Rei tung một đấm vào Coren. Mảng tường đằng sau lưng ông ta phát nổ. “—đối thủ của ông là tôi.” May rằng nhờ có sức mạnh bảo hộ mà tinh linh của vật chủ đưa cho ông ta, lão giám mục mới có thể chống lại được đòn vừa rồi, với chỉ xây xát và bị đẩy lùi khỏi phòng.

Nhìn thấy Coren đứng thẳng dậy, mắt tia chằm chọc vào Rei từ sau bức tường dày. Chỗ ông ta đang đứng là một phần của mê cung.

“Quả là một tên xấc xược. Ngươi không thể nào thay đổi được gì đâu.” Coren giơ tay lên. Một tiếng búng tay khiến cho ánh sáng trắng bao quanh lấy Rei nhanh chóng. Lão ta nghĩ rằng, chỉ việc dịch chuyển Rei đi chỗ khác là lão sẽ tóm được thêm một Linh kiếm sư khác, Devin. Nhưng lão không nghĩ Rei đã chuẩn bị từ trước một cái bẫy.

“Link (Duy Pháp Thuật).” Thuật triệu hồi mà lão ra mượn từ vật thí nghiệm đột nhiên chọn cả ông ta làm mục tiêu. Luồng sáng trắng cũng bao vây lấy Coren khiến cho lão giám mục kinh ngạc.

Cả hai bị dịch chuyển đến tầng đáy của mê cung, nơi sâu nhất có thể nhìn thấy cây cầu bằng đá cách đó hơn năm mươi mét. Khi ánh sáng biến mất đi, Coren liền gào lên. “Rei!! Ngươi đã làm cái gì vậy?!” Lão giám mục trừng mắt nhìn dáng vẻ đắc thắng của Rei.

“Phản thuật bậc 7, ‘Link’. Dù tôi không thể tự dịch chuyển, nhưng nếu có thể liên kết với một thuật dịch chuyển và tiêu hao ma lực của bản thân, tôi có thể chỉ định một đối tượng khác cùng dịch chuyển theo mình. ‘Phản thuật’ nghe có vẻ kì lạ đối với giám mục Fabian, đúng không?”

Nói xong, Rei quan sát xung quanh. Đây là một không gian tăm tối, với mặt đất có nhiều tảng đá khổng lồ nằm ngổn ngang. Dường như nơi đây từng là một cái vực sâu tự nhiên trước khi được cải tạo.

Thứ khiến cho Rei tập trung nhất là một số vật thể đáng ngờ không thuộc về nơi này.

“Người chết sao?” Rei nhìn thấy một bộ xương người ở gần đó. Đó chỉ là một trong số những bộ xương khác nơi vực tối.

“Có vẻ khi không lợi dụng được, ông sẽ tiện tay ném họ xuống dưới này.” Rei chỉ nhận xét ngắn gọn, trong khi nhìn giám mục Coren, người đang lầm bầm to nhỏ.

“Thôi không sao, nếu không thể tách thằng nhóc này ra thì chỉ cần xử lí nó trước là được…” Coren sau đó ngóc đầu dậy, ông ta cởi bỏ chiếc áo choàng vướng víu của mình, có vẻ như quyết định tiêu diệt Rei Amari ngay tại đây.

Ông ta chỉ tay phải thẳng về hướng của Rei, miệng nói: “Đáng lí ra, ta không nên tin rằng con chỉ là một kẻ vô dụng. Giá như mà con chứng tỏ được bản thân, biết đâu con sẽ được thay thế cho cậu bạn tóc vàng, hay cô bé tóc xanh kia. Tên của chúng là gì ấy nhỉ?

Một giám mục từng được xem là rất quý trẻ của Fabian Coren lại quên ba đứa trẻ đặc biệt mà ông ta từng chăm sóc. Cảm thấy khó chịu, Rei vẫn trả lời: “Allen và Serena. Ông nói thế nghĩa là ông biết Allen và Serena bị đưa đi đâu.”

“Con phải biết từ trước rồi mới có thể mò đến đây.” Ông ta tạo ra một loạt lửa ma trơi đỏ. Chúng hóa thành những linh khí từ hư không. Theo cách nhìn của Rei, sức mạnh tinh linh của cô gái đó quả thật không hề tầm thường. Fabian Coren nói tiếp, cho rằng có kể cho một kẻ sắp chết cũng chẳng ảnh hưởng gì. “Chuyện chính trị của chúng, ta không bận tâm, miễn sao tiền chúng trả cho ta có thể đầu tư vào thí nghiệm này là được.”

“…Đúng thế. Bọn họ đã được gửi chúng đến đấu trường ngay sau khi ‘nhận nuôi’. Và để cho mọi cuộc đàm phán với đám nhà giàu được giải quyết, ta ở trên cương vị giám mục của khu vực này đã dàn xếp toàn bộ cuộc thanh lí cho họ.” Fabian Coren liếc nhìn những bộ xương trơ trọi ở đằng xa. “Nhưng không hẳn toàn bộ những ‘món đồ’ đáng giá sẽ được gửi đi hết. Ta luôn tập hợp những đứa phù hợp với thí nghiệm, gửi chúng đến đây để rồi cuối cùng tìm ra được một con bé có chúc phúc của tinh linh. Bởi nó đã đến tuổi đi làm rồi, thuyết phục thế nào cũng không được, cuối cùng ta phải bày kế mới có thể bắt được nó.”

“Không cách nào có thể làm khó được ông nhỉ?” Rei nhìn lão bằng nửa con mắt. Chân đạp lên một tảng đá nhỏ, Rei tạm thời trút ngọn lửa giận trong mình lên tảng đá đó, nghĩ rằng lão Coren nên được trừng trị thích đáng nhất.

“Bắt cóc, sau đó gửi hồ sơ đến tu viện mà nó đã ở. Chỉ cần một số thủ tục đơn giản, ta có thể dễ dàng xóa hết mọi dấu vết của con bé. Nhưng cũng tiếc rằng, ta chỉ có thí nghiệm một đối tượng mà thôi. Và đây, như con đã thấy đấy.”

Những kẻ thối nát thường coi nhẹ những chuyện bất lương như thế này. Với giám mục mà nói, ông ta bông đùa được với việc buôn bán, giết chóc, thí nghiệm những trẻ mồ côi từ các tu viện được ông ta quản lí. Nhưng với Rei Amari, cậu cảm thấy run rẩy khi kiềm chế trước lời tàn độc của ông ta. Những cảm giác đáng khinh đó khiến cho Rei nảy sinh mối thù địch với con người nói chung.

“Và giờ thì, cũng nhờ con mà ta có thể tìm thấy một vật thí nghiệm ưu tú khác nữa. Vì thế, ta không nên khiến cho cái chết của con trở nên đau đớn. Chúng ta nên kết thúc mọi chuyện ở đây nhanh thôi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận