Trở Thành Con Gái Nuôi Bấ...
Tôi Là Cá Ướp Muối
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tạm Thời Để Đó

Chương 3.2: Vị Sư Phụ Từ Trên Trời Rơi Xuống (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,122 từ - Cập nhật:

Dẫu vậy, trái ngược với những suy tư của Nina, Grovelius khi nghe những lời ấy lại lộ rõ vẻ kích động. Cơ thể hắn run rẩy khi ngẩng đầu lên.

“Ngài nói thật sao… Tiểu Công Chúa?”

Giọng Grovelius chợt trở nên xúc động.

“Đương nhiên là thật, ngươi nghĩ ta đang lừa gạt ngươi sao?” Nina đáp lại bằng một câu hỏi.

“Dạ không ạ. Chỉ là thuộc hạ vừa nhận được ân huệ nên quá đỗi kích động, xin ngài đừng trách tội.”

Grovelius vội vàng trả lời và trong thoáng chốc, hắn vô thức thay đổi cách xưng hô của mình.

Tuy nhiên Nina sẽ không để tâm đến điều đó, thu nhận tên này chỉ là ngoài ý muốn và bây giờ hắn cũng chẳng thể làm gì ngoài việc đi sau lưng và buông những lời nịnh hót khi nàng làm điều gì đó.

Nhìn qua thì có vẻ tên này khá dư thừa và vô tác dụng. Nhưng Nina đã nghĩ đến một việc liên quan đến nỗ lực gia tăng sức tự vệ, đâu ai nói rằng tự vệ là phải đơn đả độc đấu, nếu bồi dưỡng tên này tốt thì có thể sẽ là một trợ lực trung thành với nàng. Nhưng vấn đề đầu tiên là phải làm hắn thật sự trung thành đã.

Ý nghĩa chợt lóe qua trong đầu nhưng bề ngoài Nina vẫn làm ra vẻ bình thản, nàng khẽ vuốt cằm chậm rãi nói.

“Tuy nói là thu nhận ngươi, tuy nhiên ngươi cũng nên hiểu rằng bản thân yếu kém cỡ nào đi? Ta gọi một tên hộ vệ trong binh đoàn của ‘cha’ cũng đủ để giết ngươi ngàn lần.”

“Tiểu Công Chúa thứ lỗi, chỉ là thuộc hạ trời sinh ngu dốt, cho dù tập luyện bao năm qua điểm ma lực mới chỉ đạt 20 và đã giậm chân tại giai đoạn Học Đồ này rất lâu rồi…”

Grovelius từ tốn đứng dậy và gãi đầu với vẻ mặt ngượng nghịu, cúi thấp đầu xuống.

Nina nhìn dáng vẻ ấy của hắn, sao lại không đoán được trong lòng tên này đang nghĩ gì?

“Đừng tỏ ra cái bộ dạng đáng thương đó. Ngươi muốn ta cung cấp tài nguyên, đúng không?”

Bị vạch trần ý đồ, Grovelius chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo, ánh mắt ánh lên vẻ kỳ vọng hướng về Nina.

“Quả nhiên bản chất chẳng thể thay đổi, nhưng như vậy mới dễ uốn nắn hắn vào khuôn khổ.” Nina thầm nghĩ.

Sau đó, nàng nhìn thẳng vào mắt Grovelius, nói một câu khiến hắn lộ rõ vẻ mừng rỡ.

“Ta có thể cho ngươi, nhưng…”

“Thuộc hạ nguyện làm bất cứ điều gì!”

Hắn vội vàng chen lời, không kịp chờ đợi.

“Đừng vội mừng như vậy. Ngươi nên hiểu rằng trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí. Nếu chỉ cần thu nhận ngươi rồi cung cấp một đống tài nguyên để ngươi phát triển thì chẳng thà ta chọn một tên binh lính xuất sắc từ binh đoàn của ‘cha’ và làm điều tương tự, chẳng phải sẽ hiệu quả hơn sao?

Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là rút lại lời đã nói và rời khỏi cung điện này, càng xa càng tốt, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Hai là ngươi sẽ trở thành cận vệ của ngài Varkhaz và đến thành Aeternis rèn luyện một thời gian. Trong thời gian đó, ngài ấy sẽ giám sát ngươi và nếu ngươi thể hiện tốt, ta sẽ cho phép ban thưởng ma dược cấp cao. Giờ thì chọn đi.”

Nina nói xong thì im lặng quan sát phản ứng tiếp theo của Grovelius. Nàng biết ơn hắn vì đã giúp nàng nhận ra vài điều, nhưng mục tiêu của nàng là bồi dưỡng thuộc hạ, chứ không phải nuông chiều hắn. Thứ gì đến quá dễ dàng thì chẳng ai trân trọng, lòng trung thành dựa trên lợi ích thì không thể bền vững. Nàng muốn thử xem tên này có bao nhiêu phần thành ý.

Thế nhưng hành động tiếp theo của Grovelius lại khiến Nina bất ngờ.

Chỉ thấy hắn sau khi nghe xong, làm bộ suy nghĩ trong vài giây, rồi lập tức không chút do dự hô lớn: “Ta chọn điều thứ hai! Mong Tiểu Công Chúa thành toàn!”

Thấy được sự chân thành trong dáng vẻ và thái độ của Grovelius, Nina nhận ra tên này đáng để bồi dưỡng, còn về sau ra sao thì cần phải xem xét thêm. Nàng khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng rồi nói: “Được thôi, giờ ngươi theo ta.”

Nói đoạn, Nina xoay người bước đi trên tấm thảm đỏ, Grovelius chậm rãi theo sau. Cả hai đi một quãng trên hành lang dài hẹp trước khi bước xuống cầu thang, tiến vào tiền sảnh cung điện.

Trước mắt Nina là khung cảnh quen thuộc: những cột trụ được sắp xếp đều đặn, sàn nhà bóng loáng như vừa được lau sạch, không gian rộng rãi thoáng đãng. Xa xa vài người hầu đang miệt mài dọn dẹp.

Ánh mắt Nina lướt qua những gương mặt lạ lẫm, rồi dừng lại trên một người đó là nữ quản gia “tàn bạo” Sylthra.

Và ngay khi bóng dáng hai người xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Grovelius bị xem như vô hình, tất cả đều vội vàng cúi đầu trước Nina.

“Gặp qua Tiểu Công Chúa!” Những tiếng nói đồng thanh vang lên như một nghi thức.

“Không cần đa lễ, ta đến đây để tìm Sylthra. Các ngươi cứ tiếp tục công việc đi.”

Nina phẩy tay ra hiệu. Sau đó, nàng cùng Grovelius tiến đến trước mặt Sylthra.

Vừa đến gần, Sylthra đã cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

“Không biết ta có thể giúp gì cho ngài, thưa Tiểu Công Chúa?”

Vừa nói, bà thoáng liếc nhìn Grovelius phía sau Nina. Dẫu vậy, với tư cách người hầu, bà biết mình không nên hỏi nhiều nên chỉ lặng lẽ chờ đợi.

“Ta nhờ bà một việc. Hãy đưa tên này đến chỗ Thống Lĩnh Varkhaz và…”

Nina chậm rãi dặn dò những điều cần lưu ý, và khi xong, Sylthra khẽ gật đầu đáp.  

“Việc này không khó, xin ngài cứ yên tâm giao cho ta.”

“Ừm, bà vất vả rồi.”

Nina đáp lại, rồi quay người rời đi, để lại cho Sylthra và Grovelius một bóng lưng. 

Khi hình dáng nàng khuất khỏi tầm mắt, Sylthra vốn im lặng nãy giờ mới quay sang nhìn Grovelius đang thấp thỏm đứng đó. Giọng bà trầm xuống.

“Ta không rõ ngươi đã làm gì để thuyết phục ngài ấy. Nhưng nếu ngươi đã được chấp nhận thì ta sẽ không nói gì thêm. Tuy nhiên ta cảnh báo trước,nếu ta phát hiện ngươi lừa gạt hay làm tổn hại đến ngài ấy thì ngươi hãy chuẩn bị tinh thần mà hiểu rằng đôi khi được chết một cách nhẹ nhàng cũng là một đặc ân.

Giờ thì theo ta.”

Dứt lời, Sylthra chẳng buồn nhìn Grovelius, kẻ đang nuốt nước bọt đầy căng thẳng, mà lập tức quay người bước về phía cửa ra. Grovelius dù hơi chần chừ trước thái độ của bà nhưng vẫn vội vàng đuổi theo.

Trái ngược với vẻ lúng túng của Grovelius, Nina lúc này đang chậm rãi bước đi trong hành lang dẫn đến đại sảnh. Nhưng khi đi được nửa đường, nàng bất chợt dừng lại, chọn một góc khuất và tựa lưng vào đó.

Nàng vận ma lực, lấy từ nhẫn thánh Inanulus ra hai vật: một cuốn sách bìa đỏ làm từ loại da lạ không rõ tên và một cây bút lông.

Nina mở cuốn sách, lật đến trang đầu tiên. Ở tiêu đề, nàng đã ghi sẵn dòng chữ “mục tiêu sống”. Bên trong, ngoài hai câu “Sống tiếp, sống thật hạnh phúc và mỹ mãn” và “Tự bảo vệ bản thân”, trang giấy vẫn còn trống. Nàng cầm bút, viết thêm một dòng mới:  

“Nỗ lực chấp nhận bản thân”.

Sau đó, nàng lật sang trang tiếp theo, có chú thích “các mối quan hệ”. Trang này ghi lại những người liên quan đến nàng.  

Có sẵn ba cái tên: Ngưu Ma Vương, Thống Lĩnh Varkhaz và Sylthra, kèm theo ghi chú:  

“Ngưu Ma Vương: Người cha bất đắc dĩ. Dù không rõ ý đồ hay thái độ quá đỗi thân thiết của hắn, nhưng không thể phủ nhận hắn đối xử tốt với mình.”  

“Thống Lĩnh Varkhaz: Mạnh mẽ, một số người trong cung điện khá e ngại hắn. Tạm thời chưa có thêm thông tin.”  

“Sylthra: Thuộc hạ tận tụy, sẵn sàng làm mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ được giao.”  

Liếc qua các dòng chữ ấy, Nina suy nghĩ một lát, rồi viết thêm ở phần trống bên dưới:  

“Grovelius: Một kẻ láu cá nhưng có quyết tâm mạnh mẽ. Độ tin cậy chưa cao, cần khảo nghiệm thêm.”

Ghi xong, Nina khép cuốn sách lại, trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy. Nàng khẽ phủi bụi bám trên váy rồi quay người tiếp tục bước đi.

Chẳng mấy chốc Nina đã đến đại sảnh, nơi từng diễn ra bữa tiệc. Nhưng khi bước vào thì thứ đập vào mắt nàng không phải Ngưu Ma Vương uy nghiêm trên vương tọa, mà là…

Khò! Khò!

Tiếng ngáy vang như sấm rền phát ra từ mũi Ngưu Ma Vương, kẻ lẽ ra nên tỏa khí thế oai nghiêm, giờ lại nằm ngủ chỏng chơ trên những bậc thang dẫn lên vương tọa.

Nhìn cảnh này khóe miệng Nina khẽ giật. Nàng lại lấy cuốn sách từ nhẫn ra, nhanh chóng ghi thêm vào phần chú thích của Ngưu Ma Vương: “Sở thích kỳ quặc”.

Ai đời có cả cung điện rộng lớn, bao nơi thoải mái, lại chọn ngủ trên bậc thang cơ chứ.

Dẫu kỳ lạ là thế, Nina vẫn chậm rãi tiến đến chỗ người cha bất đắc dĩ này, đưa tay lay nhẹ cơ thể đồ sộ của hắn.

“Hử?” Ngưu Ma Vương đang say giấc bỗng bị đánh thức, tức tối định quát mắng kẻ dám quấy rầy. Nhưng khi quay đầu, hắn không thấy tên thuộc hạ vô ý nào, mà là Tiểu Công Chúa của mình—Nina.

Lập tức, vẻ giận dữ biến thành hiền hòa. Hắn bật dậy, xoa tay, nở nụ cười toe toét nói với Nina.

“Ta còn tưởng ai, hóa ra là con gái bé bỏng của cha! Hôm nay con đến tìm cha để chơi sao?”

Nina dĩ nhiên không rảnh rỗi đến mức chỉ để chơi đùa. Nhưng qua khoảng thời gian tiếp xúc, nàng đã tìm ra cách hiệu quả nhất để đối phó với người cha bất đắc dĩ này.

“Cha ơi! Cha giúp con một việc được không?” Nina cố ý làm ra vẻ dịu dàng đáng yêu, ánh mắt thoáng rụt rè.

Quả nhiên, một kẻ “cuồng con gái” như Ngưu Ma Vương lập tức xiêu lòng.

Hắn vỗ ngực, lớn tiếng đáp.

“Con cứ nói, việc gì cha cũng làm được!”

Nghe vậy, Nina nhanh chóng lấy ra chiếc hộp chứa con mắt Huyết Điểu Virex, tiến lại gần và chậm rãi trình bày ý định của mình.

“Ừm, ý con là nấu nó thành món ăn giống như kiểu của đám người trên Lục Địa để dễ nuốt hơn, đúng không?” Ngưu Ma Vương dò hỏi.

Nina chỉ gật đầu liên tục như gà mổ thóc, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến nàng thoáng thất vọng.

“Ý tưởng của con rất hay, tiếc là không khả thi. Huyết Điểu Virex vốn chỉ là sinh vật bình thường, điểm đặc biệt nằm ở đôi mắt chứa chúc phúc của Huyết Thần. Nếu làm theo cách con nói, e là chúc phúc sẽ tan biến mất.”

Ngưu Ma Vương từ tốn giải thích, còn Nina thầm thở dài trong lòng. Nếu cách này không được, nàng chỉ còn cách nuốt sống nó. Nhưng ánh mắt nàng chợt sáng lên khi nghe câu tiếp theo.

“Dù cách đó không khả thi, nhưng không phải không có phương án khác.”

Ngưu Ma Vương chậm rãi nói, thấy ánh mắt lấp lánh của Nina thì gật đầu tiếp tục:  

“Cha biết một kẻ có thể chế biến thứ này thành dạng giống ma dược. Để cha gọi hắn đến đây xem sao.”

Vừa nói, hắn vừa lấy từ nhẫn ra một viên ngọc đỏ thẫm, bóp mạnh cho vỡ tan.

3.1/3.2

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận