Tạm Thời Để Đó
Chương 3.2: Vị Sư Phụ Từ Trên Trời Rơi Xuống (3)
4 Bình luận - Độ dài: 2,012 từ - Cập nhật:
Những mảnh vụn của viên ngọc rơi lả tả xuống sàn. Trong lòng bàn tay Ngưu Ma Vương chợt lóe lên một tia sáng đỏ đầy yêu dị rồi ngay sau đó thoát khỏi tay hắn lao vút về phía trước.
Tia sáng dừng lại giữa không trung, không gian nơi nó ngự trị như bị xé toạc từng âm thanh răng rắc vang lên. Ánh sáng đỏ rực dần trở nên mãnh liệt hơn.
Một vết nứt hư không hiện ra.
Ngay khi nó xuất hiện, Nina đột nhiên cảm nhận được một lực hút kỳ lạ tỏa ra như thể có thứ gì đó vô hình muốn kéo nàng vào trong. Nhưng lực hút ấy nhanh chóng tan biến khi Ngưu Ma Vương đặt tay lên lưng nàng.
“Núp sau lưng cha.”
Giọng hắn vẫn dịu dàng như trước. Nina dĩ nhiên không phản đối liền bước đến sau lưng hắn, khẽ thò đầu ra quan sát.
Khung cảnh trước mắt vẫn quen thuộc nhưng trong vết nứt không gian kia một chấm đen nhỏ đang dần lớn lên. Đến một lúc, một bóng người bước ra.
Đó là một con quỷ lùn chưa đầy một mét. Lưng còng, da đỏ nhăn nheo, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ sắc sảo. Chiếc mũi dài như mũi khoan cùng hai chiếc sừng gãy đôi trên đầu càng khiến hắn trông kỳ dị hơn.
Vừa đặt chân xuống, vết nứt không gian phía sau lập tức khép lại. Nhưng ngay lúc đó con quỷ đột nhiên cau mặt tỏ vẻ bực tức rồi quát lớn về phía Ngưu Ma Vương.
“Con trâu khốn kiếp! Ngươi có biết ta mất bao lâu để gom nguyên liệu chế thuốc không? Ta tốn bao công sức sắp thành công đến nơi thì ngươi lại phá đám khiến mọi thứ tan tành. Ta hận ngươi đồ khốn!”
Vừa quát, hắn vừa vận ma lực rút ra một thanh đại đao rỉ sét màu vàng. Không chút do dự, hắn lao tới như tia chớp vung đao nhắm thẳng đầu Ngưu Ma Vương mà chém.
Nhưng trước đòn tấn công ấy, Ngưu Ma Vương chẳng buồn né. Hắn chỉ khẽ đưa tay dễ dàng nắm chặt thanh đao lẫn con quỷ kia.
“Ồ? Dạo này ngươi ngứa ngáy rồi hả?”
Ngưu Ma Vương cười nhạt nhìn con quỷ trước mặt. Hắn hất bay thanh đao rồi kéo con quỷ ra bắt đầu đánh đập.
Chuyện cần suy nghĩ phức tạp thì Ngưu Ma Vương không giỏi. Nhưng nếu là đánh nhau, đó lại là sở trường của hắn.
Chưa đầy vài phút, Ngưu Ma Vương đã khiến con quỷ kia bầm dập thở hổn hển xin tha.
“Đừng… đừng đánh nữa. Tha cho ta!”
“Hừ! Lần sau liệu hồn.”
Ngưu Ma Vương phủi tay chẳng thèm nhìn con quỷ thêm cái nào mà quay sang Nina đang bước lại gần.
“Cha ơi hắn là ai?” Nina liếc nhìn con quỷ thảm hại trước mặt, cất giọng nghi hoặc.
“Con hỏi hắn à? Nghe có thể khó tin nhưng hắn là một Ma Vương đấy. Dù sức đánh đấm chẳng ra gì và ngay cả một thống lĩnh dưới trướng ta cũng đủ hạ hắn nhưng khả năng chế dược thì tuyệt vời. Con cứ gọi hắn là Hỏa Tán Ma Vương hoặc tên lùn cũng được.”
Nói xong, Ngưu Ma Vương quay sang Hỏa Tán Ma Vương vẫn nằm im chỗ cũ rồi quát.
“Còn không đứng lên? Muốn ta đánh thêm trận nữa à?”
“Con trâu chết tiệt! Ra tay nặng thế định lấy mạng ta luôn hả?”
Hỏa Tán Ma Vương càu nhàu nhưng vẫn đứng dậy, hắn phủi bụi trên người rồi nhìn Ngưu Ma Vương nói tiếp.
“Lần này lại có chuyện gì? Ta nói trước ta không có tiền trả nợ đâu!”
“Dùng thái độ đó với chủ nợ thì không ổn đâu. Nhưng ta biết thừa ngươi chẳng có nổi một xu. Yên tâm đi lần này ta chỉ nhờ ngươi giúp một việc thôi.”
Ngưu Ma Vương lắc đầu chậm rãi nói.
Hỏa Tán Ma Vương nghe xong thì ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện gì?”
Ngưu Ma Vương không đáp mà chỉ tay về phía Nina đứng cạnh mình. Hỏa Tán Ma Vương nhìn theo lúc này mới để ý đến nàng.
“Đây là đứa con gái ngươi mới nhận nuôi à?” Hỏa Tán Ma Vương hỏi.
“Ừ, lần này ta tìm ngươi chủ yếu vì con bé.”
Nói xong, Ngưu Ma Vương ra hiệu cho Nina. Nàng lập tức hiểu ý lấy chiếc hộp chứa con mắt Huyết Điểu Virex ra rồi đưa cho hắn. Ngưu Ma Vương nhận lấy rồi ném thẳng nó sang Hỏa Tán Ma Vương.
“Nói nhanh đi còn bày đặt thần bí làm gì.”
Hỏa Tán Ma Vương cằn nhằn nhưng vẫn mở hộp ra. Vừa nhìn thấy bên trong, hắn tròn mắt ngẩng lên nhìn Ngưu Ma Vương với vẻ khó tin.
“Con mắt Huyết Điểu Virex? Chẳng lẽ ngươi muốn ta…”
Hỏa Tán Ma Vương vừa nói vừa nhìn Ngưu Ma Vương. Ánh mắt lộ rõ kỳ vọng.
“Ừ. Nina nhà ta bảo không thích ăn sống. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có tài chế dược của ngươi mới giải quyết được. Yên tâm…”
“Ta không cần thù lao!” Hỏa Tán Ma Vương cắt lời cúi đầu nhìn vật trong hộp. Mắt sáng rực ôm chặt nó vào lòng.
Với một dược sư tài giỏi như hắn, thứ hắn khao khát nhất chính là nguyên liệu quý hiếm. Và con mắt Huyết Điểu Virex rõ ràng nằm trong số đó.
Nhưng hắn chưa kịp ngắm nghía lâu thì đã bị Ngưu Ma Vương cắt ngang.
“Còn không mau làm việc? Đứng đó ngắm cái gì?”
Dù bực mình vì bị quấy rầy, Hỏa Tán Ma Vương vẫn đóng hộp lại liếc Ngưu Ma Vương rồi nói.
“Biết rồi khỏi nhắc. Nhưng nếu chế riêng cho con gái ngươi, ta cần thêm một thứ.”
“Cái gì?” Ngưu Ma Vương hỏi lại.
“Đương nhiên là máu. Không cần nhiều, vài giọt thôi. Nào đưa tay ra đây để ta lấy máu nào cô bé.”
Hỏa Tán Ma Vương bình thản nói bước tới gần giơ móng vuốt sắc nhọn ra.
Nhưng hắn mới đi được vài bước thì Ngưu Ma Vương đã xuất hiện trước mặt tung một cú đấm.
Phốc!
Cú đấm mạnh đến mức Hỏa Tán Ma Vương bay thẳng ra tận lối vào đại sảnh, nằm sõng soài trên sàn nứt toác. Cơ thể máu me be bét.
“Đồ… đồ khốn. Ngươi làm cái gì…”
Hỏa Tán Ma Vương trợn mắt nhìn Ngưu Ma Vương đang bước tới. Nhưng khi thấy vẻ mặt hắn, cả người hắn run lên.
Ngưu Ma Vương không còn bình tĩnh như trước mà toát ra khí thế bạo ngược. Hắn chậm rãi tiến lại. Ánh mắt đầy cuồng nộ nhìn Hỏa Tán Ma Vương. Hắn gằn từng chữ.
“Bỏ ngay ý định làm tổn thương con bé. Nếu không muốn tầng một mất đi một Ma Vương yếu ớt.”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau cắt ngang cơn giận của hắn.
“Cha ơi dừng lại đi, chỉ là chút máu thôi. Con cho được mà.”
“Nhưng…” Ngưu Ma Vương định nói tiếp. Nhưng thấy Nina khẽ lắc đầu, hắn đành nuốt lời vào trong.
Hắn khoanh tay quay người đi. Nina nhìn vậy thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Người cha bất đắc dĩ này “cuồng con gái” hơn nàng tưởng rất nhiều.
Hỏa Tán Ma Vương sau đó cũng đứng dậy lau máu ở khóe miệng rồi lườm Ngưu Ma Vương:
“Đúng như lời Kịch Độc Ma Vương nói. Ngươi càng ngày càng điên thật.”
Nói xong, hắn quay sang Nina thở dài.
“Đúng là một đứa trẻ ngoan, mong là cha ngươi không dạy hư ngươi. Thôi ta chẳng dám lấy máu nữa, ngươi tự làm đi.”
Hắn lấy một con dao găm từ nhẫn trên tay rồi đưa cho Nina.
Cầm dao, Nina thoáng ngập ngừng vài giây. Nhưng rồi nàng quyết tâm cắt nhẹ một vết trên ngón tay, đau nhói truyền đến, máu đỏ tươi nhỏ ra từng giọt.
Nàng trả dao lại rồi nhỏ máu vào chiếc bình Hỏa Tán Ma Vương đưa. Xong xuôi, hắn đóng nắp bình rồi nói.
“Vậy là đủ, chế thuốc mất vài ngày. Trong thời gian đó đừng làm phiền ta kẻo nguyên liệu này tan thành mây khói.”
Nói xong, hắn quay lưng rời đi. Đã từng chế thuốc cho Ngưu Ma Vương nhiều lần, Hỏa Tán Ma Vương biết rõ phòng chế thuốc ở đâu nên chẳng cần ai dẫn.
Nina thì bị Ngưu Ma Vương kéo tay ra. Hắn dùng ma lực chữa vết thương trên ngón tay nàng rồi hỏi.
“Con còn đau không?”
“Con ổn rồi cha.” Nina đáp.
Trong lòng nàng thoáng chút ấm áp. Dù hắn không phải cha thật và nàng chẳng rõ ý đồ của hắn, nhưng sự quan tâm này rất thật không giống giả vờ.
“Cảm giác được ‘cha’ yêu thương suy cho cùng cũng chẳng phải điều gì tệ.”
Nina nghĩ vậy rồi khẽ nở một nụ cười.
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã hai ngày sau.
“Cuối cùng cũng nâng ma lực lên 3 điểm. Chỉ cần 2 điểm nữa là mình chính thức thành Học Đồ rồi.”
Nina ngồi trong phòng, tự nhủ khi nhìn bảng trạng thái hiện lên trước mắt. Trên tay nàng là một chiếc bình nhỏ, từng chứa đầy ma dược màu tím, giờ đã trống rỗng, chứng tỏ nàng đã uống hết.
Nhưng nàng chưa kịp tận hưởng niềm vui thì một tiếng gõ cửa vang lên.
Nina đứng dậy, theo thói quen chỉnh lại trang phục và liếc nhìn mình trong gương rồi bước đi. Nhưng mới được vài bước, nàng chợt khựng lại.
Mặt Nina thoáng cứng lại, định than vài câu nhưng nhớ đến những gì ghi trong trang “mục tiêu sống”, nàng chỉ lắc đầu. Nàng là chính mình, không còn là ai khác nữa.
Mở cửa, người đứng trước mặt là Sylthra quen thuộc. Bà đến báo một việc, không phải Hỏa Tán Ma Vương đã chế xong thuốc mà là Thống Lĩnh Varkhaz đột ngột từ thành Aeternis đến cung điện để bẩm báo.
“Không báo với ‘cha’ mà lại báo với ta? Hắn định làm gì đây?”
Nina thầm nghĩ nhưng vẫn quyết định gặp hắn. Dù sao Ngưu Ma Vương còn sống sờ sờ, nếu Varkhaz có ý đồ gì thì đúng là tự tìm đường chết.
Nàng cùng Sylthra lên đường nhưng giữa chừng, bà nói còn việc phải làm nên để Nina đi một mình. Một lúc sau, nàng đến cổng lớn cung điện, nơi Varkhaz đang chờ.
Hôm nay, vị thống lĩnh mạnh mẽ này không mặc giáp nặng từ đầu đến chân mà chỉ khoác giáp nhẹ để lộ gương mặt trắng xám, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ tàn nhẫn, và cặp sừng đối xứng trên đầu.
“Tham kiến Tiểu Công Chúa.”
Vừa thấy nàng, Varkhaz quỳ một chân, cúi đầu, dáng vẻ cung kính.
“Thống lĩnh không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.”
Nina xua tay nói.
“Tuân lệnh!” Varkhaz đáp, rồi chậm rãi đứng lên.
“Ta nghe Sylthra nói ngươi tìm ta, không biết có chuyện gì?”
Nina liếc nhìn Varkhaz, cất giọng hỏi.
Hắn nở nụ cười nhẹ, đáp:
“Ta nghe nói ngài rất hứng thú với Lục Địa. Trùng hợp thay, ta vừa bắt được một đám người từ đó. Có vẻ chúng đang âm mưu gì mờ ám.”
Dứt lời, Varkhaz vỗ tay. Lập tức, binh lính phía sau tách ra, một đội khác áp giải năm kẻ bị xích chặt tay tiến đến.
Nina nhìn cảnh đó, ánh mắt ngưng lại. Như Varkhaz nói, họ đúng là đến từ Lục Địa. Sao nàng biết ư? Vì họ là con người!
…
3.2/3.2


4 Bình luận