• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Khởi đầu của kẻ lạ mặt

Chương 03: Sụp đổ

0 Bình luận - Độ dài: 2,130 từ - Cập nhật:

Kai kéo cô qua những đống đổ nát, từng bước chân của hắn nặng nề hơn khi mặt đất dưới chân rung chuyển không ngừng. Từ phía xa, tiếng động cơ gầm rú làm bầu không khí chấn động, một chiếc chiến đấu cơ lao nhanh qua bầu trời để lại vệt khói dài phía sau. Nó như một con dao sắc cắt ngang bầu trời xám xịt, nhằm thẳng về phía hố đen lớn vừa xuất hiện ở trung tâm thành phố. Kai chỉ kịp nhìn thoáng qua trước khi chiếc chiến đấu cơ khai hỏa, những quả tên lửa lao xuống lòng đất, ánh sáng từ vụ nổ phản chiếu lên mặt hắn rực đỏ và đáng sợ. Nhưng trước khi bất cứ ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chiến đấu cơ đột ngột chao đảo rồi mất thăng bằng, một tiếng rít lớn vang lên, và rồi nó mất kiểm soát lao thẳng xuống đất, tạo thành một vụ nổ dữ dội.

Kai không dừng lại tay vẫn giữ chặt cô, cố kéo cô rời xa khỏi nơi vừa xảy ra vụ nổ. Không gian quanh họ như nhuốm màu đỏ  của lửa, bầu trời trông như một mặt gương vỡ nát đầy những vệt sáng lung linh nhưng vô hồn, các tòa nhà đã đổ nát từ trước nay thêm những mảnh vụn rơi xuống, tạo nên khung cảnh hỗn loạn như tận thế. Bụi đất cuộn lên làm mờ cả tầm nhìn, không khí trở nên đặc quánh khiến mỗi hơi thở cũng nặng nhọc nhưng Kai không thể dừng lại. Hắn nghĩ nếu chỉ tiếp tục bước đi, nếu chỉ cố gắng thêm chút nữa mọi thứ sẽ ổn.

“Chú… cháu không đi được nữa…”

Giọng cô bé nhỏ đến mức hắn phải cúi xuống mới nghe rõ nhưng Kai không nhận ra điều gì bất thường ngay lúc đó, hắn chỉ nghĩ rằng cô mệt, rằng mọi thứ đều có thể vượt qua nếu họ cứ tiếp tục.

“Không sao đâu, chỉ thêm chút nữa thôi”

Kai nói, giọng hắn cố gắng giữ sự bình tĩnh kéo cô đi tiếp, từng bước chân càng lúc càng nặng nề hơn,bỗng cô ngã quỵ xuống khiến Kai cuối cùng cũng buộc phải dừng lại, hắn quay người  ánh mắt hoang mang nhìn xuống cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của cô.

“Làm sao thế? Cháu ổn mà, đúng không?”

Hắn quỳ xuống, hai tay đỡ lấy vai cô cố gắng tìm kiếm một câu trả lời.

Chỉ khi ánh sáng từ đám cháy phía xa chiếu lên chiếc áo của cô, hắn mới thấy rõ một mảnh kim loại lớn sắc như dao cạo đã cắm sâu vào bụng cô. Máu thấm đẫm chiếc áo nhỏ cùng từng giọt rơi xuống nền đất, đôi mắt Kai mở to, hơi thở của hắn như bị nghẹn lại, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Hắn không thể tin vào mắt mình, không thể tin rằng điều này đã xảy ra mà hắn không hề hay biết.

“Không… không thể nào…”

Giọng Kai trở nên khàn đặc cố gắng che giấu nỗi sợ, nhưng ánh mắt run rẩy của hắn không thể nói dối.

Cô gắng mỉm cười, một nụ cười yếu ớt và gượng gạo đủ để khiến trái tim Kai thắt lại.

“Cháu đau quá…”

Lời nói của cô như tiếng thở đứt quãng, mỗi chữ phát ra đều mang theo sự nặng nề và tuyệt vọng.

Kai lắc đầu chợt giọng nghẹn lại. “Không sao đâu. Chú sẽ đưa cháu ra ngoài. Chúng ta sẽ tìm mẹ cháu…”

Hắn cố gắng nói, như thể những lời đó có thể thay đổi điều gì, rồi ánh mắt cô bé dần mờ đi cùng hơi thở yếu dần.

“Chú… cháu tên là… Akari…”

Câu nói của cô nhỏ dần, đôi môi mấp máy nhưng không còn sức để thốt ra thêm điều gì.

Đôi tay nhỏ bé buông ra kèm hơi thở cuối cùng ngắt quãng rồi tắt lịm, cô yên lặng nằm đó còn Kai quỳ xuống với ánh mắt trống rỗng nhìn cô, mọi âm thanh xung quanh dường như bị bóp nghẹt. Không còn tiếng động cơ, không còn tiếng đổ vỡ, chỉ còn lại một nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Hắn không thể làm gì ngoài việc ôm cô trong vòng tay, cảm nhận sự sống của cô rời xa từng chút một.

Kai ngồi yên như thế trong một thế giới ngập tràn lửa và máu, mỗi giây trôi qua là một nhát dao vào trái tim hắn. Cảm giác hối tiếc, bất lực, và nỗi đau không thể nào nguôi ngoai, nước mắt hắn bắt đầu lăn xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống chiếc áo thấm máu trong ánh sáng đỏ của ngọn lửa, Kai chỉ còn lại một điều duy nhất: cảm giác đã quá muộn.

--------------------

“Ông đi đâu cả ngày, hả? Lúc nào cũng để tôi phải lo hết mọi thứ!”

Tiếng hét sắc lạnh của mẹ hắn xuyên thẳng vào không gian, Kai đứng yên bên ngoài cửa còn bàn tay hắn nắm chặt lấy vạt áo đồng phục, trong lòng dấy lên một cảm giác ngột ngạt đến khó chịu. Mẹ hắn không ngừng cao giọng, từng câu từng chữ ném vào bầu không khí như những lưỡi dao sắc nhọn, giọng bố hắn vang lên đáp trả, trầm khàn đầy nặng nề, không che giấu được sự mệt mỏi lẫn tức giận.

“Cô lúc nào cũng phàn nàn. Tôi đi làm cả ngày về nhà chỉ muốn yên ổn, cô thì cứ kiếm chuyện!”

“Làm gì? Ông gọi đó là làm gì? Rượu chè, cờ bạc suốt ngày, tôi có thấy đồng tiền nào mang về đâu!”

Mỗi lời nói của bố mẹ hắn dường như dội vào tâm trí Kai, tạo nên những tiếng vang mà hắn không thể làm ngơ được. Hắn đã nghe đi nghe lại những câu nói này không biết bao nhiêu lần, dù đã quen với những trận cãi vã không hồi kết vẫn khiến hắn cảm thấy đau đớn. Kai không dám bước vào hắn cũng không muốn rời đi, đôi chân của hắn như bị gắn chặt tại một chỗ, trong khi những âm thanh nặng nề đó không ngừng xé nát bầu không khí. Tiếng đồ vật bị đập vỡ đột ngột vang lên, cắt ngang mọi lời nói cùng âm thanh sắc lạnh vang vọng, gợi lên hình ảnh những mảnh gương vỡ tung rơi xuống nền nhà.

Và rồi, bất chợt tất cả mọi thứ tối đen.

Khi mở mắt ra lần nữa, hắn nhận thấy mình đang đứng trước cổng, hình ảnh bố hắn lững thững kéo theo chiếc vali cũ kỹ hiện lên trước mắt. Chiếc vali đã sờn rách bánh xe kêu lên những âm thanh nhỏ lẻ nhưng rõ ràng, từng tiếng lạch cạch vang vọng trong bầu không gian tĩnh lặng. Mẹ hắn ngồi bệt trên sàn nhà, tay ôm mặt, đôi vai run rẩy từng đợt kèm tiếng nức nở yếu ớt lọt ra ngoài nhưng không xóa nhòa được cái nhìn trống rỗng của bố. Ông dừng lại trước cổng quay đầu nhìn Kai.

Ánh mắt của bố lướt qua hắn thoáng qua một nỗi buồn mà Kai không thể hiểu, nhưng đôi mắt đó không dừng lại lâu. Ông ngoảnh đi, kéo vali bước tiếp cùng âm thanh của bánh xe tiếp tục vang lên đều đặn, như nhấn mạnh khoảng cách đang ngày một xa. Kai không nhúc nhích, hắn chỉ đứng lặng tại chỗ, nhìn bóng dáng bố hắn mất hút trong con ngõ nhỏ, tiếng khóc của bà hòa cùng với không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, cảm giác trống rỗng bao phủ lấy hắn. Kai cảm nhận được sự bất lực rõ rệt trong từng hơi thở,hắn biết hắn không thể làm gì cũng không biết phải làm gì được nữa, chỉ phó mặc cho mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

Lần này, ánh sáng lờ mờ từ một ngọn đèn dầu yếu ớt chập chờn trước mặt, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi Kai. Mẹ hắn ngồi trên sàn cầm chai rượu trong tay lắc nhẹ theo ánh mắt đỏ ngầu lướt qua hắn. Đôi môi bà khô nứt, mấp máy những lời nói không rõ ràng nhưng dù không nghe rõ, Kai vẫn cảm nhận được sự cay đắng và tức giận len lỏi trong từng câu chữ .

“Đồ vô dụng… Mày giống bố mày… Tao không cần mày…”

Mỗi lời của mẹ như những nhát cắt sâu vào tâm trí hắn, Hắn đứng yên không biết phải nói gì hay làm gì. Mẹ hắn loạng choạng đứng dậy ném chai rượu rơi xuống sàn vỡ tan thành những mảnh nhỏ, âm thanh vỡ vụn đó không khiến Kai giật mình, nó chỉ nhấn mạnh thêm nỗi đau âm thầm, dai dẳng đang đè nặng trong lòng hắn. Bà tiến lại gần đôi tay run rẩy vung lên những cú đánh vụng về, không đủ mạnh để làm hắn đau nhưng từng lời bà nói lại như những vết cứa không ngừng rỉ máu.

“Mày chỉ làm tao thêm khổ… Tao không cần mày!”

Hắn để mặc bà đánh với chửi rủa cay độc trút xuống người, trong lòng hắn một thứ gì đó nặng nề và sâu thẳm hơn đang dần hình thành. Mẹ hắn bỗng gục xuống, nước mắt bà rơi trên những mảnh thủy tinh vỡ, dáng vẻ nhỏ bé tuyệt vọng của bà như đâm thêm vào trái tim vốn đã quá đau đớn của hắn.

Hắn muốn nhìn khuôn mặt bà lần nữa nhưng bóng tối lại ập đến mạnh mẽ cuốn trôi tất cả mọi thứ. Kai không biết mình đang ở đâu, không rõ đây là thực tại hay một giấc mơ lặp lại trong màn đêm ấy, một giọng nói vọng lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống:

“Chú... tỉnh dậy.”

Kai lắng nghe, giọng nói ấy nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, xuyên qua lớp bóng tối bao quanh. Hắn đứng yên, đôi mắt mở ra nhưng chỉ thấy một màn đen dày đặc, như thể ánh sáng không tồn tại ở nơi này. Cảm giác mất phương hướng lấn át, nhưng âm thanh ấy dù nhỏ, vẫn như một sợi dây kéo hắn ra khỏi sự tĩnh lặng chết chóc.

Giọng nói vang lên lần nữa, không phải tiếng quát tháo hay thúc giục, mà là một lời thì thầm mang theo sự quen thuộc khó tả. Hắn không thể xác định giọng nói ấy của ai, nhưng nó dường như đã vang lên hàng trăm lần trong ký ức của hắn. Kai nhắm mắt, cố gắng tập trung.

Từ bóng tối, một đôi mắt chầm chậm hiện lên,ban đầu chỉ là hai điểm sáng mờ nhạt, sau đó rõ dần to tròn và sáng trong như hai viên ngọc. Gương mặt cô bé dần lộ ra, mái tóc lòa xòa, đôi má lấm lem, và ánh mắt ngấn nước. Kai không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy, từng chi tiết trở nên sắc nét, như thể ai đó đang cẩn thận vẽ lại trong trí nhớ hắn.

“Chú đã tìm được mẹ cháu chưa?”

Câu hỏi ấy vang lên, không gấp gáp, không nặng nề, nhưng lại khiến lồng ngực hắn như bị bóp nghẹt. Hắn không trả lời, chỉ lặng im nhìn gương mặt cô bé ngày càng hiện rõ. Đôi mắt đó, ánh nhìn ấy, hắn nhớ rồi, cô bé đã từng đứng trước mặt hắn, từng nắm lấy tay hắn, từng đặt hy vọng mong manh vào hắn giữa những phút giây hỗn loạn.

Cô bé không trách móc, cũng không đòi hỏi. Ánh mắt cô chỉ nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời, dù rằng câu trả lời đó có thể chẳng bao giờ đến. Hắn không biết tại sao, nhưng hình ảnh ấy khiến lòng hắn đau đớn.

Kai chớp mắt, hình ảnh cô bé tan vào bóng tối nhưng những ký ức vẫn còn đó, hiện rõ trong đầu hắn như một bức tranh sống động. Từng mảnh ghép lắp lại, một câu chuyện tưởng như đã quên nay lại hiện ra trước mắt hắn.

“Chú... tỉnh dậy đi.”

Giọng nói ấy lặp lại, lần này nhẹ hơn, như một hơi thở cuối cùng trước khi biến mất hoàn toàn. Kai đứng lặng một lúc, cảm giác như đã tìm thấy một mảnh ghép quan trọng trong tâm trí. Hắn khẽ ngẩng đầu, môi thì thầm cái tên vừa hiện lên rõ ràng trong tâm trí:

“Akali...”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận