• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4

Chương 1.2

2 Bình luận - Độ dài: 2,288 từ - Cập nhật:

Reid thở dài trước khi quay sang Elria. "Vậy, em thấy sao?"

"Mm... Em vẫn đang khó hiểu lắm," cô đáp, chân mày nhíu lại. "Anh tóm tắt giúp em được không? Anh giỏi khoản đó mà."

"Để xem nào... Em vốn là người từ tương lai, rồi quay về quá khứ và trở thành Hiền nhân. Anh được trao sức mạnh từ các Anh hùng tương lai và trở nên cực mạnh. Và một đám người từ tương lai có thể sẽ đến và tấn công chúng ta, nên ta phải đánh bại chúng để bảo vệ thế giới. Đại khái là vậy."

"Ah. Giờ thì dễ hiểu hơn rồi nè."

"Nhưng đó không phải điều anh muốn hỏi." Reid nở nụ cười gượng gạo khi đặt tay lên đầu cô.

Elria khẽ gật đầu. "Ba nói... em đã trở nên giận dữ đến mức giết rất nhiều người và biến thế giới thành một đống hỗn độn," cô lẩm bẩm, giọng không chút xao động.

Ngàn năm trước, Elria đã cướp đi vô số sinh mạng bằng ma pháp ―― mặc dù ban đầu cô làm vậy để bảo vệ Vegalta, nhưng sự thật vẫn không thay đổi. Nên dù nghe về tội ác của bản thân trong quá khứ, Elria đã biết mình có khả năng bùng nổ như vậy.

"Em chỉ... không thể tha thứ cho việc dùng ma pháp để làm hại và áp bức người khác."

Là người sáng tạo ra ma pháp, Elria hiểu hơn ai hết nó có thể cướp đi sinh mạng khiến đau khổ ngập tràn, nên cô đã luôn mang trong mình trách nhiệm nặng nề. Dễ hiểu vì sao phiên bản quá khứ của cô phẫn nộ đến vậy ―― bởi cô đơn giản là không thể tha thứ những kẻ dùng ma pháp để tàn sát và cướp bóc.

"Và đó là lý do em không bao giờ dùng ma pháp quá mức cần thiết," Reid mỉm cười. "Đúng chứ?"

Ngàn năm trước, Elria phát minh và truyền bá ma pháp để bảo vệ quê hương trước sự xâm lược của đế chế Altein. Nhưng ma pháp không chỉ là công cụ để phòng thủ. Nếu không cẩn trọng, cô có thể dễ dàng tàn sát binh lính Altein, thậm chí hủy diệt cả Đế đô. Đúng là Altein có Anh hùng, nhưng suy cho cùng, Reid cũng chỉ là một con người đứng trước đội quân pháp sư. Elria có thể bỏ qua anh và tiến thẳng vào Đế đô... nhưng cô đã không làm thế.

Elria chưa từng vượt qua giới hạn, và những pháp sư cô đào tạo cũng vậy. Cô đã luôn trung thành với nguyện vọng sâu thẳm nhất.

"Phát điên vì ma pháp bị lạm dụng hay chiến đấu với anh suốt năm mươi năm để bảo vệ niềm tin của mình... Đều rất đúng với con người em. Bản chất của em không hề thay đổi." Reid vươn tay xoa đầu Elria. "Hồi đó, em không có lựa chọn vì hoàn cảnh, nhưng ở dòng thời gian này, em có nhiều lựa chọn ―― nhưng chính em vẫn đã chọn đúng."

Với sức mạnh của ma pháp, thế giới ngày nay trở nên sống động hơn bao giờ hết. Con người không còn phải sợ ma thú, có thể tìm được nước trên đất khô cằn, không phải co ro trong giá lạnh hay chịu đói ―― tất cả đều nhờ ma pháp của Elria. Cô chứng minh rằng ma pháp nếu dùng đúng cách, sẽ có thể làm thế giới tốt đẹp hơn. Triết lý của cô không sai, và lần này, cô đã đi đến cùng.

"Vậy hãy ngẩng cao đầu lên, Hiền nhân Elria Caldwen," Reid nói với nụ cười.

Elria từ từ ngẩng lên với gương mặt rạng rỡ. "Vâng. Em đã làm tốt, phải không anh?"

Reid nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. "Dù sao thì..." anh thở dài. "Anh không nên làm em giận nhỉ? Không muốn thế giới hòa bình này tan thành mây khói đâu."

"E-Em không đến mức đó đâu...!"

"Thật sao? Nhưng em chưa từng nương tay với anh mà..."

"V-Vì đó là anh! Em biết có thể tin tưởng anh nên không cần lo...!" Elria quơ tay bối rối. Sự tin tưởng của cô sẽ đáng yêu lắm nếu không vì tin rằng anh sẽ sống sót sau một loạt hoà âm ánh sáng ma pháp.

Reid nhún vai. "Dù sao dạo này em cũng chưa dùng ma pháp với anh. Lần tới chắc là khi chúng ta giải quyết lời hứa ngày xưa và—"

Elria đột nhiên giơ tay. "Ừm... Thực ra em có điều muốn nói." Cô cúi đầu chậm rãi và từ từ cất tiếng. "Về trận chiến của chúng ta... em thua rồi."

Reid chớp mắt. "Hả?"

"Em đã thua anh trước cả khi chúng ta có trận quyết đấu cuối cùng."

"Không... Đợi đã. Chẳng phải chúng ta luôn hòa sao?"

"Vâng. Đã hòa sáu nghìn ba trăm hai mươi chín trận."

"Wow," Reid lẩm bẩm, một lần nữa lại ấn tượng với con số chính xác. 

"Những trận đấu ngàn năm trước đều hòa, nhưng nếu lùi xa hơn thì em đã thua."

"Lùi xa hơn...?"

"Vâng." Elria mỉm cười. "Bản thân em trong quá khứ đã lấy cảm hứng để sáng tạo ma pháp từ nghiên cứu của 'Reid Frieden' để lại. Cho nên, nếu không có anh, em đã không thể tạo ra ma pháp."

"Uhh... Nhưng lần này em tự tạo mà?"

"Em học phép thuật từ cha, và ông ấy đã biết về ma pháp. Không thể loại trừ khả năng ông ảnh hưởng đến em, nên em không thể nói mình tự tạo ra ma pháp được." Elria gật đầu. "Hơn nữa, phép thuật mà anh tạo cuối cùng đã cứu em. Nói cách khác, em không thể ở đây nếu không có anh."

"Nhưng đó là phiên bản của anh mà anh còn chẳng b—"

"Anh nói em dù quá khứ hay hiện tại thì vẫn là một. Anh cũng vậy chứ? Tóm lại, em thua tâm phục khẩu phục rồi," Elria tuyên bố, vì lý do nào đó lại gật đầu hài lòng. Cô có vẻ quyết tâm nhận thua, gò má cũng ửng hồng. "E-Em thua rồi nên, ừm... em có chuyện này muốn nói với anh――"

"Khoan đã," Reid ngắt lời. "Nếu theo logic đó, anh cũng có điều muốn nói."

"D-Dạ...?"

"Nếu một nghìn năm trước mà em dùng toàn lực, quân đội Altein sẽ không thể địch nổi, nên theo cách nào đó, bọn anh đã được cứu nhờ niềm tin mãnh liệt của em. Nên là anh thua."

"N-Nhưng đó là Altein thua, không phải anh!"

"Anh cũng đạt được một số thành quả nghiên cứu nhờ các ma cụ em để lại. Anh chưa kịp đền đáp trước khi chết, nên đó cũng tính là thua, đúng không?"

"A-À thế à? Thế còn lúc anh động viên em trong tàn tích! Như thế tính là em thua nhé!"

"Nếu em định đi xa đến thế, như này thì sao? Chúng ta đã không đoàn tụ ở thời đại này nếu em không tìm anh, và anh còn mượn được địa vị nhà Caldwen nhờ đề nghị của em. Chẳng phải anh thua sao?"

Elria nghiến răng. "Đ-Đồ cứng đầu...!"

Dù thế nào, mong muốn nhận thua của cô rõ như ban ngày. Reid biết cô có điều muốn nói sau khi giải quyết lời hứa nghìn năm tuổi, và nhìn đôi má ửng hồng cùng dáng vẻ bối rối, không hề khó đoán liệu cô muốn nói gì.

Reid mỉm cười, "Có vẻ em phải thêm một trận hòa vào danh sách rồi nhỉ?"

"E-Em chưa xong mà! Reid, anh luôn chăm sóc em khi em mơ màng!"

"Ồ, giờ lại chơi kiểu này à? Thế em cũng giúp anh hiểu về sức mạnh của mình ―― chẳng phải cân bằng rồi sao?"

“Ưmmmm... Anh còn giúp em cứu Rufus nữa!"

"Anh chỉ chơi đùa với đám Vệ Long một chút thôi. Em là người cứu cô ấy mà."

"Vậy... Vậy em sẽ kể chuyện từ kiếp trước!"

Tràn đầy quyết tâm, Elria bắt đầu liệt kê những sự kiện từ ngàn năm trước, và Reid bác bỏ từng ý với nụ cười. Rõ là buồn cười khi cả hai nhất quyết nhận thua, nhưng kỳ lạ thay, họ lại thấy thoải mái với cuộc trao đổi ngớ ngẩn này.

Trước khi cuộc đối đầu căng thẳng này ngã ngũ, một tiếng hét vang lên trong hành lang.

"Em tìm được anh trai rồiiiiiiiiii!!!"

Cú đá bất ngờ lao về phía lưng Reid, nhưng anh nhanh chóng chặn lại với khoảng cách chỉ còn vài centimet. Cau mày, Reid túm lấy chân kẻ tấn công và treo ngược cô lên.

"Stella...?"

"Vâng! Lâu rồi không gặp, Reid-niichan!" Cô gái tóc đen cười toe, dường như không bận tâm đến tư thế của mình. [note70949]

"Đừng có đá bừa như thế. Nhỡ nhầm người thì sao?"

"Hê! Em không bao giờ nhầm anh với ai hết, đặc biệt là từ phía sau! Anh nghĩ em đã phục kích anh bao nhiêu lần từ hồi nhỏ?!"

"Ồ thế à, nhóc con? Có muốn anh quay em như ngày xưa không?"

"Yayyyyy! Trông ngốc lắm, nhưng mà em thích!" Dường như cô nàng thực sự thích thú khi bị biến thành chong chóng.

Elria quan sát khung cảnh kỳ lạ và nghiêng đầu. "Cô ấy... gọi anh là anh trai?"

Reid thở dài. "Ừ. Để anh giới thiệu. Đây là em gái anh, Stella."

"Wow! Là tiểu thư Elria hàng thật này! Em có thể bắt tay chị không ạ?!"

"Tự giới thiệu trước đi," Reid mắng.

"Stella Frieden! Mười lăm tuổi! Nữ!"

"Ừ, ít nhất cũng có tên, nên anh đồng ý."

"Yay! Em có quyền bắt tay tiểu thư Elria rồi!"

"Ừm... Rất vui được gặp em?" Elria nhìn cô gái, và sau một thời gian dài, lại trốn sau lưng Reid. Nhưng không phải vì nhút nhát; Reid đoán Elria chỉ bối rối trước cô gái kỳ lạ đòi bắt tay trong tư thế treo ngược thôi. Một phản ứng hoàn toàn hợp lý.

Anh nhìn xuống cô em gái và nhướng mày. "Em làm gì ở đây thế?"

"Thi tổng hợp!"

"Vậy ý em là, em đến để tham dự kỳ thi tổng hợp, nghe tin anh ở đây nên đến sớm để úp sọt hả," anh kết luận.

"Vâng! Đại loại thế!"

"Và nếu em ở đây..." Reid đưa mắt nhìn về hướng Stella xuất hiện, vừa lúc có chàng trai tóc đen rối bù bước xuống hành lang. Anh ta ngáp dài khi chiếc áo khoác trắng bay phấp phới.

"Ồ? Hóa ra vẫn có thể trông cậy vào Stella để tìm Reid nhỉ?" Người đàn ông nói.

Reid thở dài. "Em biết ngay mà. Ed cũng ở đây."

"Ôi, Reid... Lâu rồi không gặp, nhưng từ khi nào em học cách nhân bản vậy?"

"Anh thử mở mắt to hơn xem. Thế sẽ gộp em lại thành một người thôi."

"Đừng yêu cầu anh điều không tưởng, em trai... Nếu em không biết thì anh phải dành cả ngày làm trợ giảng và trông cô nhóc tràn đầy năng lượng kia. Thiệt tình, sàn nhà này bắt đầu trông thật ấm cúng..."

"Nhưng Ed-niichan này, hôm nay chúng ta mới đấu ba trận thôi mà!" Stella phản đối.

"Ừm. Bình tĩnh nào, con nhỏ cuồng chiến này. Có lý do mà anh phải bớt thời gian ngủ và em phải bớt thời gian giả chiến đấy, nhớ không?"

"Không, em không nhớ!"

"Chết tiệt... Ai ngờ trí nhớ của con bé lại bay cùng mấy cú đá cơ chứ..." Người đàn ông vuốt râu rồi cúi chào Elria. "Xin lỗi vì đã ồn ào, tiểu thư Elria."

Cô gái giật mình. "Ah, k-không sao ạ...!"

"Cảm ơn em. Dù sao, cho phép anh giới thiệu. Anh là anh trai của cậu thanh niên kia, đồng thời là trợ giảng tại Học viện Ma pháp Meridien ở phía nam. Tên anh là Edward Frieden."

"R-Rất vui được gặp anh. Em là... Elria Caldwen." Với chút ngượng ngùng, Elria quyết định bắt tay Edward ―― một màn thể hiện tuyệt vời cho sự trưởng thành của cô những tháng vừa qua.

"Ôi trời," Edward nói. "Em gái, em thấy không? Tiểu thư Elria ngoài đời đấy."

"Ồooooooo! Nếu anh nói vậy thì không thể sai được!" Stella reo lên.

"Bình thường em rắc rối nhưng lại tin tưởng anh thế... Ôi, sao em gái mình lại đáng yêu thế..."

"Nhưng Ed-niichan này, nếu đây là tiểu thư Elria thật, vậy có khi tin đồn là đúng ấy nhỉ?"

"Chắc vậy... Ôi trời. Mẹ sẽ ngất xỉu mất."

Reid nhíu mày. "Mẹ sao thế?"

"Thôi nào, em trai," Edward thở dài. "Em rời nhà mà không giải thích gì với mẹ, phải không?"

"Em nói với mẹ là em đính hôn và sẽ không về nhà một thời gian."

"Và mẹ coi đó là trò đùa," Edward thêm vào.

"Đúng. Trong thư trả lời mẹ có nói thế."

"Nhưng em không về, nên mẹ bắt đầu nghĩ, 'Đợi đã, nó nghiêm túc đấy à?'"

"Em thật sự ước mẹ tin con trai mình ngay từ đầu..."

"Nên bây giờ mẹ đang ở đây rồi."

Reid chớp mắt. "Từ từ… Sao cơ???"

Edward gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng. "Mẹ nói mẹ sẽ không về nhà... cho đến khi gặp được con dâu."

Ghi chú

[Lên trên]
đúng raw Stella có niichan/neechan ở cuối tên
đúng raw Stella có niichan/neechan ở cuối tên
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Chăm quá 😭😭😭
Xem thêm