Chị em Tier 1 - Bốn chị e...
Kamishiro Kyousuke Narumi Nanami
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 4 - Thứ Nữ - Streamer・Lời nguyền của Ranka

7 Bình luận - Độ dài: 15,689 từ - Cập nhật:

k6RTfix.jpeg

“Nà, Meru. Đống đồ của em chưa có đồ lót kìa......”

“A, etto……Đồ lót thì, quả nhiên tự bản thân em sẽ giặt.”

“A, à—……thế hả. Nếu vậy sẽ tốt hơn ha.”

“Ừm......”

Từ sau cái lúc học ôn thi dạo trước, thi thoảng có những lúc bầu không khí giữa tôi và Meru trở nên khó xử như thế này.

Tôi thì xem như lúc đó đã xem như một vụ tai nạn, nhưng quả nhiên một góc nào đó trong tâm thức vẫn cứ ý thức về nó. Và dường như nó lại biểu lộ thông cử lời nói hay cử chỉ nhỏ nhặt.

Đúng thật là rắc rối mà.

Thề là chuyện xảy ra không làm tôi ý thức đến Meru. Vốn dĩ tôi luôn sống mà giữ khoảng cách với mấy chuyện yêu dương mà, huống chi nơi này còn là nơi làm việc nữa. Tên đàn ông dễ ý thức đến chỉ vì chuyện cỏn con này thì không có tư cách làm việc tại nơi chỉ toàn con gái thế này đâu.

Nhưng mà, tôi thì đâu cần phải tiết lộ cái lời thề đó ra cho người khác biết—

“........................”

“........................”

Vừa nhai bữa ăn tối mà tôi vừa làm, hai đứa con gái kia vừa nhìn chằm chằm đến bộ dạng của tôi và Meru.

Là Chinana với Ranka đấy.

Tuy là tôi đã giải thích đàng hoàng chuyện lúc đó nhưng mà khó có thể nói họ đã chịu thuyết phục hoàn toàn. Thì cũng đúng thôi mà. Nếu vị trí đổi ngược lại thì tôi cũng đơn giản không tin đâu. Chính vì như thế, tôi chỉ còn cách dùng hành động của mình để lấy lại sự tin tưởng mà thôi......

“......Trông ngọt ngào ghê ta. Giống như là nhân vật phụ trong bộ romcom dạo trước ấy.”

“Chẳng phải cái gì tốt lành đâu. Nếu phải nói thì hai người vừa phạm phải sai lầm trong đêm của bộ nhạc kịch thì có.”

Chích chích chích chích.

Cứ mỗi khi có chuyện, tôi lại bị ném cho những lời gai góc như thế này.

“......Nà. Tôi thừa nhận là mình có tội rồi, nên cũng đến lúc dừng lại giùm được chứ. Thói xấu con gái lộ ra hết rồi kìa.”

“Thời đại này còn phân biệt nam nữ sao ạ, senpai?”

“Thế mới nói tên này là người nguyên thủy mà. Ý cậu là con trai không nói lời mỉa mai à?”

“Thế cô thừa nhận mình đang nói lời mỉa mai rồi à.”

Bơ đi tôi đang nén đi cái thở dài, Meru vừa ngồi xuống chỗ mọi khi, vừa nói,

“Mấy người ghen hả?”

Và-

-nhỏ bất ngờ quăng trái lựu đạn ngôn từ bằng giọng điệu hững hờ ấy ra.

Ghế của Chinana và Ranka run lên cành cạch.

“L-......làm sao có chuyện như thế~......!”

“Làm gì có chuyện đó hả!? Chị đang nói không muốn tác phong trong nhà bị rối loạn thôi!”

Chinana thì hơi chút ngượng ngùng, Ranka thì bộc phát phẫn nộ, và mặt của cả hai đều đỏ.

Trái lại thì Meru ‘hừ~m......’ một tiếng một cách bình thản rồi nói,

“Thế thì đâu cần phải để tâm đến là được vậy mà.”

Rồi nhỏ húp sùm sụp món súp.

Chinana và Ranka trông muốn nói ‘gư nư nư’ trong sự im bặt kia.

“Sao em lại kích động họ......”

Lần này thì tôi không nén nữa mà thở dài ra một hơi.

Megu với tay lấy bánh mì dài,

“Tại trông vị mà.”

“Làm ơn đừng có gây rối chỉ để mua vui rồi khiến bầu không khí ở chỗ làm trở nên khó chịu giùm anh.”

“Nếu anh bị đuổi, em sẽ thuê riêng anh.”

“Thế mới khó chịu đấy.”

Thiệt tình, lại càng phiền phức thêm.

Điều tệ nhất là chính người trong cuộc lại có vẻ chẳng bận tâm gì đến bầu không khí này.

“E-, em[note70005] không bận tâm nữa đâu!”

Chinana, dạo gần đây đã từng chút một an định ngôi xưng thứ nhất, nói với bộ dạng như sốt ruột.

“Em không nghĩ senpai là người ra tay với con gái ngay đâu! Ngược lại, em thấy senpai là kiểu người hay viện lý do để chần chừ chùn bước thì có!”

“Oi. Độc mồm rồi đấy.”

“Chị cũng bỏ qua đi, Ran-nee! Nhé!?”

Dù Chinana có nói, Ranka vẫn im lặng mím môi.

Không nói một lời nào, cổ cắm mạnh nĩa vào xúc xích 1 cái *bụp!* rồi cắn đứt một miếng *rốp!*.

Dù gần đây tôi đã được đối xử khá bình thường, nhưng có vẻ như thái độ ghét con trai của cổ lại tái phát. Lần này là nguyên nhân là do tôi, nên tôi không thể bật lại được, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì công việc sẽ bị ảnh hưởng.

“Nà~. Tôi phải làm gì thì cô mới lấy lại tâm trạng?”

Phiền phức quá rồi nên tôi hỏi thẳng trực tiếp.

Ranka vừa ăn xúc xích, vừa nói,

“Phải ha......Trước hết thì ngày mai cậu nấu bữa sáng cho tôi đi.”

“Ý cô bắt tôi đi làm từ sáng á......”

“Có dịp rồi, nên nấu cái gì bắt mắt nhé. Trang trí thật đẹp vào. Nếu đăng bức ảnh đó lên instagram mà gây bão thì tôi sẽ suy nghĩ lại một chút.”

“Rồi rồi......Tuân theo lời chủ vậy.”

Nếu như nó có thể lấy lại được tâm trạng thì quá rẻ.

Chính vì nghĩ vậy mà tôi đã nhận lời một cách dễ dàng, nhưng không ngờ chuyện đó lại xảy ra—vào thời điểm này, tôi đã chẳng thể nào tưởng tượng ra được.

“A, Ranka! Tớ xem instagram rồi~!”

“Tớ nữa tớ nữa! Nhìn siêu ngon ghê~!”

Đi làm từ sáng và hoàn thành công việc xong rồi tôi đến trường, thì thấy hôm nay Ranka cũng được đám bạn cùng lớp vây quanh.

Nếu là mọi khi thì tôi không quan tâm đâu, nhưng mà lần này sự tình có chút khác.

Nếu hỏi tại sao thì chủ đề mà mấy con nhỏ đấy đang bàn tán chính là món ăn mà khi nãy tôi làm tại nhà Kichijouji, rồi được chụp hình và đăng tải lên mạng xã hội.

Yêu cầu là một món ăn sáng trông thật phong cách để đăng lên SNS, nhưng cuối cùng, tôi chỉ đơn giản bày biện bánh mì nướng, trứng chiên, thịt xông khói và salad lên một chiếc đĩa trắng một cách tinh tế. Và thế là, trông nó đã đủ 'sang chảnh' để đạt yêu cầu luôn.

Có lẽ có thể nghĩ đấy là công việc qua loa thôi, nhưng việc bày trí món ăn sao cho trông ngon miệng cũng là một phần thực lực của người đầu bếp.

Thực tế thì, Ranka cũng trở nên hưng phấn như sự bất mãn kia là dối trá, rồi cổ đã chụp ảnh với nhiều góc độ cho nó.

Nói thế thôi, chứ bản thân món này là món đơn giản mà ai cũng có thể làm được. Còn lâu mới so sánh được với những món do đầu bếp chuyên nghiệp chế biến—

—lẽ ra là như vậy, nhưng mà......

“À~, cái đó nhỉ.”

Ranka vừa cười gượng một chút, vừa nói,

“Món đó, thực ra thì—”

“Ra Ranka cũng nấu ăn được à~!”

“Chẳng phải hoàn hảo quá sao!? Không có khuyết điểm luôn~!?”

“Siêu hiện tượng rồi! JK mà có thể nấu được như thế thì đương nhiên thôi!”

Phải rồi đấy.

Dường như là nó trở thành hiện tượng kinh khủng.

Vả lại còn thành ra chính Ranka đã nấu ra nữa.

Để tôi lặp lại, bản thân món ăn thật sự chẳng phải là gì cả. Nướng lên, xé ra rồi bày biện. Sau đó chỉ cần chuẩn bị một cái đĩa trắng kiểu nhà hàng Pháp, rồi để Ranka chụp ảnh với ánh sáng và góc chụp thật đẹp. Chỉ có vậy thôi, không phải món ăn đặc biệt ngon, cũng chẳng phải món gì quá cầu kỳ cả.

Chỉ vậy thôi chứ ai ngờ lại được hàng ngàn, hàng vạn phản ứng đâu kia chứ......Tôi không biết nên khen ngợi về độ ảnh hưởng lớn của Ranka, hay nên lo ngại về sự không có khiếu nhìn của cư dân mạng xã hội nữa.

Dù là đằng nào đi nữa, có được cái hư danh như thế này chẳng phải chuyện gì đáng để vui mừng cả.

Ngược lại chỉ càng làm tôi muốn thở dài thôi.

Trên đời này, có rất nhiều người chỉ cần nổi tiếng một chút thôi là cuộc sống của họ sẽ được cứu vớt, vậy mà chỉ với món ăn mà đến cả học sinh tiểu học cũng có thể nấu được như thế mà là gây bão mạng......Hà~.

Ranka chắc cũng đang lúng túng lắm còn gì. Bản thân không làm vậy mà bị xem là thành tích của bản thân, bị nâng lên qua mức so với thực tế--

“......Mà, tạm thôi mà. Tớ đã luyện tập làm từng chút rất lâu về trước rồi!”

—Ửn?

“Tớ đã ngán chỉ toàn ăn ngoài lắm rồi! Nên thỉnh thoảng cũng muốn tự nấu ấy mà!”

Ửn ửn?

“Đấy, nhà tớ cũng có mấy nhỏ em mà? Người chị như tớ phải làm gương chứ—”

Đang nói cái vẹo gì đấy.

Cái con nhỏ cứ có sơ hở là lại nằm rủ rượi trên sô-pha và gọi đồ ăn chuyển phát kia.

“Quả nhiên không thể nấu ăn thì khó coi quá nhỉ!”

Để tôi giới thiệu cho mấy thím cái phát ngôn mà tôi đã từng nghe từ một đứa con gái.

『Nói tự nấu ăn rẻ hơn chỉ là tạo ấn tượng thôi. Nếu tính cả công sức thì đặt đồ từ Sukiya hay CoCo Ichibanya chẳng phải rẻ hơn sao? Nói thật, những kẻ tự nấu chỉ là lũ ngốc thôi』

Hay bây giờ để tôi làm phát để tẩy chay nhể.

Trong khi tôi đang gửi ánh mắt với những suy nghĩ như vậy đến, thì Ranka giữ nguyên nụ cười rực rỡ, rồi nhẹ nhàng quay mặt đi khỏi tôi.

—Có còn cách nào khác đâu! Cũng không đành làm vỡ mộng mà!

Dường như tôi nghe được tiếng lòng như thế bay đến.

Nói thật, mấy đứa cố tỏ ra vẻ thật là ngu ngốc.

Cơ mà, tôi cũng có thể lý giải được bầu không khí khó nói này. Chắc chắn chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần nữa, nên nếu chỉ để hòa giải tình hình, tôi cũng không có ý phản đối đâu—

“Vậy thì từ giờ trở đi tớ cũng sẽ đăng hình đồ ăn nhé?”

“Mấy món khác cậu nấu như thế nào thế~? Hóng ghê~♪”

“......Haha, ha.”

Ranka mỉm cười một cách gượng gạo, rồi thoáng nhìn sang tôi như thể là đang cần cầu cứu.

......Cái đứa chiều theo đứa ra vẻ cũng thật là ngu ngốc mà.

Xế chiều ngày hôm đó—Tại phòng khách nhà Kichijouji, Ranka chắp tay về phía tôi.

“Xin cậu! Một lần nữa thôi!”

“Không.”

Tôi vừa khoanh tay, vừa tỏ thái độ cương quyết thì Ranka bĩu môi trông như không phục.

“Kẹt xỉ......”

“Sai rồi nhé. Tôi đang bảo là không dính dáng tới lừa đảo nữa thôi.”

“Lừa đảo là nói quá rồi đó......Thật ra là có lừa gì đâu đúng chứ?”

“Cũng giống thế thôi. Vì mọi người sẽ tưởng là cô nấu ra nó.”

Ranka mím môi trông khó chịu.

Có vẻ như là cổ cũng nhận thức được rằng đấy là chuyện xấu rồi, cũng tốt.

“Nhưng mà, vậy thì, tôi phải nói thế nào đây......Liệu tự thú rằng ‘không phải tớ làm đâu nên không đăng ảnh nữa’ có được chứ?”

“Cái đó được nhất đấy, nhưng mà cô đâu thể nghĩ ra cái khác để đánh lừa bọn họ đúng chứ.”

“Nhiều người đang kỳ vọng lắm đó......Cả cậu cũng không thấy khó chịu gì đúng chứ......?”

“Có à nha. Tuy không phải cố ý nhưng vẫn là lừa người ta. Tất nhiên rồi còn gì.”

“......Cố chấp quá......”

“Đỡ hơn là hèn hạ đấy.”

Ranka lại trông bất mãn.

Muốn đáp ứng lại sự kỳ vọng của người theo dõi mà lại sử dụng cách thức chẳng tốt tẹo nào. Con nhỏ này có dùng cách thức hay là không thì chẳng liên quan đến tôi, nhưng mà nếu bảo dùng kỹ thuật của tôi làm chuyện xấu thì đấy lại là chuyện khác.

Sau một hồi giằng co thì màn hình treo tường chợt bật lên.

『Chị nghe chuyện rồi, như thế chẳng phải tốt cho em sao~? Ranka~』

Một bức minh họa nữ sinh cao trung tóc vàng xuất hiện. Là Kikuri.

『Vậy là giống như thế nhể. Kiểu mấy đứa con nít rêu rao rằng tài khoản của một họa sĩ thần thánh nào đó là của mình, rồi nhắn tin riêng cho bảo「Em đã lỡ nói với bạn bè như thế rồi, xin hãy đăng tranh vào giờ này nhé」ấy. Làm mấy trò câu like như thế thì có ý nghĩa gì đâu chứ~?』

“Em đã bảo biết rồi mà! Chẳng phải em đã nói chỉ 1 lần nữa thôi sao!”

『Nếu vậy thì bây giờ ngừng lại sẽ tốt hơn đấy』

Tôi chăm chú nhìn bà chị trưởng nữ ở chiều không gian khác, người đang thản nhiên đưa ra một lập luận đúng đắn với phong thái điềm tĩnh.

『......Sao thế? Kiminaga-kun. Chẳng lẽ phải lòng rồi hả~?』

“Em chỉ nghĩ chị cũng có điểm giống với người chị thôi.”

『Oi. Đường đường chính chính là chị hai chính hiệu đấy nhé』

Bà chị trưởng nữ phiền toái mà cơ bản chỉ làm tình huống thêm lộn xộn này đã làm tôi lỡ cảm động một chút.

Ranka cúi gầm mặt xuống khoảng một lúc, rồi nói,

“......Tôi......là nữ sinh cao trung nhất Nhật Bản đó.”

Và rồi nói với tôi với giọng tha thiết.

“Tôi không muốn làm họ thất vọng......Tôi biết là mình sai, nhưng mà......Nếu như mọi người đang kỳ vọng ở tôi thì tôi muốn bảo vệ điều đó hết mức có thể. Thế nên, xin cậu đó! Chỉ 1 lần nữa thôi mà!”

Ranka hướng về phía tôi rồi cúi đầu thật sâu.

Con nhỏ Ranka đó—người ghét con trai, đã từng đuổi tôi mà không cần bàn cãi. Con nhỏ Ranka đó—lại quay về phía tôi, như sắp quỳ rạp xuống đất mà cúi đầu thật sau.

Đối với cổ, nó quan trọng đến như thế sao.

Đến nỗi có thể cúi đầu trước đối tượng mà mình không hề thích......

“......Hà~”

Tôi thở dài ra một hơi, rồi nói ra giọng trầm thô ráp.

“Chỉ 1 lần nữa thôi đấy.”

Kikuri ở bên cạnh thì lẩm bẩm than thở『A~a』ra.

『Nói gì thì nói cậu mềm lòng quá rồi đấy. Chuyện gì xảy ra chị không biết đâu đấy nhé~?』

Đáng lẽ là tôi nên nghe theo lời bà chị lớn tuổi 2D này đàng hoàng hơn.

Mãi về sau tôi mới nghĩ như thế.

“Nè~, về món tiếp theo ấy. Cậu có thể là món pasta nào ngon không? Dùng nguyên liệu không quá đắt, kết hợp với thực phẩm đông lạnh ấy. Nghe nói dạo này ở nước ngoài món kiểu này đang trend lắm—À~ phải phải! Kiểu như thế đó! Sau đó thêm nguyên liệu vào cho có cảm giác sang trọng nhé! Nhờ cậu đó~!”

Tôi đúng là thằng ngốc bị xiêu lòng mà.

‘Chỉ 1 lần nữa thôi’ ấy rõ ràng nói dối trắng trợn.

Ranka kể từ sau đó cũng thêm lý do này nọ để bắt tôi nấu ăn. Cổ cũng đưa ra phần thưởng, và cũng đứng ở vị trí chủ thuê để đe dọa nữa. Trong số đó cũng có lần cổ nhờ tôi nấu một bữa tối bình thường, rồi lén đăng bức ảnh đó lên mạng xã hội mà không hề xin phép.

Tất nhiên, mỗi lần như thế tôi đều góp ý thẳng thắn.

Và mỗi lần như thế, Ranka lại nói với tôi thế này.

“Đằng nào thì mọi người sẽ chóng chán thôi! Lượng like giảm thì tôi sẽ dừng lại!”

Nói thế đấy, và gần 2 tuần trôi qua rồi.

Tháng 5 cũng đã qua một nửa, mùa mưa lại sắp đến gần. Ấy vậy mà trước khi phải chờ đợi sự xuất hiện của chúng, tâm trạng của tôi đã trở nên ưu uất như mưa nặng hạt rồi.

Tất nhiên việc làm của Ranka cũng được các chị em khác để ý.

“Ran-nee cực kỳ theo đuổi những con số nhỉ~. Nếu như tìm được『Cây Like』chứ không phải『Cây Tiền』, em thấy chỉ không dễ buông tay đâu.”

Chinana vừa cười gượng, vừa bình luận như thế,

“Nếu anh không muốn thì dừng lại là được rồi vậy mà. Không dứt khoát cũng là lỗi ở anh đó, Shikimi.”

Meru bình luận như thế trong bộ dạng cạn lời.

Tôi cũng thất vọng với chính bản thân mình. Tôi đã nghĩ bản thân mình là loại có thể nói dứt khoác chuyện sai trái chính là sai trái.

Rồi thì sao. Lỡ bị cuốn theo cái khí thế của Ranka mất rồi. Thế này thì chẳng phải tôi thằng gió chiều nào theo chiều đó—một đứa tiểu nhiên đồng nhất không hòa hợp hay sao.

“Rồi cậu đang lo lắng về chuyện đấy hả. Cũng là chuyện hiếm thấy ha.”

Tại chỗ quầy kế cửa sổ ở căn-tin, Mitaka Matsuba vừa cười vừa nói như thế.

Tôi vừa húp xùm xụp món mì udon rẻ nhất ở đây, vừa nói,

“Không phải là tớ lo lắng gì. Chỉ là than thở thôi. Hôm nay rồi tớ sẽ từ chối con nhỏ Kichijouji đó.”

“Ai biết được. Từ sau khi gặp cậu, đây là lần tớ thấy cậu gặp khó khăn nhất luôn đấy, quân tử-kun—Hơi ghen tị với cậu ghê.”

“Cái gì đấy. Có yếu tố gì để ghen tị hả?”

“Từ khoảnh khắc hiện tại, trong đầu cậu chỉ tràn ngập hình ảnh của Ranka-chan thôi đúng chứ? Chẳng phải là chuyện đáng ghen tị với tớ, rất tự phụ là bạn thân nhất của cậu hay sao.”

“Có lẽ là sai lầm duy nhất đấy.”

Tôi chưa bao giờ thấy Mitaka nói chuyện với ai khác.

Thi thoảng, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng cô bạn nữ này có thể chỉ là ảo giác mà mỗi tôi nhìn thấy—dù cho có mặc đồng phục đi nữa, nhưng mà tôi không biết là cậu ta học năm nào, lớp gì, hay có là học sinh của trường này hay không nữa.

“Thiệt tình—Chiếm hữu suy nghĩ trong đầu của người khác bộ vui đến thế à? Nếu là tớ thì sẽ cảm thấy tội lỗi, hay là sẽ cảm thấy ghê tởm ấy chứ.”

“Vui chứ. Đăng ảnh của bản thân lên mạng xã hội, tạo những bài đăng có khả năng gây bão, hay đưa ra ý kiến có chút quá khích nữa, rốt cuộc cũng đều vì niềm vui tô điểm bản thân mình bên trong người khác hay sao?”

“Cái gọi là ham muốn được thừa nhận ấy à? Thiệt tình hết thuốc chữa......”

“Dù ít hay nhiều, tớ nghĩ dù là ai đi nữa cũng có cái đấy cả—Ví dụ như cậu đấy, quân tử-kun.”

“......Đùa ác quá đấy.”

Tôi uống cái ly nước tự phục vụ cho cạn rồi đặt xuống bàn.

“Tớ không có ham muốn được thừa nhận gì cả. Mà có thì chỉ là mong muốn được đánh bóng bản thân thôi.”

“Ai mà biết được. Khi được chị em nhà Kichoujouji khen đồ mình nấu, cậu chưa từng thấy vui bao giờ à? Vậy còn cảm giác thỏa mãn có được khi được cảm ơn chuyện dọn dẹp?”

“.....................”

“Cũng như cái việc than thở với tớ như thế này nữa—Rốt cuộc, chẳng phải cậu mong muốn bản thân mình được đồng cảm à? Không gọi là ham muốn được thừa nhận thì là gì đây?”

“......Cậu......quả nhiên, là chẳng có bạn nhể.”

“Có đó. Cậu chứ ai.”

Mitaka vừa chống gò mà bằng khuỷu tay trên mặt bàn, vừa cười một cách ảo diệu.

“Với lại, cậu có hiểu được ham muốn được thừa nhận ấy, như hiểu được chuyện mà cậu chỉ trích vừa rồi bình thường sẽ nhận được phản cảm hay không? Tương tự như chuyện của Ranka-chan cũng vậy.”

“Ý cậu là bảo tớ nghe theo mọi chuyện của con nhỏ đó nói?”

“Bản thân cậu chắc biết rõ tớ không có nói vậy. Cậu bây giờ chỉ đang muốn phủ nhận lời mà tớ nói thôi.”

Tôi chau mày lại rồi mím môi.

“......Đừng chỉ nói toàn lý lẽ như thế. Cậu thật sự chẳng còn bạn nữa bây giờ.”

“Vậy thì khổ lắm. Hay để tớ khao cậu gà rán nhé?”

“Đừng có dùng tiền để cố níu kéo.”

Vẫn như mọi khi, tôi đến thẳng nhà Kichijouji sau giờ học từ trường.

Thỉnh thoảng cũng có gặp Chinana trên đường rồi về cùng, nhưng hôm nay thì chỉ có một mình thôi. Căn phòng khách rộng rãi chẳng có một ai, chỉ còn sót lại dấu tích sinh hoạt của bốn chị em vào tối qua.

Tôi đặt cặp mình ở bên tường, bắt đầu từ việc dọn dẹp từ cái bàn kính đang vương vãi thì màn hình treo tường tự động bật lên.

『Kiminaga-kun, chào buổi sáng~』

“Phải là ‘chào buổi chiều’ mới đúng, hay sắp đến lúc ‘chào buổi tối’ cũng được. Chị nghĩ bây giờ mấy giờ rồi.”

『Giới giải trí của chị thì mấy giờ đi nữa cũng là chào buổi sáng thôi. Oha Hisoka~』

Có vẻ như mấy Vtuber thường chào mà có chơi chữ của mình trong đấy. Bút danh hay nickname của Kikuri là《Kuriki Hisoka》nên nguồn gốc là từ đấy. Nhưng mà theo như tôi biết, chị ta còn chưa từng chào kiểu như vậy nữa là khác.

Tôi nhìn vào cái camera được thiết lập ở phần trên ái màn hình, vừa nói,

“Chị lúc nào cũng đang quan sát phòng khách à?”

『Không rảnh rỗi để theo dõi thường xuyên đâu. Chỉ thỉnh thoảng dòm đến thôi』

“Có chút chẳng bình tĩnh được......”

『Đừng có làm chuyện bậy bạ đấy~?』

Kikuri cố tính cười cách cười ‘Nishishi’.

『Vậy thì chị chuẩn bị livestream đây』

“Hôm nay cũng stream à? Hôm qua chị stream dữ lắm rồi mà.”

『Mánh của streamer là cố gắng stream mỗi ngày đấy. Vậy nhé~』

Thế rồi màn hình tắt phụt.

Chị ta mỗi ngày vừa stream, vừa làm công việc vẽ minh họa à......

Meru mỗi ngày cũng stream, nhưng đó là hoạt động của game thủ chuyên nghiệp. Nhưng mà Kikuri—Kuriki Hisoka đồng thời làm hai công việc là một họa sĩ vẽ minh họa và streamer với những chủ đề như game, trò chuyện và các chương trình đặc biệt quả thật là một thử thách lớn, đặc biệt là khi xét đến khối lượng công việc và sự sáng tạo cần thiết cho cả hai lĩnh vực.

Cú ở ru rú trong phòng, vậy mà chị ta có sức sống hơn là tôi nghĩ.

Dù cho cái bút danh của chị ta cũng vì phiền phức mà nghĩ đại ra ấy chứ.『Kikuri』đảo chữ lại là thành『Kuriki mà』......

Sau đó, tôi cho chén dĩa chất chồng ở nhà bếp vào máy rửa và bật công tắc rồi thì đi lên lầu 2 để thu gom đồ giặt ở phòng thay đồ.

Chỉ 1 ngày thôi mà vì đến 3 người nên lượng đồ cũng kha khá—nói chứ, tôi muốn nói ‘còn 1 người nữa đâu rồi’ lắm, nhưng trong phòng của Kikuri có phòng tắm, và cả đồ giặt cũng ở đó nên là tôi chưa từng thấy qua bao giờ. Tôi cũng sắp xem chị ta tồn tại bên trong màn hình luôn rồi.

Meru cũng bắt đầu tự mình giặt đồ lót nên dần dà tôi không nhìn thấy đồ lót của mấy chị em nữa. Nhờ thế mà phân loại đồ để giặt dễ hơn một chút, giặt cũng xong nhanh hơn. Vốn dĩ chỉ cần bỏ vào máy giặt thôi nên cũng chẳng có gì to tát cả.

Sau đó, tôi vo gạo rồi cho vào nồi cơm điện để nấu, trong khi chờ cơm chín thì quyết định dọn dẹp nhẹ trong phòng khách.

Cũng sắp đến lúc phải dọn phòng của Meru rồi ha. Chỉ 1 tuần thôi là nó sẽ thành mớ không gian hỗn độn hệt như là rừng cây vậy.

Lúc tôi đang nghĩ thế thì nghe được tiếng mở cánh cửa nhà.

“Em về rồi đây~”

Người bước vào là Ranka. Đương nhiên là vừa đi học về, mặc đồng phục với chiếc cặp trên một tay.

Ranka nhận thấy tôi thì khẽ thốt ‘A’ lên một tiếng. Sau đó thì cổ vứt giày bừa bộn và nhanh chân chạy đến chỗ tôi ở phòng khách.

“Kiminaga! Vừa đúng lúc quá.”

“......Gì đấy?”

Tôi vừa cảm nhận được dự cảm bất lành từ nụ cười vui vẻ ấy, vừa đáp lại.

“Về món tiếp theo, tôi nghĩ cũng đã đến lúc làm video rồi. Có nhiều yêu cầu lắm đó. Chỉ quay chảo và nồi thôi là được, tránh để lọt hình ảnh của cậu vào—”

Tôi hơi chút cau mày lại, và rồi lần này nói dứt khoác.

“Không.”

Khuôn miệng đang lên kế hoạch một cách vui vẻ của Ranka khựng lại.

Trước con nhỏ chớp mắt liên tục như thể bối rối, tôi lại nói.

“Không nha. Tôi không định tham gia vào chuyện kiếm like của cô nữa đâu.”

“Ể? Ể......? Đ-, độ-, đột nhiên sao vậy......”

“Không có đột nhiên gì hết. Vốn ngay từ đầu chỉ hứa 1 lần nữa thôi mà. Chỉ là do cô thấy tiện rồi quên mất thôi.”

“Chuyện đó~......! ......Thì phải nhưng......”

Tôi cho máy hút bụi vào đồ sạc điện ở phía tường.

“Cô không thấy đau lòng à? Những người theo dõi cô chắc chắn đang nhìn vào những bức hình mà nghĩ là cô nấu đấy. Cô đang lừa dối họ, vậy mà tại sao lại có thể nở nụ cười ra như thế?”

“Lừa gì đâu~......! Tôi đâu có nói là mình nấu......!”

“Cho dù ban đầu cô không định như thế đi nữa, nhưng mà bây giờ chẳng phải đang lấy chuyện hiểu lầm ra mà thực hiện à. Không thể nói là thành thực một tí nào. Nói thẳng ra là tôi nghi ngờ thần kinh của cô đấy.”

“C-, cậu đâu cần phải nói đến như thế chứ—”

“Nếu mà sự thật được phơi bày, chắc chắn số người theo dõi của cô cũng sẽ nói như vậy thôi.”

Ranka mím chặt môi.

Tôi nói mà hướng ánh nhìn lạnh lùng, bao gồm cả sự giận giữ đến cổ.

“Tôi không bảo cô là công khai sự thật. Chỉ là tôi không theo cô nữa. Nếu như cô muốn đăng hình món ăn thì tự mình luyện tập, tự mình làm là được. Đấy là chuyện mà ai cũng làm, trừ cô ra.”

Có lẽ thôi, nhưng chắc là Ranka không có tự tin để nấu ăn đâu nhỉ. Thực tế thì, tôi còn chưa thấy cổ nấu dù là chỉ mì ăn liền.

Nhưng mà, nếu nấu ăn chỉ cần ở mức tối thiểu thì ai cũng có thể làm được cả. Chẳng cần phải có tài năng gì. Cái cần chỉ là một chút động lực và nỗ lực mà thôi. Còn chẳng chịu bỏ ra mức công sức đó thì tầm ảnh hưởng của Ranka cũng chỉ đến đó mà thôi.

Hết chuyện.

Giai điệu của nồi cơm điện vang lên. Cũng sắp đến lúc Chinana về, và Meru thức dậy rồi nhỉ. Phải chuẩn bị cơm tối thôi—

“—Thật sự, không được sao?”

Cùng với câu nói đó-

-một cú tông mạnh ập đến từ phía sau làm tôi ngã nhào về đằng trước.

Cũng may, ở đó có thảm nên không đau gì mấy. Thế nhưng, trên lưng tôi vẫn đè nặng một áp lực lớn, khiến tôi không thể cử động. Cố gắng lắm, tôi cũng chỉ có thể xoay người nằm ngửa.

Ranka đang bao trùm lấy người tôi.

Chống tay xuống hai bên mặt tôi rồi thì cổ nhìn chằm chằm đến tôi với ánh mắt như khẩn cầu.

“Cô......đang làm cái gì đấy.”

Dù tôi vừa giấu đi sự dao động vừa hỏi, nhưng Ranka vẫn ngoan cố không cử động.

Không những không trả lời câu hỏi, cổ ngập ngà ngập ngừng, như thể một đứa con nít vừa khóc, vừa viện cớ vậy.

“Điều mà cậu nói, là đúng......Tôi biết chứ. Nhưng mà......Tôi được kỳ vọng. Họ kỳ vọng vào tôi......một siêu nữ sinh cao trung.”

“Đã bảo rồi......Cô cứ tự bản thân luyện tập rồi nấu ăn là được. Tôi cũng đâu có nấu ra gì to tát đâu chứ.”

“Chẳng phải chất lượng sẽ thay đổi sao! Có lẽ sẽ lộ chuyện từ trước cho đến giờ tôi chưa từng nấu gì mất......”

“Tự làm tự chịu còn gì!”

Tôi điên lên, bất giác quát cổ.

“Tự cô sinh kiêu vì nó tự dưng gây bão chứ gì! Giờ thì cô đang gánh chịu hậu quả đấy! Tất cả đều do cô tự chuốc lấy thôi! Tôi không có nghĩa vụ phải phủi mông cho cô đâu!”

“Thì phải......! Thì phải nhưng mà~!”

Cứ như thể đứa con nít mè nheo vậy.

Nhỏ thiếu nữ Kichijouji Ranka lại con nít đến thế này sao. Bình thường với vai trò cầu nối giữa các chị em, đối với tôi thì cổ hành xử như là ủy viên ban kỷ luật vậy, nếu phải nói thì tôi nghĩ cổ là người trưởng thành nhất trong căn nhà này.

Nhưng mà, bây giờ thì ngược lại.

Tôi chỉ thấy cổ giống như một đứa con nít bị ba mẹ mắng, không thừa nhận chuyện đấy mà lặp đi lặp lại lời viện cớ.

“Tôi phải làm sao......thì cậu mới giúp tôi?”

Ranka vừa nói bằng giọng khàn khàn, vừa ghé sát mặt lại tôi như thể muốn nhìn sau vào trong ánh mắt.

“Nếu như chuyện tôi có thể làm......thì chuyện gì tôi cũng sẽ làm mà. Bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ làm cho cậu......”

Cổ ôm lấy mặt tôi bằng hai tay như thể bắt lấy.

Bộ ngực phì nhiêu kia đang áp lấy ngực tôi.

Từ bờ môi đỏ thắm đó thốt ra lời vòi vĩnh.

“......Nhé? Được không......?”

N2l7Ovx.jpeg

Và cơn giận của tôi đạt đến đỉnh điểm.

“Đừng có đùa với tôi~!!”

Tôi siết chặt tay rồi đấm xuống tấm thảm.

Cùng với tiếng ‘đùng’ ấy, đôi vai Ranka run rẩy rồi đông cứng lại.

“Tính ghét con trai của cô đâu. Cái con người không cho con trai vào cái nhà này, đuổi tôi ra ấy đâu mất rôi!? Khó khăn là lấy thân gái của mình ra hả! Bản thân cô cũng ghét loại người như thế nhất con gì~!!”

“......A......”

Tôi dùng vũ lực để đẩy Ranka đang há hốc đứng hình ra.

Tôi không muốn nhìn bộ dạng Ranka đã ngã xuống sàn gỗ.

Đứng dậy rồi thì tôi quay lưng lại và nói.

“Cô quá hời hợt. Loại người giống như cô—tôi ghét hơn bất kỳ thứ gì khác.”

Tôi không cảm thấy mình nhất thiết phải nói thêm gì nữa.

Cứ lặng lẽ bước vào bếp và bắt đầu công việc của mình thôi.

‎     ‎◆

Tôi đã chẳng có dũng khí để bắt chuyện.

“Senpai! Em có chút chỗ muốn nhờ anh dạy ạ......”

“Được. Ờ, toán hả.”

“Shikimi. Vớ của em chỉ có 1 chiếc thôi......”

“Chắc lại bị vùi ở đâu chứ gì! Tìm thử quanh giường xem.”

Nhìn Kiminaga đang trò chuyện với đám em gái trong phòng khách, tôi chỉ còn biết im lặng.

Tôi đã chẳng hình tượng được.

Cái hình tượng bản thân mình đang nói chuyện bình thường với Kiminaga......Chỉ dạo trước thôi còn bình thường, ấy vậy mà cứ như giấc mơ vậy.

—Cô quá hời hợt.

Giọng nói được thốt ra một cách lạnh lùng, rồi tấm lưng rời xa ấy nữa, tất cả đều đang in sâu trong tâm trí tôi.

Tôi đã chẳng thể nổi giận. Chỉ là buồn thôi.

Bởi vì chính tôi là người hiểu rõ điều đấy nhất—

Tôi chẳng thể bắt chuyện với lại Kiminaga.

Cũng có cảm giác Kiminaga cũng đang không hướng ánh nhìn về phía tôi.

Chinana hay Meru bằng cách nào đó cũng nhận ra chuyện đó, thỉnh thoảng nhìn sang tôi bằng sự quan tâm, nhưng mà mấy em ấy không biết phải nói thế nào nên đã không đề cập đến.

Chỉ mỗi Kiku-nee là bình luận đến thôi.

『Đương nhiên là sẽ thành thế này thôi』

Kiku-nee quở trách tôi bằng giọng gắt gỏng hơn mọi khi.

『Ngược lại thì chị thấy Kiminaga-kun hiền với em đấy. Chứ vốn dĩ nếu mà nó nổi nóng sớm thì cũng chẳng có gì là lạ, hay không đến nhà này đi nữa cũng chẳng lấy làm bất ngờ đâu. Vậy mà nó vẫn đến, lại làm việc nhà thay như mọi khi nữa. Thật sự được việc đó chứ~』

Chuyện lần này......hoàn toàn lỗi do mình cả.

Mình đã lỡ làm nũng. Cứ tưởng rằng......nói này nói nọ rồi sẽ được Kiminaga tha thứ.

Chẳng biết từ lúc nào, Kiminaga đã trở thành sự tồn tại như thế bên trong mình rồi

Cậu ấy cự tuyệt đến như thế vậy mà. Chỉ tầm 2 tháng thôi, tôi nhận ra mình đã xem chuyện làm nũng với Kiminaga như là lẽ tự nhiên.

Cậu ấy cũng chỉ là học sinh cao trung bằng tuổi mình vậy mà—Chẳng phải là anh hùng chấp nhận vô điều kiện, hay là người mẹ bao dung mọi thứ vậy mà.

Mình nhận ra không phải thế, nhưng lại không thể chấp nhận nó, để rồi chọn cách làm đầy nông cạn này—

Thật sự đáng ghét mà.

Thật ghét cái bản thân hở tí là lại nhõng nhẽo mới người khác.

Thật ghét cái bản thân thật hời hợt.

『Em mau xin lỗi cậu ta sớm đi~. Làm gì đi nữa thì cũng chỉ có như thế thôi đúng chứ』

Tôi biết......Nhưng mà, tôi có cảm giác dù có xin lỗi đi nữa, rồi mình cũng sẽ bị nghĩ là hời hợt thôi.

Bởi vì bản thân tôi vẫn cứ hời hợt mà......

Tôi lỡ chạy về phòng mình, không thể chịu đựng được bầu không khí có mặt của Kiminaga.

Tôi muốn sự tự tin.

Tôi muốn cái dũng khí rằng, mình không phải người nhàm chán, hời hợt.

Nếu không, tôi sẽ không động lực để sống cho ngày mai lẫn sau này—

Thế nên, như thể bị thu hút lấy mà tôi lấy smartphone ra.

‎     ‎◆

Vừa phi chiếc xe đạp băng băng qua làn gió, tôi vừa rời khỏi con phố sang chảnh Daikanyama, đi ngang qua Ebisu Garden Place rồi thì tiến vào khu dân cư chằng chịt lối đi.

Rẽ biết bao con đường hẹp mà chỉ dành cho 1 chiếc xe đạp, tôi nhìn thấy căn hộ gỗ 2 tầng mà chẳng nghĩ có thể thấy được ở trung tâm thành phố. Trên tường được phủ một lớp vữa thạch cao, nhưng những vết nứt chạy khắp nơi cho thấy tuổi thọ của tòa nhà mà chẳng cần phải hỏi bên bất động sản.

Có nơi đỗ xe đạp ở bên trong hàng rào, nhưng tôi dừng bàn đạp ở con đường trước dãy hàng rào đó.

Vì ở lối vào căn hộ có một nữ sinh trung học mà tôi quen đang tâng bóng một cách nhịp nhàng.

“Shinomi, đừng có đá banh ở giữa đường đi nữa. Bộ là học sinh tiểu học hả.“

Với mái tóc ngắn gọn gàng và bộ trang phục gồm áo hoodie cùng quần short trông như một cậu nhóc tiểu học vào ngày nghỉ, con bé dùng mu bàn chân khéo léo giữ quả bóng lại rồi nhìn về phía tôi.

“Ô~, Shikimi-kun. Dạo này về sớm nhỉ.”

“Chỉ là ngày dài lên thôi. Chứ lúc nào chả vậy.”

“Thế à? Anh nói em mới cảm thấy bữa tối trở nên sớm hơn thì phải.”

Con nhỏ mà nhìn vào độ cao của mặt trời để xác định thời gian thay vì nhìn đồng hồ trong cái thời đại này—chính em gái của tôi, Kiminaga Shinomi.

Con bé dưới tôi hai tuổi. Có thể nói là đồng trang lứa với Chinana trong bốn chị em nhà Kichijouji.

Tuy là con bé cao hơn ngưỡng của học sinh trung học nên là tôi không nhìn thấy như thế cho lắm.

Tôi xuống xe đạp thì Shinomi đá trái banh lên trên tay phải.

“Bữa tối hôm nay là gì thế?”

“Vẫn còn cà-ri được nấu sẵn rồi còn gì.”

“Lại nữa à~......”

“Thích còn làm bộ.”

“Nhưng 3 ngày liên tục rồi đó.”

Bọn tôi vừa nói, vừa vào trong hàng rào chắn. Tôi nhồi chiếc xe đạp của mình vào khoảng trống hẹp giữa bức tường bê tông và tường rào, rồi cùng con em bước lên cầu thang sắt đã hoen gỉ.

“Ba mẹ đâu?”

“Họ bảo hôm nay lại tăng ca. Nghèo mà, lấy đâu ra rảnh rỗi chứ.”

Cả hai người họ sau khi mất đi công ty thì mỗi người đều lại đi làm việc, đến tận đêm khuya mới về. Do cả hai từng là người của công ty kinh doanh nên kinh nghiệm phong phú, lương cũng không thấp đâu, nhưng lúc mất đi công ty để lại một khoản nợ, nên là họ phải cố làm việc hết sức có thể để hoàn trả lại chúng.

Tôi muốn giúp họ dù chỉ một phần sức thôi nên cũng đang đi làm như thế này, nhưng Shinomi dường như không có ý định đi làm thêm dù cho con bé lên cao trung.

Như thế cũng tốt mà. Tôi cũng như ba mẹ đang đang cố gắng vì không muốn con bé chịu vất vả hơn nữa.

Quan trọng hơn là con bé có tài năng, khác hẳn với tôi—

Tôi lấy chìa khóa ra rồi tra vào cửa.

“Con về rồi ạ.”

Dù biết là không có ai, vậy mà Shinomi vẫn nói thế rồi bước vào bên trong trước.

Tôi cũng bước vào theo, rồi cởi giày ở không gian hẹp ngoài cửa. Shinomi đã lăn mình ra phòng khách và mở tivi rồi.

Nếu nói tổng thể thì nhà tôi dạng 2DK.

So với nhà Kichijouji thì chỗ này chật hẹp chẳng khác gì một nhà kho, nhưng dù sao cũng có phòng riêng (dù là dùng chung với Shinomi), lại có phòng tắm và toilet riêng biệt, nên đối với tôi chẳng có gì bất tiện cả.

Nếu buộc phải nói thì tôi muốn một cái máy giặt lồng ngang và một cái tủ lạnh to hơn thôi.

Máy giặt nhà tôi không có chức năng sấy khô nên đồ giặt được phơi ở ban công ngoài cửa sổ. Trước mắt là bên hông của tòa nhà đối diện nên phải nói là khô lâu kinh khủng.

Tôi trước hết thì rửa tay, rồi gọi Shinomi đang chuyển kênh tivi.

“Đi tắm đi rồi hẳn nghỉ ngơi. Ăn cơm xong thì phiền lắm.”

“Ừm~, dạ~”

Nhiều khi đến thẳng nhà Kichijouji từ trường nên tôi lúc nào cũng cởi bộ đồ đồng phục ra vào thời điểm này.

Thay cái áo sơ mi đơn giản và quần chino rồi thì tôi quay lại phòng khách. Shinomi không còn ngồi trước tivi nữa, thay vào đó thì tôi nghe tiếng nước ở trong phòng tắm.

Thôi, chuẩn bị bữa tối cái đã, trước khi con nhỏ đó loạn lên vì đói.

Nói thế chứ, như lúc nãy đã nói, vì đã có cà-ri nấu sẵn rồi nên chẳng mất nhiều thời gian cho lắm. Bữa ăn ở nhà Kichijouji có thể lựa chọn tự do nên nhiều thứ rất mất thời gian, nhưng nhà tôi thì vốn dĩ ít sự lựa chọn rồi. Nhiều món nháy mắt cái là xong.

Tôi mở tủ lạnh ra thì thấy còn bí ngô đàng dùng dở. Lấy cái này làm món hầm nhỉ.

Tôi cho bí ngô vào nồi để hầm, trong lúc đó thì đi thu gom đồ để giặt.

“Shikimi-ku~n. Em đun nước nóng đấy nhé~?”

Shinomi thò mặt ra từ phòng thay đồ rồi nói.

“Ờ. Anh cũng muốn vào cho sớm đây.”

“OK~!”

Đã 4 năm từ khi dọn sang căn hộ này......Con bé Shinomi đã từng là học sinh tiểu học lúc ấy đã trở nên đáng tin cậy hơn—Nghĩ lại như vậy, có lẽ tôi đã quá quen với sự kém cỏi trong kỹ năng sống của bốn chị em đó. Thỉnh thoảng Shinomi cũng giúp tôi làm việc nhà, nhưng hầu như không có ngày nào tôi được nghỉ ngơi hoàn toàn.

Sau đó thì tôi bày biện món cà-ri nóng hổi và bí ngô hầm ra bàn, rồi hai đứa cùng ăn.

Lúc ăn xong thi đúng lúc giai điệu thông báo nước nóng bồn tắm đã được đun nóng xong vang lên.

“Ô~, Shikimi-kun, đi tắm, đi tắm.”

Rửa xong phần chén dĩa hai người rồi thì tôi di chuyển đến phòng thay đồ.

Shinomi đứng trước mặt tôi cởi cái hoodie lẫn cái áo sơ mi lớp dưới ra một cách nhanh nhảu.

“A~, oi! Lúc nào cũng nói đừng có cởi gộp lại rồi mà!”

“Rồi rồi, em tách, em tách!”

Shinomi kéo cái áo sơ mi trong hoodie ra mà trông bất mãn rồi thì tiếp tục cởi áo ngực thể thao, quần lót, tất quần và cho chúng vào giỏ đồ. Xong cứ thế mà khỏa thân bước vào nhà tắm.

“Em tắm trước đây~♪”

Thiệt tình, chẳng lúc nào yên với con nhỏ này.

Tôi cũng cởi đồ xong thì mở cánh cửa lát kính mờ ra, Shinomi đã ngâm mình trong bồn đến tận cổ rồi.

“A~, cực lạc cực lạc.”

Có vẻ như nó không thèm quan tâm mà nhường cho thằng anh đang mệt rã sau khi đi làm về này.

Thôi chịu. Trước tiên gội đâu với tắm rửa cái đã.

Tôi mở vòi sen để nước nóng tuôn xuống từ trên đầu.

Đã khoảng 6 năm trước, từ lúc mà tôi gặp Shinomi—lúc đó tôi học tiểu học năm thứ 5, còn Shinomi thì học năm thứ 3.

Tôi được ba và mẹ dẫn đi từ cô nhi viện mà mình từng sống. Từ hồi đó, con bé đã cực kỳ thân thiện, và chỉ vì tình cờ tên của tôi giống với nó mà tôi bị nó chú ý, cũng nhờ duyên đó mà tôi được nhận làm con nuôi.

Đi tắm chung với nhau cũng là thói quen kể từ ngày đó rồi. Shinomi cực kỳ hiếu động, là đứa trẻ mà chuyện chơi đùa đến lấm lem bùn đất đến tận chiều tối đã trở thành điều hiển nhiên. Bị cuốn theo con bé, tôi cũng lấm lem chẳng kém, để rồi cả hai bị mẹ tống thẳng vào phòng tắm cùng nhau—và cứ thế, thói quen đó kéo dài đến tận bây giờ.

Dù tôi cũng nghĩ rằng lên tới năm ba trung học rồi mà vẫn còn tắm chung với anh trai thì có hơi kỳ quặc, nhưng mà, thôi thì tắm chung cũng giúp tiết kiệm tiền gas. Chừng nào Shinomi còn chưa thấy phiền, tôi vẫn sẽ tiếp tục chiều theo con bé.

“......Shikimi-kun này~”

Lúc tôi đang gội đầu thì tiếng của Shinomi vang vọng trong nhà tắm nhỏ hẹp.

“Dạo gần đây, anh gặp chuyện không vui hả?”

“......Ửn?”

Tôi xả hết bọt dầu gội rồi thì quay xe phía bồn tắm.

Shinomi đang đặt 2 cái tay trên thành bồn, vừa tựa người vừa ngước nhìn lên tôi một cách thư giãn.

“......sao lại nghĩ thế?”

“Tại mấy ngày nai, trông anh không được vui.”

“Thế hả?”

“Em bằng cách nào đó đoán ra thôi. Thoáng nhìn sẽ không hiểu đâu.”

......Quả nhiên là người đã sống cùng với nhau 6 năm. Hay là do mắt con bé đặc biệt nhạy bén nhỉ?

Shinomi mỉm cười trên cánh tay đặt trên thành bồn tắm,

“Túm lại là, liên quan đến con gái đúng hông.”

“......Trước hết thì anh chỉ nói thế thôi còn gì?”

“Bạn cùng lớp em nói, nam sinh cao trung mà trăn trở thì hết 8 phần là liên quan đến con gái đó.”

“Đừng có rải thành kiến coi.”

“Trông hoài niệm ghê~”

Vừa tạo ra tiếng nước, Shinomi vừa nói.

“Lần đầu tiên gặp nhau, bầu không khí cũng giống thế này ấy~. Anh như thể đang dựng bức tường xung quanh mình vậy. Đặc biệt là anh không thích con gái, còn làm vẻ mặt khó chịu đó với em nữa đó, Shikimi-kun.”

“Nếu biết thế rồi thì anh đã muốn em tém tém lại chút đấy.”

Đúng thật là có thời kỳ tôi đã mang cái ý thức ghét con gái.

Không—nói ghét thì không đúng, có lẽ phải nói là sợ thì sẽ gần đúng hơn. Không thể nói chuyện với lại con gái cùng tuổi, không những thế mà chỉ cần họ đến gần thôi là tôi đã cảm thấy bất an mà chịu không nỗi—Đúng thật là từng tồn tại thời kỳ như thế.

“Một Shikimi-kun như thế mà lại bắt đầu làm quản gia ở ngôi nhà toàn con gái ha~. Em thấy cảm động sâu sắc lắm.”

“Không phải quản gia, mà là làm việc nhà thay. Với lại giới tính của chủ nhà không liên quan.”

Người chữa chứng bệnh sợ con gái ấy cho tôi, không ai khác chính là con bé Kiminaga Shinomi này.

Sống cùng mái nhà với con nhỏ không biết đọc bầu không khí, hay bị làm phiền đủ mọi thứ, dần dần làm cho nỗi sợ con gái của tôi được cải thiện.

‘Anh có con nhỏ em gái rồi’.

Việc tôi nói đi nói lại câu nói đó không phải đề cho suông. Thực tế thì, nếu như không có Shinomi thì tôi đã không thể chịu đựng nổi những chuyện xảy ra trong nhà Kichijouji rồi.

“Lúc đó, em có nói thế nào thì anh cũng không thèm nhìn, mà lúc nhận ra thì anh đã ru rú trong phòng rồi, ngại ngần làm sao ấy......”

“Đến như thế luôn à? Vậy thì chẳng phải giống với—”

—Chẳng phải giống với Ranka hiện giờ sao.

Shinomi làm vẻ mặt trông hiếu kỳ nhìn đến khi mà tôi dứt ngang giữa chừng.

“‘Vậy thì chẳng phải giống với’—gì cơ?”

“......Không, không có gì.”

Tôi vừa trả lời, vừa ngồi trên ghế và làm ướt khăn tắm bằng vòi sen thì bàn tay kia vươn đến từ bên cạnh để chộp lấy nó.

“......? Oi?”

“Để em chà lưng cho anh.”

Những giọt nước nhỏ xuống từ chiếc khăn mà Shinomi vừa cướp lấy.

Sau đó chẳng cần xin phép tôi mà con bé áp nó lên lưng thôi.

“Có chút hoài niệm ghê~. Hồi xưa lúc nào cũng thế này nhỉ.”

“......Chủ yếu là anh chà không nhé.”

Đổi gió kiểu gì đây. Bộ nhìn tôi giống như đang buồn bã lắm hay sao.

Nếu mà như thế thật......thì tại sao tôi lại đang buồn bã chứ.

Thông qua cái gương ở đằng trước, tôi nhìn Shinomi đang chà lưng sột soạt cho mình, vừa nhớ lại chuyện trong quá khứ.

Tôi......chỉ nhớ nửa phần nguyên nhân mà mình sợ con gái thôi.

Nửa phần thì tôi nhớ một cách chính xác.

Nhưng mà, tôi cảm thấy còn nửa phần lý do khác nữa. Có cảm giác như đã có chuyện buồn gì đó mà liên quan đến con gái......

Cảm thấy sợ hãi và lo lắng, không muốn nó lặp lại, bất an—những cảm giác đó đã thiêu đốt khoảng trống trong lòng tôi, khiến tôi tránh xa con gái.

Đúng lúc, lại giống với Ranka bây giờ.

Giống với một Ranka đang trốn tránh tôi.

“Shikimi-kun.”

Bất chợt Shikimi tựa vào tôi, rồi vòng tay ra phía cổ.

“Nếu anh bị đá thì thành thật nói đi. Chẳng còn cách nào khác đâu, em sẽ dỗ dành anh.”

“......Anh có bị đá gì đâu.”

“Nữa rồi nữa rồi~. Đừng đòi hỏi cao, nhịn bằng nhỏ em gái bây giờ là được rồi mà?”

Con bé Shinomi cười tủm tỉm ở bên kia chiếc gương.

Con nhỏ này hiểu lầm đến như thế à. Tôi nghĩ là nó suy đoán linh tinh bằng lý lẽ thôi.

Thiệt tình là một con nhỏ phiền toái, nhưng phải công nhận rằng sự thiếu tinh tế của con bé đã giúp tôi vượt qua quá khứ.

Tôi không biết liệu nếu không có Shinomi, tôi sẽ bằng cách nào để giải quyết chứng sợ hãi và nỗi bất an đó. Cự tuyệt tất cả rồi ru rú nhốt mình trong phòng? Dù cho chẳng có chuyện bản thân có thể làm trong phòng như Kikuri hay Meru?

Ranka—hiện giờ sao rồi.

Cổ đang làm gì mà nhốt mình trong căn phòng như thể trốn chạy thế—

‎     ‎◆

“A, Ran-nee.”

Tôi nhìn thấy Chinana ở hành lang lầu 2.

“Senpai đã nấu cho chị bữa ăn sáng rồi. Chị không ăn à?”

“A......lát nữa chị ăn.”

“Vậy ạ......”

Tôi mau chóng lướt nhanh qua Chinana rồi trượt vào phòng mình.

Hôm nay là ngày nghỉ. Kiminaga đã bình thường đến nhà từ sáng, bình thường làm việc nhà, và bình thường nói chuyện với các chị em.

Chỉ có tôi là không bình thường.

Tôi không thể làm những chuyện mà mình có thể làm cho đến dạo trước. Không thể hòa nhập vào trong. Dù là nhà mình, vậy mà cảm giác như ra rìa hơn bất cứ nơi nào khác.

Và rồi thì sáng cũng đến.

Video vẫn còn đang chỉnh sửa giữa chừng......Phải nghĩ địa điểm đi chơi với nhỏ trong lớp nữa. Cũng phải kiểm tra bình luận trên mạng xã hội nữa, a, phải rồi, còn bài tập trường—

Trong đầu loanh quanh nhiều thứ như『chuyện nên làm』hay『chuyện phải làm』, nhưng mà rốt cuộc chuyện mà tôi đã làm là lăn ra giường ngủ.

Chẳng có động lực chạm tay vào bất cứ thứ gì......Không đủ năng lượng......

Tôi biết những lúc như thế này trước hết thì mình nên động tay động chân, nhưng mà lại chẳng thể quyết định được, để rồi nằm trên giường dõi theo màn hình smartphone.

Cũng đâu có tin nhắn mà mình phải trả lời. Cũng không có hứng xem video. Cả game thì phần hôm nay cũng đã chơi xong rồi.

Thế nên tự nhiên......tôi gõ nickname của mình vào khung tìm kiếm trên mạng xã hội.

『【Lanca】-san dễ thương quá~』『Dạo gần đây tôi xem video của người tên là【Lanca】. Vừa dễ thương lại vừa thú vị nữa』『【Lanca】-chan hôm nay có livestream không ta?』

Lòng tôi cảm thấy đầy ắp. Tuy là có thể thấy vô số lời khen thế này từ bình luận của video, nhưng sự thật được khen ở những nơi tôi không biết, những nơi tôi không thấy lại tiếp theo nguồn dưỡng chất cho chính tôi.

『Người của streamer【Lanca】nuột vãi』『【Lanca】thật sự là JK à. Nếu mà có nhỏ như thế này trong lớp thì tao sẽ quay tay mỗi ngày』『Chứng ghét con trai của【Lanca】ngược lại làm tao hứng vãi』

......Kinh tởm. Nhưng mà, nhất thời là những bình luận tích cực nên không thể không bỏ qua. Nếu mà nói ở những nơi tôi có thể thấy thì đã một phát chặn luôn rồi.

『Ghét mấy cái con như【Lanca】vãi. Nó giả vờ ghét con trai nhưng lại liếc mắt đưa tình với bạn trai của bạn. Rõ là đang chơi đùa sau lưng đây mà』

“........................”

......Không bận tâm, không bận tâm.

Tôi nhanh chóng cuộn xuống để xóa khỏi tầm mắt. Nếu cứ bận tâm đến những bình luận anti như thế này thì sẽ không thể làm công việc này được nữa. Mấy lời vu khống như thế giờ đâu phải gì là lạ—

—Khó khăn là lấy thân gái của mình ra hả!

...............Không phải vu khống, sao.

Tôi úp màn hình smartphone xuống giường, và cũng để mặt mình úp xuống gối.

Hẳn là mình......ghét con trai. Dù ở trường, dù livestream mình cũng đã nói như thế, mấy đứa con trai ở trường, mấy đứa nhìn mình bằng cặp mắt dâm tiện, mấy đứa con trai trên mạng nữa, mình hẳn là ghét tất cả.

Vậy mà, chỉ riêng Kiminaga thôi, chẳng biết tự lúc nào mà mình đã tha thứ......và xem cậu ấy ở bên cạnh như là lẽ đương nhiên.

Rốt cuộc......như thế thật là khó coi mà......

“......Mình......chỉ toàn dối trá thôi......”

Tôi lại lần nữa nhìn vào màn hình smartphone, rồi mở phần bình luận ở trang video ra.

Ở đó chỉ toàn những bình luận khen tôi thôi. Nếu không kéo xuống thì sẽ không nhìn thấy những bình luận anti chìm nghỉm ở bên dưới.

Nhưng mà, cái mà những con người này thích lại là tôi được phủ cứng sự dối trá.

Thích một tôi dễ thương và ngầu, đường đường ghét con trai, quang mình chính đại không phụ thuộc vào ai cả.

Nếu họ biết được mình thật sự thế này......chắc chắn ai cũng sẽ như antifan lúc nãy mà trách mắng tôi cho xem.

Phải chôn.

Phải chôn, phải giấu đi thôi.

Phải hấp thụ cái tôi được mọi người kỳ vọng, chôn giấu đi cái tôi thật sự, phải nhiều hơn, nhiều hơn, được khen nhiều hơn nữa.

Thế nên quên ngay, phải quên ngay. Vì mình được mọi người khen đến thế này mà. Mình không cần phải bận tâm đến duy chỉ cái post anti đó. Quên ngay, quên ngay, quên ngay—

—Ghét mấy cái con như【Lanca】vãi

“............Aa............”

Thôi, trễ rồi.

Đã in sâu trong lòng mất rồi—

—Póng

Phía trên màn hình smartphone hiển thị thông báo.

Khoảnh khắc người gửi cùng đoạn tin lọt vào mắt, tim tôi đã nhảy xổ ra.

<Kiminaga Shikimi:Tôi vào phòng được chứ>

Ể......? Tại sao? Vì chuyện gì?

Tôi vừa lúng túng, vừa mở màn hình chat lên. Ngay sau đó lại một tin nhắn mới được gửi đến.

<Kiminaga Shikimi:Đã đọc rồi nhể. Vào đó nha>

Và ngay sau đó-

*Ầm!* - cánh cửa được mở mạnh ra.

Kiminaga đang đứng đó.

Còn tôi thì sửng sốt nằm trên giường. G-, gì? Gì đấy......? Kiminaga dần dần đi đến gần. Cậu ấy đứng cạnh bên giường, khoanh tay lại như thể là giáo viên mắng nhiếc trẻ hư. Tôi nhìn lên cậu ấy. Và cậu ấy mở miệng nói.

“——Phiền phức!”

Tôi há hốc miệng mình.

“......Hể?”

“Làm ra vẻ cô đơn rồi cứ nhốt mình ở trong phòng thế này! Tôi khó xử đấy! Tôi không nghĩ là mình sai một tẹo nào, nhưng mà ít nhiều cũng cảm thấy mình tồi tệ đấy!”

Đ-......đột nhiên sao đấy!?

Đấy là những lời nói với người đang cô đơn, tổn thương à!?

“Sáng giờ nằm vật trên giường, cô đã làm gì?”

Vừa nói, Kiminaga vừa nhìn xuống smartphone trên tay tôi.

“Tôi xem một chút.”

“Ể? A, chờ đã!”

Kiminaga miễn cưỡng giật lấy cái smartphone từ tay tôi rồi thì dùng ngón tay để trượ màn hình đó không biết bao nhiêu lần, rồi chau mày lại trông khó chịu.

A......tệ rồi......Mình chưa tắt cái ứng dụng đang tìm kiếm bản thân......

“......Tôi biết là sẽ như này mà.”

Vừa thở dài vừa nói, Kiminaga nhấn đè nút nguồn smartphone của tôi.

Rồi cậu ấy cho nó vào túi mình, rồi đơn phương tuyên bố.

“Cái smartphone này, tôi sẽ tịch thu trong ngày hôm nay.”

“Hả......hảả!?”

Tôi bật dậy trước sự ngang ngược quá mức ấy, rồi túm lấy Kiminaga.

“Trả lại đây! Nếu không có nó thì nhiều chuyện không thể làm lắm—”

“Chuyện mà cô không thể làm được đó là từ sáng sớm tìm kiếm những lời ác mồm từ anti, đắm chìm mình trong sự tổn thương đấy hả?”

“............~”

Tôi không thể lườm lại ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình của Kiminaga.

Nhìn thấy tôi như thế, Kiminaga vừa phì cười vừa nói.

“Tôi có cảm giác cuối cùng đã hiểu về cô một chút rồi. Nói chung cô là loại đó—loại thần kinh ấy.”

“......Đừng có nói như thể là cậu biết......~. Cậu đã từng liên quan với lại con gái đâu kia chứ......”

“Tôi có em gái đấy nhé. Cô và con bé hoàn toàn trái ngược nhau.”

......Phải đó. Tôi biết chứ. Tôi bị thần kinh đó!

Chỉ bị bạn bè từ chối đi chơi thôi sẽ trở nên bất an, video được đăng tải lên mà không tăng trưởng thì lập tức trở nên phiền não, biết là sẽ tổn thương nhưng mà không thể dừng tìm kiếm bản thân được, dù bị nhìn bằng ánh mắt dâm dục mà theo hướng tích cực thì sẽ thấy hơi vui, và chỉ khoảng 2 tháng nói chuyện với một đứa con trai thôi mà khi nhận ra đã phụ thuộc vào cậu ta rồi!

“......Tôi biết chứ......! Tôi biết mình là một con nhỏ phiền phức đó......! Nhưng mà đã sinh ra như thế này rồi thì đâu còn cách nào khác chứ! Tôi còn muốn được khen vì đã không tạo tài khoản ảo để đăng bài lăng mạ nữa đó!”

“Bộ nhất cử nhất động không được khen thì cô thấy không vui hả.”

“Phải đó! Thay vì nói『Chào buổi sáng』thì tôi muốn được nói là『Thức dậy giỏi vậy ta』cơ!”

“Cái đó ngược lại là cô đang bị xem thường đấy.”

Nói như thể cạn lời, nhưng mà Kiminaga lại nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

“Kichijouji......Với tư cách là một người làm thay việc nhà tại nhà cô, với tư cách là một người phụ trách cuộc sống của cô, tôi phải dạy cho cô biết cái này thôi.”

“Gì......gì thế......”

“Con người ấy nhé, vẫn có thể sống được dù không có smartphone đấy.”

Kiminaga làm vẻ mặt nghiêm túc rồi nói.

“Con người đã sống hàng ngàn năm mà không có cái tấm bảng phát ra ánh sáng như thế này rồi—Hôm nay sẽ là ngày làm cho cô nhớ lại điều đó.”

‎     ‎◆

Tôi tuyên bố như thế rồi thử dẫn Ranka ra ngoài, nhưng mà đã sớm xảy ra vấn đề.

“......Phải đi đâu mới được đây ta?”

“Bộ cậu chưa quyết định hả!?”

Tôi thử đi bộ về hướng về nhà ga Daikanyama rồi, nhưng vì chưa bao giờ đi chơi với bạn bè trên phố, nên tất nhiên là không biết nơi nào để chơi rồi.

“Ra vẻ tuyên bố đến như thế có đấy......Cậu làm gì cho tôi đây! Nhất thời vì ra ngoài với con trai nên đã chuẩn bị ăn vận thế này đó!”

Không giống với đồ mặc ở nhà mọi khi, Ranka đang mặc chiếc áo blouse ngắn tay rộng rãi, cùng chiếc váy mini eo cao nữa, rất ra dáng con gái đi dạo trên phố.

“Bảo là ghét con trai vậy mà lại bận tâm đến như thế à.”

“......~”

Ranka ngập ngừng rồi nói,

“......Là TPO, TPO đó. Giống như là đi cửa hàng tiện lợi vậy, mặc như này đỡ hơn là đồ ở nhà mà đúng chứ.”

“Tôi thấy đi cửa hàng tiện lợi thì mặc thế là được rồi.”

“Cậu không để tâm quá đấy!”

Con người thực ra có thể sống được với những cái áo sơ mi với quần chino mua đồng giá trong đợt giảm giá mà.

Rồi Ranka quay ngoắc đi,

“......Tôi ghét con trai lắm. Đấy là sự thật. Nhưng mà, dù là thế đi nữa, tôi vẫn muốn mình dễ thương cơ.”

“Một loại cảm giác mà tôi không hiểu lắm.”

“Đằng nào nếu chơi game thẻ bài, cậu cũng muốn tạo một sàn đấu mạnh mà đúng chứ. Giống thế ấy.”

“Cái đó cũng là loại cảm giác tôi không hiểu lắm.”

“Thế làm thế nào cậu mới hiểu!”

Hừm. Đúng thật là toàn chuyện tôi không hiểu thôi.

Vậy thì dùng nó làm chủ đề nhỉ.

“Quyết định rồi. Tôi trông như không biết gì hết ráo. Cô dẫn tôi đi đến nơi cô muốn đến đi.”

“......Ểể?”

“Như cô đã biết, tôi hoàn toàn biết con gái bình thường làm gì cả. Thế nên cho tôi biết đi. Nơi mà bình thường cô đến, nơi mà cô quan âm, nơi mà cô thích—chỗ nào cũng được. Chỉ là, đừng nghĩ đến việc đăng lên mạng xã hội đấy. Đằng nào thì cũng chẳng thể chụp hình được đâu.”

Đây có lẽ cũng là cơ hội để tôi nâng tầm hiểu biết.

Chắc chắn không có gì đặc biệt hữu ích, nhưng có kiến thức vẫn tốt hơn là không có.

Quân tử hòa hợp không đồng nhất, tiểu nhân đồng nhất không hòa hợp—Cái này có lẽ cũng là một loại của『Hòa hợp』chăng.

“Hãy cho tôi biết thêm về cô—Kichijouji.”

Tôi nói thế rồi thì Ranka thoáng nhìn về phía tôi, rồi cử động khóe miệng.

“H-......hết cách với cậu. Nếu mà cậu đã nói đến thế thì được thôi......”

“Còn chẳng giấu được sự hạnh phúc kìa. Cái con quái vật ham muốn thừa nhận này.”

Tôi ngay lập tức biết được thêm điều mới.

Đó là, người mong muốn được thừa nhận không thể không muốn khoe khoang bản thân mình với người khác.

Nói thế rồi, bất cứ quán cà phê sang trọng hay cửa hàng thời trang trưởng thành nào cũng đều không thành vấn đề với tôi cả—

—tôi đã nghĩ thế, nhưng mà

“......Tại sao lại là ở đây.”

Điệu nhạc pop đang du dương.

Những kệ sách với màu sắc sặc sỡ làm choáng ngợp mắt.

Và, một lượng lớn khách hàng nhiệt huyết nữa (nữ giới khá nhiều).

Đây là lầu 3 của một tòa nhà nằm trên con đường nhỏ từ đại lộ trước ga Shibuya—Nói chung là một cửa hàng anime ấy.

“Gì hả. Chẳng phải cậu nói dẫn cậu nói đi đến chỗ nào tôi thích là được còn gì.”

Ranka vừa làm vẻ mặt hơi dỗi bên cạnh, vừa nói.

Tôi bồn chồn, mắt đảo qua đảo lại,

“Thì đúng......nhưng mà hình tượng hơi khác một chút......”

“Bộ trông tôi không có hứng thú với anime lắm à?”

“Trông cô sẽ khinh thường nó.”

“Thành kiến gì đấy.”

Ranka khịt mũi một cách bất mãn,

“Anime thì bình thường tôi cũng xem nhé. Thời gian rảnh thì tôi chơi game, banner gacha đổi rồi thì nạp tiền, hay ngày nghỉ thường mang cái túi điên khùng[note70006] để dự sự kiện nữa đấy.”

“Tôi không rõ lắm, nhưng có cảm giác như nó không nằm trong khoảng『bình thường』sao ấy.”

Túi điên khùng là cái gì?

“Hay có akusta[note70007] mới ra thì sẽ muốn mà.”

“Tôi sẽ không hỏi đâu, vì nếu đá xoáy lại mấy cái từ mà mình không biết thì sẽ tốn thời gian lắm......Quả nhiên là ngoài dự đoán. Nếu là anime thì không vấn đề gì à.”

Trước ánh nhìn của tôi là một standee kích thước người thật của một thần tượng trai đẹp đang cười tươi tắn, hay đoạn phim anime về nguyên tác manga shounen đang được chiếu.

Ghét con trai, vậy nếu là fiction thì không liên quan à.

“À~, không không. Đúng thật là chỗ này dành cho nữ giới hơi mạnh, nhưng mà cái tôi thích ở bên kia.”

Nói thế rồi, Ranka với nhịp chân quen thuộc qua giữa các kệ sách.

Nơi mà cổ dừng chân lại là chỗ gian hàng về anime thiếu nữ xinh đẹp.

Là nhân vật thần tượng trong game, cái mà tôi thường thấy trên quảng cáo tivi.

"Thần tượng thì tất nhiên phải là mỹ nữ trong thế giới hai chiều chứ!"

Ranka tuyên bố mà trông rất thỏa mãn.

Tôi nhìn vào đám thần tượng với cặp đùi và phần ngực sáng lấp lánh,

“Hỏi cái này nhé, chắc không phải cô nói thế vì để lấy lòng otaku đâu nhể?”

“Đấm cậu bây giờ! Sao ai cũng thành kiến với tôi chỉ vì tôi thời thượng, sành điệu và siêu cấp dễ thương thế!”

“Đang giận mà cũng tâng bốc bản thân ha, đáng ghi nhận,”

Không nghĩ cổ là một đứa cứ nhốt mình trong phòng, nỗ lực tìm kiếm bản mình đâu.

“Mỹ nữ thần tượng 2D là lý tưởng của con gái đó! Dễ thương, thuần khiết, cố gắng để tỏa sáng! Những con người ảm đạm ở hiện thực như chúng ta khi được ánh sáng ấy phả vào sẽ được thay tẩy! Em gái cậu hồi còn nhỏ cũng cổ vũ Pretty Cure còn gì!?”

“Nó thì từng Pretty Cure ngoài đời thực với đám con trai hàng xóm ấy chứ.”

“Như thế chỉ là bạo lực thôi còn gì!?”

Nói chung là một con nhỏ năng động mà. Theo nhiều nghĩa ấy.

“......Nói chung là cậu đừng gộp chung với sở thích ham muốn nhân vật thiếu nữ xinh đẹp của nam giới! Đùi thì múp bất thường, ngực thì lộ rõ từ bên hông, ở chỗ ngực còn có khóa kéo nữa, rồi cứ hễ mặc đồ thỏ bunny thì lại lên xu hướng—”

“Cô rành quá ha.”

“......T-, tôi nói đại thôi.”

Nếu vậy thì trí tưởng tượng kinh thật. Chỗ ngực còn có khóa kéo nữa là cái gì?

“Có vẻ như cô có ý kiến riêng nhỉ, vậy thì giới thiệu thôi một nhân vật đi. Nhân vật mà cô thích là ai?”

Hôm na là ngày để cho con nhỏ này quên đi internet. Một trong số đó, tôi đã thử hỏi một câu như thế nhưng mà—

“Ể?”

Ranka lại ngây mặt ra,

“Đ-......được chứ?”

Cổ lắp bắp bằng giọng đáng ngờ.

Bản năng tôi nhận ra rồi.

Vầy là chết.

Mũi cổ hơi phình to, đôi mắt hầu như không chớt một cách—trông như là nam sinh trung học đứng trước mặt cơ thể nữ giới vậy.

Cổ vào chế độ mất rồi.

Lúc mà tôi hiểu như thế thì cổ đã bắt đầu tấn công.

“Này nhé! Tôi thích bé này lắm, nhưng nói chung là lúc thể hiện khác biệt ở tính cách ấy phải nói là—”

Sau đó thì 1 tiếng đồng hồ tôi đã chẳng thể động đậy gì cả.

Sau đó thì bọn tôi cũng đi bộ quanh Shibuya, vào trung tâm trò chơi, đi xem quần áo, dùng bữa tại nhà hàng mà Ranka thường ghé đến, và chẳng mấy chốc thì hoàng hôn đã ghé đến rồi.

Con nhỏ này ghê thật. Ghê gì á. Ở chỗ xài tiền mà không do dự ấy. Cứ nghĩ con gái mua sắm sẽ lâu lắm, nhưng mà cổ thì ngay lập tức『Cái này trông được nè. Mua cái đã』luôn. Cổ còn chẳng suy nghĩ nếu không hợp thì sẽ tính sao nữa. Thảo nào ở nhà lại có cả núi quần áo như thế. Trong lúc đang sốc văn hóa như thế, tôi được cổ nói ‘Nghỉ ngơi chút đi’ và dẫn đến Miyashita Park.

Bọn tôi đi thang cuốn của một tòa nhà thấp tầng, lên tầng thượng có công viên ở đấy.

Một không gian rộng rãi với cỏ xanh hiện ra, điều mà khó có thể tưởng tượng được ở giữa lòng Shibuya đầy tòa nhà cao tầng. Rồi tôi nhìn thấy một lối đi bộ màu trắng bên cạnh, và Ranka thì thong thả đi bộ trên đó. Cuối con đường là một tòa nhà màu trắng với biểu tượng Starbucks.

“Ở đây......”

Tôi vừa nhìn xung quanh, vừa lục lọi trong mớ ký ức. Đúng thật là......

Ranka đang đi trước thì quay lại,

“Bộ cậu từng đến đây rồi à?”

“Không......Tôi chỉ nghĩ, chẳng phải đây là nơi được quay trong video ngắn của cô sao.”

“Thì Miyashita Park là địa điểm quen thuộc của tôi mà. Đặc biệt là buổi tối đến sống ảo đã lắm.”

“Chẳng phải đã nói không làm rồi mà?”

“Vẫn còn ngấp nghé buổi trưa mà. Với lại chẳng có mấy người đúng chứ.”

“À ờ......”

Nói vậy là buổi tối sẽ nhiều người lắm.

“Trước hết đi mua đồ uống nhỉ?”

Nghe theo lời, bọn tôi mua từng ly cà phê bên trong Starbucks ở giữa công viên (Ranka tự ý trả tiền và bảo đó là kinh phí) rồi thì ngồi xuống băng ghế được đặt ở góc đường đi bộ.

Ranka ôm ly cà phê màu trắng bằng hai tay, hớp một hơi nhỏ rồi thì thở ra một hơi và nhìn lên phía trên.

“Tôi khá thích Miyashita Park lúc ban trưa lắm. ở Shibiya vậy mà bầu trời lại trải rộng khắp.”

“Bầu trời......?”

Trên đầu có những thanh dầm hình cung (?) giống như xương sườn của một con cá voi, và từ giữa chúng, tôi có thể nhìn lên bầu trời xanh trong vắt.

Bầu trời rộng rãi, không có tòa nhà cao tầng trong tầm mắt, chắc chắn là một cảnh hiếm có ở thành phố này.

“Thỉnh thoảng, những lúc đổi gió ấy, tôi nhắm khung giờ ít người mà đến một mình. Đúng như cậu nói, tôi dùng chỗ này quay phim cũng nhiều, và cùng bạn bè đến cũng nhiều nữa, nên khi mà đến một mình ấy......nói sao nhỉ, tâm trạng giống như được giải phóng vậy.”

“Ra vậy ha......Như thế thì đúng thật là không tệ.”

Tôi uống cái ly đang cầm trên tay.

Ở trường thì học, về nhà thì làm việc nhà, thời gian còn lại là làm thêm—Đã bao lâu rồi mới lại tận hưởng khoảng thời gian chẳng làm gì như thế này nhỉ.

Một lúc sau, sau khi lắng nghe âm thanh của từng ngọn gió mát mẻ rồi, tôi có cảm giác như Ranka khẽ mở lời.

“......Nè~, đã đến lúc tôi hỏi cậu được rồi chứ?”

“Hỏi gì?”

Mất một nhịp nữa, rồi thì Ranka tiếp tục.

“Tôi......đã làm cậu nổi giận vậy mà, tại sao cậu lại quan tâm tôi như thế này thế?”

Biểu cảm của Ranka khi nói thế cũng căng thẳng như trước lúc ra ngoài vậy.

May thay, có vẻ như digital detox[note70008] đã có tác dụng—nên là cổ mới tò mò. Rằng, tại sao một người đã giận cổ như tôi lại quan tâm đến cổ như thế.

Tôi có nghĩa vụ phải giải thích.

“Điều đầu tiên tôi đã nói lúc đầu rồi. Vì cô phiền phức đó. Ở nơi làm việc mà lại bị tránh mặt rõ ràng như vậy thì khó chịu lắm, mà lo lắng về điều đấy cũng thật là phiền phức nữa.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Còn một điều nữa......”

Tôi do dự một chút—nhưng mà tôi đã nghĩ việc cố gắng một cách kỳ lạ đã quá phiền phức rồi.

“——『Kiếm gái đi』”

“Ể?”

“『Nếu có gái, dù mày có là người tồi tệ đến đâu cũng sẽ cảm thấy như được tha thứ』—Đó là những lời mà người cha ruột đã nói với tôi lúc tôi là học sinh tiểu học năm thứ 5.”

Một câu nói ghê sợ—Một ký ức đáng sợ.

Thấy tôi vừa nhăn mặt, vừa nhắc lại câu ấy, Ranka làm biểu cảm bối rối.

“Như thế, nói sao nhỉ......”

“Cô không cần quân tâm đâu. Cái người đã cho tôi một nửa gen di truyền ấy đúng thật là một tên khốn chính hiệu. Ông ta thuộc ban nhạc không nổi tiếng, còn mẹ tôi thì hình như phải nai lưng ra kiếm tiền cho ông ta, trong khi ông ta đắm chìm mình cả ngày ở trong pachinko, rõ ràng là ăn bám. Lúc còn sống cùng nhau thì tôi còn khá nhỏ, nên không thể nhớ rõ ràng được—nhưng kết cục là mẹ tôi chán chường ông ta, còn ông ta thì vào tù vì túng tiền mà đi lừa đảo.”

“Chẳng lẽ vì thế mà cậu vào cô nhi viện?”

“Đúng thế. Đó là lúc tôi học năm 2 tiểu học.”

Những lời nói đấy được nói ra lúc tôi được nhà Kiminaga quyết định nhận nuôi, đến để từ mặt, chấm dứt mọi quan hệ với ổng.

Tên khốn đó thật sự chẳng ăn năn tí nào—phải nói là ổng đã chẳng kỳ vọng gì.

Về cái thế giới này, về chính bản thân mình.

Thế nên ổng mới có thể thản nhiên nói như thế với đứa con nít. Một người đàn ông ngu ngốc và đáng thương, đến mức chỉ có thể mang trong mình một triết lý sống mục nát như vậy.

Tôi đã chẳng thể nào quên gương mặt đầy thất vọng từ tận đáy lòng của người nhân viên chứng kiến cuộc gặp đó.

Vào lúc đó, tôi đã cảm nhận được người cha ruột của mình thật sự là một con người không thể cứu được nữa.

“Từ sau khi nghe được lời ấy, đã có một khoảng thời gian tôi đã mang cảm giác chối từ con gái—Giống như cô ghét con trai vậy, đã có thời kỳ mà tôi ghét con gái lắm.”

Đấy là nửa phần nguyên nhân nỗi sợ con gái mà tôi được Shinomi chữa lành cho.

Thậm chí bây giờ, đâu đó trong lòng tôi vẫn còn đang xa lánh chuyện yêu đương.

“Vậy rồi......đó là lý do cậu đồng cảm với tôi?”

“Lần này không liên quan đến những gì cô đã làm đâu—Chỉ là, tôi nhớ lại thôi. Lúc ấy, chẳng có ai đứng về phía tôi cả, cảm giác cô đơn rất nặng nề......May thay, lúc đó có một đứa không cho phép tôi ở một mình, chẳng còn thời gian để ngập chìm trong sự cô độc nữa, nhưng mà tôi lại cảm thấy cô chẳng có được người như thế kế bên.”

“Tại sao chứ. So sánh với cậu thì tôi có vô số bạn bè đó?”

“Cái lợi và hại của người nổi tiếng đấy—Xung quanh cô, làm gì có ai mà không xem cô là người có sức ảnh hưởng《Lanca》chứ?”

“........................”

“Về điểm đó, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu cô khủng đến thế nào đâu, video cũng như mạng xã hội thì tôi chỉ xem khi làm hồ sơ khai báo thuế thôi, nhưng mà cùng xã hơi với nữ sinh cao trung nổi tiếng nhất Nhật Bản thì cũng không tệ lắm.”

Ranka trong một lúc nhìn chằm chằm đến tôi như thể kiểm tra thành ý, sau đó thì hướng ánh nhìn của mình xuống cái ly đang cầm trên tay.

Tôi không có ý tự mãn là người giúp đỡ. Vốn dĩ lần này tôi chính là nguyên nhân khiến cho con nhỏ này suy sụp mà, thành ra là tự mình gây ra, tự mình giải quyết thôi.

Nhưng mà, không thể ngó lơ được.

Có biết bao người xung quanh, có biết bao người đổ dồn ánh mắt về, vậy mà lại thu hình ở trong căn phòng—Nếu như có một người như thế—

—dù cho là người mà tôi không hòa hợp đi chăng nữa......tôi cũng không thể ngó lơ được.

Trong một lúc, tôi nghe được tiếng huyên náo của đô hội ở đằng xa.

Bầu trời màu xanh trong suốt này đang dần dà chuyển sang màu hoàng hồn rực đỏ. Theo lời của Ranka, có vẻ như Miyashita Park này sẽ có nhiều người vào buổi tối. Sự yên tĩnh, cũng như bầu trời mà bọn tôi có thể độc chiếm riêng lúc này sắp bị xóa đi bởi sự huyên náo rồi.

Trước lúc ấy—Ranka đã nói.

“......Mẹ tôi, là tình nhân của nhà tư sản.”

Tôi nhìn sang gương mặt nghiêng của Ranka, rồi hỏi lại.

“Tôi hỏi cái này nhé—Mẹ mà cô nói đến, tức là hiệu trưởng nhỉ?”

“Là bây giờ thôi. Cậu suy nghĩ chút là sẽ nhận ra mà đúng chứ. 4 chị em tôi, mỗi người chỉ chênh nhau có 1 tuổi—Người đẹp mà chẳng rõ tuổi như thế, cậu có nghĩ mỗi năm sinh một đứa hay không?”

......Đúng thật là đâu đó trong tâm thức tôi đã nhận ra rồi. Chỉ là tôi nghĩ mình không nên xâm phạm vào sự riêng tư của người chủ thuê, nên cố không suy nghĩ về nó.

Hiệu trưởng chưa từng về ngôi nhà ấy một lần.

Vốn dĩ không thể nghĩ rằng hiệu trưởng ở độ tuổi mà có thể có con gái là học sinh cao trung.

Và—4 chị em bọn họ, hoàn toàn không giống nhau.

“Mọi người......đều là con nuôi sao.”

“Phải. Giống như cậu vậy.”

Không cùng huyết thống à.

Cả hiệu trưởng, lẫn 4 chị em—đều giống tôi không cùng huyết thống với nhà Kiminaga.

“Tôi lúc nhỏ cũng đã ở trong cô nhi viện rồi. Là do mẹ đột ngột qua đời đó. Ban nãy tôi có nói đến tình nhân, nhưng nói thẳng ra là cách nói tốt thôi. Tôi là đứa con mà một người đàn ông giàu có tạo ra trong một đêm vui vẻ. Tất nhiên là không được thừa nhận, và cũng không nhận được tiền cấp dưỡng. Có lẽ đã nhận được tiền bồi thường—nhưng mà chẳng đủ để trang trải cuộc sống dễ dàng hơn. Mẹ tôi rốt cuộc cũng không chịu nổi cảnh nghèo khó mà vứt bỏ tôi. Đằng nào thì từ đầu, bà cũng chỉ xem tôi là công cụ để giữ mối quan hệ với lại cái ông giàu có kia thôi.”

Giọng nói của Ranka thật khô khốc.

Cứ như thể cổ đã vắt kiệt mọi cảm xúc, để rồi phát ra tiếng nói không chú âm sắc nào.

“Ba tôi là một tên ngốc đã để thua trước dục vọng tình một đêm, để rồi không thể cứu vãn. Những người đàn ông ngu ngốc như thế đầy rẫy trên đời này—nghĩ như thế, nên tôi mới trở nên ghét tất cả.”

“......Thế nên cô mới ghét con trai.”

“Cậu thuyết phục rồi chứ?”

“Phải ha......Đằng nào thì tôi cũng giống như vậy mà.”

Cứ nghĩ là người trái ngược với bản thân—nhưng mà lại có điểm đồng cảm như thế này.

Nhân loại......thật là khó hiểu mà ha.

“Chuyện lúc đó......Bản thân tôi cũng nghĩ mình tệ lắm.”

—......Nhé? Được không......?

Tôi nhớ lại hình ảnh Ranka như tan chảy vào lúc ấy.

“Như thế, thật là giống với người mẹ chỉ có thể sống mà dựa dẫm vào đàn ông......Thật sự tồi tệ. Không biết từ lúc nào, tôi lại có cảm giác như cậu sẽ làm mọi thứ cho tôi......”

“Điều đó là bằng chứng rằng tôi đã giành được sự tin tưởng với tư cách là người làm thay việc nhà đấy. Tôi sẽ coi đó là một sự thật đáng mừng.”

“Không phải đâu. Tôi—”

Ranka định nói gì đó, nhưng ngừng lại, rồi sau đó lại tiếp tục.

“—tôi đã nhõng nhẽo với cậu. Biết cậu là người làm thay việc nhà......biết rằng đó chỉ là công việc, vậy mà cậu lại là mọi thứ vì tôi, mỗi ngày đều ở bên cạnh nên......”

“Này nhé~”

Tôi thở dài và nói.

“Đúng thật là giặt giũ, dọn dẹp, cũng như nấu bữa ăn là công việc của tôi. Có nhận phần thưởng đàng hoàng đó. Cảm xúc của tôi chẳng can dự gì vào đâu.”

Tôi nói ‘nhưng mà’ để tiếp tục thì cặp mắt Ranka nhìn đến tôi.

“Chăm sóc tinh thần đến như thế này, cô nghĩ đây cũng là công việc làm việc nhà thay sao? Không chỉ như thế đâu. Tôi mỗi ngày đều tiếp tục chăm lo cho 4 chị em bao gồm cả cô đó. Thỉnh thoảng dạy cho Chinana học bài, phải lắng nghe chuyện cái game mình không biết từ Meru, hay bị cuốn vào những chuyện không đâu của Kikuri. Vậy mà tôi vẫn phải theo tất cả, và bảo đấy chỉ là công việc thôi á? Khùng vừa thôi. Công việc nặng nhọc thế này, có tăng lương gấp đôi cũng không hợp đâu!”

Trước Ranka mở to đôi mắt như thể ngạc nhiên, tôi nói.

“Nếu vòng vo thì cô sẽ lại suy sụp nên riêng hôm nay thôi tôi sẽ nói thằng. Đã từ lâu, các chị em cô đã không còn『chỉ là chủ thuê』của tôi nữa! Là sự thật mà tôi cũng không muốn thừa nhận lắm đâu!—Thế nên, Ranka.

“Ư ể~?”

Tôi đổi cách gọi, như để đối xử với một con người, chứ không phải chỉ là bạn cùng lớp hay chỉ là chủ thuê nữa, thì Ranka thốt lên như thể sốt ruột.

“Nếu trong phạm vi thường thức thì có nhõng nhẽo cũng chẳng sao cả. Là một đứa thần kinh sợ cô đơn gần chết, vậy mà còn cố tỏ ra vẻ mạnh mẽ để làm cái gì chứ!”

Đấy mới là điều phiền phức nhất.

Chuyện lần này thấm vào xương thịt của tôi luôn rồi.

Người như thế này, nếu cứ để mặc sẽ chỉ lấn sâu hơn vào bùn thôi.

“Dựa vào đi. Chúng ta tuy trái ngược nhau—nhưng đã có duyên gặp gỡ nhau như thế này kia mà.”

Quân tử hòa hợp không đồng nhất, tiểu nhân đồng nhất không hòa hợp.

Tôi nghĩ câu châm ngôn này không chỉ đơn thuần nói về những mối quan hệ hời hợt do a dua theo người khác, mà là hãy trân trọng những sợi dây gắn kết có ý nghĩa thực sự.

Nhờ có duyên gặp gỡ với Shinomi tại trại trẻ mồ côi, tôi mới trở thành con người của hiện tại. Cũng giống như vậy, mối quan hệ được tạo ra từ công việc mà hiệu trưởng giao cho, hẳn cũng sẽ góp phần định hình tôi trong tương lai.

Tôi không muốn xem nhẹ điều đó tí nào.

Tôi sẽ không trở thành một kẻ như ông ta, một người đã hủy hoại, chẳng thể tạo nên mối quan hệ một cách đàng hoàng.

Ranka trong một lúc đã nhìn chăm chú đến tôi như thể dán mắt vào, rồi lại lảng ánh nhìn đi.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi từ khe hở của tòa nhà đang chiếu rọi gương mặt góc nghiêng ấy.

Mà vì vậy hay sao mà tôi thấy vùng tai của Ranka đang dần đỏ lên.

Ranka chắp hai tay lại trước miệng, để lòng bàn tay lúc xa lúc gần, rồi nói,

“À này......Kiminaga.”

“Gì đó?”

“Tôi......như cậu đã biết, là ghét con trai. Đã định cả đời cũng sẽ không yêu đương đâu.”

“Cô thì chắc là thế rồi.”

“Thế nên, nên......tôi có chút khó xử lắm......”

“......? Về chuyện gì?”

“......Tôi, thì......như cậu biết đó, là một đứa sợ cô đơn, được đối xử tốt bụng là sẽ được nước làm tới......”

“Vòng vo ghê. Cô muốn nói gì?”

“Ý tôi là~......”

Hai tay đang chắp của Ranka bịt lấy mũi là miệng mình lại, ánh mắt vừa lượn lờ lúng túng, vừa nói bằng giọng nho nhỏ.

“......tôi sợ, mình sẽ trở nên thích cậu mất......nên đừng đối xử diu dàng với tôi quá......”

Nghe được lời ấy, tôi—

—đã cực kỳ chau mày mình lại.

“Tại sao lại làm gương mặt khó chịu đó!?”

“Cô nhẹ dạ quá làm tôi khiếp thôi.”

“Nhẹ dạ~......!? Không có nhé! Tôi nói là『sẽ trở nên』mà!? Tức là vẫn chưa thích nhé! Đừng có mà hiểu lầm giùm được chứ!?”

“Cái này gọi là hiểu lầm à......Tiếng Nhật khó hiểu ghê......”

Với tôi, tôi muốn cổ tiếp tục trân trọng cái hình tượng ghét con trai ấy.

So với hình tượng thần kinh thì dễ đối phó hơn nhiều.

Rời khỏi nhà ga Daikanyama rồi thì xung quanh đã chìm trong màn tối.

Khu dân cư Daikanyama vốn dĩ đã yên tĩnh rồi, khi đêm xuống lại càng chìm vào tĩnh lặng đến mức khó tin đây là Tokyo. Trong bầu không khí ấym tôi và Ranka lặng lẽ bước đi trong âm thầm, hướng về tòa tháp căn hộ mà không nói lời nào.

Quay về rồi thì phải nấu bữa tối. Hôm nay làm món gì đây ta. Chắc là vẫn còn rau củ nhỉ. Mà cũng lo thịt bò quá hạn nữa. Hay làm Shigure-ni nhỉ? Đơn giản xào lên thôi cũng không tệ—

Nhưng mà trước lúc ấy, tôi có việc phải thu xếp cái đãi.

Trong lúc tôi đang ý thức đến sức nặng của cái smartphone đang cất trong túi thì đã đến trước phía tòa tháp căn hộ như thể là vương thành.

Dừng lại trước cửa ra vào, Ranka thầm thì nói.

“......Xin lỗi.”

“Về chuyện gì?”

“......Cậu ghẹo tôi......”

Ranka bĩu môi mà trông như bất mãn đôi chút,

“Xin lỗi......vì đã cố biến cậu thành đồng bọn vụ lừa đảo.”

Tôi khẽ cười rồi thở dài.

“Chẳng phải gì to tát để gọi là lừa đảo đâu. Chỉ là đám người theo dõi cô hiểu lầm thôi còn gì?”

“Nh-, nhưng mà cậu đã nói như thế mà!?”

“Chí ít thì không phải chuyện bị cảnh sát sờ gáy như là ba tôi.”

Tôi cho tay vào túi rồi lấy ra cái smartphone của Ranka.

Và chìa nó về phía cổ.

“Chắc ổn rồi ha?”

Ranka trong một lúc nhìn chằm chằm vào nó.

“......Ừm. Tôi sẽ tiết chế tìm kiếm thông tin về bản thân.”

“Tôi đã nói là thôi làm cái việc đấy đi rồi mà nhể.”

“Nếu như những lời lẽ của anti lại lọt vào tầm mắt tôi khiến tôi buồn—”

Không còn vẻ đắc thắng như mọi khi ở đâu nữa, Ranka e thẹn thăm dò sắc mặt của tôi, rồi nói,

“—tôi lại......nhõng nhẽo với cậu một chút......được chứ?”

Ánh mắt thật thà ấy—ánh nhìn lấp lánh như của một cô bé mà khơi gợi bản năng muốn che chở ấy, chỉ một chút thôi—thật sự chỉ một chút thôi làm cho nhịp tim của tôi rung động.

Có lẽ......chính bản thân cổ cũng không cố ý sử dụng nó đâu ha.

“......Ờ. Nếu như phần đấy tôi được cô bù đắp đầy đủ nha.”

“Kẹt xỉ.”

“Quan hệ đối đẳng thế rồi còn gì.”

Vậy là tôi đã trả lại smartphone cho Ranka.

Ranka cứ thế cho nó vào túi mà không bật nguồn lên.

Rồi, mau chóng lên nhà, và nấu bữa tối cho bốn chị em thôi—tôi vừa nghĩ thế thì,

“Nè~, còn 1 chuyện sau cùng nữa.”

Ranka lần này vừa lúng túng, vừa lảng ánh nhìn đi đây đó và nói.

“Cậu, thuộc bên đem theo bentou cho bữa trưa? Hay là bên ăn ở căn-tin trường?”

“Ể? Ở trường hả? Bên nào cũng có......nhưng mà thường thì đem bentou theo nhiều hơn.”

Đột nhiên sao đấy. Chuyện chẳng liền mạch tí nào hết.

“Vậy......thứ hai đầu tuần sau, đừng chuẩn bị bentou nhé.”

“Hả? Tại sao—”

“Cứ nghe lời tôi đi, không có gì đâu!”

Đơn phương nói thế rồi, Ranka chạy bước nhỏ về phía cửa ra vào.

“Nói rồi đấy! Hứa nhé!”

......Cái tính không nghe người khác nó vẫn chẳng thay đổi ha.

Tôi không biết là cổ định làm gì, nhưng vì là lời của chủ thuê nên trước hết cứ làm theo vậy.

Và thứ hai đầu tuần cũng đến.

Khi hồi chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa bắt đầu reo lên thì có tin nhắn đến smartphone tôi.

<Gặp nhau ở chiếu nghỉ>

Tôi ngước mặt lên thì thấy Ranka ở phía cửa ra vào lớp đang nhìn về phía mình. Sau đó thì cổ bước ra ngoài hành lang.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ, lướt qua đám bạn cùng lớp để đuổi theo sau.

Cầu thang nằm ở cuối dãy hành lang. Bức tường được làm bằng mặt kính nên có thể nhìn xuống quanh cảnh bên ngoài, từ những con phố hay là dòng xe cộ qua lại trên đường, cho đến những người bộ hành che chúc nhau trên đường đi bộ. Tất nhiên từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một, nhưng vì nằm ở rìa khuôn viên trường nên không dễ lọt vào tầm nhìn của các học sinh khác.

Bước lên chiếu nghỉ ở lầu trên rồi thì tôi thấy Ranka đang đứng ở góc phải.

“Ranka? Hiếm ghê nha, ở trường mà cô—”

“Ưn!”

Chưa kịp nói xong, Ranka đã đơn phương áp cái hộp bentou được bọc vải màu xanh đậm vào tôi rồi.

Bentou?

“......Cho tôi biết cảm nhận của cậu sau nhé.”

Vừa lảng ánh nhìn đi một cách kỳ lạ, vừa đơn phương nói thế rồi thì Ranka nhanh chóng lướt qua tôi để bước xuống cầu thang.

Là bentou......nhỉ?

Tôi sững sờ nhìn xuống hộp bentou đang cầm trên tay.

Rốt cuộc là ai? ......Không, trong tình huống này thì chỉ có thể nghĩ đến một người thôi.

Tôi vừa bối rối vừa quay trở về lớp, sau đó mở nắp hộp bentou ấy ra.

Bên trong là cơm trắng hơi nhão, trứng cuộn hơi cháy, cà rốt có hình dạng không đẹp cho lắm, và có vẻ như gà karaage cũng gần như cháy đen.

......Ra vậy......

Trước tiên tôi chỉ có thể nói một điều thôi.

Karaage của bentou thì bình thường dùng hàng đông lạnh cũng được đấy.

......Tuy nhiên, tôi cũng phải công nhận tinh thần của cổ khi đột nhiên thử thách làm món chiên này.

Vừa nhai miếng gà karage cháy đen rồn rộp, tôi vừa mong rằng một ngày nào đó, mình sẽ không phải nấu bữa ăn cho nhà Kichijouji nữa.

Và tháng 5 cũng sắp sửa kết thúc.

Đã gần 2 tháng trôi qua kể từ khi tôi nhận chức làm việc nhà thay tại nhà Kichijouji từ tháng 3.

Và cũng đồng thời—gần 2 tháng từ ngày mà tôi được gửi cho tấm hình ấy rồi.

Về chuyện đó thì vẫn chưa có tiến triển gì cả. Bây giờ thì tôi nghĩ nó giống như một giấc mơ xa vời vậy.

Tôi cũng đã chuyển tấm hình cũng như tin nhắn ấy sang smartphone được Ranka chi trả cho. Thế nên đấy không phải là giấc mơ. Đúng thật là đã xảy ra ở hiện thực.

Nhưng mà, tôi nghĩ có lẽ không nên bận tâm về nó nữa sẽ tốt hơn không chừng.

Bận tâm về tấm hình mà chụp tôi, Ranka, Meru, Chinana lúc nhỏ ấy.

Từ dáng vẻ cũng như ký ức thì e rằng tấm hình này từ 7 năm trước—lúc mà tôi còn là học sinh tiểu học năm 4.

Đây là tấm hình trước lúc tôi bị chứng sợ con gái.

Dù là thế đi nữa, tôi không thấy ai trong số mấy chị em có vẻ như là nhớ về tấm hình này, và dù là ai trong số 4 chị em là người gửi nó đi chẳng nữa, nếu không ra mặt hay thừa nhận, tôi cũng không cần phải làm những hành động như thể đả thảo kinh xà.

Cứ thế này mà như chưa từng thấy nó.

Xem như chưa từng có.

Cứ tiếp tục làm việc nhà thay cho mấy chị em mà không thay đổi là được—

Tôi nghĩ như thế rồi, hôm nay cũng mở cánh cửa nhà của Kichijouji ra.

Và rồi, có một thiếu nữ khỏa thân ở đấy.

Từ tầng 30 nhìn ra, với cảnh quan thành phố Tokyo và tháp Tokyo đỏ rực làm nền phía sau.

Cô thiếu nữ khỏa thân nguyên người với mái tóc đen ấy đang đứng mà quay lưng về phía tôi.

Làn da ấy trắng như tuyết. Đôi chân thon thả với vẻ đẹp mềm mại. Tuy vừa phải thôi nhưng hình dạng phổng phao lại đẹp.

Dù bị những thứ ấy làm cho phân tâm, nhưng trong đầu tôi vẫn thoáng nhớ lại 2 chuyện.

—Nhà em có tộc khỏa thân đấy nhé

Một là thông tin mà Chinana đã nói với tôi lúc trước.

Và còn một nữa.

Chính là tôi biết gương mặt của cô thiếu nữ khỏa thân đó.

Cô thiếu nữ ấy nhìn chăm chú đến tôi đang đứng hình ở ngoài cửa, rồi thì—nở một nụ cười rất là đầy ẩn ý.

Tôi đã nhìn thấy nụ cười đó biết bao lần rồi.

Là ở đâu ấy à?

Tôi không quên được đâu—là chỗ là mà tôi và con nhỏ này nói chuyện mọi khi.

Chính là quầy cạnh cửa sở ở căn-tin trường.

“A~a.”

Con nhỏ mà chắc chắn không nên có mặt ở đây ấy, đã nở nụ cười trông vui vẻ phần nào đó rồi nói.

“Lộ mất tiêu rồi nhỉ—Quân tử-kun.”

777V90Y.jpeg

Ghi chú

[Lên trên]
Chinana đang dùng Atashi
Chinana đang dùng Atashi
[Lên trên]
Mấy cái giỏ/túi xách hay gì đó mà treo đầy huy hiệu v.v...
Mấy cái giỏ/túi xách hay gì đó mà treo đầy huy hiệu v.v...
[Lên trên]
Đọc tắt của từ acrylic standee
Đọc tắt của từ acrylic standee
[Lên trên]
Đây là từ mô tả việc thanh lọc, loại bỏ thói quen nghiện điện thoại khiến chúng ta mất tập trung và thiếu thời gian dành cho những việc thật sự quan trọng
Đây là từ mô tả việc thanh lọc, loại bỏ thói quen nghiện điện thoại khiến chúng ta mất tập trung và thiếu thời gian dành cho những việc thật sự quan trọng
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Má ảo quá bạn thuở nhỏ của main ai ngờ lại là chị cả ạ=)))
Xem thêm
à đâu người bạn đầu tiên của main chứ🗿
Xem thêm
vcl là thk bạn main
Xem thêm
CHỦ THỚT
MOD
TRANS
Từ đầu là con gái mà, thằng nào?
Xem thêm
V bà chị cả là bạn main à đã v còn là người ko có trg ảnh t đoán là bà chị cả win
Xem thêm