Tận Thế: Tôi nhảy qua nhả...
Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nguyên bộ

Chương 58: Tỉnh lại

2 Bình luận - Độ dài: 1,611 từ - Cập nhật:

Trong nháy mắt, cứ như vừa ngoi đầu lên từ một bể nước đầy.

Phòng khách ấm áp ở trước mắt dập dờn giống như cuộn sóng rồi tan biến, xuất hiện ở trước mắt họ là một căn phòng bị đốt rụi, khắp nơi đều là dấu vết cháy đen và những món đồ nội thất hư hại.

Hai người vừa tỉnh táo lại hít sâu một hơi, ngay khi đang định nói gì đó thì bị Hứa Hồng Mai bụm miệng lại.

Nhìn theo tầm mắt của cô, trong phòng bếp cháy đen, một con ma-nơ-canh nhựa đang quay lưng về phía bọn họ, chầm chậm cắt từng miếng nội tạng đỏ tươi.

Bên trong cái nồi đang sôi sùng sục ở bên cạnh, từng con mắt tròn trịa lăn lộn ở trong đó.

Trần Tử Hào trợn mắt nhìn Hứa Hồng Mai, cô nghiêm túc nhìn cậu, sau đó buông xuống cái tay đang che miệng cậu.

- Bom...

Hứa Hồng Mai há miệng, im lặng ra hiệu.

Trần Tử Hào lập tức ngầm hiểu, cậu khẽ gật đầu với hai người, sau đó thò tay vào túi quần.

Bùm một tiếng, mấy chiếc ốc vít kim loại bị cậu ném ra, ngay khi vừa chạm vào ma-nơ-canh nhựa thì vang lên tiếng nổ.

Cùng lúc đó, Hứa Hồng Mai lập tức kéo hai người chạy về phía cầu thang.

Nhưng vừa đến đầu cầu thang, tứ chi của cả ba chợt cứng đờ, một luồng áp lực khổng lồ khó có thể dùng lời diễn tả ập tới bao phủ bọn họ.

Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, một người đàn ông chậm rãi đi ra từ trong phòng ngủ.

Người đàn ông này chải đầu bóng lưỡng, mặc một bộ vest sang trọng, thắt chiếc nơ bảnh bao, cách ăn mặc cực kỳ giống với 'Gatsby'.

Khuôn mặt hắn ta trông rất trẻ trung, da dẻ sáng bóng, chỉ là ngũ quan hơi bình thường, giống y như đúc người anh rể trong tấm ảnh.

Hắn ta cụp mắt, nhìn lướt qua con ma-nơ-canh đã bị nổ tan tành ngã trên mặt đất, ngay sau đó bình tĩnh nhìn về phía ba người họ.

Đó là một đôi mắt tựa như vòng xoáy, sắc đen sâu thẳm ấy lập tức bóp chặt toàn bộ tâm trí của Hứa Hồng Mai ngay khi cả hai vừa chạm mắt, cô có cảm giác linh hồn của mình giống như một chú gà con, lập tức bị hắn ta nắm trọn trong lòng bàn tay.

-...Tôi cứ thắc mắc là ai đã động vào cấm chế mà mình bố trí, thì ra là mấy con chuột nhắt này đây...

Vừa nói xong, người đàn ông búng ngón tay một cái, giây sau, phòng ốc vốn đổ nát và cháy đen lại lập tức khôi phục dáng vẻ ấm cúng.

Cạnh một tiếng, một người chị họ khác đi ra từ phòng chứa đồ.

Chị họ nhìn người đàn ông với ánh mắt đong đầy tình yêu, mỉm cười nói:

- Chồng ơi, anh thức rồi hả? Ngồi nghỉ một lát đi, sắp có cơm ăn rồi.

Nói xong, chị họ liền đi vào bếp, bình tĩnh thu dọn những mảnh vụn của ma-nơ-canh trên mặt đất, sau đó tiếp tục làm bữa tối đột nhiên bị cắt ngang kia.

Kế đó, người đàn ông tao nhã ngồi xuống ghế sofa, hắn ta thong thả nhìn ba người đang bị mình cố định tại chỗ, đột nhiên nổi hứng nới lỏng cổ họng đang bị siết chặt của Hứa Hồng Mai.

- Nói đi, con ả mọc xúc tu trắng đó là ai?

Hứa Hồng Mai thở gấp dữ dội, mở miệng nói:

- Tôi... tôi không biết... tôi chưa từng thấy người này...

Giọng cô run lên dữ dội vì sợ hãi, ngay sau đó, cô lấy hết lấy dũng khí nói:

- Anh thực sự là anh rể sao? Hứa Thiến là chị họ của tôi... Hai năm trước, cửa tiệm quần áo của chị ấy bốc cháy, chị ấy cũng mất tích...

Có người nói rằng, chính người chồng đã phóng hỏa sát hại chị họ, bao gồm cả đứa con chưa chào đời ở trong bụng...

- Là tôi.

Biểu cảm của người đàn ông không hề thay đổi.

- Tôi biết cô, Thiến Thiến đã từng nói với tôi.

- Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị họ tôi đâu rồi?

Tầm mắt của Hứa Hồng Mai bất giác nhìn về phía 'chị họ' đang bận rộn trong phòng bếp.

Im lặng giây lát, người đàn ông mở miệng nói:

- Em ấy không chết, vụ hỏa hoạn xảy ra là do em ấy được thần lực ban phước và biến thành Thần Bộc.

Hắn ta đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác áp lực to lớn giảm đi đôi chút, Hứa Hồng Mai không khỏi thở ra.

- Sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, có người nói cho tôi biết, lá chắn thế giới đã xuất hiện khe nứt, giống như trúng vé số vậy, khe nứt này xuất hiện ở ngay cạnh nhà tôi, thần lực đã thông qua khe nứt tiến vào thế giới của chúng ta.

- Dưới sự ban phước của thần lực, Thiến Thiến đã biến thành Thần Bộc, em ấy không cẩn thận làm đổ bếp lửa đang cháy, ngọn lửa ngay lập tức nuốt chửng toàn bộ ngôi nhà.

Dường như đã lâu rồi không nói chuyện, khiến hắn ta có chút muốn giãi bày.

- Khi tôi về đến nhà thì đã quá muộn, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn em ấy biến mất trước mặt mình...

- Bọn họ nói rằng, Thiến Thiến đã bị Bong Bóng Không Gian giam giữ.

[Thần lực? Thần Bộc? Mấy thứ này là gì? Thần Bộc chẳng lẽ là con quái vật đáng sợ kia?]

Nhìn quả cầu lông tơ màu hồng khổng lồ ở ngoài cửa sổ, Hứa Hồng Mai không nhịn được rùng mình một cái.

- Vậy anh...

Người đàn ông cười một tiếng:

- Có vẻ như thần vẫn quan tâm đến chúng tôi, Thiến Thiến biến thành Thần Bộc, tôi thì thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, hơn nữa còn rất mạnh. Về sau, dưới sự giúp đỡ của giáo chủ, tôi đã tiến vào Bong Bóng Không Gian, lại lần nữa có được Thiến Thiến... và cả đứa con...

Lúc này, hắn ta chăm chú nhìn quả cầu lông tơ ngoài cửa sổ với vẻ thâm tình, niềm hạnh phúc tràn đầy trong mắt:

- Đáng lẽ đến hôm nay, đứa con của chúng tôi sẽ có thể thuận lợi ra đời, nó sẽ là Thần Tử mạnh mẽ nhất.

Cảm giác rợn cả tóc gáy lan khắp người, Hứa Hồng Mai hoảng sợ nhìn người đàn ông và quả cầu lông tơ ngoài đó.

[Nếu lời anh ta nói là thật, vậy con quái vật đáng sợ kia chính là chị họ?! Thần lực và Thần Tử mà anh ta nhắc đến có nghĩa là gì? Chuyện quái gì đang xảy ra ở bên trong thế? Toàn bộ 'dây chuyền sản xuất lò sát sinh' kia có phải đều nằm dưới sự khống chế của người đàn ông này không?]

Hứa Hồng Mai không dám hỏi, vào giờ phút này, cô chỉ muốn chạy khỏi đây, cách người đàn ông này thật xa.

- Nhưng, con khốn kia đã phá hủy toàn bộ thức ăn mà bọn tao chuẩn bị cho con trong nửa năm.

Người đàn ông đột nhiên quay mặt lại, biểu cảm của hắn ta trở nên cực kỳ vặn vẹo:

- Còn để lũ lợn bọn mày chạy thoát hết!

- Nói! Con khốn đó rốt cuộc là ai? Không nói thì tao sẽ giết tất cả tụi mày!

- Tôi... tôi thực sự không biết cô ấy là ai...

Hứa Hồng Mai đau đớn nói, cô cảm giác được sức mạnh đang đè ép linh hồn của mình càng lúc càng nặng, dường như chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể biến cô thành kẻ đần độn.

Vèo!

Đột nhiên, một vật thể màu đen bay vào từ ngoài cửa sổ, đập mạnh vào người đàn ông, sau đó lăn lộc cộc sang một bên.

Trong nháy mắt, ba người liền thoát khỏi khống chế, nặng nề quỳ sụp xuống đất.

- Trần Tử Hào! Nổ!

Một tiếng rống lớn rõ ràng vang lên từ ngoài cửa sổ, đó là giọng của To Con.

Trần Tử Hào khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy quả cầu lăn sang một bên.

Đó là một quả cầu kim loại to bằng cái đầu.

Bên kia, người đàn ông ôm lấy bả vai, đau đớn rên rỉ bò dậy, trong mắt hắn ta tràn ngập phẫn nộ, ngay sau đó, một luồng áp lực khổng lồ lao ra ngoài cửa sổ, kế đó vang lên tiếng kêu đau đớn của To Con.

- Từ Đông Dương!

Trần Tử Hào nén cơn đau đầu cất tiếng gọi, Từ Đông Dương nằm sấp bên cạnh lập tức hiểu ý.

Một cơn gió nổi lên, quả cầu kim loại bay lên, lao thẳng đến bóng lưng của người đàn ông, trong khoảnh khắc lướt qua Trần Tử Hào, cậu giơ tay phải lên, chạm nhẹ vào bề mặt quả cầu.

Bùm!

Người đàn ông bị quả cầu kim loại đụng văng ra khỏi cửa sổ, giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, cả người hắn ta bị nổ thành từng mảnh.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Càng ngày càng va chạm vs lũ phản diện r. Hóng ts ngày Tề Doanh lãnh đạo team siêu nhân bem vs tụi này =))
Xem thêm