Chanto Suki tte Ieru Ko M...
七菜なな ちひろ綺華
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 5

0 Bình luận - Độ dài: 2,522 từ - Cập nhật:

Hãy nói về Nanase Nanao.

Quay ngược lại thời gian một chút. Khoảng một tuần trước.

Cô chuyển từ vùng quê lên Tokyo do công việc của bố mẹ.

Nói cách khác, cô là một học sinh chuyển trường.

Và lúc này, cô đang gặp một vấn đề nho nhỏ trên dãy hành lang nhuốm màu hoàng hôn.

(Lạc mất rồi…)

Phải, cô đã bị lạc đường.

Khi lần đầu đến thăm ngôi trường mới này, cô thấy kiến trúc nơi đây không có gì quá phức tạp cả. Nhưng nếu chỉ có một mình ở một nơi xa lạ này, thì mọi chuyện lại trở nên khá là rắc rối.

Chưa kể, trên tay cô còn cầm một chồng sách giáo khoa cùng đống tài liệu được phát cho, buộc cô phải đảo mắt qua lại từ hai bên để nhìn đường. Nhưng dù có cố gắng nhìn đến mấy đi chăng nữa, tình hình cũng chẳng khá lên chút nào cả.

Và rồi, cảm giác đau nhức bắt đầu lan ra hai cánh tay khiến cô có chút lo lắng.

(Biết vậy mình xin thầy cô gửi sách thẳng về nhà luôn rồi…)

Mà tính ra, tất cả là lỗi của bố cô thì có.

Vốn dĩ ông ấy sẽ đi cùng cô lên trường để chào hỏi giáo viên, và sẽ chở sách vở về nhà bằng xe hơi.

Vậy mà đột nhiên, ông ấy lại có công việc đột xuất, thành ra cô đành phải lên trường một mình. Mà dù sao thì, nhà trường cũng đã mất công chuẩn bị sách vở cho cô, nên cô cũng thấy ngại khi đi bảo bọn họ gửi thẳng về nhà.

Kết quả là, cô tự ôm nó về luôn.

Tuy nhiên, thay vì đi thẳng về nhà, Nanao lại đi lang thang xung quanh khắp trường.

Có lý do cả, nhưng chắc chắn không phải do sáng nay cô xem tử vi nói rằng:「Những người cung Xử Nữ ơi! Hôm nay bạn có thể sẽ gặp được định mệnh của mình chỉ với một sự kiện nhỏ thôi đấy! Ở những nơi mới lần đầu đặt chân đến, bạn hãy nán lại một chút, kiên nhẫn và cố gắng chủ động đi tìm kiếm nửa kia của mình nhé♪」

Nanao nhíu mày với vẻ mặt đáng yêu, rồi khẽ lẩm bẩm.

(Mình chỉ muốn xem qua trường bắn cung như thế nào thôi mà…)

Tóm lại thì, cô muốn đi thăm quan câu lạc bộ trước khi về nhà.

Ngôi trường này, nếu xét theo tiêu chuẩn Tokyo thì… nó chỉ thuộc ở mức trung bình. Tuy nhiên, riêng khu trường bắn cung thì lại được đầu tư trang thiết bị rất mạnh tay. Nanao không có yêu cầu cụ thể gì đối với nơi cô sẽ chuyển đến, nhưng cô đã chọn trường này là vì điều đó.

Cơ mà nếu không biết đường đến đó thì cũng như không.

(Hết cách rồi. Đành phải về nhà vậy… Ah.)

Bấy giờ, cô mới nhận ra một sai lầm chết người.

Nếu như không biết đường đến trường bắn cung, thì đồng nghĩa với việc… cô cũng không biết đường về nhà. Và cô cũng không thể ra ngoài khi vẫn còn đang để giày ở chỗ tủ đựng giày nữa.

Nanao không ngờ rằng bản thân lại bị sự tò mò của chính mình hại chết. Có khác gì một con mèo đâu. Chẳng qua cô chỉ muốn xem trường bắn cung một chút thôi mà…

Đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên.

Cô quay đầu lại, thì thấy một nam sinh đang tiến về phía mình.

Tất nhiên là cậu ấy đang mặc đồng phục của trường rồi. Không biết học năm mấy nhỉ? À, đúng rồi. Mình có thể hỏi đường cậu ấy mà… Nanao nghĩ vậy trong chốc lát.

Thế nhưng, cậu con trai đó mỉm cười, rồi cầm lấy chồng sách Nanao đang ôm mà nói.

「Hân hạnh được làm quen, bé mèo con đáng yêu-chan.」

Một câu tán tỉnh đầy bất ngờ được thốt lên.

Nanao hoàn toàn chết lặng trước một câu nói rất hiếm khi nghe thấy ở thời buổi hiện nay.

(…Thành phố… đáng sợ quá.)

Gương mặt của những người bạn đã tiễn cô lên đường, chợt lướt qua trong tâm trí cô như một thước phim tua nhanh.

Họ lo lắng, cảnh báo cho cô những điều như là:「Cẩn thận khi lên thành phố nhé.」,「Đàn ông là một lũ sói già đó.」hoặc「Đừng có đi theo người lạ đấy.」

Lúc đầu, cô còn tưởng bọn họ đang nói linh tinh cái gì, nhưng giờ thì cô đã hiểu rồi. Quả nhiên là thành phố, đúng là không thể đùa vào đâu được.

Ngay lúc cô đang nghĩ rằng mình vừa đụng phải một kẻ khá nguy hiểm, thì cô chợt nhận ra biểu cảm của cậu con trai này có gì đó hơi kỳ lạ.

Vì lý do nào đó, mặt của cậu đỏ bừng lên, và trông cực kỳ khó xử.

「Ờm… Ít nhất cũng nói gì đó đi chứ…」

「Ah… Xin lỗi…」

Cô không rõ tại sao mình lại đi xin lỗi, nhưng cô có cảm giác mình cần phải làm vậy. Có thể nói đó là lòng trắc ẩn của một con người.

(Nếu thấy xấu hổ thì ngay từ đầu đừng có nói ra chứ…)

Dù vậy, có một điều cô đang thắc mắc là…

「Cách gọi ‘bé mèo con-chan’ đó… là sở thích của cậu à?」

「Đừng có xát muối vào vết thương của tớ nữa được không!?」

Giờ thì cô lại cảm thấy tội nghiệp cho cậu ấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nanao đã bình tĩnh lại đôi chút.

(Có vẻ như cậu ấy không phải là người xấu…)

Cô đã thay đổi góc nhìn về cậu rằng đây chỉ là một người bình thường có khuôn mặt điển trai thôi. Bản thân Nanao cũng không rõ đây là phiên bản nâng cấp hay tiến hóa lùi nữa.

Bấy giờ, cô mới nhận ra cánh tay của mình bỗng dưng đã nhẹ hẳn đi.

(Ah, sách giáo khoa…)

Không biết từ lúc nào, chồng sách giáo khoa của cô đã nằm gọn trong tay cậu.

Phải rồi, lúc nãy cậu ấy đã lặng lẽ lấy chúng đi. Có lẽ vì cú sốc「bé mèo con-chan」đó mà cô đã hoàn toàn không để ý.

「Cái đó…」

「Ừm. Cậu tính mang đống này đi đâu vậy?」

Cậu nhẹ nhàng hỏi lại khi Nanao chỉ vào chúng.

Có vẻ như cậu ấy đang cầm giúp cô, khiến cô cảm thấy nửa biết ơn nửa áy náy.

「N-Nó có nặng lắm không?」

Nanao dè dặt hỏi, và cậu ấy đáp lại bằng một nụ cười.

「Nặng thật đấy. Ai lại đi bắt một cô gái dễ thương bê đống này vậy?」

Cậu ấy lại nói mấy câu sến súa nữa rồi, Nanao hơi ngán ngẩm trước điều đó.

「Đó là sách giáo khoa của tớ. Hôm nay tớ đến trường lấy và mang nó về nhà…」

「Hở? Cậu định mang nó về nhà kiểu gì?」

「Lẽ ra bố tớ sẽ chở nó về, nhưng ông ấy lại có việc đột xuất nên không thể đến…」

「À, ra là vậy.」

Rồi cậu khéo léo di chuyển chồng sách sang một bên tay, và lấy điện thoại từ túi quần ra. Ngay sau đó, điện thoại nhanh chóng được bắt máy, và cậu nói chuyện một cách thoải mái với đầu dây bên kia.

「Goto-sannn. Lúc nãy có bạn nữ nào mang sách giáo khoa đi không ạ?… Ừm. Hình như bố của bạn ấy không đến trường được vì có công việc đột xuất, nên giờ bạn ấy đang loay hoay không biết phải làm sao ạ… Rõ rồi ạ. Vânggg~」

Sau khi cuộc gọi kết thúc, cậu chỉ tay vào chồng sách giáo khoa.

「Để tớ mang đống này về phòng giáo viên. Thầy cô sẽ gửi nó đến nhà cậu sau.」

「Eh? Hồi nãy cậu vừa gọi cho ai vậy?」

「Thầy giáo viên hướng nghiệp của bọn tớ. Tên thầy là Gotou-sensei, tớ gọi tắt là Goto-san.」

Có vẻ như cậu ấy đã chủ động báo cho giáo viên giùm cô, điều mà cô không dám nói ra. Do cách nói chuyện với giáo viên quá thân mật và tùy tiện nên cô đã không nhận ra điều đó ngay từ đầu.

…Không, hơn cả chuyện đó, điều khiến Nanao thực sự kinh ngạc, chính là khả năng xử lý tình huống cực kỳ nhanh nhẹn và khéo léo của cậu ấy.

Tất nhiên, cô đã từng tiếp xúc với con trai ở trường cũ trước đây, nhưng cô chưa từng gặp ai có thể giải quyết vấn đề một cách trơn tru như vậy. Dù trông có phần hơi lông bông, cách cậu ấy xử lý lại chuyên nghiệp giống như một nhân viên công sở dày dặn kinh nghiệm vậy.

Không lẽ… cách nói「bé mèo con-chan」đó chỉ là một màn diễn xuất để giúp mình cảm thấy an tâm mà giao sách đi sao?

Một suy luận ngớ ngẩn thoáng qua trong đầu cô… Không, có lẽ cô đã suy nghĩ quá rồi.

Trong lúc Nanao còn đang bỡ ngỡ, cậu nam sinh đó chỉ tay về phía cuối hành lang.

「Khu để giày ở hướng bên kia.」

「Eh?」

「Cậu tính về nhà mà đúng không? Để tớ đưa chồng sách này cho Goto-san cho.」

「Nhưng mà…」

Thấy Nanao vẫn còn lưỡng lự, cậu nam sinh đó bật cười.

「Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ giao nó đến nơi đàng hoàng mà. Trộm đống sách giáo khoa này thì có ích gì chứ? Chưa kể tớ cũng ghét học hành lắm.」

「À, à haa…」

Cô không rõ cậu ấy đang nói đùa hay nghiêm túc nữa, nhưng không hiểu sao, cô lại không muốn từ chối lòng tốt này của cậu. Có điều gì đó ở cậu nam sinh này khiến cô cảm thấy như vậy.

Vậy thì, đành phải giao cho cậu ấy lo liệu vậy…

Nhưng ngay lúc cô định rời đi, ánh hoàng hôn len lỏi qua khe cửa sổ và chiếu sáng một thứ gì đó.

Là dây móc khóa điện thoại của cậu nam sinh đó.

Lúc nãy bị khuất trong bóng tối nên cô không để ý, nhưng có một nhân vật hoạt hình khá dễ thương đang treo lủng lẳng ở đó.

Trông nó có vẻ đã cũ thông qua dấu vết của thời gian.

(Hở…?)

Vấn đề là, thứ đó lại trông rất quen thuộc.

Nanao vội vã đút tay vào túi lục lọi, nhưng mãi vẫn không tìm thấy thứ mình cần đâu cả.

Ơ, mình để nó ở đâu rồi nhỉ? Không lẽ mình không có mang theo? Cảm giác bất an bắt đầu dấy lên trong lòng cô, thì cậu nam sinh đó đang dần đi xa khỏi chỗ này.

「C-Chờ đã…」

「Hửm? Sao vậy?」

Khoảnh khắc cậu nam sinh đó quay người lại, Nanao cuối cùng cũng tìm được điện thoại của mình và giơ nó lên. Ở trên điện thoại đó cũng có gắn một chiếc dây đeo cũ kỹ giống với cái kia.

Một chiếc móc khóa nhân vật nguyên bản mềm mại.

Nó thuộc cùng một dòng với cái đang gắn trên điện thoại của cậu nam sinh kia. Chiếc móc khóa này cũng cũ, nhưng nó được bảo quản tốt hơn nhiều.

Nhìn thấy dây móc khóa đó, cậu nam sinh vội vã điều chỉnh lại chồng sách trên tay.

「Wow…」

Rồi cậu mở to con mắt trong thoáng chốc…

「Là hàng cổ đây mà.」

「Ừm…」

Nanao có chút thất vọng trước câu nói đó.

Thấy vậy, cậu nam sinh luống cuống sửa lại lời nói của mình.

「Xin lỗi, xin lỗi. Chỉ là tớ có hơi xấu hổ một chút…」

「?」

Xấu hổ? Vì điều gì cơ?

Nanao cảm thấy khó hiểu, nhưng cậu nam sinh tiếp tục nói nên cô không kịp hỏi.

「Đó là linh vật được bán cách đây vài năm trước đúng không?」

「Ừm. Tớ đã tìm thấy nó ở một cửa hàng bách hóa, thấy thích quá nên bố tớ mua cho.」

「Tớ cũng có một cái. Nhưng nó là hàng không bán được đâu nha.」

「Eh? Thật sao?」

Sau đó cậu đưa điện thoại cho cô xem.

Nhìn kỹ lại thì đúng như vậy thật. Mặc dù cô biết nhân vật này, nhưng tư thế thì lại có hơi khác một chút.

「Hể… Ngầu thật đấy…」

「Không không, cậu mới ngầu đấy. Giờ còn ai giữ cái này nữa đâu, nên nó hiếm như bảo vật quốc gia vậy.」

「Cậu nói như thể bản thân không phải một trong số đó vậy…」

「Tớ thì không tính.」

「Gì chứ?」

Nanao bật cười khúc khích, rồi trả lại điện thoại cho cậu.

「Chẳng qua tớ thích nó, nên chỉ muốn giữ nó thôi.」

「……」

Đối với Nanao mà nói, đây chỉ đơn giản là cảm giác vui mừng khi vô tình gặp được người có cùng sở thích.

Thật ra, nhân vật này vốn không hề được yêu thích rộng rãi, và đã sớm bị ngừng sản xuất không lâu sau đó. Bạn bè ở quê cô cũng hay có phản ứng kiểu:「Tại sao cậu vẫn còn giữ thứ này vậy?」

Nhưng lý do cô vẫn giữ nó mà không chịu đổi dây đeo khác, là vì cô thích nó.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Cô không có bất kỳ ký ức đặc biệt nào gắn liền với nó cả.

Vậy nên, chỉ cần biết vẫn còn có người có sở thích này thôi là cô đã đủ mãn nguyện rồi.

Thế mà…

「Cảm ơn nhé.」

Cậu nam sinh đó lại nói như vậy.

Cậu ấy cảm ơn mình vì điều gì cơ? Mình có làm gì để được cảm ơn đâu? Dù có vắt óc nghĩ đến mấy đi nữa, cô vẫn không thể hiểu nổi.

Tuy nhiên, cậu ấy lại nở nụ cười ngại ngùng nhưng đầy chân thành.

「Tớ vui lắm.」

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy thôi.

Chẳng có lý do gì, cũng chẳng có nghĩa vụ gì phải nói điều đó ra cả.

Nhưng không hiểu vì sao, nụ cười ấy lại khắc sâu trong tâm trí Nanao.

Có thể là do hành lang đang nhuốm màu hoàng hôn, tạo nên một bầu không khí đặc biệt.

Có thể là do cậu ấy đã giúp đỡ cô, nên cách nhìn nhận của cô có chút thay đổi.

Hoặc cũng có thể là do tình huống bây giờ giống như trong truyện vậy, vừa chuyển đến Tokyo thì bị một nam sinh tán tỉnh.

Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa, có một sự thật không thể phủ nhận được rằng, trái tim của Nanao lúc này… đang đập rất mạnh hơn bao giờ hết.

Một lần nữa.

Đây là câu chuyện về Nanase Nanao.

Câu chuyện về một tình yêu bé nhỏ, tầm thường, và tưởng chừng không có gì đáng kể.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận