Sau khi đi bộ khoảng năm phút, cả hai đến một con phố nhộn nhịp người qua lại.
Những cửa hàng lớn nhỏ trưng bày các sản phẩm thủ công của riêng mình, thu hút ánh nhìn đầy tò mò của những người qua đường.
"Đây là… Phố Thủ Công, đúng không?"
Leje hỏi, mắt nhìn chăm chú vào con phố trước mặt.
Nơi họ đang đứng chính là khu thủ công của Lagrandria, được gọi là Phố Thủ Công, nơi tập trung những người thợ lành nghề và nghệ nhân trên khắp Công quốc.
"Sao tự nhiên lại đến đây thế? Ông định mua gì à?"
"Ừ… đúng vậy."
Rudell gật đầu trước câu hỏi có phần khó hiểu của cô.
Thứ cậu muốn mua không gì khác ngoài một món quà dành cho Leje.
Cậu đã tặng cô một món trước đó, nhưng đó chỉ là một món quà mang tính lễ nghi.
Cậu còn một món quà thực sự dành cho cô.
"Hmm… cũng được thôi."
Nghe cậu trả lời, Leje nheo mắt một chút, rồi bắt đầu quan sát xung quanh với ánh mắt tò mò.
"Trông thú vị thật đấy."
"Ừ. Tui cũng chỉ nghe kể về nơi này thôi, đây là lần đầu tiên tui đến đây đó."
Điều đó cũng không có gì lạ cả. Một Công nương như Leje thì đâu có nhiều lý do để đến một nơi như thế này chứ?
Những quý tộc cấp cao như cô thường trực tiếp giao dịch với thương hội, có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn chỉ bằng một lời nói mà chẳng cần phải tự đi đâu cả.
Thế nên, đối với cô, đây đúng là một trải nghiệm hiếm có.
"Rudell, cái kia là gì vậy?"
Lúc này, Leje bất ngờ phát hiện ra thứ gì đó thú vị, mắt sáng rỡ lên.
"Cái đó á hả? Là lò nung gốm đấy."
Tại một cửa tiệm cách họ không xa.
Ngọn lửa bùng cháy trong một lò nung lớn, ở phía trước nó, một người đàn ông cởi trần đang không ngừng bỏ củi vào lò.
Hơi nóng tỏa ra dữ dội đến mức dù chỉ đứng quan sát từ xa, cả Rudell và Leje cũng cảm nhận được sức nóng ấy.
"Ồ… vậy ra là đồ gốm được làm theo cách đó à? Trông có vẻ nóng kinh khủng luôn ấy."
"Muốn làm ra gốm sứ đẹp thì phải trải qua công đoạn đó. Một khi đào sâu vào bất cứ lĩnh vực nào, cậu sẽ nhận ra không có thứ gì là đơn giản cả."
"Hmm… ra vậy."
Leje ồ lên đầy thích thú khi nghe cậu giải thích, rồi quay sang nhìn một cửa hàng khác, bước đi với vẻ hứng thú.
Rudell cũng đi theo cô, lần này họ dừng lại trước một nơi trông có vẻ giống xưởng gốm, nhưng có chút khác biệt.
"Chỗ này cũng là xưởng gốm à?"
"Tui nghĩ đây là xưởng thủy tinh thì đúng hơn."
Điểm khác biệt dễ nhận thấy nhất là bên cạnh lò nung có một đống cát lớn, và các nghệ nhân đang dùng thanh sắt dài để lấy thủy tinh nóng chảy từ trong lò ra.
"Xưởng thủy tinh á? Nghĩa là họ dùng cát này để làm ra thủy tinh à?"
"Đúng vậy. Họ nung chảy cát để lấy những tinh thể thủy tinh, rồi từ đó tạo ra các sản phẩm."
"Ồ… hóa ra là vậy. Sao ông ở nhà đọc sách suốt ngày mà sao cái gì ở ngoài cũng biết thế?"
"Cảm ơn vì lời khen nhé."
Vì Leje sống trong thế giới của quý tộc nên việc cô không rành về những điều này cũng là điều dễ hiểu.
Rudell khẽ bật cười khi thấy cô say sưa quan sát những thứ vốn rất bình thường với người khác.
Sau khi xem qua một số sản phẩm trưng bày của xưởng, cả hai lại tiếp tục đi.
"Thật nhiều thứ thú vị. Tui không biết là có một nơi như thế này luôn đấy."
"Quý tộc thường hiếm khi tự mình đến đây lắm."
"Nhưng thỉnh thoảng ra ngoài thế này cũng không tệ nhỉ. Nhờ ông, tui mới biết đến nơi này đấy."
"Vậy thì tốt rồi."
Trong nguyên tác, đã từng có một phân đoạn Leje tiếp xúc với những con người và sự vật khác nhau ở nơi này, nhờ đó mà bộc lộ phần nào tính cách thật của mình.
Rudell đã lo rằng cô sẽ không thích nơi này vì câu chuyện đã có chút khác biệt so với nguyên tác, nhưng nhìn phản ứng của cô, có vẻ cậu đã lo thừa rồi.
Cứ thế, cả hai len lỏi qua dòng người đông đúc, tiến sâu vào Phố Thủ Công…
"Đến nơi rồi. Đây chính là chỗ đó."
"Cửa hàng này là gì vậy?"
Rudell chỉ mỉm cười trước câu hỏi của cô, rồi bước vào tiệm cùng Leje.
Và thứ đập vào mắt họ là những kệ trưng bày đầy những món đồ lặt vặt đủ loại.
"Hmm… trông cũng không có gì đặc biệt lắm. Ông định mua gì thế?"
"Là bí mật."
Trả lời câu hỏi của Leje, Rudell bắt đầu đi quanh cửa tiệm, tìm kiếm thứ gì đó.
"Để xem nào… chắc nó chỉ ở đâu đó quanh đây thôi…"
"Thứ mà ông cất công tìm kiếm như vậy chắc chắn là đồ đặc biệt lắm đúng không?"
"Có thể, hoặc cũng có thể không."
Thứ cậu đang tìm không phải là một món đồ có giá trị lớn theo góc nhìn thông thường.
Nhưng giá trị của một món đồ đối với ai đó lại phụ thuộc vào ý nghĩa và câu chuyện mà nó chứa đựng.
Và xét theo cách đó, thứ cậu đang tìm kiếm có thể vừa là món đồ rất quan trọng, vừa là thứ chẳng có gì đặc biệt.
Cứ thế, Rudell tiếp tục tìm kiếm loanh quanh trong tiệm…
"À, đây rồi."
"Hả? Đây chẳng phải… chỉ là một cái trâm cài tóc bình thường thôi sao?"
Thấy cậu dừng lại, Leje nghiêng đầu khó hiểu.
Thứ đặt trên kệ hàng chỉ là một chiếc trâm màu xanh da trời có kiểu dáng rất bình thường.
"Đúng vậy. Đây chính là thứ tui đang tìm đó."
Rudell bình thản trả lời cô, rồi cầm chiếc trâm trên kệ lên.
Rồi…
"Leje, đứng yên một chút."
"Hả? Ông định làm gì—!?"
Rudell tiến đến gần Leje, người vẫn còn đang ngơ ngác, rồi nhẹ nhàng vươn tay về phía cô…
Dù khuôn mặt vẫn còn chút bối rối, nhưng Leje không hề tránh né cái chạm của Rudell.
Rudell khẽ nghịch mái tóc cô một lúc, rồi nhẹ nhàng cài chiếc trâm lên bên tóc mai.
"Hmm. Như tui nghĩ, trông hợp với bà lắm đó."
Rudell lùi lại một bước, nhìn Leje rồi hài lòng gật đầu.
Chiếc trâm cài tóc xanh ấy không quá lộng lẫy, cũng chẳng quá mờ nhạt.
Nó hòa quyện một cách tự nhiên với mái tóc trắng xanh của Leje.
Trong nguyên tác, khi nhân vật chính tặng cô chiếc trâm này, nó được miêu tả là vô cùng hợp với cô. Và giờ đây, dù không phải nguyên tác, nhưng trong mắt Rudell, chiếc trâm ấy quả thực rất phù hợp với Leje.
"Ô-Ông nói cái gì thế, đồ ngốc!"
"Phiền cô cho tôi một cái trâm này nhé?"
"Vâng~!! Xin chờ một chút!!"
Mặc cho Leje hét lên đầy bối rối, Rudell vẫn phớt lờ và gọi nhân viên cửa hàng đến.
Cậu đưa một đồng bạc cho người bán hàng đang cười tươi rói, và sau khi nhận tiền thừa, cậu quay sang hỏi Leje:
"Đây là quà của tui cho ngày trưởng thành của bà. Thích không?"
"S-Sao đột ngột thế!? Không phải là tui không thích... nhưng mà…đột ngột quá!"
Leje tỏ vẻ bối rối, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt thích thú khi nhìn mình trong gương.
Đúng như Rudell đã nói, chiếc trâm xanh ấy rất hợp với cô. Chính bản thân Leje cũng nghĩ vậy.
"Xin lỗi bà nhé. Vì muốn tạo bất ngờ nên tui không có nói trước."
"Ugh..."
Leje khẽ kêu lên một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác khi Rudell đang mỉm cười xin lỗi cô.
Thành ngữ có câu ‘Người ta không thể nỡ trách ai khi họ đang mỉm cười’. Đây chính là một trường hợp điển hình.
"Được rồi! Lần này tui tạm tha cho ông đó, nhưng lần sau không được như vậy đâu đấy!"
"Vâng, vâng~. Mọi thứ đều theo ý ngài, thưa Công nương."
Có lẽ cô đang muốn nhắc đến chuyện Rudell kéo cô đến tận đây mà không báo trước gì cả. Nhưng vì không muốn làm mất bầu không khí vui vẻ, Rudell chỉ đơn giản gật đầu đồng ý.
Cứ thế, hai người rời khỏi cửa hàng tạp hóa...
"Vậy, bà thấy thế nào? Tâm trạng khá hơn chưa?"
"Ngay từ đầu tui có khó chịu hay gì đâu mà khá hơn với chả không chứ."
"Ừ, ừ."
Rudell nghĩ thầm: 'Nếu không khó chịu, sao mặt bà lúc nãy lại căng thẳng thế chứ?', nhưng cậu không dám nói ra.
Nắm đấm của Leje không phải dạng vừa đâu.
"Giờ thì xong rồi nhỉ? Chúng ta nên quay về thôi."
Bầu trời lúc này đã nhuộm đỏ.
Nếu về quá muộn, Alma sẽ cằn nhằn cho mà xem.
Rudell vươn vai thư giãn, chuẩn bị lên đường trở về.
Nhưng ngay lúc đó...
"Này... Rudell."
"Hửm? Gì thế?"
Nghe thấy Leje gọi, Rudell quay đầu lại.
Và những gì cậu thấy được là một Leje đang ngập ngừng, như thể có gì đó muốn nói nhưng không thể thốt ra được.
"Leje?"
"Cái đó..."
Rudell tự hỏi cô đang định nói gì mà lại chần chừ đến vậy.
Cậu nhìn cô chăm chú.
Rồi sau khoảng mười giây ngắn ngủi...
"Cảm ơn ông vì ngày hôm nay nhé."
"Hả? Vì cái gì cơ?"
"Vì tất cả mọi thứ. Ông đã tốn không ít công sức vì tui mà."
"Không cần cảm ơn đâu. Chúng ta là bạn bè mà."
Bạn bè chẳng phải là những người luôn giúp đỡ nhau và ở bên nhau bất cứ lúc nào sao?
Huống hồ, Rudell cũng có phần trách nhiệm trong chuyện lần này. Vậy nên, từ góc nhìn của cậu, Leje chẳng cần phải cảm ơn cậu làm gì cả.
"..."
"Leje?"
Có phải vì câu trả lời thẳng thắn và dứt khoát của cậu không?
Rudell nghi hoặc gọi tên cô...Còn Leje chỉ đứng đó, lặng im không nói lời nào.
"Ông đúng là người bạn tốt nhất của tui mà."
Sau một lúc, Leje khẽ cười, như thể chưa từng có gì xảy ra, rồi vươn tay ra trước mặt cậu.
"Nếu vậy thì, ông có thể hộ tống tui về không?"
"Tất nhiên rồi, thưa Công nương."
Rudell bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
Và thế là, cả hai cùng bước ra khỏi con phố đông đúc.


18 Bình luận
Câu"Ông đọc sách suốt ngày mà sao cái gì cũng biết thế" nghe nó cứ sao sao ý
Kiểu nếu nói thế thì thường đc dùng để chỉ những cái người mà chơi suốt ngày mà cái j cũng bt thì nhưng rối loạn từ ngữ thành đọc sách á, ý kiến cá nhân thui nha trans ^^