Mai Phương cảm nhận sâu sắc được sự ác ý của thầy Kha trong bài kiểm tra vật lý này. Sau khi thi xong, cậu chủ động đến phòng thi của Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề để tìm họ. Nhìn thấy Hạ Duyên một bên được Lâm Hữu Hề khoác tay, một bên đang dụi mắt, cậu cũng phần nào hiểu được tâm trạng của Duyên Duyên.
Cậu không chủ động lên chào hỏi mà âm thầm rời đi trước khi họ phát hiện ra mình. Mãi đến khi ăn xong và thấy Lâm Hữu Hề quay lại thì Mai Phương mới bắt đầu hỏi về tình hình của Hạ Duyên.
"Duyên Duyên bỏ trống hai câu cuối luôn à? Tiếc quá... Hai câu đầu vẫn có thể lấy được điểm, dĩ nhiên câu cuối cùng đúng là khó thật. Nếu không phải tớ với cậu từng làm qua dạng bài tương tự, tớ đoán lúc đó tớ cũng không tính ra được đâu."
"A Phương... tớ muốn bàn với cậu một chuyện."
Hiếm khi thấy Lâm Hữu Hề lộ vẻ mặt nghiêm túc với Mai Phương như vậy, "Tớ thấy Duyên Duyên không thể tiếp tục học như thế này được nữa. Vốn dĩ cậu ấy học vật lý và mấy môn tự nhiên đã rất vất vả rồi. Bài kiểm tra vật lý ở lớp bồi dưỡng đối với cậu ấy càng khó hơn nữa. Mỗi ngày như vậy cậu ấy sống rất đau khổ. Tớ không thể nhìn cậu ấy miễn cưỡng bản thân như vậy được nữa."
Mai Phương gật đầu: "Tớ cũng vậy... Thực ra tớ cũng đã khuyên Duyên Duyên đừng quá để ý đến điểm vật lý rồi. Vật lý thi vào cấp ba sẽ không khó lắm đâu. Điểm số hiện tại của cậu ấy hoàn toàn có thể thoải mái thi đỗ vào trường cấp ba Nhất Trung Bạch Mai mà. Đến lúc đó học ban Xã hội sẽ tốt hơn cho cậu ấy."
"Nhưng Duyên Duyên cũng rất kiên định nói với tớ rằng cậu ấy rất rất rất rất muốn học cùng lớp với bọn mình ở cấp ba cơ. Bởi vì chỉ cần thi đỗ vào lớp thực nghiệm ban tự nhiên, bọn mình chắc chắn sẽ được xếp vào cùng một lớp. Cậu ấy đã bỏ ra nhiều công sức như vậy để đạt được mục tiêu này rồi, làm sao có thể thuyết phục cậu ấy từ bỏ được?"
"Vậy cậu cứ đứng ngoài cuộc như thế, nhìn cậu ấy đau khổ như vậy sao?"
"Sao mà tớ lại có ý đó được chứ?"
Mai Phương cảm thấy Lâm Hữu Hề có ý trách móc mình, trong lòng cậu cũng dâng lên chút cảm xúc bực bội.
"Tớ nghĩ là ít nhất hãy để cậu ấy cố gắng đến kỳ thi tuyển sinh vào lớp thực nghiệm ban tự nhiên đã. Như vậy những đau khổ mà cậu ấy phải chịu đựng cả năm nay mới có ý nghĩa chứ. Cậu ấy đã bỏ ra nhiều công sức như vậy rồi, đến nước này làm sao có thể dễ dàng từ bỏ chỉ vì vài câu nói của bọn mình được? Nếu không thi đỗ được thì chẳng phải cậu ấy cũng sẽ tự hiểu sao?"
"Nhưng còn phải hai tháng nữa, lâu quá."
Lâm Hữu Hề lắc đầu, "Tớ thấy Duyên Duyên bây giờ một ngày cũng không chịu nổi nữa rồi. Cậu ấy mỗi ngày đều phải miễn cưỡng tươi cười ấy."
"Hơn nữa cho dù có thi đỗ vào lớp thực nghiệm ban tự nhiên, đối mặt với toán và vật lý ở cấp ba thì cậu ấy chỉ có thể chịu đựng nhiều đau khổ và dày vò hơn thôi phải không?"
"..."
Mình cũng rất ghét...
Mình rất ghét nhìn thấy Duyên Duyên đau khổ như vậy.
Rõ ràng là người trùng sinh, vậy mà chẳng làm được gì...
Hồi nhỏ mình còn có thể dẫn Duyên Duyên bỏ nhà ra đi khi cậu ấy đau khổ... Vậy mà... Vậy mà bây giờ ngay cả bản thân hồi nhỏ cũng không bằng.
Lâm Hữu Hề mím môi: "Nếu Duyên Duyên vì muốn học cùng trường cấp ba với tụi mình mà phải cố gắng đến vậy, thì thà tớ không vào lớp thực nghiệm ban Tự nhiên này nữa cho rồi. Hôm nay tụi mình nói với thầy cô xin rút khỏi lớp bồi dưỡng luôn."
Lâm Hữu Hề vừa định đứng dậy lập tức bị Mai Phương nắm chặt cổ tay.
Lâm Hữu Hề giằng ra rất mạnh.
Mai Phương nắm cũng rất chặt.
"Hữu Hề... Nếu làm vậy thực sự có tác dụng, thì ngay bây giờ tớ sẽ cùng cậu đi nói với chủ nhiệm."
Mai Phương nghiêm túc nói: "Nhưng Duyên Duyên sẽ không cho phép tụi mình làm vậy đâu. Cậu ấy là người hiếu thắng và kiêu hãnh như thế, nếu cậu làm vậy chẳng khác nào bố thí cho cậu ấy cả. Cậu ấy sẽ nghĩ cậu đang làm tổn thương cậu ấy đấy. Cậu làm ơn hãy nghĩ kỹ hậu quả đi. Cậu ấy chắc chắn sẽ căm ghét cậu mất! Bình tĩnh lại đi, tớ xin cậu đấy có được không?"
Tiếng cãi vã của Mai Phương và Lâm Hữu Hề càng lúc càng to, dần dần thu hút sự chú ý của cả lớp.
Bên cạnh, Quách Vân và Nhạc Hân Di từ lâu đã để ý bên này, nhưng không dám mở miệng khuyên can.
Nỗi khổ của mấy đại lão xem ra còn lớn hơn nhiều so với nỗi khổ của bọn học sinh kém như tụi mình...
Nhìn hai người họ đau khổ như vậy, nỗi đau của tụi mình khi thi Vật lý được hơn chục điểm cũng chẳng là gì.
Dưới giọng điệu gần như van xin của Mai Phương, Lâm Hữu Hề đang kích động dường như cũng cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Sau khi cô từ từ ngồi xuống, tay Mai Phương cũng từ từ buông ra.
Thấy bản thân đã bóp cổ tay Lâm Hữu Hề đến mức để lại một vết đỏ như vậy, Mai Phương cũng cảm thấy rất tự trách.
Nếu không tính mấy lần vô lý trước đây, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu cãi nhau với Hữu Hề như thế này.
"Tay... tay có đau không?"
Lâm Hữu Hề lắc đầu.
"Không sao. Tớ xúc động quá thôi, xin lỗi A Phương. Tớ thực sự không chu đáo như cậu. Để tớ suy nghĩ kỹ lại."
"Đúng vậy. Đợi đến khi cùng nghĩ ra giải pháp phù hợp thì tụi mình sẽ nói chuyện lại với Duyên Duyên."
Mai Phương dịu dàng nói: "Theo tớ thấy, không có gì quan trọng hơn tình cảm của ba đứa mình đâu."
"Tớ cũng vậy."
Lâm Hữu Hề mỉm cười ngọt ngào với Mai Phương, rồi đặt tay lên bàn cậu.
"Sao thế?"
"Lúc nãy cậu làm tớ đau lắm."
Lâm Hữu Hề cúi đầu nhìn cổ tay đỏ ửng của mình.
Mới vừa này còn cứng miệng bảo không sao cơ mà, giờ lại ám chỉ rõ ràng thế!
Mai Phương ngập ngừng: "Ừm... muốn tớ... xoa xoa cho cậu không?"
Lâm Hữu Hề cúi đầu.
"Đau lắm."
"..."
Khi chỉ có hai người thì cô ấy muốn Mai Phương táo bạo thế nào cậu cũng dám làm theo. Nhưng đây vẫn là trong lớp học ở trường, bình thường cậu ngồi gần nói chuyện với Lâm Hữu Hề thôi cũng đã ngại.
Nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt mà.
Mai Phương nắm tay Lâm Hữu Hề, nhẹ nhàng xoa cổ tay cô.
"Tay cậu vẫn lạnh thật đấy."
"Ừm."
Lâm Hữu Hề không đáp lại gì nhiều, chỉ cúi đầu để Mai Phương xoa tay cho mình.
Nhìn cảnh hòa hợp đã quay trở lại này, cô nàng mê cặp đôi ngọt ngào Nhạc Hân Di hôm nay không khỏi nở nụ cười "dì mẹ" [note69789] quen thuộc. Thậm chí còn sụt sùi khóc vì cay mũi.
Thực ra, bản chất của việc mê cặp đôi chính là ghen tị nhưng đã chấp nhận số phận. Phải chấp nhận rằng bản thân sẽ không bao giờ trở thành nhân vật chính trong câu chuyện.
Tại sao mình lại không có một tên thanh mai trúc mã quan tâm yêu thương mình như thế chứ... hu hu...
Nhạc Hân Di đã vỡ òa.
Kỳ thi tháng buổi sáng thi xong môn Toán, tối đã bắt đầu giảng bài. Mai Phương không tập trung nghe giảng, cứ mải suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Tuy Lâm Hữu Hề đã nói ra ý định rời khỏi lớp thực nghiệm ban Tự nhiên trong lúc kích động, nhưng những lo lắng của cô ấy không phải là không có lý.
2 tháng không phải là khoảng thời gian ngắn, hơn nữa áp lực còn ngày càng lớn.
Và sự hỗ trợ mà Mai Phương có thể cho Duyên Duyên bây giờ cũng quá mỏng manh. Chỉ ôm ấp và kèm cặp học tập không thể giúp Hạ Duyên thoát khỏi sự dày vò này.
Tuy mình không còn là cậu bé hào sảng có thể dẫn Duyên Duyên cùng "bỏ nhà ra đi" như ngày xưa nữa, nhưng chắc chắn phải có cách khác để phá vỡ tình thế này. Tuy rằng khi phân ban Tự nhiên Xã hội ở cấp ba, nếu để Duyên Duyên học ban Xã hội hẳn sẽ tốt hơn nhưng nếu có thể học cùng lớp khi chưa phân ban ở lớp 10 [note69788], cậu ấy hẳn cũng sẽ sẵn lòng thương lượng...
Cách để đảm bảo học cùng lớp mà không cần học lớp thực nghiệm ban Tự nhiên...
Lớp bồi dưỡng buổi tối cũng không có gì đáng nói. Mai Phương ngồi bên cạnh Hạ Duyên thấy cô ấy tâm trí bất định cũng không hỏi han gì, cậu chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô ấy trong giờ học. Thấy Hạ Duyên trừng mắt nhìn giận dỗi, Mai Phương mới yên tâm đọc sách học bài.
Đến lúc cùng đạp xe về nhà, Hạ Duyên mới bắt đầu than phiền về sự bất cẩn của mình.
"Không ngờ lại bị lão Kha cái tên xấu xa đó lừa... Nhìn giống hệt nhau vậy mà lại khác biệt nhiều đến thế."
"Thực ra bài đó mới là bài khó nhất trong cả đề. Lúc đầu tớ cũng bị lừa cơ." Mai Phương phụ họa theo Hạ Duyên đang tức giận nói, "Đồ lão Kha đáng ghét, nguyền cho mì gói của ông ta không có gia vị!"
"Ha ha ha A Phương cậu ác quá đi!"
Hạ Duyên nhanh chóng bị chuyên gia hài hước chọc tươi cười rạng rỡ trở lại. Còn Lâm Hữu Hề bên cạnh thì vẫn im lặng suốt, chỉ thi thoảng mới chen vào vài câu.


10 Bình luận