Volume 1
Chương 04.2: Gã Trai Bao Giỏi Xoay Xở Trong Cuộc Sống
3 Bình luận - Độ dài: 6,297 từ - Cập nhật:
Nhìn quanh căn phòng, rồi nhíu mày xót thương khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bị chặt lìa. Arwin thầm cầu nguyện rồi dùng áo choàng của mình phủ lên nó.
Khi nhìn kỹ khuôn mặt của những kẻ còn lại, người uể oải lên tiếng “Là ngươi sao, Roland. Không ngờ là ta lại gặp nhau ở nơi này đấy.”
“Không thể nào… Cái-? Làm sao mà ngươi...?” hắn sửng sốt tột độ, không tin vào mắt mình..
“Hắn quá nổi bật mà,” người hất cằm về phía tôi. “Một gã ăn mày đã thấy hắn bị đưa lên xe ngựa vào buổi sáng sớm. Dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng hắn vẫn chắc chắn: ‘Cả cái thị trấn này chỉ có đúng một thằng đàn ông cao to vạm vỡ mà lại yếu hơn cả đàn bà thôi’.”
“Xấu tính quá” mặt tôi nóng bừng vì ngượng.
Sau khi bắt tôi ngậm mồm bằng ánh lườm sắc như dao, Arwin quay sang Roland. “Nghe nói ngươi mất tích khoảng một năm trước nên ta đã nghĩ đến việc ngươi đến tu hành ở một nhà thờ đâu đó… đây là kết quả của việc cải đạo sang thờ thần mặt trời sao? Đáng thương hại.”
Hả, gì cơ?
“Im ngay!” Roland gầm lên giận dữ.
“Hệt như lúc thảm họa vừa diễn ra vậy. Dù ngươi bị mọi người chỉ trích vì từ bỏ tín ngưỡng của tổ tiên, vì cũng là một người mất đi gia đình nên ta không những không trách cứ mà vẫn mong ngươi tìm được bình yên. Đổi lại thì sao, không những chối bỏ nghĩa vụ phục hưng vương quốc mà ngươi còn u mê, ngu muội vì thứ tôn giáo ngoại lai. Ngươi bị cha tước quyền thừa kế cũng không oan uổng gì.”
“Hắn bị từ mặt à…? Cứ tưởng là người thừa kế tước hiệu hầu tước chứ?” tôi xen vào.
Arwin lắc đầu. “ Đúng là trước đó hắn từng là người thừa kế. Nhưng vì cuồng si với giáo phái Thần Mặt Trời mà dâng hiến báu vật gia truyền cho nhà thờ. Sau đó bị trưởng gia tộc trục xuất nên giờ hắn chỉ còn là Roland thôi, không hơn không kém.”
Hoá ra tên này là cựu quý tộc hàng thật giá thật. Sa cơ do tin vào lời của lũ giáo sĩ mà lầm đường lạc lối, còn chả đáng để tôi đồng cảm.
“Cứ ôm khư khư vật gia truyền cũng chẳng có lợi ích gì khi giờ ta đã được nghe giọng nói của Đấng Toàn năng chứ!”
Lũ truyền đạo của thần mặt trời thường ép tín đồ chịu những cực hình tàn bạo để đạt được cái gọi là “mặc khải”. Quá trình đó khiến họ kiệt quệ, bị lừa một khoản tiền khổng lồ, hay thậm chí là bỏ mạng. Dù biết rõ mình sẽ bị lừa nhưng vẫn không thiếu người tự nguyện đâm đầu vào.
“Cái đó mà lại là chuyện mừng à.” Tôi ước gì mình có thể không nhớ về ngày đó nhưng lại hoàn toàn không thể, càng cố quên thì khung cảnh đó lại càng rõ ràng.
“Vậy cô là Arwin nhỉ?” Polly vui vẻ chen ngang, như thể không hề nghe thấy những điều Arwin vừa nói, mà có lẽ đúng là không nghe thật. Từ thời bọn tôi còn bên nhau, Polly sẽ không bao giờ để tâm đến những điều mà mình không vừa ý. Vừa đi quanh công chúa, ánh mắt Polly vừa sáng rực lên như thể vừa tìm được con mồi.
“Công chúa kỵ sĩ quả thật là xinh đẹp như lời đồn. Cơ mà tiếc thật, bọn tôi không có thiệp mời dành cho cô đâu nên đợi đến vũ hội lần sau nha.”
“Đúng là có một tục lệ như vậy thật. Nhưng muốn mời hoàng tộc thì chỉ một lá thư thôi là không đủ đâu. Người tổ chức sự kiện phải đích thân đến hoặc cử một người hầu đáng tin cậy có xuất thân tốt đến cung điện gửi thư mời. Ta có lời khuyên thân thiện cho cô đây: Đừng hành động dựa trên hiểu biết nửa vời, cô chỉ đang tự làm mình bẽ mặt thôi.”
“Ồ, Bệ Hạ đây quả là khác xa bọn dân đen chúng tôi, chỉ cần nghe lời vàng ý ngọc của công chúa thôi mà tôi đã học được quá trời bài học luôn” Polly lải nhải rồi bước ra sau lưng, dí mép dao găm vào cổ tôi. “Mà nếu tôi cầu xin đủ thành khẩn thì người sẽ chịu nhượng bộ thôi ~.” Mặt Polly lạnh tanh “Còn muốn ôm ấp giai yêu này thì buông vũ khí xuống.”
Arwin khó chịu mím môi, lông mày hơi chau lại, nhưng do để ở bên người đủ lâu để biết rằng đó chính là khuôn mặt lúc người tức giận.
“À mà tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Tôi là Polly, bạn gái cũ của Matthew,” cô ta tiếp tục, giọng dửng dưng, vừa nói vừa vuốt ve đầu tôi. “Matthew đúng là một con quái vật trên giường phải không? Sáng hôm sau còn phải đi làm mà hắn lại không cho mình ngủ đúng là khổ sở.”
Cơn giận của Arwin bùng lên dữ dội khi nghe Polly nói, xong tôi rồi.
“Cô nghĩ tôi chỉ đang dọa suông thôi sao? Rằng tôi sẽ không làm hại bạn trai cũ à? Tiếc quá.” Cô ta chạm nhẹ lưỡi dao vào cổ tôi. Nếu muốn, cổ của tôi có thể bị cứa đứt bất cứ lúc nào. “Bỏ vũ khí xuống ngay!”
Arwin phớt lờ lời đe dọa đó “Hắn không phải người tình của ta.”
Polly tròn mắt khó hiểu. “Vậy anh ấy là gì?”
“Chỉ là tên trai bao ăn mà thôi.”
Sự im lặng bao trùm tầng hầm. Nó chỉ bị phá vỡ bởi một tràng cười rộ lên đầy thích thú.
“Ôi trời ơi, chuyện này thú vị thật! Hóa ra Công chúa Kỵ sĩ Đỏ thẳm cũng trăng hoa quá ấy nhỉ! Tôi từng nghe câu ‘Trai anh hùng năm thê bảy thiếp,’ nhưng có vẻ đây là phiên bản ngược lại rồi,” Polly nói, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Công chúa Arwin đã sa ngã đến mức này rồi sao?” Roland cười khẩy. Hắn rung một chiếc chuông nhỏ, lập tức khiến một đám lính vũ trang ào vào tầng hầm. Từng tên trong số chúng đều trông như du côn hoặc mạo hiểm giả thất bại. Hơn hai mươi tên—chuyện không hay rồi. Dù Arwin sẽ không thua trong một trận đấu tay đôi, nhưng bị bao vây bởi số lượng áp đảo trong không gian chật hẹp thế này thì khó quá. Nhưng điều tồi tệ nhất chính là việc bị nhốt trong một căn phòng chật kín lũ đàn ông bẩn thỉu, nhễ nhại mồ hôi. Vừa nghĩ tới thôi mà tôi đã cảm thấy dạ dày mình lộn tùng phèo. [note69983]
“Ngươi đã dây dưa với lũ cặn bã và làm ô nhục dòng dõi quý tộc của mình. Cái ý tưởng phục hưng vương quốc bằng kho báu từ hầm ngục của ngươi chỉ là thứ ước muốn mơ mộng hão huyền mà thôi.”
“Quả thật,” Arwin gật đầu. “Ngươi nói đúng. Ta đã rơi vào ô danh. Ta không dũng cảm hay mạnh mẽ như ta từng tưởng tượng. Ta yếu đuối, hèn nhát, độc địa, lười biếng, ngu muội, và cũng không vững vàng. Ta đã đánh mất nhiều thứ mà vĩnh viễn không thể lấy lại được. Nếu có thể quay về quá khứ, ta nhất định sẽ ngăn bản thân đi vào con đường này bằng mọi cách và nói với cô ta ‘Hãy đối diện với thực tại đi’.”
Nhưng rồi người nở một nụ cười vừa rạng rỡ, vừa đầy xảo trá. Đúng vậy, là xảo trá đó.
“Tuy nhiên, có những điều mà ta chỉ nhìn thấy được khi đã sa ngã và chìm sâu vào thế giới tàn bạo, trần trụi này. Ta của ngày xưa có thể là một công chúa thuần khiết, cao quý và mỹ lệ, nhưng có những thứ ta chỉ có được vì đã dấn thân xuống bùn lầy.”
“Như là?” tôi gợi mở, Arwin chỉ cười lạnh lùng.
“Ai nói ta đến đây một mình?”
Một tiếng động lớn vang lên phía trên. Cả tầng hầm rung chuyển, đát đá và bụi bặm rơi lả tả xuống trần nhà.
“Cái gì thế? Chuyện gì đang xảy ra?” Mặt Roland tái mét, vừa bò bằng bốn chân hắn vừa tra hỏi thuộc hạ.
Một gã trông khá cứng lăn nhào xuống cầu thang dẫn vào tầng hầm, sau đó lại có thêm một, rồi hai tên…. Tất cả bọn chúng đều bị đấm vào bụng. Có một tên trông như kỵ sĩ nhưng cả bộ giáp của hắn cũng bị móp méo, ép sát vào da thịt. Cảnh tượng thật điên rồ. Những bước chân nặng nề vang lên.
Đúng như tôi nghĩ, người đang chật vật lết đôi chân ngắn tủn xuống cầu thang chỉ có thể là tên râu ria Dez. Hắn đội một chiếc mũ giáp có sừng, khoác bộ giáp nâu đậm, và mang theo một cây búa chiến đơn giản có tên là Số 31—món vũ khí do chính hắn tạo ra. Ngay cả lớp da cứng như thép của một con rồng khổng lồ cũng sẽ vỡ nát nếu bị nó giáng trúng. “Pháo Đài Di Động” đã đến, được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân.
Kể từ khi rời Tháp Thần Mặt Trời, hắn đã cất hết vũ khí vào tận sâu trong kho vì không muốn nhìn thấy thứ mà mình không còn chế tạo được nữa. Giờ thì để cứu tôi, hắn đã lôi chúng ra lại. Lúc này đến tôi cũng chả biết làm gì ngoài cười.
“Đừng có cười nhăn nhở với tôi, thằng bệnh.”
“Mấy năm rồi chưa lên đồ mà còn bén dữ. Tối có hẹn với vợ à?”
“Cứ cười đi, đồ ba xạo,” hắn lầm bầm, nhưng giọng điệu chẳng có chút tức giận nào. Dez đấm văng một tên vừa lao đến, rồi xé toạc sợi dây đang trói tôi chỉ bằng tay không. Tôi quay lại và thấy Arwin đang chiến đấu với lũ tay sai của Roland. Đúng như tôi lo sợ, người đang phải chật vật chống đỡ vì số lượng áp đảo của chúng.
“Mau giúp Arwin đi,” tôi giục.
“Cậu có chắc không?” Hắn hỏi, ám chỉ rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu hắn rời đi. Nhưng chuyện đó không phải vấn đề ở đây.
“Nếu ông để bọn chúng làm xước một vết trên người Arwin, thì đừng trách sao tôi lại nhổ trụi lông đó.”
“Rồi, biết rồi.”
Hắn đấm thêm một cú vào bụng tôi cho may mắn, rồi nặng nề bước đi. Bước chân chậm chạp nhưng chắc chắn. Tất cả những kẻ đứng trên đường đi đều bị hất văng. Dez vung búa đập một tên, rồi dùng một tay nhấc bổng một tên lên ném như một hòn đá vào lũ đang đấu với Arwin. Một kẻ khác lao thẳng vào chỉ để bị cây búa chiến biến thành một đống thịt băm nhão nhoẹt. Khi còn hoạt động mạo hiểm, hắn từng dễ dàng tiêu diệt cả ngàn con quái vật mà chẳng hề chớp mắt lấy một lần. Dù có là tôi của một xưa chắc cũng không thắng được. Trông thấy sức mạnh quá áp đảo, một số tên cấp dưới của Roland bắt đầu bỏ chạy.
“Bắt sống thằng chó đó lại cho ta!” Roland hét lên, phá tan kế hoạch đứng ngoài xem kịch vui của tôi. Giờ thì tôi lại bị lũ cốt đột đó truy đuổi rồi, chết tiệt thật.
Chưa chạy được bao xa thì tôi đã bị bọn du côn dồn vào chân tường. Trước mặt tôi đang là hai gã đàn ông cao ngang mình và Norman.
"Sẵn sàng chết chưa thằng lồn?" hắn khò khè, hơi thở dồn dập, chĩa thanh kiếm sứt mẻ về phía tôi.
"Có nghe rõ lệnh không đó? Chủ của mày bảo bắt sống tao chứ có kêu mày giết đâu."
"Tao dí cặc quan tâm!"
Tôi vừa kịp cúi người tránh cú chém của hắn, thanh kiếm đập vào bức tường đá, lại sứt thêm một mảnh. Mặc dù cổ tay tê dại, cơn thịnh nộ trong Norman vẫn quá lớn, hắn lao đến tấn công tôi như vũ bão.
"Tao đến đây là để trả thù cho anh mình!"
Lần này tuy vẫn tránh được nhát chém của hắn nhưng tôi đã mất thăng bằng vì bị gã to con túm chặt tôi từ hai bên. Do là ở trong nhà nên tôi không tài nào vùng dậy khỏi gọng kìm được. Miệng Norman hiện ra một nụ cười tàn ác khi hắn chầm chậm nâng vũ khí.
Thôi xong. Mồ hôi trên người tôi túa ra như tắm.
Đây là khoảng cách quá gần để chém hụt mục tiêu. Ấy vậy mà thanh kiếm lại lướt qua sườn tôi rồi cắm thẳng vào tường, đứng yên bất động. Mắt Norman trợn trừng, miệng há hốc, rồi đổ sập xuống sàn. Vết chém dài trên lưng hắn ứa đầy máu tươi.
"Tiếc thật," chiến binh đứng phía sau nói đầy cay độc. "Nếu không phải Điện hạ đích thân nhờ vả thì ta đã tự tay giết ngươi rồi."
"Ồ, cậu cũng đến đây à Ralphie!"
Đó là đồng đội của Arwin, Ralph.
"Đừng gọi ta là Ralphie, ta là một chiến binh phục vụ Điện hạ. Không bao giờ có chuyện ta tự nguyện đến cứu tên khốn nhà ngươi đâu."
Vì Norman bị hạ gục nên hai gã còn lại bỏ chạy. Tôi thở phào yếu ớt rồi dựa lưng vào tường. Ralphie nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lạnh lùng và ghê tởm.
"Không, hiển nhiên là cậu không đến vì muốn cứu tôi rồi. Ý tôi là cảm ơn cậu đã giúp Arwin."
"Dĩ nhiên là ta phải đến rồi" hắn nói đầy phẫn nộ. "Thanh kiếm của ta tồn tại là vì lợi ích của người. Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Tôi yêu cậu, Ralph."
"Đừng có ghê tởm thế."
"Thôi nào, cho tôi bày tỏ chút lòng biết ơn đi. Tôi đâu có cắn cậu đâu."
"Ngươi dừng làm trò được rồi đó." Cu cậu túm lấy tay và kéo tôi đứng dậy. "Trên lầu không còn kẻ địch nữa đau, biến lên đó cho khuất mắt ta đi."
"Được rồi, được rồi."
Tôi không trẻ con đến mức cứ khăng khăng đòi ở lại; rõ ràng là tôi ở đây cũng chỉ gây cản trở thôi, một mình Dez là quá đủ để xử lý phần còn lại. Tôi tìm kiếm thời điểm hành lang không có bóng dáng ai rồi hướng về phía cầu thang. Giờ thì cứ lên trên và thư giãn một chút trong khi họ dọn dẹp đống lộn xộn này. Nhưng ngay trước khi tôi bước lên bậc thang, tôi lại thấy một người phụ nữ đứng như trời trồng với vẻ mặt hoang mang tột độ: Polly. Giờ cô ả đang nhìn chăm chú vào Arwin với ánh mắt giận dữ, điên loạn và cả khoái lạc khi nghĩ đến cảnh gây ra vết thương trí mạng rồi băm vằm người ra thành từng mảnh, hệt như những gì đã làm với Sarah và Maggie vậy.
"Polly này. Em bị lạc đường à?"
Chưa kịp nhận ra thì tôi đã mở miệng rồi, Polly giật mình quay ngoắt lại.
"Muốn biết Release ở đâu đúng không? Đi theo anh đi, anh biết nó ở đâu đó." vừa nói dứt câu tôi đã quay đầu bỏ chạy thẳng lên cầu thang, chắc chắn thế nào cô ả cũng mắc bẫy. Polly đang tuyệt vọng rằng nếu không tìm được thêm thuốc thì mình sẽ bị Roland có thể sẽ vứt bỏ, mà cũng có thể là vậy thật.
"Đừng có hòng chạy!"
Tôi liếc nhìn ra sau, Polly đang lao theo với tốc độ kinh người, tay nắm chặt dao găm. Dù kế hoạch đã có hiệu quả, nhưng tôi chưa thể ăn mừng ngay được. Đánh lạc hướng Polly chỉ là ý nghĩ bộc phát nên giờ tôi chưa biết phải làm gì tiếp theo. Nếu không cẩn thận có khi chính tôi mới là kẻ bị cô ta chặt ra từng mảnh. Nhưng tôi phải làm điều này, bây giờ là lúc để dọn dẹp hậu quả của một năm trước.
"Anh không chạy thoát được đâu!" Polly hét toáng rồi bức tốc lên cầu thang. Loại thuốc đang dùng khiến sức bộc phát của cô ta tăng lên đáng kể, chỉ cần vài giây nữa thôi là tôi sẽ bị đuổi kịp.
Nơi cuối cầu thang là hành lang xa hoa của dinh thự, đến cả sàn nhà cũng được trải thảm đỏ. Tuy ở đây vẫn có cửa sổ để nắng chiếu vào nhưng mặt trời lại bị mây che phủ mất, khốn thật. Tiếp theo tôi định đóng cửa và dùng chốt để chặn lại nhưng then cửa đã bị hỏng. Dựa vào kiểu hư hại này thì chắc chắn là do Dez gây ra. Tên man rợ đó có hiểu tí gì về văn minh hiện đại không vậy?
Chẳng có thứ gì gần đó để chặn cửa nên tôi đành quay lưng bỏ chạy. Cánh cửa ngay lập tức bị mở tung ra sau lưng tôi. Vì không biết lối thoát ở đâu nên tôi không thể chạy ra ngoài, còn nếu tôi đi lòng vòng tìm đường sẽ bị cô ta bắt kịp mất. Ngay cả cửa sổ cũng có song sắt. Lựa chọn duy nhất của tôi lúc này là một cầu thang khác dẫn lên trên. Tôi hoàn toàn không nghĩ ngợi gì mà hành động hoàn toàn theo bản năng mách bảo. Nếu dừng lại, tôi sẽ chết. Thấy mắc cười thì cứ cười đi.
"Matthew, đợi chút đã! Ngồi xuống nói chuyện một lát nào, giống như ngày xưa ấy..."
“Anh nhớ chúng ta có bao giờ cầm dao nói chuyện đâu.”
Cảm nhận được Polly đang dần bắt kịp từ phía sau, tôi vơ lấy một bình hoa trên chiếu nghỉ cầu thang và ném về phía cô ta, sau đó giật phăng một tấm thảm treo tường và xô ngã bộ giáp trưng bày. Dù biết rõ chỉ mấy thứ thì không thể cản được cô ta, nhưng Matthew tôi vốn không phải kiểu người im lặng chịu chết đâu.
"Đừng chạy…đừng chạy mà…" Polly lẩm bẩm trong khi vẫn bám sát phía sau. Có vẻ như bình hoa hoặc thứ gì đó đã va trúng đầu cô ả làm máu chảy dài trên trán. Nhìn một người phụ nữ với đôi mắt đỏ ngầu, máu me đầm đìa mà vẫn vung dao điên cuồng đuổi theo mình... cảm giác thật sự khiến tôi sợ teo cả người theo nhiều nghĩa.
Nhưng dù đã cố gắng hết sức tôi vẫn không thể nới rộng khoảng cách giữa hai chúng tôi. Mà còn là ngược lại, cô ta càng lúc càng áp sát đến gần tôi. Tôi tiếp tục leo lên cầu thang trong khi mồ hôi chảy ròng ròng, đến khi cảm thấy ánh sáng phía trước bắt đầu rõ hơn. Tôi cũng thấy đám mây kia đang dần tản ra . Rồi một tia nắng chọc thủng bóng tối như một cột trụ từ thiên đường.
Thắng rồi.
Chỉ còn một chút nữa thôi. Tôi dốc toàn lực, ép bản thân chạy nhanh hơn dù hơi thở đã đứt quãng. ‘Nhanh lên, đồ ngu. Mày muốn chết à?’ Tôi tự nguyền rủa mình, ép đôi chân phải tiếp tục. Trước mắt tôi là cánh cửa cuối cùng. Tôi gầm lên, lao người đến và mở tung cánh cửa ra. Bầu trời xanh ngắt hiện ra trước mặt, gió thổi mát lạnh trên làn da nóng rực của tôi.
Nơi này là tầng thượng của dinh thự—một ban công rộng lớn với lan can yếu ớt nhìn xuống khu vườn bên dưới. Roland hẳn đã từng đứng đây để ra lệnh cho đám gia nhân. Tôi chợt nghĩ, có lẽ ta nên dựng lên một đài hành hình ở đây cho tên hầu tước giả mạo đó. Ý tưởng không tồi đó chứ.
Polly lao ra khỏi cánh cửa, trên miệng nở nụ cười ghê rợn như thể một con quỷ dữ thèm khát máu tươi.
Xoay người lại, siết chặt nắm đấm, tôi tung một cú đấm thẳng bên dưới ánh mặt trời. Tôi chẳng cảm thấy gì trong người cả.
Polly bị hất văng như một tờ giấy vụn, lưng đập mạnh vào bức tường ngay cạnh cầu thang.
“Ui d… khục….”
Máu trào ra từ miệng, mắt trợn ngược như chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng cơ thể Polly vẫn di chuyển theo bản năng—hai chân loạng choạng đẩy cô ta đứng dậy, run rẩy như một con bê sơ sinh.
Căn lệch mất rồi. Tôi định kết liễu cô ta ngay trong một đòn. Có lẽ khi tung nắm đấm, sức mạnh của tôi mới trở về lại cơ thể nên đã không có đủ thời gian tụ lực.
“Chỉ mới vậy thôi mà em đã lên đỉnh rồi sao? Trước giờ em lúc nào cũng xong sớm nhỉ.”
Polly nhổ ra một cái răng gãy và lẩm bẩm “Chả phải anh nói mình không thích đánh phụ nữ sao?”
“Cưng à, cái này không thuộc về thích hay không đâu ~”
“Câm mẹ mồm đi! Rốt cuộc là thuốc ở đâu hả?!”
“Lên giường với anh đi tình yêu. Anh sẽ cho em thứ có tuyệt vời hơn nhiều.” tôi vẫy gọi. Nhưng trái ngược với tôi, Polly đang vừa thổ huyết vừa nghiến răng ken két, rồi cô ả thủ thế và… lao tới.
Tôi canh thời gian thật chuẩn để vung nắm đấm, nhưng Polly lại chuyển hướng giữa không trung để tránh đòn của tôi và tiếp tục lao nhanh như gió. Con dao găm để lại một vệt ánh kim dài sượt qua ngay trước mắt. Sau lưng tôi là tiếng cười đắc thắng của Polly.
Cú vừa rồi ấn tượng thật. Không những năng lực thể chất mà cả bản năng chiến đấu cũng sắc bén hơn nhiều, ắt hẳn một năm qua cô ấy phải đương đầu với nhiều vụ ẩu đả lắm nhỉ. Cây chùy tổ chảng đang nhắm vào phần bả vai của tôi.
Trong khi Polly nghĩ rằng phần gai chùy hẳn đã găm vào hông tôi thì tôi đã nhảy bật lên cao hơn đầu để né đòn rồi. Khi ngoảnh đầu lại, khuôn mặt cô chứa đầy sự kinh hoàng và phẫn uất.
"Chuyện quái gì vậy…? Trước nay anh có mạnh thế này đâu! Ngay từ đầu anh đã lừa dối tôi sao? Bản thân biết chiến đấu, vậy mà anh lại ăn bám tôi, bắt tôi bán thân mình! Đồ hèn nhát! Đồ khốn nạn!"
"Em nhầm rồi," tôi nói, ngước nhìn lên trời. "Xin lỗi, nhưng giờ anh đã yêu một người phụ nữ khác. Chỉ cần nghĩ về cô ấy thôi cũng đủ tiếp thêm cho anh sức mạnh, đó là sức mạnh của tình yêu."
"Câm mồm!" một con dao phóng thẳng về phía tôi, sau đó Polly rút ra một con dao khác rồi lao tới áp sát.
Tôi bắt lấy con dao đang bay và bóp nát nó bằng một tay, ném mảnh kim loại vụn trong lòng bàn tay về phía đối diện. Khi nó găm thẳng vào mặt khiến Polly khựng lại, tôi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và tóm lấy cổ tay cô ả.
"Matthew à, đau quá. Sao anh lại làm chuyện khủng khiếp này với em chứ...?"
"Anh chỉ đang chiều theo sở thích của em thôi." Tôi siết chặt hơn. "Em thích bị đau mà, đúng không?"
Nhưng tiếc thay, mây lại kéo đến mất rồi. Tôi phải kết thúc càng sớm càng tốt.
"Vĩnh biệt, Polly. Gặp được em anh vui lắm."
"Anh định làm gì? Xin anh đó Matthew, đừng mà. Em sợ lắm, em không muốn chết đâu."
"Anh cá là Maggie cũng đã nghĩ như vậy, và Sarah nữa."
Tôi vung tay thật mạnh, nhấc bổng Polly lên. Khi đã có đủ quán tính, tôi buông tay, ném cô ấy ra sau lưng. Polly hét lên thất thanh, xoay vòng trên không trung rồi biến mất khỏi lan can. Tôi cứ nghĩ cô đã rơi thẳng xuống đất đến khi thấy những đầu ngón tay bám chặt vào mép ban công.
Polly vẫn đang cố bám lấy mạng sống, do ném quá cao nên khoảng cách chưa đủ xa để rơi xuống ngay.
Tôi bước đến lan can và cúi xuống nhìn. Khuôn mặt trước mắt tôi méo xệch đi vì sợ hãi. May mắn thì cú ngã từ độ cao này sẽ giúp cô ấy chết ngay lập tức. Nếu không, tất cả xương trên cơ thể sẽ vỡ vụn, và cô sẽ phải chịu đựng cơn đau cùng cực trước khi chết.
"Em xin lỗi. Lẽ ra em không nên làm vậy. Hãy cứu em với. Em yêu anh, em sẽ bán thân mình lần nữa mà. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhá."
"Kết thúc rồi, Polly à." Tôi đưa chân ra sau, giờ trong tôi chẳng còn gì ngoài sự thương hại cả.
"Em cũng thấy rất hối hận vì làm chuyện đó với mẹ con Maggie và Sarah. Tất cả là lỗi của em. Em xin lỗi, làm ơn đó."
Tôi lắc đầu. "Em không còn xứng đáng nữa rồi."
Tôi đá mạnh vào những ngón tay cô ấy. Gương mặt tuyệt vọng và tiếng hét thất thanh của Polly cứ nhỏ dần khi tôi quay lưng rời đi. Nó chấm dứt hẳn trước khi tôi kịp đến cầu thang. Tôi bước vào trong và đóng cửa lại.
Trên mặt đất, tôi tìm thấy Polly ngã đạp đầu xuống sàn đá. Đôi mắt cô vẫn mở hé, đầu vỡ toang như quả trái cây chín rục, vặn vẹo thành một hình thù đầy quái dị.
"Tạm biệt em. Tôi đã rất vui khi được gặp lại em. Tôi sẽ cầu nguyện cho em được hạnh phúc," tôi nói lời từ biệt mà một năm trước chưa kịp nói ra. Khi đàn ông và đàn bà chia tay nhau thì chẳng cần lời nói gì thêm nữa cả. Chỉ cần cầu chúc cho họ hạnh phúc và may mắn rồi kết thúc ở đó thôi.
"Ngươi ổn chứ?" khi tôi vừa trở vào bên trong thì gặp Arwin ở ngoài cửa. Trông người khá mệt mỏi, có lẽ là do phải đối đầu với quá nhiều kẻ địch cùng lúc.
"Nhờ có người mà tôi ổn rồi" tôi định tiến tới ôm người nhưng lại bị đấm thẳng vào bụng. Do mây kéo đến che mất đi mặt trời nên tôi lăn đi lông lốc.
"Mọi chuyện xong xuôi hết rồi, Roland cũng đã bị áp giải. Phần còn lại ta có thể để lính gác xử lý."
Roland đã nhúng tay vào buôn bán ma túy, chỉ vậy thôi là đủ để cảnh vệ thành phố có đủ lý do để tóm cổ hắn rồi. Trong số thuộc hạ của hắn cũng có những mạo hiểm giả như Norman, chúng sẽ bị tước đi giấy phép và truy nã khắp nơi. Chọn nhầm khách hàng đúng là khổ thật.
"Người có thấy mệt không?"
"Cũng có một chút." Arwin gật đầu với khuôn mặt tái nhợt. Thế này sao mà là hơi mệt được.
"Nếu xong hết rồi thì chúng ta về nhà thôi." tôi nói. Ở đây không có thứ giúp người giải tỏa căng thẳng, phải mau về mới được.
"Ừ, mình về thôi" Arwin đáp lại với vẻ nhẹ nhõm. Bây giờ thứ đó chính là sợi dây sinh mệnh không thể thiếu được mà.
"Matthew!" Dez chạy vội đến.
"Dez này, ông thực sự đã cứu tôi một mạng đó. Cảm ơn nhiều nha bạn già! Yêu ông lắm nhưng còn một chuyện tôi cần giả-"
"Không có thời gian đứng đây tán dóc đâu!" hắn gầm lên, nước bọt văng ướt cả bộ ria. "Thằng hề đó đã giấu một con thú cưng rất mạnh, và nó còn đủ sức san phẳng mọi thứ trong khu này!"
"Rồi con 'thú cưng' đó là gì? Mèo con à? Hay là... là mèo con thôi đúng không?"
"Bộ không biết khi nào không nên giỡn à? Có tin tôi đập cho bẹp dí luôn không hả?!"
Vấn đề với Dez là hắn không chỉ nói suông — hắn thực sự sẽ vung nắm đấm nặng như búa tạ vào mặt tôi, và nó đau thấu trời.
"Nó là một con quái vật," hắn tiếp tục. "Thằng công tử bột đó đã giải phóng một con quái vật bị phong ấn từ cuộn giấy triệu hồi."
Vậy là chuyện lại nghiêm trọng rồi. Có những kẻ ngu xuẩn thích sưu tầm quái vật hiếm rồi nuôi làm thú cưng. Việc buôn bán quái vật sống bị cấm ở tất cả các quốc gia — dĩ nhiên là bao gồm cả thành phố này. Nhưng bản chất con người là luôn khao khát những thứ bị cấm đoán. Chúng vẫn được giao dịch ngầm, với giá trị khổng lồ. Vì dù cho con quái vật có to lớn thế nào cũng có thể dễ dàng được gọi ra bằng một cuộn giấy nhỏ.
"Vậy nó là thứ quái g...?" Câu hỏi của tôi lập tức trở nên thừa thãi.
Mặt đất rung chuyển, trên tường có xuất hiện chi chít những vết nứt lan rộng. Một thứ khổng lồ đang trườn bò bên ngoài. Sự căng thẳng dâng tràn trong không khí, rồi cánh cửa bật tung và Ralphie lao vào.
"Công chúa à, người phải rời khỏi đây ngay!"
Đột nhiên, cả dinh thự phát nổ ngay xung quanh chúng tôi. Đống gạch vụn đổ xuống ào ào. Tôi lao tới định che chắn cho Arwin khỏi đống đổ nát, nhưng điều đó không cần thiết — Dez đã thổi bay tất cả những viên gạch, xà nhà và mảnh tường đá chỉ bằng một đòn. Ralph thì vẫn ổn.
"Đó là...?"
Xé toạc đống đổ nát xung quanh, một con rắn khổng lồ màu xanh đen với đôi cánh dơi trườn ra. Đuôi của nó sắc nhọn như đầu mũi giáo. Chiếc lưỡi chẻ đôi đỏ rực vung vẩy khi nó cuộn mình trên tàn tích. Tôi đã từng thấy loài này trước đây — nhưng cũng chỉ một lần duy nhất.
"Một con lindworm...," Arwin lẩm bẩm.
Đó chính là con quái vật đã nuốt chửng đồng đội của người. Tôi không biết liệu đây có phải con quái vật năm xưa hay không, nhưng gương mặt Arwin đã tái nhợt đi vì sợ hãi. Cái chết của người bạn đó đã để lại một vết thương không thể lành.
"Không ổn rồi." Dù con quái vật vẫn chưa có hành vi hung hăng ngay sau khi được giải phóng, nhưng sớm muộn gì nó cũng đói và sẽ bắt đầu đi ăn thịt người. Đây không phải loại quái vật nên giao chiến trong thị trấn, làm chuyện đó chỉ tổ gây ra thêm thiệt hại thôi.
Nếu có Dez và tôi đang trong trạng thái trời nắng thì bọn tôi sẽ có thể xoay xở được. Nhưng đáng tiếc là mây vẫn đang phủ kín bầu trời.
"Trước tiên, chúng ta nên giúp những người sống sót chạy thoát, rồi nhờ hội mạo hiểm giả hỗ trợ. Việc này quá sức với đám lính gác."
"Nghe hợp lý đó. Tôi sẽ cầm chân nó còn cậu đưa công chúa đi trước đi" Dez nói. Hắn đã nhận ra tình trạng tâm lí bất ổn của Arwin.
"Nó cũng chả có chân để mà cầm đâu."
Dez chẳng buồn đáp lại. Có vẻ hắn quá tập trung vào tình huống trước mắt mà không thèm quan tâm đến trò đùa của tôi. Buồn thật.
"Khoan đã," Arwin lên tiếng. "Ta sẽ lo con quái này. Dez, ông hỗ trợ phía sau đi."
"Cô chắc chứ?"
"Chúng ta không có thời gian tranh cãi đâu. Nếu nó vẫy vùng thì thiệt hại sẽ càng nghiêm trọng hơn. Ta có thể xử lý được mà."
"Người biết không, nói vậy với khuôn mặt tái mét và đôi tay run lẫy bẫy thì không thuyết phục lắm đâu."
"...Đúng là vậy." Arwin thừa nhận. "Nhưng nếu ta dừng lại và bỏ cuộc lúc này thì Janet đã hy sinh vì điều gì chứ? Ta biết mình phải đứng lên, trở thành chỗ dựa của mọi người và chiến đấu. Nhưng khi thực sự đối mặt với nó, chân tay ta lại mềm nhũn ra. Hãy nói cho ta biết đi Matthew — ta phải làm gì đây?"
Tôi mở miệng định trả lời câu hỏi đó, nhưng đó cũng là lúc con lindworm vặn mình, trườn khỏi đống đổ nát và lao tới như một cơn lốc khổng lồ, tỏa ra mùi hôi nồng nặc của thú hoang.
Không thể chạy được nữa rồi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất—nhưng đúng là trùng hợp đến kỳ diệu, một tia nắng lại xuyên qua lớp mây.
Tôi dang rộng hai tay về phía nguồn của tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Một cú va chạm cực mạnh xuyên qua cơ thể tôi, sức nặng khủng khiếp đè xuống đôi chân. Ngay cả với tôi thì giữ chặt lấy đầu con lindworm bằng cả hai tay để chặn đứng nó cũng không hề dễ dàng. Có lẽ còn khó hơn cả lần tôi nhấc bổng con cyclop[note69984] lên vai. Nhưng tôi buộc phải làm, nếu không tất cả chúng tôi sẽ chết.
"C-Chuyện gì thế này...?" Ralph lắp bắp, mắt trợn tròn kinh ngạc. Tôi chỉ mong cậu ta đừng làm quá lên như vậy — chuyện này cũng chỉ là một trong những tình huống phát huy sức mạnh tiềm ẩn trong lúc nguy cấp thôi mà.
"Hai ba!" Tôi có thể cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể đều nổi lên khi mình nhấc bổng con lindworm lên cao rồi quật mạnh nó xuống đất.
"Đưa đây!"
Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để Dez hiểu ý tôi. Hắn ném cây búa chiến "Số 31" về phía tôi. Tôi chụp lấy nó bằng một tay rồi bổ thẳng vào phần cằm nhạt màu của con quái vật.
Vảy nó vỡ vụn, thịt nát bươm, răng nanh rụng lả tả xuống đất còn máu tươi thì văng tung tóe. Đó là điểm yếu của bọn lindworm. Nếu giáng một đòn đủ mạnh thì chúng sẽ tê liệt không thể tiếp tục chống trả. Vừa định vung thêm một nhát nữa để kết liễu nó, thì cơ thể tôi lại như bị nhấn chìm trong vũng bùn. Số 31 rơi khỏi tay tôi. Mặt trời lại bị mây che khuất. Khốn kiếp, thứ ánh sáng này cứ như đồ chơi con nít, lúc bật lúc tắt để trêu ngươi tôi vậy.
Lindworm nhân cơ hội này trườn mình bỏ chạy vào đống đổ nát. Nhưng nó không thể trốn được.
"Vậy, lúc nãy người hỏi phải làm gì nhỉ?" Tôi nói với Arwin, tiếp tục cuộc trò chuyện còn dang dở.
Không phải là chuyện đơn giản như "vượt qua nỗi sợ hãi". Có những thứ con người cả đời cũng không làm được. Nhưng tôi biết một cách để có thể bùng lên lòng dũng cảm ngay tức khắc.
"Trong những tình huống như thế này, chỉ cần nói một câu: 'Địt mẹ mày!’ là được.”
Cái thế giới này đầy rẫy những điều bất công, những trận chiến ta không thể thắng, những thế lực áp bức vượt trội. Và ngay cả kẻ thắng lớn nhất rồi cũng sẽ mất sạch khi cái chết ập đến. Ai cũng là kẻ thua cuộc cả thôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là lúc nào cũng có thể buông xuôi. Dù sợ hãi, dù không sẵn sàng, dù biết trước là thất bại thì ta vẫn phải vùng vẫy. Vùng vẫy mà chống lại cái bất công của cuộc đời, không cần phải nể nang thằng nào cả.
"Ngươi định dạy công chúa cái gì vậy hả?!"
"Một bài học hay."
Điều Arwin cần là một thái độ sẵn sàng đối đầu. Nếu việc văng tục giúp người có sức mạnh để đứng dậy, vậy thì cũng đáng. Đừng ra vẻ ta đây chứ, Ralph à.
"Tốt thôi." Arwin đứng dậy, rút thanh kiếm sáng loáng phản chiếu bầu trời u ám cùng khuôn mặt đầy quyết tâm.
Lindworm cũng gầm lên, nó trườn lên đống đá bất chấp cơn đau. Đôi mắt vàng xỉn ánh lên vẻ tàn độc. Arwin nhìn thẳng vào mắt nó, người mở miệng—
“Địt mẹ mày!”
Thực ra nó là ‘Kiss my ass’ cơ, nhưng tôi nghĩ chèn ‘Ăn cứt đi’ nghe lại không hay bằng nên chọn cái này, ae thấy chương này như nào? Nhớ bình luận nha!


3 Bình luận