Gã Trai Bao Của Nàng Công...
Shirogane Tooru Mashima Saki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 05.1: Hơn Cả Sợi Dây Sinh Mệnh

0 Bình luận - Độ dài: 4,174 từ - Cập nhật:

Thảm họa lindworm gây hỗn loạn khắp Gray Neighbor cuối cùng cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Công chúa kỵ sĩ đỏ thẳm, Arwin Mabel Primrose Mactarode cùng đồng đội của người đã đánh bại nó. Dù tôi cũng có góp một xíu công nhưng trong những tình huống như thế này, tốt nhất vẫn là để công chúa nhận toàn bộ công lao—vừa tốt cho tôi, vừa tốt cho tất cả mọi người. Ngoại trừ một dinh thự bị san thành bình địa thì thiệt hại là không đáng kể. Hầu hết xác chết đều bị ném xuống mê cung, cả xác chết của Polly cũng được xử lý như vậy. Tôi vẫn chưa nói cho Vanessa biết về chuyện tôi gặp lại cô ấy.

Về phần tên chủ mưu Roland, dù ban đầu đã bị bắt giữ nhưng sau khi giải phóng con lindworm thì hắn biến mất không có lấy một dấu vết. Mọi người cho rằng hắn bị chôn vùi dưới đống đổ nát, nhưng lại không một ai tìm thấy xác hắn cả.

Theo như những gì lính canh phát hiện thì cuộn giấy triệu hồi kia được mua từ chợ đen. Rất có thể nó đã bị đánh cắp từ Hội Mạo Hiểm Giả, rồi bị bán trái phép vào tay Roland. Sự việc này đã khiến hàng loạt chợ đen bị đột kích, nhưng bấy nhiêu đây cũng chẳng đủ để ảnh hưởng đến thị trường. Và vì thiệt hại quá nhỏ, lão hội trưởng chỉ bị lãnh chúa địa phương khiển trách qua loa cho có lệ. Cái thế giới này thì kẻ xấu luôn đạt được thứ mình muốn mà.

"Ta đi đây."

"Ừm, người bảo trọng nhé."

Hôm nay cũng là một ngày chinh phạt hầm ngục. Vì sự kiện lindworm trước đó nên kế hoạch có phần bị đình trệ, nhưng giờ tổ đội Aegis đã tìm được người thay thế "Thánh Kỵ Sĩ Đồng Trinh" Lutwidge nên việc thám hiểm ở tầng sâu sẽ tiếp tục, hành trình của Arwin sẽ không thể kết thúc cho đến khi người chinh phục được Thiên Niên Bạch Dạ và phục hưng vương quốc MacTarode của mình.

"Suýt nữa thì quên mất." Tôi đưa cho người một túi nhỏ.

"A, đúng rồi." Arwin lén mở nó và lấy ra một viên kẹo màu xanh lá cây.

"Đây là món khoái khẩu của người mà đúng không?"

“...”

Người đang cố giữ bình tĩnh vì Ralph và những người khác đang ở gần đây.

Tôi lấy một viên từ trong túi. "Há miệng ra đi nào."

"Đừng!" Người đỏ mặt. "Ta tự ăn được."

"Thôi nào."

Liếc nhìn qua vai, rồi lại nhìn viên kẹo. Khi nhận ra bản thân đang hơi quá thèm thuồng, Arwin hắng giọng rồi ngập ngừng hé mở miệng.

"Aaa~"

Khi viên kẹo chạm vào đôi môi đỏ mọng, chiếc lưỡi ẩm ướt lập tức kéo nó vào miệng.

"Mmm..."

Arwin đảo viên kẹo qua lại bằng lưỡi, dùng nước bọt và hơi ấm trong khoan miệng để làm tan dần nó. Hai má người hơi hóp lại rồi phồng lên, một hồi sau thì viên kẹo được nuốt xuống. Một thoáng khoái cảm hiện lên trên khuôn mặt.

Ralph tò mò hỏi "Ngươi mua mấy viên kẹo này ở đâu thế? Ta chưa từng thấy loại nào có hình dáng thế này cả."

"Dĩ nhiên là cậu chưa thấy rồi, hàng tôi tự làm mà."

"Ngươi có cho thứ gì kỳ lạ vào trong không?"

"Không hề, trong này chỉ có thảo mộc bình thường thôi. Vì chúng có nhiều lợi ích cho sức khỏe nên công chúa thích nó lắm."

"Tôi có thể thử một viên được không?" Ralph hỏi Arwin. Đúng là lắm chuyện. Đừng có động vào đồ của chủ nhân cậu chứ.

"Muốn thử à? Của cậu đây."

Tôi ném cho cậu ta một viên kẹo từ trong túi áo. Ralph bắt lấy, chần chừ một lúc rồi cho vào miệng.

"...Vị hơi đắng ."

"Tôi không cho nhiều đường lắm."

"Ừm, có vẻ như bên trong cũng không có gì đáng ngờ thật."

"Dĩ nhiên rồi." Tôi bật cười. "Nhớ giữ an toàn cho Arwin nha."

"Không cần ngươi nhắc." Ralph tỏ vẻ khó chịu. "Bọn ta đi đây."

Trước khi bọn họ rời đi, tôi kiểm tra chiếc túi mà Arwin đã đưa, khoản tiền tiêu của tôi là: một đồng vàng.

"Thượng lộ bình an." Tôi mỉm cười, vẫy tay tiễn họ đi. Không phải vì số tiền tiêu vặt tăng lên hay gì đâu, chỉ đơn giản là chúc may mắn khi họ khởi hành thôi. Hôm nay tôi cũng sẽ không chạy đến nhà thổ đâu, số tiền này nên được tiêu vào những thứ có ý nghĩa hơn.

"Ê nhóc lùn."

Tôi đến trại trẻ mồ côi mà April hay lui tới. Lũ trẻ đang nô đùa trên sân, xung quanh những bức tường cao. Ở đó lại có một đứa ngồi dựa vào tường, ôm đầu gối, cố thu mình vào bóng râm như muốn mặc kệ sự đời.

April liếc nhìn tôi đầy trách móc, rồi lại cúi đầu lảng tránh.

"Cháu không muốn chơi với bọn nhóc nữa à?"

Lũ trẻ đang len lén nhìn về phía này từ xa.

"Cháu không thích."

"Ừ, chú hiểu rồi."

Tôi ngồi xuống bên cạnh April, con bé liền dịch người ra xa hơn.

"...Em ấy chỉ mới có tám tuổi thôi."

"Ừ."

"Sarah chẳng làm gì sai cả, lẽ ra con bé phải được sống hạnh phúc bên mẹ. Điều này không công bằng chút nào."

Trước đó tôi đã kể cho April chuyện xảy ra với mẹ con Maggie, rằng cả hai người bị một tên cướp giết hại mà không nhắc gì đến Polly. Tôi buộc phải làm vậy vì chính lão già khốn khiếp đó đã giao cho tôi cái việc khó xử nhất này.

"Tội nghiệp Sarah..."

"Chú biết mà."

"Hẳn là lúc đó đáng sợ lắm, con bé lúc đó đã rất đau."

"Chú cũng nghĩ vậy."

"Chú muốn cái gì?!" Cuối cùng con bé cũng quay mặt sang phía tôi. "Chú lặp đi lặp lại mấy lời đó làm gì chứ? Cháu không cần chú thương hại!"

"Chú không có ý đó, chỉ là chú muốn nhờ cháu một chuyện thôi."

Tôi đưa ra một quyển sách khiến mắt April mở tôi khi nhìn thấy nó. Đó là một cuốn sách dạy đọc chữ dành cho trẻ con.

"Dạy cho chú học lại đi. Chú đã học từ những người khác, nhưng học từ cháu lúc nào cũng dễ hiểu hơn."

April siết chặt nắm tay. "Cháu không thích."

"Vậy thôi, chú sẽ nhờ bọn nhóc. Càng có ít người lớn không biết chữ như chú thì càng tốt mà."

Tôi đứng dậy và vẫy tay gọi lũ trẻ.

"Này mấy nhóc! Lại đây nào! Chị này sẽ đọc sách cho các cháu nghe đó!" Tôi gọi lớn. Một đứa trẻ lon ton chạy đến, theo sau là cả đám trẻ háo hức mong chờ.

"Matthew, cháu đã nói là cháu kh—"

"Thôi chú đi đây, chơi vui nha." Tôi cắt ngang, quay lưng rời khỏi trại trẻ mồ côi. Vừa bước ra ngoài sân, tôi quay đầu lại nhìn. Dù trên mặt vẫn còn chút miễn cưỡng nhưng April đã mở sách ra đọc cho bọn trẻ đang háo hức lắng nghe.

Khi buồn, tốt nhất là nên khiến mình bận rộn, ta sẽ không có thời gian để chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực. Kinh nghiệm mà tôi tự mình học được đó, nhưng vụ này cũng làm khoản tiền tiêu vặt của tôi bốc hơi. Mấy nhà hiền triết và học giả hay đọc sách nên hiển nhiên là chúng rất đắt đỏ rồi.

Mà bây giờ người uống ké lí tưởng thì chỉ có Râu xồm Tiên sinh thôi. Hôm nay hắn không đi làm mà.

"À, nói mới nhớ." Dez lên tiếng trước—điều trước giờ khá là hiếm thấy. Bọn tôi đang uống rượu tại một quán gần hiệp hội. "Tại sao hôm trước cậu bị bọn chúng bắt cóc thế? Lại gây thù chuốc oán với ai à?"

Kể từ hôm bị bắt cóc thì bây giờ tôi mới gặp lại Dez. Rồi tôi kể cho hắn nghe toàn bộ chuyện của Polly. Nghe vậy hắn ngả lưng vào ghế rồi vuốt bộ râu vĩ đại.

"Release à...? Tôi cũng nghe nói gần đây nó đã xuất hiện trở lại. Nhưng có gì đó lạ lắm."

“Cái gì lạ cơ?"

"Lính canh đang truy quét tất cả bọn buôn thuốc, thế nhưng chúng lại không tìm được gì, hoặc chỉ thấy một loại ma túy khác. Từ đó chúng kết luận rằng có kẻ từ bên ngoài mang ‘hàng’ vào và bán dần từng chút một..."

"Mà làm vậy thì càng dễ bị chú ý hơn còn gì." Bọn buôn lậu ở cái thị trấn này không ngu đến mức để chuyện như vậy diễn ra ngay trước mũi chúng đâu.

"Ừ. Hẳn là một kẻ hoặc một nhóm nào đó nắm rõ nơi này trong lòng bàn tay. Phải vậy thì tên buôn hàng mới có thể lách qua khỏi tầm mắt của đám chóp bu được."

"Vậy thì tra hỏi lũ mua hàng là được mà?"

"Bọn lính canh cũng bắt được vài tên nhưng không có ai từng gặp trực tiếp kẻ bán hàng cả."

Theo lời Dez, những kẻ muốn mua hàng sẽ viết đơn đặt hàng của mình lên một số bức tường trong thành phố bằng một loại mật mã đặc biệt. Ví dụ, một trăm bốn mươi ba con cá ngọt non hay ba bông hồng đen không gai. Kẻ bán hàng sẽ đọc được mã đó và ghi lại thời gian, địa điểm giao dịch ngay trên cùng bức tường. Thường thì nơi đó sẽ là cây cầu bắc qua Hẻm Đầm Lầy Độc. Người mua phải thả tiền từ trên cầu xuống đúng thời điểm. Vài phút sau khi đi xuống dưới thì số tiền đã biến mất, thay vào đó là số ‘hàng’ bằng với giá đã được ghi.

"Nghe lằng nhằng phức tạp thế."

Vậy thì kẻ bán hàng chắc chắn là người ở đây rồi.

"Vậy thì Release đang lưu hành ở ngoài kia là..."

"Hàng do lũ Tam Xà sản xuất. Họ nói rằng toàn bộ số hàng đã cháy rụi cùng với nhà kho bọn chúng dùng để điều chế rồi. Có vẻ như lời bồ cũ của cậu nói là sự thật rồi."

Dù tôi cũng chẳng biết phân biệt thế nào, nhưng Release có thể có những phiên bản khác nhau tùy thuộc vào nguyên liệu được dùng để điều chế.

"Vậy thì một là Oscar quay lại nơi này, hai là có ai đó đã trộm hàng từ hắn rồi đợi mọi chuyện lắng xuống mới dần dần tuồn ra bán. Cũng có khả năng cuối cùng là ai đó tình cờ tìm thấy một kho hàng giấu kín."

"Ừ, cũng có thể có chuyện đó."

Nhưng nếu không biết kẻ đó là ai, tôi sẽ không thể tìm giết hắn được.

"Trong đầu cậu lại nghĩ chuyện quái quỷ gì nữa vậy hả?" Dez càu nhàu, trừng mắt nhìn tôi qua hàng lông mày rậm rạp. "Chúng ta vừa mới yên ổn xong nên đừng có mà lao đầu vào rắc rối nữa."

"Vì ông lại phải giải quyết đống hỗn độn tôi làm ra lần nữa đúng không?" Tôi đứng dậy. Có một chuyện cần phải xác nhận trước khi mình thực sự say khướt. "Chỉ là rào trước cho ông hay thôi, nhớ giúp nha."

"Biến mẹ đi!" Dez gầm lên sau lưng tôi. "Muốn đi chết thì cứ làm! Lần này tôi không thèm cứu cái mạng quèn của cậu nữa đâu!"

"Nhưng tôi sẽ cứu ông, bạn già à. Bao nhiêu lần cũng được" Tôi không muốn phải mất thêm người bạn nào nữa đâu. "Vậy nha, cảm ơn vì chầu rượu."

Vừa bước ra khỏi quán thì tôi bị một tiếng gầm kinh thiên động địa ùa vào tai làm tôi không thể đi thẳng nổi.

Tôi đi đến hẻm Đầm Lầy Độc ở phía đông của đường Thạch Thực Xà. Địa hình chỗ này trũng xuống tự nhiên khiến cho giữa các tòa nhà có sự chênh lệch độ cao. Vì vậy, người ta đã xây dựng lên nhiều cây cầu và bức tường. Một trong số những bức tường được dùng để giao dịch ma túy cũng nằm đâu đó quanh đây.

"Đây rồi."

Giơ cao chiếc đèn lồng, tôi soi vào bức tường đá cao ngang tầm mắt, đầy rẫy những dòng chữ tục tĩu mà ngay cả một thằng không biết đọc như tôi cũng biết. Bức tường cũng được dùng như một tấm bảng tin để bọn người bẩn thỉu sắp xếp giao dịch ma túy. Ngoài những lời bình phẩm dâm ô và những câu mắng chửi phụ nữ thì ở đó là một đoạn mã giống như thứ mà tôi đang tìm kiếm.

"’Hai chai rượu ngọt rắn độc, một lần.’ Muốn cắt cổ người ta à."

Giống như cá ngọt non và hoa hồng đen không gai, rượu ngọt rắn độc cũng là một tên gọi khác của Release. Một lần tức là một túi. Một chai giá mười đồng vàng, nghĩa là bọn chúng đang rao bán một túi với giá hai mươi đồng—cao gấp đôi giá thị trường. Ngay bên cạnh dòng chữ đó là thời gian và địa điểm giao dịch. Nhìn qua có vẻ như có ai đó đã cố gắng rửa trôi nó. 

Nhưng chỉ rửa qua với nước thì không thể xóa sạch được. Nét chữ nguệch ngoạc có lẽ là để tránh bị nhận diện chữ viết tay. Tôi ghé sát lại gần dòng chữ đỏ sậm, cố gắng tìm ra thêm manh mối. Đưa tay lên quệt thử—thì đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

"...Ôi trời." Tôi vùi mặt vào hai bàn tay.

Không còn thời gian để lãng phí nữa, sớm muộn gì thì chuyện này cũng sẽ bị bại lộ. Tôi lao về phía quán Hoàng Hôn Mèo Núi trên phố Sơn Dầu, len qua đám khách say xỉn ồn ào, chạy vội lên cầu thang và đập mạnh cửa phòng. Nếu buộc phải phá cửa thì tôi cũng sẽ làm. Gã đàn ông gầy nhom quen thuộc mở cửa.

"Có chuyện gì à Matthew? Khuya lắm rồi đó."

Tôi lách qua khe cửa, đóng nó lại sau lưng trước khi lên tiếng.

"Anh có hơi hấp tấp rồi đó nha, giờ vẫn chưa phải là nửa đêm mà," Sterling nói, cố ra vẻ nai tơ vô tội. Phớt lờ gã, tôi giật phăng tấm vải trắng phủ trên đống đá, gỡ từng viên một xuống để lộ ra một chồng túi nhỏ. Mở thử một túi ra—bên trong là bột trắng.

Tôi lạnh lùng hỏi gã: "Chú mày bắt đầu bán ma túy từ khi nào?"

Sterling phát ra một tiếng nghẹn thắt trong cổ họng, mắt hắn đảo quanh tìm cớ để lấp liếm khiến mồ hôi túa ra đầy trên da. Gã là loại không bao giờ có thể giữ được bí mật.

"S-sao anh hỏi vậy?"

“Chú mày chính là người viết ra mấy giao dịch ở hẻm Đầm Lầy Độc, phải không?’

“Đ-đời nào tôi lại làm ba cái chuyện đó. Anh có bằng chứng gì không mà nói hay vậy.”

"Bằng chứng đây." Tôi giơ chiếc đèn lồng soi vào vệt bẩn đỏ trên sàn. "Nó giống hệt thứ trên bức tường ở hẻm Đầm Lầy Độc. Cùng màu, cùng mùi với loại mực mà chú mày chế ra từ máu jumus."

Hẳn Sterling đã nghĩ chỉ cần thay đổi chữ viết tay là đủ, nhưng không hề. Gã chọn loại mực này vì không muốn nước mưa cuốn trôi đi chữ trên tường, nhưng cả thành phố này chẳng có ai dùng thứ màu này nên nó đã tố giác ngược lại gã.  

Sterling nhìn tôi tuyệt vọng, đáp lại tôi cũng vỗ vai thiện chí "Đừng lo, anh không giao chú mày cho vệ binh đâu. Nhưng anh cần biết nguồn hàng đang ở đâu, nếu không xử lý gấp thì chuyện này thậm chí còn có thể nguy hiểm hơn vụ tiền giả lần trước."

Chỉ một lời đe dọa thôi là đã đủ khiến gã tái mét và run cầm cập. Cái tên hèn nhát này mà lại dám mạo hiểm như vậy để kiếm chác, đúng là không hiểu được. Tên này chẳng bao giờ biết rút kinh nghiệm cả.

"Nói đi. Chú lấy hàng ở đâu? Hay lại có ai xúi chú mày làm mấy chuyện này nữa?"

"K-không phải tôi đâu mà là Vanessa đó!"

Tôi choáng váng. "...Đừng có nói nhảm. Cô ấy không đời nào—"

"Thật đó! Tôi tìm thấy đống này dưới sàn nhà cô ấy mà!"

Rồi mọi thứ xâu chuỗi lại trong đầu tôi. Chính Oscar là kẻ đã giấu số hàng đó. Hắn đã trộm đi một ít Release từ kho của lũ Tam Xà và cất giấu nó tại nhà tình nhân của mình. Cô ấy là một giám định viên tài giỏi với đôi mắt tinh tường, nhưng khi dính đến đàn ông thì hoàn toàn mù tịt. Việc tìm một cái cớ để ở một mình trong nhà cô và giấu số hàng đi đối với hắn hẳn là dễ như trở bàn tay.

Vanessa là một thành viên ưu tú, được hội mạo hiểm vô cùng trọng dụng và tin tưởng. Cô cũng rất được lòng các mạo hiểm giả. Nếu ta càng cố đào bới chuyện đời tư của cô ấy thì càng dễ bị hội để mắt đến. Đúng là chỗ giấu hàng hoàn hảo. Cũng có khi ngay từ đầu, Oscar đã tiếp cận Vanessa chỉ vì mục đích này. Và giờ, khi chủ nhân của số hàng đã chết và đống thuốc bị bỏ lại ở đó, thì gã nhân tình hiện tại của Vanessa—Sterling lại là kẻ phát hiện ra và lén lút bán đi.

"Thôi mà Matthew, đừng cứng nhắc vậy chứ, làm gì có ai không dính vào mấy thứ này đâu. Tôi sẽ chia cho anh một phần mà." Sterling nài nỉ như một con mèo già đáng ghét, chắc mẩm rằng tôi sẽ lại giúp hắn như bao lần khác. Tên này không phải là người xấu, nhưng lại quá dễ bị cám dỗ.

"Nó cũng đâu có hại gì?" hắn tiếp tục. "Release không giống mấy loại ma túy khác, thứ này là mạc khải từ Thần, là ân huệ của ngài đấy."

"Chú mày đang nói cái gì vậy, bị sảng à?"

"Ồ, vậy là anh không biết?" Sterling có vẻ ngạc nhiên. "Nghe nói chính một linh mục là người đầu tiên tạo ra Release đấy."

Theo lời hắn, ban đầu thứ này được phát cho những tín đồ đang chịu đau khổ để xoa dịu nỗi đau của họ. Phần còn lại của câu chuyện, tất nhiên, không cần kể cũng biết là nó lọt vào tay bọn tội phạm và lan rộng khắp lục địa.

"Cái thế giới khốn nạn này sắp tận thế rồi."

"Và thực ra, lý do vị linh mục ấy bắt đầu điều chế nó là do một mạc khải từ thần. Ông ta nghe thấy một giọng nói bảo rằng: 'Ngươi sẽ làm theo lệnh ta và ban phát lòng nhân từ của ta khi ta ra lệnh.' rồi công thức cứ thế xuất hiện trong đầu người linh mục đó."

Tôi túm vai Sterling và lay mạnh. "Linh mục đó là ai, hiện đang ở đâu?."

Dù tôi có cố cũng không quên được những lời Sterling vừa nói. Dù câu từ có khác, nhưng giọng điệu thì giống hệt cái tên thần mặt trời khốn nạn đó. 

"Tôi không biết. Tôi chỉ nghe nói ông ta là một linh mục ở Sunnyhaze thôi, tên ông ta là gì thì tôi hoàn toàn không biết! Tôi thề!" Sterling lắp bắp, tôi cũng thả hắn ra. Sunnyhaze là một thị trấn gần tòa tháp của thần mặt trời và được xem như thánh địa trong cái tín ngưỡng đó.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Hắn ra lệnh cho chính tín đồ của mình chế tạo ma túy sao? Thần thánh mà lại tạo ra thêm người nghiện khắp nơi thì được ích lợi gì chứ?

"Dù sao thì ông ta cũng chết từ lâu rồi. Nghe nói là tự treo cổ."

"...”

Người linh mục đó chắc hẳn đã nghĩ rằng mình đang làm một việc tốt. Ông ta làm theo lời thần để cứu giúp những người khốn khổ. Nhưng khi thứ đó lọt vào tay giới tội phạm, vô số người lại phải chịu đau đớn. Cuối cùng, ông ta không chịu nổi cảm giác tội lỗi mà tự sát.

"Đây là một loại thuốc rất là tốt, nó được tạo ra theo lời dạy của thần. Vậy nên không sao cả, đúng không?"

Sterling vẫn chưa thể buông bỏ. Nếm trái cấm một lần thì sẽ ăn lại lần hai đã là bản chất của hắn rồi. 

"Sai rồi." Tôi đặt chiếc đèn lồng xuống. "Chỗ ma túy vẫn đang được giấu dưới sàn, đúng không?"

"Tôi chỉ mới bán có một chút thôi, tất cả vẫn còn ở đó. Tôi thề!"

Tôi không có thời gian ngồi nghe hắn bịa lý do. "Chú mày dẫn anh đến đó, chúng ta sẽ tìm cách phi tang nó sau."

"Hả? Ngay bây giờ á?"

"Nếu chú mày thích làm một cái xác chết trôi vào sáng mai thì cứ ở lại. Anh không cản đâu."

"K-khoan! Để tôi thay đồ đã!"

Hắn quay lưng lại và bắt đầu cởi áo. Trong lúc đó, tôi lặng lẽ nhặt một cái đục từ chỗ bức tượng đang được làm giữa chừng, trượt ngón tay qua lưỡi đục để chắc chắn rằng nó đủ sắc, rồi giấu nó sau cánh tay, tiến lại gần Sterling từ phía sau.

"Nói về số Release đó thì... Tôi nghĩ là..."

Tôi giơ đục lên và ấn vào cổ họng Sterling ngay khi hắn quay lại, dồn toàn bộ sức nặng của mình vào, tôi đâm cây đục vào sâu trong họng của chủ nhân nó. Không thể hét lên, Sterling trợn tròn mắt nhìn tôi. Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn ngã xuống sàn trong căn phòng tối, tay run rẩy bấu lấy phần cán của cây đục đang cắm sâu vào cổ mình. Hắn lăn lộn, va vào giá vẽ, làm những bức tranh chưa hoàn thành đổ xuống sàn. Những cơn co giật ban đầu dữ dội như thể có ai châm lửa vào hắn, nhưng dần dần, những cử động yếu ớt đi. Ngọn lửa sự dần lụi tắt. Tôi lặng lẽ quan sát tất cả.

"Ê, nín mẹ cái mồm lại coi! Tiền trọ thì không trả mà suốt ngày cứ ầm ỉ điếc hết cả đầu!" Ai đó hét lên từ quán rượu bên dưới. Có vẻ như việc Sterling quá trớn là chuyện xảy ra thường xuyên.

Dùng chút sức lực cuối cùng, Sterling lê lết về phía tôi, móng tay cào lên sàn để lại vệt máu. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn và sợ hãi.

Hắn cố nói gì đó, nhưng không còn giọng nữa. Chỉ có cái miệng mấp máy không tiếng động như con cá mắc cạn, cầu xin tôi cứu hắn.

Ngay khi chạm tới chân tôi, Sterling cạn kiệt sức lực, úp mặt xuống sàn bất động. Tôi đếm đến một trăm, rồi kiểm tra đồng tử của hắn.

Do trước đó hắn đã quằn quại đủ kiểu, tôi không cần phải dàn dựng vụ này thành một vụ giết người cướp của. Thậm chí còn chẳng cần thuê Kẻ Đào Mộ. Tôi lau sạch vài vệt máu bắn lên mình, xử lý một ít chứng cứ rồi đội mũ trùm lên, lẳng lặng rời khỏi phòng.

Tôi không hề ghét Sterling. Dù có nhiều lúc tôi thấy hắn phiền phức, và việc hắn liên tục gây rắc rối cho tôi cũng khiến tôi phát điên, nhưng hắn cũng có lúc khá thú vị. Nhưng lần này, hắn đã đi quá giới hạn.

Với hắn thì đây có lẽ chỉ là một lần chơi với lửa như bao lần khác. Nhưng với tôi, chuyện này nghiêm trọng hơn thế nhiều. Nếu tôi để hắn thoát lần này, thì lần sau hắn sẽ còn làm ra chuyện kinh khủng hơn.

Tôi không thể để bất cứ ai buôn bán Release trong thị trấn này còn sống được. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận