Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5 (Đã hoàn thành)

Chương 5 : Hồi hương

6 Bình luận - Độ dài: 7,509 từ - Cập nhật:

"Tất cả là lỗi của Kirishima."

Miyamae nói thế. Đó là chuyện xảy ra trên chuyến bay nội địa. Cô ấy bảo có chuyện gì đó mà dù thế nào cũng muốn tôi giúp bằng được, nên nhờ tôi dành ra hai ngày. Tôi thuận miệng đồng ý, kết quả là bị đưa thẳng đến sân bay.

Hiện tại chúng tôi đang trên đường đến Kyushu, chi phí chuyến đi dường như do Miyamae chi trả. Nghe nói người thân của cô ấy đã đưa cho cô ấy một khoản tiền vì cái chuyện "dù thế nào cũng muốn nhờ giúp" đó. Vậy nên bọn tôi không chút do dự mà ăn đủ thứ ngon lành trong sân bay sang trọng, rồi leo lên máy bay.

"Tono từ trước đến giờ vẫn luôn chỉ nhìn về phía Kirishima thôi."

Miyamae ngồi bên cạnh nói vậy. Cô ấy ngồi phía cửa sổ, cứ chăm chú nhìn ra ngoài.

"Bận mấy bộ đồ mát mẻ, hay đi coi đánh mạt chược, cũng đều là lúc có Kirishima đúng không?"

Tôi nhớ lại cảnh sau khi tan ca làm ở khu giảm giá. Lúc đó tôi thấy Tono và Fukuda đang trò chuyện trước chung cư. Khi ấy, đúng thật là Tono mặc một bộ đồ thể thao kín mít chứ không phải áo ba lỗ hay quần soóc gì cả.

"Lúc bọn mình cùng đi cổ vũ cho trận bóng chuyền cũng vậy. Hồi đó đám con gái trong đội đều bu quanh Fukuda, chẳng ai để ý đến Kirishima cả. Chắc trong đội có một quy ước ngầm là không được nhắm đến người con trai mà Tono thích."

"Chuyện hẹn hò ăn uống với mấy người bạn đại học của Fukuda và bạn trong đội bóng chuyền nữ cũng vậy," Miyamae tiếp lời.

"Lúc đó tui không được rủ đi."

"Chuyện đó đương nhiên thôi. Đi ăn nam nữ chung chẳng khác nào buổi hẹn hò nhóm. Ai lại muốn mang theo người mình thích đến mấy chỗ như vậy chứ."

"Tono có từng bàn chuyện này với bà không?"

"Tui đã hứa sẽ giúp Tono theo đuổi tình yêu."

Thì ra đó là lý do vì sao mỗi khi Tono đến chung cư Sakura, Miyamae luôn kè kè bên cạnh cô ấy.

"Thì ra là vậy, Miyamae ban đầu vốn chẳng hứng thú gì với bọn tui cả."

"Này, đừng có nói như kiểu thế chứ."

Miyamae quay lại nhìn tôi, vẻ giận dữ rõ ràng:

"Chỉ là lúc đầu thôi! Bây giờ tui thực lòng muốn được chơi cùng mọi người! Nếu không thì tui đâu có bay chuyến này với ông!"

Tuy vậy, mặt cô ấy đỏ ửng lên.

"Vừa rồi không tính! Nói vậy chẳng khác nào tui thích Kirishima cả! Đừng hiểu lầm nha!"

Thật là một cô gái cứ loay hoay mãi với chính mình.

Miyamae uống một ngụm nước cho bình tĩnh lại, rồi tiếp:

"Dù gì thì tui đã ủng hộ tình cảm của Tono, còn nói cho cô ấy biết kiểu hoa văn yukata mà Kirishima thích nữa."

Lúc tôi làm ở khu giảm giá, từng nói với Miyamae rằng mình thích hoa văn cúc vạn thọ.

Thế nhưng đêm hội mùa hè hôm đó, Miyamae mặc yukata họa tiết hoa hướng dương, còn người mặc yukata cúc vạn thọ lại là Tono.

"Tono đã thử hết mọi bộ yukata có họa tiết cúc vạn thọ, cứ băn khoăn hoài xem Kirishima sẽ nghĩ gì. Vì cô ấy mong được đi dạo hội đêm cùng Kirishima lắm đó."

"Thế nhưng mà—" Miyamae đạp lên chân tôi.

"Ông lại tính đẩy bả sang cho Fukuda, bảo sao người ta không tức giận chứ."

Có vẻ hành động của tôi đều bị phát hiện hết rồi.

"Ông nói cho Fukuda biết giờ giấc Tono đi cửa hàng tiện lợi buổi tối, rồi bản thân thì lặng lẽ rút lui đúng không."

"Ừ."

"Thật ra việc Kirishima gặp được Tono ở đó không phải tình cờ đâu. Là Tono biết rõ khoảng thời gian Kirishima hay đứng đó đọc sách, nên mới canh giờ đi gặp ông đó."

Chắc cô ấy chỉ đơn giản là mong được đi dạo đêm cùng tôi trên đường về.

"Thì ra là vậy. Vì cô ấy toàn mua thanh protein, nên tôi cứ tưởng là thói quen của cô ấy thôi chứ..."

Tono là vận động viên được chọn đặc cách, đến mức mà nhiều hãng sẵn sàng tài trợ thanh protein miễn phí. Vậy thì đống protein thừa đó đi đâu—

"Tất cả là tui ăn hết đó!"

Tôi tưởng tượng ra cảnh Miyamae ngồi một mình trong phòng ở chung cư Sakura, gặm từng thanh protein mà Tono dúi cho. Cảnh tượng này... thật khó mà nói thành lời.

"Xin lỗi."

"Thôi bỏ mấy chuyện tếu táo đó qua đi."

Miyamae bỗng tỏ ra nghiêm túc, một vẻ mặt tôi chưa từng thấy:

"Tono đáng thương lắm. Tình cảm của bả cứ bị phớt lờ mãi, rồi còn bị người ta đẩy sang thích người khác. Dù cho bà có là người luôn tích cực và lạc quan nên chẳng biểu hiện ra ngoài, nhưng nếu là tui, chắc tui sẽ giận hoặc khóc mất."

Nghe vậy, tôi cũng thấy nghẹn ngào.

Bởi vì đúng là Tono đã tức giận, cũng đã bật khóc.

Tôi nhớ lại buổi tối đêm hội mùa hè ấy.

"Kirishima biết rõ là tui thích ông mà!"

Sau đó, Tono còn nói:

"Kirishima là đồ dối trá!"

Cô ấy sụt sịt, cố kiềm nước mắt.

"Nói gì mà muốn trở thành người biết nghĩ cho người khác chứ! Nếu thật lòng nghĩ cho người khác, thì hãy trao cho người ta điều họ thật sự muốn đi chứ! Kirishima chỉ là một gã đầu bò chơi nhạc dở tệ thôi!"

"Tui chơi đàn nhị."

"Cái gì cũng vậy hết á!"

Cuối cùng, cô ấy không kiềm được nước mắt, cứ thế vừa khóc vừa bỏ đi một mình. Tôi đã không đuổi theo để an ủi. Tono khi đó chỉ mong tôi chạy theo, nắm lấy tay cô ấy, xin lỗi, rồi cả hai cùng ăn kẹo bông và dạo phố Kyoto trong đêm. Nhưng tôi không rõ bản thân có thực sự muốn vậy không, hay điều đó có đúng đắn không.

Thế nên tôi chỉ đứng đó nhìn bóng lưng cô ấy rời đi. Bộ yukata đó là thứ cô ấy cất công chọn lựa chỉ để mặc trong ngày hôm ấy. Giá như khi cõng Tono trên đường về, có thể khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc phần nào thì tốt rồi. Nghĩ như vậy, tôi thấy bản thân thật hèn nhát và ích kỷ.

Từ sau hôm đó, Tono không còn ghé chung cư Sakura nữa, chắc là vì không muốn gặp mặt tôi.

Hình như cô ấy cũng không về ký túc xá mà ngủ nhờ luân phiên ở nhà bạn.

"Tui vừa là bạn của Tono, cũng là bạn của Kirishima."

Miyamae thả người tựa hẳn vào đệm:

"Dù không muốn thiên vị ai quá rõ ràng, nhưng tui vẫn hy vọng Kirishima có thể nghĩ cho cảm xúc của Tono một chút."

Khi chúng tôi đặt chân tới sân bay Fukuoka thì trời đã quá trưa.

Đây là lần đầu tiên tôi đến Kyushu, mang theo một cảm giác thật khó tả. Vùng đất này có một bầu không khí rất khác với Tokyo hay Kyoto.

"Ông đang muốn nói là ở đây có mùi tonkotsu[note71489] à?"

"Không, là một cảm giác tích cực hơn nhiều—"

"Kirishima, ông đang gây thù với toàn bộ người dân Hakata đấy."

Thứ tôi muốn diễn đạt là cảm giác về khoảng cách giữa người với người, hay tốc độ bước đi trên đường phố. Tất nhiên cũng có sự khác biệt về những món bày bán trong cửa tiệm hay không khí chung. Tóm lại, chính những chi tiết nhỏ nhặt ấy tạo nên một nhịp điệu riêng biệt cho vùng đất này.

Hơn nữa, suốt thời thơ ấu đến khi trưởng thành, Miyamae đã sống ở nơi này.

Cô ấy đã lớn lên trên một vùng đất mà tôi chưa từng biết tới, theo một nhịp sống mà tôi chẳng hay. Sau khi đến Fukuoka, tôi mới thực sự cảm nhận được điều đó. Một cảm giác thật lạ lẫm.

Chúng tôi đi tàu Nishitetsu từ sân bay, hướng về Kurume.

Ghế trên tàu rất rộng, ngồi vào thấy cực kỳ thoải mái.

"Miyamae từng đi tuyến tàu này rồi nhỉ?"

"Hồi cấp ba, mỗi lần đi chơi ở Hakata đều đi tuyến này đó."

Tàu chạy qua cây cầu sắt, con sông bên dưới có lòng sông thật rộng, quang cảnh nhìn từ cửa sổ tàu bao la, hùng vĩ.

"Ông chắc đang nghĩ ở đây đúng là vùng quê nhỉ?"

"Làm gì có, tui chỉ thấy bầu trời ở đây rộng hơn nhiều so với quang cảnh tui từng thấy thời học cấp ba thôi."

"Đúng là đang trêu ngươi người ta mà."

"Miyamae, mai mốt mà lên Tokyo thì nhớ đừng ngất đấy."

"Tui ghét Kirishima!"

Tàu đi qua Kurume rồi dừng lại ở ga gần nhất. Xuống tàu chỉ có mỗi hai đứa tôi. Vốn dĩ tuyến tàu này cũng chẳng có mấy người đi. Sau đó, chúng tôi bắt xe buýt đến nhà của Miyamae.

Xuống ở trạm xe buýt, chúng tôi đi bộ trên con dốc có bờ đá và ruộng nương dọc theo đường.

Dưới ánh nắng hè, mái tóc vàng óng của Miyamae ánh lên rực rỡ. Cô ấy mặc chiếc váy trắng mát mẻ, rất hợp với sắc xanh thẳm của bầu trời.

"Nhà tui ở đây này."

Là một ngôi nhà kiểu Nhật cấp bốn, đúng chuẩn một căn cổ trạch truyền thống.

"Vào đi, đừng khách sáo."

Nhà khá rộng rãi.

Những tấm cửa kéo chia tấm chiếu tatami thành nhiều phòng. Từ hành lang bên ngoài, có thể nhìn thấy những chậu cây hoa được chăm sóc cẩn thận. Cô ấy dẫn tôi đến một căn phòng có lò sưởi truyền thống để đặt hành lý.

"Để tui đi pha trà, ông đợi một chút nhé."

Miyamae vừa nói vừa đi vào bếp, để tôi lại một mình trong phòng. Tuy từng nghe cô ấy nói là do một tay bà ngoại nuôi lớn, nhưng có vẻ hiện giờ trong nhà không có ai.

Bất chợt, tôi nhìn thấy một cây cột có những vết khắc nhỏ. Lại gần ngồi xuống xem kỹ thì thấy bên cạnh những vạch khắc ấy còn có ghi vài dòng chữ nhỏ.

Shiori, 5 tuổi.

Shiori, 6 tuổi.

Shiori, 7 tuổi.

Shiori—

Là dấu mốc phát triển chiều cao theo từng năm của Miyamae.

"Đó là do bà tui khắc mỗi năm vào dịp sinh nhật đấy."

Miyamae quay lại với một khay trà trên tay.

"Cảm giác thật kỳ lạ… vì Kirishima đang ngồi trong nhà tui, như thể có một chàng trai bước vào tiền kiếp vậy."

Vừa nói, Miyamae vừa mỉm cười.

Chúng tôi vừa uống trà, vừa nằm lăn lóc trên tatami mát lạnh có máy điều hoà thổi nhẹ.

Hiện tại, cả hai đang ngồi trên hành lang ngoài hiên, đung đưa đôi chân, cùng nhau ăn kem que Papico.

Như thể là một cặp trai gái đang yêu nhau vậy. Tiếng ve sầu vang vọng trong khu vườn.

"Thư thả kiểu này ổn thật chứ? Bà bảo là có việc nhất định cần tui giúp mà?"

"Ờ. Nhưng đó là chuyện của ngày mai, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi."

Vai của Miyamae chạm vào vai tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi như được rút ngắn. Lúc đi bộ ở sân bay cũng vậy. Cơ thể hai đứa liên tục chạm vào nhau, cứ như chỉ cần một cái nhích nhẹ là cô ấy sẽ khoác tay tôi vậy.

Tôi liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Miyamae.

Nghĩ lại thì, Miyamae đúng là một cô gái đẹp hoàn hảo. Ngũ quan sắc sảo, làn da trắng trẻo, đôi mắt xanh nhạt và mái tóc vàng. Đường cong ngực thấp thoáng dưới lớp váy liền cũng đầy cuốn hút.

Tôi lại cố tình làm ngơ trước tất cả những điều ấy. Dù là Tono hay Miyamae, họ đều là những cô gái rất tuyệt vời. Nhưng tôi vẫn chỉ xem họ như những người thú vị.

Tôi hiểu lý do mình làm vậy, và cũng nghĩ như vậy là ổn rồi.

Năm người bọn tôi giống như một nhóm bạn, ở cạnh nhau rất thoải mái.

Thế nhưng, có thể đó chỉ là sự tự mãn của riêng tôi mà thôi.

Thực tế là Tono đã từ chối cái hình ảnh mà tôi tự áp đặt lên cô ấy rồi. Cô ấy còn bảo tôi hãy nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của tui, đối diện với con người thật của tui nữa chứ.

Và từ đó, một câu hỏi nảy sinh.

Kirishima Shirou liệu còn có thể yêu ai đó được nữa không?

Ví dụ như, tôi có thể yêu Miyamae không? Tôi có thể ôm lấy cô ấy không?

Nếu xét khách quan, tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể. Ở trong hoàn cảnh thế này với Miyamae, bất cứ chàng trai nào chắc cũng sẽ vui vẻ mà chạm vào cô ấy.

"Gì... gì vậy, cứ nhìn mặt tui mãi thế..."

Miyamae lên tiếng khi nhận ra ánh nhìn của tôi.

"Kirishima, nhìn nhiều quá rồi đấy!"

Hai má cô ấy đỏ ửng.

Rồi cả hai rơi vào im lặng. Không hiểu sao bầu không khí bỗng trở nên thật mờ ám. Đúng thế, tôi luôn giả vờ không thấy để tránh những tình huống thế này.

Kể từ sau lần dạy Miyamae chạy xe đạp, tôi đã mơ hồ cảm nhận được cô ấy có chút tình cảm dành cho tôi.

Và giờ, chúng tôi đang cùng nhau du lịch, chỉ có hai người. Nếu là sinh viên đại học bình thường, kiểu gì cũng sẽ mường tượng ra những diễn biến kế tiếp.

Chỉ cần tôi vươn tay chạm vào Miyamae, điều đó cũng rất tự nhiên. Nhất là khi chính cô ấy còn chủ động lại gần tôi. Nếu đối tượng là Miyamae, dù là một người đàn ông đã có người mình thích cũng khó mà không xiêu lòng.

Liệu trong tim tôi, thứ cảm xúc gọi là tình yêu có còn tồn tại?

Hay nó đã biến mất từ lâu rồi? Hoặc giả, dù nó vẫn còn đó, nhưng tôi đã cố tình dập tắt tất cả cảm giác dục vọng chỉ để khiến bản thân trông có vẻ "đã thay đổi"?

Để kiểm chứng điều đó, tôi bỗng có ý định ôm lấy Miyamae. Tôi muốn biết, liệu trong tôi còn tồn tại tình cảm ấy hay không.

Và có lẽ, cảm xúc ấy đã được truyền đến cô ấy...

"Ông... được mà."

Bàn tay trái của Miyamae rụt rè vươn ra, cố gắng đặt lên tay phải của tôi đang đặt trên hành lang ngoài hiên.

Phải rồi, chúng tôi đều đã là sinh viên đại học. Làm mấy chuyện như thế này theo cảm tính cũng không có gì lạ. Thật ra, trong tình huống thế này mà không làm gì thì có khi lại không tự nhiên.

Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm vào nhau thì—

"Quả nhiên không được!"

Miyamae nói rồi tránh ra khỏi chỗ tôi.

"Kirishima, lúc nãy ông định nắm tay tui phải không!"

"Hả?"

"Lúc đi trong sân bay cũng thế, cứ định lại gần hoài."

"Tui á?"

"Kirishima đúng là một gã tệ bạc."

"Bà đúng là giỏi suy diễn theo hướng kỳ cục thật đấy."

"Kirishima nên nghĩ đến cảm giác của Tono một chút đi!"

Có vẻ trong lòng Miyamae cũng đang rối bời nhiều điều.

"Tui đâu có thích Kirishima đâu… Tuy rất quý ông như một người bạn, nhưng chỉ đến thế thôi… Tui sẽ kiếm bạn trai khác là được..."

Giọng của Miyamae càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như không còn nghe thấy gì nữa.

Khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô ấy trông có chút cô đơn.

"…Đừng để mấy gã kỳ quặc dụ dỗ đấy nhé."

Tôi chỉ có thể nói như vậy.

"Biết rồi mà. Lần này tui sẽ không vội vàng, sẽ bắt đầu từ việc làm bạn, hiểu rõ người ta rồi mới quyết định."

Tức là bắt đầu từ bạn bè. So với việc đột ngột quen nhau, có thời gian để hiểu nhau lâu dài thế này là một cách an toàn.

"Nhưng mà Miyamae đâu có biết cách kết bạn, đúng không?"

"Ừ, nên tui đã đi hỏi ông già Daidouji, ổng đưa tui cái này."

Miyamae lôi từ đâu ra một quyển sổ ghi chép của trường đại học, vừa nói vừa đưa cho tôi.

"Tui có cảm giác chẳng lành. Cái này là gì vậy?"

"『Trò chơi bạn bè』[note71490]. Nghe nói là của người từng sống ở Sơn nữ trang viết đó, trong này có bí quyết để kết bạn với cả trăm người lận."

"Giờ lại có thêm một thứ kỳ quặc xuất hiện trong một thời điểm kỳ quặc nữa kìa!"

Theo như lời Miyamae nghe từ ông già Daidouji—

Trước kia từng có một tân sinh viên chuyển vào sống ở chung cư. Vì suốt thời cấp ba chỉ lo học hành nên cậu ta chẳng có lấy một người bạn. Thế là khi lên đại học, cậu ấy tự hứa sẽ kết bạn được với một trăm người— nghĩ vậy rồi bắt đầu đào sâu nghiên cứu về khái niệm "bạn bè", sau nhiều năm tích lũy và suy ngẫm, cuối cùng cậu ta hoàn thành cuốn sổ ghi chép này về cách làm bạn.

Tôi suy nghĩ.

Nếu muốn kết bạn thì chắc có khối thứ đơn giản hơn cần làm trước khi đi nghiên cứu chứ.

"Nghe nói người làm ra cuốn sổ này—"

"IQ tầm 180 chứ gì."

"Sao ông biết?"

"Tui đoán thế thôi."

Tức là phía Đông có 『Trò chơi tình yêu』, phía Tây có 『Trò chơi bạn bè』 nhỉ.

"Trong sổ có ghi mấy trò chơi giúp kết bạn, nghe nói chỉ cần cùng chơi là dù là ai cũng sẽ thành bạn thân ngay."

"Miyamae, bình tĩnh nghe tui nói. Tui đoán chắc cuốn sổ này chẳng nghiêm túc chút nào đâu."

"Kirishima, thử chơi cùng tui đi mà~"

"Không. Tìm cách khác thôi, tui sẽ giúp bà nghĩ, được chứ?"

"Vậy chơi cái nào đây ta~"

"Miyamae, nếu hiểu rồi thì lập tức đưa tui cuốn sổ đó."

"Chơi trò này, chắc chắn tình bạn giữa tui với Kirishima cũng sẽ thân thiết hơn nữa đúng không?"

"Bà có đang nghe tui nói không vậy?"

Thấy tôi vẫn không đồng ý, Miyamae dần trở nên cụt hứng.

"Thôi, quên đi vậy."

Cô ấy nói rồi cầm quyển sổ, chẳng biết định đi đâu.

"Xem ra với Kirishima thì tui chẳng quan trọng chút nào nhỉ."

Khuôn mặt nghiêng nghiêng của Miyamae trông thật buồn khiến tim tôi nhói lên. Cô ấy hiếm khi chủ động muốn kết bạn với người khác ngoài tôi, vậy thì tôi đồng ý với cô ấy có khi lại hợp lý hơn.

Nghĩ vậy, cơ thể tôi tự động chặn đường Miyamae.

"Nè khoan đã!"

Tôi liếc nhìn chiếc vali mà Miyamae đang mở ra. Bên trong là bộ áo xanh nhạt và quần short nâu thường thấy ở trẻ mẫu giáo, kèm theo mũ vàng và cặp sách màu vàng.

"Cái đó là…"

"Ông già Daidouji bảo tui mang theo để chơi trò kết bạn đó."

Tôi rất muốn nói "Cái quỷ gì thế này!", nhưng đến nước này rồi thì cũng đành chịu. Tôi cắn răng thay luôn bộ đồ phong cách mẫu giáo—dù là cỡ người lớn.

"Ahaha."

Miyamae bật cười khúc khích.

"Kirishima hăng hái ghê đó."

Cô ấy luôn cảm thấy cô đơn vì không thể kết bạn. Dù không biết cuốn 『Trò chơi bạn bè』 có hiệu quả thật không, nhưng biết đâu nó lại có ích, giúp cô ấy kết bạn được thì sao. Nếu vậy thì—

"Chỉ thử chơi cho biết thôi đấy nhé."

"Ừ!"

Miyamae vui vẻ gật đầu rồi sang phòng bên thay đồ. Áo cô ấy khác tôi là màu hồng, váy nâu ở dưới, mũ và cặp cũng màu vàng như tôi.

Cô ấy đội mũ che đi khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng, trông rất dễ thương. Còn về tôi thì khỏi nói cũng biết trông như gì rồi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong—

"Thử chơi xem sao nhé."

"Cùng chơi nào!"

Và thế là, chúng tôi bắt đầu chơi.

[Sinh viên mẫu giáo].

Đó là tên của trò chơi kết bạn mà chúng tôi chơi.

Tác giả của 『Trò chơi bạn bè』 đưa ra một giả thuyết: "Mối dây liên kết giữa bạn bè hình thành qua việc chia sẻ trải nghiệm." Khi nói về bạn bè, người ta thường dựa vào thời gian quen biết, như là quen từ cấp một, cấp hai. Bởi hầu hết đều tin rằng càng ở bên nhau lâu thì mối quan hệ càng sâu. Từ “thanh mai trúc mã” cũng phản ánh điều đó.

[Sinh viên mẫu giáo] là một trò chơi giúp hai người chỉ mới quen nhau thời đại học có thể làm bạn từ hồi mẫu giáo.

Suy nghĩ của tác giả rất đơn giản.

Chỉ cần cùng nhau trải nghiệm những việc trẻ mẫu giáo thường làm, tạo ra những ký ức giả tưởng chung, thì có thể xây dựng một mối quan hệ giống như bạn từ nhỏ. Thế là tôi và Miyamae mặc đồ trẻ mẫu giáo, bắt đầu thực hiện những hoạt động thời mẫu giáo ghi trong sổ tay.

"Bé Kiri, Bé Kiri~"

Miyamae gọi tôi.

Cô ấy đang đi cà kheo. Vì sân vườn khá rộng nên có thể chơi thoải mái.

"Mau lại đây~"

Tôi cũng leo lên cà kheo, loạng choạng đi theo.

"Bé Kiri, bên này nè!"

Miyamae có vẻ rất giỏi trò này. Cô ấy điều khiển linh hoạt, vừa đi quanh sân vừa cười hồn nhiên, tôi cố gắng đuổi theo phía sau.

"Bé Miya, chờ chút~"

"Bên này nè."

Bé Miya cười tinh nghịch. Tôi loay hoay đi theo nhưng vì chưa quen, chẳng mấy chốc đã ngã lăn ra.

Đầu gối trầy xước, máu chảy khá nhiều, đau lắm.

"Uwaa~ Đau quá~!"

"Bé Kiri, bé không sao chứ?"

Bé Miya chạy đến.  Nói "Đợi chút nhé" rồi chạy vào nhà, mang theo hộp y tế ra.

"Bé dán băng cá nhân cho, không được khóc đấy."

"Ưm!"

Nụ cười rạng rỡ của Bé Miya khiến tim tôi ấm áp, cảm giác đau cũng dần tan biến.

Sau đó tôi và bé cùng chơi rất nhiều trò. Như là đuổi bắt, bịt mắt bắt dê, xô đẩy, rồi nắm tay quay vòng cho đến khi buông ra cùng cười vang.

Dù tôi vụng về, cô ấy vẫn rất vui vẻ. Hồi mẫu giáo tôi nhảy dây kém nên bị bạn bè thất vọng, lúc nào cũng buồn. Nhưng Bé Miya vẫn cười dù ở bên một đứa như tôi.

"Chỉ cần được chơi cùng nhau là bé vui rồi!"

Cô ấy nói vậy rồi cười. Tôi nghĩ bé Miya thật dịu dàng, là một cô gái tuyệt vời.

"Bé Kiri, chúng ta mãi mãi là bạn nhé!"

"Ừ!"

"Hứa đó nha! Móc ngoéo nào!"

Từ khi đến Kyushu, tôi luôn nghĩ đây là nơi Miyamae đã lớn lên, nhìn những vết đánh dấu chiều cao khắc trên cột nhà, tôi tưởng tượng về cô ấy lúc nhỏ.

Cứ như thể phiên bản thuở bé của Miyamae xuất hiện trước mắt. Cô ấy từng là một đứa trẻ như vậy. Còn tôi cũng cảm thấy như tìm lại được tâm hồn trẻ thơ.

Cô gái này đã sống ở một nơi xa lạ với tôi, trải qua những năm tháng mà tôi chưa từng biết.

Tôi muốn hiểu rõ những ký ức đó là gì. Bởi lẽ, chúng tôi đã cùng nhau tạo nên giả thuyết rằng: nếu quen nhau từ trước, sống cùng nhau, có lẽ sẽ như thế này.

Một cặp nam nữ đại học mặc đồ trẻ con, gọi nhau là "Bé Kiri", "Bé Miya", nhìn từ ngoài chắc như địa ngục vậy. Nhưng nếu bỏ qua chuyện đó, thì đây đúng là một trò chơi gợi lại nhiều ký ức ngọt ngào.

Tác giả 『Trò chơi bạn bè』 có lẽ khác với tác giả 『Trò chơi tình yêu』—một người nghiêm túc, thật thà và đầy hồn nhiên. Tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi—

"Bé Kiri, bé ở đâu vậy~?"

"Ma bịt mắt ở đây nè, lần theo tiếng vỗ tay mà đi nhé!"

Khi đang chơi trò "bịt mắt bắt dê", tôi chợt nhận ra.

Ngoài trò cà kheo lúc đầu, mấy trò như đuổi bắt, xô đẩy, đều là trò đòi hỏi tiếp xúc cơ thể. Trò chơi này, [Sinh viên mẫu giáo], chẳng lẽ là—!?

Ngay khi tôi nghĩ thế, Miyamae bịt mắt đi gần đến cây phơi đồ, suýt nữa thì đâm vào.

Tôi vội ôm lấy Miyamae.

"Kirishima… bắt được rồi…"

"Ừm…"

Cô ấy ôm tôi thật chặt. Đã bao năm rồi tôi mới lại được ôm một cô gái.

Qua lớp vải, tôi cảm nhận được hình dáng và độ mềm mại của cơ thể Miyamae. Dù ăn mặc như trẻ con, nhưng tay chân cô ấy dài và thon thả, rõ ràng là một người trưởng thành.

Dưới lớp bịt mắt, đôi má trắng hồng của cô ấy ửng lên đỏ bừng.

Thời gian như ngưng đọng.

Ve kêu râm ran ngoài sân.

Cánh tay mảnh mai của cô ấy ôm trọn lấy tôi từ phía sau. Tôi hiểu rất rõ cảm giác này—cảm giác được chấp nhận, được mong đợi. Thật dễ chịu.

Chúng tôi cứ ôm nhau như thế một lúc, rồi—

"Kirishima, không được đâu… chúng ta là bạn mà…"

Miyamae nói vậy rồi buông tôi ra. Dù tháo bịt mắt ra, cô ấy vẫn cúi gằm mặt.

"Hay là… mình dừng ở đây nhé?"

Tôi hỏi, nhưng cô ấy lắc đầu.

Trò chơi tiếp theo được ghi trong sổ tay là "ngón tay sumo".

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên hành lang ngoài trời, nắm tay nhau, những ngón tay đan chặt vào nhau.

Miyamae cúi đầu suốt từ đầu đến cuối, trông cô ấy vô cùng e thẹn. Dù "ngón tay sumo" nghe có vẻ dễ thương, nhưng thực chất đó chỉ là trò chơi ép ngón tay của đối phương xuống.

Ngón tay của cô ấy trắng trẻo và xinh đẹp, tôi từ từ đè ngón tay mình lên đó.

"Bé Kiri, không được... nếu bé dùng sức mạnh như vậy... ah... không được... Miya sắp thua rồi..."

Miyamae trông như thể cố ý muốn để mình thua cuộc.

Tôi chuyển ánh nhìn, có thể thấy đôi chân thon dài trắng muốt dưới làn váy của cô ấy. Vì váy ngắn, từ đùi xuống đến đầu ngón chân đều lộ ra không chút che giấu.

Nhìn ngón tay và đôi chân của cô ấy, hình ảnh cơ thể Miyamae dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi. Cô ấy không còn chỉ là một trong năm người chúng tôi, cũng không phải là cô gái ngây ngô, thú vị mà tôi tự ý định hình.

Mà là một Miyamae Shiori thực sự – một cô gái xinh đẹp, mang trong mình thiện cảm dành cho tôi. Khi nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy đưa tay giữ chặt mép váy, cố che đi nhưng chẳng thể thành công, đành để lộ vẻ mặt thẹn thùng.

"Bé Kiri..."

Miyamae ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt long lanh ướt át.

"Ngủ trưa đi..."

"...Ưm, cũng đến giờ ngủ trưa rồi nhỉ."

Chúng tôi bước vào phòng, trải một tấm chăn bông trên chiếu tatami, cùng nằm xuống nghỉ ngơi.

Chỉ có một chiếc chăn mỏng, chúng tôi cùng đắp, giữ khoảng cách vừa đủ để vai không chạm nhau, nhắm mắt lại và hít thở sâu. Nhưng rồi—

"Kiri... bé không ngủ được..."

"Nói chuyện là bị cô giáo mắng đấy."

"Vậy thì trùm chăn chơi trò chơi đi."

Vì cô ấy nói vậy, cả hai chúng tôi chui hẳn vào trong chăn. Khuôn mặt Miyamae ngay trước mắt tôi, một cô gái xinh đẹp kề sát đến thế, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy hồi hộp. Nhưng gương mặt Miyamae cũng đỏ bừng, chẳng chút điềm tĩnh, khiến tôi không khỏi muốn trêu chọc cô ấy.

Có lẽ Miyamae mang một nét gì đó khiến người ta muốn làm vậy.

"Chơi gì đây?"

"‘Ma sắc màu’. Để không bị cô giáo mắng, chúng ta trốn trong chăn chơi nhé."

"Được thôi."

"Ma sắc màu" là trò chơi phải chạm vào màu được chỉ định. Vì chỉ có hai người, chúng tôi áp dụng luật một người phải tìm và chạm vào màu mà người kia gọi.

"Trắng."

Tôi nói, Miyamae chạm vào tấm trải giường.

"Vàng."

Miyamae nói, tôi chạm vào chiếc chăn trùm trên đầu. Dĩ nhiên, "Ma sắc màu" này không chỉ đơn thuần là vậy. Từ trò "bịt mắt bắt dê" trước đó, chúng tôi đã hoàn toàn nhận thức được cơ thể của nhau, nên—

"Xanh nước biển."

Khi tôi gọi màu áo của mình, Miyamae đỏ bừng mặt. Sau một thoáng do dự, cô ấy như hạ quyết tâm, ôm chầm lấy tôi.

"Thật... thật xấu hổ quá đi..."

Cô ấy nói, vùi mặt vào ngực tôi, hơi thở nóng bỏng phả ra. Rồi, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, Miyamae khẽ lên tiếng:

"...Hồng phấn."

Tôi siết chặt Miyamae, cô ấy cũng ôm tôi thật mạnh.

Chúng tôi cứ thế ôm nhau một lúc lâu, trong chăn, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Cuối cùng, Miyamae khẽ thì thầm.

"...Vàng kim."

Miyamae nói, tôi vuốt ve mái tóc cô ấy. Rồi như một đứa trẻ mẫu giáo thực thụ, cô ấy làm nũng, liên tục lặp lại.

"...Vàng kim... vàng kim..."

Tôi không ngừng xoa đầu Miyamae. Theo từng động tác của tôi, cô ấy như tan chảy, mất đi lý trí.

47ebf9b4-afec-4fab-a47c-812b6d2079d1.jpg

Nhưng rồi—

"Như vậy không được... bé là bạn của bé Tono... nếu làm chuyện này với bé Kiri... sẽ có lỗi với bé Tono... bé đã hứa sẽ giúp bé Tono... đã hứa rồi mà..."

Cô ấy không ngừng lẩm bẩm.

"Này, sao bé Kiri lại nói dối là mình có bạn gái? Sao lại làm mấy chuyện này để xa cách bé Tono? Có rất nhiều chàng trai thích bé Tono đấy?"

"Là vì—"

Tôi hé lộ một chút sự thật. Rằng tôi từng có một mối tình tồi tệ trong quá khứ, rằng tôi không biết liệu giờ đây mình có thể thích ai đó hay không, và liệu tôi có xứng đáng làm điều đó không.

Nghe vậy, Miyamae nói:

"Vậy thì... cứ thử với bé đi."

"Thử?"

"Bé nghĩ Kirishima chỉ đang cố kìm nén cảm xúc của mình một cách cứng nhắc thôi, việc kháng cự tình yêu như vậy thật sự quá bất thường."

"Vì thế—" Miyamae tiếp tục:

"Cứ dùng bé để kiểm tra xem, thử xem liệu bé Kiri có thể thích một cô gái không. Bé tin chắc là được mà."

Miyamae nói, áp sát tôi hơn, mặt đỏ bừng, kẹp chặt chân tôi.

"Đây chỉ là chơi trò chơi thôi, không phản bội ai cả, chỉ là chuyện ở đây thôi. Vậy nên, cứ trêu chọc bé – một đứa trẻ mẫu giáo – thật nhiều để kiểm tra xem sao."

Trước khi tôi kịp nghĩ "Hình như nửa sau có gì đó không ổn?", Miyamae đã lên tiếng:

"Màu da."

Nghe vậy, tôi chạm vào má cô ấy. Hơi thở cô ấy ẩm ướt. Rồi Miyamae lại nói "màu da", tôi định chạm má cô ấy lần nữa, nhưng bị từ chối. Tôi chuyển sang chạm vào cổ cô ấy. Sau đó, Miyamae liên tục gọi "màu da", tôi lần lượt chạm vào tay, chân, vén áo chạm vào bụng, rồi đùi cô ấy. Khi những chỗ có thể chạm ngày càng ít đi, tôi chạm cả vào mặt trong đùi cô ấy, cảm nhận làn da mịn màng và mềm mại.

Đến lúc này, cơ thể Miyamae nóng ran và ẩm ướt, không gian trong chăn tràn ngập hơi nóng.

"...Hồng phấn."

Tôi lại ôm lấy cơ thể Miyamae.

Đúng như lời cô ấy nói.

Dù tôi đã trải qua chuyện đó, dù tôi nghĩ mình kháng cự tình yêu đến vậy. Nhưng chỉ cần ôm Miyamae thế này, trong lòng tôi đã trào dâng một cảm giác dễ chịu vô cùng.

Ôm ai đó thật tuyệt vời, được ai đó quý mến quả là một điều kỳ diệu.

Tôi nhận ra rõ ràng hơi ấm của làn da, sâu thẳm trong tim tôi khao khát điều đó. Nhưng tôi lại cố ép mình đè nén cảm xúc ấy. Có lẽ ai cũng muốn thích một người, và được người khác thích.

Tôi cảm giác như lời nói dối của mình đã bị vạch trần.

"Cảm ơn bé, Miyamae, chắc đến lúc kết thúc rồi..."

Nhưng—

"Xám..."

Miyamae đã mất kiểm soát, đôi mắt trống rỗng, lẩm bẩm một mình.

Nhìn qua, trong chăn dường như không có màu này. Nhưng tôi, người đã chạm khắp cơ thể cô ấy, biết rõ màu đó ở đâu.

"Không, như vậy thì thật sự..."

"Xám..."

Do bị tôi chạm khắp người, Miyamae hoàn toàn mất kiểm soát, như một công tắc bị bật tung.

"Chúng ta chỉ đang chơi ‘Ma sắc màu’ thôi, có làm gì kỳ lạ đâu. Chỉ là trò chơi của trẻ mẫu giáo thôi mà."

Có vẻ nếu tôi không làm, cô ấy sẽ không chịu dừng lại.

"Được chứ?"

Nghe tôi hỏi, Miyamae quay mặt, vùi nửa mặt vào gối và gật đầu.

Trái với vẻ ngoài, Miyamae là một cô gái ngây thơ. Tôi cảm thấy nếu mình chủ động hơn, có lẽ cô ấy sẽ bỏ chạy, nên—

Tôi luồn tay vào áo Miyamae, chạm vào mảnh vải màu xám ấy.

"Ah...ghét bé... Kiri... Kiri... Kiri..."

"Như vậy... quả nhiên không được... chúng ta là bạn mà... với lại... như vậy xấu hổ lắm..."

"Phải làm sao đây... như vậy là có lỗi với bé Tono... với bé Tono..."

"Kirishima... bé thích anh... ah... như vậy, tuyệt thật... Kirishima... bé, từ lâu đã thích anh rồi. Nên thật ra, bé muốn làm bạn gái anh... ah... nữa, nữa đi..."

Dưới bầu trời xanh thẳm, tấm ga giường trắng phơi trên dây trong sân bay phấp phới theo gió.

Chúng tôi ngồi trên hành lang ngoài trời, ngắm nhìn khung cảnh thanh mát ấy, Miyamae kiệt sức tựa vào vai tôi.

"Chuyện vừa rồi, không được nói với ai đâu nhé."

"Ưm."

Chúng tôi thầm phản tỉnh sâu sắc.

Chúng tôi đã hoàn toàn rơi vào bẫy của tác giả "Trò chơi bạn bè". Rõ ràng đó là cách tác giả mượn danh nghĩa kết bạn để thỏa mãn dục vọng tán tỉnh con gái. Đừng bao giờ tin lời đàn ông nói "muốn làm bạn với con gái".

"Cảm giác như không nên chơi trò bạn bè với người khác nữa thì hơn."

"Tui đã niêm phong cuốn sổ lại rồi."

Miyamae dường như vẫn chưa hồi phục, giọng nói uể oải.

"Nhưng Kirishima lại dừng lại giữa chừng nhỉ. Tui còn tưởng mọi đàn ông đều muốn làm chuyện đó."

"Ừ, đúng vậy."

"Sao thế? Là do tui không đủ hấp dẫn sao?"

"Không phải vậy."

Ngược lại, cô ấy rất cuốn hút. Tôi chạm vào ngón tay cô ấy, cảm nhận đường nét cơ thể cô ấy, ôm cô ấy, bị buộc phải đối diện với thứ tôi cố tình không nhìn thấy. Chỉ là—

"Tui không làm được, cơ thể tui đã thành ra như vậy rồi."

Từ hồi năm hai cấp ba, tôi đã sinh ra sự kháng cự mãnh liệt với chuyện này.

"Tui không tự mình làm chuyện đó đâu."

"Hả?"

"Ít nhất hai năm rồi."

"Hảảảảảả?"

Miyamae đỏ bừng mặt.

"Không hiểu sao lại thấy hơi... gợi tình!"

"Hơi?"

"Vì như vậy là ông cứ liên tục, không ngừng kìm nén mà... Kirishima rốt cuộc muốn làm gì vậy..."

"Tui cũng không biết nữa."

Dù sao đi nữa, có lẽ do kiêng khem quá lâu, cơ thể tôi dường như không còn chút phản ứng với chuyện đó.

"Thôi, không sao đâu."

Miyamae vẫn đỏ mặt nói.

"Nhờ vậy mà tui không phản bội Tono..."

Lên đại học, dù không phải người yêu, nam nữ vẫn có thể thoải mái làm đủ thứ. Nhưng Miyamae dường như không phải kiểu người như vậy.

"Tui thật sự rất vui vì được làm bạn với mọi người, nên không muốn phá hỏng mối quan hệ này. Dù là chuyến đi hai người với Kirishima, hay chuyện vừa rồi, cứ để nó kết thúc ở đây nhé."

"Suy cho cùng chỉ có cảm giác làm bạn mới có thể giúp cho chúng ta ở bên nhau mãi mãi mà." Miyamae vừa nói vừa tựa vào tôi.

"Ngày mai nếu ông hoàn thành yêu cầu của tui, tụi mình sẽ quay về làm bạn như bình thường. Mười năm sau cùng nhau đến đảo Tanegashima nhé."

"Ngày mai tui nên làm gì?"

"Bởi vì đây là yêu cầu cuối cùng rồi."

Miyamae nói vậy, rồi tiếp lời:

"Chỉ trong một ngày thôi, hãy làm bạn trai của tui nhé."

Sáng hôm sau, chúng tôi phải đổi vài chuyến xe buýt mới đến được bệnh viện. Dưới sự hướng dẫn của y tá, chúng tôi đến một phòng bệnh đơn. Một cụ bà lớn tuổi đang ngồi trên giường chờ chúng tôi đến.

Đó là bà ngoại của Miyamae. Bố mẹ cô ấy mất từ khi còn nhỏ, bà là người đã một tay nuôi nấng cô ấy lớn lên.

"Cháu thật sự đến rồi nhỉ."

Tên của bà là Yukari.

"Bà đã nghe chuyện rồi."

Bà Yukari nói tiếng Nhật chuẩn, giọng điệu rất dịu dàng và hiền hậu. Bà từng kinh doanh tiệm bánh kẹo Nhật, nghe đâu trước đây ở Tokyo cũng có chi nhánh.

"Kirishima, cháu mặc bộ kimono giản dị này rất hợp đó."

"Thôi mà bà, đừng khen anh ta, khen chút là anh ấy phổng mũi lên ngay."

"Shiori bướng bỉnh lắm, chắc đã khiến cháu vất vả rồi phải không?"

"Không chừng là cháu chăm sóc cho cô ấy thì đúng hơn."

"Nó nghịch lắm đấy. Hồi tiểu học còn leo lên khung sắt—"

"Chuyện đó không được kể đâu bà~~!"

Khi thấy tôi – người được giới thiệu là bạn trai của Miyamae – bà Yukari có vẻ rất vui. Bà luôn nở nụ cười, trò chuyện với chúng tôi suốt gần một tiếng đồng hồ.

Tôi kể rằng mình đến từ Tokyo, đang học đại học chăm chỉ, và còn biết chơi hồ cầm.

Bà Yukari định kể những trò nghịch ngợm hồi nhỏ của Miyamae và những chuyện cô ấy từng làm khi nổi loạn lúc học cấp ba, nhưng lần nào cũng bị Miyamae hét lên "Aaa~! Aaa~! Aaa~!" ngăn lại.

Bầu không khí rất vui vẻ, cho đến khi bà Yukari bất chợt ho lên.

"Bà ơi, bà đừng gắng gượng quá."

"Tại ta vui quá đấy mà."

Ngay cả việc cười cũng cần có sức.

"À đúng rồi, Shiori, giúp bà thay nước trong lọ hoa với nhé?"

"Vâng ạ."

Miyamae ôm lọ hoa cạnh giường rồi rời khỏi phòng bệnh. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, bà Yukari nở một nụ cười dịu dàng.

"Bị Shiori lôi tới đây phiền phức lắm nhỉ?"

"Không, không đâu ạ..."

"Tha thứ cho con bé nhé. Nó làm vậy là vì muốn bà yên lòng. Bà luôn lo lắng cho nó, sợ rằng lên Kyoto một mình rồi sẽ khóc vì cô đơn."

Vì bà bị bệnh, nên Miyamae đã nhờ tôi giả làm bạn trai để bà yên tâm. Dường như mấy người họ hàng của cô ấy cũng muốn cô dẫn bạn trai về ra mắt.

"Nhưng khi thấy có một chàng trai nghiêm túc như cháu ở bên cạnh nó, bà yên tâm rồi."

"Cháu không có gì giỏi giang cả..."

"Hồi đó bà bận bịu với công việc, toàn để con bé ở nhà một mình. Thành ra nó rất sợ cô đơn, luôn mong có ai đó ở bên cạnh. Nếu cứ để vậy, bà sợ nó bị mấy gã lạ mặt lừa mất."

"Cháu hiểu ạ."

"Nó có hơi đãng trí nữa. À, nói đến chuyện khi nãy, hồi đó nó leo lên khung sắt rồi—"

Bà Yukari kể đầy hứng khởi những kỷ niệm về Miyamae. Như lúc cô ấy nhảy từ khung sắt xuống rồi khóc oà, hay những đêm sấm chớp là chui vào chăn của bà.

Giọng bà dịu dàng, đầy yêu thương. Miyamae là một đứa trẻ lớn lên trong vòng tay yêu thương như thế.

"Thật tốt khi nó có được một người bạn trai như cháu. Mong cháu từ giờ tiếp tục chăm sóc cho Shiori."

Bà Yukari mỉm cười hiền hậu nói.

"Xin lỗi nhé."

Trên chuyến tàu ra sân bay, Miyamae nói như vậy.

"Vì đã bắt ông giả làm bạn trai."

"Phải là tui mới đúng, cảm thấy có lỗi mới phải."

"Đây không phải chuyện ông cần xin lỗi."

"Nhưng mà..."

Tôi liếc nhìn đống túi giấy đặt trên ghế. Nào là bộ lẩu mentaiko, bánh quy mentaiko, bánh manju Hakata. Đều là quà của bà Yukari.

"Nhìn thấy tui đến, bà vui lắm nhỉ."

"Ừ."

"Dù chỉ là bạn trai giả thôi mà..."

Tôi muốn trở thành người có thể làm điều gì đó cho người khác. Vì vậy lần này, để an ủi bà ngoại của Miyamae, tôi đã đóng vai bạn trai cô ấy. Khi gặp người bạn trai của cháu gái, bà ấy thật sự đã mỉm cười nhẹ nhõm. Tôi nghĩ mình đã làm đúng.

Thế nhưng, không hiểu vì sao, khi nhìn đống quà đó, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác đau nhói.

"Kirishima, ông không cần để tâm đâu."

Miyamae nói.

"Dù sao cũng chỉ là tui nhờ ông mà thôi..."

Tàu điện hướng về sân bay, khung cảnh bên ngoài cửa sổ trôi ngược lại với lúc đến. Thời gian đóng giả làm bạn trai Miyamae thực ra chỉ kéo dài trong căn phòng bệnh nhỏ ấy. Nhưng bầu không khí giữa hai chúng tôi vẫn còn vương vấn dư âm của vai diễn đó.

Chỉ cần tôi bước thêm một bước, có lẽ tương lai sẽ thay đổi. Nhưng mà—

"Về lại Kyoto, ông hãy đón bà Tono quay lại đi."

Miyamae cúi đầu, nói những lời như "đừng bận tâm đến tui nữa."

"Mặc dù ông chắc không nhận ra, nhưng thực ra từ lâu rồi, tui đã thích ông."

"Ể? À... ừm."

"Tại ông ngốc quá đó."

"Vậy à ~ tui không nhận ra thật..."

Chúng tôi trò chuyện với nhau như đùa giỡn, giọng nói hoà vào tiếng lạch cạch nhịp nhàng của tàu điện, rồi tan biến.

Miyamae khẽ cười, có phần ngượng nghịu.

"Tui ấy à, đã nhiều lần định tỏ tình với ông đấy."

"Nhưng rồi lại không thể nói ra. Không phải vì muốn giữ gìn mối quan hệ năm người, cũng không vì thiếu dũng khí, hay vì lẫn lộn giữa tình yêu và tình bạn. Mà là bởi tui hiểu rất rõ." Miyamae nói:

"Người mà ông thật sự thích là Tono. Tui luôn biết điều đó chứ."

Tàu băng qua cây cầu sắt, trong khoảnh khắc tất cả trở nên im lặng, rồi âm thanh lại tràn về.

"Kirishima, ông thật sự không nhận ra sao?"

"Nếu đúng như vậy, thì ông chỉ đang nhắm mắt làm ngơ trước cảm xúc của chính mình thôi." Miyamae nói:

"Tui dù có ngốc đi nữa, cũng nhìn ra được. Có lẽ Kirishima từng trải qua một mối tình đau khổ trong quá khứ, nên ông nghĩ mình không được phép yêu ai khác nữa. Nhưng mà... ông đã thực sự yêu rồi."

Tono luôn tự ti về chiều cao của mình, lúc nào cũng khép nép rụt người lại.

Nếu những người xung quanh đều cao bằng cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không còn cảm thấy mặc cảm nữa.

Vì vậy—

Ghi chú

[Lên trên]
mùi xương lợn dùng trong ramen
mùi xương lợn dùng trong ramen
[Lên trên]
Lại điềm rồi
Lại điềm rồi
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

trò chơi tình yêu với trò chơi bạn bè :)) toàn sách cấm :))
Xem thêm
Thì ra mấy chap trước chỉ là khoảng lặng trước cơn bảo thôi à
Xem thêm
Cơn bão đang kéo đến
Xem thêm
truyện đang đi về đúng quỹ đạo vốn có của nó nhưng tôi cứ thấy tiếc tiếc
Xem thêm
Cảnh này thật quen thuộc:)))
Xem thêm