Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8

Chương 25 : Chính thất tranh bá

6 Bình luận - Độ dài: 7,789 từ - Cập nhật:

Lần đầu tiên tôi gặp Miyuki là khi em ấy còn học trung học cơ sở.

Khi ấy Miyuki đang trong độ tuổi dậy thì, bối rối trước những lời tỏ tình bất ngờ từ đám con trai từng ngày ngày chơi đùa cùng nhau. Trong lòng tràn đầy mâu thuẫn — "Em chỉ luôn coi họ là bạn thôi mà."

Thời điểm đó, Miyuki đang trong giai đoạn chuyển mình từ một cô gái tomboy thành thiếu nữ dịu dàng, xinh đẹp.

Nghe nói sau khi tốt nghiệp trung học, sang nước ngoài học một năm trường ngôn ngữ. Miyuki bảo rằng, trước khi thế giới của bản thân định hình quá rõ ràng, em muốn được nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.

Một năm sau, Miyuki trở về nước và vào học cấp ba. Thời gian cứ thế trôi, giờ ẻm đã là học sinh lớp 12.

Vì lớn hơn mọi người một tuổi nên với tư cách là “chị đại”, em ấy cũng là người dẫn đầu trong CLB hợp xướng.

Theo lời các bạn nữ trong trường, hình ảnh của Miyuki được mô tả như sau:

"Chị đại Tachibana(Miyuki) ấy hả? Ngầu lắm luôn."

"Chị ấy rất đáng tin cậy. Em cũng muốn được như vậy."

"Chạy cũng nhanh nữa nha~"

"Trông thì lạnh lùng vậy thôi, chứ lại thích sưu tầm mấy con linh vật, nên cũng thân thiện lắm."

Tiện thể nói thêm, Tachibana Miyuki rất được các nữ sinh khác yêu thích.

Mỗi lần đi chung hành lang với em ấy, các nữ sinh đều rôm rả chào hỏi:

"Chị Tachibana(Miyuki), buổi sáng tốt lành ạ!"

"Hôm nay chị cũng dễ thương quá trời!"

"Phong cách ăn mặc của chị chất chơi ghê luôn~"

"Chị ơi, ngực chị to ghê á, thích thật đó!"

Nghe đến câu cuối, tôi không nhịn được mà lườm Tachibana:

"Chắc chắn là câu đó do em dạy họ chứ gì?"

"Em đã có nguyên một đội đàn em trung thành rồi mà."

Miyuki ưỡn ngực đầy tự hào.

Mà nói mới nhớ, cô em gái Miyuki của Tachibana dường như lại để lại ấn tượng cho tôi là một cô em gái luôn trầm tĩnh, đoan trang.

Tóc tai cắt gọn gàng, áo sơ mi và váy đồng phục luôn được giữ phẳng phiu.

Ban đầu tôi cũng nghĩ em ấy là một người điềm đạm, có khí chất.

Nhưng rồi...

"Thầy ơi, để em giúp thầy mang tài liệu cho tiết sau nhé."

Trước buổi chào cờ sáng, Miyuki bước vào văn phòng và nói với tôi như thế.

Khi tôi đưa tài liệu cho em ấy.

Ngón tay chúng tôi khẽ chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy—

Miyuki sững lại, cúi đầu xuống, má hơi ửng hồng.

"Tachibana(Miyuki)?"

Tôi gọi tên em ấy, nhưng không thấy phản ứng.

Em ấy cứ nhìn chằm chằm vào mấy đầu ngón tay chạm nhau, một lát sau—

"Không… không có gì ạ! Em xin phép!"

Nói xong liền vội vã chạy khỏi văn phòng.

Tuy nhiên, điều khiến tôi thật sự nhận ra có gì đó không ổn, là trong giờ kiểm tra ngắn hôm ấy.

Nửa sau bài kiểm tra, Miyuki giơ tay khe khẽ.

"Thầy ơi… em làm rơi tẩy rồi ạ."

Tôi bước xuống chỗ Miyuki, nhặt cục tẩy và đặt lên bàn.

"Cảm ơn thầy."

Miyuki đón lấy từ tay tôi.

Tôi định quay về bục giảng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói một câu:

"Trò Tachibana(Miyuki), đây là lần thứ ba rồi đó…"

Ngay lập tức, mặt Miyuki đỏ bừng lên.

"X-xin lỗi thầy..."

Trong suốt bài kiểm tra này, Miyuki đã đánh rơi tẩy ba lần.

Và tôi đã để ý thấy—

Lần đầu tiên đúng là vô tình. Khi tôi đưa lại tẩy cho, gương mặt ấy có vẻ hơi lúng túng.

Nhưng lần thứ hai, thứ ba, rõ ràng là đã do dự một chút, rồi cố tình đánh rơi. Cử chỉ ấy mang theo chút căng thẳng – Miyuki làm vậy là để tôi bước tới.

"Đang kiểm tra mà, trò tập trung chút đi."

"…Vâng ạ."

Lúc tôi chuẩn bị quay đi lần nữa, bỗng ánh mắt tôi dừng lại nơi khoảng trống trên tờ đề kiểm tra của Miyuki.

Ở đó có một hình vẽ cây dù tình nhân. Bên dưới là hai cái tên—

Thầy Kirishima & Tachibana Miyuki.

"…"

Tôi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Miyuki nhận ra ánh mắt tôi, vội vàng che tranh vẽ lại.

"Đ-đừng để ý ạ!"

"À… ừm…"

Một nữ sinh cấp ba trầm tĩnh, đoan trang.

Thế nhưng ở một khía cạnh nào đó, lại cứ như nhân vật chính trong truyện tranh thiếu nữ.

Tôi chợt nhớ đến Tachibana hồi cấp ba.

Tachibana(Miyuki), quả không hổ danh là em gái của Tachibana(Hikari).

Đến giờ nghỉ trưa.

Mọi người đang luyện tập cho đại hội thể thao sắp tới. Tôi cũng rảnh nên quyết định tham gia để gắn kết với học sinh hơn.

Nam nữ chia đội đá bóng chung.

Tôi làm thủ môn.

Nhưng già hơn, là giáo viên, không có nghĩa là chặn được hết những cú sút đầy năng lượng của tụi học sinh. Tôi bị thủng lưới không ít lần.

Khi gần hết giờ nghỉ trưa, học sinh dần quay về lớp.

"Thầy ơi, lần sau cố lên nha!"

"Ờ."

Đang trò chuyện thì tôi chợt để ý thấy Miyuki.

Em ấy đi khá chậm.

Tôi phân vân một lúc, rồi quyết định bước tới.

"Ổn đó chứ?"

"Ể?"

"Chân bị đau đúng không?"

Miyuki khựng lại, cúi đầu khẽ gật.

"Em… hơi trật khớp một chút."

Trong lúc đá bóng, tôi đã để ý Miyuki – bình thường chạy rất nhanh – nay lại di chuyển chậm hẳn.

"Đáng lẽ em nên nghỉ sớm."

"Nhưng số người vừa đủ thôi… Em mà nghỉ thì không tiếp tục được nữa."

Miyuki vẫn là một cô gái chu đáo, luôn nghĩ cho người khác.

"Em đi được không?"

"Chắc là…"

Miyuki ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp:

"…Có lẽ hơi khó."

"Vậy thì—"

Lúc này sân trường đã vắng tanh, học sinh đều đã quay về. Vì thế—

Tôi ngồi xổm xuống, quay lưng về phía em ấy.

"Thầy cõng em đến phòng y tế nhé."

Rồi tôi thêm một câu:

"Vì thầy là giáo viên mà."

"…Còn nói như vậy nữa."

Miyuki do dự một lúc, nhưng cuối cùng vì không đi nổi nên khẽ dựa lên lưng tôi. Tôi cõng em ấy bước đi. Qua lớp áo thun ngắn tay và quần thể thao, tôi cảm nhận được cơ thể mảnh mai và hơi ấm phả vào lưng.

"…Thầy Kirishima."

Không rõ có phải ảo giác không, nhưng tôi cảm thấy Miyuki đang cố siết chặt tay hơn quanh cổ tôi.

Đến phòng y tế, phát hiện cô y tế không có ở đó.

Tôi đỡ Miyuki ngồi xuống ghế, rồi lấy thuốc cao dán ra.

"Thuốc… em không tự… dán được…"

Miyuki khẽ nói, mắt cụp xuống.

"Vớ… cũng không tháo ra được…"

"…"

Tôi quỳ xuống, giúp Miyuki tháo vớ. Đôi vớ nhỏ nhắn ấy khiến tôi nhận ra em ấy đơn thuần vẫn chỉ là một cô gái.

Làn da trắng lộ ra dưới ống quần thể thao.

Miyuki vẫn cúi đầu xấu hổ.

Tôi nhẹ nhàng dán miếng cao vào cổ chân đang rụt rè.

Cảm thấy không khí có phần bất thường, tôi nghĩ mình cần phải nói rõ ràng với Miyuki.

"À này, Miyuki—"

Nhưng tôi chưa kịp nói thì Miyuki đã lên tiếng trước:

"Em nghiêm túc đó."

Em nhìn tôi bằng ánh mắt quả quyết:

"Em thật lòng muốn hẹn hò với thầy Kirishima."

"Không… cái đó—"

"Em biết là thầy không còn hẹn hò với chị em nữa."

Miyuki nói tiếp:

"Từ sau khi chị bỏ học cấp ba, chị ấy chỉ ru rú ở nhà, rõ ràng không có bạn trai. Còn thầy thì lên Kyoto học đại học. Em không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là không còn quen nhau nữa."

Rồi Miyuki nói.

"Vậy thì, em cũng có cơ hội chứ."

Nhưng—

"Bởi vì thầy là giáo viên."

"…Nếu thầy cứ nói như vậy, thì em sẽ không quay lại câu lạc bộ hợp xướng nữa đâu."

Đúng vậy. Lúc tôi khuyên Miyuki quay lại câu lạc bộ, em ấy đã ra điều kiện rằng nếu tôi chịu hẹn hò với Miyuki, em ấy mới chịu quay lại.

"Chuyện của thầy thì tạm gác qua một bên, trở lại câu lạc bộ chẳng phải tốt hơn sao?"

"Không muốn đâu."

"Con trai đúng là mấy con khỉ mà. Lúc nào cũng ồn ào náo loạn, trong đầu chỉ nghĩ đến mấy chuyện linh tinh với con gái. Ngay cả hội trưởng mà em cứ tưởng là nghiêm túc lắm, rốt cuộc cũng chỉ đến thế mà thôi."

"Nhưng Kadowaki là một đứa trẻ ngoan mà?"

"Chẳng ngoan chút nào. Rõ ràng trước đó còn nói sẽ cùng nhau cố gắng để câu lạc bộ hợp xướng ngày càng tốt hơn, vậy mà cuối cùng vẫn giống như những thằng con trai khác—mở miệng ra là tỏ tình với em..."

Miyuki dường như không thể nào tha thứ cho việc, ngay vào thời điểm câu lạc bộ hợp xướng có nguy cơ tan rã, Kadowaki lại chọn tỏ tình với em ấy.

"Trường học là nơi để học, câu lạc bộ hợp xướng là nơi để hát. Nhưng mấy thằng con trai thì chỉ lo nghĩ nào là ai dễ thương hơn, ai muốn hẹn hò với ai, ai thì thích ai... trong đầu toàn là mấy thứ gọi là ‘Happy Meal’[note71904].

Nói xong, Miyuki liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

Giờ học đã bắt đầu.

"Nè... thầy Kirishima..."

Miyuki đột nhiên cúi đầu, ngại ngùng nói nhỏ:

"Chân em... vẫn chưa cử động được... nên... làm ơn đưa em đến lớp đi... giống như lúc nãy... cõng em ấy..."

"……..."

"Còn nữa, xin thầy đừng gọi những bạn nữ khác trả lời trong giờ học nữa. Mỗi lần như vậy thôi... mà không hiểu sao tim em lại đau nhói."

"...Lúc nãy hình như có đứa nói, trường học là để học, đầu óc đứa nào mải nghĩ chuyện yêu đương là toàn ‘Happy meal’ gì đó cơ mà?"

"Thầy Kirishima, làm ơn đừng để mắt đến những cô gái khác!"

"Ể? Em không nghe thấy thầy vừa nói gì à?"

"Em thích thầy Kirishima từ hồi cấp hai rồi cơ mà!"

Miyuki đỏ mặt, lớn tiếng nói.

"Hồi cấp hai ấy, rõ ràng là một buổi hẹn hò còn gì! Không thể nào sai được!"

Hồi Miyuki học cấp hai, em ấy nói muốn thử một phong cách thời trang mới, nên tôi và Hamanami đã giúp em ấy phối đồ theo phong cách Lolita.

Miyuki vẫn luôn cất giữ ký ức ấy như một kho báu.

"Khi đó, em thật sự rất vui. Thầy đã nghiêm túc lắng nghe cảm xúc của em, xem em là một người quan trọng..."

Vì vậy, Miyuki ngồi trên ghế, ôm lấy đầu gối, khẽ nói:

"Thầy Kirishima... chính là vị hoàng tử của đời em..."

"Hoàng tử của đời em..."

Đúng lúc chúng tôi đang nói chuyện như vậy—

Một cô gái bước vào phòng y tế.

Là Tachibana.

"Miyuki, em không sao chứ?"

Xem ra vì phát hiện Miyuki không đến lớp nên Tachibana đã đặc biệt đến tìm.

Cô ấy nhìn Miyuki đang ôm đầu gối ngồi trên ghế, nghiêng đầu hỏi:

"Miyuki, có chuyện gì vậy?"

Nhưng Miyuki không trả lời.

Tachibana(Hikari) trông hơi khó hiểu, rồi quay sang tôi.

"Shiro, chẳng phải anh còn phải chuẩn bị bài giảng à? Cứ để Miyuki cho em lo."

Miyuki tỏ ra hơi bất mãn.

Tachibana(Miyuki) vẫn nghiêng đầu chờ đợi gì đó.

"V-Vậy... em đi trước nhé."

Tôi vừa nói vừa chuẩn bị rời khỏi phòng y tế. Nhưng đúng lúc ấy—

Chiếc khăn tay của Miyuki rơi xuống đất.

"Đau chân, không nhặt được."

Miyuki chu môi, phụng phịu nhìn tôi.

"Thầy Kirishima, làm ơn nhặt giúp em..."

Tôi bước đến gần Miyuki, cúi xuống nhặt chiếc khăn tay dưới chân em ấy.

Ngay khoảnh khắc đó—

Miyuki bất ngờ đứng bật dậy, áp môi mình lên môi tôi.

Chúng tôi... đã hôn nhau.

Miyuki nhanh chóng rời môi ra.

Em ấy trông có vẻ hơi ngạc nhiên—có lẽ là do hành động bộc phát, đến chính bản thân cũng bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, em lại lấy lại tinh thần.

"Đó là nụ hôn đầu của em. Em tặng nó cho thầy. Vì em muốn thầy hiểu, em thật lòng thích thầy."

Rồi Miyuki quay sang Tachibana và nói:

"Em cũng thích thầy Kirishima."

Vì vậy—

"Chị gái à, em sẽ không thua đâu."

Buổi sáng đẹp trời, sau khi thức dậy, tôi ăn sáng với bánh mì và cà phê, rồi đến trường sớm hơn cả học sinh. Sau đó, tôi đứng trước cổng trường chào buổi sáng từng người một.

Trong giờ sinh hoạt buổi sáng, tôi ngồi bên cạnh quan sát những gì giáo viên chính thức đang làm. Rồi, nếu có tiết dạy, tôi sẽ lên lớp; nếu không, tôi sẽ tranh thủ nghe các giáo viên khác giảng, phụ giúp vài việc lặt vặt hoặc chuẩn bị đồ án.

Sinh hoạt thực tập sư phạm về cơ bản là như vậy.

Trong lúc tranh thủ giờ nghỉ để chuẩn bị tiết học tiếp theo—

Vì vẫn chưa nhớ hết nội dung tiết sau, nên tôi đang tập trung đọc sách giáo khoa.

Vì chương trình mỗi năm đều có sự thay đổi, nên tôi phải chú thích kỹ càng dựa theo xu hướng đề kiểm tra. Đúng lúc đó—

"Thầy Kirishima."

Hayasaka ngồi cạnh tôi lên tiếng.

"Cục tẩy của em rơi rồi."

Tôi nhìn xuống đất, thấy cục tẩy nằm giữa tôi và Hayasaka.

"Cho em."

Tôi nhặt lên đưa cho cô ấy.

"Cảm ơn."

Hayasaka cầm lấy, rồi lại tiếp tục chăm chú vào sách giáo khoa như tôi, tiếp tục gạch chú thích. Rồi—

"Thầy Kirishima, lại rớt nữa rồi."

Tôi cúi xuống—lần này lại thấy cục tẩy rơi xuống đất.

"Chắc là lần thứ mười rồi đấy…"

Tôi vừa nhặt vừa nói.

"Không lẽ... em đang giận à?"

"Ể? Thầy đang nói gì vậy?"

Hayasaka mỉm cười hỏi.

"Em giận làm gì chứ? Em chẳng có lý do gì để giận cả."

"Nhưng mà…"

"Hay là, Kirishima, thầy đã làm gì khiến em giận sao?"

"Không có…"

Rõ ràng, Hayasaka đã biết chuyện tôi và Miyuki hôn nhau từ Tachibana.

Dù rất muốn biện minh rằng đó là một pha đánh úp bất ngờ, nhưng—

Khi tôi còn đang phân vân chưa biết mở lời thế nào thì—

Cửa phòng giáo viên bật mở.

Miyuki ôm theo một quyển vở, rụt rè đứng ngoài cửa nhìn về phía tôi.

"Em có chuyện... muốn hỏi thầy... Kirishima..."

Hayasaka liếc nhìn Miyuki rồi lại quay sang tôi, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.

"Ờm, nói sao nhỉ?"

"Em bảo rồi mà—em không giận đâu. Em đâu thèm so đo với một bé gái cấp ba."

"À... ừm..."

"Em ra ngoài một chút."

Hayasaka đứng dậy, bước đến chỗ Miyuki.

"Nếu có gì không hiểu, để cô giải thích cho?"

"Nhưng... em muốn hỏi thầy Kirishima—"

"Thầy Kirishima hiện giờ hơi bận đấy."

"Kirishima...?"

"A, ở đây thì cô phải gọi là 'thầy' mới đúng chứ nhỉ. Xin lỗi xin lỗi, vì cô và thầy Kirishima... có một mối quan hệ hơi đặc biệt. Theo nhiều nghĩa là 'đặc biệt' đấy."

Hayasaka mỉm cười như thiên thần.

Nhưng đấu với nữ sinh cấp ba thì cô ấy đúng là không khoan nhượng tí nào.

"Vậy chúng ta sang lớp đối diện nhé?"

Cuối cùng, Miyuki bị Hayasaka lôi đi, mặt mày vẫn còn đầy vẻ khó xử.

Tôi có linh cảm—cuộc PK Hayasaka vs Miyuki sắp sửa bắt đầu. Một cơn bão đang hình thành...

Nhưng không chỉ Hayasaka. Trong ngôi trường này, còn có một người khác nữa.

Khi tôi đi dọc hành lang để đến tiết học tiếp theo, thì—

Tôi chạm mặt Tachibana.

Vừa thấy tôi, Tachibana lập tức đứng lại. Khi tôi đến gần—

"Chân em đau."

"…………"

"Em không đi nổi nữa, hãy cõng em đến phòng nhạc."

"Này~~!!"

Tuy vậy, Tachibana vẫn giữ vẻ mặt rất nghiêm túc, không có ý định nhượng bộ.

Không còn cách nào khác, tôi đành chắc chắn rằng không có học sinh nào quanh đó, rồi cõng cô ấy đi.

"Tachibana, tình cảm của anh vẫn không hề thay đổi..."

"Em chưa từng nghi ngờ thầy Shiro đâu, dù anh có hôn em gái em đi chăng nữa."

Không biết có phải là ảo giác không, mà cánh tay đang ôm lấy cổ tôi từ phía sau bỗng siết chặt lại.

"Em biết thầy Shiro sẽ không vì chuyện đó mà lung lay. Hơn nữa, em không phải kiểu người chị sẽ đi so đo với em gái đâu nhé."

Vừa đi vừa nói thì Miyuki ôm vở lại xuất hiện phía trước.

Xem ra em ấy đã thoát khỏi Hayasaka, nhưng khi thấy chị mình đang được tôi cõng, mặt em ấy trông như muốn bật khóc.

"Chị..."

"Miyuki, có chuyện gì thế?"

"Em muốn hỏi thầy Kirishima—"

"Có chuyện gì thì về nhà chị trả lời cho."

"Chị vốn đâu có giỏi học hành gì đâu mà đòi giải thích chứ?"

Hai chị em Tachibana trừng mắt nhìn nhau.

Không khí... bắt đầu nồng nặc mùi thuốc súng.

"Em mau đi học đi, Miyuki."

Tôi nói.

"Anh vứt chị em vào phòng nhạc xong thì em sẽ đi học."

"Vứt…?"

Cánh tay quấn quanh cổ tôi siết chặt thêm một chút.

"Không sao đâu mà."

Tachibana nói, bằng giọng cố tình để Miyuki nghe thấy.

"Ôm sát như vậy lại khiến chị nhớ hồi cấp ba ghê. Khi đó tụi chị lúc nào cũng dính nhau như keo 503 vậy."

"Anh nhớ là mình không có tí ấn tượng nào về việc anh cõng em cả nhỉ."

"Dù là hiện tại hay quá khứ, em vẫn rất thích được thầy Shiro vuốt ve đó. Mà nói thật, ngày xưa thầy cũng hay vuốt ve em lắm đúng không nhỉ?"

Tachibana cố ý chọc tức Miyuki một cách không thương tiếc — mà sức chịu đựng của Miyuki tương đương...

Bằng không.

"Thầy Kirishima chắc chắn thích em hơn CHỊ!"

Miyuki gần như bật khóc, hét về phía chị gái.

"Dù sao thì, em với chị rất giống nhau mà. Nếu vậy thì rõ ràng một đứa trẻ trung như em sẽ được thầy thích hơn rồi!"

"C-cái gì cơ!?"

Tachibana phát ra tiếng kỳ dị.

"Với lại—"

Miyuki tiếp tục dội bom.

"Ngực em to hơn chị!"

...Đúng là sự thật.

Dù cùng thuộc dạng mình hạc xương mai, nhưng Miyuki lại phát triển thành một cô gái có vòng một khá đầy đặn.

Tachibana run lên sau lưng tôi.

Miyuki chẳng thèm liếc nhìn chị mình, cứ thế chạy biến đi.

"Ờm, Tachibana, Miyuki nó… ấy, em biết đấy—"

"Ừm, không sao đâu mà. Em là một người chị rộng lượng lắm."

Cánh tay vòng quanh cổ tôi siết lại như gọng kìm sắt.

Trong khi đó, trái tim tuổi trẻ liều lĩnh của Miyuki vẫn cứ tung vó ngựa mà lao đi như gió lốc.

Lại một lần nữa, trong buổi tập luyện cho đại hội thể thao,

Lần này tôi được lôi vào thi đấu để đủ người. Nhưng cứ mỗi lần tôi chạm tay vào bóng, Miyuki bên đội đối phương lập tức nhào tới.

Vừa ôm lấy tôi, vừa cố giành bóng.

"Này, này!"

"Em chỉ đuổi theo bóng thôi mà!"

Dù mặt đỏ như gấc, Miyuki hoàn toàn không có ý dừng lại. Khi giằng co, khuỷu tay tôi vô tình chạm vào ngực em ấy, khiến không khí xung quanh lập tức trở nên khó xử. Thế mà em ấy vẫn lao vào, cuối cùng hai đứa vướng lấy nhau rồi ngã nhào xuống đất.

Tư thế lúc đó trông như thể tôi đã đè em ấy xuống.

Miyuki nằm trong tay tôi, mặt quay đi e lệ.

"Thầy Kirishima… không hiểu sao, trong lòng em… rất đau… đau lắm… bây giờ cũng vậy…"

Em đang nói cái gì thế?

Trên gò má trắng mịn ướt đẫm mồ hôi. Trên người Miyuki có thứ ánh sáng trong trẻo, rực rỡ và mong manh chỉ thiếu nữ tuổi mười mấy mới có.

Cảm xúc ấy làm tôi nhớ đến Tachibana(Hikari) và Hayasaka thời cấp ba.

Khi đó các cô ấy cũng như thế này phải không?

Làm thế nào mới có thể cho em ấy hiểu được lập trường hiện tại của tôi?

Khi tôi còn đang nghĩ ngợi thì—

"Rồi, tới đây là đủ rồi~"

Hayasaka xuất hiện, kéo hai đứa tôi ra, tách nhau ra. Hôm nay cô ấy làm trọng tài.

"Thầy Kirishima, cố lên nhé~"

Vừa phủi bụi trên áo thể thao cho tôi, cô ấy vừa chen vào giữa tôi và Miyuki như thể chuyện đó là đương nhiên.

"Tachibana(Miyuki), em ổn chứ? Đừng làm khó thầy Kirishima quá nha."

"Cô Hayasaka này, từ khi thực tập tới giờ, cô lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác thân thiết với thầy Kirishima ghê."

"Hả?"

"Nhưng mà!"

Miyuki chen vào với giọng nũng nịu.

"Cô Hayasaka siêu dễ thương, dáng người cũng… ừm… gợi cảm hơi bị quá luôn á!"

"Chờ, chờ đã!? "

"Thế nhưng! Em vẫn nghĩ thầy Kirishima thích em hơn! Dù gì thì cô Hayasaka cũng đã hai mươi rồi, còn em là nữ sinh cấp ba mười mấy tuổi!"

Nói xong, Miyuki lại chạy biến.

Tôi nghe rõ mồn một, trán Hayasaka nổi gân một cái "tách".

Thuyết "ưu thế nữ sinh cấp ba" của Miyuki.

Nguy rồi. Gặp loại khiêu khích này, hai người có sức chịu đựng gần bằng không như kia chắc chắn sẽ không để yên.

"A~, em đúng là một đứa con gái chẳng có giá trị gì nhỉ~"

Giờ dọn dẹp hành lang, khi tôi cùng học sinh lau sàn, Hayasaka bước đến, nói bằng giọng u sầu.

"Cuối cùng thì thầy Kirishima cũng sẽ thích nữ sinh cấp ba mà thôi~ em chẳng có chút giá trị nào cả~"

"Hiểu lầm to đấy."

Tôi nghiêm túc khẳng định lại một lần nữa rằng mình là một giáo viên đầy trách nhiệm, tuyệt đối không có tình cảm như thế với Miyuki.

"Hơn nữa, anh nghĩ khó có ai sánh bằng cô Hayasaka đấy."

"Vậy thì chứng minh đi."

Hayasaka mỉm cười, chỉ tay về phía phòng chứa dụng cụ.

"Cho em xem, bằng chứng thầy Kirishima không hứng thú với nữ sinh cấp ba mà thấy em hấp dẫn hơn đi."

Vẫn là nụ cười ấy, nhưng khí chất đi kèm thì hoàn toàn khác. Xem ra chiêu "cú đấm bờ lu tút" của Miyuki đã đánh trúng điểm yếu thật.

Nếu không nhanh dập tắt chuyện này, chắc chắn hậu họa khôn lường… Tôi hiểu điều đó rõ hơn ai hết.

Vì vậy, tôi bước vào phòng chứa dụng cụ, trong không gian u tối ấy, siết chặt lấy Hayasaka.

"Ề hế."

"Chuyện này… không tốt đâu."

"Tại thầy Kirishima cả. Người đầy kẽ hở thế kia mà."

Hayasaka cười ngọt ngào, dựa vào tôi như thể chúng tôi lại trở về thời cấp ba.

Qua lớp vest, tôi cảm nhận được rõ rệt cơ thể cô ấy — dịu dàng và vững chãi. Bảo sao đám học sinh nam ngày nào cũng bàn tán miết.

"Để tránh thầy Kirishima gây ra scandal với mấy bé nữ sinh, em nên làm gì đó giúp chứ nhỉ?"

"Không cần đâu."

Tôi nói mình đang tập trung cho kỳ thực tập. Hayasaka gật đầu.

"Ừm, vậy thôi."

Rồi cô ấy quay người bước ra khỏi phòng chứa dụng cụ.

Miyuki đang đứng ngoài hành lang, tay ôm vở, mắt ngơ ngác dõi theo cảnh đó. Hayasaka vẫy tay cười với em ấy. Thay vì nói muốn ôm tôi, tôi biết Hayasaka làm vậy là vì đã nhận ra ánh nhìn của Miyuki.

Nếu cô ấy thật sự muốn ôm, chắc chắn không dừng lại ở đấy. Hayasaka là kiểu con gái càng được ôm, càng muốn làm nũng hơn.

Và rồi, như đã đoán trước— Tachibana(Hikari) xuất hiện.

Khi tôi đang chuẩn bị quay lại phòng giáo viên thì chạm mặt cô ấy trên hành lang. Vừa thấy tôi, Tachibana(Hikari) liền nói:

"Thực tập sinh có khả năng gây scandal—"

"Này."

"Thầy Shiro, thầy thích mấy đứa trẻ tuổi hơn chứ gì. So với em, thầy thích nhỏ em có ngực to hơn đúng không?"

Cô ấy quay đầu, làm vẻ mặt buồn bã.

Tôi nghĩ chắc cổ đang đùa, nhưng nhìn vẻ mặt đó thì chẳng thể lờ đi được. Thế nên tôi vội nhấn mạnh cô ấy quyến rũ thế nào, và bản thân tôi, một giáo viên nhiệt huyết, không hề có tình cảm với Miyuki.

Và rồi—

"Shiro, thầy phải truyền đạt cảm xúc ấy rõ ràng cho em đấy."

"Nên vậy."

Vì thế, tôi bước vào phòng nhạc, ôm chặt lấy Tachibana.

"Ưm, đúng rồi đấy."

"Buổi thực tập của em thì sao…"

"Yêu nhau nơi làm việc thì nơi nào chẳng có chứ."

Tôi ôm Tachibana(Hikari) trong lòng, cảm nhận rõ rệt thân thể cô ấy — mảnh mai, yếu mềm, hệt như khi còn mười sáu.

Đúng vậy, y như ngày ấy.

"Để ngăn thầy Shiro làm điều xấu, em phải làm gì đó chứ nhỉ?"

"Không đâu, anh sẽ không làm chuyện gì sai trái cả."

"Thầy thích em hơn nhỏ em chứ?"

"Ừ, tất nhiên rồi."

Khi ôm Tachibana, tôi lại nhớ về những tháng ngày cấp ba. Nếu thế giới này chỉ còn tôi và cô ấy, tôi sẽ chẳng ngần ngại gì cả. Chúng tôi là như vậy. Và tôi biết, Tachibana sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ của tôi.

Nghĩ đến đó, tôi lại siết chặt vòng tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn.

"Ah~"

Tachibana khẽ thở ra một tiếng ngọt ngào.

"Ừm… em tin thầy, Shiro à."

Cô ấy có vẻ rất hài lòng. Khi chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi phòng nhạc—

Miyuki đang đứng đó, ôm tập, nhìn chúng tôi.

"Thầy Kirishima… em có chuyện muốn hỏi…"

Có vẻ em ấy đã đi theo từ nãy. Thấy Miyuki, Tachibana lập tức khoác tay tôi, rồi nói:

"Thầy Shiro, thầy còn định dùng cơ thể em nữa không?"

"Dùng cái gì cơ chứ!?"

Miyuki bật khóc rồi chạy biến. Nhanh thật. Nhưng—

"Em có hơi nghiêm khắc với em ấy quá không?"

"Tại nó dám hôn thầy Shiro của em mà."

Tachibana khoanh tay nói.

"Nhưng mà thôi, về nhà rồi em cho nó cái kẹo vậy."

Chúng tôi từng hứa rằng, trong suốt kỳ thực tập, sẽ không gây rắc rối gì.

Thế nhưng, rõ ràng cả Hayasaka lẫn Tachibana đều đang ngày càng mất kiểm soát. Mà nguyên nhân chính — Miyuki — cũng chẳng phải người dễ bỏ cuộc.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Trận chiến tam hoàng[note71905]sau giờ tan học chính thức bắt đầu.

Chiều tà. Trời đã bắt đầu sẩm tối. Sau khi chuẩn bị xong bài giảng cho ngày mai, tôi bước ra khỏi dãy trường học. Một chiếc xe đạp đang đợi sẵn trước mặt tôi.

"Thầy ơi, cùng về nhà ga nhé."

Là Miyuki.

"Cặp sách của thầy, em để vào giỏ xe cho."

Vừa nói, em ấy vừa dắt chiếc xe đạp lại gần tôi.

"Không... Chuyện đậm chất thanh xuân như thế này nên để học sinh làm với nhau thôi. Thầy là giáo viên mà—"

Tôi đang định bảo Miyuki như vậy thì—

Một chiếc xe hơi tiến đến và dừng lại ngay trước mặt. Là một chiếc xe Subaru hạng nhẹ. Cửa ghế lái bật mở, người bước xuống dĩ nhiên là Hayasaka.

"Thầy Kirishima, thầy đi bộ đúng không? Để em đưa thầy về."

Ngay lúc ấy, chiếc Mazda thể thao cũng rồ ga đến nơi. Tachibana cũng bước xuống.

"Thầy Shiro, muốn ngồi ghế phụ không?"

Cuối cùng, cả ba người đã tụ hội đầy đủ, một bầu không khí căng như dây đàn.

"Khoan, mấy người cố tình phải không? Là lên kế hoạch trước rồi chứ gì?"

Tôi lên tiếng. Nhưng ba người hoàn toàn phớt lờ tôi.

Hayasaka nở nụ cười nhẹ. Tachibana vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Còn Miyuki thì mím chặt môi.

Trận chiến căng thẳng chính thức khai màn, người đầu tiên ra đòn là Miyuki.

"Chị à, chị trẻ con thật đấy! Đừng cản đường em!"

Miyuki tiếp tục quay sang Hayasaka.

"Cô Hayasaka, làm ơn đừng quyến rũ thầy Kirishima bằng cái thân hình đầy gợi tình đó nữa!"

"Gợi tình!?"

Nụ cười của Hayasaka cứng đơ trong thoáng chốc.

"Này này—"

Hayasaka nhíu mày, bắt đầu đáp trả Miyuki.

"Thật ra thầy Kirishima không đến với cô vì lý do đó đâu nhé. Trước giờ cô không nói, nhưng thực ra thầy ấy rất mê cô đấy, theo nghĩa tình yêu ấy."

"Không thể nào. Hồi cấp ba thầy Kirishima từng hẹn hò với chị em, em còn trẻ hơn chị ấy, là học sinh cấp ba hiện giờ, thầy ấy chắc chắn sẽ thích em hơn. Đừng cản trở em."

Hayasaka quay sang Tachibana.

"Cô không quản được đứa em của cô à?"

Cô ấy hoàn toàn chuyển sang vai trò giáo viên để tham chiến.

Tachibana(Hikari)—

"Người thầy Shiro mê là chị. Vừa rồi trong phòng nhạc, thầy ấy ôm chị chặt đến mức chị tưởng như gãy lưng."

Tachibana tỏ rõ ưu thế.

"Và này, em gái yêu dấu, về nhà chị sẽ dạy dỗ em tử tế nhé."

"Về nhà á!?"

Tachibana(Hikari) quả đúng kiểu chị gái không nương tay.

"Đợi đã!"

Hayasaka chen vào.

"So với Tachibana(Hikari), cô mới là người quan trọng. Vừa rồi trong phòng thiết bị, thầy Kirishima định đề cô ra, nhưng vì vẫn đang thực tập nên cô mới dừng lại."

"Hứ. Thầy Shiro mê chị đến mức ngày nào cũng nói muốn nắm tay chị đi làm. Nhưng chị thấy thế không phù hợp trong thời gian thực tập nên đã từ chối."

"Cô cũng vậy. Thầy ấy bảo không muốn ai chạm vào cô, muốn hôn đầy vết lên cổ cô. Nhưng để không ảnh hưởng đến học sinh, thầy ấy cũng cố ngăn lại rồi."

"Hai người khai chiến thật à!?"

Tôi thốt lên.

"Với lại mấy người nói quá rồi đấy!"

Tình hình bắt đầu loạn hết cả lên. Thế là tôi quyết định can thiệp. Vì tôi hiểu nếu cứ để yên, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Tôi cũng có chút kinh nghiệm xử lý mấy tình huống "bom nổ chậm" như thế này rồi.

Tôi nói rõ ràng với Miyuki:

"Thầy hiểu cảm xúc của em. Nhưng chuyện này là không thể. Chúng ta là mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh."

Mấu chốt lần này là Miyuki. Nếu giải quyết được chuyện với em ấy, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo.

"Thầy có trách nhiệm dẫn dắt học sinh đúng hướng. Mong em hiểu."

"Thầy Kirishima..."

"Thầy không muốn thấy một người trẻ tuổi đầy triển vọng lạc lối."

Nói như thế nghe cũng oai phết đấy.

Miyuki cũng dần dịu xuống. Tôi cảm nhận được em ấy phần nào hiểu được tâm ý của tôi. Nhưng—

"Em tuyệt đối sẽ không thua mấy bà kia đâu."

Em ấy lườm Hayasaka và Tachibana như muốn bắn ra tên lửa.

"Bởi vì, hồi trung học, em đã... với thầy rồi..."

"Hả?"

"Thầy từng vuốt ve cơ thể em... liếm... mồ hôi... yêu em..."

"Á à~ em dám nói cái đó luôn à~"

Chính cái đó. Đó là cuốn "trò chơi tình yêu" tôi viết khi bị ám ảnh bởi tinh thần của Tanizaki Jun'ichirou. Miyuki đã lấy được bản của chị gái mình.

"Thầy Kirishima không thể nào không thích em. Thầy từng làm một chuyện cực kỳ lớn lao không tiện nói ra ở đây."

"Không, Miyuki, cái đó là thầy Tanizaki—"

"Trên người em không còn chỗ nào mà thầy chưa liếm đâu!"

"Chắc là vẫn còn chứ!? Em cố tình khiêu khích phải không?"

"Nhưng... nhưng mà—"

Nước mắt tuôn ra trong mắt Miyuki, rồi—

"Thầy Kirishima là đồ ngốc!"

Nói xong, em ấy leo lên xe đạp, mang theo nỗi buồn, đạp đi như bay.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tôi vừa nghĩ vừa quay sang hai người còn lại.

"Không sao đâu."

Hayasaka nói.

"Vì em biết thầy Kirishima là kiểu người dễ bị hiểu lầm mà."

"Hayasaka..."

"Chúng ta về thôi. Dù gì thực tập vẫn phải tiếp tục. Em tiện thể đưa anh về."

Hayasaka vẫy tay mời tôi lên ghế phụ xe Subaru của cô ấy.

Nhưng đồng thời, Tachibana cũng mở cửa ghế phụ chiếc Mazda.

Vấn đề nảy sinh: Tôi nên đi xe nào về đây?

Hayasaka và Tachibana lại bắt đầu đối đầu.

"Shiro hình như rất muốn ngồi xe em đấy nhỉ?"

Tachibana nói.

"Không phải vậy. Kirishima chắc chắn thích xe em. Vì xe có gương mặt Subaru mà."

"Gương mặt Subaru là cái quái gì vậy!?"

Tôi buột miệng thốt lên, nhưng hai người hoàn toàn phớt lờ, bắt đầu cãi nhau.

"Em sẽ đưa anh về. Vì Kirishima chắc chắn mê em."

"Không đâu, là em."

"Nào, Kirishima, lên xe em đi."

"Con trai ai mà chẳng thích xe thể thao, đúng không, Shiro? Muốn lái chiếc ngầu lòi chứ?"

"Xe Subaru của em mới là đỉnh!"

"Xe Mazda của em vừa ngầu vừa nhanh hơn."

"Subaru không thua về tốc độ đâu!"

"Mazda chạy bằng xăng chỉ số octan cao, có sáu số luôn đấy!"

"Nhưng mà Tachibana, xe cô cũ rồi mà."

"Hayasaka, xe cô cũng đâu có mới hơn nhỉ?"

Lại sắp có chiến tranh nữa à?

"Dù sao cũng lên xe đi."

Hayasaka lôi tôi nhét vào ghế phụ Subaru, nổ máy, phóng khỏi cổng trường. Chiếc Mazda của Tachibana(Hikari) rượt theo phía sau.

Chuông điện thoại vang lên. Là cuộc gọi từ Tachibana(Hikari). Tôi bắt máy và kết nối với hệ thống âm thanh trong xe.

[Chúng ta phân thắng bại đi.]

Giọng Tachibana(Hikari) vang lên từ loa trong xe.

[Coi xe ai nhanh hơn.]

"Hai người nói cái quái gì vậy!? Anh không dính dáng gì nha!?"

"Được thôi."

Hayasaka đáp lại bằng giọng vô cùng điềm tĩnh.

"Nào, downhill racing[note71906] thôi."

"Là cái gì nữa vậy!?"

Tại đỉnh đường núi vùng ngoại ô.

Đêm đã khuya. Trong bãi đỗ xe trên đỉnh núi chỉ có mỗi nhà vệ sinh và vài chiếc máy bán hàng tự động. Ở lối vào con đường đèo, hai chiếc xe dừng song song.

Ánh đèn pha xé tan màn đêm. Tiếng côn trùng hòa cùng tiếng động cơ rền vang.

Hai chiếc xe đối đầu: Subaru của Hayasaka và Mazda của Tachibana.

Còn tôi, theo đà diễn biến vừa rồi, dĩ nhiên đang ngồi ở ghế phụ xe Subaru.

Chiếc điện thoại đặt trên bảng điều khiển bật loa ngoài, nối thông với Tachibana.

[Vậy thì, ai đến chân núi trước là thắng.]

"Ừ."

Cả hai đã đạt được thỏa thuận. Thì ra đây chính là “downhill racing”.

Sau đó, giọng Tachibana vang lên từ loa, gọi thẳng tên tôi:

[Shiro, phần đếm ngược giao cho anh nhé.]

"Đếm ngược!? Khoan đã, anh còn chưa bắt nhịp được cái tiết tấu này mà!?"

Tuy nhiên, hai chiếc xe đã bắt đầu rú ga.

"Hả? Thiệt luôn à? Đua thiệt à?"

"KIRISHIMA!"

Nghe thấy Hayasaka cũng lên tiếng thúc giục, tôi đành liều mình hét toáng lên.

"5, 4, 3, 2, 1, BẮT ĐẦU!"

Trong chớp mắt, cả hai chiếc xe đồng loạt tăng tốc.

Chiếc xe của Tachibana lao lên dẫn đầu.

Ngay sau đó, xe của Hayasaka bám sát phía sau. Cảnh vật hai bên đường núi vùn vụt lùi lại phía sau. Tiếng gió rít, thân xe rung lắc, tiếng động cơ gầm rú hòa quyện vào nhau.

"Quả nhiên, lúc tăng tốc thì xe của cô ta vẫn chiếm lợi thế hơn."

Vừa xoay vô-lăng, Hayasaka vừa lẩm bẩm một mình.

"Nhưng mà, vào khúc cua thì—"

"Anh cũng phải theo kịp nhịp của hai người hả!?"

Đúng lúc khúc cua đầu tiên đang dần áp sát, giọng Tachibana vang lên từ loa.

[Cô theo kịp chiếc Roadster[note71907] này chứ?]

Chiếc Mazda của Tachibana lao vào khúc cua với tốc độ kinh hoàng. Ngay giây tiếp theo, chiếc xe trượt ngang, thân xe gần như song song với mặt đường.

"Cô ấy lại thực hiện pha drift bốn bánh cứ như chuyện hiển nhiên ấy…"

Tôi vừa kịp thốt ra đầy kinh ngạc thì Hayasaka cũng đột ngột bẻ lái.

Tiếng lốp xe nghiến trên mặt đường nhựa vang lên rít tai.

Hai chiếc xe trượt song song qua khúc cua.

"AAAAAA aaaaaaaaa—!!"

Tôi bám chặt vào tay vịn trần xe, mắt long lanh nước.

Chỉ cách vài centimet, hai xe lướt sát lan can, trọn vẹn vượt qua khúc cua mà không bị xây xước gì.

"Cái quái gì đang xảy ra thế này!!"

Dù vậy, xe Tachibana vẫn giữ được vị trí dẫn đầu.

Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cô tiếp tục tăng tốc lao về phía trước.

[Để tôi cho cô biết, ai là người nhanh nhất trên con đường núi này!]

Giọng Tachibana vang lên đầy bình thản từ loa.

Ở bên kia, Hayasaka lộ rõ vẻ mặt bị dồn đến giới hạn.

"Mỗi lần ra khỏi cua là cô ta lại chiếm thế thượng phong... phải làm sao đây?"

"Thật sự có cần thiết phải chở anh theo không vậy!?"

Hai đuôi xe kéo theo vệt sáng đỏ rực, lao như tên bắn xuống con dốc.

Một khúc cua, hai khúc cua, rồi ba khúc cua liên tiếp. Mỗi lần qua cua là tôi lại hét lên thảm thiết, còn Tachibana và Hayasaka thì drift nhẹ nhàng như không có gì. Dù chỉ cách lan can vài centimet, hai xe vẫn trượt qua với độ chính xác đến khó tin.

Vậy mà Tachibana vẫn vững vàng dẫn trước.

[Không tệ.]

Tachibana cất lời.

[Có thể bám sát tôi không mắc lỗi nào cơ đấy.]

Trán Hayasaka đã lấm tấm mồ hôi.

"Ra khỏi khúc cua lúc nào cô ta cũng chặn nội tuyến chính xác đến kinh ngạc... chọn line[note71909] quá thông minh... làm sao vượt qua đây?"

Tuy tôi không hiểu rõ, nhưng cũng cảm nhận được Hayasaka đang rất chật vật.

"Chỗ này, dù có hơi mạo hiểm thì cũng phải—"

Trên đoạn đường thẳng, Hayasaka đạp mạnh chân ga.

Lực gia tốc dán tôi chặt vào ghế. Tốc độ không ngừng tăng lên, nhưng mỗi lần định vượt lên thì Tachibana lại kịp thời chặn đầu. Bên phải thì chặn phải, bên trái thì chặn trái.

"Tachibana đúng là đối thủ mạnh nhất em từng chinh chiến trên đường núi này..."

"Anh nghĩ anh thật sự chẳng biết gì về Hayasaka cả."

"Nhưng, chắc chắn vẫn còn cơ hội thắng!"

"Mà này, CHƯA XONG À?"

Ngay lúc tôi hét lên—

"Nè, anh có muốn thử không?"

Hayasaka lặng lẽ nói, mắt vẫn nhìn về phía trước.

"Ừ, nên thử thôi."

"Ể? Thử cái gì cơ?"

Có vẻ như cuộc đua đã bước vào cao trào. Hayasaka bật hệ thống âm thanh trong xe, nhạc điện tử tiết tấu nhanh vang lên.

"…Eurobeat[note71908]!? Sao lại bật cái này!?"

Tiếng động cơ gầm rú càng dữ dội hơn.

Giọng Tachibana lại vang lên qua loa.

[Chuỗi cua gấp cuối cùng đấy. Độ khó X luôn nha.]

Ghi chú: Cua gấp dạng kẹp tóc – cua gắt 180 độ, hình dạng giống chiếc kẹp tóc.

"Độ khó X là cái thể loại gì nữa vậy!?"

Chiếc Mazda của Tachibana vẫn giữ tốc độ cao lao vào khúc cua.

[Khúc cua này, chỉ có duy nhất một đường chạy đúng, sai một ly là tiêu đời đấy. Xe cô chịu nổi không?]

Xe Subaru của Hayasaka cũng không giảm tốc, lao thẳng vào cua.

[Chọn chạy trong hay ngoài đây?]

Hayasaka chọn chạy ngoài.

Hai chiếc xe lại tiếp tục drift [note71910]song song, lốp xe gào thét dưới sức ép khủng khiếp của lực ly tâm.

[Có thể chỉ bằng trực giác mà ngay lần đầu đã chọn đúng line... khá đấy.]

Tachibana khen ngợi.

Còn tôi thì bị quăng qua quăng lại trong xe, gào lên:

"NÀY! Hayasaka là đã chạy quen đường này rồi mà! Làm ơn nhập tâm theo cốt truyện giùm tui cái!"

Dù sao thì, hai xe đang quyết chiến nghẹt thở ở khúc cua cuối cùng.

[Nhưng mà, nếu vẫn như trước thì lúc ra khỏi cua tôi vẫn có lợi thế hơn.]

"Chưa chắc đâu."

Hayasaka mỉm cười nhạt.

"Chuỗi cua cuối cùng này, nhìn tổng thể là hình chữ S. Vậy nên—"

Tận dụng đà trượt từ lần drift trước, Hayasaka xoay ngược vô-lăng.

Tiến vào khúc cua thứ hai.

Vì khúc đầu đã chọn line ngoài, nên khúc sau—

[Subaru chiếm được nội tuyến!?]

Tachibana kêu lên kinh ngạc.

[Nhưng mà vào cua với tốc độ thế kia thì kiểu gì cũng bị văng ra ngoài chứ—Khoan, cái gì!?]

Chiếc Subaru của Hayasaka bám sát nội tuyến, hoàn hảo vượt qua cua.

[Không thể nào! Đúng ra thì, chạy theo line ngoài–trong–ngoài của tôi mới có lợi chứ!?]

"Kiến thức về xe của Tachibana ghê thật!"

"Ừ, bình thường thì vào cua ở tốc độ này mà chọn nội tuyến, đáng ra phải bị văng ra ngoài mới đúng… Nhưng mà—"

[Chẳng lẽ... cô cho bánh trong lọt vào rãnh thoát nước!?]

Hai chiếc xe song song lao ra khỏi khúc cua cuối cùng.

Đúng lúc đó, đoạn cao trào của bản Eurobeat vang lên.

Ngầu thật đấy.

[Không thể nào… Roadster của tôi lại không bỏ xa được chiếc Subaru bình thường sao… Nhưng dù nếu có thua ở khúc cua, thì sẽ thắng ở đường thẳng—!]

"Đúng là Roadster của Tachibana mạnh hơn ở đường thẳng, nhưng sau từng đó cú drift, độ bám đường của lốp xe chắc chắn đã mòn rồi!"

[Tôi sẽ không thua!]

"Chắc chắn rồi!"

Thế là, hai chiếc xe lao đi với vận tốc tối đa trên con đường núi phủ bóng đêm—

[note71911][note71912]

Tiếng côn trùng trong màn đêm tĩnh lặng kêu râm ran.

Sau khi kết thúc trận đấu trên đỉnh núi, ba đứa tôi lại quay về bãi đỗ xe ban đầu.

Cuối cùng, trận đấu kết thúc với kết quả hòa. Cả ba chạy xe loanh quanh không mục đích rồi lại quay lại đây. Chúng tôi mua cà phê lon từ máy bán hàng tự động, vừa nhâm nhi vừa ngắm cảnh đêm trời.

"Chơi hơi quá tay rồi ha."

Tachibana vừa nói, Hayasaka cũng khẽ gật đầu.

"Đúng là hơi hưng phấn quá."

"Hai người chơi kiểu gì mà dữ dội dữ vậy, anh muốn xỉu luôn đó..."

Hai người họ đã hoàn toàn lấy lại vẻ điềm tĩnh.

Còn tôi thì vẫn chưa thoát khỏi cảm giác như thể đang lơ lửng trôi trong cú drift. Hồi hộp, kích thích, chẳng biết làm sao để bình tĩnh lại.

Thế mà Hayasaka với Tachibana lại quay về trạng thái thường ngày ngay lập tức. Đúng là con gái mà.

"Vậy thì, quay lại vấn đề chính nào..."

Tachibana cất lời.

"Chuyện của Shiro, tính sao đây?"

"Nghe nói anh ta làm chuyện gì đó với cô em gái phải không?"

"Phải đó."

"Lại quay về chủ đề này rồi."

Dù hiểu lầm đúng là nghiêm trọng thật, nhưng tôi nghĩ nên để hai người nói hết cho hả giận trước khi lên tiếng, nên chỉ im lặng lắng nghe.

"Để vậy thì Shiro nguy to đó."

"Ừm, không chỉ mấy em gái, chắc sẽ còn thêm nạn nhân khác nữa."

"Giáo viên là phải bảo vệ học sinh chứ."

"Chuẩn luôn."

Nói nghe ghê quá...

"Chắc phải giúp Shiro xử lý bớt mấy cái dục vọng bốc đồng kia thôi."

Tachibana vừa nhìn xuống chân núi vừa nói.

Ở đó, có biển hiệu của một khách sạn – rõ ràng là loại cung cấp dịch vụ đặc biệt đó.

"Nhưng mà, dù ai làm cũng sẽ ầm ĩ cả lên ha."

"…Hay là, tụi mình cùng làm?"

"Tui thấy làm vậy là chiều chuộng Shiro quá rồi đó."

"Chuẩn luôn. Phải cho tên này một bài học mới đúng."

"Này, đừng có nghĩ đến chuyện dạy dỗ anh đấy. Anh bị oan mà."

"Nhưng... có lẽ nên tin anh ấy thêm một chút nữa."

Hayasaka khẽ nói, và Tachibana cũng gật đầu đồng tình.

"Tin tưởng Shiro chút đi. Chờ đến khi anh ấy kết thúc kỳ thực tập sư phạm là được. Tui biết anh ấy sẽ không có tình cảm gì với em gái tui đâu."

"Ừ, tui cũng nghĩ vậy."

"Anh ấy cũng đã giúp chúng ta rất nhiều chuyện rồi mà."

Nói đến đây, Tachibana quay sang nhìn tôi.

"Vì không muốn em và Hayasaka cảm thấy gánh nặng tâm lý, nên anh mới cố gắng tỏ ra thật nghiêm túc, đúng không?"

Cô ấy nói thế.

"—Chuyện ở Kyoto ấy."

Khi địa danh đó được nhắc đến, bầu không khí xao động giữa chúng tôi bỗng chốc lắng lại, trở nên tĩnh lặng.

Dù lúc thường có tỏ ra vui vẻ thế nào, trong lòng mỗi người vẫn luôn có điều vướng bận.

Tất cả những người ở Kyoto...

Còn tôi, từ mùa đông đến giờ, vẫn đang cố gắng hàn gắn những mối quan hệ từng trở nên tệ đi vì mình.

"Để em đưa anh về. Anh nên về sớm thì hơn."

Tachibana nhìn thấu tất cả mọi thứ trong lòng tôi.

Và trong tay cô ấy là chìa khóa xe.

Ghi chú

[Lên trên]
“Phần ăn vui vẻ” là một combo kinh điển của McDonald's, thường bao gồm burger hoặc gà rán, nước uống, món ăn kèm và một món đồ chơi tặng kèm. "Happy Meal" ở đây là ẩn dụ cho lối suy nghĩ trẻ con, dễ dãi, nông cạn, dùng để phê phán những người không nghiêm túc trong môi trường cần sự tập trung, như trường học hay câu lạc bộ. Câu này có tính mỉa mai khá rõ ràng.
“Phần ăn vui vẻ” là một combo kinh điển của McDonald's, thường bao gồm burger hoặc gà rán, nước uống, món ăn kèm và một món đồ chơi tặng kèm. "Happy Meal" ở đây là ẩn dụ cho lối suy nghĩ trẻ con, dễ dãi, nông cạn, dùng để phê phán những người không nghiêm túc trong môi trường cần sự tập trung, như trường học hay câu lạc bộ. Câu này có tính mỉa mai khá rõ ràng.
[Lên trên]
Trận Austerlitz (còn gọi là Trận Ba Hoàng đế hay Trận Tam Hoàng), là một trong những trận đánh quan trọng và có tính chất quyết định trong chiến tranh Napoléon. Trận đánh xảy ra ngày 2 tháng 12 năm 1805 gần thị trấn Austerlitz
Trận Austerlitz (còn gọi là Trận Ba Hoàng đế hay Trận Tam Hoàng), là một trong những trận đánh quan trọng và có tính chất quyết định trong chiến tranh Napoléon. Trận đánh xảy ra ngày 2 tháng 12 năm 1805 gần thị trấn Austerlitz
[Lên trên]
"Đua xuống dốc" - hay downhill mountain racing, là cuộc đua xe địa hình đổ dốc từ trên núi với tốc độ cao, được xếp vào loại thể thao mạo hiểm.
"Đua xuống dốc" - hay downhill mountain racing, là cuộc đua xe địa hình đổ dốc từ trên núi với tốc độ cao, được xếp vào loại thể thao mạo hiểm.
[Lên trên]
Roadster – một mẫu xe thể thao của Mazda.
Roadster – một mẫu xe thể thao của Mazda.
[Lên trên]
Eurobeat – một dòng nhạc điện tử sôi động thịnh hành ở châu Âu và Nhật Bản những năm 80–90, thường xuất hiện trong các tác phẩm về đua xe như "Initial D".
Eurobeat – một dòng nhạc điện tử sôi động thịnh hành ở châu Âu và Nhật Bản những năm 80–90, thường xuất hiện trong các tác phẩm về đua xe như "Initial D".
[Lên trên]
Racing line là đường chạy nhanh nhất về mặt thời gian khi chúng ta đưa chiếc xe qua các khúc cua trên đường đua. Tuân thủ Racing Line là cách nhanh nhất để có thời gian ngắn nhất trên cùng một đường đua. Hãy cố gắng tìm ra Racing Line chuẩn xác nhất và kết hợp với chiếc xe cùng khả năng cầm lái của bạn để hoàn thành đường đua nhanh nhất có thể.
Racing line là đường chạy nhanh nhất về mặt thời gian khi chúng ta đưa chiếc xe qua các khúc cua trên đường đua. Tuân thủ Racing Line là cách nhanh nhất để có thời gian ngắn nhất trên cùng một đường đua. Hãy cố gắng tìm ra Racing Line chuẩn xác nhất và kết hợp với chiếc xe cùng khả năng cầm lái của bạn để hoàn thành đường đua nhanh nhất có thể.
[Lên trên]
là một kỹ thuật lái xe khi tài xế cố ý rẽ gấp, làm mất lực kéo, đồng thời duy trì kiểm soát và lái xe qua toàn bộ một góc cua. Kỹ thuật này làm cho góc trượt sau vượt quá góc trượt trước đến mức mà các bánh trước thường hướng ngược chiều với hướng rẽ
là một kỹ thuật lái xe khi tài xế cố ý rẽ gấp, làm mất lực kéo, đồng thời duy trì kiểm soát và lái xe qua toàn bộ một góc cua. Kỹ thuật này làm cho góc trượt sau vượt quá góc trượt trước đến mức mà các bánh trước thường hướng ngược chiều với hướng rẽ
[Lên trên]
Phân đoạn đua xe này là lời tri ân tới series "Initial D".
Phân đoạn đua xe này là lời tri ân tới series "Initial D".
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Ảo ma canada =))))
Xem thêm
Adu v là chương sau gặp lại miyamae nhỉ? Có khả năng gặp đc tono luôn k ta
Xem thêm
Vẫn trẻ con như vậy :))
Xem thêm