Elf nuôi dạy trẻ
O동글군O
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Wn

Chương 21 - Cha

7 Bình luận - Độ dài: 2,489 từ - Cập nhật:

Mái tóc và đôi mắt nâu.

Thể hình vừa phải.

Lãnh đạm.

Bình thường.

Giản dị.

Thiếu cá tính.

Đây là những từ ngữ mô tả chính xác nhất về người đàn ông này.

Đó là lý do anh không nghĩ bản thân là người đặc biệt hay vĩ đại. Trái lại, anh hiểu rằng mình nên giữ thái độ khiêm nhường.

Nét đặc trưng duy nhất là vết sẹo bên mắt trái. Người đàn ông vẫn nhớ rõ bạn đời từng nói rằng nó trông rất ngầu. Và anh cũng khá thích dấu ấn này trên khuôn mặt mình.

Nếu phải kể xem có điểm gì nổi trội thì đó gương mặt điển trai so với dáng vẻ trung niên và sức khỏe tốt hơn những người đồng trang lứa.

Những điều này chẳng phải thứ đáng để khoe khoang nên người đàn ông chỉ lặng lẽ cúi đầu. Ấy chết, bạn đời của anh mà thấy bộ dạng này chắc chắn sẽ lớn tiếng quát mắng. Tốt hơn hết là nên ngẩng đầu lên thôi.

Hôm nay anh đang trên đường trở về với lòng đầy háo hức, trong tay là một nắm cúc họa mi—loài hoa yêu thích của vị tiên tóc trắng. Có một câu chuyện đằng sau việc anh phải tạm thời lưu lại khu rừng này, nhưng cũng không thể để điều đó kéo dài quá lâu được. Bởi vì tân nương của mùa xuân là một người phụ nữ rất nóng ruột.

Một nụ cười khẽ hiện trên môi. Bạn đời của anh đã sống kiếp phụ nữ hơn năm trăm năm, thế mà vẫn khăng khăng nhận mình là đàn ông. Dẫu vậy trước mặt chồng con, nàng luôn cố gắng tiết chế lại nhất có thể. Dù không phải người tinh tế, nàng vẫn muốn làm tròn vai trò của một người mẹ và người vợ.

Người đàn ông bình thường này có lẽ là kẻ đã chịu đựng sự khó chiều của nàng nhiều nhất. Cora là một người phụ nữ lập dị và bộc trực hơn bất cứ ai, chung sống với nàng ấy chắc hẳn chẳng dễ dàng gì.

Nhưng dù có gian lao đến đâu, người đàn ông này chưa từng hối hận về quãng thời gian bên nàng. Những khoảnh khắc mỉm cười đâu có ít hơn những ngày gian khó.

Nhớ lại những kỷ niệm cũ, có phải vì anh chợt nghĩ đến một thiên thần tóc trắng với vẻ mặt đỏng đảnh khi bày tỏ tình cảm không? Thế là người đàn ông ngồi xuống, cẩn thận hái thêm vài bông hoa cúc dại.

Kể từ lúc sinh đứa con đầu lòng, bạn đời của anh bỗng trở nên ám ảnh kỳ lạ với loài hoa cúc. Trước khi kết hôn, nàng từng cau mày bảo rằng chẳng thể hiểu nổi những cô gái thích hoa, vậy mà sau khi làm mẹ và lập gia đình lại có thể thay đổi đến thế sao? Không, hẳn là không phải. Bởi Cora trước nay vẫn luôn là Cora.

Không khó để đoán ra lý do. Đó là vì Daisy cũng chính là tên của con trai đầu lòng. Đứa trẻ sinh ra với thể chất yếu ớt, và kể từ đó, bạn đời của anh luôn bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi.

Nàng từng xin lỗi vì đã không thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh. Người đàn ông sững sờ. Ngay từ đầu làm gì có chuyện một nữ nhân cao quý như nàng lại mang vấn đề về di truyền cơ chứ? Rõ ràng nguyên nhân nằm ở anh ta—kẻ mang trong mình dòng máu thấp hèn và tầm thường. Anh mới là người phải cúi đầu trước bạn đời và con trai mình.

Cora không chấp nhận việc con mình phải tụt lại phía sau chỉ vì yếu đuối hơn người khác. Nàng cũng không xem con là một đứa trẻ khiếm khuyết. Chính vì muốn con trai có thể kiêu hãnh ngẩng cao đầu mà nàng đã nghiêm khắc với đứa trẻ ấy ngay từ khi còn nhỏ.

Không phải vì nàng không yêu con. Chỉ là nàng vụng về, không giỏi bày tỏ cảm xúc với con trẻ. Song, ngay cả người chồng cũng hiểu rằng cách nuôi dạy con của nàng là sai lầm.

Daisy là một đứa trẻ yêu hoa, có cơ thể mảnh mai, không mang khí chất cứng rắn và nam tính theo khuôn mẫu thường thấy. Một bậc cha mẹ lẽ ra nên chấp nhận và tôn trọng con trai mình. Nhưng Cora thì ngược lại.

Chính vì vậy, anh không cho rằng bạn đời của mình là một người mẹ tốt vào thời điểm sinh đứa con đầu lòng. Nàng ấy là một người phụ nữ đáng yêu và lương thiện, nhưng điều đó không đảm bảo rằng nàng sẽ là một phụ huynh mẫu mực.

Dẫu vậy, anh cũng hiểu rằng bản thân không có tư cách quở trách nàng.

Sau cùng thì người đảm nhận toàn bộ việc nuôi dạy con vẫn là Cora. Do tính chất công việc buộc phải vắng nhà thường xuyên, thời gian anh được ở bên gia đình ít hơn bạn đời rất nhiều. Mà Daisy lại quá mực yêu thương mẹ, luôn cố gắng che giấu nỗi đau của mình.

Nhưng chỉ vì anh không hay biết con đang khổ sở đâu có nghĩa là anh vô tội. Người đàn ông nợ con trai mình một lời xin lỗi, và hơn hết thảy, anh biết ơn con. Xin lỗi vì đã không thể làm chỗ dựa cho con trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy. Cảm kích vì dù vậy, con vẫn lớn lên trở thành một người đàn ông đĩnh đạc.

Nghĩ đến đây, anh nhận ra mình không phải kẻ vô dụng như vẫn tưởng. Dù không có địa vị cao quý, cũng chẳng có tài cán gì nổi bật, anh vẫn có một người vợ xinh đẹp và một đứa con trai đầy bản lĩnh. Chừng đó đã là quá đủ, quá may mắn đối với một kẻ như anh rồi.

Tìm kiếm giá trị của bản thân từ người khác suy cho cùng cũng không phải điều đáng tự hào. Nhưng anh ta—một người sinh ra trong cảnh trắng tay—để tìm ra giá trị cho bản thân từ lâu đã thiếu đi cả tính chính đáng lẫn căn cứ.

Anh là một đứa trẻ mồ côi có xuất thân thấp hèn. Thân phận của anh là thế. Chủng tộc của anh cũng là thế. Vì vậy đã không ít lần anh thấy mình thật nhỏ bé mỗi khi đứng cạnh vị High Elf kia. Anh không dám mơ tưởng rằng một ngày nào đó mình lại có thể kết duyên với một người phụ nữ như nàng.

Sở dĩ người chồng không nhận ra tình cảm của vợ không phải chỉ bởi rào cản thân phận, mà còn bởi cách nàng từng đối xử với anh trong quá khứ. Làm sao có thể quên được? Một cô bé High Elf với mái tóc trắng bạc đã thẳng thừng gọi anh là một tên nô lệ hạ lưu vào ngày đầu gặp gỡ.

Nàng thường nổi giận vô cớ, nhiều lần chê bai anh chẳng đáng mặt nam nhi, thậm chí còn biến anh thành một kẻ khuân vác trong tổ đội của dũng sĩ tiền nhiệm... Trước khi mối quan hệ của họ bước vào giai đoạn chuyển biến, anh chưa từng nghĩ rằng nàng ấy lại có tình cảm với mình.

Cora vốn dĩ không phải một người phụ nữ lương thiện. Người đàn ông này đã tạo nên một người phụ nữ như thế. Nếu không gặp anh, đừng nói đến chuyện kết hôn, e rằng nàng đã trở thành một bạo chúa ích kỷ, không biết thỏa hiệp với bất kỳ ai.

Những phương pháp kỷ luật hà khắc mà Cora áp dụng lên Daisy chẳng thấm vào đâu so với những gì nàng đã từng làm với chồng mình.

Xét trên khía cạnh ấy, người đàn ông này cũng chẳng phải hạng người bình thường.

Dẫu Cora có là một người phụ nữ xinh đẹp và cao quý, nàng vẫn là kẻ đã từng ngược đãi anh. Một người như vậy lẽ ra phải là đối tượng của oán hận và sợ hãi, nào có thể trở thành một mối quan hệ yêu đương thế này? Rõ là anh ta phải có một kiểu tính khí thực sự khác thường mới chọn một người phụ nữ như vậy làm bạn đồng hành của mình.

Nghĩ theo lẽ thường mà xem, một kẻ đã từng dày vò mình bao năm rồi bỗng một ngày quay ngoắt lại nói yêu mình, chẳng phải một lời tỏ tình như thế sẽ khiến người nghe cảm thấy hoang mang và tức giận sao?

“Coco chắc sẽ thích lắm.”

Nhưng người đàn ông chỉ lẩm nhẩm biệt danh của nàng, thong thả cột những bông cúc lại thành bó thật đẹp. Những ký ức trong mắt người ngoài có thể là sự sỉ nhục đến nghẹt thở, đối với nạn nhân có thật sự là một thử thách lớn lao hay không? Đây là sự thật mà chỉ có hai người họ biết.

“Urgh!”

Âm thanh rên rỉ ấy phát ra từ một bán Elf đang vật vã vì cơn đau bên cạnh người đàn ông tóc nâu. Người đàn ông trung niên đang bình thản đan hoa khẽ thở dài, cố đè nén cơn giận.

Khoảnh khắc trông thấy hai siêu việt giả bao vây đứa con trai ngã gục của mình, tim anh đã thắt lại đến nhường nào?

Người đàn ông cố nuốt cơn giận đang sôi trào trong lòng. Có lẽ là anh thấy buồn bực với đứa con cả vì đã không nói với cha một lời.

May là anh tới kịp và sơ cứu, nếu không thằng bé sẽ khó mà bảo toàn tính mạng. Đứa con trai này hiếu thảo thái quá đến nỗi người làm cha như anh cũng cảm thấy bối rối. Trên đời có đứa con nào lại gọi bố mẹ mình là Quốc Vương và Nữ Hoàng?

“Ha…”

Người đàn ông trung niên lại thở dài. Anh muốn mắng con trai mình một trận ra trò vì đã quá liều lĩnh, nhưng trước hết thằng bé cần thời gian để hồi phục. Hơn nữa, ý định ban đầu của nó là vì cha mẹ nên cũng khó mà nổi giận vô cớ.

Báu vật của Cora cũng chính là báu vật của anh. Bảo vệ vị thượng tiên tóc trắng là nhiệm vụ của anh. Chắc hẳn vì anh thường xuyên phải đi xa nên con trai mới quyết định thay cha gánh vác trách nhiệm này. Anh thấy lòng mình nặng trĩu.

Ngay lúc anh vừa nghĩ sẽ hoãn gặp lại người bạn đời yêu dấu của mình một chút...

‘Mình già đi rồi.’

Gương mặt anh phản chiếu trong vũng máu có phần hốc hác hơn trước. Tuổi tác giữa anh và bạn đồng hành không chênh lệch là bao, người đàn ông cảm thấy chua xót khi chỉ có mình là ngày một già đi.

Chẳng thể trách được. Là một giống loài có tuổi thọ ngắn, giữ mãi nét thanh xuân hoàn hảo là điều gần như không thể. Nhìn từ bên ngoài, cảnh tượng một thiếu nữ như mới mười bảy mười tám tay trong tay với một người đàn ông trung niên cùng nhau dạo bước…

‘Mình phải chăm sóc bản thân nhiều hơn mới được.’

Người đàn ông thường cùng thiếu nữ High Elf ra ngoài hẹn hò. Và mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy lương tâm mình cắn rứt.

Dù anh và Cora là đồng niên nhưng vẻ ngoài lại không nói lên điều đó. Có không ít lần anh bị hiểu lầm là một lão già giàu sụ dùng tiền để mua chuộc nàng Elf trẻ tuổi.

‘Phải đưa Daisy về nhà nó trước đã…’

Bạn đời anh mà chứng kiến con trai cả bị thương nghiêm trọng như vậy hẳn là sẽ đau buồn lắm. Và quan trọng hơn, Daisy cũng không muốn mẹ mình biết được chuyện này, giữ bí mật có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

‘Ngủ ngon lành thật.’

Người đàn ông thấy con mình trông thật đáng yêu khi vật vã trong cơn đau một lúc rồi dần chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt thanh thản. Mà cũng phải thôi, hễ là đứa trẻ nào có vóc dáng to lớn và vạm vỡ thì anh đều thấy dễ thương.

“Haha…”

Nhớ đến phản ứng của vợ mỗi khi tâm sự về chuyện này, anh lại không nhịn được cười. Nàng ấy trông như thể sắp nôn đến nơi, còn bảo rằng anh bị mờ mắt rồi.

Nhưng làm cha mẹ là thế đó.

Dù con cái có cao lớn hơn anh bao nhiêu, trong ký ức của người đàn ông này, chúng vẫn mãi là những nhóc tì nũng nịu hay tỏ vẻ dỗi hờn ngày nào.

‘Cứ thử tỉnh dậy xem…’

Dĩ nhiên, anh phải nghiêm khắc mắng mỏ con trai mình. Không, dùng từ “mắng” có lẽ không còn đúng nữa, con trai anh giờ đã trưởng thành rồi. Chỉ là một lời khuyên bảo thôi.

Hãy trân trọng bản thân mình nhiều hơn.

Bởi vì con là một trong những báu vật quý giá của người phụ nữ ta yêu thương nhất.

Hơn hết, đứa trẻ này còn mang thân phận cao quý hơn cả anh. Anh chỉ có một người vợ và năm đứa con bên cạnh, nhưng Daisy thì khác, có biết bao nhiêu người đang chờ đợi nó trở về? Anh hy vọng con trai mình hiểu rằng mạng sống của nó không còn chỉ thuộc về mỗi riêng nó.

‘Và kể lại cho ta nghe nữa nhé.’

Người đàn ông mong chờ được lắng nghe. Muốn biết con trai đã đối đầu với các siêu việt giả ra sao, muốn nghe về cách nó vung chùy với niềm tin kiên định vì mẹ mình thế nào. Khen ngợi những chiến công và sự trưởng thành của con là điều mà một người cha nên làm.

‘Đã tối rồi sao.’

Làn gió đêm se lạnh lướt qua da thịt, anh ngẩng đầu lên. Những vì sao lấp lánh như những viên bảo thạch được rải khắp nền trời đen thẫm. Ánh sáng rực rỡ ấy rọi xuống, phản chiếu rõ từng cánh hoa cúc trong tay anh. Dõi theo những đóa hoa ấy, người cha của năm đứa trẻ đã có một suy nghĩ thế này.

Con trai tôi, một bán tiên, là đứa trẻ có niềm tin cao thượng hơn bất kỳ ai khác.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Thế là 2 thg kia cooked rồi à👀
Xem thêm
thấy ngồi chill chill băng bó vs cột hoa thi khả năng cao gg r 2 khứa kia gg r :))
Xem thêm
Khoan đã thế Daisy ko bị bọn siêu việt giả giết hả lạ vậy
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Ông bố bảo tới kịp mà
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Note nhẹ nhưng chắc ai cũng biết rồi: Mình lâu lâu sẽ dịch Elf là tiên chứ k dịch là yêu tinh nữa
Xem thêm