Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 02: Sơ Trung (Hoàn)

Chương 62: Điều đau khổ nhất (C115)

12 Bình luận - Độ dài: 1,866 từ - Cập nhật:

    Sau khi chia tay Lâm Hữu Hề, Hạ Duyên và Mai Phương cùng đẩy xe đạp về nhà.

    Do mệt mỏi vì thi cử nên lần này trên đường về Hạ Duyên và Mai Phương đều không nói mấy câu. Nhưng khi đi ngang qua đình nghỉ chân, Mai Phương vô thức dừng lại, trong khi Hạ Duyên vẫn cúi đầu bước tiếp.

    "Duyên Duyên?"

    "Ơ..."

    Hạ Duyên quay đầu nhìn Mai Phương, "Sao thế?"

    "Sao hôm nay không đòi tớ năng lượng vậy?" Mai Phương dang tay ra.

    "À..." Hạ Duyên tỏ vẻ rất bất ngờ, "Sao cậu cũng có lúc chủ động thế này... Rõ ràng lúc nào cũng miễn cưỡng nhưng thực ra là rất thích phải không?"

    "Đương nhiên rồi." Mai Phương đưa tay về phía Hạ Duyên.

    "Ôi, thật chẳng biết làm sao với cậu mà. Còn làm ra vẻ tsundere với tớ nữa... Nào nào!"

    Hạ Duyên nắm lấy bàn tay Mai Phương đưa ra, hai người ngồi xuống trong đình, "Hôm nay thế này đi. Vì ban ngày cậu đã cho tớ siêu năng lượng rồi, tối nay đến lượt tớ cho cậu siêu năng lượng Duyên Duyên nha."

    Hạ Duyên vừa ôm Mai Phương vừa nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu ấy, như một người mẹ đang che chở cho Mai Phương.

    Gió xuân buổi tối nhẹ nhàng phất qua má hai người, dịu dàng như nước.

    "Ừm... Mỗi lần như thế này cứ như quay về những ngày chơi trò gia đình ngày xưa ấy."

    Hạ Duyên tham lam hít hà mùi hương trên người Mai Phương, "Giá mà có thể quay về quá khứ thì tốt biết mấy... Tớ làm mẹ, cậu làm bố, Hữu Hề làm con gái."

    "Cả nhà ba người chúng ta... hòa thuận vui vẻ, bình an hạnh phúc. Ngày nào cũng chơi đồ chơi, chơi trò chơi ở trường mầm non Lương Thực..."

    Hạ Duyên tự nói một mình, Mai Phương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy, "Tương lai cũng rất đẹp mà. Chỉ là bây giờ học hành vất vả thôi. Nhưng cũng phải vui vẻ trong gian khó, hướng về phía trước."

    "Ừm... Tớ vẫn luôn hướng về phía trước mà."

    Hạ Duyên buông Mai Phương ra, dụi dụi mắt, "Hôm nay tớ mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi... Tuy cả mặt sau không làm được, nhưng ít nhất... ít nhất cũng không khóc."

    "Woa woa, giỏi quá!"

    Mai Phương nhẹ nhàng vỗ đầu Hạ Duyên, "Duyên Duyên của chúng ta lớn rồi."

    "Sao lại dùng giọng mỉa mai đó để khen tớ chứ!"

    Hạ Duyên đấm một cái vào ngực Mai Phương, rồi lại bình tĩnh lại, "Nhưng... trong cái rủi có cái may là, hai câu cuối khó quá. Mọi người cũng không làm được, nên chắc tớ không nổi bật lắm đâu, ha ha..."

    "Ừm... Đúng là vậy."

    Mai Phương gật đầu, "Hai câu này không có nửa tiếng thì không tính được đâu. Mọi người cũng không có nhiều thời gian để làm nên đừng để tâm nữa."

    "A Phương thế nào? Cậu làm được không?"

    "Tớ... cũng tàm tạm... hình như tính sai rồi."

    Hạ Duyên lập tức bực mình: "Ngày mai tớ sẽ kiểm tra bài thi của cậu. Đừng hòng nói dối để dỗ tớ đấy."

    Mai Phương gãi đầu cười nhẹ, "Tớ làm được thật, nhưng cũng là do may mắn thôi."

    "May mắn?"

    "Ừm... dù sao thì hôm kia tớ cũng vừa làm những bài tương tự với Hữu Hề rồi. Cậu ấy cùng làm bài với tớ mà."

    "Hữu Hề và cậu... cùng làm bài sao?"

    Trong ánh mắt của Hạ Duyên lộ ra chút ngạc nhiên, Mai Phương thấy vậy cũng hơi bối rối, "Ừ... có gì không?"

    "Ừm... không có gì, không có gì."

    Hạ Duyên vội vàng mỉm cười xua tay, "Tớ đang nghĩ giá như hôm nay tớ cũng làm được bài đó thì tốt rồi. Ai ngờ cậu lại bảo tớ làm bài, làm xong lại gặp phải kiểu đề lừa đảo này, khiến tớ bị lừa như chơi. Đồ A Phương xấu xa!"

    "Tại tớ tại tớ tại tớ cả..."

    Mai Phương vừa xin lỗi, vừa bế Hạ Duyên lên, xoay vòng vòng trong khu đình nghỉ chân.

    "Ư hu hu—"

    Hạ Duyên ôm Mai Phương cười vui vẻ, "Sau này chúng ta phải cùng đi công viên giải trí thật sự nhé. Loại có cả đu quay khổng lồ ấy!"

    "Ừm ừm, hứa với cậu!"

    Tuy Mai Phương luôn lo lắng về tâm trạng của Hạ Duyên nhưng khi hai người ở riêng với nhau, cậu lại thường phát hiện ra rằng, Duyên Duyên hoạt bát thực ra không yếu đuối như mọi người vẫn nghĩ.

    Đúng là cô ấy hay khóc thật, nhưng cô ấy sẽ mạnh mẽ đứng dậy.

    Tuy nhiên, đó cũng là vì mình và Hữu Hề luôn đứng sau lưng ủng hộ cậu ấy...

    Aa aa!

    Ngay cả Duyên Duyên mạnh mẽ như vậy mà cũng bị môn Vật lý hành hạ thành ra thế này.

    Vật lý ơi! Sao ngươi lại khiến người ta đau lòng đến thế!

    Sáng sớm hôm sau, bộ ba Mai Phương như thường lệ cùng nhau đạp xe đến trường. Vì hôm nay là ngày công bố điểm thi tháng khá nặng nề, cả ba người trên đường đều không nói gì nhiều. Đến khi dừng xe đạp, Hạ Duyên bỗng vỗ vai Mai Phương.

    "A Phương, cậu lên lớp trước được không? Tớ có chuyện muốn nói với Hữu Hề."

    "Ơ, được thì được... nhưng sao lại không thể nói trước mặt tớ?"

    "Đương nhiên là bí mật của con gái rồi. Cậu đi nhanh đi."

    Hạ Duyên đẩy Mai Phương về phía trước. Mai Phương nhìn Lâm Hữu Hề rồi lắc đầu, nhắc nhở cô ấy đừng nói chuyện rời khỏi lớp thực nghiệm ban Tự nhiên. Hai người rất ăn ý nhìn nhau, Lâm Hữu Hề cũng gật đầu đồng ý.

    Mai Phương đến lớp học. Bây giờ vẫn chưa bắt đầu đọc sách buổi sáng chính thức nhưng Lý Thức Binh đã xuất hiện trong lớp.

    Tuy bây giờ bài thi vẫn chưa phát hết, nhưng chủ nhiệm Lý Thức Binh đã nóng lòng dán bảng xếp hạng thi tháng lên tường. Mọi người đều tụ tập quanh bục giảng xem thứ hạng.

    Có gì vui mà vui thế nhỉ...

    Sự phẫn nộ của Mai Phương với môn Vật lý không ảnh hưởng đến việc cậu đạt 76 điểm Vật lý và đứng nhất lớp.

    Tuy bài thi rất khó nhưng 76 điểm này mà đứng nhất thì trong lớp vẫn có vẻ hơi kém. Dù sao đây cũng là một lớp có sự tồn tại của Lâm Hữu Hề.

    ?

    "Lần này tớ tổng điểm nhất lớp? Còn là nhất khối nữa?"

    Mai Phương khi được đám Trương Minh thông báo tin này thì người có hơi ngớ ra.

    Cậu chạy lên xem điểm thi tháng của mình. Toán 117, Ngữ văn 112, Tiếng Anh 116, Vật lý 76, cộng lại cao hơn người đứng thứ hai đúng 3 điểm!

    Ở đây dùng từ "đúng" cũng không hề quá đáng chút nào.

    Bởi vì người đứng thứ hai là Lâm Hữu Hề đã đạt 120 điểm Toán, 114 điểm Văn, 119 điểm Tiếng Anh. Đáng tiếc là môn Vật lý chỉ được có 65 điểm thảm hại.

    Mai Phương cũng nhờ vào sự tiến bộ lần này mà cuối cùng đã giành được ngôi vị đứng đầu lớp.

    "Tuyệt quá, Phương ca đã làm rạng danh cho đám nam sinh chúng ta rồi!"

    "Phương ca vô địch!"

    "Tớ muốn đẻ cho Phương ca một bầy khỉ con!"

    Mai Phương trước lớp 4 tiểu học luôn là người đứng đầu lớp và thậm chí cả trường, nhưng sau lớp 4 thì không còn ổn định nữa. Lên cấp 2 càng bị Lâm Hữu Hề đè bẹp làm người đứng thứ hai suốt ngày. Lần này được đứng nhất đối với Mai Phương cũng có chút ý nghĩa như già mà gặp thời.

    Tuy nhiên Mai Phương không thể hiện quá nhiều niềm vui, bởi vì điểm Vật lý của Hữu Hề thực sự hơi quá đáng. Rõ ràng những câu hỏi rắc rối nhất đều là dạng bài tương tự họ đã làm qua rồi. Với trình độ của Lâm Hữu Hề, dù có phát huy không tốt cũng không nên ra điểm số như vậy.

    Nhìn chỗ ngồi trống không phía trước mình, Mai Phương không khỏi có chút lo lắng.

    Sao Hữu Hề lại nói chuyện với Duyên Duyên lâu thế nhỉ? Sắp đến giờ đọc sách buổi sáng rồi mà vẫn chưa lên...

    Lâm Hữu Hề vào lớp đúng lúc chuông báo đọc sách buổi sáng vang lên. Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô ấy. Cô ấy tự đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, sau đó lấy sách giáo khoa ra bắt đầu đọc.

    Nhạc Hân Di bên cạnh lên tiếng hỏi han tình hình, cô ấy làm như không thấy. Mai Phương khẽ chọc chọc vào lưng cô ấy, cô ấy cũng chẳng có phản ứng gì.

    Đến khi kết thúc giờ đọc sách buổi sáng, Lâm Hữu Hề trực tiếp gục đầu xuống bàn che mặt nghỉ ngơi. Ai đụng chạm gì vào cô ấy cũng không có phản ứng.

    "Kỳ thi này đã gây ảnh hưởng rất lớn đến lớp trưởng..."

    Nhạc Hân Di cũng không dám chọc giận Lâm Hữu Hề. Cô ấy đành phải đi vòng sang bên kia để ra khỏi chỗ ngồi.

    "Hữu Hề, cậu có muốn tớ mang bữa sáng cho cậu không?"

    Lâm Hữu Hề không có phản ứng.

    Nhạc Hân Di bất lực nhìn Mai Phương, với vẻ mặt kiểu như giao phó hoàn toàn cho cậu đấy.

    Các bạn trong lớp đã bàn tán sôi nổi về tình trạng của lớp trưởng, nhưng mọi người đều cho rằng là do thi kém.

    "Ngôi vị đứng đầu của lớp trưởng... lần đầu tiên bị Mai Phương cướp mất rồi!"

    "Mai Phương, cậu đáng chết lắm!"

    "Thi kém một lần có là gì đâu, lớp trưởng đúng là không biết chấp nhận thua cuộc mà."

    "Cậu tưởng lớp trưởng giống như cậu à? Ngày nào cũng đội sổ mà vẫn cười toe toét, thật là..."

    Mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, bàn tán mãi.

    Họ tin rằng lớp trưởng Lâm Hữu Hề sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi đấm Mai Phương, đá Mai Phương, vương giả trở lại, giành lại ngôi vị đứng đầu khối.

    Nhưng, chỉ có Mai Phương là cậu bạn trúc mã, chỉ có cậu ấy mới đủ hiểu cô ấy, chỉ có cậu ấy mới hiểu được tâm trạng của cô ấy.

    Bất kỳ khó khăn nào trong học tập cũng không thể đánh gục được Lâm Hữu Hề.

    Lý do khiến cô ấy trở nên chán nản và thu mình lại như vậy, chắc chắn chỉ có một nguyên nhân...

    Cô ấy đã cãi nhau với Duyên Duyên.

    Đây mới thực sự là điều đau khổ nhất.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Tự nhiên đang đọc lại tưởng tượng lát sau Mai Phương nắm cổ tay Hữu Hề ra ngoài nói chuyện riêng và main sẽ trách Hữu Hề sao lại cố tình bỏ 2 câu cuối
Xem thêm
hóng quá éc éc
Xem thêm
TRANS
Tiếp đê bạn ơi, hóng quá =="'
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
lải la lải la. Chương giải quyết 5k chữ lận. À mà cũng hay, trước mình cứ nghĩ chữ tàu 1 chữ sang tiếng mình thì tầm 1,2 -2 từ cơ. Thế quái nào dịch xong đa phần hụt bớt vài trăm chữ. Chương thường tác viết cỡ 2k dịch xong còn tầm 1k5
Xem thêm
TRANS
@WanVultz: uầy, 5k luôn á :v thế cố lên bạn ơi.
còn về hụt từ thì pj mình cũng thế =)) dịch xong phải kiểm tra lại xem có hoa mắt mà sót mất đoạn nào không :v
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
TRANS
aiza, mệt rồi đây =.=
Xem thêm