Kim đã nhịn ăn ba ngày, đứa trẻ lẽo đẽo theo cô cũng vậy. Cô không có ý định giết ai đó để làm bữa ăn cho "con chim nhỏ" mình đã cưu mang, nhưng thức ăn của á thú phần lớn là xác thịt con người.
Ra khỏi thị trấn, bỏ lại những đồi cà phê xanh dài tít tắp, Kim đưa Nguyên đến một quán ăn ven đường, gọi hai bát phở tái và thêm nhiều thịt tươi. Nói ra cũng hơi đần độn, nhưng chẳng hiểu sao cô lại ép nó phải ăn phở cùng mình. Có thể cô sợ nó chết đói, hoặc cũng có thể cô tin á thú non không nhất thiết cần đến "con người" để no bụng. Ấy vậy mà nó lại ăn ngon lành sạch bách.
Thật đáng kinh ngạc. Cô nghĩ nhất định kiến thức phổ cập từ đám Đặc sư của Bộ quản lý có vài điểm thiếu sót rồi.
Á thú ăn tạp. Xem như thằng nhóc này cô bỏ tiền mua cũng thật đáng đồng tiền bát gạo.
Hành trình của Kim và Nguyên kéo dài thêm hai ngày đi bộ, hai ngày này Nguyên chẳng khác nào một con chim non chưa đủ lông cánh bám lấy Kim một khắc cũng không rời xa. Khi cô hậm họe nó vì cái tính như rùa bò, nó lại ú ớ ngước cặp hổ phách xinh xắn nhìn cô. Càng ngày Kim càng cảm thấy mình giống như đang nuôi một con vật nhỏ biết nghe lời, có thể giết bớt thời gian nhàm chán ngắm trời ngắm mây.
Ánh tịch dương đỏ hỏn như than nóng lặng lẽ khuất núi, bóng tối ôm lấy khoảng không gian hoang sơ tĩnh lặng, lâu lâu vài đám côn trùng ồn ào thi nhau rả rích.
Kim nhường đĩa thịt heo cho Nguyên, còn mình thì lựa rau xanh mà gắp ăn cùng với cơm trắng. Thằng nhóc thấy chủ nhân tốt bụng với mình, trong lòng chợt hân hoan, nó biết điều san nửa đĩa thịt qua bát cơm cô.
Kim thờ ơ nhìn nó, bàn tay đưa ngang xoa lấy quả đầu đứa trẻ bết rịn như rơm.
Quán ăn đang rôm rả tiếng người cười nói bỗng dưng im bặt. Ngoài cửa quán xuất hiện ba gã lính mặc quần áo rằn ri vàng nhạt, vai gác súng dài hung hăng xộc vào. Chúng hơi sững lại nhìn mái tóc đỏ như lửa lập lòe dưới ánh đèn vàng của Kim, một tên trong số chúng thì thầm vào tai tên đứng giữa. Bọn chúng có vẻ nhận ra Kim không phải người bình thường. Một lát sau, chúng thôi không quấy nhiễu, âm thầm kéo nhau ra về.
Kim cũng lẳng lặng quan sát kẻ địch, thanh kiếm quấn quanh thắt lưng chỉ trực chờ được tuốt ra. Nhưng quán xá đông người, lại có phụ nữ và trẻ em, cô không thể tùy hứng hành động.
Thế là đành chờ đến nửa đêm, khi đã dụ được Nguyên đi ngủ, Kim rón rén mở cửa sổ phòng lần theo dấu vết quân địch để lại khi bước vào quán. Bọn chúng có lẽ ở gần đây. Kim ngửi thấy mùi thuốc lá rẻ tiền và mùi thuốc súng nhồi trong đạn dược.
…
Pháo sáng lóe lên giữa lòng rừng yên tĩnh, lạ kỳ là nó không phát ra tiếng nổ hay có dấu hiệu xung đột giữa hai phe địch ta.
Từ khoảng cách hơn năm trăm mét tính từ mô đất trồi lên như mỏm đá nhỏ, Kim có thể nhìn rõ mồn một một toán lính giặc đang cật lực hun khói.
Lồng ngực Kim đánh vang một hồi chuông, trực giác mách bảo cô phải lập tức quay về quán trọ mình vừa rời khỏi.
La bàn đeo bên hông Kim nhảy kim liên tục, như thể có vật gì đó tựa nam châm cùng cực đang cố ý làm nhiễu tín hiệu truy quét và định vị con mồi của thiết bị này.
Khi Kim đứng trước cửa quán cũ, kim la bàn cũng ngừng chuyển động. Mùi máu tanh hòa quyện trong không khí đánh thức linh lực chảy trong huyết mạch pháp sư của cô. Cô rút kiếm, hít mạnh một hơi sâu.
Trong quán tối om như hũ nút, chốt cửa chính bằng gỗ tờ mờ vết móng vuốt cào rạch. Bàn chân Kim dè dặt di chuyển, từng bước từng bước đều nhẹ tựa lông tơ, không mảy may phát ra tiếng ồn nào. Đôi mắt hồng ngọc của Kim tỏa ra ánh sáng, nó nhạy bén thay chủ nhân tiếp nhận tình hình xung quanh.
Trong quầy tính tiền có hai xác chết còn chảy máu, ngay chân cầu thang cũng bốc mùi tử thi nồng nặc. Kim ráo hoảnh nhìn thêm một lượt nữa, ngón tay thon dài chạm vào một xác người đang nguội lạnh.
Không có năng lượng á thú. Hình như cô sập bẫy của bọn chúng rồi. Ba tên lính giặc lúc tối chỉ là mồi câu do bọn chúng thả ra để dẫn dụ cô. Quán trọ xem chừng chẳng còn ai sống sót.
Kim giật mình nhớ đến Nguyên, thằng bé vẫn còn ngủ trên phòng. Cô mau chóng chạy lên tầng hai, căn phòng cô thuê trống trơn, chăn và nệm tung tóe một góc.
Á thú là loài ăn thịt cả đồng loại. Không lẽ bọn chúng đã bắt thằng bé đi?
La bàn bên hông lại phát tín hiệu cảnh báo, lần này kim la bàn chỉ về hướng đông. Kim theo lối cửa sổ ban đầu, thân thể như cơn gió thoáng chốc đã vụt biến mất.
…
Con quỷ đội lốt người ung dung ngồi trên cây cao đợi Kim xuất hiện, đôi tai nhọn hoắt của nó linh động vung vẫy, cẳng chân lông lá vắt vẻo bắt chéo nhau. Nó trưng ra biểu cảm tận hưởng trong lúc ngấu nghiến một bắp thịt đỏ hỏn, cái mũi vuông vức tiết ra thứ nước dịch nhầy nhụa. Đáng lý ra nó nên bắt tay với đám lính ngoại lai sớm hơn để bản thân có thể độc chiếm riêng một vùng đất đầy thức ăn tươi ngon.
Tự tin vỗ ngực là thế, nhưng đến khi trước mặt nó xoẹt qua một lưỡi gươm sắc lẻm, không kịp để nó định thần, nó vội vã ngả ngửa nửa thân trên chúi xuống dưới, dùng cẳng chân thú vật quắp lấy cành cây làm trụ, ré lên giận dữ.
Kim đáp đất sau cú bật mạnh, thanh kiếm trong tay in hằn hình ảnh con quái vật dị dạng treo lơ lửng trên cây. Cô thầm đoán định tuổi tác của nó, phỏng là á thú đã trưởng thành nhưng không có linh lực.
Là dòng giống con người bị á thú lai tạp mà ra. Trước đây có lẽ nó đã từng ăn thịt hoặc uống máu của một á thú khác.
“Sao ngươi lại hiến dâng linh hồn cho quỷ dữ?” Kim lạnh giọng nói vọng về phía con quỷ.
Nó nhe hàm răng nhuốm máu sau bữa ăn no nê vừa rồi mỉm cười với cô: “Sao lại không chứ? Ta đã sống hết một đời người, ở cái tuổi gần đất xa trời ấy, chứng kiến đám bạn già quanh ta từng kẻ chết dần chết mòn. Ta không có lựa chọn nào khác. Ta không muốn giống bọn chúng.”
“Thật là một lựa chọn ngu dốt.” Kim lẩm bẩm, không quên dành cho con quỷ cái nhếch mép khinh bỉ.
Con quỷ đung đưa thân thể bật cười khoái trá: “Chỉ những kẻ không biết thức thời mới thật sự ngu dốt. Trông ngươi cũng ngon đấy, có thể đưa cho ta mái tóc của ngươi không? Nhìn nó thật tuyệt đẹp.”
Kim chẳng để lời nó nói lọt tai, đe dọa hỏi nó lần cuối: “Đứa trẻ ở quán trọ đâu rồi?”
Nó nhướng tròng mắt tròn xoe, vô thức đối ngược lại: “Đứa trẻ nào chứ?”
Kim mất kiên nhẫn gằn giọng xuống: “Đứa trẻ á thú trên tầng hai.”
Con quỷ đu một vòng quanh cành cây rồi dừng hẳn lại, cánh tay rám mật minh chứng cho "phần người" còn sót duy nhất trên cơ thể nó vuốt ve chỏm lông trên cằm đầy suy tư.
“Để ta nhớ một chút. Ta có ăn đứa trẻ nào đâu nhỉ?” Nói đoạn, nó búng những đầu ngón tay tanh tách, tặc lưỡi. “Cũng có thể ta ăn rồi mà không nhớ cũng nên.”
Không để con quỷ đùa giỡn với mình thêm, Kim nắm chuôi kiếm chĩa ra trước mặt nó, đồng thời dùng răng kéo găng tay đen bằng da bò ra khỏi bàn tay còn lại, nhét vào túi áo măng tô bay lật phật trong gió. Cô đưa kiếm cứa ngang lòng bàn tay một đường, máu đỏ men theo viền lưỡi kiếm sắc bén tràn xuống tận mũi kim loại ánh bạc.
***
Con quỷ chết lặng nhìn cô sợ hãi, sống mũi giật giật như ngửi thấy mùi vị của chết chóc sát bên.
Kim khẩy cười ma mị, đẩy ngón tay giữa và trỏ ra trước mắt, khóe môi thì thầm, mấp máy liên tục một câu nói. Rừng cây rung lắc dữ dội, từng trận cuồng phong bất ngờ đánh tới.
Con quỷ bám tứ chi ôm ghì lấy cành cây nghiêng ngả giữa gió lớn, bụi mù chui vào mắt khiến nó không thể xác định được vị trí đối phương. Và rồi chưa kịp để lại lời trăn trối trước khi về chầu trời, nó đã bị lưỡi kiếm của Kim tách làm hai mảnh rơi bộp xuống đất.
Kim lạnh lùng lục khăn tay, lau dứt khoát những vết bẩn loang lổ trên mặt kiếm như một nghi thức hoàn thành trận đấu. Nhưng khi cô vừa toan xoay người bỏ đi, bên tai bất ngờ vang to tiếng súng nổ.
Một khắc cảm tưởng như linh hồn cô đã lìa khỏi thân xác, thời gian chốc lát ngừng trôi để cô nhận ra rõ viên đạn nhọn hoắt xé gió lao thẳng về phía mình, vượt qua tất thảy hàng rào cảnh giác, hoàn hảo xuyên qua mái tóc đỏ rồi an vị sâu giữa khoảng đầu đằng sau gáy.
Kim đổ gục dưới nền đất bụi bặm, cơ hồ có thể cảm nhận cái lạnh thấu xương quét lên da thịt tê tái. Tai cô inh dài một chuỗi âm thanh như sóng điện tâm đồ chết tim, loáng thoáng còn nghe được thứ ngôn ngữ ngoại quốc xì xào ầm ĩ. Toàn thân cô bắt đầu lên cơn co giật, đồng tử đục ngầu phủ một màng sương mỏng như nước mắt. Đến khi ý thức dần trôi tuột như nắm cát xuyên qua kẽ hở bàn tay, Kim mới hình dung ra cảm giác khi Đăng luyến tiếc nằm trong vòng tay mình nhiều năm về trước.
Hóa ra cái chết là như vậy. Cũng không tới mức đau đớn như cô mường tưởng.
Nhưng cô vẫn chưa trả thù được cho Đăng. Kim đã nghĩ về mối thù ấy suốt nửa cuộc đời còn lại. Để rồi vào thời khắc sự sống và cái chết giao thoa, Kim đã dùng hết sức mình, cật lực vùng vẫy.
Bầu trời đột ngột chuyển giông, khu rừng lại một lần nữa chuyển động như có bão. Không khí tràn vào từng lớp sương mù trắng xóa, bay mịt mù giăng kín khắp mọi lối ra.
Toán lính vừa bắn lén Kim hoảng sợ đứng tụ thành một nhóm, quay lưng dựa vào nhau, bọn chúng kéo cò súng cẩn trọng chĩa ra mọi hướng.
Một tên trong số chúng e dè nói với đồng đội: “Con ả kia không phải đi một mình sao?”
Một tên khác gắt gỏng khẳng định: “Chỉ huy đã bảo nó đi một mình.”
Giữa làm sương mù càng ngày dày đặc, bọn chúng thấp thoáng thấy có bóng người di chuyển trên mặt đất. Họng súng lên nòng ngay lập tức nhả ra những viên đạn liên hoàn, nhưng dường như chẳng có ai trúng lấy một viên đạn nào cả.
***
Ngoài trời đã tờ mờ hửng sáng, những hạt bụi mịn neo theo ánh đèn nhạt tỏa ra từ chiếc bóng trắng xoay vòng như nhảy múa giữa không trung. Có tiếng đế giày loạt soạt trên sàn nhà ốp gạch. Từ những khe hở sọc ngang của chiếc tủ gỗ cũ kỹ, Nguyên cơ hồ cảm nhận được tròng mắt ai đó đang đứng sau cánh cửa nhìn xuống cậu.
“Này, kiểm tra bên đấy chưa?” Một giọng đàn ông trầm khàn oang oang vang vọng.
Nguyên nghe tiếng người trong phòng cậu đáp trở ra.
“Không có gì cả. Phòng trống."
Tiếp đó là hàng loạt âm thanh dồn dập đục xục trong tai Nguyên, cho đến khi không gian ở ngoài trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó, người trong phòng mới nhẹ nhàng gõ lên cửa tủ, thì thầm cất giọng nói: “Cậu bé, ra đi. Mọi người đi cả rồi.”
Nguyên vẫn co rúm người ngồi im như pho tượng phỗng, khuôn mặt nhỏ úp xuống hai đầu gối rướm máu. Hình như người đó phát hiện ra cậu rồi. Là đám quản giáo của Trại á thú sao? Rồi cậu sẽ lại bị nhốt vào trong chiếc cũi đáng sợ ấy.
“Bé con, ta không làm hại cháu. Ta là bạn.”
Có lẽ không thấy động tĩnh từ đứa trẻ bên trong, người bên ngoài vô cùng ẩn nhẫn gõ thêm ba nhịp lên cửa như hành động chứng tỏ y vô hại.
“Ta mở cửa ra nhé.” Lần này không để Nguyên có quyền quyết định, cánh cửa đã gỗ cọt kẹt hé dần ra, ánh sáng từ chiếc đèn quai xách chiếu trên đỉnh đầu cậu, cậu vẫn lỳ lợm vo tròn người như con cuốn chiếu, không có ý định kháng cự.
Người xách đèn chậm rãi khụy một gối, cơ thể to lớn cúi thấp để ngang bằng nhìn rõ cậu. Đôi mắt người ấy tinh anh, khấp khởi sau chiếc đèn chập chờn.
“Bé con, đừng sợ. Ta là Lâm, là người của Bộ quản lý.” Vừa thuyết phục Nguyên xoay qua nhìn mình, người đàn ông tên Lâm vừa vươn tay muốn chạm vào cậu.
Những lông măng trên cổ và trên mặt Nguyên bỗng dựng đứng như báo hiệu có nguy hiểm đến gần. Cậu hung tợn há to vòm miệng cắn mạnh vào bàn tay Lâm. Bộ hàm quái vật như lưỡi cưa sắc găm phập xuống da thịt mềm mại của con người.
Hai mắt Nguyên se lại đục ngầu, trở nên trống rỗng. Cậu cảm thấy có một luồng hơi nóng đang chạy dọc trong huyết quản. Nhưng khi cơn khát máu thịt vừa dợm lên, cổ cậu đã bị Lâm kịp thời túm chặt, cắm mạnh một ống tiêm bơm thẳng vào. Chỉ một khắc sau, đầu óc cậu như bị xô ngã xuống một mỏm vực sâu thẳm, ý thức tối mịt dần rồi chìm hẳn vào đêm đen.
***
Năm mươi năm sau …
Nếu có ai đó hỏi, một đời người thường kéo dài bao lâu thì hôm nay Trần Sơn sẽ giải thích cho người đó hiểu. Bởi bản thân anh, chính là hiện thân cho một đời người của chủ nhân mình.
Từ thời cụ tổ đã truyền thừa, chỉ cần huyết mạch duy nhất của nhà họ Trần còn tồn tại, người đó sẽ mãi mãi trung thành, phục dịch và sản sinh các đời tiếp theo, hầu hạ cho chủ nhân họ - gia tộc pháp sư thuần huyết hiếm hoi còn sót lại trong hồ sơ lưu trữ của Bộ quản lý.
Người đứng đầu gia tộc này là pháp sư Ngô An Thái. Cách đây nửa thế kỷ, ông đã qua đời vì một cơn bạo bệnh. Người kế thừa ông cũng là một hậu duệ pháp sư có linh lực bẩm sinh nhưng vì một số lý do không rõ ràng mà cô cũng chìm vào giấc ngủ sâu chưa tỉnh lại.
Trần Sơn là quản gia đời thứ tư của nhà họ Ngô, anh theo di nguyện của cha trước lúc lâm chung, chờ đợi ngày cô chủ Ngô An Kim thức giấc. Cuối cùng sau hơn ba mươi năm ròng rã túc trực, ngày ngày ghé thăm chuyện trò, cô chủ của cậu cũng chịu mở mắt. Ngặt nghèo một nỗi, có lẽ bởi ngủ quá lâu nên nửa phần ký ức của cô đã bị mắc kẹt trong nơi nào đó của bộ não lâu năm không hoạt động.
Trần Sơn vô cùng khốn khổ khi phải dành nửa tháng trời để lên lớp cho cô về thời thế và xã hội hiện tại. Nhưng đó không phải nỗi lo lớn nhất lúc này, thứ cậu khiến cậu đau đầu suy nghĩ hơn cả chính là tài chính sắp cạn kiệt của nhà họ Ngô.
Người làm hơn hai mươi người giờ chỉ còn lại Trần Sơn cùng cặp chị em song sinh Tuyết Sam và Mục Linh. Cũng giống như Trần Sơn, hai chị em họ là hậu duệ đời thứ sáu của người làm trong gia tộc.
Một buổi chiều đẹp trời không giống với những buổi chiều đẹp trời khác, khi cô chủ Kim của anh đang ngồi hóng mát ngoài vườn hoa và bần thần thả ánh nhìn vào hư không tĩnh lặng, Trần Sơn trịnh trọng đem đến cho cô những chiếc bánh quy thơm phức vừa rời khỏi lò.
Ngoài những chiếc bánh ra còn có một tập hồ sơ mỏng bọc trong kẹp giấy. Trần Sơn cúi xuống nghiêm túc giãi bày với cô chủ Kim.


0 Bình luận