HOA TRONG NGỤC
KEYIF AN AN PNG FREE
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VOL 1: TỨ TRỤ TRƯỞNG

Chương 08: Thôn Kim Tiên

0 Bình luận - Độ dài: 3,218 từ - Cập nhật:

4110b0a6-aca4-43af-a528-227209103303.jpg

Chuyển ánh nhìn xuống tập văn bản Linda vừa để lại một nửa trên bàn, Kim không đợi Cách Đông cho phép, thuận tay với lấy một tờ, nhướng cao mày đọc kỹ những thông tin đính kèm cùng bức ảnh trông như một biểu tượng cổ xưa. Thứ này không phải hình vẽ thanh long trong thượng cổ tứ thần thú sao?

“Ngài Cách Đông, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao khắp Bộ lại nồng nặc mùi máu thế?” Kim sinh nghi chìa tờ giấy ra trước mặt vị lãnh đạo. 

Cách Đông giữ vẻ bình tĩnh hết sức có thể, hít một hơi sâu trả lời cô: “Là một á thú cấp cao được radar của Bộ vô tình định vị được.”

Kim trân trân nhìn ông, đáy mắt ẩn hiện tia chờ đợi được nghe ông nói tiếp. Cách Đông nửa muốn thuận lại sự tình về số lượng pháp sư đã hy sinh trong một đêm ngắn ngủi, nửa lo sợ sẽ bị Kim nhìn thấu sự mềm yếu, bất lực trong chiến lược quản lý người của mình.

“Cô Kim có từng nghe đến truyền thuyết về tứ trụ trưởng á thú mạnh nhất bao giờ chưa?”

“Tôi có nghe cha nói qua trước đây, nhưng chưa từng thấy bọn họ trực tiếp ra mặt tấn công con người. Nhiều lời đồn đoán cho rằng bọn họ không thật sự tồn tại mà chỉ là tưởng tượng do đám á thú tự bịa ra để các pháp sư dè chừng chúng. Sao ngài lại hỏi tôi về tứ trụ?” Kim đảo mắt, thờ ơ tới mức quên mất cái biểu tượng chễm chệ trong tờ thông tin nửa vời mà mình cuỗm được trên bàn Cách Đông. 

Kiểu nói chuyện trống không và hành động tùy ý như thể ngang bằng địa vị hay tuổi tác ấy nếu là người bình thường thì đã chết dưới ánh mắt sắc như dao của Cách Đông, nhưng Kim là trường hợp ngoại lệ đầu tiên và cũng là duy nhất. Cách Đông đẩy kính, chuyển toàn bộ hồ sơ nhiệm vụ cho Kim xem trước. Trong lúc cô còn đang tiêu hóa có chọn lọc những gạch đầu dòng quan trọng thì giọng Cách Đông đã âm trầm vang lên: “Theo suy đoán tạm thời trích từ mẫu vật có trong vết thương của các pháp sư may mắn sống sót trở về Bộ tối qua, khả năng á thú đang ẩn mình ở thôn Kim Tiên chính là trụ trưởng Thanh Long.”

May mắn sống sót trở về? Kim lẩm nhẩm, mùi máu trên quần áo Linda vừa rồi là của các nhóm pháp sư làm nhiệm vụ thất bại sao? Rốt cuộc đã có bao nhiêu người đã tham gia vụ này vậy?

“Hiện tại còn ai đang đi săn?” Kim lạnh lùng hỏi. Câu hỏi chất vấn đánh thẳng vào lòng tự trọng của Cách Đông.

Ông mím môi ngập ngừng: “Có tất cả mười nhóm, tổng cộng gồm bốn mươi bảy người. Ba nhóm được chỉ định, bảy nhóm tình nguyện chi viện.” Là do ông và các lãnh đạo Bộ khinh suất, không lường trước được uy lực của kẻ thù đã vội vàng ra quân. “Số người sống sót… là mười hai người.”

Ánh mắt Kim cô đặc, dán lên từng cái nhăn mày tội lỗi, in hằn dưới vỏ bọc có phần già đi sau một đêm đầy sóng gió và trăn trở của ngài hội trưởng. Ba mươi lăm pháp sư bỏ mạng oan uổng vì một á thú? Chuyện hoang đường gì đang diễn ra thế này? 

“Vì rủi ro quá lớn nên hội đồng Bộ quyết định đóng băng vụ này đến khi bên trên tổ chức xong cuộc họp khẩn vào sáng nay. Cậu Nguyên cũng đã thay mặt nhóm hai người từ chối nhận nhiệm vụ. Cô không cần lo lắng…”

Từ chối? Tại sao Nguyên phải thay mặt cô từ chối? Không lẽ quyết định kỷ luật của Bộ về sự cố hôm kia...

“Ngài Cách Đông, có phải hội đồng Bộ muốn nhóm tôi lấy công chuộc tội?” 

Cách Đông cứng họng, cảm giác như bị cô nói trúng tim đen. Người thông minh như Kim chắc chắn đã hiểu ra được cội nguồn của vấn đề. 

“Nguyên tắc của chúng tôi là không ép buộc mọi người làm việc quá sức mình.”

“Tôi thấy ngài nói sai rồi ngài hội trưởng. Cuộc họp sáng nay hình như vẫn chưa kết thúc đâu. Có phải vì cậu nhóc đó cũng là một á thú nên các người mới lấy lý do kỷ luật để lợi dụng cậu ta? Nếu tôi đoán không nhầm, nếu cậu ta từ chối, danh hiệu pháp sư này của tôi lẫn cậu ta, trăm phần trăm là khó giữ lại được rồi.” Kim chặc lưỡi, khẩy cười khinh bỉ. Cô và Nguyên gồng mình giết á thú, cam tâm bỏ lại thù lao đền bù tổn thất cho gia đình nạn nhân, thế mà bọn họ ngồi trên cao, chỉ cần nói một tiếng hai người chưa chịu đủ hình phạt thì có thể đẩy thẳng hai người vào một vạt dầu mới. Tưởng cô không nhìn ra ý đồ của bọn họ à. 

“Cô Kim, mong cô cẩn trọng lời nói. Chúng tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ lợi dụng bất kỳ nhân viên nào trong Bộ. Tôi hiểu rõ sự xuất hiện của Thanh Long đã gây tổn thất vô cùng nghiêm trọng cho nội bộ hội pháp sư, nhưng tất cả sự hy sinh đó đều là tự nguyện vì người dân. Và chúng tôi hy vọng Hội đồng sẽ sớm có kế hoạch để giảm thiểu tối đa thương vong trong trận chiến sắp tới.” Cách Đông không ngần ngại phản bác lại quan điểm của Kim, gân xanh trên trán thấp thoáng ẩn hiện. 

Ngày xưa khi vừa học được cấm thuật giết quỷ, cha liền đưa cô vào Bộ nhận việc. Ngay từ đầu cô chỉ tuân theo lời cha chứ chẳng thiết tha gì việc thăng tiến và ổn định lâu dài trong Bộ. Đối mặt với những người chất đầy tư tưởng như Cách Đông, Kim không thể không đề phòng. Lấy lại bình tĩnh đọc kỹ hồ sơ của Thanh Long thêm lần nữa, con số thù lao dưới dòng cuối cùng như hoa nở rộ trong mắt Kim. 

Đếm đến con số không thứ chín, cô ngẩng đầu nhìn Cách Đông, xoay tờ giấy điểm vào dòng cần xác nhận: “Tiền thưởng trong này viết không sai đúng không?”

Cách Đông ngẩn ra, theo quán tính gật đầu. 

Thù lao vừa khớp với số tiền chuộc lại căn biệt thự. Không, còn nhiều hơn cả con số đó. Thần linh phù hộ cho cô thật đúng thời điểm, cô phải trả nợ. 

Tự ái bản thân bỏ qua một bên. Công đạo cho Nguyên gác lại một góc. Kim đập mạnh tay lên hồ sơ nhiệm vụ, khẳng khái nói: “Tôi nhận vụ này.”

Câu trước vừa mắng Bộ cơ cấu, câu sau đã đòi đứng mũi chịu sào. Cách Đông giành lại giấy tờ không đồng tình: “Chuyện này tôi không thể tự mình quyết định được nữa. Cô Kim muốn nhận thì đợi Hội đồng Bộ họp xong đi. À, còn đồng đội của cô, cậu ấy cũng từ chối rồi. Nếu một trong hai người không thống nhất được ý kiến với nhau, cô có thể gửi giấy yêu cầu tạm thời tách nhóm.”

Kim không có lựa chọn, chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của Cách Đông. Còn phần Nguyên, chắc phải đợi đến sáng mai gặp cậu ở Kiot rồi nói vậy. 

***

Thôn Kim Tiên có miếu thờ thần. Hễ là người có tâm nguyện, chỉ cần mang theo đồ có giá trị làm lễ vật đổi lấy sự phù hộ của thần, chuyện tốt xấu gì cũng đều được như ý. Nhưng có một quy tắc ngầm mà thần đã báo mộng cho người dân nơi đây biết, nếu người cầu thần mang bí mật và tiếng tăm của thần rêu rao ra bên ngoài, thần sẽ lấy lại “phước lành” ngài đã ban cho bọn họ. Suốt nhiều thế kỷ trôi qua, dù thôn Kim Tiên chỉ là một xã huyện nhỏ nằm hun hút giữa những đồng bằng ngập nước mặn nhưng cuộc sống của dân bản địa chưa từng thiếu thốn thứ gì. Nhiều người còn tích trữ của cải, cho con cái ra nước ngoài học hành, làm ăn. Vì cái miếu thờ linh thiêng kia mà chẳng mấy ai dám bỏ xứ lên thành phố lớn đổi đời. 

Ấy thế nhưng lòng người vốn là một cái hố sâu không đáy, cầu được rồi lại càng muốn nhiều hơn. Đến khi thần dần cạn kiệt sức lực, linh lực không còn đủ để tiếp tục đáp ứng nhu cầu của bọn họ, bọn họ phải thay thần tìm kiếm những nguồn linh lực mới dồi dào hơn. Từ đó ở Kim Tiên sinh ra một món nghề, những người làm nghề đó được gọi là “kẻ dắt mối”. 

***

Trời đã quá trưa nhưng vẫn không có lấy một vạt nắng, mây giông kéo đến như báo hiệu, chỉ chốc nữa thôi thành phố bụi bặm này sẽ được tắm mình giữa những hạt nước to tròn, nặng trĩu. Đám cây cỏ trên ban công ủ rũ co ro, thoảng hoặc lại lắc lư theo từng trận gió tinh quái nhè nhẹ quét qua. Sáng nay Kim không có ca làm ở Kiot. Chị Mai vừa tuyển được thêm một cậu bé sành cà phê và sỏi nghề pha chế hơn cô, chị bảo cô có thể linh động ca làm với cậu nhóc đó nếu có việc bận đột xuất. Kim thầm tạ ơn trời, cậu bé đó đến đúng lúc lắm, cô định nghỉ vài ngày để đến Kim Tiên thăm dò manh mối về trụ trưởng Thanh Long. 

Cách Đông và Hội đồng Bộ đã thông qua đơn tình nguyện tham gia vụ này của cô. Vấn đề còn lại là phía Nguyên. 

“Chị có biết đã có bao nhiêu người bỏ mạng ở nơi đấy không? Đến đó chẳng khác nào tự đi nộp mạng. Tôi không đồng ý.” Không nằm ngoài dự đoán, vừa thấy dáng Kim lấp ló nơi đầu ngõ, Nguyên đã chặn phủ đầu, kéo tuột cô lên ban công, gằn giọng cảnh cáo. 

Kim khẩy khẩy lọn tóc dính trên hõm cổ, thờ ơ nói như trêu ngươi cậu: “Cậu không đi thì tôi đi.”

“Chị…” Vo nắm đấm đập mạnh lên bàn, cậu giữ bình tĩnh bằng cách hít lấy một hơi thật sâu căng trong lồng ngực. Tranh cãi với Kim cũng chẳng có ích lợi gì, mấy lão già trong Hội đồng Bộ cũng đã chắc cú mối này, đong đo vừa vặn cho cậu và Kim. 

Cậu bé nhân viên mới hồ hởi đẩy cốc cà phê nhạt toẹt đầy ắp đá qua chỗ Nguyên. Cậu ngơ ngác, ngước lên định ý kiến nhưng Kim đã chặn họng cậu bằng lát bánh mì ấm sực. Hành động tự nhiên của cô càng khiến cậu khó hiểu. 

“Cậu uống mãi một loại đồ uống không chán à? Thử cái mới đi, tôi mời cậu.”

Nguyên nhai nhồm nhoàm miếng bánh, khó nhọc nuốt xuống. Đối xử với cậu thân thiện như vậy không phải muốn cùng cậu thỏa hiệp đến thôn Kim Tiên sao? Vụ này dù cậu có cố tình làm ngơ như không quan tâm thì “chạy trời trời cũng không khỏi nắng” rồi. 

***

Hiếm lắm Kim mới mở lời nhờ quản gia động tay động chân làm một việc gì đó giúp cô. Mang theo chùm chìa khóa tầng hầm sơ cua nhiều hơn chùm gốc của Kim một chiếc, đặc biệt có khảm thêm biểu tượng trăng khuyết màu bạc, Trần Sơn trầm mình giữa khoảng tối đặc quánh, bàn chân di chuyển như thể nó đã quá quen với không gian không có ánh sáng, ẩm mùi cũ kỹ của dòng thời gian đã qua rất lâu trước đây. Giá sách khổng lồ chứa tới hàng nghìn cuốn sách xếp lộn xộn, không theo bất cứ trật tự nhất định nào, nhưng chỉ cần một cái rảo mắt tức thì, vị quản gia trẻ đã định vị được vị trí sách cấm mà chủ nhân cậu muốn tìm. 

Dựa vào tính toán của thiết bị người thời nay hay dùng, từ Sài Gòn lái xe đi Kim Tiên mất tầm bốn tiếng đồng hồ. Cũng nhờ quan hệ rộng cùng vốn kiến thức hiện đại mà chỉ sau một buổi cà phê, Nguyên đã đặt được phòng nghỉ và thuê hẳn một hướng dẫn viên bản địa dẫn đường cho hai người. Cậu bảo, cậu sẽ đến đón cô vào chiều tối mai. Trước mắt, nhiệm vụ hai người sẽ là thăm dò người dân trong thôn, sàng lọc tin tức thật giả tại thôn và gửi tư liệu cụ thể về Bộ. Nếu á thú cấp cao kia là Thanh Long thật, có khả năng Bộ sẽ điều động các pháp sư mạnh nhất trong Bộ đến đối phó, triệt để tiêu diệt một trong các mầm mống quỷ dữ đầu tiên của nhân loại. 

Nhìn cuốn sổ ghi chú bé bằng nắm tay, chỉ lèo tèo vài vết bút tích nguệch ngoạc, Kim cau mày hỏi Trần Sơn: “Chỉ có chừng này thôi à?”

Trần Sơn hắng giọng, ho khan vài cái, khó xử đáp lời cô chủ: “Thưa cô, ghi chép về tên mặt sách và vị trí để sách chỉ có một cuốn liên quan đến tứ trụ trưởng á thú.”

“Anh chắc chứ?” Kim nghi hoặc đăm đăm nhìn Trần Sơn. 

Anh khảng khái gật đầu: “Chỉ có một cuốn này thôi ạ.” Nhưng bàn tay nắm chìa khóa chắp sau lưng bỗng chốc run run như người làm việc xấu bị bắt quả tang.

Kim theo quán tính, lật tới mục có hình vẽ con rồng thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương mù, lại như đang uốn lượn giữa những tầng mây in dưới mặt giấy đã ngả màu nâu vàng. Đôi mắt nó dù không được họa màu cụ thể nhưng vẫn ánh lên tia uy mãnh gian tà làm người ngắm e dè khiếp sợ. 

Có niềm vui thú với lòng trắc ẩn của con người. Khởi nguồn của sức mạnh á thú. Kẻ bất khả chiến bại. Không rõ đặc điểm nhân dạng và năm khai sinh, không rõ nơi ẩn thân. Tất cả thông tin về Thanh Long chỉ có thế, không hơn không kém. 

Kim bóp trán, thở dài thườn thượt. Đã có chuyện quái gì xảy ra với người viết tư liệu vậy, không lẽ là bị Thanh Long ăn thịt rồi. 

“Cô chủ, cha tôi có kể lại rằng ông chủ từng giao chiến với một trong bốn trụ trưởng á thú trước đây.” Lời Trần Sơn nhẹ hẫng, vang lên đều đều. 

Kim hé một mắt liếc anh, hai tay vẫn chống trên bàn ôm đầu. Cha cô từng chạm mặt tứ trụ? Sao cô không biết nhỉ.

“Kể tiếp đi, tôi đang nghe đây.” 

“Hình như nhân dạng của người đó là một lão già, còn thú dạng... là một con chim phượng hoàng lửa.”

Chu Tước? Trong đầu Kim tự động bật thành hai từ rõ ràng. Cô mím môi ngồi thẳng dậy, cảm giác tim truyền đến từng cơn rạo rực áp bức. Bọn họ thật sự tồn tại, tứ trụ trưởng đó. 

“Sau đó thì sao?” Thái độ Kim lạnh lẽo chờ đợi Trần Sơn kể nốt. 

Nhưng những gì anh biết chỉ có chừng đấy. Không diễn biến cụ thể, cũng chẳng có kết quả cuối cùng. 

“Dù không rõ sự tình nhưng qua lời kể của cha, tôi có thể cảm nhận được cả bốn á thú tứ trụ đều sở hữu những nguồn năng lượng vô cùng khủng khiếp. Cô chủ, nếu không may dây vào bọn họ, tôi hy vọng cô hãy suy nghĩ cho bản thân, đặt an toàn của mình lên trước.” Trần Sơn thật tâm khuyên nhủ. Phận là người làm, anh không tiện xen vào chuyện cá nhân của cô, hơn nữa anh cũng chỉ là một con người bình thường, tới trói gà còn không chặt huống gì nói đến bảo vệ cô. 

“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.” Kim cảm động trong lòng nhưng không bày ra ngoài mặt. 

Khi nắng nhạt dần tắt bên kia khung cửa sổ, cũng là lúc ánh mắt Kim nhuốm màu ảm đạm của hoàng hôn. Cô ngẩn ngơ nghĩ về cha và quá khứ đã mất, cảm giác trong người như bị hụt xuống một khoảng trống rỗng không màu, không tên. 

***

Chưa tới mười giờ tối, bánh xe của Nguyên đã dừng lại trước cổng chào có đề ba chữ “Thôn Kim Tiên” vàng rực, đệm dưới nền sơn đỏ nổi bật. Dù chỉ cách Sài Gòn chưa tới hai trăm cây số nhưng nhiệt độ ở thôn so với đặc trưng thời tiết hanh nóng thường gặp ở miền Nam chênh lệch một khoảnh rất lớn. Kim mở cửa xe, vừa xoa xoa hai bả vai đang đông cứng vì lạnh, vừa lẩm bẩm trách móc gã đồng đội đã dụ cô bỏ lại toàn bộ áo ấm ở nhà. 

“Cậu giỡn mặt với tôi đó hả?! Chỗ nào mát mẻ cậu nói tôi xem?”

Vốn dĩ các tháng hè là thời điểm miền tây rơi vào tình trạng nắng nóng như lửa đốt, Nguyên không ngờ khí hậu Kim Tiên lại dị thường khác xa với tưởng tượng của cậu. Áy náy cởi áo hoodie gí vào tay Kim không kịp để cô từ chối, cậu nhỏ giọng thì thầm: “Xin lỗi. Chị mặc tạm thêm cái này đi, đợi người hướng dẫn tới chúng ta cùng ra chợ mua thêm đồ lạnh.”

Lời Nguyên vừa dứt thì từ xa đã thấp thoáng bóng xe máy rồ ga tiến về phía hai người, người ngồi trên xe là một cậu thanh niên trạc ba mươi tuổi, mặt mày sáng sủa nếu không nói là có vài phần khôi ngô, tuấn tú, trên người mặc áo gió mỏng, quần kaki đơn giản, mang giày da thuộc. Cậu tấp xe đối diện với đầu xe hơi của Nguyên, tác phong nhanh nhẹn như một chú sóc, chạy đến bắt chuyện: “Hai người là người đã nhắn tin thuê hướng dẫn viên tư nhân sáng hôm qua đúng không?”

Nguyên dường như hiểu ra người cung cấp dịch vụ dẫn đường cho cậu chính là anh trai này. Cậu đưa tay ngỏ ý xã giao: “Người nhắn là tôi. Tôi là Nguyên, còn đây là Kim, ừm… bạn tôi.” Nguyên ngập ngừng mở đầu màn giới thiệu.

Người hướng dẫn nhoẻn miệng cười bắt lấy tay cậu, mắt híp lại trông như một sợi chỉ mảnh: “Chào anh, tôi là Đan.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận