Người xưa có câu: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”. Nhưng trong tình huống trớ trêu mà Kim và Nguyên đang gặp phải thì hẳn là đi ngược hoàn toàn với câu nói của người xưa nào đó. Rõ ràng lúc bước vào vùng sương mù, hai người đã nhìn thấy am thờ thần hiện ra trước mắt nhưng càng đi theo Đan, am thờ ấy càng trở nên xa vời và nhòa dần trong màn sương.
Xoay người chìa ống tay áo cho Kim bám vào, Nguyên và Kim cẩn trọng giẫm lên dấu chân Đan để tránh bẫy. Cả đoạn đường tiếp theo Đan không mở miệng nói lấy một lời, anh cứ đi, đi mãi, bóng lưng thẳng đứng xé gió dạt sương, chiếc áo khoác anh mặc trên người phát ra màu xanh đen u ám, tốc độ di chuyển cũng ngày một nhanh hơn. Đến khi Nguyên toan lên tiếng hỏi anh bao giờ mới đến am thờ thì chiếc áo khoác của Đan chỉ còn là “một chiếc áo khoác” bay lơ lửng giữa không trung.
Kim dường như ngửi thấy mùi không bình thường, cô kéo giật ngược Nguyên lại trước lúc bàn tay cậu kịp chạm vào “Đan trong hình dạng một chiếc áo”.
Nguyên sững người, cố giữ bình tĩnh bật ra một câu hỏi lấp lửng: “Anh Đan… sao lại…”
“Bẫy đấy.” Kim hời hợt đáp, chân mày trên mặt từ bao giờ đã chúi lại gần nhau.
Nguyên không hiểu ý Kim. Bầu trời ngập nắng trên đỉnh đầu phút chốc hóa thành cơn giông đen kịt, không có sấm nhưng có nhiều mây. Những tảng mây xám ngoét như bị ai đó lôi tuột xuống trần thế, vón cục như những bông xốp trôi nổi rồi mắc kẹt trong không gian âm u tưởng chừng đã bị rút cạn sinh khí.
Cái quái gì đã ăn mất khu rừng vậy?
Nguyên khó chịu ra mặt. Cậu lẩm bẩm, cho tay vào túi quần, lấy chiếc hộp thiếc khắc biểu tượng lông chim ấn nút khởi động. Thanh bả đao lóe sáng trong bóng đêm thanh tĩnh, mũi đao nặng trịch cắm xuống nền đất khô cằn mang theo mùi kim loại han gỉ đặc trưng.
Kim tò mò nhìn thanh đao, tay vô thức sờ lên thắt lưng quấn bảo kiếm. Cô cũng muốn sở hữu thứ công nghệ tân tiến như của Nguyên.
“Có khi nào Thanh Long đã phát hiện ra chúng ta không?” Nguyên cảnh giác, dạ dày bỗng dưng cồn cào. Ý thức mách bảo cậu có điềm chẳng lành sắp sửa kéo đến.
Những sợi lông vũ đen đỏ thò ra từ lớp vải áo, chạm vào những ngón tay bấu lấy Nguyên của Kim. Ánh mắt cô đanh lại, quét qua quá trình biến đổi đột ngột của cậu. Hình như Nguyên vẫn chưa ý thức được tình trạng của mình, cậu bức rức đưa tay cào cào hõm cổ.
“Này, có sao không? Khó chịu ở đâu à?” Kim chụp lấy tay Nguyên ngăn không cho cậu gãi nữa. Màu đỏ của máu lấm tấm trên những vết xước rách da.
Nguyên vung tay đẩy mạnh cô, đôi mắt hổ phách long lên giận dữ. Kim loạng choạng, bả vai đập vào thân cây phía sau, váng lên từng cơn đau điếng. Lúc cô mở mắt, khuôn mặt Nguyên đã bị choán trọn bởi những nhúm lông xếp lớp dày đặc, chỉ chừa lại bộ hàm trắng phau ngập ngụa nước dãi tràn ra hai bên mép.
Cô nghiến răng chửi thề, la bàn á thú xoay vòng rồi dừng lại ở hướng đông, là hướng am thờ thần mà cô và cậu nhìn thấy trước lúc mắc bẫy. Thanh Long ở đó. Hắn thật sự đã phát giác ra sự có mặt của hai người. Hắn muốn kích thích phần “con” trong Nguyên để đối phó với cô.
Trong đầu Kim hiện lên lời dặn dò của hội trưởng Cách Đông. Dùng máu của pháp sư thuần huyết khống chế tâm trí người mất kiểm soát. Ông ta đã liệu sự mọi việc, à, là hội đồng Bộ đã tính toán trói chặt hai người chung một cây cọc mới phải. Vậy mà mấy lão già ấy còn bày đặt tỏ ra là mình thanh cao lắm.
“Nguyên!” Ấy thế nhưng chưa kịp trở mình khôi phục thần trí cho Nguyên, cậu đã chạy vụt đi mất. Kim ôm đầu ảo não.
Cô sẽ giết con chim ngu ngốc đó đem nấu cháo. Cô thề.
…
Mất dấu đồng đội không đáng sợ. Đáng sợ ở chỗ đồng đội mình có khả năng bất ngờ nhảy ra từ trong bóng tối và xem mình là bữa trưa. Nói đến ăn uống, bụng Kim lại sôi ùng ục, mấy tô bún bò lèo tèo nước cái ban sáng chẳng nhét nổi kẽ răng cô. Còn cái tên Đan hướng dẫn viên bịp bợm ấy, cô biết hắn thế nào cũng có liên can đến gã Thanh Long, tốt nhất hắn nên biến xa xa, đừng để cô túm được hắn.
Trong rừng nhiều du khách, thú tính của Nguyên lại vừa trỗi dậy. Trước mắt cô phải tìm ra Nguyên, lỡ cậu ta đói quá làm càn, ăn thịt con người coi như đời cậu ta chấm hết, vụ này của cô cũng sẽ tiêu tùng. Đúng rồi, mùi của cậu, chiếc áo cô đang mặc có mùi của Nguyên. Nghĩ là làm, Kim nhắm mắt, mở thần thức bằng bùa chú. Gió lạnh ẩm hơi sương khiến quần áo cô sũng ướt, cả cơ thể nặng trịch như đeo chì, mà cô còn chẳng biết rốt cuộc không khí trong rừng còn lẫn với thứ tà thuật gì không.
Trong khoảng đen ngòm trải dài vô tận, Kim nhìn thấy hai mảnh dây thừng bết rịn vào nhau. Một là của Nguyên, một là của con quái vật đang giả danh vị thần núi kia.
Thanh Long. Hắn bắt được Nguyên rồi. Vứt bỏ nguyên tắc làm việc có kế hoạch, quên luôn việc mình có thể trực tiếp đụng độ với một trong bốn á thú mạnh nhất trong truyền thuyết, Kim cứ vậy đổ người lao theo sợi thừng vô hình dùng để định vị Nguyên. So với nỗi lo cậu làm hại người vô tội, Kim vẫn sợ Thanh Long sẽ ngấu nghiến cậu nhiều hơn.
…
Khi Nguyên tỉnh táo trở lại, cảm giác đầu tiên của cậu là đau. Rất đau. Máu trào ngược từ cổ chân treo lủng lẳng trên cao thấm qua lớp lông chim mọc lún phún khắp người cậu rồi dừng lại ngay mí mắt. Vị tanh của nó tuy không chảy thẳng vào miệng cậu nhưng cậu có thể ngửi thấy nó xộc vào mũi mình. Cái mùi lờm lợm gớm ghiếc từng hành hạ bản năng thú vật trong cậu một thời xưa kia.
Vừa rồi có cái gì đó đã mọc trong bụng cậu, lúc cậu nói chuyện với Kim về Thanh Long và… đột ngột không nhớ có chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
“K-Kim…” Cậu thều thào khản đặc, thanh quản âm ỉ nhói. Mắt cậu đảo quanh trong hốc, cơ hồ nhận ra vật đang siết chặt cổ chân mình đính lên cành cây hình như là một ống tre dài, có móc sắt và dây cước chuyên dụng dùng câu cá. Một cái bẫy cò ke phiên bản khổng lồ dành riêng cho cậu. Nguyên nhếch môi, khẩy cười trong cơn mơ màng. Máu không ngừng túa ra khỏi vết thương sâu vào tận xương ở nơi cổ chân.
Cậu sẽ chết dần chết mòn trong đau đớn và khổ sở, giống như loài gia cầm đáng thương mà cha nuôi thường cắt tiết và nhúng qua nồi nước sôi để thiết đãi bạn bè ghé thăm nhà. Cậu yếu ớt cười rồi thầm nghĩ, trải nghiệm lúc nào cũng chân thật hơn nhỉ. Nhưng cậu không muốn chết, ít nhất là không phải chết theo một kiểu cách lãng xẹt và xấu xí trước mặt Kim thế này. Và cậu lại vùng vẫy, vùng vẫy trong cơn đau thấu ruột gan. Cơ thể cậu bị dốc ngược, mặt cậu tím tái, những đường gân guốc như chỉ tay thi nhau trồi khỏi vầng trán rộng bết đầy mồ hôi.
Đến khi ý thức chỉ còn là một nắm cát tuột dần giữa những kẽ hở ngón tay, khi Nguyên đã tuyệt vọng đến độ hình dung ra những hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời cậu trước lúc chết mà con người thường hay kể, bên tai cậu bỗng loáng thoáng tiếng người dồn dập hét to, thoạt đầu chỉ là những âm thanh mơ hồ, nhưng càng ngày cậu càng nghe rõ hơn tên mình xuất hiện trong giọng nói đó.
“Anh Nguyên… anh Nguyên… tỉnh lại đi anh Nguyên…”
Ánh nắng chói chang rọi xuống khuôn mặt thanh tú, có phần hơi nhợt nhạt của Nguyên. Cậu động đậy tay trái, theo quán tính đưa lên che mắt.
Đan nửa quỳ nửa ngồi ngay bên chỗ cậu nằm, thấy cậu đã tỉnh, anh thở phào thả mình hẳn xuống nền đất bụi bặm, gác tay lên đầu gối hoảng loạn nói: “Anh làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng trong bẫy thú có độc.”
Nguyên nặng nề nhổm người dậy, đầu óc xoay mòng. Cậu nhìn cổ chân rướm máu đã được ai đó băng bó cẩn thận, đôi thể thao trắng sáng nay cậu mang vẫn còn vết tích trầy xước do bẫy thú gây ra. Cậu ngẩn ra một lúc, tất cả chỉ là một giấc mơ. Chiếc bẫy cò ke khổng lồ và… cơ thể như bị cắt tiết chân thật đến đáng sợ đó. Nguyên hít một hơi sâu tự trấn an tinh thần, song hồ nghi nhìn qua Đan ngồi trước mặt.
***
“Vừa rồi anh đã đi đâu vậy?”
Đan khoanh chân thành hình tam giác, chống tay dưới đám lá khô, điềm nhiên trả lời cậu: “Tôi đến am thờ. Tôi tưởng hai người đi sau nên tôi không chú ý.”
“Anh đến được am thờ rồi?” Nguyên lạnh giọng dò hỏi.
Đan gật đầu, nhìn vào mắt cậu: “Là cái am ngay đằng trước mình một đoạn đó thôi. Nhưng mà sao anh Nguyên và cô Kim không theo sát tôi? Tôi đã nói khu rừng này có nhiều bẫy thú lắm, lại gặp đúng lúc sương chưa tan nên càng dễ lạc hơn. À, cô Kim đâu?”
Kim. Nguyên giật mình, nhìn quanh khu vực đầy lá Đan đưa mình đến nghỉ ngơi, là vị trí ngay bìa rừng cách cổng vào núi mà cậu, Kim và Đan từng đi ngang.
“Vừa rồi anh không thấy Kim đi cùng tôi sao?” Nguyên lo lắng hỏi.
Đáp lại cậu là cái lắc đầu nhẹ tênh của chàng thanh niên hướng dẫn: “Chắc cô ấy vẫn còn kẹt lại trong rừng. Anh Nguyên ngồi yên đó đi, để tôi quay lại tìm cô ấy.” Đan áy náy, nhổm dậy phủi mông, định đi vào rừng.
Nhưng Kim bằng một cách thần kỳ nào đó đã rẽ những bụi lau um tùm, ẩn hiện sau những thân cây thẳng đứng bước về phía hai người. Cô hất mái tóc đẫm sương, trên cánh tay gầy vắt chiếc hoodie xám tro của Nguyên cho mượn.
Nguyên mừng rỡ, hai mắt long anh nhìn cô hét lớn: “Chị Kim! Chị còn sống à?”
Đan ngẩn ra, sắc mặt tối sầm. Khoảnh khắc Kim đột ngột dùng ánh mắt sắc như dao liếc qua anh ta, anh ta lập tức cúi gằm như thể ăn trộm bị bắt quả tang. Nhưng sau đó cô lại chuyển sự chú ý xuống bộ dạng thê thảm của con chim mình vừa bị lạc mất.
Cậu ta hỏi ai còn sống? Là đang tự hỏi bản thân cậu ta ấy hả?
“Cậu đột nhiên biến mất trước mặt tôi.” Kim quẳng chiếc áo vào mặt Nguyên không thương tiếc.
Nguyên nhe răng cười, đón lấy món đồ Kim trả, chiếc mũi thính còn phát hiện ra trên áo từng ếm bùa chú. Thì ra Kim thoát khỏi khu rừng bằng mùi hương của cậu.
Đan im lặng từ đầu câu chuyện bỗng cao giọng lên tiếng: “May quá, tôi còn định đi tìm chị Kim. Khu rừng lớn như vậy người trong thôn còn hay đi lạc, thế mà chị Kim tìm được đường ra ngay từ lần đầu vào rừng. Chị giỏi thật đó.”
Nguyên cà nhắc bám vào Kim đứng dậy. Vì cô đã cởi áo khoác ngoài bỏ lại trong rừng nên trên người chỉ còn độc một chiếc áo thun rộng phủ qua mông, đoạn từ gáy bị tóc che khuất dịch xuống cổ áo nhạt màu lấm tấm vết máu. Nguyên sững người, bao lời châm chọc cô lên đến họng thì tự động tuột trở xuống.
Kim gạt tay cậu, cố tình gác tay ra sau để che chắn vết thương, nhưng tình cờ lại để lộ thêm phần trầy xước và thâm tím trên cùi chỏ và các ngón tay mảnh dẻ.
Nguyên mím môi, cau chặt hai hàng chân mày. Cậu cảm giác như bị cô biến thành kẻ khù khờ trước mặt Đan. Kim đã đánh nhau với ai đó ở trong rừng khi không có cậu. Không, không phải không có cậu, mà có thứ gì đó đã cố ý tách cậu ra khỏi cô. Kim đi tìm cậu. Cô vì cậu nên mới bị thương.
“Về thôi, tôi mệt rồi.” Kim lạnh lùng mặc kệ thái độ khó chịu của cậu đi trước.
“Thời gian còn nhiều, thần cũng ở đó chứ không đi đâu mất, để lần khác tôi lại đưa hai người lên núi. Coi như hôm nay chúng ta đi thám hiểm cho có kinh nghiệm vậy, đúng không, anh Nguyên?” Đan cười lấp liếm, đồng tình hùa theo ý Kim.
Thấy Nguyên khó khăn di chuyển, anh toan giang tay đỡ cậu, nhưng như chợt nhớ ra bản thân mình cũng chẳng lành lặn gì cho cam, Đan liền dè dặt thu cánh tay giấu ra sau lưng, đợi Nguyên chậm rì, tập tênh cùng mình ra bãi đậu xe vẫn đông nghẹt người như lúc đầu cả ba mới tới.
...
Bóng chiều xuyên qua khung cửa kính trong suốt không kéo rèm, nhuộm vàng căn phòng và chiếc giường màu cà phê có cô gái đang cuộn chăn ngủ như chết. Hoàng hôn ở Kim Tiên khác biệt hoàn toàn với chốn thành thị, nói thẳng ra là vô cùng dị thường. Dù kim đồng hồ chỉ mấp mé bốn giờ không hơn không kém, cả trên dưới thôn đã nằm lọt thỏm trong một khối sương mù dày đặc, không mảy may bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ tỏa ra từ ánh tịch dương.
Nguyên bấm điện thoại tra dự báo thời tiết. Biểu tượng định vị trong điện thoại xoay hai vòng rồi để lại bốn từ “location is not exist” cùng dấu chấm than trong tam giác đỏ. Cậu khởi động lại ứng dụng thêm vài lần, kết quả không thay đổi. Cơn thịnh nộ dâng lên trong đầu kích thích cái chân đau của cậu âm ỉ nhói buốt.
Vừa về nhà nghỉ Kim lập tức chui vào nhà tắm, xử lý nhanh gọn vết thương, thay một bộ đồ mới rồi leo lên giường nhắm mắt ngủ, tuyệt nhiên không cho cậu lấy một cơ hội để nói chuyện đàng hoàng. Nguyên cứ ngỡ qua cái lần hợp tác đầu tiên ở Bộ, khoảng cách giữa cậu và cô đã xích lại gần hơn. Nhưng Nguyên không hiểu Kim. Cậu không biết gì về cô cả.
“Cái thôn này đang xảy ra chuyện ma quỷ gì vậy?!” Nguyên tức giận ném bừa điện thoại lượn một vòng cung, chẳng may thế nào, rơi ngay vào đống chăn thẳng tuột, chùm kín mít người ở giường bên.
Tiếng á chói tai, mang theo ánh mắt hình viên đạn hé khỏi chăn bắn vọt về phía cậu.
Nguyên đớ người, chậm rãi nhìn xuống bàn tay rồi lại nhìn Kim đang lườm mình tóe lửa mắt, méo mó cười gượng: “Tôi… tôi xin lỗi, tôi vô ý làm rơi... đồ.”
Mé trán bên trái của Kim ẩn hiện một cục u đỏ lừ. Mí mắt cô giật giật, không biết là vì cơn đau lan xuống hay vì máu nóng trong người cô dồn về. Giấc ngủ yên bình chưa đầy hai tiếng bởi thế cũng bị ngắt quãng. Kim cáu kỉnh, theo thói quen đưa tay xoa gáy. Vết thương do Thanh Long gây ra trong rừng váng lên não, như nhắc nhở cô về sức mạnh khủng khiếp của hắn ta.
Thanh Long là một tên thích bắt trước hành động của con người. Hắn ta tạo mộng cảnh đánh lừa thị giác, dùng dây cước trắng và mùi của Nguyên dẫn dụ cô vào cái bẫy giăng mắc khắp khu rừng. Nếu lúc đó cô không tỉnh táo, lỡ lùi về sau, hoặc nhích lên trước một bước trong mộng cảnh ấy, có lẽ bây giờ đầu cô đã lìa khỏi cổ. Dù khi ấy Kim đã dùng máu mình để hóa giải linh lực á thú tràn ngập trong rừng, nhưng kiếm của cô chỉ có thể chặt đứt tất cả dây cước, thoát khỏi mộng cảnh, không thể chạm đến hay ép Thanh Long trực tiếp ra mặt.
Nhặt điện thoại Nguyên kẹt dưới bắp đùi, Kim ngoảnh mặt, lạnh lẽo nhìn bầu trời trắng xóa đã nuốt trọn những hạt nắng cuối cùng bên ngoài cửa sổ, khung cảnh thê lương, tiêu điều như sắp có giông tố đại họa quét qua. Thôn Kim Tiên rốt cuộc đã chịu đựng cảnh tượng này bao nhiêu lâu rồi? Tên giả thần giả quỷ kia và Đan, liệu có liên quan gì đến nhau?
“Chị Kim.” Nguyên trầm giọng gọi tên Kim.
Bóng tối phủ xuống căn phòng không bật đèn khiến âm thanh đó càng thêm tha thiết. Kim khẽ xoay đầu, toàn bộ tâm trí như bị ánh hổ phách dịu dàng trong mắt Nguyên đột ngột hút lấy. Kim ghét phải lặp đi lặp lại một suy nghĩ cũ rích, nhưng cô thật sự, thật sự rất thích đôi mắt ở thể dạng á thú của Nguyên. Không gian yên tĩnh không kéo dài được bao lâu. Khối kim loại lạnh ngắt trong tay Kim bất ngờ nhảy lên hàng loạt tiếng báo tin nhắn. Kim thẩn người, chạm đại hai ba lần vào dấu hộp thư sáng lóa trên màn hình.
Nguyên trườn sang, ngồi hẳn lên giường cô, giành lại đồ của mình, bâng quơ nói: “Nhìn chị cứ như người lần đầu dùng điện thoại ấy.”
“Tôi không có thứ đó.” Kim so vai, chúi đầu qua chỗ cậu, quan sát từng thao tác ngón tay Nguyên rành rọt di chuyển.
Nguyên chững lại như thể vừa nghe cô nói sai điều gì đó.
“Chị… chưa từng dùng điện thoại trước đây thật sao?”
Kim thản nhiên gật đầu, hất cằm chờ cậu đọc tin nhắn. Nguyên chun sống mũi lườm cô khó hiểu, nhưng dòng thông báo vừa được Bộ gửi đến càng khiến cậu khó hiểu nhiều hơn.
“Các pháp sư đang trên đường đến thôn Kim Tiên. Đêm trăng rằm hai ngày nữa, sẽ có một cuộc tổng tấn công lên núi.” Nguyên chuyển tin nhắn sang cho Kim thắc mắc. “Sao lại là đêm trăng rằm?”
Kim im lặng nghiền ngẫm. Xem ra trận huyết tẩy này Bộ đã quyết sống chết với tên trụ trưởng ấy một phen.
“Đêm trăng rằm đầu tiên của tháng âm lịch, á thú sẽ mất đi một phần linh lực và sức mạnh.” Cô trả điện thoại cho Nguyên, kéo phần chăn bị cậu ngồi xuống, chùm lên người, nhắm mắt lại.
À một tràng dài đầy kinh ngạc, Nguyên nhìn qua Kim lại nằm ngủ.
“Chị Kim! Ăn tối!” Cậu bất bình giật chăn đắp trên người cô, lớn gan hò hét lôi cô dậy cho bằng được.


0 Bình luận