HOA TRONG NGỤC
KEYIF AN AN PNG FREE
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VOL 1: TỨ TRỤ TRƯỞNG

Chương 03: Xin việc

0 Bình luận - Độ dài: 3,568 từ - Cập nhật:

Ngoài những chiếc bánh ra còn có một tập hồ sơ mỏng bọc trong kẹp giấy. Trần Sơn cúi xuống nghiêm túc giãi bày với cô chủ Kim.

“Đây là giấy tờ thu mua bất động sản hợp pháp từ chính quyền thành phố. Trước đây vì để duy trì người chăm sóc căn biệt thự của ông chủ, tôi đã xem xét và chọn trích ra một khoản tiền mà ông chủ đã để dành. Nhưng vật giá qua từng năm thì ngày một leo thang chóng mặt, nên tôi đành phải nhờ đến phía... ngân hàng giúp đỡ.” Thấy Kim vẫn thờ ơ lật dở từng trang giấy, Trần Sơn hắng giọng một lần nữa rồi nói tiếp. “Cô chủ, nếu tháng sau chúng ta không trả đủ tiền cho ngân hàng, họ sẽ dùng biệt thự này để thế chấp.”

Kim xem đến trang đóng mộc đỏ cuối cùng, nửa hiểu nửa không. Nhưng theo lời Trần Sơn giải thích, có thể di vật duy nhất cha để lại cho cô sẽ bị người khác cướp đi. Kim không muốn như vậy.

“Anh Sơn …” Giọng Kim khẽ vang, đôi mắt ngọc lấp lánh ngước to nhìn Trần Sơn không chớp. “Số tiền này hình như rất nhiều.”

Trước đây Kim từng là tiểu thư giàu có không lo cái ăn cái mặc, một phần vì cha cô là một thương nhân tích của đã sống qua hai triều đại phong kiến cho đến thời kỳ cận đại. Nhưng thời thế bây giờ đã khác trước rất nhiều, đột ngột có một số tiền lớn như vậy rơi xuống đầu cô, cô cũng không biết nên xử lý thế nào.

Trần Sơn thoáng kinh ngạc khi Kim nhẹ nhàng thốt ra câu nói đó. Cha anh từng kể, cô chủ vốn là người không thể hòa đồng với người lạ, lại rất đỏng đảnh, kiêu kỳ. Nhưng trong mắt Trần Sơn hiện tại, anh không thấy bất cứ điểm nào về tính cách ấy từ cô. Nếu cậu nhớ không lầm, trước đây Kim còn làm pháp sư cấp cao trong Bộ quản lý á thú và động vật nguy hiểm, linh lực của cô phỏng chừng cũng ngang ngửa cha cô. Tuy Bộ bây giờ đã cải cách và thay đổi nhiều, nhưng đãi ngộ dành cho nhân viên chỉ có lợi không có hại.

Trần Sơn nắm bắt cơ hội, ngập ngừng đưa ra sáng kiến: “Cô chủ, hay cô chủ đến Bộ... xin việc làm đi. Tôi thấy dù gì ngày xưa vì bất đắc dĩ cô chủ mới phải bỏ việc giữa chừng, với địa vị và thân phận cao quý của cô chủ, Bộ nhất định không thể dễ dàng bỏ qua.”

***

Kim vân vê vạt áo hoa cài kín cổ, cố lục lọi trong những mảnh ký ức vụn vỡ chút hoài niệm về tháng ngày làm việc ở Bộ quản lý.

Lúc đó trong tim cô chỉ có Đăng và mối căm phẫn đối với lũ ngoại xâm man rợ tàn bạo. Nhưng đã hơn nửa thế kỷ trôi đi, đất nước bây giờ cũng dần đi vào một quỹ đạo nhất định. Kim cảm thấy bản thân vô cùng lạc lõng, bởi lý tưởng duy nhất trong cô nay đã không còn hữu hiệu. Cô nghĩ mình sẽ đến gặp Đăng, và cả người cha ra đi đột ngột sau khi cô chìm vào giấc ngủ năm ấy.

“Tôi sẽ suy xét về gợi ý của anh. Cảm ơn anh.” Quay lên trả lại tập hồ sơ giấy cho vị quản gia chững chạc, Kim nhẹ nhàng nở nụ cười với anh.

Trần Sơn cúi chào Kim, song tiếp tục trở vào nhà lớn làm nốt phần công việc thường nhật theo lịch biểu ghi chú suốt thời gian kể từ khi anh bắt đầu nhận thức và hiểu rõ mình nên cư xử như một vị quản gia.

Đứng trước bia bộ cha vào một buổi chiều lộng gió, mặt trời treo trên cao đang dần đứt chỉ chìm lặn sau những rặng mây nhuốm màu cánh gián cam vàng, Kim đan hai bàn tay, ôm chặt trong lòng một quyển sách đã ngả ố và xuất hiện các vết bục gáy đóng.

Tà váy suông rêu phong chấm mắt cá chân trắng nõn khẽ bay lật phật. Kim nhìn di ảnh của cha. Chỉ cảm thấy tim có chút đau nhói và thất vọng.

Kim nhớ đến khoảnh khắc cô bám lấy cánh tay thô ráp của ông và van xin ông hãy ở lại với mẹ con cô, khi ông nhẫn tâm để mẹ cô héo mòn rồi mục ruỗng trong căn biệt thự cô quạnh không lấy một kẻ săn sóc, Kim đã cầu nguyện cho ông chết đi.

Nhưng có vẻ, ông ta chết dễ dàng hơn cô mường tượng.

Nắng tắt hẳn phía lưng chừng con dốc trải dài lên dãy đồi xanh ngát của khu công viên nghĩa trang. Trong gió có mùi máu trộn lẫn với đất và bùn gần ao hồ.

Kim ngửa cổ nhìn con chim báo tử đen óng ngoác chiếc mỏm dài phát ra tiếng lanh lảnh rùng rợn. Trong đầu Kim vang lên ba từ “có á thú”. 

Bản năng thúc giục Kim di chuyển. Nhưng với trang phục rườm rà như hiện tại, cô không thể bay nhảy hay thậm chí là chạy nhanh. Thế nên cô quyết định mình sẽ đi bộ. Chậm mà chắc.

Khoảng cách từ ụ đất đắp mộ cha Kim đến tận chân quả đồi ám mùi tử khí mất hơn nửa giờ đồng hồ. Mặt trời đã hoàn toàn biến mất, nhường vị trí cho mảnh trăng khuyết bạc màu lủng lẳng gắn trên cao.

Còn có sao cơ đấy. Đúng là một ngày đẹp trời để lũ á thú lộng hành. Kim ngẫm nghĩ, không hiểu sao những suy nghĩ ấy lại bất chợt lấp đầy trong đầu cô. Dấu chân Kim in lên những chỗ đất mềm ẩm ướt, cô đoán con quái vật kia không còn cách xa nơi cô vừa băng qua. Kim đứng lặng một chốc để cảm nhận mùi trong không khí.

Ao hồ. Có nước. Máu. Những từ khóa tự động liên kết và hình thành một mạng lướt vô hình trước mặt Kim. Cô trầm ngâm xoa cằm, xem xét bước tiếp theo nên quay lại thoát thân hay trực tiếp đụng độ với loài quỷ dữ đã nhiều năm cô không giao chiến. Cuối cùng huyết mạch pháp sư chảy trong người Kim không cho phép cô tự do thỏa hiệp. Nó gào thét và yêu cầu cô phải làm gì đó. Ít nhất là cứu người, dù cô không rõ có còn người nào sống sót hay không.

Giá mà cô mang theo la bàn thì sẽ tiện lợi biết mấy. Cả thanh kiếm mềm trừ tà cô thường dắt ở hông nữa. Với thân thế chưa hẳn là bình phục như bây giờ, Kim sợ ngay đến bản thân mình cô cũng không thể bảo vệ, huống chi là những kẻ xấu số đang tuyệt vọng và trở thành bữa ăn cho giống loài á thú kia. Nhưng cô đâu còn sự lựa chọn nào khác hơn tự mình đối diện.

“Rồi mình sẽ lại chết mất thôi.” Kim lẩm bẩm câu nói trong miệng lần thứ n. Nếu đó là một câu thần chú linh nghiệm, chắc chắn cô đã không lo lắng như thế này.

Đi thêm một đoạn tầm năm trăm mét, vượt qua hai khúc gỗ lớn chắn ngang con đường mòn tiến vào bìa rừng, trước mặt Kim thật sự hiện ra một cái hồ nhỏ trông như ao nuôi cá do con người tự đào.

Kim dè dặt kìm lại tiếng bước chân, rảo mắt nhìn quanh không gian tối mịt chỉ tồn đọng chút ánh sáng nhạt soi xuống từ mặt trăng dát bạc. 

Đôi mắt hồng ngọc tỏa ra hơi nóng hầm hập bức bối, Kim khó chịu dụi dụi đuôi mắt, chớp chớp hai cái để định dạng cảnh vật, dưới mé bờ hồ có một bé gái đang co rúm người hoảng loạn thút thít. Cách đứa bé một đoạn nhỏ là bóng lưng to lớn nom của đàn ông, đang ngồi xổm trên nền đất cặm cụi làm gì đó. Vì bóng lưng ấy đã che khuất toàn bộ tầm nhìn của Kim nên cô không thể biết được gã là nhân dạng nào. Người, hay thú.

Nhưng mùi máu tanh quánh đặc xộc vào mũi Kim bấy giờ đã minh chứng cho thân phận á thú của gã. Kim nín thở, cẩn thận đến từng động tác nhón chân sao cho gã không phát hiện ra sự hiện diện của mình. 

Đứa bé gần như ngồi bất động dựa vào tảng đá chắn gần đó, khuôn mặt lem luốc dính đầy bùn đất và nước mắt trộn lẫn.

Gã á thú bất thình lình quay sang nhìn nhìn nó, từ góc nghiêng không quá xa, Kim âm thầm đánh giá kẻ thù. Có lẽ gã đã ăn người nhà cô bé đó, nhìn những ngón tay đỏ hỏn cùng vết máu loang lổ tràn xuống tận mặt hồ, Kim không dám tưởng tượng đến những chuyện xảy ra tiếp sau.

Cô cần cứu đứa trẻ kia. Ngay bây giờ.

Quan sát một lượt những cành cây rải rác dưới chân mình, Kim suy ngẫm nhặt lên một cành có đầu nhọn, xòe to hết cỡ lòng bàn tay trái, hít mạnh một hơi sâu rồi mạnh bạo rạch lên giữa lòng bàn tay một vết rách dài.

Máu theo những đường chỉ tay tạo thành nhiều hình thù đẹp mắt, nhưng Kim không có tâm trạng để khen ngợi vẻ tinh tế trong từng sợi hồng huyết.

Con quái vật dường như đã đánh hơi ra cô, gã chun chun sống mũi thấp tè lún phún mấy cọng lông tơ, ráo hoảnh tìm miếng mồi mới. Chưa đầy ba phút sau, không phiền gã kiếm mình, Kim tự thân rời khỏi chỗ nấp sau gốc cây to, mái tóc tết dài đen nhánh vắt một bên vai tờ mờ chuyển sang màu đỏ dụ.

Gương mặt Kim xinh đẹp huyền ảo dưới ánh trăng sáng, đến gã quái vật gớm ghiếc cũng mất vài giây thẫn thờ. Gã xoắn xuýt những ngón tay biến dạng vào nhau, nhếch hàm nanh vàng kệch nịnh nọt nói về hướng cô gái.

“Chào người đẹp. Tối thế này em đi đâu ra đây?” Trong giọng điệu của gã pha chút tạp trong trẻo của phần người.

Đứng đối diện với gã, Kim có thể nhìn rõ nửa nhân dạng nửa thú dạng, một thể loại hỗn hợp đặc trưng của loài á thú. Trông gã giống một con khỉ trưởng thành nên tứ chi không biến đổi hay hình thành móng vuốt. Thứ chính yếu chính là những gì gã đã cho vào bụng.

Tạm thời xác định đây là một á thú không có linh lực, Kim thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô dùng ngón tay quệt máu tươi của mình, vẽ nghệch ngoặc lên mu bàn tay còn lại một trận đồ kỳ quái. Vừa lục lọi lại cấm thuật của trận đồ, Kim vừa nhếch môi cười lạnh với gã. 

“Ngươi có biết vì sao khi tạo ra con người, thần linh còn tặng họ chiếc hộp pandora không?”

Gã quái vật nhướng mày không hiểu những gì Kim truyền đạt. Nhưng gã biết đến pháp sư, một nhóm con người được huấn luyện để tiêu diệt những á thú như gã.

“Là để trừng phạt những kẻ hay tò mò đấy.”

Và ngay khoảnh khắc Kim đưa cao hình vẽ giống như bùa chú lao về phía gã, gã dường như nhận ra cô không phải là một cô gái xinh đẹp tầm thường.

Người của Bộ quản lý đánh hơi rất nhanh, chỉ vài phút sau khi Kim bẻ gãy cổ con quái vật tàn ác kia, họ đã xuất hiện và thu dọn sạch sẽ hiện trường. Một cán bộ mặc âu phục đen đứng nghiêm trang rải xuống vị trí xác người xấu số vừa lìa đời một lớp bột vàng mịn, sau đó ông cúi đầu kính cẩn, còn xác người kia hoàn toàn biến mất không chút dấu vết. 

Kim không quá ngạc nhiên trước những nghi lễ quái dị của Bộ khi muốn xử lý rắc rối do á thú gây ra.

Ông chú ấy xong xuôi thì đi đến trước mặt Kim chào hỏi: “Tôi không biết còn có pháp sư có thể dùng tay không để giết á thú đấy. Có vẻ cô là một pháp sư cấp cao nhỉ?”

Kim bắt lấy bàn tay đưa giữa không trung của ông, mỉm cười rồi tự chỉ vào đầu.

“Tôi không còn làm việc trong Bộ quản lý nên không thể nhận mình là pháp sư được. Chỗ này tôi vừa bình phục, một tai nạn không lường trước cách đây... vài năm.”

Nhếch chân mày đầy vẻ kinh ngạc, ông chú bỗng im lặng suy nghĩ.

“Tình trạng hiện tại của cô trông có vẻ đã tốt hơn nhiều rồi. Cô có muốn quay lại Bộ quản lý tiếp tục công việc không?”

Nếu Kim chỉ đơn giản dùng tay không giao đấu với á thú, ông sẽ không chú ý quá đặc biệt đến cô, nhưng nhìn mái tóc cùng đôi mắt hung hung đỏ đang dần nhạt màu, ông ta biết Kim không đơn thuần chỉ là một pháp sư ẩn thân nhiều năm để dưỡng bệnh.

Lời Trần Sơn nói hiện về trong đầu, Kim thấy dù gì cô cũng nên có trách nhiệm thay đám người ở biệt thự trả hết số nợ ngân hàng và lấy lại giấy tờ cầm cố căn biệt thự. Trong năm mươi năm qua, nếu không có bọn họ chăm sóc chu đáo, có lẽ Kim sẽ tỉnh dậy với một dáng vẻ vô cùng thảm họa.

Chấp nhận lời yêu cầu trở lại Bộ quản lý của ông chú cán bộ, Kim lẳng lặng ngoái theo đứa trẻ mất người thân ngồi run rẩy khóc sướt mướt sau tấm kính xe cấp cứu, chợt trong lòng tràn ngập niềm chua sót khó tả.

Nếu như khi cha mất, cô không rơi vào giấc ngủ sâu, liệu cô có tiếc thương ông như ánh mắt đau lòng của cô bé đó.

***

Ánh tịch dương đã khuất hẳn sau thảm đêm lốm đốm sao trời. Kim tản bộ dọc con đường ốp gạch hoa vuông dẫn đến khu Bùi Viện náo nhiệt hơi người chen chúc. Tiếng nhạc xập xình phát ra từ những vũ trường tối tăm xếp sát rạt nhau khiến đầu óc cô quay mòng mòng đầy khó chịu. 

Kim rẽ sang một con hẻm nhỏ thông ra trục đường chính tấp nập xe cộ nối đuôi nhau dừng đèn đỏ, trong lòng ngập tràn vẻ kinh ngạc trước sự hào nhoáng và hoa lệ của đất nước sau chiến tranh. Chỉ mới năm mươi năm mà thời thế đã thay đổi đến chóng mặt. Kẻ thù xâm lăng có thể đã bị đánh đuổi khỏi đất nước ta, nhưng á thú thì không bao giờ mất đi bản chất máu lạnh và dừng nhắm vào con người vô tội. 

Mặc cho tâm tư chất chồng như núi vẩn vơ trong đầu, bước chân Kim vô thức dừng lại trước một ngồi nhà hai tầng cũ kỹ giăng rợp ánh đèn vàng nổi bật ngay lối cổng vào. Ngôi nhà nằm cuối một con hẻm cụt, trồng nhiều cây xanh và có một chú mèo tam thể tròn trịa lười biếng nằm ấp trứng trên bệ hiên trống. 

Kim có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương thoang thoảng trong không gian yên tĩnh. Cô ngẩng đầu, đọc rành rọt tấm biển hiệu gỗ được quết bằng nước sơn màu. 

“Tiệm Cà Phê Kiot 102"

Cái tên cũng thật thú vị. Nhưng thứ thu hút Kim hơn cả chính là bảng thông báo cần tuyển nhân viên treo to đùng áp vách tường, bị che khuất bởi tán lá um tùm của hàng chuối cảnh. Giờ giấc làm việc chủ yếu thường vào sáng sớm hoặc ban ngày. Không có buổi tối. 

Khóe môi Kim vui vẻ nhếch cao, một chút phấn khích lọt khỏi tròng mắt lạnh như mặt hồ. Cô tiến đến ôm lấy chú mèo tam thể đặt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bầu má núng nính của nó. 

Con mèo rên lên hừ hừ một lúc rồi nhảy khỏi người cô, ưỡn ẹo tấm thân mập mạp một cái, cong cong chiếc đuôi dài tỏ ý dẫn đường. 

Kim tháo giày xếp lên kệ, vuốt gọn bộ quần áo cổ điển nhăn nhúm, hít nhẹ một hơi sâu song đi theo chú mèo. 

***

Trần Sơn phải tập thích nghi với cuộc sống mới bằng cách dậy sớm hơn mọi ngày hai giờ đồng hồ để nhắc nhở Tuyết Sam chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho cô chủ và Mục Linh hầu hạ cô chủ trang điểm chải tóc. 

Thật ra Kim thấy bọn họ không cần quá câu nệ nguyên tắc cũ mà cha cô đặt ra trước đây, nhưng bản thân là người hầu được tổ tiên giao phó việc phục vụ chủ nhân nhà họ Ngô, cả đời bọn họ chỉ có thể quanh đi quẩn lại làm những việc như vậy. 

“Đây là lý lịch và căn cước tôi đã giúp cô chủ làm lại. Sau khi đến Bộ quản lý, cô chủ hãy đưa nó cho người phụ trách nhân sự.” Trần Sơn đem giấy tờ để lên bàn ăn trong khi Kim vừa nhấp một ngụm sữa bò ấm. 

Cô đẩy bì hồ sơ sang một bên, thắc mắc quay lên Trần Sơn hỏi: “Thư viện dưới tầng hầm của cha tôi anh còn giữ chìa khóa chứ?”

Trần Sơn cúi đầu cung kính trả lời: “Vâng thưa cô. Một lát nữa tôi sẽ để nó trên bàn làm việc trong phòng cô. Nhưng rất lâu rồi không có người xuống tầng hầm dọn dep, hay tôi nhắc Mục Linh …”

“Không cần đâu. Đừng làm phiền đến mọi người. Tôi chỉ muốn tìm mấy cuốn sách cũ thôi.” Kim hòa nhã từ chối sự nhiệt tình của người làm. 

Lần cuối cô rời khỏi biệt thự, quản gia ở đây chính là ông nội Trần Sơn. Cả Tuyết Sam và Mục Linh đều chưa ra đời. Đối với những người xa lạ, dù là chủ nhân nhưng cô cũng không muốn nhờ cậy quá nhiều. 

Sáng nay Kim sẽ bắt đầu công việc bán thời gian ở Kiot 102. Cô nhanh chóng ăn hết bữa sáng và trở về phòng thay đổi trang phục. 

Xu hướng của giới trẻ hiện đại là áo thun và quần bò, hoặc áo kiểu kết hợp với váy ngắn. Kim xem đi xem lại, vẫn thấy mình thích tủ đồ cũ hơn.

Trần Sơn nhìn cô chủ xuất hiện trong chiếc đầm chữ A quá gối điểm xuyết hoa văn trang nhã thì không khỏi trầm trồ, mái tóc đen nhánh ngắn ngang lưng được cô búi gọn sau gáy, cố định chắc chắn bằng trâm bạc khắc hoa mai, khuôn mặt mộc mạc chỉ điểm nhẹ son môi nhưng không kém đi khí chất thanh thoát. 

Tuổi tác của Kim tuy đáng bậc ông bà của Trần Sơn nhưng bề ngoài Kim chỉ trông như một thiếu nữ chưa qua tuổi trưởng thành. Mỗi lần nhìn cô chủ nằm thiếp sâu trong giấc ngủ hay khi cô đã tỉnh dậy, Trần Sơn vẫn không khi nào ngừng cảm thán trong đầu, người có linh lực thật sự sẽ lão hóa chậm đến mức đó sao? 

"Kiot có nhân viên mới."

Chị Mai chủ tiệm Kiot - một phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng ngoài ba mươi, độc thân và giàu có đã khoe với Nguyên ngay khi cậu vừa gọi một tách espresso nóng và nhâm nhi nó ở góc sân thượng dành cho riêng cậu, nơi duy nhất cậu nghĩ nắng có thể xuyên qua những kẽ lá tigon mơn mởn, chiếu xuống những trang sách cậu thường đọc trước lúc mặt trời lên cao. 

Chuyện đó với Nguyên sẽ thật bình thường cho đến khi cậu nhìn rõ diện mạo quen thuộc của cô bạn nhân viên mới trong lời tán dương của chị Mai, tách khỏi những kệ sách khổng lồ trong phòng đọc thông ra mảnh sân thượng nhỏ và đứng trước mặt cậu. 

Ánh mắt Nguyên sững lại, bần thần mất mấy giây đầu tiên khi giọng Kim mềm mại lọt vào tai cậu. 

“Bánh mỳ hoa cúc nhân bơ của quý khách.”

“Kim.” Môi Nguyên tự giác bật ra cái tên từng ám ảnh vào sâu tận tâm trí cậu suốt nửa thập kỷ qua. 

Cậu đã đi tìm cô trên khắp đất nước này, nhưng tất cả những gì cậu biết về cô chỉ là cái tên Kim cùng hồ sơ “đã ngừng công tác” lưu trữ ở Bộ quản lý. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận