Cô biết không?
Kẻ không biết điều
Sớm muộn cũng không có kết cục tốt đẹp!
*
**
Ken ôm cái gối xốp đầy gòn, ngồi xếp bằng lại, từ tốn đưa mắt chờ quyết định của tôi. Trong đêm tối, mắt cậu như dạ minh châu kiêu hãnh nhả ra ánh sáng dịu dàng. Tôi chắp tay sau lưng, nhìn cậu, trong đầu là hàng tá giả thuyết "không mấy trong sáng" hiện lên. Chốc, tôi ngồi xuống trước mặt cậu. Saito Ken vẫn thơ ngây chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Tôi cười:
- Hì hì, Ken baby muốn ngủ trong phòng hả?
Saito Ken gật đầu lia lịa, kèm theo cái nụ cười toả nắng thường lệ. Tôi nắm lấy hai vai của Ken, vừa cười giả lả, vừa nói:
- Vậy hả? Ôi xem kìa... tội nghiệp ghê chưa! Saito Ken muốn vào phòng ngủ kìa! – Sau đó trợn mắt, lạnh lùng. – Thây kệ cậu chứ! Không có chuyện bước vô đó ngủ chung đâu nha! Thích thì xuống sô pha ngủ, không thì cứ ngồi đây ngủ cả đêm luôn đi!
Nói rồi tôi đủng đỉnh đứng phắt dậy, ngoay ngoắt bỏ vô phòng.
"Rầm!" – Cửa đóng, then cài rồi! Đừng hòng béng mảng tới được đây nhá!
Tôi sập cửa lại bằng bộ điệu dứt khoát nhất. Không muốn nhìn vào vẻ mặt đó chút nào, nó làm tôi tiêng tiếc. Tôi còn sợ ổng lại hiện hồn vào đây nên nói vọng ra:
- Tôi mà thấy cậu tự tele vào đây là tôi ném mỏ lết vào đầu ráng chịu nha!
Nhưng ông cố đâu có vừa, từ kẽ hở dưới chân cửa đẩy vào một câu răn đen trên giấy:
”Tôi ngủ sô pha thì cũng dùng nửa cái mạng còn lại dịch chuyển cô xuống bên cạnh.”
Tôi nhìn tờ giấy của hắn, nổi khùng vo viên ném sọt rác. Ờ ngon đó, dịch chuyển nổi thì dịch đi!
Tôi vùng vằng đi đánh răng xong rồi tắt đèn, nhảy phóc lên giường, trùm chăn kín mít. Tôi cũng đề phòng bị con yêu nghiệt đó dịch chuyển thật, quấn kín mình và chăn cuộn chặt, đảm bảo lỡ có bị ném xuống sàn nhà lạnh băng dưới tầng trệt cũng không ảnh hưởng giấc ngủ vàng ngọc. Biết sao được, đã lỡ sống chung với cái thực thể có phép thuật đó, tôi mà lơ ngơ là ổng dìm tôi ngay. Mục tiêu ổng chỉ để đảm bảo thời gian mỗi ngày luôn ở cạnh tôi. Cái thứ chỉ biết nghĩ cho mình. Dù ổng nói là mình cạn phép rồi, nhưng vẫn đanh đá hù doạ tôi. Hắn thực sự làm tôi cảm thấy rối nùi.
Tôi ôm theo cái não bộ rần rần nghĩ đến chuyện hoang đường hôm nay thống kê lại rồi suy tưởng những chuyện mình trải qua hư cấu đến mức tôi thầm mong cầu đây chỉ là một cơn ác mộng dài hơi.
Bóng tối lan khắp căn phòng nhỏ, lướt rất nhẹ, êm ru bao bọc toàn bộ căn phòng. Có ánh đèn ngủ là sắc vàng ngả sang cam sậm, như là một thứ màu đã bị lẫn tạp giữa vàng, cam, nâu và đen trên bảng màu, thành ra một cái màu xỉn đi, khó xác định. Bờ tường màu xanh biển trở thành cái màu xanh chuối tái mét do hoà trộn với những màu sắc hỗn độn kia. Không gian im phăng phắc.
Ngoài trời, một đợt gió chướng ập tới, mang theo chút lành lạnh của hơi sương cùng mảnh trăng méo xẹo lặng lẽ bên ngoài tràn vào ô cửa sổ. Sao tắt. Mây đen đặc cả trời, che cả góc trăng nhạt.
Tích tắc... Tích tắc...
Kim giây chạy theo mặc định, kêu tiếng "tách tách" nhỏ xíu. Nhịp kêu tuần tự và máy móc. Tôi trằn trọc. Lăn qua. Rồi lại lăn lại. Có tiếng cửa sổ bị gió thổi sập vào. Gió rung cây. Xào xạc. Xào xạc. Là gió giông. Sắp mưa rồi!
Trằn trọc. Trằn trọc.
Đêm dài đăng đẳng.
Gió lạnh quá! Giờ này Ken xuống sô pha ngủ chưa?
Uầy, vớ vẩn! Đừng có nghĩ tới cậu ấy nữa chứ! Ngủ ngoan nào Hạ Anh!
Nhắm mắt lại, ngủ tiếp thôi!
Gió rít qua cửa, càn vào phòng. Tôi nghe tiếng cành cây gãy rắc rắc. Tiếng cột xà trên nóc nhà oằn mình gầm rú. Gió lên mạnh bạo trong đêm đen đặc quánh.
Ngoài trời, trăng cũng đã lặn, chỉ có mây đen vần vũ. Gió nổi, nó lạnh lùng cuốn bay những tán lá mỏng manh tuôn xuống mặt đất kêu xạc xào.
Tí tách... Tí tách...
Âm thanh đầu tiên của mưa vang trên mái tôn. Hạt mưa chảy dài, ướt đẫm những lá thường xuân xanh đen.
Lác đác từng hạt mưa nhẹ lăn trên trên mái tôn, trượt xuống máng nước rồi rơi trên sân rộng. Sau đó, tiếng mưa nhỏ từng giọt nặng nề hơn, đánh động cả giấc ngủ trằn trọc chưa vào giấc của tôi, khiến tôi phải mở mắt, âu lo đưa mắt nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy bóng đêm mờ mờ ảo ảo, có tiếng gió rít xô vào mặt cửa nghe lụp bụp.
"ÀO... RÀO RÀO... RÀOOOO..."
Những hạt mưa trút xuống máng tôn thành một âm thanh nắc nẻ, giòn rụm. Mưa đậm đặc, hạt nặng trịch như đá xanh đập xuống tôn kêu rổn rảng. Gió thổi làm mưa xối xả tứ hướng, văng tung toé. Dường như có ụ mây nào đó đã quá no nê hơi nước nên đổ tràn xuống mặt đất ồ ạt như vậy. Chỉ có bóng đêm là điềm nhiên giơ màu đen nhầy nhụa. Đêm không sợ mưa. Đêm gói gọn mọi quang cảnh trong tịch mịch.
Nằm cuộn trong chăn, tôi co ro. Nằm hơn ba mươi phút rồi, vẫn chưa ngủ được.
Tôi phát lạnh, kèm theo đó là nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Ken như làm bằng giấy, trông rất yếu, không biết cậu chịu được lạnh không. Tôi bất an, không ngủ được nữa!
Bật dậy giữa đêm, tôi choàng thêm áo khoác, chân trần đi trên sàn gỗ lạnh ngắt, chân tôi cóng lên, tôi đi đóng cửa sổ. Mưa đã tạt ướt bệ cửa thành vũng nước lớn. Ngoài là màn mưa xám đặc, hun hút, mưa tàn sát những dây thường xuân mong manh. Chúng chịu nổi qua đêm nay không? Hay sẽ úng nước hết?
Lạnh. Vẫn lạnh. Tôi chà hai bàn tay vào nhau. Biên độ nhiệt dao động nhanh quá. Không khí loãng, ngai ngái mùi nước mưa. Tiếng mưa vẫn lộp độp rơi.
Ken sẽ lạnh nếu không có chiếc chăn ấm nào.
Tôi lén mở cửa. Chắc cậu đã xuống sô pha dưới nhà.
Kẽ cửa hẹp hí mở, tôi đưa mắt nhìn ra hành lang hẹp chừng một mét năm dẫn xuống cầu thang. Dáng hình lặng lẽ cuộn chân lại, ôm chặt gối. Ken ngả đầu dựa trên đầu gối, đêm hắt vào gương mặt đẹp đẽ đó thành những góc cạnh sắc sảo.
Bộ đồ trắng tương phản với bóng tối. Ken cô tịch giữa đêm đen. Không còn nét hiền lành, thơ trẻ như mọi khi, ánh mắt tím đó vô hồn, lạnh lẽo xuyên vào không gian đặc sệt màu đen. Trong đáy mắt loé sáng kì dị. Ken giờ khác quá! Cậu đơn độc, có cái gì đó rất lạnh. Hẳn là do nét mặt không biểu cảm, chỉ là gối đầu lên chân mình, tay ôm chặt gối, im như tượng. Đôi mắt mở trân. Không hề chớp.
Cái nhìn lạ lùng đó làm tôi ngỡ ngàng. Đó không phải là Ken tôi gặp trong ngày hôm nay. Đây là một ai đó xa lạ và thật cô đơn!
- Ken ơi! – Tôi khẽ gọi, tiếng mưa ồn ào sợ rằng đã nhấn chìm tiếng nói của tôi rồi.
Chắc là không nghe nên Ken vẫn nằm y như vậy.
Tôi mở rộng cửa, đi thẳng ra, ngồi chồm hổm trước mặt Ken. Nuốt khan rồi hỏi:
- Sao vẫn ngồi ở đây?
Ken chớp mắt một cái. Có lẽ cậu nghe, cũng biết tôi ngồi trước mặt nữa. Vậy mà không thèm phản ứng.
Tôi hạ giọng:
- Thôi nào, mưa lạnh lắm, tôi lấy cho cậu cái chăn nha!
Lần này Saito Ken quay mặt đi, rõ ràng là biết tôi đang nói mà! À, ra là người ta đang giận lẫy!
- Hừ, kệ cậu luôn! Thấy ghét! – Tôi ngoay ngoắt bỏ vô phòng. Nhưng tay vừa định khép cửa thì lòng lại chùn xuống. Ken vẫn im lặng, không đoái hoài.
Cậu ta không xuống sô pha, cũng không dịch chuyển tôi xuống. Đã mấy tiếng trôi qua rồi, cậu vẫn ngồi yên đó. Có lẽ lần này quậy quá, thực sự cạn phép rồi.
Tôi nhìn trong bóng đêm, hốt hoảng thấy nửa người của cậu đã nhạt thành màu trắng đen. Cậu không để ý, không nhận ra hay sao?
Tôi đi đến cạnh bên nhìn cậu, thủ thỉ:
- Cậu không thừa nhận là mình đã rất yếu sao?
Cậu áp mặt vào một bên tay, lặng lẽ rơi lệ.
Ê nha, đang nói chuyện không có khóc nha! Chơi vậy ai chơi lại?
Tôi thấy dường như hai tiếng vừa qua, tôi đã đốt cháy đi phòng tuyến tâm lý cuối cùng của cậu ấy. Một kẻ đã kiệt quệ nhưng không thừa nhận, chông chênh giữa tan biến và tồn tại.
”Chúng ta không có niềm tin vào nhau.” - Cậu viết bằng những ngón tay còn lại chưa tan đi.
- Tôi sợ cậu, cậu như một con quái vật viễn tưởng nhảy xổ vào cuộc đời tôi. Trong khi tôi chỉ đơn giản là đang phòng vệ. Cậu và tôi không có niềm tin vào nhau thật đó. - Dù thấy cậu đã yếu đến mức không duy trì nổi hình người, nhưng tôi vẫn không quên đáp trả.
Ken không còn tay để cầm bút nữa, bút cứ như vậy mà lăn xuống đất. Cậu ấy bất lực buông xuôi. Một giọt nước mắt nữa lăn xuống bầu má đã mờ nhạt có thể nhìn xuyên qua không gian.
Tôi nhìn cậu, nâng bút lên rồi đưa qua tay còn lại, tra tấn lần cuối:
- Nói thật đi, rồi tôi giúp.
Ken nhìn tôi, dường như biết lần này là cơ hội cuối cùng, cậu liều mạng đưa tay trái ra nhận bút rồi viết bằng hết tốc lực.
Hoa giấy lảo đảo rơi trong bóng tối. Tiếng mưa bên ngoài rỉ rả, mang theo mùi mưa và cơn lạnh thấm dần vào không gian.
“Máu không đốt tuổi thọ, chỉ đốt sức lự...”
Viết chưa tròn câu nữa, cây bút đã không còn cầm được. Hiểu rồi hen, lừa tôi lo sốt vó chiều giờ. Tôi thấy cậu dần tan vào hư vô, vội chạy vào trong phòng tìm dao rọc giấy ngay. Bước trở ra cửa đã thấy hoa giấy bay tán loạn, tựa như tuyết đang rơi.
Ken gần như bị hoà chung vào bóng tối. Lần này tôi đã quen, đưa tay cắt một vết, cố gắng định vị chỗ của cậu, rồi đưa giọt máu ra.
Máu đưa vào không gian, mang theo tia sáng nhỏ li ti. Hoa giấy gom lại, ùn ùn như một cơn lốc xoáy nhỏ, bồi đắp nên dáng hình của Ken.
Đầu tôi choáng váng, xoay mòng mòng. Khi cậu thành hình, tôi cũng xây xẩm ngã ra đất. Tôi thấy mình va vào một vòng tay, sau đó người đó nhấc bổng tôi, nhẹ nhàng bưng đi. Tôi thiu thiu nhìn, thấy mình được bế về giường. Người đó ém chăn cho tôi xong, còn mò mẫm gì đó, sau đó tôi thấy môi mình có vật gì đó cưng cứng cọ vào.
Tôi lấy lại ý thức, à thì ra là ống hút. Tôi hút lấy một ngụm, hương sữa ngọt thơm tràn vào khoang miệng. Ngon quá, hút thêm mấy ngụm nữa!
Đến khi đủ tỉnh táo, tôi tự ôm hộp sữa mà uống một mình. Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi mệt và buồn ngủ tận cùng, cũng không dây dưa nổi nữa, nhẹ nói:
- Ngủ ngon.
Đối phương đổi hộp sữa trong tay tôi bằng một cái vật khác lành lạnh. Tôi bị cái lạnh của kim loại làm tỉnh táo một chút, nhận ra cậu nhét vào tay tôi cái mỏ lết.
Tôi siết chặt mỏ lết trong tay, nghiến răng trước sự trêu chọc này. Rõ biết chẳng trị nổi hắn, nhưng hắn vẫn đưa tôi cầm.
Niềm tin giữa chúng tôi là từ lúc hai đứa đều yếu như sên nhưng quyết tâm nhe nanh múa vuốt tới cùng.
Tôi đưa mắt nhìn dáng hình đó ngã gục trên sàn dưới giường mình, mi mắt tôi đã nặng trịch. Tiếng mưa như một âm thanh êm dịu cứ dẫn dắt tôi chìm sâu vào cơn mơ. Bằng sức lực cuối cùng, tôi ném một con thú bông bên cạnh mình va vào người đó, nói nhỏ:
- Kéo dây kéo mở ruột nó ra, có cái chăn.
Tôi cũng không có hơi để nhìn coi người đó sống chết thế nào, đầu đã lịm đi theo âm thanh mưa tí tách rơi.
Lim dim... Lim dim...
*
* *
Tích tắc... Tích tắc...
Kim giờ bò qua con số hai. Hai giờ sáng.
Cái đêm mưa tầm tã, vang vang trong tiếng mưa, dường như có tiếng ai đang nói vọng đến, văng vẳng bên tai cậu:
"Cậu đã hết một ngày."
Có tiếng thở dài, mệt mỏi. Chỉ còn chín mươi chín ngày. Mới ngày đầu tiên đã sống dở chết dở với con bé này rồi. Nếu cậu không an phận nhu thuận, chắc chắn cuộc đời về sau còn khó sống hơn nữa.
Chưa một ai dám gây ra cho Ken nỗi giày vò và bát nháo tới vậy. Mấy đứa họ Sugimoto đứa nào cũng đặc biệt ghê, lần nào gặp cũng hành cậu lên bờ xuống ruộng.
Ken bỗng nhiên nhớ đôi mắt nâu vàng nào đó, một lời xa xăm đâu đó truyền tới trong hồi ức:
"Công chúa là biến số ngài không lường được đâu."
Không lường nổi thật. Cô ấy tập hợp đủ từ một tố chất thiên tài sinh tồn lẫn lưu manh gian xảo khó đoán, lại bọc trong vỏ bọc yếu ớt và ngây thơ. Dùng biện pháp mạnh thì không nỡ, nhẹ tay quá thì nó lại lì không nghe theo mình. Đã thu liễm đi rất nhiều, không dám bộc lộ gì cả, mà nó vẫn cứ như con tê tê đầy giáp, cuộn lại không nghe theo bất kì hướng nào.
Tròn một đêm, số Yêu trùng thứ hai sẽ nở. Bọn chúng sẽ cản trở một phần cái tính chướng khí của Công chúa. Miễn là cậu giữ yên lặng đủ sâu, Yêu trùng sẽ thay cậu hành sự. Miễn là khiến cô ấy hàm hồ, bớt đi độ nhạy bén này thì mới tiếp tục hành động được. Còn bây giờ, Ken phải phong bế toàn bộ sức lực để dưỡng thương. Thực sự đã quá đủ cho một ngày rồi!
Mắt nhắm nghiền. Ken lắng nghe mưa hát ngoài trời. Mưa thưa hạt dần, tiếng nhẹ đi. Rồi dần dứt. Những hạt mưa nhỏ bé tan vào không gian buốt giá.
Ken nhắm mắt, ánh tím trong đôi mắt kia cũng tắt vụt.
Tí tách... Tí tách...
*
* *
Những tia nắng đầu tiên chạm vào mi mắt tôi, xé tan giấc mơ êm đềm thành sắc trắng toát, bên tai bị lũ chim trên cành hót véo von lay gọi.
Ngồi bật dậy. Dụi mắt. Ngáp.
Tôi mò cái mắt kính trên đầu giường, đeo vào mắt, mơ màng nhìn đồng hồ: 6 giờ 05 phút.
OH MY GOD!!!
Tôi còn nằm mơ sao? Oáp, đâu phải, dậy rồi mà! Ôi, lần đầu tiên trong lịch sử từ khi phải học buổi sáng mà tôi dậy sớm như thế này. Không cần đồng hồ báo thức luôn! Đúng là kỉ lục!
Đang hớn hở vì thành tích mới, tôi định bước xuống giường. Dưới sàn, có cuộn chăn được gấp ngay ngắn, đặt dưới cái gối nằm. Tôi nhận ra trong kí ức của tôi có thêm một dữ kiện mới: “Saito Ken” - hoàng tử “bay màu”, osin đang ăn nhờ ở đậu nhà tôi. Vậy là ngủ hết đêm rồi vẫn không thay đổi được hiện thực việc nhà tôi có một thực thể kì quái xuất hiện và quậy tung cuộc đời của tôi lên.
Lòng tôi hơi chùn lại. Lúc tôi muốn ngồi thiền định để ghép nối những mảng kí ức về Ken lại thì trên người đột nhiên ngứa ngáy đến mức làm tôi mất tập trung.
Trời ơi cái giường này có rệp hay sao mà ngứa người quá, tập trung không nổi luôn! Tôi tung chăn đi tắm để làm dịu cơn ngứa.
Tắm xong rồi, tôi cũng thay luôn đồng phục, rồi soạn tập vở đi học. Tôi mở cửa sổ, hôm nay bầu trời trong vắt. Bờ tường còn ẩm ướt do cơn mưa đêm qua. Nước mưa đọng trên lá cây, đóng thành vũng trước sân thượng. Dây thường xuân xụi lơ, lá ướt đẫm. Có âm thanh huyên náo của lũ chim bồ câu gù trên mái nhà là chí choé chói tai nhất. Tôi vươn vai, tập vài động tác thể dục. Saito Ken đi đâu rồi?
Lúc tôi quay qua giường định gấp chăn mà nghĩ lại, tôi nên để yên đó tạo công ăn chuyện làm cho cậu ta chứ nhỉ?
Thế là tôi mặc kệ giường của mình đang hỗn độn, sảng khoái đi xuống nhà.
Ken đâu rồi nhỉ?
Mùi thơm quá! Là mì gói! Hương mì nóng thơm tràn vào khoang mũi khi tôi vừa bước xuống hết cầu thang. Hương thơm lan toả cả khu bếp thật ấm áp.
Tôi chạy ngay đến bếp, Ken đang nấu mì. Hì hì, giỏi ghê ta, biết nấu bữa sáng cho tôi nữa!
Ken thấy tôi, mỉm cười thay câu "Chào buổi sáng!", nhưng ánh mắt nhìn tôi hơi kì quái.
- Cậu sao vậy?
Ken đưa mắt nhìn tôi, hỏi bằng một tờ giấy rồi hỏi một câu kì quái:
"Chúng ta là gì?"
Mắt tôi giật giật? Muốn trả lời kiểu gì đây ông nội? Tôi - nhân loại, cậu - nhân tạo? Đúng ý chưa?
- Thì cậu là osin tôi mới nuôi, không phải cậu nói cậu ở lại đây để tìm tình yêu chân thật gì sao? Cậu cần tôi làm chứng cho việc hoàn thành nhiệm vụ mà? Ủa hỏi gì kì vậy?
Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy vô cùng kì cục. Trong đầu tôi có những âm thanh lích rích nhỏ như tiếng chim, khiến tôi hơi mơ hồ, không thể cố tập trung nghĩ gì. Tôi ôm đầu mình, không đau nhưng cứ như có một thứ gì đó tựa như một mảnh lụa trắng đập vào mặt mình, không thể nghĩ sâu hơn nổi. Osin tóc nâu bưng tô mì nấu từ bếp đến bàn, nơi tôi đã ngồi chờ sẵn. Cậu đặt tô mì xuống bàn, xoa xoa ngón tay lên dái tai vì nóng, rồi ngồi xuống.
Tôi bỏ tay ra khỏi đầu, tạm quên cơn bức bối, mỉm cười:
- Dậy sớm quá ha, còn biết nấu ăn sáng nữa. Giỏi thật.
Cặp mi dày, rậm cong của người đối diện híp chặt cùng với nụ cười tươi rói. Ken lấy đũa trộn vắt mì lên làm mùi hương xộc lên ngào ngạt hơn. Ha ha, ga lăng ghê! Khỏi đi, để tôi ăn nào!
Trái với điều tôi nghĩ, Ken vẫn giữ đôi đũa, ghì chặt cái tô và... măm ngon lành.
Hừ, có osin nào bỏ chủ chết đói còn bản thân ngồi ăn ngấu nghiến thế này không?
Tôi lườm:
- Saito Ken!
Cậu ngẩng mặt, chớp chớp mắt.
- Ai cho cậu ăn?
Hắn vẫn chớp chớp mắt.
- Nhiệm vụ của cậu là phải nấu ăn cho tôi!
Ken bỏ đũa xuống, chống cằm.
Tôi hắng giọng:
- Đi nấu tô khác ăn đi, tôi ăn tô này! – Lại lườm. – Còn không mau?
Cậu thùng thẩy đặt cái đôi đũa xuống, mặt bí xị, rồi đứng dậy. Tôi nói:
- Rót giùm li sữa luôn! – Rồi kéo cái tô về phía mình, từ tốn hưởng thụ.
"Cạch" – Li sữa bị dằn mạnh xuống bàn, đổ tràn lên bàn, nước sóng sánh – hành động của người đặt mang theo nhiều ức chế. Tôi ngẩng mặt, giọng đanh lại:
- Dằn mặt ai vậy, hửm?
Ken uất ức nhìn tôi, rồi vùng vằng bưng li sữa lên làm lại. Bàn tay từ từ nhẹ nhàng đặt cái li xuống bàn, không vang lên chút âm thanh nào, sữa trong li không nhốn nháo như trước. Ken nặn ra cái nụ cười phục tùng niềm nở, ấy mà tôi nghe mấy khớp ngón tay của người đó đã vang lên răng rắc. Ken đi vào bếp nấu tô khác. Tôi khoái chí vừa ăn vừa cười.
Hôm nay phải đi học sớm mới được. Tôi ăn hết tô mì trong tích tắc, tu hết li sữa và ợ một cái đầy thoả mãn. Ken bưng tô mì mới đặt lên bàn.
Tôi xách ba lô, đẩy tô mì đã ăn xong về hướng cậu, dặn:
- Nhớ rửa chén đó. Xong rồi dọn dẹp nhà cửa lại cho tôi. Không được để sót một hạt bụi nào đó!
Rồi đứng dậy, chuẩn bị đi. Có một miếng giấy ghi chú dán vào mu bàn tay của tôi:
"Làm xong hết công việc cô giao là tôi muốn đi đâu, làm gì cũng được phải không?"
Tôi gật đầu:
- Đúng rồi! Làm xong thì cậu muốn đi đâu thì đi. Khoá cửa cẩn thận được rồi!
Ken gật gù, rồi chú mục vào tô mì nghi ngút khói, không muốn nghe nữa. Tôi ôm ba lô, muốn dặn cậu thêm xíu nữa mà chả biết nói gì. Thôi thì ôm cặp sách đi luôn cho rồi!
Tôi nói mấy câu với Ken tham ăn, xong đi học. Hi vọng cậu sẽ chú ý:
- Tôi đi học đây.
Phía sau, Ken vẫn ngấu nghiến ăn mì, chả đoái hoài. Ăn quên Tổ quốc thế này thì nói cậu ấy tiếp thu được gì? Haizz...
Tôi lắc đầu. Thất thiểu ra khỏi nhà. Cầu mong hôm nay việc gì cũng được thuận lợi.
*
* *
Đôi đũa trên tay chàng hoàng tử bỏ xuống khi cô gái ra khỏi ngôi nhà nhỏ, chân mày hơi cau lại, Ken bỏ dở tô mì đang ăn, chẳng có chút thích thú thèm ăn nào. Cậu đi lấy một cốc nước, hớp một ngụm, tất cả bằng khuôn mặt chán nản và bực bội. Thời gian thì không có nhiều, trong khi cậu đang phải làm một việc rất mất thời gian: Người hầu cho cô gái đó.
Chàng trai trở về chiếc gương hình chữ nhật trong phòng của cô gái nhỏ, đứng nhìn nó, ngón tay cậu bị toạc một mảng da, tứa máu, dòng máu sắc tím được con người kì lạ thoa lên mặt gương. Tức thì, tấm gương sáng lên sắc vàng lạ lùng, li ti như bụi ánh sáng. Mặt gương loang ra như mặt hồ gợn sóng.
“Max!”
Từ trong gương, gã đàn ông mặt hoodie đen trùm kín đầu uể oải bước tới, ngáp dài:
"Oáp! Hoàng tử của tôi ơi, mới đi có một ngày mà đã nhớ tôi rồi sao? Gì đây thưa Saito Ken cao quý của tôi?"
“Tôi... Tôi muốn gặp ông."
Max tia mắt nhìn thấy trạng thái linh hồn cực kỳ bất ổn kia, cũng há hốc mồm. Hắn soi lại những ghi chép pháp thuật kí sinh trong linh hồn của Hoàng tử để giám sát, nhìn tôi cũng bật cười theo:
"Sao hả? Cậu bịa ra cái hệ thống gì rồi bây giờ muốn tôi giúp vẽ mấy cái bản nhiệm vụ hay sao?"
Ken cáu bẳn không muốn nói luôn. Cậu chỉ vơ đại vài cái tình tiết trong mấy cuốn sách vừa đọc được trong nhà Hạ Anh mà làm khùng làm điên, nhưng không ngờ con bé tưởng thật. Thôi kệ, sau hôm nay cậu có đủ lý do vững chắc để ở lại rồi.
"Cái này gọi là khổ nhục kế hả Hoàng tử?"
Mi mắt Ken run run, hơi nhíu lại, có chút bực mình. Vừa khổ vừa nhục, khổ nhục kế thật đó!
Dù sao cũng là thuận lợi ở bên Công chúa rồi, còn muốn gì nữa? Triển khai sao thì thây kệ cậu chứ!
"Tôi không nghĩ một ngày duy nhất mà cậu sắp phá hỏng cái pháp khí đầu tiên tôi cấp cho rồi, còn cậu nữa, nhìn đi, ra cái dạng gì rồi? Linh hồn ơi linh hồn, cậu không có máu linh hồn như trước kia đâu, đừng có cậy mạnh nữa!"
Kẻ luôn mạnh mẽ như Ken xưa này đâu khuất nhục chịu đựng đến như thế. Vắt kiệt máu linh hồn ít ỏi của linh hồn mình để giữ lấy một con nhóc mà còn bị nó xoay mòng mòng. Quả thật phải an phận một thời gian dài rồi.
Max nhìn linh hồn tái nhợt chỉ đủ sức duy trì hình nhân giấy kia, cũng hơi lo lắng, chắc phải tu bổ cho hình nhân này một chút, bằng không nó thực sự không gượng nổi dài lâu.
Rồi hắn chìa tay ra trước gương, nói:
"Đưa tay ra, tôi đưa cậu về đây."
Saito Ken không hề nấn ná, bàn tay xuyên qua mặt gương, đón lấy bàn tay đang đỡ mình, từ từ bước qua. Ánh sáng bùng dữ dội, sau đó tắt dần khi chàng hoàng tử đã biến mất hoàn toàn.
Năm phút sau, nó trở lại là một chiếc gương bình thường, không thay đổi. Trong khi đó, Saito Ken đã biến mất không một dấu vết khỏi căn phòng nhỏ, y như lúc cậu đã đến.
*
**
Lớp học buổi sáng dần đông người, cái đám xí xáo lớp tôi lại hay tụ lại rôm rả tám chuyện. Tôi lấy cuốn Toán nâng cao ra đặt trên bàn, dự định sẽ làm xong nó để kịp hạn trả cho thư viện.
Chăm chú, bỏ hẳn ngoài tai tiếng cười đùa nhốn nháo. Tôi cắn bút, tính toán một bài hình học rắc rối với hình vẽ chằng chịt. Hôm nay tôi tới lớp sớm đến hai mươi phút, một số đứa bạn hơi bất ngờ vì sự hiện diện rất sớm của đứa-thường-xuyên-xém-bị-trễ-học này. Ôi thôi, đến sớm cũng nói, đến muộn cũng nói. Miễn sao Hạ Anh này không bị giữ ở cổng thì tốt rồi.
"Cạch."
- Cục cưng, ăn snack không?
Ban Mai chìa cho tôi một gói snack khoai tây đang ăn dở, cười tươi. Tôi đưa tay lấy đồ ăn, vừa hí hoáy ghi chép.
Con nhỏ kéo cái ghế con phía trên quay xuống, ngồi đối diện tôi. Nó chống cằm:
- Wow! Sao hôm nay Hạ Anh đến lớp sớm quá ta?
Tôi đặt bút xuống, vơ tay nhón miếng bánh vào miệng, vừa trả lời:
- Ôi xời, chuyện lạ lắm sao mà nguyên lớp cứ xì xào hoài vậy cà?
- Vì hôm nay bồ không đi... Audi. – Nó cố tình nhấn từ "Audi" cho lớn hơn như ám chỉ. Ánh mắt mọi người trong lớp cùng đổ dồn về bọn tôi.
Tôi nhướng mày.
- Thì sao? Hôm nay tớ không gặp Khiết.
Nói rồi lại thấy mấy ánh mắt của bọn "phấn son" trong ấy lại trừng trừng nhìn tôi nhiều hơn. Ban Mai đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ suỵt:
- Nói nhỏ chút đi cô bạn. Đừng gọi tên "Hoàng tử" thân mật như thế. Cậu sẽ gặp rắc rối đấy!
Tôi gỡ bàn tay đang che miệng mình ra, hỏi:
- Sao cơ? Thì cậu ấy tên là Khiết mà! "Hoàng tử" chỉ là cái biệt danh của nhóm hâm mộ thôi!
Con nhỏ hạ thấp giọng, đôi mắt liếng láo, kề sát mặt gần tôi.
- Thưa Hạ Anh yêu mến, cậu đừng ngây thơ như thế có được không? Cậu có biết là "Hội LPF – Love Prince Forever" đang liệt cậu vào danh sách đứa sẽ bị "xử" đầu tiên vì cả gan lượn lờ trước mặt "Hoàng tử" không?
Tôi mở tròn mắt, nuốt một ngụm nước bọt:
- What? Sao lại muốn...
- Cô bạn của tôi ơi, cậu biết mà, chẳng lẽ để tớ nói huỵch toẹt ra!
- Tớ không hiểu lắm!
Con nhỏ cốc đầu tôi.
- Ngốc! Thế này sao là đứa đứng nhất trường hồi năm ngoái được chứ! – Nó nhẫn nhịn, giảng. – Tức là... vấn đề là cậu và cậu ấy quá thân, trong khi số con gái ái mộ cậu ta có thể xếp hàng từ cửa lớp 11A tới tận cổng trường, tiểu thư nhà quan có, hot girl trăm ngàn lượt theo dõi có, con của xã hội đen cũng có. LPF Club có nhắn là cậu hãy coi chừng. Đừng quấn quýt bên "Hoàng tử" hoài, cậu sẽ gặp tai hoạ đấy!
Tôi nuốt khan, nâng mắt kính lên, dáo dác xung quanh. Những ánh mắt nhìn tôi toé lửa của đám con gái khiến tôi sởn gai ốc.
- Nhưng... Tớ và Khiết vốn là bạn thân từ nhỏ mà!
- Đành rằng là vậy. Nhưng ở An Đằng này cậu nên giữ kẽ hơn, tai bay vạ gió nên đừng chủ quan.
Tôi chồm lại gần nhỏ, nhồm nhoàm miếng bánh cuối cùng.
- Vui nhỉ! - Cái này tôi cũng hiểu, mà tôi thấy tôi với Khiết có gì quá đáng đâu mà để người ta hiểu lầm ta? Ông Khiết mới hay kiếm tôi chứ có phải tôi bám dính ổng đâu!
- Trời ạ! – Ban Mai đập đầu xuống bàn, khổ sở nhìn tôi. – Sao cậu lại có thể bình thản như vậy chứ? Thôi tớ chịu cậu luôn ấy!
Tôi phì cười, phẩy tay.
- Hì hì... Rồi, rồi, tớ sẽ nhớ mà!
Trong lúc đó, cửa lớp bị bàn tay ai đó gõ nhẹ, làm những ánh mắt đang chú mục về tôi quay phắt ra hướng cửa.
"Cốc! Cốc!"
- Chào mọi người!
Cả đám con gái lớp tôi rộ lên, hú hét khe khẽ, nhìn ra người ngoài cửa với đôi mắt đắm đuối vô cùng.
- "Hoàng tử"!
- "Hoàng tử" kìa!
Dương Hiểu Khiết đứng tựa vào cửa lớp, vẫn giản dị với đồng phục và mái tóc đen mun, xoăn xoăn cùng với cái kính gọng đen tri thức. Cậu cười tươi tắn, chắp tay sau lưng, nheo mắt:
- Buổi sáng tốt lành nhé tập thể 11B.
Nghe thêm vài tiếng "tru" mê mẩn:
- Trời ơi, cậu ấy tới lớp chào buổi sáng với bọn mình kìa! Dễ thương chết đi được!
- Cute quá đi!
Tôi và Mai cùng ngẩng mặt nhìn nhau, rồi quay ra cửa, chăm chú. Bàn bên cạnh, Song Kỳ – cô bạn lớp trưởng khó gần vuốt lại mái tóc được cắt tỉa thời thượng, duyên dáng với đôi giày cao gót dưới chân, đi nhanh ra cửa lớp chào hỏi "người mang danh Hoàng tử".
Tôi chép miệng:
- Xì, làm quá!
Mai nháy mắt:
- Khẽ khẽ cái miệng giùm! Đừng có để thần khẩu hại xác phàm chứ!
Tôi lặng lẽ theo dõi chàng trai đứng ngoài cửa. Đám con gái lớp khác cũng dần bu gần đến lớp tôi, đáp lại họ, Khiết vẫn thân thiện nhoẻn môi cười niềm nở.
Song Kỳ đi đến gần cậu, cất tiếng chào:
- Wow! Lớp trưởng 11A ghé lớp tớ có việc chi không?
Khiết chun mũi cười:
- Chào trưởng lớp 11B. – Đối đáp đúng như cách xưng hô của Kỳ. – Tớ muốn gặp một người.
Cô bạn lớp trưởng chớp mắt, hớn hở. Lũ con gái lớp tôi nháo lên vì muốn xem Khiết tìm ai. Tôi nản, quay lại với bài tập của mình.
Phía xa, Khiết cất tiếng nói, rất dõng dạc:
- Tớ muốn mượn... Cô lớp phó lớp bạn một tí!
- Xuỳ, lớp tớ có tổng cộng bốn lớp phó. Cho hỏi cậu tìm ai? - Nó rõ biết nhưng vẫn cố đưa thêm mấy câu kéo dài thời gian.
Giọng Khiết to hơn, như vọng vào cho người cần gặp nghe rõ:
- Tớ tìm... Hạ Anh – lớp phó học tập của 11B. – Hình như đang nói cho tôi nghe thì phải.
Tôi dừng bút, lắng nghe. Quyên quay xuống nói:
- Nè, "HK" tìm bồ kìa!
- Ai? Ai là "HK"? – Tôi hỏi.
- Thì là tên viết tắt. Tại con gái trường mình kị cái tên Hiểu Khi... – Con bé bụm miệng. Mọi ánh mắt sắc lẹm quay sang nó.
Cái gì mà nghiêm trọng vầy nè? Lũ con gái trường tôi bị chập cheng hết rồi sao? Cứ như đang xem Khiết là người ở thế giới khác vậy, không cho gọi thẳng tên nữa. Phiền ghê!
Sau câu nói của "Hoàng tử", mọi người bắt đầu xì xầm:
- Hạ Anh, lại là Hạ Anh! Bộ Anh với "Hoàng tử" đang...
- Ôi, Hạ Anh cứ như thế này thì e là sẽ đắc tội với chị Uyển Nghi thật quá!
- Anh Anh ơi, đừng ra mà! Rắc rối đấy!
Phía sau tôi, mấy lời rù rì cứ vang lên, vài đứa khuyên bảo tôi.
Tôi chép miệng, nói nhỏ với Ban Mai:
- Cậu thấy chưa, tớ không kiếm drama, drama tự kiếm tớ mà!
Ban Mai có hơi uất hận nhìn Khiết:
- Có điện thoại, mắc gì không gọi, không nhắn tin, chơi kiểu gì như muốn dí chết cậu vậy?
Tôi chán nản nhỏ giọng hơn:
- Chứ cậu nghĩ sao hạng nhất khối mà tớ ở 11B? Tớ đã tự giác cách xa lắm rồi đó! Nhưng mà tớ phải đi chơi với HK đây, ổng mà cáu thì mẹ nuôi cắt “viện trợ” của tớ đó!
Ban Mai mất hứng, đã hiểu ra nỗi khổ của tôi, cũng không cản nữa, để mặc tôi tự tung hứng tiếp.
Song Kỳ quay vào lớp, hắng giọng:
- Châu Hạ Anh, bạn nghe rồi chứ?
Tôi ngẩng mặt, đáp:
- Nghe!
Khiết nói thẳng với tôi:
- Nhanh chân ra đây tớ nhờ cái!
Bảo Trân níu tay tôi, ra hiệu:
- Đừng ra! Song Kỳ mách cho chị Uyển Nghi là khổ!
Tôi quay mặt ra sau, nhận được mấy cái lắc đầu khuyên đừng ra.
- Tớ... Tớ đang làm bài tập! – Theo ý mấy đứa khuyên, tôi tránh đi.
Khiết chống hông, bắt đầu trạng thái phát xít. Tôi dường như nghe ra nhạc hiệu sát khí nổi lên.
- Bây giờ Hội trưởng sai không được đúng không?
- Ờ rồi, tớ ra ngay! - Cái này là tránh không được rồi, việc công mà! Chọc nữa mốt ổng không chở tôi đi ké xe tới trường thì mấy người có chở tôi không hả mấy bạn?
Phía sau, một loạt tiếng thở dài buông xuôi như "đưa tiễn" bước chân tôi ra khỏi lớp. Ban Mai kéo tay tôi lại, đá mắt ra hiệu cho tôi về hướng Song Kỳ.
So với cơn phẫn nộ của Hiểu Khiết sắp bốc lên, tôi còn quan tâm à?
- Kệ đi! - Tôi chép miệng, vuốt lại chân váy, hiên ngang ra khỏi lớp.


6 Bình luận
Trừ khi là một cảnh quan trọng, cao trào cần khai thác sâu chi tiết bối cảnh lẫn nhân vật, thì bạn không cần thiết phải miêu tả từng chút một cử chỉ mỗi khi một nhân vật trước khi định nói gì đó hoặc sau khi dứt lời.
Mình bị bội thực và thấy mệt khi hầu hết lời thoại đều mô tuýp như vậy, như là ở chap này đây, mình không quan tâm cử chỉ của đám nhân vật quần chúng như thế nào, họ cảm thấy như thế nào.
Làm sao để khắc phục vấn đề này:
+) Bạn có thể bộc lộ rõ cảm xúc của nhân vật ngay trong lời nói của họ, để không phải nhắc lại nữa.
+) Thay vì miêu tả từng xíu một, bạn có thể mở rộng hội thoại dài hơn, và cứ sau tầm 3-5 câu thoại thì sẽ miêu tả cử chỉ, hành động.
+) Nếu bạn cảm thấy cực kì cần thiết, bắt buộc phải miêu tả từng kẽ tóc của nhân vật sau mỗi lời thoại, thì bạn nên rút gọn lại như: Nhân vật A gật đầu, nhân vật B nhún vai, nhân vật C nuốt khan, nhân vật D sững người ... Chỉ vậy thôi!