Cô gái nhỏ,
Nhịp tim cô đã đập rộn lên vì tôi hay chưa?
*
* *
Cô gái đã lên lầu, chắc là đi xem lại cái dây thường xuân trên sân thượng cùng những chậu dạ thảo ngập úng trong mưa. Có vẻ cô ấy rất thích mưa thì phải, chẳng ngại ngần gì, cứ dạn dĩ đi dưới cơn mưa. Với Ken, những cơn mưa trong những ngày bên cạnh cô ấy cũng là những cơn mưa đầu tiên của cuộc đời cậu. Một người đã quen giá lạnh của tuyết trắng lần đầu tiên được cảm giác ướt lạnh của mưa như cậu quả là một kỷ niệm đẹp đẽ.
Ken ở bếp, đảo mắt xem chừng "cô chủ" đã ở yên trên phòng chưa, cậu đảo mắt quanh bàn ăn còn ngổn ngang chén bát, râm ran đọc câu chú trong đầu, ngón tay bẩy nhẹ.
Ánh sáng màu tím như bụi li li bay ra từ bàn tay cậu, bao bọc xung quanh bàn ăn. Thật kì diệu! Chén bát tự động bay là là lọt vào bồn rửa chén. Vòi nước tự động mở, chai xà phòng chúc ngược, miếng rửa chén bay lượn trên không trung, kì cọ vào chén bát. Tất cả hành động đều như có một bàn tay tàng hình của người nào đó giúp đỡ. Ánh sáng tím lấp lánh, sáng dịu, múa lượn đẹp vô cùng.
Cậu phủi tay, rồi bỏ đi lên gác trên, làm biếng quá, dùng phép một chút đi.
Những ngón tay chạm vào nước lạnh buốt, phút chốc nhợt nhạt như bàn tay sắp tan chảy ra khỏi không gian. Ken rụt tay. Sợ hãi.
Tấm gương lớn trong nhà vệ sinh phản chiếu hình ảnh tuyệt mỹ của cậu. Trong gương, Ken cũng tái nhạt dần, như không chịu nổi với việc tiếp xúc với nước. Lau sạch bàn tay, cậu nghĩ rằng bây giờ nước chính là khắc tinh của cậu. Dù bàn tay chạm phải tí nước cũng khiến cậu run rẩy, sợ rằng những ngón tay mình cũng tan ra. Đây là cái giá phải trả sao?
[...]
"Tôi muốn phục hồi ít nhất 20% trữ lượng máu linh hồn của mình."
"Ngài lại muốn báo đời tôi nữa hả Hoàng tử, làm chưa tới đâu mà đòi hỏi quá vậy?"
"Ông cần kiểm tra không? Hỷ, Nộ, Lạc và Sắc, Thanh, Vị đã sáng lên rồi!"
Đôi mắt đen nhìn vào la bàn trên tay Ken, ánh lên vẻ hài lòng. Khá lắm, mới có mấy ngày thôi mà xoay Công chúa như chong chóng luôn.
Mặc dù vị Hoàng tử này làm việc không theo một kịch bản hay nguyên tắc thông thường nào cả, nhưng nó lại hiệu quả bất ngờ. Sắp tới chắc còn nhiều chuyện bất ngờ đó.
"Ái là cái khó nhất đấy, hoàng tử à, đừng có kiêu ngạo!"
Ken rũ mắt, cười lạnh. Không được cũng phải được! Nhân lúc Vong Tình Châm của cậu đang gãy sẵn, không lao đầu vào tình yêu liền thì sau này không còn cơ hội để làm nữa. Phải gắng gượng nhắc nhở bản thân mình chuyên tâm vào Ái nhiều nhất. Thế nhưng Ken vẫn không thể tập trung nổi. Mỗi lần tiếp xúc với Công chúa là kiểu "mày sống, tao chết" mãi. Hai người giống oan gia hơn là có thể phát triển một cái gì đó sâu nặng. Mặc dù bản thân cậu đã cố tình thả lỏng bản thân đến mức xóa sạch khoảng cách cá nhân với cô gái, dám dùng chung một li nước, ăn chung một bát mì, nhưng đáy lòng cậu vẫn lạnh lẽo như thể ăn đồ cúng của Thần vậy. Trong lòng không có Ái, buộc luyện hóa Ái, đó là bi kịch nặng nề nhất.
"Vậy bây giờ ông có trả bớt máu linh hồn cho tôi không thì bảo?" - Muốn người khác tận tâm làm việc, nhưng lại giới hạn họ, buộc cậu chật vật và thương tổn liên tục. Cả hai người đó đều kẹt xỉ như nhau ha!
"Này con tin, tôi là kẻ bắt cóc đấy! Ai cho đòi hỏi như vậy?"
"Vậy thôi, đừng sai tôi làm nữa!"
"5%, giá chót nhá!"
Ken muốn chửi thề lắm rồi. Máu linh hồn của chính mình mà phải đi xin dùng! Cái thằng cha đó, chờ đi! Cậu mà tích đủ sức mạnh rồi mang hắn về được tới hành tinh là hắn tới số với cậu và Jiro ngay!
[...]
Màu mắt tím soi rọi vào mặt kính trơ trọi. Cậu ngước mặt, nhướng mắt lên nhìn, nụ cười huyễn hoặc, nhíu mày:
"Sao tôi cứ phải sống cuộc đời không có sự tự chủ?"
Câu hỏi vắt ngang qua tâm trí, lởn vởn mãi không thôi. Đến khi nó bị gián đoạn bởi tiếng réo gọi bên ngoài.
- Ken ơi! Làm gì lâu quá vậy? Nhanh cho tôi còn tắm nữa!
Cậu tắt vòi nước, ra ngoài, che đi những ngón tay đang mờ đi vì nhiễm nước lạnh.
*
* *
Vệt nắng bắc ngang qua những nhành cây, đâu đó trên những tầng lá non nghe ríu rít tiếng sẻ nâu vui đùa. Tôi ra khỏi nhà thật sớm, viện cớ phải trực nhật. Lúc đi, còn vờ tỏ ra thật vội vã, còn làm ngã cả kệ truyện tranh khiến cả cái phòng ngổn ngang, lộn xộn vô cùng. Tôi tự hỏi tại sao mình cứ mãi nghi vấn? Hay là do tôi không có lòng tin ở Ken? Phép thử này có đúng không?
Nắng trải đầy con đường thẳng nuột, hong khô nước mưa đọng trên các tán cây. Trời sau đêm mưa mát thanh tràn đầy sinh khí. Những khóm hoa ngỡ sẽ chết trong đêm mưa gió giờ kéo nhau đứng dậy, khoe sắc tươi tắn dưới nắng mai. Mưa không làm cánh hoa tan tác mà chỉ như rửa sạch bụi trần, làm bông hoa thêm tinh khiết, rạng ngời.
Nắng vọt qua gáy tôi, như muốn xuyên thấu lớp da mỏng, ánh lên những gân máu xanh xanh. Tôi vuốt tóc, núp sau gốc cây lớn.
6 giờ 45 phút.
Có lẽ tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều. Thật ra Ken đang ở nhà dọn dẹp lại đống chiến trường đó mà. Chắc là vậy!
Thật khẽ khàng, tôi quay về ngôi nhà của mình, lén lút y như đạo chích. Mở cửa thật nhẹ. Đi vào.
Hình như tim đang đập rất nhanh! Và lòng đang hi vọng thấy Ken lúi húi dọn dẹp. Lúc đó tôi sẽ viện cớ là để quên tập nên quay về lấy.
Nhà dưới không có ai. Bếp núc lạnh ngắt. Tôi cứ nhủ thầm rồi lén đi lên gác.
Ken à, xin đừng làm tôi thất vọng!
Tôi đẩy cửa phòng, đưa mắt đảo khắp nơi. Một nỗi lo lắng rõ ràng.
Chiếc ba lô rớt xuống sàn, âm thanh "phịch" như đánh động lí trí của tôi. Đôi mắt mở to. Môi mím lại. Nghe như trong lồng ngực bị dồn nén cả ngày hôm qua sắp vỡ ra. Tôi cười...
Giống như người ta bị cắm sừng! Cảm giác nhoi nhói như thế!
Saito Ken!
*
**
Làn gió nhẹ thoang thoảng lướt qua tấm màn cửa vải rũ mềm, bay nhè nhẹ. Căn phòng màu xanh biển sáng bừng dưới nắng mai trong veo. Mùi nước hoa xịt phòng ngan ngát. Bao trùm khoảng không là sự tĩnh mịch, êm ắng vô cùng.
Tôi vẫn dùng ánh mắt tìm kiếm dò xét khắp nơi. Gương mặt có chút bất ngờ. Kệ tủ khệ nệ bị ngã đã được dựng lên, những quyển truyện tranh đã được xếp ngay ngắn trên kệ. Ken đã dọn nó tự bao giờ?
Sân thượng ngập gió, mây xanh lơ, và nắng như thuỷ tinh trong suốt. Cả bầu trời như gói gọn trong một quả cầu pha lê tinh sạch. Tôi bước ra khoảng sân, hứng lên vai màu thời tiết hiền hoà, người áp vào lan can, đôi mắt dõi xa xăm.
Trên con đường ngày nào tôi cũng rảo bước tới trường, thấp thoáng dáng người cao thanh tú, chiếc áo chemise trắng bừng sáng dưới nắng tinh khiết. Mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh trong gió. Con người đó đi rất xa, nhàn rỗi như chẳng có khái niệm về thời gian. Dáng hình đó thật quen. Trên vai, chiếc táp da màu nâu bắc chéo. Tôi đâu mơ. Đây thực sự là thật!
Tôi khẽ cười, cười rất buồn.
- Ken, cậu lừa tôi!
Chạy. Gió xé vào mặt, tóc táp trên môi, mồ hôi lăn trên trán nhỏ. Tôi mím môi, hít căng lồng ngực, lấy thêm lực để chạy.
Học sinh dạt ra hai bên, nhường lối cho tôi. Trong những đôi mắt đó ắt là đang hiện lên vẻ tò mò sâu xa: "Cô gái ấy làm gì mà chạy nhanh thế?"
Tiếng cửa lớp va đập với bản lề, cửa lớp 11A bị một lực hối hả mở tung. Nắng tạt vào. Vàng ươm.
Tiếng thở hồng hộc, ngực tôi đau thắt, tim nhảy lộn xộn như đang đeo theo một điệu dân vũ cuồng nhiệt. Mấy chục con mắt chớp chớp nhìn nhau. Trước cửa lớp 11A, tôi – nữ sinh 11B đang tựa lưng vào bản lề cửa, thở hắt. Rất mệt.
Hôm nay, 11A trở lại không khí như bình thường, do sự cố "fans cuồng" ngày hôm qua, nhà trường đã ban lệnh cấm học sinh không được tụ tập trước lớp 11A gây náo loạn, nếu vi phạm sẽ bị phạt nặng. Vì thế, học sinh không tập trung đông như hôm qua, nhiều đứa giả vờ gặp học sinh ở 11A để viện cớ tiếp cận "anh chàng hotboy" – kẻ-mà-tôi-đã-xác-định-được-danh-tính.
Tôi tựa lưng vào cửa, lấy hơi lên. Trông có nhiều ánh mắt khó hiểu đang hướng về mình. Mặc kệ! Khẽ gật đầu chào, đôi mắt tôi đang dáo dác tìm. Tìm-ai-đó để xác nhận. Sao phải giấu tôi chứ? Tại sao?
Lớp học 11A gần 30 thành viên, dường như tôi quen gần hết. Lí do đơn giản vì tôi hay qua tìm Hiểu Khiết nên ai cũng biết rõ mặt. Họ cũng gật đầu đáp lễ, rồi như vẫn muốn chờ hành động tiếp theo của tôi.
Chiếc bàn ở cạnh cửa sổ, nơi đón nhiều nắng nhất, hai tên con trai dung mạo thanh nhã ngồi cùng một bàn. Một kẻ ăn mặc chỉnh chu, gọn gàng, mang nét tế nhị và thân thiện rõ ràng. Một tên áo quần thoải mái nhưng không luộm thuộm, gương mặt hờ hững, cá biệt. Cả hai đều tỏa sáng. Cả hai đều rạng ngời. Nhưng hình như có vẻ họ không ưa nhau cho lắm thì phải. Họ tách ngồi riêng một góc bàn, như đang chia rõ "địa phận" bàn của riêng mình. Tôi biết một người là Khiết, một người là...
Tôi tiến tới gần chiếc bàn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Hai chàng trai ngồi ở đó hình như là không chú ý lắm, đến khi tôi đến sát bàn. Lớp im phăng phắc.
- Ủa Sâu? – Dương Hiểu Khiết đang chăm chú làm bài tập Hoá, phát hiện tôi đang đứng trước mặt, cậu ngẩng mặt, tíu tít cười. – Cậu đến tìm tớ sao?
Tôi nén hơi thở dồn dập, giọng lả mệt, vuốt mồ hôi.
- Đứng lên!
Dương Hiểu Khiết ngỡ ngàng nhìn tôi, nâng kính, ngơ ngác:
- Ơ? Sâu lười! Hôm nay cậu bị sao thế?
Tôi đang rất rối rắm, quên đi sự hiện diện của cậu bạn. Trong mắt tôi, giờ đây, đôi mắt sau cặp kính như đứng tròng, trân trân. Đôi mắt tôi hướng duy nhất một điểm: tên con trai ngồi kế bên Khiết.
Ánh sáng rọi vào khuôn mặt thuần khiết kia. Vẫn là cánh môi hồng nhạt hơi khô nẻ, đôi mắt đó đang khép lại, như ngủ, khoe ra rặng mi đen, cong cong như cánh quạt. Nắng táp vào tóc cậu, bật thành sắc nâu vàng. Bộ đồng phục mới sáng đẹp nổi bật. Núm khuyên tai màu đen đính kiểu cách. Cậu ấy mới là người tôi muốn tìm: Saito Ken!
Tôi gằn:
- Tôi bảo cậu đứng lên!
Mọi ánh mắt đổ tràn về tôi, bất ngờ. Khiết nhíu mày, đứng dậy.
- Tớ không bảo cậu! – Tôi hạ giọng, xoay qua Dương Hiểu Khiết, sắc thái mềm mỏng hơn.
Kẻ ngồi cạnh Khiết như chẳng nghe thấy gì, đôi mắt ấy vẫn nhắm lại, có cái chớp mi rất khẽ.
Khiết mấp máy môi, định nói gì đó nhưng đã ngừng khi tôi mở miệng.
- Saito Ken! – Tôi kéo mạnh cánh tay cậu ấy. – Đi theo tôi!
Học sinh 11A há hốc mồm, kinh sợ. Họ luôn e dè cậu bạn mới bởi biểu hiện khó gần kia, từ hôm qua tới nay chẳng ai dám đến bắt chuyện với cậu, bởi khi ai đó tới gần thì đôi mắt tím lại khép chặt, ý tứ từ chối tiếp xúc rõ ràng.
Đôi mắt màu hoa oải hương lay nhẹ rồi mở ra, long lanh. Con người đó ngẩng nhẹ mặt, gương mặt thân quen mà tôi vẫn hay lén ngắm nhìn rất lâu. Vẫn là đôi mắt tím thăm thẳm buồn ấy.
Hình như tôi đang chờ một nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc nở ra trên làn môi hồng. Vì thế mới là Ken!
Đáp lại tôi là ánh mắt hờ hững đến xa lạ.
- Ken?
- Ya, thì ra học sinh mới tên Ken!
- Hạ Anh quen cậu ấy sao?
Đám học sinh trong lớp học bắt đầu xầm xì. Dương Hiểu Khiết đứng nhìn tôi, mang vẻ khó hiểu.
Tôi bỏ ngoài tai âm thanh ồn ào, nắm chặt cánh tay con người kia, hối:
- Còn không mau đứng dậy?
Kẻ đang bị nắm tay vẫn mang gương mặt tựa được đông trong tủ đá. Cậu từ từ đưa mắt lên nhìn tôi, rồi đưa bàn tay còn lại ra, gạt cánh tay tôi xuống.
Tôi nghiến răng, quai hàm bạnh ra, muốn xách cổ áo hắn lên để đối chấp cho hả tức.
- Đừng giả vờ nữa! Cậu nghĩ tôi không nhận ra cậu à? Saito Ken!
Kẻ đó dường như xem tôi là người xa lạ, ánh mắt ánh lên như muốn hỏi: "Đây là cái đứa dị hợm nào đây?". Trước ánh nhìn lãnh đạm đó càng khiến cho cơn khùng của tôi lên tới đỉnh điểm. Tôi lườm mắt cảnh cáo cậu:
- Giờ cậu muốn "vỡ tung" thật đúng không?
Tên đó hừ lạnh nhìn tôi. Tôi biết ngay mà! Ông cố nội nhà tôi hễ mà mỗi lúc bị nói đúng tim đen một cái là tắt ngay cái "bộ lọc" đang duy trì, trở về cái nét cáu bẳn liền. Tôi biết cậu không chối được tôi nữa, bèn giật tay kéo ghịt cậu đi:
- Ra ngoài đây nói chuyện cho đàng hoàng!
Phía sau, đổ ào những ánh nhìn như nhãn cầu sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Tiếng xầm xì rộ lớn. Tôi kéo Ken đi dọc dãy hành lang, kéo theo mấy đôi mắt hiếu kì dõi theo. Nữ sinh tụ tập hai bên hành lang, nhòm đầu ra cửa sổ, xì xào.
Bầu trời được ngâm một màu sắc vàng tươi, sắc lá sau mưa xanh non, hoa cỏ tươi tỉnh chào ngày mới. Mưa dầm ngày hôm trước làm khoảng sân ngập, xâm xấp nước, một nhịp đi nước lại văng lên, thấm ướt thành mấy vệt trên giày của tôi. Không hiểu sao nhưng nửa đoạn đường còn lại từ người bị kéo, Saito Ken đổi kèo, nắm phía sau cổ áo tôi lôi đi. Nói là đi, nhưng thật ra là vừa đi vừa chạy thì đúng hơn. Có vẻ như con người đó không quan tâm những điều xung quanh. Cậu vẫn đi, như có gắn một phần mềm lập trình tự động trên người.
- Này! Cậu đưa tôi đi đâu? – Tôi đi theo, mệt lắm, nhưng cố giữ cho giọng mình không run.
Ken bỏ tay khỏi cổ tôi ra, mím môi, hình như cậu ta cũng thấm mệt khi phải di chuyển tốc độ như vậy. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, đây là hoa viên gần sân sau của trường, tức là gần lối dẫn tới khu C. Chúng tôi đang đứng ở một cái kẹt nhỏ giữa hai bức tường, một chỗ vừa đủ kín để hai người nói chuyện mà không bị chú ý.
Khu vực hoa viên này khá vắng vẻ vì gần khu vực dãy C thì có ma nào dám béng mảng tới đâu. Tên này hay thật, mới đến một ngày mà tường tận ngõ ngách trong trường rồi!
Tôi chống hông, thở hắt, mồ hôi tuôn ướt cánh mũi, rịn ướt tóc. Kẻ đối diện tựa lưng vào vách tường của dãy hành chính. Ken vẫn giữ nét cô lập, bướng bỉnh, khó chịu.
- Cậu là Saito Ken, đến từ vương quốc phép thuật Baridi, 18 tuổi, trong truyện "Thế giới song song".
Đối tượng nhắm mắt, không phản ứng.
- Bây giờ có trả lời không thì bảo?
Ken trợn mắt nhìn tôi, kiểu biết tôi hiểu rõ mà còn cố tình muốn thử cậu. Tôi tức mình ném điện thoại vào người cậu, ép cậu trả lời:
"Làm cái gì kì cục quá vậy?" - Tên đó quen thuộc tìm lại chuỗi tin nhắn trong ứng dụng, trả lời tôi. Tôi đọc tin xong, biết liền là con cáo khùng nhà tôi rồi mà! Suốt ngày thích tỏ ra thần bí! Tôi nổi giận là vì không ta cứ hay chơi cái trò không bao giờ nói hoặc thương lượng trước với tôi, cứ tự ý làm cho mọi chuyện đã rồi thì mới đi trình diện với tôi.
Đây là cái tật xấu lớn nhất mà tôi ghét ở cậu! Mắc cái gì khi tôi mở lời cho cậu kể rồi, cậu vẫn giả vờ như mình không biết gì! Rồi bây giờ bị tôi bóc mẽ có thấy quê không?
Đâu phải tôi chưa từng cho cậu cơ hội thú nhận hả Saito Ken? Cậu thích chơi trên đầu, trên cổ tôi vậy hả? Muốn thấy tôi bị vờn như một con ngáo thì mới thỏa lòng hay sao?
- Sao lại tỏ ra như thế với tôi? Tại sao cậu có thể đến đây học tập? Sao cậu lại thay đổi tính tình? Hay cậu đang mưu toan điều gì? Cậu đang muốn gì? Tôi phát điên mất! Trả lời tôi đi! – Giọng khản đặc, thấy tâm trạng ức chế mà oà vỡ đến nghẹn lời. Sao cậu ấy cứ trơ lì như vậy?
Ken bực bội trả điện thoại cho tôi, tựa lưng vào vách tường, nhắm mắt, như thế ghét bỏ sự phiền nhiễu của tôi.
- Cậu muốn chống đối tôi thật đó hả? - Tôi nhìn ánh mắt chán ghét của Ken với tôi, nỗi uất ức bắt đầu không kiềm chế được. Cậu ấy không thèm mở mắt nữa, như thế thấy tôi là một loài sinh vật kì dị chướng mắt.
Tôi muốn xóa bỏ cái trạng thái phản đối trong im lặng của cậu, bực mình tới nỗi nắm lấy cổ áo cậu, lắc mạnh. Hình như tôi đang rất tức cười, một con nhỏ lồng lộng đi tìm thằng con trai, hàm hồ la hét, kêu gào. Tôi đang xem Ken là cái gì? Là báu vật của riêng mình ư? Sao tôi thấy đau lòng khi cậu giấu tôi cậu đã đi học? Lòng như bị kim chích, xót, ngứa, mà chốc là râm ran đau, rồi vụn vỡ như đang bị ai đập tan tất cả. Thật kì cục!
- Sao? Tại sao không trả lời tôi? Đúng hết phải không? Tại sao không phản ứng? Hả? Ha ha, đúng quá chứ gì! Cậu đang xem tôi là một con ngốc à? Ha ha! Diễn giỏi lắm! Đồ giả tạo! Xấu xa! Ha ha! – Tôi đang cười hay là đang khóc đây? Sao thấy lòng mình rối bời thế này? Đau. Xót xa. Cảm giác hụt hẫng vô cùng. Tôi cười loạn lên. Cười mà nước mắt lăn dài trên má. Cười mà tim ê buốt, vỡ vụn. Cười như con điên. Cười vì bị một cú lừa hoàn hảo. Cậu giỏi lắm! Hay lắm! Cậu đã làm tôi rất tin, rồi giờ làm tôi khóc cười chả rõ thế này.
Tôi như sắp ngã quỵ, người rũ rượi đến kiệt quệ. Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn. Ngốc nữa! Lồng ngực ngột ngạt sắp nổ tung ra. Mắt tôi ướt trào, mặn đắng. Tôi cứ nắm lấy cổ áo cậu, lắc thật mạnh, khóc lóc thật buồn cười.
Có lẽ, đây không phải chỉ là chuyện hôm nay. Cảm giác bị xoay như chong chóng suốt thời gian qua đã dồn nén lại, và bây giờ nó bùng nổ như một con đê bị vỡ. Tôi bị chính cái đống cảm xúc rối rắm của mình quật chết.
Con người kia nhẹ mở mắt, đôi mắt tím nhìn thẳng vào tôi. Sao không giả vờ không quen tôi nữa đi? Sao không nhắm mắt nữa đi? Hừ, dối trá! Tất cả là do cậu dựng ra tất cả! Cậu làm tôi tin, rồi cười cợt, đạp đổ đi lòng tin ấy. Giờ đây cậu hả hê lắm chứ gì?
- Hức... Hức... Hức... – Những tiếng nấc nghẹn trong thanh quản, ấm ức, thất vọng. Tôi sắp ngã bệt xuống, thấy tứ chi sắp rơi tuột ra khỏi thân thể. Đầu nặng nề, căng tức, bầu má nóng hổi, ướt đẫm nước mắt. Cổ họng tôi khô ran, đắng nghẹn, lồng ngực khó chịu như bị ánh mắt lạnh nhạt đó bóp nghẹt.
Ken nhìn tôi rất lâu. Hắn ta đang vui lắm chứ gì. Hắn lừa tôi. Hắn xấu xa. Tôi ghét con người đó!
Những ngón tay thon dài giơ trên không trung, chạm dần đến má tôi, vuốt sạch dòng nước mắt nóng hổi. Nhẹ nhàng. Như một cơn gió mát vừa thổi qua đầu óc, thanh tân như nước suối đầu nguồn, những ngón tay vân vê trên má tôi. Nhè nhẹ. Ken đang lau nước mắt cho tôi. Cử chỉ ân cần này là vừa đấm vừa xoa sao? Đẩy người ta té ngã rồi đưa tay đỡ đứng dậy.
Hừ, vẫn là một màn kịch giả tạo không hơn không kém! Hắn ta nghĩ tôi ngốc đến vậy?
Tôi gạt mạnh cánh tay đó ra khỏi mặt mình, vô thức nước mắt lại tuôn dữ dội hơn, con người đó vẫn giữ vẻ mặt bình thản như vậy. Hối lỗi sao? Tôi không cần! Ken à, tôi sẽ không tin cậu nữa đâu!
Tôi cố hít sâu, thấy mũi mình khò khè nghẹt, lấy giọng thật cứng cỏi, dìm mấy tiếng nấc chết chìm trong cổ họng đắng chát.
- Tránh ra, đừng chạm vào tôi! Cậu là đồ giả dối! Cút khỏi mắt tôi! Tôi không tin cậu nữa! Ghét Ken lắm! Cút đi!
Tay quơ loạn xạ, tôi dùng sức đẩy cánh tay đó ra, bưng mặt khóc nấc, đầu gối khuỵu dần, tóc tai rối xù, gọng kính cũng ướt đẫm nước mắt. Thình lình, cánh tay khoẻ mạnh kia bao lấy người tôi vào lòng. Siết chặt. Cánh tay nhốt tôi thật sâu, áp đầu tôi vào ngực con người đáng ghét đó.
Ken đang ôm tôi!
Mùi thảo mộc thanh nhã lan trong khoang mũi, tôi nghe nhịp tim trong lồng ngực đối phương đập thình thịch. Và hơi ấm ấy đang bao quanh tôi. Dịu dàng.
Vùng vẫy trong nỗ lực, tôi muốn thoát khỏi vòng tay đó mà càng vẫy vùng càng bị siết cứng hơn.
- Bỏ ra! Không được ôm tôi! Buông tôi ra! Đáng ghét! Xấu xa! Cút đi! Cút đi mà! Hức hức... – Âm thanh càng nhỏ dần, đứt quãng. Tôi chẳng ngờ mình cũng đang siết chặt cậu, vùi sâu vào lồng ngực săn chắc đó khóc nức nở.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, xoa nhẹ. Tôi mệt. Hình như mệt đến nỗi không chống cự được, buông xuôi, phó mặc cho Ken ôm lấy mình. Tiếng nấc chìm trong mụ mị, chỉ còn là tiếng thút thít nho nhỏ. Sao lồng ngực này êm đến thế? Dường như mọi tổn thương trong lòng phút chốc nguôi ngoai. Tiếng thở đều đều. Vệt áo chemise loang ướt một mảng áo. Ken vẫn vuốt tóc tôi. Rất yêu chiều. Loáng thoáng trong tâm trí phát sinh thèm muốn ở yên trong cảm giác ấm áp này.
Chỉ cần một cái ôm mà mọi bứt rứt trong lòng tiêu tan hết sao? Đơn giản vậy ư? Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này?
Có cơn gió đi lạc lướt nhẹ qua người, váy đồng phục bay bay. Tóc Ken cũng đang rung lao xao. Tôi ngẩng mặt, như thấy trong nắng, trước mắt có một thiên sứ đang cười – nụ cười trong veo như thuỷ tinh lấp lánh. Nụ cười len lén lan vào tim tôi, khe khẽ phá phách cõi lòng. Bối rối.
Nãy giờ đã có chuyện gì xảy ra? Tôi đang làm gì? Mọi việc như bị đánh thức sau giấc ngủ đông dài hạn.
Hình như mình vẫn ở yên trong lồng ngực đó. Vì hắn đã "cưỡng ôm" tôi, hắn dùng bàn tay ma thuật và đôi mắt dịu dàng đó dụ dỗ tôi! Hắn làm tôi mụ mẫm! Làm tôi quên chống đối hắn! Saito Ken thật thủ đoạn!
Nắng xiên qua dáng hình cao gầy, ánh dương nhô cao dần, thành một quả cầu ánh sáng rạng rỡ ở đằng đông. Những chiếc lá lìa khỏi cành, khẽ buông mình đáp xuống khoảng sân. Hương sứ trắng kiêu sa ngai ngái quanh quẩn, nhưng vẫn không dễ chịu bằng mùi hương trên người Ken.
Bây giờ phải làm sao nhỉ? Hai đôi mắt cứ dán vào nhau, mặt tôi vẫn nóng, nhưng nóng một kiểu khác. Hình như trong tim mới dừng đập một nhịp. Ánh nắng phớt qua Ken, làm cậu rạng ngời như tinh tú trên cao. Phía sau gương mặt thuần khiết này là gì?
Bất ngờ, tôi giật bắn người. Phía sau như ào lên một đợt gió chướng. Gió rít. Cuồng nộ. Những tiếng bước chân lộp bộp, tiếng khớp ngón tay răng rắc. Một âm thanh âm trầm, khàn đặc, mang theo tức tối rõ ràng:
- HẠ ANH!!!


2 Bình luận