Tôi sẽ sống sao đây?
Mọi rắc rối này đều là do cậu mà ra!
*
**
Saito Ken ơi là Saito Ken! Cậu có biết là đã gây cho tôi một chuyện tày đình không? Lần này tôi chết cũng quyết kéo đầu cậu xuống chung mồ!
Ken thả cặp táp của mình lên sô pha, chân vẫn mang bít tất trắng. Trên chiếc sơ mi trắng, vài vệt đất cát bám lên nền vải tạo thành những vết ố mờ. Mái tóc nâu hơi rối, Ken để mặc hình tượng của mình ra sao thì ra, cứ mở to mắt nhìn tôi.
Nỗi ức chế kìm nén suốt ngày hôm nay bùng phát, tôi nghiến răng trèo trẹo, trừng trừng nhìn Saito Ken, hét lên:
- Ngồi xuống!
Osin bé nhỏ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện. Tôi nắm chặt cây chổi lông gà, giơ cao lên:
- Cậu hả dạ chứ? Bây giờ biến tôi thành kẻ thù của hơn mấy trăm đứa con gái trong trường rồi! Cậu có biết là người đã bị ghét trong An Đằng là khó sống lắm không?
Ken trưng mặt cún con ngây thơ vô tội. Tôi đang nổi điên nên chẳng còn tha thiết gì với bộ mặt làm bộ đáng yêu đó nữa đâu!
- Thôi đừng diễn nữa ông nội! Cậu phá nhà tôi chưa đủ hay sao mà còn tới tận trường học quậy vậy?
Ken chụp lấy điện thoại của tôi đang để bên cạnh, nhìn sắc mặt tôi rồi soạn tin, giơ lên cho tôi xem:
"Đừng có đánh nha, tôi vỡ tung thành hoa thì hôm nay cô nhịn đói!"
Đó! Đó! Thấy chưa! Cậu ta chỉ trưng cái mặt tiền hiền lành ra che chắn cho tội lỗi thôi chứ có phải phường thiện lành gì.
- Nói thật đi, cậu có mấy nhân cách vậy Saito Ken? - Tôi nghĩ tới cái phong cách quái chiêu hotboy ở trường và cái kiểu tỏ ra vô hại hiện tại nó đối chọi nặng luôn mà không giải thích nổi. Nó khiến tôi từng tin cái giả thuyết hàng thật và hàng nhân tạo do cậu ta bịa ra luôn cơ mà! Sao một người có thể duy trì hai, ba kiểu phong cách một lượt như vậy hay thế?
Ken trong chiếc áo sơ mi trắng đồng phục và cà vạt đã tháo rời trông như một con mèo hư đang đủng đỉnh trên ghế. Đôi mắt tím biếc đó khẽ hạ xuống rồi tiếp tục ấn trên màn hình cảm ứng:
"Nhân cách thật của tôi là nhân cách thích sắm nhiều vai mà, tùy tình hình nó biến đổi thôi, tôi không có cố ý kiểm soát đâu. Hơi kì nhưng mà nó vậy đó! Dạo này thấy cũng thân rồi mới tâm sự thật!" - Tôi đưa mắt vào máy tính bảng đặt trên bàn, cũng một tài khoản của mình, tin nhắn cứ như cái bong bóng từ từ nổ ra mấy câu. Tôi quen với cái sự tĩnh lặng mà cãi bướng của ổng rồi nên thấy cũng bình thường.
Tôi ôm cái máy tính bảng trong người, nổi khùng thả hai, ba cái nhãn dán tức giận đáp trả. Đối phương tiếp tục soạn tin:
"Nói chuyện đi, đừng có cái gì mà "silent treatment" gì ấy! Một đứa im lặng đủ rồi!"
Tôi ném cái máy tính bảng xuống ghế sô pha, cố điều tiết hơi thở của mình cho bớt nóng giận. Cái con mèo điên này mệt quá nha!
Dạo mấy hôm nay tôi và Ken đã lập ra được cách trao đổi mới hơi quái chút là đứa cầm điện thoại gõ chữ, đứa cầm máy tính bảng để đọc chữ. Mới có một tuần ở chùa thôi mà cậu ta đã dám bảo thân với tôi rồi, vài bữa nữa leo lên đầu tôi ngồi luôn đi chứ làm osin chi nữa!
Khi tôi chưa kịp phản ứng tiếp là bên đó lại gửi mấy cái nhãn dán kiểu thú vật đáng yêu, con nào con nấy mắt tròn xoe cho tôi. Tôi hạ mắt nhìn máy tính bảng rồi hít hơi sâu, cố lấy bình tĩnh:
- Cho qua đi, giờ vào vấn đề chính: Tại sao cậu lại đi học được? Cậu không giấy tờ tùy thân và thân phận. Ai cho duyệt cho cậu đi học vậy?
Ken đáp lại tôi:
"Tôi có hệ thống bảo kê, cô lo làm gì! Nó không ảnh hưởng tới cô đâu! Chỉ cần ở An Đằng cô xem tôi như người xa lạ là ổn tất!"
Tôi chồm mặt:
- Người xa lạ? Vậy tại sao Ken hot boy lại đi hôn một cô gái xa lạ? – Giọng có vẻ mỉa mai.
Mặt cậu ngơ ra, sau đó cười nửa miệng rồi hạ mặt xuống nhắn tin tiếp:
"Là chị hai kéo tay tôi ra khỏi lớp của tôi mà? Tôi tìm cô trước à? Là cô dắt tôi đi triễn lãm đủ một vòng trường trước nha! Tôi chỉ là hùa theo thôi!"
Tôi đọc xong cũng lạnh gáy luôn!
Ủa? Là tôi làm hả?
Ken biết mình chiến thắng trong màn cãi cọ này rồi, vui vẻ thả điện thoại xuống, đứng dậy, định đi lên gác.
- Đợi đó! Ai cho mà đi! Tôi chưa hỏi xong mà! Ngồi xuống!
Ông hoàng đó ngồi xuống giương ánh mắt của một kẻ tội đồ chưa từng biết sám hối để nhìn tôi. Tôi tức muốn đánh cậu, mà sợ rằng đánh xong cậu tan thành hoa giấy thì tôi lại tốn công phục hồi lần nữa. Cảm giác vừa tức vừa xót khó chịu ghê!
Tôi khoanh tay lại, cố gắng thu sự ấm ức của mình lại, hít một sâu rồi nói tiếp:
- Vậy mục đích hết thảy để cậu đến trường tôi là gì?
Ken ma mãnh, hí hoáy gõ:
"Tìm mục tiêu."
Haizz... nếu là tìm mục tiêu thì là công việc của cậu, đáng lẽ tôi không nên can thiệp. Tôi chỉ phát khùng vì tôi bị dính líu vào cái mục tiêu của cậu ta!
- Bộ hết trường để tìm rồi hả ba? Mắc cái mớ gì tìm đúng trường của tôi?
"Hệ thống chỉ định, tôi không biết." - Một câu trả lời chặn đứng tất cả câu hỏi tiếp theo của tôi.
Tôi cúi gục đầu, vò tóc, cố gắng tìm con đường dung hòa với hệ hoàng tử lật mặt này. Người đâu mà nói câu nào câu nấy như muốn xiên người khác như vậy càng cãi nhiều càng ức chế.
- Vậy hai ngày nay cậu đã "chấm" cô nào rồi? - Dù bực lắm nhưng tôi vẫn phải mở miệng thăm hỏi tình hình của ổng, không hiểu tại sao lại hỏi luôn á!
Ken trả lời tôi:
"Một vài người."
Tôi nghiêng đầu nghe, bắt đầu lọc được một thông tin hữu ích. Nhưng tôi vẫn không quên phải làm công tác tư tưởng trước cho Ken, dù sao cũng phải bảo hộ một số đứa tránh xa nanh vuốt của tên quỷ này.
- Nè, tôi có một nhỏ bạn thân đang si cậu lắm! Cậu mà có ý đồ đen tối với Ban Mai là cậu chết với tôi! Cậu lợi dụng người ta, làm người ta yêu cậu để có cơ hội trở về Baridi, như vậy cô gái yêu cậu sẽ khổ biết chừng nào!
"Có phải cô gái tóc dài ngang eo màu nâu vàng, mắt to lộ, trắng trẻo và có nốt ruồi nhỏ ở thái dương là Ban Mai không?" - Cậu ấy trả lời ngay, mà còn mô tả chuẩn xác về con bé, nghĩa là ấn tượng sâu đậm lắm!
- Nó đó! – Tôi gật đầu. - Gạch ra khỏi danh sách ngay nhé!
Ken phụng phịu như mất đi một con mồi ngon:
"Không chịu đâu! Tìm mãi mới có một đối tượng đủ chuẩn, vậy mà cô lại cấm! Còn chín mươi hai ngày thôi đó!" - Kèm thêm một cái nhãn dán nước mắt lưng tròng.
Tôi cố giữ cảm xúc nghiêm túc để thị uy:
- Trừ Mai ra thì con gái trong trường cậu cứ việc chọn. An Đằng nổi tiếng có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp mà! So về nhan sắc có vẻ Ban Mai đứng đầu nhưng mà những cô còn lại cũng chả kém cạnh đâu!
Tôi thấy có vệt cong nhè nhẹ nở ra trên môi Ken.
Mặc kệ đối phương đang vẩn vơ gì đó, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một người rất phù hợp với cậu ấy, tủm tỉm cười rồi khều cậu:
- Này, hay là cậu đeo đuổi chị Lý Uyển Nghi, hội trưởng hội học sinh đương nhiệm đi! Chị ấy với Mai kẻ tám lạng, người nửa cân đấy!
Ánh mắt Ken đánh sang trái một cái như để nghĩ ngợi, cậu có vẻ ỡm ờ, không quan tâm lắm, chỉ trả lời là sẽ tự mình tìm hiểu thêm.
Ánh mắt tôi vô thức lướt trúng mấy vết lốm đốm trên chiếc sơ mi của cậu, bắt được điểm bất thường ngay.
- Lúc nãy cậu ra sân sau của trường phải không?
Saito Ken lắc đầu: Không có!
Bực nha! Cảm giác lúc nào Ken cũng như đang giấu tôi rất nhiều chuyện. Đụng cái gì mờ ám là lấy hệ thống ra chống chế. Tôi hừ lạnh, đưa tay bắt lấy những cánh bồ công anh bé nhỏ, trắng muốt đang bám trên áo cậu.
- Chối à? Bồ công anh mọc rất nhiều ở bãi đất trống sau trường, chỗ gần nhất với hàng rào chắn khu C. Xem đế giày cậu kìa, đất nâu bám đầy thế kia. Không phải là đã ra sân sau chứ đi đâu? – Tôi chỉ ra đôi giày đang xếp trên bậc thềm, hất hàm.
Đôi mắt thạch anh tím cụp xuống, nhưng không muốn kể gì cả. Cậu ta gõ một loạt dấu "...".
- Thôi đừng có spam tin nhắn nha Ken! - Tôi nhìn mấy kí hiệu vô nghĩa đó là muốn giật luôn điện thoại trên tay cậu ra.
Có vẻ như học sinh mới nào cũng bị cái tòa nhà trắng bị rào kín đó thu hút, năm nào học sinh mới vào trường thì mấy anh chị lớp lớn đều phải tốn công dặn dò. Ken có lẽ cũng bị tòa nhà đó làm tò mò. Khu C đó kì quái lắm, chỗ nào người ta càng cấm là càng nhiều người muốn tìm hiểu. Để ngăn chặn trước, tôi ra dáng của một học sinh đang học để căn dặn cho học sinh mới Saito Ken một ít thông tin:
- Ở đó, phía sau mấy bụi cỏ lau là hàng rào chắn lối vào một tòa nhà, cậu nhớ là tuyệt đối đừng bén mảng tới.
"Tại sao vậy?"
Tôi kể:
- Cách đây mấy năm đó là khu C, dãy phòng học đa chức năng hiện đại nhất của An Đằng. Hồi đó, sau một tai nạn hoá chất thương tâm ở phòng thí nghiệm Hoá – Sinh làm nhiều học sinh bị thương, chất độc lan toả khắp khu vực thì dãy khu C đã bị phong toả. Thời gian sau, có một nữ sinh tự tử tại đó và những vụ mất tích hàng loạt khi học sinh cố xâm phạm vào khu C nên nhà trường đã ban lệnh cấm học sinh không được đến đó, nếu không sẽ bị đuổi học ngay!
Ken nhướng mắt, cười tinh quái:
"Thú vị nhỉ?"
Trời ạ! Vậy mà thú vị sao? Tôi đang kể chuyện trinh thám ly kì, rùng rợn cho cậu nghe chắc!
Trên cơ mặt của hoàng tử Ken vẫn mang theo nhiều nét mờ ám, khó hiểu. Tôi đứng dậy, khoanh hai tay thật nghiêm, mắt lừ lừ:
- Cậu đang nghĩ gì thế?
"Ken muốn tới tham quan khu C!" – Saito Ken vô tư đáp.
Tôi gửi cái ảnh động con mèo tát con chó, phong ấn cái tư tưởng bất ổn đó ngay, gằn:
- Cậu muốn bị đuổi học à? Điên thật rồi!
Ken hất hàm, nhún vai:
"Tôi có bắt cô theo cùng đâu!"
Tôi biết là cậu không có sợ, vì dù sao cậu ta còn quái vật hơn bất cứ thứ siêu nhiên nào bị đồn đại ở khu C. Chưa thấy ma khu C ra sao chứ thấy Saito Ken một ngày dịch chuyển tưng tưng tưng, dí tôi rồi lướt qua lướt lại trong nhà xem rồi sẽ biết ma đáng sợ hay cậu ta đáng sợ hơn ma liền!
Từ ngày quen cậu ấy lá gan tôi cũng được mài giũa thêm nhiều. Nhưng mà dù sao đi nữa cũng phải ra dáng một NPC dặn cho nam chính của hệ thống chuyển sinh này cho trót:
- Dẹp ngay cái tư tưởng quái đản đó đi! Đã xác nhận đi làm nhiệm vụ thì chuyên tâm một chút, đừng có ham chơi quá!
Thấy Ken cười nhạo làm tôi ứa gan thêm.
- Đủ rồi nha! Cậu coi chừng tôi đấy! Hễ mai mốt có rắc rối gì dính tới tôi là cậu chết chắc! Nói trước vụ ở trường, học phí, hội phí, quà vặt, sách vở, đồng phục là tôi không chịu trách nhiệm đâu! À, mà có tiền thì mau trả nợ cho tôi!
Ken lắc lắc đầu, móc hai túi quần trống rỗng ra:
"Ken đâu có tiền!"
Tôi đốp chát:
- Vậy sao cậu đi học được? Chả lẽ trường tôi cho cậu đi học là do cậu đẹp trai chắc! Hệ thống phát tiền cho cậu đúng không?
Ken dường như thấy cuộc đối thoại này đã không còn ý nghĩa gì, cậu xách cặp, uể oải đứng dậy, cầm luôn điện thoại của tôi, bỏ đi:
"Sao cũng được!" – Rồi đi về phía cầu thang. - "Hôm nay ăn ngoài đi! Làm biếng quá!" - Cái tin nhắn cuối cùng hiện ra là lúc cậu ta đã đóng cửa trên gác lại rồi!
Tôi đọc tin nhắn hiện lên xong máu trào lên tới não. Tôi mắc cây chổi vào cái đinh đóng trên tường, làu bàu trong tức tối. Hừ, định tra khảo tên đó thật tàn bạo, ấy thế mà tôi lại bị hắn dội lại bằng bộ mặt giận dỗi như vậy. Sao càng ngày có vẻ như tôi càng yếu thế trước Saito Ken ấy nhỉ? Ở đây ai là chủ, ai là tớ vậy? Loạn hết rồi!
*
**
Cơ thể khoẻ mạnh khoe những múi thịt săn chắc, trắng trẻo dưới ánh đèn sáng trắng trong nhà vệ sinh, Ken chỉ thay quần áo và dám làm sạch cơ thể bằng khăn bông đã vắt khô nước. Giờ đây, Ken hoàn toàn mất đi khả năng tiếp xúc với nước cũng như không thể thực hiện các hoạt động sinh hoá bình thường của cơ thể như ăn uống. Hai ngày qua cậu ăn rất ít, đến hôm nay thì chả có gì bỏ bụng. Cơ thể cậu không đủ sức duy trì hoạt động sống như một con người thực thụ do đã nhiều lần sử dụng phép thuật để đi học ở An Đằng, sử dụng khả năng di chuyển tốc hành trong không gian và làm những việc lặt vặt ở nhà.
Hệ thống cái quái gì, toàn là cậu tự lực cánh sinh mà thôi.
Muốn cho cơ thể hồi phục lại thì Ken phải hạn chế sử dụng phép thuật, tránh tiếp xúc quá lâu với nước. Cậu nhìn mình trước gương kèm theo cái nhăn trán khốn khổ.
"Cách luyện hóa dã man này đánh đổi nhiều thật đấy!"
*
**
Đêm đã về trong con phố nhỏ. Lặng như tờ. Tôi thèm dóng tai nghe một tiếng rao giữa màn đêm cho đỡ cảm giác côi cút. Bên ngoài trời hanh. Mưa không được nên không khí cứ hanh hao như vậy. Saito Ken đang ngồi gấp giấy note thành những chú hạc nhỏ xinh.
Buồn chán, tôi cất giọng gọi cậu:
- Ken đi học mà không cần học bài sao?
Ken lắc đầu, vẫn chú tâm đùa nghịch với mấy chú hạc bé nhỏ, cậu đã xếp được bốn con.
Tên này bộ là thần thánh à? Đi học mà thoải mái như thế thì chắc là đợi lưu bang rồi đây! Đột nhiên tôi muốn kiểm tra chỉ số thông minh của Ken.
- Này! – Tôi khều, Ken ngẩng mặt. - Cậu giúp tôi làm cái bài toán này nhá!
Ken nhận lấy cuốn tập, một cây bút bi, không cần máy tính, sách vở hỗ trợ. Loáng năm phút, cậu trả tập lại cho tôi.
Những nét chữ xiên xiên phóng khoáng bay múa trên tập, tôi trợn mắt, bất ngờ. Ken giải đúng một bài toán nâng cao cực khó, không mất quá nhiều thời gian và cách giải toán đơn giản hơn tôi suy nghĩ.
- Wow! Nhanh vậy? Sao cậu biết giải?
Ken tiện tay có bút bi và giấy note trong tay, ghi trả:
"Học rồi. Hoàng tử học nhiều nữa là đằng khác!"
Ờ ha! Tôi quên mất, hoàng tử thì sẽ được dạy dỗ tử tế lắm! Nhưng ý tôi là kiến thức cậu tiếp thu và của tôi có sự đồng bộ kia kìa, nó có khoa học, có logic chung, mà trình độ khoa học ngang nhau thì làm sao nơi đó lạc hậu được!
Vậy mà cậu ta cứ hay làm như ngơ ngác rằng mình đến từ một phương trời cổ đại không hề có dấu ấn hiện đại. Trong khi càng lúc tôi càng bắt được sự đồng bộ trong tư duy và thế giới quan của ổng. Ông cố nội lại chơi khăm con đúng không?
Đang nghĩ tới đây, não tôi đột nhiên ồn ào không chịu được. Tôi cảm thấy như có muôn ngàn con mối đang làm tổ trong đầu, bọn chúng cứ kêu ầm cả lên, hễ tôi muốn nghĩ gì đó về Ken là bắt đầu tâm trí lại rối loạn không dứt. Lần này tiếng ồn cực lớn, khiến tôi phải bịt chặt hai tai.
Ken nhìn tôi đang ôm tai, lay nhẹ. Ánh mắt tôi rơi vào đôi đồng tử tím trong veo kia, sự ồn ào dần thanh tĩnh lại. Mỗi lần tôi nhìn cậu, cảm giác bức bối đều tan biến, tựa như cậu là một chiếc tai nghe chống ồn tách biệt tôi với thế giới này vậy.
Tôi xua tay, nói không sao. Sau đó nhìn Ken đang ngồi giải tới cách thứ hai trong bài toán, ngập ngừng hỏi:
- Đại ca, cậu phục hồi phép thuật rồi đúng không?
Ken không hề giấu, gật đầu.
"Sao vậy?"
- Không, thấy cậu an phận quá nên bất an. - Tôi cười nửa miệng, vẫn là Hạ Anh thích cà khịa.
"Tôi mà tan ra cô có cho tôi máu không?" - Kẻ đó hỏi đúng trọng tâm quá, tôi lắc đầu ngay.
- Không ba, mệt lắm nha!
"Đó, tôi không dựa vào cô được nhiều, mà thật ra có gì để phải dùng phép đâu? Dùng làm gì cho mệt thân vậy? Từ trường của không gian này bóp nghẹt phép thuật đấy, càng làm càng bị thương nặng!" - Cậu ta gõ một hơi lên trang word trên máy tính cho tôi đọc.
Ờ rồi, hiểu rồi ba, cái gì mà cáu kỉnh vậy không biết! Làm như sau lần đầu gặp nhau xài một mạch hết cạn phép tới nay ổng bị trauma vậy, nói tới phép thuật là sửng cồ lên ngay.
Nói tới cái vụ máu là tôi lại bực, không nhờ đêm đó tôi dí tới cùng, ổng còn lừa tôi cái vụ tuổi thọ mất theo máu các kiểu không biết bao lâu. Hóa ra máu tôi chỉ như một dạng năng lượng có thể cấp cứu cho hình dạng của cậu, Ken chỉ chuyển hóa năng lượng đó qua bản thân để hoạt động chứ không hề có rủi ro đánh mất tuổi thọ gì cả. Cậu ta chỉ hù tôi để được ăn nhờ ở đậu thôi, nhưng ăn nhờ được vài hôm là bắt đầu ăn hại nhiều hơn rồi.
Thật ra có người cam tâm tình nguyện phục dịch mình, mà cũng không có gì ác ý với mình thì thôi cũng không nỡ đuổi cổ. Mục tiêu của Ken chỉ cần làm xong nhiệm vụ của cậu, còn tôi sẽ là một nhân chứng cho hành trình đó, chờ tới khi cậu ấy trở lại được với thế giới của mình thì tôi cũng không còn dính líu.
Biết đâu vài bữa nữa kiếm được ai đó vừa mắt, ổng sẽ như con mèo cưng bỏ chủ chạy đi mất luôn không chừng. Ken đã đảm bảo rằng cái áo phần thưởng sẽ là của tôi, thì thôi cứ kệ đi. Trong chuyện này tôi như một nhà từ thiện mắt nhắm mắt mở cho qua không truy cứu cái vụ xạo sự của ổng nữa.
Nhưng mà vụ tôi đánh mà ổng vỡ ra thì có nha, mỗi lần phục hồi là sẽ tốn máu, nên thôi, tốt nhất là coi ổng như một cái quả trứng gà để cư xử, đừng để tốn năng lượng của mình vào mấy chuyện dở hơi.
Yên ắng một chút, tự nhiên Ken ghi tiếp:
"Mai tôi đi học với cô nhé!"
- Điên! Cậu muốn tôi chết với bàn tay ghen tuông mù quáng của đám hâm mộ cậu à!
Ken cười, ánh mắt nhìn tôi rất thật lòng, tờ giấy ghi chú nho nhỏ:
"Hay cô làm bạn gái tôi nhé! Thế thì họ hết cớ ghét cô!"
Dẹp nha cha nội! Làm ơn ghi thêm tên tôi vô cái bảng danh sách đối tượng bị loại trừ của ông liền đi nha! Để yên cho tôi nhận cái áo trữ quân! Tôi chưa có quên đâu con mèo khùng kia!
*
**
Thành li bốc hơi lạnh, ngưng tụ thành những chấm nước nhỏ li ti. Đá trong li Coca tan dần thành vị nước nhạt thếch. Tôi đưa tay gắp phần mì xào trong khay, ăn lề mề. Giờ nghỉ trưa của An Đằng luôn được bủa vây bằng không khí rôm rả và tươi vui. Tuy nhiên, khác nhất là hôm nay hễ có đứa con gái nào đảo ngang qua bàn tôi thì chúng cũng nhìn tôi chăm chăm, mắt mang hình viên đạn như sắp ghim thẳng vào sọ não tôi. Hu hu! Có lẽ những người hâm mộ Ken đang ôm hận trong lòng vì chuyện hôm qua đây này! Tôi có tội tình gì chứ? Suy cho cùng tôi mới chính là nạn nhân mà!
Tôi thụp mặt, gần như dí mũi sát đến khay đồ ăn để né mấy ánh mắt "đâm chọt" đó. Đúng là kinh khủng mà! Đều là do tên Ken thiên lôi đó tất cả! Hắn hại tôi sống không bằng chết!
Đã vậy hồi hôm qua, Saito Ken còn bông đùa rằng tôi hãy làm bạn gái của hắn. Hừ, bổn tiểu thư ta đây điên chắc? Thế là tôi đã đạp hắn văng từ trên ghế đáp xuống đất tâm tình cùng Thổ Địa cho bỏ cái tật cà rởn. Ấy vậy mà sớm nay Ken đi xe buýt cùng tôi thật, Ken không còn sợ xe buýt nữa. Cậu còn đòi ngồi gần cửa sổ để ngắm cảnh nữa. Lúc đến trạm xe, tôi nhất quyết tách ra đi riêng để tránh gây thêm tin đồn. Tôi đi trước, bắt tên khỉ đột đó đứng cách xa mình cự li mười mét mới chịu. Cớ sao vậy nhưng những tin đồn về tôi và Ken vẫn cứ tiếp diễn, thêu dệt lung tung và lan khắp An Đằng.
"CẠCH! Rầm!"
Khi đang tràn ngập trong nỗi oan ức lâm li bi đát của mình thì trên bàn ăn của tôi xuất hiện thêm hai khay cơm đặt xuống kèm theo chất giọng gằn hằn học của hai người, một nam, một nữ:
- CHÂU HẠ ANH!!!
Tôi tím tái mặt, răng va vào nhau cành cạch. Sợ quá! Sát thủ tới rồi! Hu hu! Không phải bạo lực học đường nắm đầu, xé áo đó chữ? Đời tàn rồi! Tàn rồi! Phải biết tính sao đây?
Chầm chậm, run run, khép nép ngẩng mặt, trông tôi như một nông nô nghèo khổ đang đứng trước mặt lãnh chúa phong kiến tàn bạo. Khi tôi ngẩng đầu, đập vào mắt tôi là hai gương mặt đằng đằng sát khí của Mai và Tử Đằng.
- Hì hì... – Cười giả nai, ngây thơ vô đối đúng chất Châu Hạ Anh. - Chào buổi trưa hai bạn yêu quý! - Nói nhảm không chớp mắt.
Đáp lại lời chào hết sức thân thiện của tôi là cái đập bàn tra khảo của "hotdog" An Tử Đằng:
- Nói mau! Chuyện hôm qua là sao?
Tôi tròn xoe mắt:
- Chuyện gì thế nhỉ?
Ban Mai thở hồng hộc, mặt đỏ gay, lắc vai tôi, bộ móng tay dài và nhọn của nó bấu vào tay tôi đau điếng.
- Chuyện của cậu và "Thiên thần" chứ còn gì! Nói mau! Tại sao cậu ấy lại hôn cậu?
Tôi nhẹ nhàng tháo ma trảo của con nhỏ đang bấu chặt tay tôi ra, cười hề hề:
- Bình tĩnh nào bồ ơi. Có gì đâu mà làm rùm beng lên vậy? Chuyện không phải như hai người nghĩ đâu!
Tử Đằng giành quyền nắm vai tôi, lại lắc như rối:
- Vậy chứ chuyện gì mới lớn? Nói đi! Tại sao cái thằng quỷ sứ đó lại hôn em, hả Hạ Anh?
Hức hức! Tôi đâu phải thú nhồi bông đâu mà hai cái đứa mắc dịch này thay phiên nhau lắc tới lắc lui thế này? Trời đánh còn tránh bữa ăn, hai đứa đây nào phải trời nên nào xá chi bữa cơm đạm bạc của tôi, tụi nó khủng bố, tra tấn tinh thần tôi kiểu này thì ăn còn ngon lành được gì.
Tôi xua xua tay, cố định tâm lại, trấn an hai con người đó.
- Trời ơi! Không phải mà!
- Chứ sao hả? Cậu nói đi! Là sao chứ? – Mai hất mặt, nhướng mắt, trông nó thật đáng sợ.
- Cậu nói vậy là sao? Mau giải thích đi! – Đằng cũng nôn nóng.
Tôi bưng li nước hút một ngụm thấm giọng rồi nghiêm túc phân trần.
- Oan ức chết mất! Xin đừng hiểu lầm tớ! Tớ và Saito Ken không có quan hệ mờ ám gì đâu! Thật ra cậu ấy nói rằng do mới chuyển về trường mà quá nhiều bạn nữ hâm mộ quá nên cậu cảm thấy phiền phức. Ken mượn tớ làm bình phong để tránh bớt sự đeo đuổi, truy lùng của đám con gái trong trường. Thế thôi! – Kèm theo bộ mặt đáng thương cầu mong sự đồng cảm.
Con Mai trân mắt nhìn tôi rồi tu lon Pepsi của nó, tặc lưỡi:
- Chậc! Hạ Anh, cậu muốn làm thánh à? Tự nhiên để cảm đám con gái trong trường ghen, lần này cậu chết chắc rồi! – Nó ôm ngực, rú lên. - Ôi thật hạnh phúc vì Anh không phải là tình địch của tớ! Ôi "Thiên thần"!
An Tử Đằng bĩu môi, xuỳ dài:
- Cái thằng con trai trắng trẻo nhìn yếu nhớt đó mà hâm mộ cái nỗi gì! Tớ thấy hắn khó ưa! Cái mặt cứ hất lên tận mây. Hạ Anh ơi, may mà cậu chỉ là người tốt giúp đỡ thằng ranh đó, nếu không thì tớ đã... – Hà Mã giơ nắm tay lên hăm he.
Tôi nhíu mày, nhăn:
- Thôi thôi nhé! Đủ rồi! Bất đắc dĩ tôi mới phải giúp đỡ hắn, giờ xong việc rồi thì thôi!
Mai gật gù, khoác vai tôi, xoa má:
- Khổ cho cậu rồi! Chỉ cần cậu đừng có dính dáng tới "Thiên thần" là được, hễ ai mà cố ý khó dễ cậu trong An Đằng thì sẽ chết tươi với tớ! Tớ đã tham gia hội hâm mộ "Thiên thần băng giá" rồi đây! Anh Anh ngoan, từ nay nếu như cậu thích Khiết thì cứ tự nhiên tiến triển, tớ ủng hộ hai tay với điều kiện là... giúp tớ làm quen với Ken nhé!
Tử Đằng chen vào:
- Hứ! Hết tên trông như con gái ấy lại tới tên thiếu gia bảnh tỏn kia. Nói cho Mai tiểu thư nghe, đó chắc chắn không phải là mẫu người Hạ Anh thích đâu. Cậu ấy chỉ thích mẫu người rắn rỏi, khoẻ mạnh như tớ thôi! – Rồi nắm tay tôi - Anh Anh đáng yêu, nghe lời cậu tớ đã nhuộm tóc lại rồi nè! Đẹp trai chứ?
Tôi đơ ra, cười:
- Hờ hờ, đẹp! Đẹp hơn mọi khi!
Mà thật đúng là hôm nay An Tử Đằng trông dễ thương hơn mọi ngày, mái đầu vàng vuốt gel cứng đã trở thành màu đen mun, tóc ngắn thanh lịch và đồng phục rất chỉn chu, nhìn có thiện cảm hơn mọi khi. Chỉ có nụ cười khả ố và hay tự tiện nắm tay, nắm chân người ta mãi là không sửa được.
Thái Ngọc Ban Mai tát vào bàn tay đang nắm chặt tay tôi ra, giật bàn tay tôi lại, liếc Hà Mã toé khói:
- Khiết và Ken ai cũng hoàn hảo cả. Hạ Anh rất xứng đôi với Khiết, từ đó tới giờ họ là cặp "Tiên Đồng, Ngọc Nữ" của Hội mỹ thuật nói riêng và cả An Đằng nói chung. Cậu không có cửa bon chen đâu!
Đằng cau mày, mặt đanh lại, gắt:
- Gì chứ? Dám nói thế à? Nể tình mi là bạn thân của Tiểu Anh nên ta đã nhịn mi hết lần này đến lần kia rồi nhé! Đừng có được nước lấn tới chứ!
Mai không chịu thua, đập bàn đứng dậy:
- Xất! Ta cũng nhịn mi lâu rồi nhé! Mi ỷ có tí nhan sắc và giỏi bóng rổ là ngon lắm à? Hừ, chẳng qua là mấy bạn nữ ngây thơ mới ngây ngất với mi thôi chứ đừng mơ ta nằm trong list đó! Nói thẳng ra là ghét đó! Tối ngày chỉ biết đeo bám theo con gái người ta dai như đỉa đói. Hạ Anh đâu có thích mi đâu mà cứ viển vông theo đuổi. Đúng là da mặt dày mà!
- Mi! Mi dám nói ta thế à? Đừng có nghĩ là con gái là ta không dám ra tay đó nhé! – Hã Mã đỏ gay mặt, xắn tay áo, cũng đứng dậy mà gây gổ.
Mai chống hông, kiêu ngạo:
- Đánh đi! Ngon thì đánh đi! – Rồi vỗ tay kêu gọi những ánh mắt trong căn tin chú ý. - Mọi người xem An Tử Đằng đòi đánh tớ này! Các bạn nữ xem thần tượng của các bạn vũ phu như thế nào nè! Các bạn nam coi Mai bị ăn hiếp nè!
Tôi chống tay lên bàn, ngán ngẩm. Hai cái đứa này giống oan gia thật chứ! Tụi nó muốn phá tan buổi ăn trưa của tôi mà! Hu hu! Cái đám gây rối mắc dịch có xéo đi cho bà ăn nốt phần ăn không thì bảo?
Đám học sinh chung quanh dõi mắt hướng về bàn tôi – bàn học có ba gương mặt đình đám của trường: An Tử Đằng: hotboy thể thao đỉnh nhất; Thái Ngọc Ban Mai: hoa khôi xinh đẹp và quyền lực nhất nhì An Đằng và tôi – Châu Hạ Anh, thủ khoa nhút nhát nhất của ngôi trường này. Bão táp tới rồi! Hai cái đứa này lại muốn gây nhau, tôi chuồn trước đây!
Đám con gái nhếch mép, khoanh tay lườm cô hoa khôi, còn lũ con trai đá lông mi đáp lại Mai, nhìn Hà Mã như kẻ thù. Họ cứ đứng nhìn kịch vui mà không ai can ngăn được vì chẳng ai muốn dính tới phiền phức.
- Hạ Anh ngồi yên đấy tớ xử thằng này xong mình đi chơi tiếp! - Con bé xắn tay áo, bẻ khớp ngón, chuẩn bị cho màn đấu khẩu này. Mỗi lần thấy nó như vậy là tôi biết điều nép ngoan qua một bên chờ nó chiến đấu xong rồi thu dọn hậu quả, nếu có.
Mai đảo mắt xung quanh, không có sự cứu viện. Nó vẫn hiên ngang chống tay, gân cổ đáp:
- Sao? Tức lắm à? Đánh đi! Ngon nhào vô đánh với chị! Chị chơi tay đôi với cưng ngay tại đây này! Hờ, không dám à? An Tử Đằng ngốc nghếch! Nói thật cho cậu biết nhé: Người cột dây giày lần trước của cậu là tôi đấy! Sao nào? Cậu làm gì tôi hả? Tức lắm à? Đánh không? Đánh đi!
- Mi! Mi thật đáng chết! Ông thề không vặt cổ, lóc da mi thì ta không tên là An Tử Đằng! – Trông mặt hắn đen xịt và đáng sợ như một cái ấm sôi lụp bụp trên bếp
Tôi cá là Hà Mã không dám làm gì đâu. Đụng vào Mai có chắc là cậu ta còn ở lại trường được! Xem ra Mai sẽ thắng vụ đấu khẩu này. Tôi ngáp dài, ngồi xem song tấu của tụi đó. Cả đám người xôn xao vì mức độ gan dạ tự thú của nhỏ Mai. Ôi trời! Con ngốc này chưa ai đánh đã khai rồi!
Trong lúc cả căn tin đang lu xu bu vì sự gây gổ kịch liệt của Mai và Đằng thì bỗng chốc ấm thanh cãi vã và xì xào ngưng bặt. Có tiếng bước chân tới gần...
Mọi người mở to mắt, nhìn theo...


0 Bình luận