Ngày đầu tiên khai giảng trại hè của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành, Mai Phương đã làm quen sơ qua với các bạn xung quanh.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm đến đã có một bài phát biểu, công nhận những thành tích mà mọi người đã đạt được trước đây, nhưng cũng nhấn mạnh rằng Sư Nhất Phụ Giang Thành là nơi hội tụ của những tinh hoa, mọi người cần bước ra khỏi vùng an toàn của mình để nhìn nhận một số vấn đề.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm phát biểu xong thì khuyến khích mọi người lên bục giới thiệu bản thân. Nếu ai muốn làm lớp trưởng tạm thời cũng có thể đề cập trong phần giới thiệu.
Hầu hết những học sinh ưu tú này đều từng giữ chức lớp trưởng ở cấp hai. Khi đến môi trường mới cũng không kém cạnh, trong 10 người lên phát biểu đã có 4 người bày tỏ nguyện vọng muốn phục vụ các bạn và trở thành lớp trưởng.
Tất nhiên, Mai Phương không có ý định như vậy. Cậu chỉ nói vài câu, giới thiệu sở thích của mình là chơi game, guitar và trượt patin rồi xuống sân khấu.
Tuy nhiên trong lúc đi xuống, cậu nhận thấy một số cô gái đang thì thầm với nhau khi cậu phát biểu, tỏ ra khá hứng thú với cậu.
Ảo giác chăng?
Ừm, chắc chắn là ảo giác rồi.
Mai Phương ngồi xuống chỗ, Hướng Băng Băng nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, "Cậu biết chơi guitar à?"
"Ừm... chơi đơn giản thì cũng được."
"Tớ rất ngưỡng mộ những người biết chơi nhạc cụ đấy. Nếu có cơ hội được nghe cậu chơi thì tốt quá!"
"Ừm... tớ không mang guitar theo rồi. Để lần sau nhé."
"Được thôi!"
Mai Phương đưa ra lời hứa hão với Hướng Băng Băng đang hào hứng.
Sau khi phần giới thiệu kết thúc và lớp trưởng được bầu chọn, giáo viên chủ nhiệm dẫn học sinh đi tham quan quanh trường. Trên đường có thể thấy một số lớp khác cũng đang tham quan, Mai Phương đã gặp Hạ Duyên ở lớp 6 trên đường.
Duyên Duyên hoàn toàn không hề ngại ngùng, điên cuồng vẫy tay về phía Mai Phương, cậu cũng vẫy tay đáp lại. Du Văn Thao, cậu bạn đi phía trước thấy vậy tò mò hỏi, "Cô gái đó là người quen của cậu à? Xinh quá."
"Ừm..." Mai Phương gật đầu, "Đó là thanh mai của tớ."
"Chà, vậy cậu giới thiệu tớ quen được không?"
"Có duyên thì gặp lại, haha."
Mai Phương cười xòa để né tránh chủ đề này.
Dù tạm thời tránh được rắc rối, nhưng Mai Phương cũng có chút lo lắng.
Ba đứa bọn mình tuy giờ sống cùng nhau, nhưng nếu không cùng lớp thì vẫn cảm thấy không yên tâm lắm...
Duyên Duyên nhà mình đáng yêu như vậy, tuy không lo cô ấy thay lòng đổi dạ, nhưng chắc chắn sẽ bị người khác để ý cho coi!
Trong lúc vẫy tay chào Mai Phương, Hạ Duyên cũng nhanh chóng liếc nhìn các bạn cùng lớp của cậu, đặc biệt là các bạn nữ.
"Cô gái này cũng khá dễ thương... cô này... Ái chà, cao quá! Cô này... sao lại thân thiết với A Phương thế! Đứng gần vậy còn... còn cả mấy cô kia nữa..."
Mấy cô gái đó lúc nãy cứ nhìn sau lưng A Phương rồi thì thầm, rõ ràng là đang có ý đồ gì đó.
Không thể chịu nổi, A Phương nhà mình đúng là bị người ta để ý rồi!
Siêu năng lượng của A Phương đang bị hao hụt nhanh chóng!
Hạ Duyên mặt mũi đầy vẻ tức giận, trong lòng đang suy nghĩ về cách bổ sung siêu năng lượng A Phương dưới sự giám sát của Hữu Hề và dì Lương.
Sau khi tham quan xong một vòng trường học, mọi người tiếp tục đến hội trường lớn để tham gia lễ khai mạc trại hè. Nghe các anh chị khóa trên lớp 12 giới thiệu về trường, cũng như những lời dạy bảo ân cần từ các thầy cô và lãnh đạo.
Khi Mai Phương ngồi xuống chỗ của mình, cậu phát hiện ra Lâm Hữu Hề đang ngồi ngay hàng sau lưng. Cậu hơi bối rối, không hiểu tại sao lớp 2 và lớp 9 lại được xếp cùng nhau.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, hai người chào hỏi nhau xong rồi tiếp tục nghe giảng.
Chủ nhiệm khối, thầy Phan, trong buổi phát biểu đã nói như sau:
"Có "ba thanh đao" vô cùng nguy hiểm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của học sinh cấp ba: yêu sớm [note69932], mạng xã hội và điện thoại. Đừng thử, đừng may rủi, nó giống như XD [note69933] vậy. Đừng đụng vào, ai đụng vào người đó sẽ bị tổn thương."
"Ở trường Sư Nhất Phụ Giang Thành, các em sẽ sớm nhận ra rằng mình không còn là con người toàn năng như hồi cấp hai nữa."
"Chúng ta nên học cách nhìn nhận thành tích của người khác bằng ánh mắt bình đẳng. Tìm kiếm sự hỗ trợ từ người khác với tâm thế cởi mở, học cách hợp tác với người khác bằng thái độ khiêm tốn..."
Trong lúc thầy Phan chủ nhiệm khối phát biểu, mọi người dưới khán đài thì thầm bàn tán:
"Không phải vẫn hay nói Sư Nhất Phụ Giang Thành là nơi lý tưởng nhất để yêu đương sao? Sao lại cấm yêu sớm vậy?"
"Ừa, trường nào lại cho phép chứ? Đây vốn là thứ không thể nói ra trên mặt bàn mà..."
"À, tớ hiểu rồi. Chỉ là nói cho có lệ thôi nhỉ."
"Nói vậy chứ cậu cố gắng thi đỗ vào trường này chẳng lẽ chỉ vì muốn một môi trường yêu đương thoải mái thôi à?"
"Haha, không phải đâu mà. Tớ chỉ hỏi cho vui thôi..."
"Đừng có chối! Giờ tớ nghi ngờ nghiêm trọng động cơ học tập của cậu đấy."
Mai Phương đang chống cằm ngủ gật, bỗng bị ai đó đá vào ghế từ phía sau.
"Sao vậy?"
Mai Phương nghiêng đầu không hiểu, Lâm Hữu Hề thì khẽ mở miệng dùng khẩu hình nhắc nhở cậu.
"Tập trung nghe giảng đi."
"Ừa, biết rồi biết rồi."
Hữu Hề rõ ràng là nghiện làm lớp trưởng quá rồi mà. Dù đã tốt nghiệp, không học cùng lớp vẫn còn muốn quản mình.
Mai Phương nghe được một lúc rồi lại ngủ gật. Lâm Hữu Hề phát hiện liền đá cậu một cái nữa, nhưng vì giữa ghế hội trường có khe hở nên lần này cô lại vô tình đá trúng mông Mai Phương, khiến cậu giật này cả mình.
Mai Phương vừa xoa mông, vừa quay lại liếc Hữu Hề một cái đầy tức giận. Hữu Hề giả vờ chăm chú nghe giảng, không thèm để ý đến Mai Phương, nhưng tai cô rõ ràng đã ửng cả đỏ lên.
Còn giả vờ nữa chứ. Đợi đến khi về rồi xem tớ xử lý cậu thế nào...
Buổi sáng cơ bản là dành cho các buổi họp khác nhau. Đến trưa mọi người đến căn tin lớn nhất của Sư Nhất Phụ Giang Thành dùng thẻ ăn để dùng bữa. Vì cánh tay của Hướng Băng Băng không tiện, nên Mai Phương đã giúp cô ấy bưng đồ ăn.
"Wow... Đồ ăn ở căn tin trường này phong phú quá đi mất. Tớ hoa cả mắt luôn!"
Hướng Băng Băng vui vẻ ăn sủi cảo, "Mai Phương, tớ nói với cậu này. Tớ thật sự rất mừng vì đã chọn ngôi trường này đấy!"
"À... ừ, phải không?"
Mai Phương thực ra không muốn thân thiết quá với Hướng Băng Băng. Bởi nếu chẳng may từ đâu xuất hiện một Hạ Duyên thì chắc cậu ấy phải về quỳ gối mất.
Nhưng cô ấy đang bị thương ở tay, cậu là bạn cùng bàn, giúp đỡ một chút cũng là chuyện bình thường. Nếu không giúp thì cũng không ổn.
Dù sao cô ấy cũng sẽ không đột nhiên đưa ra yêu cầu kỳ quặc như bảo mình đút cho cô ấy ăn đâu nhỉ...
"Mai Phương, cậu giúp tớ một chuyện nữa được không!"
Hướng Băng Băng đột nhiên hét lớn gọi Mai Phương, khiến cậu giật cả mình.
"Sao... sao vậy?"
Hướng Băng Băng lấy thẻ ăn đưa cho Mai Phương, "Cậu có thể mua giúp tớ một bát sủi cảo nữa không? Lát nữa tớ mời cậu ăn vặt."
"Ăn vặt thì thôi đi. Cơ mà sao cậu ăn được nhiều thế?"
Hướng Băng Băng lau miệng, cười tươi rói, "Ở quê tớ con gái mà ăn được nhiều là có phúc đấy!"
"Ờm... được thôi."
Mai Phương cầm thẻ ăn của Hướng Băng Băng, đến quầy căng tin mua thêm một bát sủi cảo. Khi cậu mang bát sủi cảo quay lại chỗ ngồi, cảnh tượng trước mắt khiến cậu giật nảy mình...
Người đang ngồi bên cạnh Hướng Băng Băng là Hạ Duyên, đối diện là Lâm Hữu Hề. Hai người nhìn qua thì đang trò chuyện rất hòa hợp với Hướng Băng Băng, còn cô ấy cũng cười tươi đáp lời.
Cô gái rừng núi Thần Long Giá này tâm tính rất đơn thuần. Cô ấy hoàn toàn không thể như Mai Phương, nhận ra sự đối địch và sát khí đang bùng phát từ hai người kia.
Thấy Mai Phương đứng đó với bát sủi cảo, Hướng Băng Băng lập tức vui vẻ vẫy tay, "Mai Phương Mai Phương, đây này! Ui da, đau quá..."
Hướng Băng Băng vì giơ tay quá mạnh mà làm đau chỗ bị thương, vẻ mặt đáng thương, nhưng khi Mai Phương mang sủi cảo đến, cô ấy lập tức vui vẻ ăn ngon lành.
"Ha ha... trùng hợp thật đấy. Hai cậu sao lại ngồi ở đây rồi? Không phải nói trưa nay mỗi người tự ăn sao?"
Mai Phương vừa nói, Lâm Hữu Hề đã đặt tay lên eo cậu, còn Hạ Duyên chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu với nụ cười tươi như hoa:
"Tất nhiên là nhớ A Phương nên mới tìm cậu đó."
"Ohhh, mấy cậu thân thiết quá. Đúng là thanh mai trúc mã... Ặc... Khụ khụ..."
Hướng Băng Băng vừa nhét đầy miệng vừa cố gắng nói, suýt nữa thì bị nghẹn. Cô ấy vỗ ngực liên tục, khiến Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề đang định chất vấn Mai Phương cũng giật mình, vội vàng đưa nước cho cô ấy uống.
"Phù... sống lại rồi."
Hướng Băng Băng lau miệng, xoa bụng với vẻ mãn nguyện, "Ăn no quá."
"Trường này tuyệt vời thật. Môi trường tốt, căn tin ngon, các bạn cũng tốt với tớ nữa. Thật là quá tuyệt!"
Hướng Băng Băng vui vẻ nói, "Ban đầu tớ còn lo lắng rằng mình từ quê lên đây một mình sẽ bị người ta coi thường, bị cô lập cơ. Nhưng giờ nghĩ lại thấy suy nghĩ đó thật ngốc nghếch quá, hahaha!"
"Cậu... chỉ có một mình đến đây thôi sao?"
Hướng Băng Băng gật đầu, "Ở thị trấn của tớ chỉ có một trường cấp hai. Cả khóa cũng chỉ khoảng trăm người. Chỉ có mình tớ lên Giang Thành học thôi."
"Cánh tay cậu chưa khỏi, người nhà không đến chăm sóc cậu sao?"
"Không được đâu. Bố mẹ tớ đều là nhân viên bảo vệ rừng. Xin nghỉ để đưa tớ lên đây đã rất khó khăn rồi. Không thể làm ảnh hưởng đến công việc của họ được."
Hạ Duyên sớm đã nhận thấy Mai Phương và bạn cùng bàn mới của cậu ấy có mối quan hệ trông có vẻ rất hòa hợp, nên lần này cô ấy đặc biệt kéo Lâm Hữu Hề đến để dò xét tình hình.
Nhưng nghe Hướng Băng Băng kể về hoàn cảnh khó khăn của mình mà tính cách vẫn vui vẻ như vậy, Hạ Duyên đột nhiên cũng không còn ý định làm khó cô ấy nữa.
Hạ Duyên lắc đầu, "Vậy... cậu thật sự vất vả quá rồi."
"Cũng không đến nỗi đâu. Chỉ là cánh tay bị gãy nên bất tiện tí thôi. Giờ cứ phải làm phiền Mai Phương giúp đỡ."
"Cậu ấy là bạn cùng bàn của cậu mà. Đương nhiên là nên giúp rồi!"
Lời của Hạ Duyên khiến Mai Phương liên tục muốn phát ra ảnh meme anh da đen chấm hỏi [note69934]. Duyên Duyên à, rõ ràng cậu không phải đến đây để kết bạn đâu nhỉ!
Hướng Băng Băng mỉm cười, "Haha, cũng không hẳn là vậy. Nhưng mọi người đừng lo, người Thần Long Giá chúng tớ đều rất trọng nghĩa khí mà!"
"Đợi sau này tớ tháo bột ra, nếu mọi người cần giúp đỡ gì, dù là việc bẩn hay mệt nhọc tớ đều có thể làm được! Đừng nhìn tớ là con gái mà xem thường nhé, tớ rất khỏe đấy. Ở chỗ tớ thì tớ là bất bại trong trò kéo co đấy."
Hướng Băng Băng vẫy vẫy cánh tay còn lại không bị gãy của mình. Nhưng nhìn cánh tay trắng nõn đó, cũng không giống như người có nhiều cơ bắp cho lắm.
Thấy mọi người vẫn nửa tin nửa ngờ, Hướng Băng Băng đỏ mặt vội vàng giơ tay ra hiệu với Mai Phương, "Nếu không tin thì Mai Phương cậu thử đấu với tớ đi. Một tay thôi tớ cũng thắng được cậu hai tay đấy! Nào, thử xem!"
"Không cần không cần... chúng tớ tin rồi!"
Để tránh việc cô gái này gãy nốt cánh tay còn lại, mọi người vội vàng tỏ ra đồng ý với sức mạnh của Hướng Băng Băng.


6 Bình luận