Quyển 03: Cao Trung
Chương 02: Trại hè của Sư Nhất Phụ Giang Thành (C132)
8 Bình luận - Độ dài: 2,114 từ - Cập nhật:
Trường Sư Nhất Phụ Giang Thành thông qua kỳ thi tuyển "chuyên huyện sinh" đã thu hút được những học sinh ưu tú nhất từ khắp nơi trên địa bàn tỉnh Sở Bắc. Tuy nhiên, trình độ của học sinh từ các địa phương khác nhau cũng có sự chênh lệch rõ rệt.
Vì vậy họ cần một kỳ thi nữa để kiểm tra xem ai mới thực sự là người mạnh nhất, và đó chính là lý do ra đời của trại hè.
Trải nghiệm trại hè nhập học của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành, thực chất là một khóa đào tạo nhập học dành cho "chuyên huyện sinh", bắt đầu học sớm hơn thông thường.
Mọi người sẽ dành một tháng để làm quen với cuộc sống ở Giang Thành và tại trường. Cuối cùng sẽ được phân lớp dựa trên kết quả kỳ thi trại hè.
Ngoài các lớp bình thường (lớp tố chất) [note69926], hay lớp quốc tế dành cho học sinh du học, trường Sư Nhất Phụ Giang Thành còn có năm loại lớp đặc biệt: lớp hàng không, lớp thi đấu Olympic, lớp Trường Phi [note69927], lớp khoa học kỹ thuật và lớp nhân văn.
Lớp hàng không tuyển sinh dành cho phi công. Lớp Trường Phi và lớp khoa học kỹ thuật đều thuộc lớp thực nghiệm ban Tự nhiên.
Lớp Trường Phi thực chất là một lớp lưu động, là nơi học tập và trao đổi kiến thức ngoài giờ, thậm chí có cả chế độ loại bỏ và thay đổi học sinh. Lớp khoa học kỹ thuật có 5 lớp, còn lớp nhân văn là lớp thực nghiệm ban Xã hội của trường.
Lớp thi đấu Olympic thì vượt trội hơn tất cả các lớp khác. Đối với "chuyên huyện sinh", chỉ có 10 học sinh đứng đầu trong kỳ thi "chuyên huyện sinh" và 10 học sinh đứng đầu trong kỳ thi cuối cùng của trại hè mới có đủ điều kiện để được chọn.
Tất nhiên, những học sinh địa phương Giang Thành không được đề cập ở đây sẽ được xếp lớp dựa trên thứ tự điểm thi tốt nghiệp cấp ba của Giang Thành. Chính vì vậy họ không cần tham gia trại hè.
Nhưng nếu không hài lòng với kết quả thi tốt nghiệp cấp ba và muốn dựa vào trại hè để có cơ hội vào lớp cao hơn, thì nghe nói cũng có thể đăng ký tham gia.
Đêm trước ngày khai giảng trại hè, ba người Mai Phương ở nhà đã nghiên cứu kỹ lưỡng về các loại lớp học này. Họ cần lên kế hoạch kỹ lưỡng cho cuộc sống cấp ba sắp tới.
Lâm Hữu Hề đứng thứ 3 toàn tỉnh trong kỳ thi "chuyên huyện sinh", Mai Phương đứng thứ 17, còn Hạ Duyên thì không cần nhắc đến.
Mặc dù Lâm Hữu Hề đã đạt đủ điều kiện vào lớp thi đấu Olympic, nhưng cô ấy lại không muốn vào thẳng lớp đó. Lý do khỏi cần nói thì cũng đã khá rõ ràng:
"Thật lòng mà nói, tớ không có hứng thú đặc biệt với các kỳ thi Toán học Olympic... Học ở lớp như vậy sẽ rất tốn sức, áp lực học tập cũng lớn nữa. Như vậy sẽ không thể cân bằng được việc làm game và website của chúng ta."
"Điều này đúng là như vậy... Và tớ nghe nói nếu cậu không muốn học lớp thi đấu Olympic, cậu còn có quyền tự chọn lớp nữa đấy?"
Mai Phương suy nghĩ một chút, "Hữu Hề, cậu có muốn cùng tớ học lớp khoa học kỹ thuật không? Điểm số của tớ hiện tại vào lớp đó chắc chắn không vấn đề gì. Trình độ giáo viên chắc cũng tốt hơn lớp bình thường một chút, nhưng áp lực cũng không quá lớn."
Lâm Hữu Hề nghe xong liền ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Duyên, Hạ Duyên mỉm cười nói: "Hữu Hề cậu đừng nhìn tớ như vậy chứ. Cậu muốn học cùng A Phương thì cứ học cùng A Phương đi. Tớ thì chắc chỉ vào được lớp bình thường thôi, lớp nhân văn sợ cũng không đủ điểm."
"Thực ra tớ định đến lúc đó sẽ cùng Duyên Duyên vào một lớp cơ."
"...Hả? Cùng tớ một lớp á?"
Cả Hạ Duyên và Mai Phương đều rất ngạc nhiên trước quyết định của Lâm Hữu Hề.
"Đừng, đừng làm thế! Cậu đừng tự hạ thấp mình để vào cùng lớp với tớ, như vậy tớ sẽ cảm thấy rất áy náy đó..."
"Tớ rất tin tưởng vào năng lực của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành. Giáo viên các lớp bình thường chắc chắn cũng không tệ. Hơn nữa, mục tiêu của chúng ta không nhất thiết phải là Tinh Hoa Đế Đại [note69928] gì cả, phù hợp với bản thân mới là tốt nhất."
Rõ ràng lời nói của Lâm Hữu Hề đã cho thấy cô ấy định từ bỏ việc tranh giành vị trí đứng đầu trong lớp. Mai Phương hiểu rằng cô ấy muốn dành nhiều tâm huyết hơn cho việc phát triển website và ứng dụng.
Những lời này của cô ấy cũng nhắc nhở Mai Phương về kế hoạch mà cậu đã vạch ra cho cuộc sống cấp ba.
Thực ra cậu không muốn cuộc sống cấp ba của mình bị áp lực học hành đè nặng như thời cấp hai. Chính vì vậy cậu đã tìm hiểu về các phương pháp để được tuyển thẳng vào các trường danh tiếng.
Phương pháp phù hợp nhất với Mai Phương trước tiên là tham gia các cuộc thi, bao gồm Kỳ thi Olympic Tin học Thanh thiếu niên Toàn quốc (NOI) [note69929] và Cuộc thi Sáng tạo Máy tính học sinh Trung - Tiểu học Toàn quốc.
Cái trước thuộc về kỳ thi Olympic về công nghệ máy tính, cái sau tuy tên nghe có vẻ tầm thường nhưng cũng là một cuộc thi quốc gia chính thức, và cách tham gia còn đơn giản hơn cả cái trước. Chỉ cần tải lên game, trang web hoặc ứng dụng do mình tạo ra là được.
Một phương án khác là danh hiệu "Học Sinh Ba Tốt" cấp tỉnh. Tiêu chuẩn đánh giá của danh hiệu này nhìn chung là khá tự do, nhưng ở trường Sư Nhất Phụ Giang Thành thì cơ hội tiếp cận danh hiệu này rất lớn.
Thực ra Mai Phương cũng không lo lắng lắm về việc mình sẽ mất cơ hội tuyển thẳng nếu không đạt được các giải thưởng này.
Hiện tại cậu đang sở hữu hai thương hiệu vàng là trang C và lĩnh vực game. 16 tuổi đã có thể trở thành một tân binh siêu cấp trong ngành internet với giá trị tài sản trên trăm triệu.
Chỉ cần danh tiếng này được lan truyền, các trường đại học lớn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để mời chào cậu, hoàn toàn không cần phải tranh giành thành tích học tập.
Mục đích cơ bản của việc đạt thành tích tốt là để vào được trường đại học tốt, tìm được công việc tốt, nâng cao năng lực và kiếm được nhiều tiền. Hiện tại Mai Phương đã nhảy thẳng đến bước kiếm được nhiều tiền rồi.
Vì vậy, vừa nâng cao năng lực bản thân vừa tận hưởng cuộc sống cấp ba tươi đẹp mới là điều cậu nên suy nghĩ lúc này.
Vì thế Mai Phương cũng đồng ý: "Tớ thấy như vậy cũng được. Thế thì thôi, tớ cũng không vào lớp chuyên nữa, cứ học lớp bình thường vậy. Áp lực học hành sẽ nhẹ hơn, cũng có thể tận hưởng cuộc sống cấp ba. Hơn nữa nếu không thể vào cùng một lớp, thì Hữu Hề vào lớp với Duyên Duyên chẳng phải cũng rất hợp lý sao?"
"Hợp lý á?"
"Cậu nhớ lại xem. Tiểu học tớ và Duyên Duyên học cùng lớp, cấp hai tớ và Hữu Hề học cùng lớp, đến cấp ba hai cậu lại học cùng nhau, như vậy là chúng ta đều có kỷ niệm học chung với nhau rồi."
"Không phải sớm đã có rồi sao, hồi mẫu giáo chúng ta cũng từng học cùng lớp mà."
Hạ Duyên bất mãn lẩm bẩm.
"Ừm... cậu nói vậy cũng đúng..."
"Nhưng mà như vậy cũng khá tốt đấy, cùng lớp với Hữu Hề."
Hạ Duyên nắm tay Lâm Hữu Hề, "Như vậy chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày rồi!"
"Vốn dĩ là đã gặp nhau mỗi ngày rồi mà, bây giờ lại còn sống chung nữa."
"Vẫn phải dính chặt hơn một chút mới tốt chứ sao!"
Lâm Hữu Hề hơi bất lực nhìn Hạ Duyên đang ôm chầm lấy mình. Lúc này từ nhà bếp cũng vang lên tiếng gọi của Lương Mỹ Quyên.
"Mấy đứa ơi! Đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm nào!"
Sáng hôm sau, ba người thay bộ đồng phục mới tinh của trường Sư Nhất Phụ Giang Thành, cùng Lương Mỹ Quyên bước vào cổng trường.
Lớp học được phân chia trong trại hè là ngẫu nhiên, có vẻ như cố tình để tránh cho những người quen biết cùng một lớp. Ba người đều được phân vào các lớp khác nhau, Mai Phương được phân vào lớp 2, Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề thì được phân vào lớp 6 và lớp 9.
Bộ đồng phục mới, lớp học và phòng học mới. Mọi thứ đều trông rất xa lạ, nhưng khi Mai Phương đến, lớp học vẫn chưa có nhiều người, nhưng đã bắt đầu tụm năm tụm ba trò chuyện.
Họ là những học sinh xuất sắc từ các trường cấp hai ở các huyện thị khác nhau của tỉnh Sở Bắc ngoài Giang Thành. Mặc dù trong lời nói vẫn còn chút ngây ngô của giọng địa phương, nhưng từ ngữ điệu đều toát lên một sự tự tin.
Có lẽ việc Lâm Hữu Hề luôn đứng đầu khối là một thành tích rất đáng nể.
Nhưng ở đây, ai mà chẳng từng đứng đầu khối cấp hai rồi?
Mai Phương rõ ràng có thể cảm nhận được khí thế mà mọi người thể hiện.
Nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, cậu tìm một chỗ ngồi trống và ngồi xuống chuẩn bị đọc sách. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì một cô gái cao lớn xuất hiện trước mặt cậu.
"Chào cậu nhé bạn học, cho tớ ngồi cạnh được không? Tớ đến hơi muộn."
Mai Phương ngẩng đầu nhìn cô ấy, không khỏi ngạc nhiên trước chiều cao của cô gái này.
Cô ấy chắc phải cao đến 1m8, 1m9 gì đó, nhưng phong cách lại rất dễ thương và ngọt ngào, chỉ có điều trên tay vẫn đang bó bột.
"Được thôi, cậu cứ ngồi đi."
"Ừm, cảm ơn cậu nhé!"
Cô gái cẩn thận ngồi xuống, nhưng chỉ có một tay nên rất bất tiện khi cất cặp sách. Mai Phương liền giúp một tay, cô gái liên tục cảm ơn.
"Tay cậu bị sao vậy?"
"À, tớ bị ngã khi leo cây ở quê vào mùa hè."
Cô gái cười với Mai Phương, "Tớ tên là Hướng Băng Băng, đến từ Thần Long Giá [note69930]. Còn cậu là người ở đâu vậy?"
"Thần, Thần Long Giá?" Mai Phương nghe xong giật mình, "Chỗ đó không phải là khu bảo tồn thiên nhiên sao? Hóa ra cũng có người ở à!"
Hướng Băng Băng hơi ngượng ngùng cười, "Tất nhiên là có rồi... Và nói thêm một điều nữa, tớ không phải người rừng đâu!"
"Xin lỗi xin lỗi... Tớ không có ý đó."
Mai Phương vẫy tay cười nhẹ, "Tớ tên là Mai Phương, người huyện Bạch Mai, Bạch Châu."
"Ồ ồ, tớ biết chỗ các cậu nè, Bạch Châu Mật Quyển mà! Còn có cả Bạch Mai Hí cũng rất nổi tiếng nữa nè. Chỗ các cậu thật tốt quá, không như ở Thần Long Giá chỗ tớ, chỉ có người rừng là nổi tiếng thôi."
"Vừa rồi thật xin lỗi cậu." Mai Phương biết rằng biểu cảm của mình lúc nãy không kiểm soát tốt, cảm thấy rất ngại ngùng.
"Không sao không sao, tớ đã quen rồi. Mỗi lần tớ đều phải nhấn mạnh với mọi người về chuyện này mà..."
Hướng Băng Băng mỉm cười nói, "Từ nay về sau chúng ta sẽ là bạn cùng bàn rồi. Sau này phải cùng nhau hòa thuận nhé!"
"OK."
Mai Phương giơ tay làm kiểu với Hướng Băng Băng.


8 Bình luận