Quyển 03: Cao Trung
Chương 17: Tối nay chuẩn bị rất nhiều nha (C147)
26 Bình luận - Độ dài: 1,900 từ - Cập nhật:
Mai Phương đang ngủ say sưa trong vòng tay ấm áp của Duyên Duyên thì đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhẹ nhàng gõ vào đầu mình, đánh thức tâm hồn đang chìm sâu trong giấc ngủ.
"Ê này, đã hứa là sẽ đến đón bọn tớ cơ mà. Sao giờ lại thành các cậu đến ga xe để ân ái rồi?"
"Cậu còn chưa quen à... cái này cũng trong dự đoán thôi mà."
Mai Phương dụi mắt tỉnh dậy. Trước mắt cậu là Bành Tuyết đang mỉm cười, tay khoanh sau lưng và Nhạc Hân Di với vẻ mặt bực bội.
Nhạc Hân Di và Bành Tuyết đều ăn mặc như đang đi du lịch. Ngoài bộ đồ mùa hè đơn giản thì Nhạc Hân Di đội thêm một chiếc mũ chống nắng, còn Bành Tuyết đeo một chiếc kính râm nhỏ.
"Sao lại làm cái bản mặt đó thế hả. Mau lau nước dãi đi kìa."
"Vẫn chưa tỉnh hẳn."
Mai Phương ngồi tại chỗ ngơ ngác, trong đầu vẫn đang nghĩ về chiếc gối mềm mại của Duyên Duyên, cảm giác đó thật sự khiến người ta lưu luyến không rời.
Ôi, hậu quả này cũng lớn quá rồi.
Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề gần như tỉnh dậy cùng lúc. Hạ Duyên trước tiên dụi dụi mắt, nhìn thấy Bành Tuyết liền vui mừng tiến tới, ôm lấy Bành Tuyết một cái thật chặt.
"Tiểu Tuyết, lâu lắm không gặp!"
Nhạc Hân Di đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, nhưng cô cũng biết rằng lớp trưởng của mình sẽ không thân mật như vậy với cô.
Và ngay khi cô cảm thấy hơi thất vọng thì Hạ Duyên cũng liền ôm lấy cô một cái thật chặt.
"Hân Di cũng vậy nha!"
Không, không thể như vậy được... Bây giờ mình là nhân viên cốt cán của trang C, trợ thủ đắc lực của lớp trưởng rồi. Không thể dễ dàng đầu hàng địch được!
Lâm Hữu Hề rõ ràng cũng rơi vào cái bẫy ngọt ngào giống như Mai Phương. Hai người họ sau khi tỉnh dậy vẫn còn ngơ ngác một hồi lâu, đi được nửa đường mới dần dần tỉnh táo lại.
"Ghen tị với các cậu thật đấy. Mới học cấp ba mà đã có thể sống tự lập rồi..."
Nhạc Hân Di lẩm bẩm, "Hơn nữa còn là cuộc sống chung của ba người khiến người ta ghen tị chết đi được, là loại ghen tị nhất luôn!"
"Cũng không tự do như cậu nghĩ đâu. Bên này cũng có bố mẹ chăm sóc mà, chỉ là dịp Quốc Khánh này vừa đúng lúc dì của Hữu Hề... À, dì nhà Hữu Hề về quê thôi."
Dù đã quen biết nhau lâu như vậy, nhưng tình hình gia đình của Lâm Hữu Hề cô lại chưa bao giờ nói với bất cứ ai khác trong trường. Tất nhiên cũng không cho phép Hạ Duyên nói với người khác nên thành ra mỗi lần giải thích đều hơi phiền phức?
"Nói như vậy thì... thật ra tớ và Nhạc Hân Di đến có hơi không đúng lúc thì phải?"
Bành Tuyết che miệng thì thầm trêu chọc Hạ Duyên, khiến Hạ Duyên đấm loạn xạ vào cô.
"Ai da, không có mà! Tiểu Tuyết cậu đáng ghét quá đi!"
Mọi người vừa nói vừa cười bước ra khỏi bến xe, đi thẳng đến khu vực đón taxi.
Nhạc Hân Di và Bành Tuyết đều có chút ngạc nhiên: "Không đợi xe buýt sao?"
"Đổi xe buýt hơi phiền phức, chúng ta đi taxi tiện hơn." Mai Phương đẩy vali đến, "Chúng ta có tổng cộng 5 người, phải chia làm hai chuyến."
Trong đầu Mai Phương nhanh chóng tính toán chiến lược phân chia, ngay lập tức quyết định sắp xếp lượt đi, "Duyên Duyên cậu và Hữu Hề đi một chuyến, tớ sẽ đưa hai cậu ấy đi trước."
"Ừm, được."
Mai Phương sau khi lên xe đã giúp đẩy hành lý của các cô gái vào hàng ghế sau, rồi cùng đi taxi đến ngôi nhà thuê gần trường Sư Nhất Phụ Giang Thành.
Tài xế taxi là người địa phương Giang Thành, nói bằng thứ phương ngữ hơi khó hiểu, nhưng Mai Phương lại có thể trò chuyện trơn tru với anh ta. Hai người suốt chặng đường không ngừng tán phét, tỏ ra rất giỏi ứng xử với người lớn.
Nhạc Hân Di ở hàng ghế sau thì thầm với Bành Tuyết:
"Cậu có cảm thấy Mai Phương có chút khác lạ không?"
"Vậy sao? Tớ thấy cậu ấy vẫn như mọi khi thôi mà."
Bành Tuyết lắc đầu mỉm cười, "Cậu ấy vốn luôn trưởng thành hơn các bạn cùng tuổi mà."
Taxi của Mai Phương đến khu dân cư trước, nhưng cậu không vội dẫn hai cô gái về nhà ngay.
"Xe của Hữu Hề và Duyên Duyên cũng sắp đến rồi, chúng ta đợi ở đây được chứ?"
"Nghe cậu thôi."
Bành Tuyết xách vali, cùng Nhạc Hân Di ngắm nhìn ngôi trường đối diện.
"Đây chính là Sư Nhất Phụ Giang Thành à..."
"Trông chẳng khác gì đại học cả... Lớn quá đi mất!" Nhạc Hân Di cảm thấy khó tin.
Bành Tuyết chân thành thốt lên: "Nếu hồi lớp 9 chúng ta cố gắng thêm chút, biết đâu cũng có thể... Haha, nghĩ xa quá rồi."
"Đúng đấy."
Lúc này Mai Phương chạy bộ đến cửa hàng tạp hóa bên đường, khi quay lại cậu mang theo một túi đồ uống. Bành Tuyết nhìn vào túi đồ liền phát hiện điều bất ngờ:
"Úi! Mai Phương cậu chu đáo quá... Cậu còn mua cả Nông Phu Quả Viên mà tớ thích nữa, có lòng quá đi!"
"Mất công cậu không uống được Nông Phu Quả Viên lại cằn nhằn nữa, phiền phức lắm."
"Ái chà, tớ đâu có khó chiều đến vậy chứ..."
Bành Tuyết bên cạnh liền làm nũng với Mai Phương, Nhạc Hân Di bên cạnh lại tỏ ra khó chịu:
"Tiểu Tuyết, cậu đừng có ra vẻ phóng đãng [note70151] với Mai Phương ở đây. Lát nữa Duyên Duyên thấy lại nói cậu cho xem."
"Phóng đãng gì chứ! Đây là đang làm dễ thương thôi! Cậu nói chuyện cũng công kích người khác quá đấy Tiểu Di!"
Mai Phương vặn nắp chai Dịch Bảo, uống ừng ực.
"Tớ thấy quan hệ hai cậu bây giờ khá tốt đấy, đùa cợt kiểu này cũng không giận nhau."
Mai Phương mỉm cười, "Có phải bây giờ hai cậu cũng ngồi cùng bàn không?"
"Biết làm sao được chứ. Tiểu Tuyết hồi cấp hai danh tiếng không tốt lắm nên mọi người đều không dám ngồi cùng. Tớ thấy cô ấy đáng thương nên..."
"Vậy thì cảm ơn cậu nhé... Sẵn lòng không để bụng chuyện cũ, thương hại cho một cô gái cô đơn yếu đuối vô trợ như tớ, ngồi cùng tớ... Rồi ngày nào cũng để tớ thưởng thức vẻ mặt "dâm đãng đắm đuối" [note70152] của cậu khi đọc tiểu thuyết tình cảm..."
"Gì mà "dâm đãng đắm đuối" chứ! Đó là "nụ cười dì mẹ" thôi! Cậu mới là đồ hư hỏng [note70153]!"
"Thế thì rõ ràng cậu là đồ "dâm đãng đắm đuối" rồi chứ còn gì nữa, lêu lêu! Không phục thì đánh tớ đi!"
Bành Tuyết cố tình vòng qua Mai Phương, làm mặt xấu trêu chọc Nhạc Hân Di. Nhạc Hân Di là người khá kín đáo và bảo thủ, cô không dám đến gần kéo Mai Phương, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Bành Tuyết chế nhạo mình rồi tức giận nhảy cẫng lên.
"Tớ nói hai cậu này, có thể chú ý đến hình tượng một chút được không..."
Mai Phương đang chê trách hai người Bành Tuyết và Nhạc Hân Di đùa nghịch ồn ào thì một chiếc taxi từ từ tiến đến, dừng lại đỗ ở bên đường. Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề cũng theo đó bước xuống xe.
"Phù... Ngồi xe mệt muốn chết."
Hạ Duyên đang thả lỏng vai, ngẩng đầu liền thấy Mai Phương ở ngã tư phía trước, lập tức vẫy tay chào Mai Phương và mọi người, rồi lấy đồ uống từ tay Mai Phương, đưa chai cuối cùng cho Lâm Hữu Hề vừa thanh toán xong đi tới.
"Mọi người vừa đến sao? Sao không vào thẳng trong nhà luôn đi. Trời nóng thế mà còn đứng đợi ngoài này nữa."
"Ờ..."
Mai Phương đang định lên tiếng, Bành Tuyết bên cạnh nhân cơ hội nói chen vào, "Còn không phải vì A Phương nhà cậu sợ bị nghi ngờ sao. Cậu ấy nói trước khi hai cậu về thì không cho bọn tớ vào cửa nhà cậu ấy."
Dù Mai Phương không trực tiếp nói vậy, nhưng ý của cậu ấy đúng là như thế, chỉ có thể nói Bành Tuyết thật sự rất tinh ý.
Hạ Duyên nghe xong câu trả lời này cũng rất vui, vỗ vai Mai Phương giúp cậu ấy lau mồ hôi, "Vậy giờ bọn tớ đã về đến rồi này. Nhanh vào nhà thôi."
Thế là cả nhóm bắt đầu dẫn hai vị khách đến căn phòng thuê trong khu dân cư.
"Đây chính là! Ngôi nhà sống chung trong truyền thuyết!"
"Thay giày, thay giày đã!" Hạ Duyên ở phía sau thúc giục, "Hôm nay bọn tớ vừa lau nhà xong!"
"Ừa, biết rồi."
Bành Tuyết và Nhạc Hân Di thay dép đi trong nhà, vừa đi vừa cảm thán:
"Dù nhà không lớn, nhưng quả thật có không khí ấm cúng của một gia đình nhỏ nha..."
"Nghĩ đến việc ba người ngày nào cũng sống, cũng sinh ở đây mà tớ vui muốn khóc luôn."
"Có gì mà vui chứ. Chỉ là căn hộ ba ngủ một khách thôi mà."
Hạ Duyên vỗ vai Bành Tuyết và Nhạc Hân Di, "Tớ dẫn mọi người đi tham quan bên trong nhé? Bọn tớ đã báo trước với dì của Hữu Hề nên trước khi đi dì ấy đã phơi chăn ga cả rồi. Tối nay mọi người có thể ngủ phòng của dì ấy."
"Giúp tớ cảm ơn dì trước nhé!"
"Đi xem nào... Tớ muốn xem phòng cậu và Hữu Hề ở."
Nhạc Hân Di và Bành Tuyết được Hạ Duyên dẫn đi tham quan phòng bên trong, còn Lâm Hữu Hề sau khi về liền bận rộn trong bếp để chuẩn bị bữa tối.
Mai Phương không có việc gì làm, liền vào bếp giúp Lâm Hữu Hề phụ bếp.
"Bạn cũ đến thăm, dù bề ngoài có vẻ không lạnh không nóng... nhưng trong lòng thật sự rất vui đúng không?"
Mai Phương véo vai Lâm Hữu Hề cười với cô, "Tớ thấy tối nay cậu chuẩn bị khá nhiều cho bữa tối đấy nhé, lớp trưởng Lâm?"
"Lâu rồi không vào bếp, nhân cơ hội này luyện tay nghề thôi..."
Lâm Hữu Hề gạt tay Mai Phương đang đặt trên vai, đưa cho cậu ấy một củ khoai mỡ [note70154] rồi cũng khẽ mỉm cười:
"Nhân tiện... cũng thử làm vài món mới học được, có lợi cho sức khỏe của cậu đấy."
"Đừng nói như thể tớ yếu ớt lắm vậy chứ!"
Mai Phương cảm thấy tức giận vô cùng.


26 Bình luận
Còn tại sao lại vậy thì là để tránh nghi ngờ không cần thiết, như kẻo hạ duyên ghen ấy.
Cơ mà mình thích